Đến ngay!
Thái Y cười khổ, có thể viết một bức thư như thế này cũng chỉ có mình y, thời gian địa điểm, nhân vật, sự kiện, cái gì cũng không có.
Thái Y xách theo con bồ câu còn đang choáng váng sau cú va chạm vừa nãy, ly khai thái y viện, đến một căn nhà nhỏ ở ngoại ô phía Đông thành, mỗi lần y đến, đều sẽ ngụ nơi này.
Xa xa đã thấy bóng hắn, ngồi trong Trúc Hải đình, tự châm tự ẩm tự ngu tự nhạc (tự rót rượu, tự uống rượu, tự tiêu khiển, tự vui vẻ)
“Buổi tối muốn uống canh bồ câu” Thần Y không quay đầu lại, nói
“Này không phải để đưa thư hả??” Thái Y giơ lên con bồ câu đang cô lỗ cô lỗ không ngừng, cười khổ nói. Thương cảm cho kiếp bồ câu nha, mỗi lần đưa thư xong đều phải tiến vô nồi.
“Sư phụ khỏe không?”
“Rất khỏe, hai ngày trước có thấy hắn ở ma giáo, làm nhân gia của giáo chủ, nhưng vỗ vỗ mông mấy cái đã đi mất hút, chẳng biết đi đâu.”
Thái Y cố gắng khống chế biểu tình gương mặt trong mức bình thường, thế nào lại bát một tên vương bát đản như thế làm sư?
“Vậy còn ngươi?” Thái Y mấp máy môi, cuối cùng vẫn hỏi.
“Ai có thể khiến ta bất hảo?” Thần Y nhếch mép nói.
“Cũng đúng” Thái Y nhớ lại, những kẻ từng khiến Thần Y bất hảo. hiện tại đều sống không dễ chịu gì.
“Ngươi cũng thật là, không có việc gì tiến cung làm chi, lão yêu quái đó nói mà ngươi cũng nghe hả? Tay đưa không chính xác một chút liền bị đem giết rồi.” Thần Y từ trước đến nay luôn không thích mấy chuyện bẩn thỉu này, hắn xem bệnh cũng còn tùy tâm tình, nếu như để hắn thấy Tam Nhi công tử bày ra một bộ dạng muốn chết không muốn sống, tay liền không do dự một châm thành toàn cho y luôn, thỏa mãn tâm nguyện của người ta.
“Ta biết, nhưng đều không phải là xem bệnh sao, ở đâu cũng thế thôi.”
“Xem bệnh cho người ta là tích đức, còn xem bệnh cho lũ gia khỏa kia, đó là làm bậy” Thần Y cười nhạt
Thái Y thở dài không nói. Chuyện của sư huynh y cũng biết, hắn nguyên là con của trọng thần trong triều, cha chú bị người ta hãm hại, gia môn suy tàn, từ nhỏ đã theo sư phụ học y, tuyệt đối không nhúng tay vào truyện trong triều, căm ghét đối với hoàng gia cũng không lời nào nói hết.
“Người ta đi một bước phải trông theo một bước. Ta cả đời này cũng không bước chân vào thái y viện.”
Thần Y mân mê chén rượu, khóe miệng dâng lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn một mảnh trúc xanh rì nơi đình ngoại: “ Ngày nào đó phải chết cũng đừng khóc cầu ta cứu ngươi.”
“Không có” Thái Y gắng gượng cười hai tiếng