Trương Yến gật đầu: “Đúng. Kỳ thực, ta đã có ý nghĩ rời núi sát nhập với một chư hầu nào đó. Chẳng qua, Viên Thiệu kia ép ta chặt quá, ta cũng không biết phải dựa vào ai mà thôi. Nếu Tào công có lòng tiếp nhận, tiên sinh lại mạo hiểm tới đây khuyên, Trương Yến sao có thể không biết điều? Ta nên làm như thế nào, tiên sinh nói là được.”
“Tốt, Tào công quả nhiên không nhìn lầm tướng quân. Tướng quân, nói thật với ngài, ta thật ra không phải do Tào công phái tới. Tào công tuy rằng có ý, nhưng mà, thứ nhất, ông ấy không biết tâm ý tướng quân, tất nhiên không dám tùy tiện phái người tới; thứ hai, nếu bị Viên Thiệu biết được, chuyện này cũng vô ích; thứ ba, ta là suy nghĩ cho tướng quân. Tướng quân, ta đã nói rồi, thủ hạ Tào công không ít, tướng quân muốn thể hiện bản thân, nhất định phải mang theo công lao sẵn sàng góp sức mới được!”
Trương Yến gật đầu rất mạnh: “Ta tin lời tiên sinh, ngài nói đi, muốn ta làm thế nào, mới có thể mang theo công lao sẵn sàng góp sức.”
Ta cười hì hì, có lời của Trương Yến, Viên Thiệu, ngươi chờ chịu khổ đi: “Trương tướng quân, ta biết vốn liếng của ông toàn bộ là quân Hoàng Cân. Sở trường của các ông là tác chiến lưu động, đúng không?” Trương Yến gật đầu. Ta nói tiếp: “Thủ hạ của Viên Thiệu không ít đại tướng, cũng không có nhân tài như Cúc Nghĩa. Trong lúc di chuyển tìm cơ hội tiêu diệt địch quân, hắn không làm được, ông làm được, đây là ưu điểm của ông, là khuyết điểm của hắn. Tướng quân có thể lợi dụng ưu điểm này, bám trụ Viên Thiệu. Lúc này, đại bộ phận binh lực của Viên Thiệu đều tập trung đối phó với Công Tôn Toản, phía sau phòng thủ tương đối yếu, tướng quân tới gây rối hắn là được.”
Trương Yến mở to hai mắt. Ta dựa gần bên tai hắn, nói như vậy như vậy, hắn nghe được liên tiếp gật đầu, không tự giác bật cười. Ta nói xong, nhìn hắn cười: “Thế nào? Cứ như vậy, ta nghĩ Viên Thiệu tức tới giậm chân. Có điều, tướng quân phải nhớ, không thể chém giết cướp đoạt, chỉ cần dùng đủ cho mình, còn lại mọi thứ xử trí theo ta nói là được. Nếu không sẽ rước họa đó.”
Trương Yến liên tục gật đầu: “Lòng nhân của tiên sinh, ta hiểu rõ. Ngài yên tâm đi, thủ hạ của ta không phải loạn phỉ, rất biết nghe lệnh.” Nếu vậy, lính của hắn chắc là không tồi.
Chuyện đã giải quyết tốt, ta cũng nên rời đi. Ta tiến lên, nói với Trương Yến: “Tướng quân Trương Sưởng là tâm phúc của tướng quân sao? Ta thấy hắn không tồi, rất cơ trí, là một nhân tài.”
Trương Yến cười hắc hắc: “Nó là cháu của ta. Nói năng không tốt, nhưng rất trung thành.”
Ôi, trong bụng ta thở dài, đó là một nhân tài mà: “Tướng quân, đó là một nhân tài. Thế này đi, nếu tướng quân đồng ý, ta muốn mang hắn theo.” Trương Yến do dự không nói gì.
Ta cười: “Nếu tướng quân không muốn rời hắn, ta không nói nữa.”
Trương Yến cười khổ mà nói: “Cũng không phải vậy. Vừa rồi tiên sinh nói muốn về Nghiệp thành. Trương Sưởng ở cùng ta thời gian không ngắn, ta sợ thủ hạ của Viên Thiệu có người biết nó, chẳng phải sẽ liên lụy tiên sinh sao.”
Ồ, điểm này ta chưa nghĩ đến: “Không sai, tướng quân nói có lý. Thế này đi, hai năm tới, ta sẽ không đưa hắn đi. Hai năm sau sẽ nói lại. Đến lúc đó, ta gọi hắn đi, tướng quân có thể bỏ được không?”
Trương Yến cười nói: “Tiên sinh dùng hắn, là tốt cho hắn, ta có gì luyến tiếc đâu. Ngài yên tâm, hắn khi gọi sẽ tới.”
Ta cười: “Tướng quân yên tâm, ta sẽ không khiến hắn chịu thiệt thòi.”
Trước khi rời khỏi Trương Yến, ta cũng thỉnh cầu hắn một việc, vào khoảng tháng sáu sẽ phái hai trăm nhân mã tới Triệu gia thôn. Chuyện loạn binh trong sáu tháng cuối năm vào thôn giết người, ta không thể để phát sinh lần nữa. Có người của Trương Yến, còn có một trăm hộ vệ trong thương đội ta đã sớm phái tới đó, chắc có thể đối phó loạn binh kia, còn có thể cung cấp tin tức của ta cho người nhà để giải thích với Vân ca ca. Ôi, Vân ca ca, huynh có đến Thọ Quang tìm muội không?
Sau khi trở về từ Hắc Sơn, ta tất nhiên chuẩn bị tốt thuốc bổ dưỡng cho Viên tam công tử. Mặc khác, nhung hươu thượng đẳng từ Vô Chung và A giao* từ Thọ Quang (đây chính là thuốc bổ thượng đẳng, ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội phát tài) cũng đã tới nơi. Cầm mấy thứ đó, ta lập tức vào Viên phủ. Chuyện ra vào Viên phủ với ta lúc này rất thuận lợi, thuận lợi tới mức ta muốn làm chuyện xấu, nhưng mà không được!! Vào bên trong, Viên Thượng không có nhà, Lưu thị mang vẻ mặt tươi cười tiếp ta. Đương nhiên, áo gấm da cáo chính là Tống Liệt đặc biệt gửi cho ta, thật tiện nghi cho nữ nhân này.
Ta tươi cười tiến lên vấn an: “Phu nhân vạn an! Tiểu nhân xin được thỉnh an.”
Lưu thị cười nói: “Triệu Như, bỏ qua nghi lễ đó đi. Đúng rồi, nghe đại nhân nói, ngươi đi hái thuốc cho Thượng nhi, hái được chưa?”
“Bẩm phu nhân, đã hái được. Đã chế xong mới mang tới. Nhưng công tử không có nhà. Chờ cậu ấy về, phu nhân nhớ giục cậu ấy uống!” Lưu thị gật đầu cười, bảo tỳ nữ cất đi.
Ta cười đem nhung hươu và A giao đưa lên: “Phu nhân, đây là tiểu nhân đặc biệt sai gia nhân mang tới, mong phu nhân nhận cho. Nhung hươu này là hàng thượng đẳng, trăm cân mới được mười hai phần, rất khó kiếm được. Vừa đúng lúc dùng để đại nhân cùng công tử bồi bổ thân thể! Còn A giao này đặc biệt để phu nhân dùng.”
Lưu thị nhận A giao nhìn một hồi: “Đây là gì? Dùng như thế nào?”
Ta cười: “Phu nhân, thứ này rất tốt, là do tiểu nhân luyện chế theo phương pháp gia truyền, đặc biệt dùng cho nữ nhân. Lúc dùng, lấy một lượng nhỏ, chưng qua lửa, đặt trong bình gốm, thêm một ít mật, dùng đều đặn mỗi ngày một thìa. Tiểu nhân cam đoan phu nhân chỉ cần dùng trong ba tháng, dung nhan cả năm không đổi, có thể vĩnh viễn bảo tồn nhan sắc.” Không có nữ nhân nào không muốn giữ gìn nhan sắc vĩnh viên, ta cũng muốn, ôi.
Lưu thị thật sự mừng rỡ, nàng cầm A giao nhìn hồi lâu, đột nhiên hỏi ta: “Vật này ngươi mang tới nhiều không?”
Ta sao lại không hiểu, vội vàng cười nói: “Phu nhân, vật này rất khó chế. Tiểu nhân một năm cũng chỉ có thể làm được mười hộp. Lần này tặng phu nhân bốn hộp, là toàn bộ số lượng năm nay rồi. Còn lại đã bán vào hoàng cung. Bốn hộp này, cũng đủ cho phu nhân sử dụng nửa năm. Sang năm làm được tiếp, tiểu nhân tất nhiên sẽ gửi cho phu nhân trước.”
Lưu thị cười: “Miệng ngươi thật ngọt. Đừng có gạt ta đó!”
Ta phát thệ: “Tiểu nhân sao dám lừa phu nhân? Cho tiểu nhân mấy lá gan cũng không dám! Thứ này vô cùng quý giá, những người khác không xứng được sử dụng đúng không?” Lưu thị cười thật vui vẻ.
Ta thấy đã tới lúc, nhanh chóng nói: “Phu nhân, nói tới đây, tiểu nhân có chuyện muốn cầu phu nhân.”
Lưu thị cười nói: “Biết ngay ngươi có chuyện cầu ta mà, nói đi!”
Ta cười không ngừng: “Kỳ thực, cũng không phải chuyện gì lớn. Lần này thương đội của tiểu nhân hộ tống vài thứ tới đây, hàng hóa lúc thông quan bị binh mã của đại nhân kiểm tra nghiêm khắc, chuyện này, hì, kiểm tra xong mất mát vài thứ là chuyện bình thường, nhưng đồ đạc bị xáo trộn lung tung. Phu nhân, người cũng biết, những dược liệu đó đều vô cùng trân quý, một khi bị hủy hoại sẽ không thể dùng được. Tiểu nhân là một thương nhân, hàng hóa phần lớn từ Liêu Đông tới, đến đây thật không dễ dàng gì! Tiểu nhân muốn xin phu nhân trước mặt đại nhân nói tốt vài câu, vì tiểu nhân xin đại nhân một ân điển, buông tha cho thương đội của tiểu nhân được không? Cho dù kiểm tra, cũng nhẹ nhàng một chút.”
Lưu thị ha ha cười: “Cái này có là gì đâu, ta sẽ nói với đại nhân, ngươi về đợi tin là được.” Tốt, cơ bản thu phục xong. Ta cười nịnh bợ rồi rời khỏi Viên phủ, Viên Thiệu, lần này ta ăn chắc ngươi rồi. Qua mấy ngày nữa, ta còn muốn tới trị nhức đầu cho ngươi, Trương Yến sắp có hành động rồi!
Lại nói, sau khi ta rời khỏi Hắc Sơn, Trương Yến lập tức triệu tập tất cả thuộc cấp lại. Sau khi nói mấy lời khích lệ trước cuộc chiến (vì để giữ bí mật, ta cùng Trương Yến quyết định không tuyên bố với mọi người chuyện quy thuận), Trương Yến cười nói: “Lần này, chúng ta nhất định phải báo thù. Nhất định phải cho Viên Thiệu biết, binh sĩ của Trương Yến ta không phải dễ bắt nạt, đúng hay không?”
Thủ hạ của Trương Yến đều là người lăn lộn trên chiến trường, luyện ra từ đám tử binh, nghe nói chuyện muốn cho Viên Thiệu biết tay, thật sự vô cùng xúc động, nhao nhao lên tiếng: “Tướng quân nói đi, đánh thế nào?” “Thủ lĩnh, nói mau đi, thuộc hạ sớm đã muốn cho Viên Thiệu kia biết mặt.”
Trương Yến hì hì cười không ngừng: “Lần này chúng ta chia ba đường, tấn công các nơi khác nhau. Có điều, không phải công khai công thành, mà là đánh lén, đánh hạ một chỗ rồi bỏ chạy luôn, không cho quân của Viên Thiệu biết được lộ tuyến của chúng ta. Động tác phải nhanh, đòn đánh phải thật mạnh, đặc biệt công kích vào những điểm yếu hại trong thành, chẳng hạn phủ nha, kho thóc, kho quân nhu, quân giới chẳng hạn. Ta nói cho các ngươi, nghe kỹ cho ta, đây là quân lệnh: sau khi đánh hạ kho thóc, chỉ mang đủ lương thực cho mình, còn lại toàn bộ chia cho dân chúng trong thành, đồ quân nhu cũng vậy. Tóm lại, mang đủ dùng thôi, còn lại phân ra, không để lại cho Viên Thiệu tí nào, nếu không kịp chia, có thể ném ra ngoài, không ném được, hủy cho ta. Mấy nhà giàu có, bình thường làm việc ác cũng giết hết cho ta, đem đồ của bọn họ chia ra ngoài.”
Ngoại trừ Trương Sưởng, mọi người toàn bộ đều ngẩn ngơ không hiểu gì. Có người cẩn thận dè dặt hỏi: “Tướng quân, chúng ta làm vậy có gì tốt?”
Trương Yến vung tay “ba” một cái đập lên đầu hắn: “Đần độn! Đương nhiên là khiến Viên Thiệu đau lòng chứ sao. Những thứ đó ta cũng muốn, nhưng mà, chúng ta ít người ít ngựa, Viên Thiệu nhận được tin tức thành trì bị tập kích, nhất định sẽ lập tức phái binh bao vây tiễu trừ, mang theo mấy thứ đó, ngươi còn về được sao? Còn chưa nói, ta cho các ngươi một đội tập kích ít nhất ba thành trì. Mang theo nhiều thứ, căn bản không đi lại được, ngươi muốn chết mà! Chúng ta nếu không lấy được, sao không làm chuyện tốt, thu mua nhân tâm? Chúng ta phát đồ cho lão bách tính, bọn họ tất nhiên cảm kích chúng ta. Viên Thiệu cưỡng ép bọn họ trả lại, các ngươi nói xem, lão bách tính sẽ nhìn Viên Thiệu thế nào?”
Ý, mọi người đều tỉnh ngộ, kẻ vừa nãy đặt câu hỏi nhanh chóng nịnh nọt: “Chiêu này của tướng quân thật lợi hại. Ha ha, chuyện này nhất định khiến Viên tặc giậm chân tức giận.” Trương Yến nghe xong có chút đắc ý, lại nghĩ, ta nếu thật có thể ra chiêu độc này, giờ này cũng sẽ không ở trong này chịu cơn tức giận của Viên Thiệu. Tiểu thần y thật lợi hại, nếu hắn là mưu sĩ cho ta… Ôi, nằm mơ thôi.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nói: “Các ngươi nghe kỹ, lần này hành động, nếu ai vi phạm quân lệnh, gây ra cướp bóc đốt phá, đừng trách ta không để ý tình cảm nhiều năm, lấy quân pháp xử trí.” Người phía dưới lập tức phát thệ nhất định nghe theo mệnh lệnh. Trương Yến lúc này mới hài lòng: “Tốt lắm, về chuẩn bị hết đi, ngày mai theo kế hoạch thực hiện. Trương Sưởng, ngươi lưu lại đây.”
Tới lúc trong doanh trướng chỉ còn lại Trương Yến và Trương Sưởng, Trương Yến mới nói: “Cháu cũng biết, ta không có khả năng nghĩ ra mưu kế này. Cháu cũng biết rõ đó là do người kia nói. Ta muốn cháu ở lại, là vì hắn nói, qua hai năm nữa sẽ dẫn cháu đi, nói cháu là một nhân tài. Sưởng nhi, đại ca thúc chỉ có một đứa con trai, thúc cũng hy vọng con có ngày nổi danh. Cho nên, lần này, thúc không muốn con mạo hiểm. Con hiểu chứ?”
Trương Sưởng gật đầu: “Con hiểu rồi. Thúc thúc, người này nhất định rất lợi hại, Sưởng nhi sẽ nghe hắn.”
Trương Yến cười cười: “Sưởng nhi, hắn đến dắt mối cho thúc cùng Tào Tháo. Thúc thúc đã quyết định quy thuận ông ta. Con nghe đây, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn, con dẫn thím và đệ đệ, cả những người muốn theo con tới chỗ Tào Tháo. Ta nghĩ, Triệu tiên sinh nhất định an bài tốt cho mọi người.” Trương Sưởng gật đầu. Đây nhất định là giao phó sự tình. Chiến tranh, không thể nói rõ ràng.
Ba ngày sau, nhóm thủ hạ đầu tiên của Trương Yến xuất hiện tại Nhạc Bình và Mao Thành. Có điều, xem bọn họ ở bên ngoài, chẳng qua là một đám dân lưu lạc. Sau đó, tại Hàm Đan cũng xuất hiện một số lớn lưu dân. Cũng không thiếu lưu dân lục tục tiến vào Thọ Dương, Bạch Mã, Quảng Tông, Nghiễm Bình. Vài ngày sau khi đám người đó vào thành, quân Trương Yến chia thành ba lộ, dưới sự dẫn dắt của Trương Yến, Hoàng Thắng, Chương Vĩnh, đột nhiên xuất hiện ở Nhạc Bình, Mao Thành, và Nghiễm Bình.
Quan binh trấn thủ của Viên Thiệu còn chưa kịp phản ứng, đã bị nhân mã của Trương Yến nội công ngoại hợp đánh vào thành. Sau đó, quân Trương Yến hành động khiến mọi người đều mở rộng tầm mắt, chỉ thấy quân vào thành đem quan viên của Viên Thiệu chặt đầu vứt xuống, lập tức đem lương thực, tài vật phát ra. Không nói dân chúng bần cùng khốn khổ trong thành lấy được không ít, ngoài thành cũng có không ít người ùa vào xin lương thực. Vốn đã sớm tuyên truyền từ trước, bịa đặt rằng có báo mộng của thần tiên, ta bảo Trương Yến dặn thủ hạ giả làm lưu dân vào thành, tuyên truyền ở ngoài thành trước, trong vòng vài ngày, trong thành sẽ có đánh nhau, bên thắng sẽ chia lương thực cho người nghèo. Trên đất họ Viên, dân chúng đã ăn dâu tằm tới ngán, không quan tâm chuyện này mới lạ. Cuối cùng, quân Trương Yến mang theo đồ cần thiết bỏ chạy, để lại các kho thóc đã mở rộng cửa (là các vì kho hàng của phú hào trong thành rất nhiều), mặc đám người ùn ùn kéo tới lấy lương cướp tiền.
Viên Thiệu nhận công văn báo ba thành trì bị chiếm, thật sự giật mình. Hắn lập tức đem mọi người triệu tập lại. Ai nấy nhìn Viên Thiệu mặt đen, cũng không biết nói gì cho phải. Cùng Trương Yến qua lại nhiều năm, chưa từng nghĩ Trương Yến biết làm mấy chuyện đó, đồng thời tấn công cả ba thành trì. Trước đây Trương Yến chỉ biết tấn công một chỗ, đánh hạ xong cướp sạch, đánh không lại sẽ bỏ chạy.
Một lát sau, Thẩm Phối mở miệng: “Chủ công, binh lực của Trương Yến sau khi bị đánh hai năm trước đã giảm bớt, hắn sao có thể có nhiều người như vậy, đột nhiên tập kích thành trì của chúng ta? Hơn nữa có lẽ là tập kích cùng một thời gian, lại còn chỉ một lần đã thành công nữa?”
Tự Thụ bên cạnh lạnh lùng nói: “Bọn chúng không có nhiều nhân mã, tuyệt đối không thể công thành đơn giản như vậy. Thần liệu chừng hắn dùng phương pháp đánh bất ngờ, trong thành chắc chắn có nội ứng. Lúc này, chúng ta chưa nhìn được bước tiếp theo của hắn, theo như binh lực của hắn lúc này, không thể đồng thời chiếm lĩnh ba thành trì. Thần cảm thấy cần phải từ từ chờ thêm tin tức, rồi hãy quyết định.”
Ông ta vừa dứt lời, Quách Đồ lập tức nói: “Chờ, chờ tới lúc nào? Đợi quân tiếp quản của Trương Yến tới, đứng vững chân trong ba thành, rồi công kích thẳng tới Nghiệp thành sao? Chủ công, thần cho rằng, phải lập tức tập hợp quân đội, bao vây tiêu diệt quân Trương Yến ở Nghiễm Bình. Trước tiên dành lại một thành, đả kích Trương Yến. Còn nữa, phải tìm được quân chủ lực thật sự của Trương Yến tiêu diệt ngay.”
Viên Thiệu gật đầu: “Không sai, phải tiêu diệt chủ lực của Trương Yến.”
Điền Phong vẫn ngồi không nói lời nào, lúc này, đột nhiên lên tiếng: “Quân Trương Yến vì sao đột nhiên tập kích thành trì của chúng ta? Hay là hắn đã kết đồng minh với Công Tôn Toản? Ép chúng ta phải rút quân, cũng có thể tập kích quân ta, hoặc là đánh một thành trì trọng yếu mới đúng. Lần tập kích này thật kỳ quái. Chủ công nên đợi thêm!”
Nhìn xem, có người nói lập tức cử binh, có người nói từ từ xem sao, trong phòng rối loạn cả, Viên Thiệu nghe tới đau cả đầu. Lại nói, Viên Thiệu vẫn thật lợi hại, nghĩ một lát, hạ quyết định: “Như vậy đi, lập tức ra lệnh cho quân đóng xung quanh ba thành bị tập kích lập tức tiếp viện, mặt khác, phái người tới đó, tìm hiểu binh lực của Trương Yến, còn nữa, tìm hiểu quân tiếp viện của hắn đang ở nơi nào.” Thuộc hạ ở dưới tiến lên nhận lệnh. Điền Phong cùng Tự Thụ nhìn nhau, trong mắt đều thoáng hiện lên nét lo lắng.
Rời khỏi Viên phủ, Điền Phong nhìn Tự Thụ: “Tắc Chú, Trương Yến không có bản lĩnh này. Tôi lo sau lưng hắn có người khác.”
Tự Thụ cau mày: “Nguyên Hạo, tôi cũng thấy chuyện này có điểm kỳ quái. Nhưng mà, cũng không giống liên kết cùng Công Tôn Toản! Chẳng lẽ có cao nhân tới chỗ Trương Yến, hoặc là…” Nói tới đây, hai người đồng thời nhìn nhau, lập tức nghĩ tới một vấn đề, Trương Yến đã đạt được hiệp nghị cùng một thế lực nào đó, hoặc chính Trương Yến đã đầu nhập thế lực đó. Nếu quả thực như vậy, càng đáng sợ hơn.
Bọn họ thật sự lợi hại, có thể đoán được chuyện này. Ta cũng nghĩ tới trong đám người đó có người sẽ nghĩ ra, nhưng mà bọn họ cơ bản không thể chứng thực, bởi vì việc nương nhờ ai đó vẫn chỉ là hành động một bên của Trương Yến, trừ phi bọn họ bắt được Trương Yến về tra hỏi, nếu không căn bản không thể biết được. Các người cứ chậm rãi đoán đi!!
Lúc Viên Thiệu còn đang tìm quân chủ lực của Trương Yến, điều khiển binh tướng ở các nơi, binh mã của Trương Yến đã theo kế hoạch, chia thành từng toán nhỏ, lặng lẽ mò tới tập kích thành trì bên cạnh. Trương Yến đang ở một nơi cách Quảng Tông không xa ăn cơm tối: “Ta nói cho các huynh đệ biết, ăn no rồi, ta mang các ngươi tới Quảng Tông thành chơi đùa, để Viên quân tới thành Nghiễm Bình tìm chúng ta.” Tướng sĩ chung quanh hắn ồn ào cười to. Đêm hôm đó, Quảng Tông bị tập kích, giống như ở Nghiễm Bình, đem kho thóc, kho quân nhu trọng yếu cướp sạch không còn gì (đương nhiên tham gia cướp còn có lão bách tính tự phát), tối ngày hôm sau, thừa lúc bóng đêm, quân đội Trương Yến lại mất tích.
Đồng thời, tại Thọ Dương cách Nhạc Bình không xa, tại Mao Thành cách Hàm Đan không xa, cũng gặp chuyện tương tự. Nhìn thấy tin tức thành trì bị tập kích liên tục đưa tới lần thứ hai, Viên Thiệu sắc mặt xanh mét. Điều động binh lực cả nửa ngày, bóng dáng Trương Yến chẳng thấy đâu, lại bị tập kích sáu thành trì. Càng tức giận là, địch nhân không hề như mình nghĩ là tranh đoạt thành trì, mà giống như giặc Hoàng Cân, đánh xong bỏ chạy, đoạt lương xong bỏ chạy, thật sự là một đám giặc.
Mưu sĩ trong đại sảnh nhận được tin đó cũng trợn mắt há mồm. Trương Yến thật ra đã nhiều lần làm chuyện tương tự, nhưng lần này không giống, trước đây là đoạt đồ rồi bỏ chạy, lần này biến thành chia đồ rồi bỏ chạy, là thế nào? Trương Yến phát thiện tâm sao? Mọi người đều nghĩ như vậy. Cả Tự Thụ và Điền Phong đối với suy nghĩ trước đây của mình cũng bắt đầu dao động. Viên Thiệu nhìn bản đồ trong tay, tức giận nói: “Tập hợp hết binh mã ở gần Hàm Đan, Nghiễm Bình, Bạch Mã cho ta, ta muốn bóp chết Trương Yến trên đường trở về núi.”
Mọi người nhìn nhau cười khổ. Hắc Sơn trải dài vài trăm dặm, ngài làm sao biết Trương Yến về núi theo đường nào? Như thói quen của Trương Yến trước đây, chờ ngài cử được binh tới, hắn đã lùi vào núi mất rồi, làm sao mà bắt được? Bắt đầu có người trong lòng oán trách Viên Thiệu không nên đuổi Lữ Bố đi. Bên này lệnh triệu tập lính ban xuống được hai ngày, bên kia tin tức Bạch Mã, Triệu quốc bị tập kích cũng truyền tới. Đợi Viên Thiệu tập kết binh mã tới nơi, quả nhiên không thể tìm thấy tung tích của Trương Yến nữa.
Chú thích:
* A giao: một loại cao làm từ da lừa