Tam Nhi công tử trúng độc, mệnh treo chỉ mành.
Thái Y đang ở biệt cư ngoại thành Đông ngồi uống rượu với Thần Y sư huynh cũng không thoát được, bị ám vệ túm cổ lôi về, sau đó cùng một đống lão thái y chen chúc trong một căn phòng, lần lượt bắt mạch cho Tam Nhi công tử.
Mấy lão thái y run run, biểu lộ tài tài sơ học thiển, y nghệ không tinh, cuối cùng bị ăn mấy bản tử, nhu nhu cái mông quay về thái y viện. Cuối cùng đến phiên Thái Y.
Thái Y cấp Tam Nhi công tử đang nằm trên giường bắt mạch, xem sắc mặt công tử đã hóa xanh, cuối cùng cũng thở dài phun ra câu mà mấy lão thái y trước đó cũng có nói qua: thần tài sơ học thiển, y nghệ không tinh….
Hoàng đế không nhịn được phát hỏa, phất tay: “Mang ra ngoài đánh.”
Thái Y yếu ớt bổ sung: “Nhưng thần biết có hai người khả dĩ giải được độc này.”
Hoàng đế mắt sáng rực lên như đèn pha: “Ai??”
Thái Y để tránh ăn bản tử, quyết định bán đứng sư huynh: người thứ nhất là sư phụ ta, bất quá lão nhân gia hắn hiện tại vân du tứ hải, tung tích không thấy đâu; người thứ hai là sư huynh ta, hắn hiện tại đang ở biệt cư ngoài thành Đông, bất quá…
Bất quá làm sao?? Hoàng đế không kiên nhẫn hỏi, con mắt đang phun hỏa kia nói cho Thái Y biết hắn hiện tại đang rơi vào trạng thái cuồng hóa rồi.
“Thế nhưng hắn xưa nay không thích truyện trong triều, ước chừng sẽ không chịu đến đây” Thái Y nói nốt.
Hoàng đế cắn răng nói: “Hắn dám không đến trẫm chém hắn!!”
Hoàng thượng, thứ thần nói thẳng, có chém hắn thì Tam Nhi công tử cũng không cứu được.
Nắm tay hoàng đế bắt chặt rồi lại thả: “Vậy, ngươi. Hiện tại đi mời hắn tới, mời không được hắn trẫm chém ngươi.”
Thái Y trong lòng sinh khí: “Hắn có biết đang dọa ai không vậy??”