“Sư huynh!” Thái Y nhỏ giọng muốn hỏi hắn có chuyện gì.
Thần Y cũng đứng dậy, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, nên rời đi rồi.”
Trên vai chỉ khoác hờ một tấm áo mỏng, sư huynh hắn, không dám nghĩ khi quần áo không chỉnh thì thanh thanh đơn bạc, mái tóc dài lộn xộn buông tới thắt lưng, lại có một cỗ phong tình biếng nhác.
Đáng tiếc đẹp đến đâu thì đẹp, tâm tư vẫn thật khó lường.
“Sư huynh” Thái Y ôm chăn ngồi dậy, khẽ cẳn môi, quyết định đem mọi chuyện ra nói rõ, bọn họ như bây giờ, thực sự khó xử vô cùng.
“Ân?” Thanh âm của Thần Y lộ ra giọng mũi nồng đậm, hắn miễn cương xoay người lại, một đôi mắt phượng sắc bén thẳng câu lên, nhìn chằm chằm Thái Y.
Chúng ta, hiện tại gọi là gì?” Thái Y cúi đầu không dám nhìn hắn, chị sợ vừa nhìn thấy hắn, sẽ không tự chủ được mà lùi về vỏ ốc của mình, qua một đêm thì tính một đêm thôi.
Vẫn là như thế này a, chỉ cần có thể thấy hắn là tốt rồi… Cho dù hắn không thích y, cũng chưa từng để tâm lưu ý tới y, y khả dĩ vẫn có thể chịu đựng được. Bởi vì, y kì thực, chưa từng có được bất cứ thứ gì.
Thế nhưng mọi chuyện không giống với ngày xưa, một lần có được, sẽ khiến người ta tham lam, khát cầu càng nhiều, càng nhiều…
Thần Y trầm mặc một lúc lâu, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Tình nhân.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên là thật!”
Thái Y mạnh ngẩng đầu lên, thấy Thần Y vẫn nhìn hắn không chớp mắt.
Cố lấy toàn bộ dũng khí bò đến bên mép giường, ôm lấy thắt lưng của sư huynh, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, quả nhiên, sư huynh cũng không phải hoàn toàn không phản ứng.
Thái Y nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sư huynh, nguyên lai ngươi cũng không phải Liễu Hạ Huệ.”
“Ngươi từ đâu học tới cái này?”
“Ở chỗ Sư Phụ nhìn riết thành quen rồi.”
“Cái lão yêu nghiệt đó!” Thần Y cúi đầu chửi một câu, giật lại tay Thái Y, gần như thô lỗ mà hôn cắn.
“Không phải… nên… nên đi rồi sao?” Thái Y bị hôn đến khó thở, tiếng nói gián đoạn.
“Ngày hôm nay nghỉ ngơi.”
Nhịn đói thật lâu a, ~~ cho nên, giờ ăn bù~~