Ngăn không cho hắn hỏi thăm, ta mang theo hắn trở về nhà Trương Liêu. Dù sao huynh ấy đã tới Hạ Bì, nơi này không có người ở. Thấy miệng vết thương của ta, Tần Dũng giật nảy mình, ta cười khổ mà nói, mình gặp loạn binh của Lưu Bị, bị loạn tiễn gây thương tích. Hắn bắt đầu oán trách ta không nên một mình chạy tới chiến trường: “Công tử, võ nghệ của cậu không muốn lộ ra, đến mấy nơi như thế, làm sao không bị thương được. Nhìn tình hình, về sau tôi không thể rời cậu được.” Ta cũng không nói gì. Nghĩ thầm, may là vai bị thương, nếu không muốn chữa thương thật khó khăn.
Ở lại Tiểu Bái mười ngày, đã tới tháng 6 năm 196. Nghe nói Lưu Bị cùng đường đã chạy về Từ Châu. Ta biết, Lữ Bố không muốn thu nhận và giúp đỡ hắn, ta cũng không muốn gặp lại hắn ở đây, dù sao cũng không có cơ hội ám sát hắn nữa. Thấy thương thế đã ổn định, nghĩ lại, ta cũng nên tới Hứa Đô gặp Tào Tháo, xem phải giải quyết vấn đề hoàng đế như thế nào. Nếu ta nghĩ không ra biện pháp giải quyết triệt để, sẽ đem lợi hại nói lại cùng Tào Tháo, nhiều người nhiều sức mạnh, mọi người cùng nhau động não vẫn hơn ta một người hao tổn tâm trí. Mang theo ý nghĩ này, ta cùng Tần Dũng ra đi. Nghĩ thầm, về sau, có nên tìm một nữ hộ vệ bên người hay không, lỡ ra…
Cái gì gọi là nhà dột gặp mưa phùn, ta liền gặp tiếp chuyện xui xẻo. Loạn ở Từ châu không phải bình thường, ta cùng Tần Dũng mới đi được hai ngày, đã gặp một đám loạn binh. Mấy năm nay, chúng ta chạy ngược chạy xuôi suốt cũng chẳng gặp loạn binh lần nào, đúng lúc ta đang bị thương, lại gặp phải. Cướp Tiểu Bạch của ta, đúng là muốn chết, không giết được Lưu Bị, chẳng lẽ không giết được các ngươi sao? Trong cơn giận dữ, ta cái gì cũng không để ý, lần đầu thể hiện thương pháp của mình. Nhìn cơn thịnh nộ của ta, Tần Dũng cũng giật nảy mình, bị dọa thì dọa, tay chân hắn cũng không chậm, nhưng bọn khốn kiếp đó xem tình hình cũng chạy thật nhanh, không đợi ta cùng Tần Dũng đem bọn chúng làm thịt đã bỏ chạy mất.
Vận động mạnh mẽ khiến miệng vết thương trên vai lại vỡ ra, đau đớn vô cùng, ta rốt cục tỉnh ra không ít. Nhìn mười thi thể trước mắt, ta thở dài: “Tần Dũng, có phải chúng ta quá đáng rồi không?”
Tần Dũng nhìn ta, vẻ mặt vô tội: “Công tử, cậu vừa rồi thật dọa người. Tôi lần đầu giết người đó!”
Ta chán nản: “Thôi bỏ đi, hôm nay tâm trạng không tốt, coi như chúng xui xẻo.” Tần Dũng không phản đối.
Tối hôm đó ở khách điếm, Tần Dũng đắp thuốc lên vết thương cho ta: “Công tử, chúng ta ở lại đây nghỉ tạm hai ngày đi, miệng vết thương của cậu lại chảy máu rồi.”
Ta nghiến răng miệng kêu to: “Nhẹ thôi, đau quá. Ôi, ta cũng có muốn vất vả thế này đâu, nhưng mà, mấy ngày nay không hiểu sao trong lòng rất hoảng hốt, cảm thấy có chuyện không tốt sắp phát sinh. Tần huynh, ta biết ngươi cùng Công Tôn huynh rất muốn biết thân phận thật của ta, hôm nay ta cũng nói thật với ngươi, ta là mưu sĩ của Duyện châu mục Tào Tháo, đã được bốn năm rồi, những việc ta làm đều là trách nhiệm của ta. Ngươi hiểu chưa?”
Ta vốn cho rằng Tần Dũng sẽ tỏ vẻ ngạc nhiên hoặc biểu tình gì đó, không ngờ hắn chỉ nói: “Công tử, Tần Dũng cần làm gì, cậu ra lệnh là được. Mặc kệ là người của ai, chúng tôi đều là người của cậu. Được rồi, thuốc đã rịt xong, cậu đổi y phục đi.”
Trong lòng ta cảm động không thôi: “Cám ơn các ngươi, kiếp này có các ngươi đi theo, Triệu Như không cầu gì khác.”
Tần Dũng cười: “Công tử, nói những lời này là xem nhau như người ngoài rồi.”
Ta thở dài: “Nhưng mà, con đường ta chọn vô cùng vất vả mệt mỏi, cũng rất lâu dài, ta hy vọng ngươi phải có sự chuẩn bị. Còn nữa, ta biết võ nghệ của ngươi lúc này đã rất tốt, đi theo ta, có lẽ cả đời ngươi cũng không thể kiến công lập nghiệp, nổi danh thiên hạ. Nếu như ngươi muốn đi gây dựng công lao sự nghiệp, ta tuyệt đối không cản ngươi.”
Tần Dũng cười : “Công tử, Tần Dũng cùng ca ca đi theo công tử tới giờ chưa hề có ý nghĩ đó, đời này của chúng ta chính là người của công tử. Cậu muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi làm cái đó, cậu không đuổi được chúng tôi đâu.”
Nghe xong lời hắn nói, ta không ngăn được lệ, vội vã nói: “Lần này ngươi đi với ta tới Hứa Đô là để làm quen với mấy vị đại nhân, tùy thời điểm đặc biệt, ta cần ngươi giúp liên hệ với bọn họ. Được rồi, ngươi đi nghỉ đi, ngày mai còn phải lên đường.” Tần Dũng gật đầu khép cửa đi ra ngoài. Ta không khỏi thở dài, có phải ta thật ích kỷ hay không?
Năm nay thật sự ta quá đen đủi, vào tháng bảy, thời tiết chợt thay đổi bất thường, đã sắp tới Hứa Đô, lại gặp phải một trận mưa lớn. Thương thế của ta vốn không ổn, lại gặp phải chuyện đó, lúc tới được Hứa Đô, cả người ta đều phát sốt. Ở một nơi cách Tào Phủ không xa, tìm được hiệu thuốc mới mở, ta khoát tay không cho thuộc hạ báo cáo chạy đi ngủ luôn, thật hết sức mệt mỏi.
Tới ngày hôm sau gặp lại, bọn họ nói cho ta một tin tức xấu, một tin tức tốt. Ta vừa nghe, người đã muốn hôn mê. Tin tốt là Tào Tháo đã đi gặp Hoàng đế, tin xấu là Hi Chí Tài không sống qua nổi năm nay, đã qua đời. Hai tin tức này với ta đều là tin xấu. Hi Chí Tài chết là chuyện không thể cứu vãn, ta đã tận lực rồi. Nhưng Tào Tháo đi nghênh đón Hoàng đế, sao lại thế được, không phải là chuyện cuối năm sao? Hiện giờ mới là tháng bảy mà! Hoàng đế sắp tới rồi, ta phải làm gì đây?
Mang theo một bụng phiền não, ta tới phủ Đô úy của Thái Sử Từ. Thái Sử Từ thấy ta trở về, tất nhiên rất cao hứng, vội vàng đón ta vào. Tâm tình của ta một chút cũng không tốt, quên cả mang đồ cho nghĩa mẫu tới. Nhìn thấy Thái Sử Từ, ta cũng không nhiều lời, bảo hắn mời mấy mưu sĩ của Tào Tháo ở Hứa Đô tới, ta muốn cùng họ nói ít chuyện. Thái Sử Từ nhìn bộ dáng của ta, chỉ biết ta có chuyện, cũng không hỏi gì, vội vã ra ngoài tự mình đi mời người. Hắn cũng cẩn thận quá mức, đâu cần phải giữ bí mật như vậy.
Không lâu sau, Trình Dục cùng Thái Sử Từ vội vàng trở về. Vừa thấy ta, Trình Dục cười nói: Tử Vân, ngươi về thật đúng lúc, chỗ này sắp náo nhiệt rồi. Chuyện làm ăn của ngươi sẽ rất khá.”
Ta nhìn hắn: “Trọng Đức tiên sinh, ở nhà chỉ có mình ông sao?”
Trình Dục thấy ta thần thái nhạt nhẽo, cho rằng ta mệt mỏi, không chú ý nhiều, vẫn rất hứng thú nói: “À, Văn Nhược đang bận chuyện đón Hoàng đế, hôm nay sợ không có thời gian. Bá Ninh đi cùng chủ công tới Lạc Dương, những người khác không biết ngươi, không có sự cho phép của chủ công, không ai được biết thân phận của ngươi.”
Ông ta cao hứng như vậy, nhưng ta thì không, lạnh lùng hỏi: “Chí Tài huynh đã đi bao lâu rồi?”
Sắc mặt Trình Dục lập tức tối sầm lại: “Gần ba tháng rồi. Trước khi hắn đi muốn gặp ngươi. Ở chỗ Văn Nhược có thư hắn để lại cho ngươi đó.”
Ta nhìn hắn thanh âm vẫn lạnh nhạt: “Vậy sao? Ta sẽ qua lấy.” Một người chết, các ngươi có thể thờ ơ như vậy sao? Vẫn là ta lòng không đủ tàn nhẫn sao?
Trình Dục thấy sắc mặt ta, thở dài: “Tử Vân, có phải ngươi cảm thấy chúng ta thật tàn nhẫn không? Kỳ thực, chúng ta đều thấy thương tâm khi Chí Tài chết. Chủ công giam mình trong phòng cả ngày, không gặp ai. Nhưng mà Tử Vân, gặp nhau lúc loạn thế, ai biết ngày nào mình sẽ chết? Chí Tài bệnh chết, trước khi hắn chết, còn có chúng ta ở bên cạnh. Phải biết rằng, trong loạn thế đây là một kết cục tốt! Ta và ngươi ai có thể đảm bảo được chết trong nhà mình?” Thái Sử Từ ở bên cạnh gật đầu.
Đúng vậy, ta thừa nhận ông ta nói có đạo lý. Nhưng mà, tim ta thật đau. Vũ ca ca nói rất đúng, một khi ta thay đổi lịch sử, ai biết sẽ có biến hóa gì, ví như Thái Sử Từ hiện nay đã tới đầu Tào Tháo, ta có thể thề sẽ bảo đảm an toàn cho các huynh trưởng được sao? Ta có thể bảo đảm mọi người đều bình an vô sự sao? Không thể. Ta thật đau đầu.
Lắc lắc đầu, không nghĩ chuyện đó nữa, ta cố ép bất mãn trong lòng xuống, hỏi Trình Dục: “Tiên sinh, chuyện Hoàng đế sao lại thế này? Các ông sao phải đón bệ hạ tới đây? Đã suy nghĩ cẩn thận chưa?”
Nghe ta hỏi chuyện đó, Trình Dục càng thêm hăng hái: “Tử Vân, ta thấy chủ công cùng Văn Nhược, Hiếu Tiên nói rất đúng. Ngươi xem, thiên tử yếu nhược, nhưng thế lực vẫn còn, thừa lệnh vua hành sự, làm chuyện gì cũng danh chính ngôn thuận, để thiên hạ thần dân biết có thiên tử, sẽ biết có chủ công. Huống chi chúng ta lấy danh nghĩa thiên tử hành động, làm việc không cần lo lắng nữa, cứ quét ngang các chư hầu khác, xuất sư có danh, có thể trấn an lòng dân những nơi đầu hàng; vả lại, ở chốn đế đô, sĩ tử thiên hạ đều hướng tới, chúng ta ở trong đó có thể chọn những người tài năng để sử dụng, đầu nhập cho chủ công, cũng tránh miệng lưỡi cho Tử Vân, ngươi có thể lưu lại lâu ngày bên cạnh chủ công, chẳng phải rất tốt sao? Lại nói, bệ hạ đang ở đường cùng thế bí, chủ công nhiệt tình giúp đỡ, cứu bệ hạ khỏi nguy nan, trong lòng bệ hạ sao lại không cảm kích? Lòng trung thành của chủ công cũng có thể lan truyền khắp thiên hạ, lấy được nhân tâm!”
Ông ta thao thao bất tuyệt về viễn cảnh tốt đẹp khi đón hoàng đế về, trong đầu ta lại hiện ra hậu quả việc này: Tào Tháo bị mắng thành gian thần, nói ông ta ép thiên tử hiệu lệnh chư hầu, tuy rằng những chư hầu đó cũng chẳng nghe lệnh ông ta; nhân tài tuy nhiều, nhưng mấy kẻ bốc phét là trung thần với hoàng đế thì đông, mà người có thực học vì Tào Tháo dốc sức lại ít, trong đó không ít người phản lại Tào Tháo, vài lần mưu sát muốn đẩy Tào Tháo vào chỗ chết; ngươi trong lúc nguy nan lôi kéo hắn một phen, nhưng hắn lại cho rằng ngươi có ý đồ riêng, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cho nên, hắn nghĩ cách giết chết ngươi để bày tỏ lòng cảm kích, cướp hết mọi thứ của ngươi, cách cảm ơn như vậy cũng thật đặc biệt.
Ông ta càng nói, ta càng tức giận. Chuyện lớn như vậy lại quyết định qua loa, thậm chí không nghĩ tới việc trưng cầu ý kiến của ta, muộn hai tháng nữa, có chết người được không? (nói không chừng, mấy vị đại thần trong triều đã đói chết rồi). Tuân Văn Nhược, người này căn bản không phải trung thần của Tào Tháo, ông ta là trung thần của vị hoàng đế kia. Những người đó căn bản sẽ không thành thật nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai của Tào Tháo. Trở thành phụ quốc trung thần thì sao chứ? Từ xưa đến nay, có vị đại thần công cao át chủ nào không chết thê thảm đâu, các ngươi muốn Tào Tháo như vậy sao? Tuân Văn Nhược ngươi được cho là tài trí hơn người, đọc cả xe sách, thế nhưng không nghĩ tới chuyện đó sao? Rõ ràng là đẩy chủ công vào con đường không thể quay lại mà! Bọn họ thuần túy là lợi dụng Tào Tháo thực hiện giấc mộng trung thần của họ.
Ta càng nghĩ càng hận, lửa giận trong lòng cuối cùng không khống chế nổi, đứng bật lên, lật ngược án thư trước mặt: “Khốn nạn, một đám đần độn tự cho mình là đúng, hừ, cung nghênh đại giá hoàng đế, nhặt lại giày rách của kẻ khác, so với mưu sĩ hạng hai của người khác cũng không bằng. Các ngươi, các ngươi mấy người đều không thật lòng muốn tốt cho chủ công, các ngươi chính là đem chủ công biến thành ván cầu để bước lên địa vị cao, ta hận chết các ngươi.”
Ta giận tím mặt khiến Trình Dục cùng Thái Sử Từ kinh hãi trợn mắt há mồm, Trình Dục không biết phải làm sao, Thái Sử Từ phản ứng nhanh hơn một chút, bước tới giữ tay ta: “Tử Vân, ngươi sao vậy? Tỉnh táo lại đi, có chuyện gì từ từ nói.”
Ta đầu đau, người choáng váng, toàn thân mệt mỏi, muốn đẩy hắn ra, nhưng đẩy không được: “Không cần lo cho ta, ta là cái gì đâu? Ta là cái gì chứ? Buông ra!” Tựa vào người Thái Sử Từ, ta vô lực òa khóc.
Trình Dục cuối cùng cũng tỉnh lại, vội tiến lên nói: “Tử Vân, ngươi làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Ta khóc thì thào tự nói: “Muộn rồi, tất cả đều muộn, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Trình Dục cau mày, nhẹ nhàng sờ trán ta: “Tử Vân, ngươi bị bệnh rồi, sao lại nóng thế này? A, tay ngươi lạnh quá.” Ông ta nhìn Thái Sử Từ: “Không ổn, Tử Vân chưa từng bị thế này, trán hắn nóng quá, ngươi mau đỡ hắn đi nghỉ ngơi, ta đi tìm đại phu.”
Ta phát tiết xong, cuối cùng bình tĩnh lại, nghe thấy ông ta nói, ta lắc lắc tay: “Ta không sao, các ngươi không cần lo cho ta, ta muốn ở một mình.” Ta gạt tay Thái Sử Từ, đi ra ngoài.
Trình Dục vội vàng chạy lại: “Tử Vân, ngươi phát sốt rồi, đừng đi.”
Ta ngẩng đầu nhìn ông ta: “Thật xin lỗi, ta có lẽ vì không thoải mái, ông đừng để ý, ta không có ý châm chích các ông, tiên sinh đừng phiền lòng. Các người yên tâm, ta chính là đại phu. Ta về nghỉ tạm đã.” Không để ý tới hai người họ, ta lập tức trở về hiệu thuốc. Trình Dục cùng Thái Sử Từ giật mình đứng đó, đưa mắt nhìn nhau.
Về tới hiệu thuốc, Tần Dũng nhìn thấy ta kinh hãi: “Công tử, sắc mặt cậu kém quá, thương thế lại…” Ta lắc tay: “Ngươi giúp ta tìm ít thuốc an thần lại đây. Đúng rồi, các ngươi nghe được tin tức về Tam ca không?” Gia nhân trong hiệu thuốc vội vã bước tới đáp: “Công tử, không có tin tức Tam gia. Chúng tiểu nhân đã nghe ngóng, ở đây không ai tên Quách Gia.”
Ta thật đau đầu, sao lại thế này, thư ta đã gửi gần nửa năm, vì sao không thấy Quách Gia tới đây? Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì sao? Lúc này, ta không muốn nghĩ chuyện đó, chỉ muốn về phòng ngủ, lệnh cho bọn thuộc hạ ai muốn gặp cũng để tới mai. Trở lại phòng, ta nằm xuống ngủ luôn, cái gì cũng mặc kệ.