Nhún nhường, nhu thuận thì người người yêu mến đó nha.
Hôm nay, cấp Tam Nhi công tử bị sốt xem bệnh, thái y vừa bắt mạch, vừa rung đùi thở dài một tiếng: “Thân thể công tử thái hư, thái hư a.”
Đôi mắt đẹp của Tam Nhi công tử nhẹ cụp xuống, chỉ là u buồn không nói. Bị tên bạo quân kia hàng đêm sênh ca khai cúc cầu hoan, hơi vô ý một chút sẽ lại chảy máu nơi hậu huyệt, cứ thế thân thể này làm sao có thể khỏe mạnh được.
Thái y thở dài: “Tam Nhi công tử a, ngươi thuận theo bệ hạ một chút, sẽ ít nếm vị đắng hơn.”
Tam Nhi công tử nghe thế, lôi khăn tử ra lau lau khóe mắt, lệ lại lã chã rơi.
“Công tử, trên khăn của người vị đạo của dầu ớt quá nặng rồi.” Thái y nói
“A, xin lõi, chắc ta đổ nhiều quá.” Tam Nhị công tử đỏ mặt nói
“Vị đạo lần trước vừa phải, ngửi không kĩ sẽ không thấy.” Thái y nói.
Tam Nhi gật đầu: “Ân, để lát nữa ta đi tẩm một cái khăn khác”
“Không nên dùng khăn trắng.”
“Nhớ rồi.”
Vừa kê đơn vừa bồi Tam Nhi công tử hàn huyên một chút, hắn uống thuốc xong liền ngủ, thái y lúc này mới đóng cửa phòng bước ra.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp hoàng đế vừa tảo triều trở về, hỏi thăm tình hình Tam Nhi công tử.
Thái y đối thầm đối với cái tên công-cặn-bã này tìm cách, nói bệnh tình Tam Nhi trầm trọng lên một chút, cuối cùng mới hạ câu chốt: “Bệ hạ, thân thể Tam Nhi công tử muốn hảo, người cũng cần hảo tiết chế a.”
Sắc mặt hoàng đế đổi màu liên tục , cuối cùng mới thở dài một tiếng, ủ rũ nhìn Tam Nhi.
Thái y lắc lắc đầu: “Thanh niên thời nay đúng là…”, cảm khái môt phen, sau đó mới rung đùi đắc ý trở về thái y viện