Chuyện cần làm rất nhiều, có kinh nghiệm của Vũ ca ca, ta rất nhanh sắp xếp vấn đề sinh sống cho mười vạn người. Thừa dịp đầu xuân, trước tiên phải giải quyết vấn đề lương thực. Đương nhiên, không thể kiếm được lúa mạch, phải tận dụng các loại thực phẩm khác. Suy nghĩ rất lâu, cũng chỉ có theo cách của Vũ ca ca, phân ra tới các vùng xung quanh mua lương thực, lại tổ chức cho dân chúng phát triển ngư nghiệp. Dù sao những người đó đều là dân thường, có đất, các vấn đề đều được giải quyết, chuyện khác không cần ta lưu tâm lắm. Có điều, ta cũng cảm nhận được sự mệt nhọc cùng bất đắc dĩ của Vũ ca ca trước kia. Cũng may, ta không phải người gần gũi bình dị giống Vũ ca ca, cũng không nhận về cái thanh danh con thần gì đó, đương nhiên, đây là kết quả rút kinh nghiệm của ta, ta tuyệt đối không thể nổi danh ở phương diện này.
Hơn một tháng sau, cuối cùng đã an bài xong mọi chuyện, ta tìm tới Quản Hợi. Người kia không hiểu gì chuyện quản lý, đầu óc thật đơn giản. Thủ lĩnh quân Hoàng Cân đều như vậy, không bại mới lạ. Thấy hơn một tháng qua, hắn luôn không có việc gì làm, ta nói: “Quản đại ca, hiện ở trong này miễn cưỡng cũng coi là ổn, tiếp theo, ngươi có tính toán gì không?”
“Tôi? Không biết, tôi nghe lời công tử.”
Ta có phần buồn bực: “Quản đại ca, ta thấy ngươi cũng không phải người làm ruộng, vẫn nên lãnh binh đi. Ta đã chỉnh đốn lại thủ hạ của ngươi một chút, có thể ra trận chỉ được hơn vạn người. Ngươi cùng đại ca ta từ trong đó chọn ra ba tới năm trăm tinh binh, ta cho các ngươi một phương pháp huấn luyện, hy vọng ngươi có thể huấn luyện bọn họ lấy một địch mười, thậm chí trăm người.”
“Sao? Công tử, ngài huấn luyện vì thương đội?”
“Quản đại ca, ngươi nói không sai, chính là huấn luyện cho thương đội, đây mới là bắt đầu. Hôm nay ta nói cho ngươi biết, ta muốn Quản đại ca tại Thọ Quang tạo ra cho ta một đội quân, ta hy vọng Quản đại ca sau này có cơ hội phong hầu.”
Quản Hợi bị hù đến sợ: “Công tử, người muốn khởi sự sao? Một đội quân? Phong hầu?”
“Quản đại ca, ngươi không nghĩ tới chuyện đó sao? Ta thấy ngươi cũng không muốn mãi mãi làm nông dân. Đương nhiên, nếu ngươi chỉ muốn làm một người bình thường, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Về phần ta muốn làm cái gì? Bây giờ không phải lúc nói tới. Có điều, ta cho ngươi biết, việc ta muốn làm, nhất định là vì dân chúng thiên hạ, tuyệt đối không phải chuyện xấu.”
Quản Hợi nghĩ một hồi: “Thôi được, tôi tin tưởng nghe lời công tử.”
“Tốt. Ngươi đã đồng ý, ta sẽ giao Thọ Quang cho ngươi. Ta cùng đại ca ở lại đây không lâu, ngươi làm huyện lệnh Thọ Quang đi. Về phần quân đội, ta cần chính là thủy quân.” Ánh mắt Quản Hợi mở lớn.
“Hì, nơi này là bờ biển. Đường ven biển dài mấy trăm dặm, dân cư đều thông thuộc thủy tính. Có thể ra khơi, sẽ không sợ nước. Huống hồ, mấy năm nay, Trung nguyên đại chiến, cũng có không ít người chạy nạn tới bờ biển, nơi này không lo nguồn mộ lính. Ngươi để ý, trong đám người đó chọn lựa những người biết bơi, dạy bọn họ võ nghệ, có năng lực đặc biệt thì đề bạt thành đầu lĩnh. Trong vài năm tới, ta sẽ tìm một vài người tinh thông nghề mộc tới đây, ngươi cũng chú ý những người trong nghề chế tạo thuyền, ta sẽ cho các ngươi chế tạo một đội thuyền chiến cao cấp. Tóm tại, ta hy vọng trong mười năm, nơi này sẽ có một vạn thủy quân tinh nhuệ. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có chỗ cho các ngươi dụng võ. Thế nào? Ta cho thời gian rất thoải mái rồi đó.”
Quản Hợi biểu tình đã hỗn loạn, hoảng sợ, nghi ngờ, lại có mong đợi, hy vọng, tất cả xoay qua một vòng: “Chuyện này, tôi sợ làm không xong. Ra biển đánh ca tôi còn biết chút ít, nhưng chưa nghĩ tới chuyện ra biển đánh trận. Công tử, tôi có thể làm được sao?” Ha ha, ngươi cũng biết đi biển, vậy thì càng tốt.
“Quản đại ca, đương nhiên là được. Ngẫm lại xem, nếu ngươi không có khả năng này, những huynh đệ đó sao lại đến với ngươi? Còn nữa, ngươi không có năng lực đó, ta sao có thể yên tâm giao cho ngươi thống lĩnh nơi này? Ngươi không tin chính mình, không tin cả khả năng của ta sao?” Ánh mắt Quản Hợi tỏa sáng. Ta cười thầm, ngươi không phải đối thủ của ta, đánh chút thuốc mê, ngươi đã không biết bắc nam gì nữa rồi.
Thấy Quản Hợi cao hứng đi chọn người, ta cũng thở phào. Thủy quân tác dụng rất lớn, trưởng thành trên biển chắc chắn sẽ mạnh hơn trưởng thành trên sông nước rồi! Một nửa giang sơn Giang Nam phải nhờ đến bọn họ. Hì, Chu Du, ngươi là tri âm của Vũ ca ca, từ nay về sau, chúng ta so tài xem. Nhưng mà, ta phải ra ngoài tìm một căn cứ thủy quân khác, Thọ Quang không dùng được.
Ngày thứ tư, ta cùng Điển Vi duyệt đội ngũ một ngàn người, họ đều là do Quản Hợi lựa ra. Ta cũng không khách khí, ngoài một ngàn người này, ta lại sai Quản Hợi chọn thêm ba ngàn nữa. Sau đó, dùng phương pháp chạy dài, vác vật nặng, vượt chướng ngại vật, sau một tháng lựa ra năm trăm người. Năm trăm người đó thật sự là tinh anh trong tinh anh. Từ hôm đó trở đi, đối với năm trăm người đó tiến hành huấn luyện bí mật, bọn họ đều sẽ là hộ vệ cho thương đội của ta. Đồng thời, ta cho thuộc hạ ở hiệu thuốc tại Xương Ấp mang thư về núi Từ Vô, gọi Tần Dũng tới Thọ Quang, cho hắn làm đầu lĩnh của năm trăm người này.
Sắp xếp xong xuôi việc huấn luyện cho những người đó, ta một mình tới vùng biên giới duyên hải tìm một hải cảng bí mật, Ở thời đại này, không ai nghĩ tới việc tổ chức quân đội trên biển. Đến thời kỳ sau của Tam Quốc, Đông Ngô đúng là có xuất hiện thuyền và mậu dịch trên biển, nhưng mà, cũng không phải để tác chiến. Ta chính là muốn khiến mọi người bị chấn động, từ trên biển tấn công vào đất liền, bất cứ kẻ nào cũng không ngờ tới.
Đội quân này hiện tại chỉ có thể thành lập ở đây, sau này, tới lúc lấy được Từ châu, sẽ đổi vị trí sang hướng nam. Ta đi dọc bờ biển hai ngày, tới được một vịnh. Nếu ta nhớ không nhầm, nơi này cách Thọ Quang không tới một trăm cây số. Đứng trên bãi đá ngầm, ta giương mắt nhìn ra chân trời xa. Ở cách bờ biển không xa lắm, có một hải đảo lúc ẩn lúc hiện. Được, phải cho Quản Hợi dẫn người ra xem diện tích hải đảo đó có đủ dùng hay không. Hình ảnh vùng vịnh này rất phù hợp với một đội tàu bí mật, nếu như không có người đặc biệt tới tuần tra, nơi này sẽ không bị ai chú ý.
Lại qua năm ngày nữa, Quản Hợi đã dựng xong quân doanh ở trên đảo. Ta cũng lần đầu tiên có kinh nghiệm ra biển. Cha mẹ ơi, tuy rằng chỉ có hơn hai mươi dặm đường, ta lại ói mấy lần, thật khổ. Ban đầu, ta cho rằng có thể ỷ vào khả năng ở trong nước lâu của mình để khoe khoang một chút, ra biển mới phát hiện, biển với sông khác nhau lớn như vậy! Nhìn thấy ánh mắt Quản Hợi thương tiếc ta (giống ánh mắt vui sướng khi người gặp họa hơn), ta cực kỳ bất đắc dĩ, sau khi lưu lại một câu nơi này toàn bộ cho ngươi làm chủ, ta rời khỏi căn cứ hải quân, trở lại Thọ Quang.
Về tới Thọ Quang, ta tính thời gian, đã ở lại nơi này hơn ba tháng, lại còn một việc chưa làm, liền tìm đến người hầu cận của Quản Hợi: Tần Lợi, đây chính là tổng quản thương hội của Vũ ca ca. Nhìn hắn, ta nghĩ tới lời giới thiệu của Vũ ca ca: làm kinh doanh lão luyện, kinh nghiệm quản lý phong phú, khả năng xem hàng hóa phân tích thị trường giống như chó săn thượng hạng, phi thường linh mẫn. Tần Lợi đối với việc ta tìm hắn vốn không hiểu chút gì, ta an bài hắn tại huyện nha làm quen với công văn các loại hơn một tháng, vẫn không biết muốn hắn làm gì?
Ta nhìn hắn, cười nói: “Tần Lợi, ta biết, ngươi không biết ta gọi ngươi tới làm gì phải không?” Tần Lợi gật đầu. Ta nói tiếp: “Ta biết rõ năng lực của ngươi, ngươi rất hiểu chuyện buôn bán đúng không? Thương đội của ta cần một người như vậy làm tổng quản coi sóc mọi chuyện, cho nên, từ hôm nay trở đi, cho ngươi làm chủ quản cửa hàng Đức Dụ. Lúc ta không có ở đây, tất cả chuyện buôn bán của thương đội đều do ngươi an bài, bao gồm cả việc xuất nhập hàng hóa, vận chuyển hàng hóa từ bắc tới nam trong một năm vv.”
Tần Lợi nhìn ta lắc đầu: “Đại nhân, chuyện quan trọng như vậy, ngài yên tâm giao cho tôi làm sao? Tiểu nhân chỉ sợ không có năng lực đó.”
“Ngươi có. Về phần làm sao ta biết ngươi có năng lực làm việc, ngươi không cần biết. Ta muốn ngươi trả lời ta: có đồng ý làm hay không?”
Tần lợi cắn môi: “Nếu đại nhân đã tin tưởng, tiểu nhân xin đồng ý.”
“Tốt. Từ giờ trở đi, ngươi cùng người ngươi lựa chọn, sẽ trở thành nòng cốt trong cửa hàng của ta. Nói đúng ra, tất cả hoạt động của cửa hàng, đều do các ngươi quản lý, ta hàng năm chỉ cần kiểm tra một vài khoản mục là được. Đương nhiên, có một loại buôn bán các ngươi không cần nhúng tay vào, chính là hiệu thuốc của ta.”
Tần Lợi tuy rằng không hiểu rõ, vẫn gật đầu. Ta cười cười, đem cách ủ rượu cùng phương thức chế tạo lá trà, cùng một chút lộ tuyến buôn bán ban đầu truyền cho hắn: “Lợi nhuận từ hai loại hàng này ngươi không thể tưởng tượng ra đâu. Ta chỉ cần ngươi nhớ kỹ, dùng rượu đổi lấy ngựa, rồi đưa tới Long Vân mã trường ở quan ngoại. Còn nữa, trong vòng hai năm, ta muốn khai trương Đức Dụ tửu lâu.”
Tần Lợi nhìn ta, rõ ràng là không hiểu gì cả. Ta nghĩ một hồi, nói như vậy hắn đúng là không thể hiểu, liền thở dài: “Bắt đầu từ ngày mai, ta cho ngươi ba ngày, tìm được người ngươi cần, lại đến chỗ này, ta sẽ cẩn thận giảng giải ý tưởng của ta. Bây giờ ngươi chuẩn bị đi đi!” Tần Lợi gãi đầu đi.
Ta thật có cảm giác quá mệt mỏi, Vũ ca ca ở đây trọng điểm là an dân, trọng điểm của ta là xây dựng hải quân cùng cửa hàng chân chính của mình, ta so với huynh ấy càng mệt hơn. Nằm trong hậu viện huyện nha, ta đang không ngừng suy nghĩ sắp xếp chuyện về sau, Điển Vi bước vào: “Tiểu tử, ngươi cùng Quản Hợi mấy ngày nay chạy đi đâu?”
Ta ngồi dậy nhìn hắn: “Đại ca, huynh vào không nói tiếng nào, làm đệ giật cả mình. Cả người đệ đang mệt chết, muốn ngủ đây.”
Điển Vi cười: “Ngươi để ta thay ngươi huấn luyện hộ vệ, còn ngươi vì sao không tham gia huấn luyện? Ta chính là nói, ngươi cũng phải tham gia. Hì, rèn luyện thân thể một chút, miễn cho ngươi đi ra ngoài làm cả ta và mẹ đều lo lắng.”
Ta cảm động: “Đại ca, thật cám ơn huynh cùng mẹ. Có điều, huynh cũng thấy đấy, đệ nhiều việc lắm, bận không qua nổi! Mẹ thân thể có khỏe không, huynh cũng biết đệ bận rộn, mấy ngày nay không tới thỉnh an mẹ được.”
“Hì, mẹ không sao. Người chính là thấy ngươi bận việc mà đau lòng thôi. Đúng rồi, Tử Nghĩa gửi thư, nói hắn đã đến chỗ Lưu Do rồi, nơi đó tốt lắm, bảo chúng ta yên tâm. Còn nói, Dương Châu không tồi, chờ hắn yên ổn rồi sẽ đưa chúng ta tới đó.”
Ta lắc đầu, cười khổ: “Đại ca, Tam ca nghĩ là tốt sao, không thể nào, đệ đã liệu được Lưu Do sẽ không trọng dụng huynh ấy. Ôi, để Tam ca ở nơi đó một năm đã, chờ huynh ấy hiểu được, đệ sẽ đưa huynh ấy trở về cũng được.”
“Ngươi biết nhiều vậy, ta cũng không quản. Nhưng mà, tiểu tử, chúng ta cứ ở chỗ này đợi như vậy sao?”
Ta nhìn hắn: “Làm sao vậy? Đại ca không thể bình tĩnh chờ đợi ở đây sao? Huynh yên tâm, đệ sẽ không để huynh chờ ở đây lâu đâu. Tính toán thời gian, chỉ hơn một tháng nữa, Tần Dũng sẽ tới đây, chờ hắn tới, đại ca có thể không cần huấn luyện đám người kia nữa. Chúng ta liền rời khỏi nơi này.”
“Được, vậy ta chờ.” Ta lắc đầu.