“Thua!” Thần Y thở dài, ngón tay giơ thật lâu phía trên bàn cờ cũng thu trở về, đại thế đã mất.
“Đa tạ.” Quân Sư mỉm cười.
“Thế cờ vừa rồi, quả thực là không ai có thể vượt ra ngoài lòng bàn tay phải của tiên sinh a” Thần Y tán thưởng.
“Thần Y quá khen.”
“Đương nhiên, tiên sinh kỳ nghệ vô sông, tất nhiên là thiên hạ vô địch thủ.” Tướng Quân ở một bên nói chen vào, nhìn cái bản mặt tí tởn đắc ý kia, người ta còn tưởng kẻ thắng không phải quân sư mà là hắn.
“Thế nhưng ta xem tiên sinh sắc mặt tái nhợt, hô hấp ngắn, tứ khí hư tổn, sợ là bệnh lâu ngày khó chữa,, không bằng nhượng tại hạ bắt mạch thử một lần?” Thần Y nói.
Quân Sư đạm đạm nhất tiếu: “Nếu vậy, làm phiền Thần Y.”
“Thế nào?” Tướng Quân ở một bên vội hỏi.
Thần Y không thèm để ý tới hắn, hướng Quân Sư nói: “ Tỳ (lá lách) hư khí nhược,… tỳ thuộc thổ, thận thuộc thủy, thổ khác thủy, tỳ hư không khỏi sẽ làm tổn thương thận, mà thận thuộc thủy, tâm thuộc hỏa, sẽ bị thương tâm phế, mà tiên sinh khi sinh ra đã có bệnh cũ chưa lành, sau này nếu không cẩn thận , lao lực sẽ khiến khí tổn hại… Nói chung, chứng này cần cẩn thận điều dưỡng, chớ miễn cưỡng lao lực quá độ…”
Quân Sư cười khổ gật đầu: “Ta sẽ chú ý…”
“Có thể khiến Quân Sư mệt thành như thế, Tướng Quân như ngươi cũng nên cáo lão là vừa.” Thái Y không mặn không nhạt, nói với chiếu tướng.
“Cáo lão?”
“Nếu như ngươi muốn, tự tử cũng được, xà nhà trước mặt, cành cây Đông Nam ở bên ngoài, chính là tìm một đêm nguyệt hắc phong cao, len lén treo cổ đi thôi, đừng để ai thấy là được.” Thần Y vừa viết đơn thuốc, vừa nói.
Thái Y ở một bên lúng ta lúng túng, cười không được mà muốn không cười cũng khó, ngược lại, Quân Sư ở một bên cười tủm tỉm, cười đến mức Tướng Quân cả người nổi da gà.