Nước mắt chảy từng giọt từng giọt trên mặt Tần Dũng, hắn rên rỉ một tiếng rồi mở mắt: “Công tử?! Ngài sao thế? Vì sao lại khóc? Chẳng lẽ Trần Tướng quân hắn…”
Ta vội vàng lau nước mắt: “Ngươi tỉnh rồi! Không có, ta chẳng qua đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Ta làm sai rất nhiều chuyện, khiến các ngươi trả giá quá nhiều.”
Tần Dũng loay hoay ngồi dậy: “Công tử, ai chẳng có chuyện làm sai? Nhưng lần này có thể nói chuyện xấu biến thành chuyện tốt, đại gia cuối cùng chịu cùng ngài sum họp, giải quyết được thống khổ và lo lắng nhiều năm của ngài. Về phần chúng tôi, ngài đừng nghĩ vậy, từ khi chúng tôi theo ngài, đã nguyện trung thành lấy ngài làm mục đích sống, giống như ngài nguyện trung thành với Tào đại nhân vậy, trong lòng ngài có hối hận tiếc nuối không? Không hề đúng không? Chúng tôi cũng vậy. Nhưng mà, công tử, ngài đôi khi cũng nên nghĩ cho mình.”
Thì ra hiểu rõ ta cũng là hắn, trong lòng ta lộp bộp một chút, có một cảm giác ta muốn bắt lấy, nhưng không biết làm sao bắt được, hơn nữa cảm giác này rất kỳ quái, kỳ quái ở chỗ ta có chút lúng túng, hoảng hốt với nó. Ta không biết vì sao lại có cảm giác đó, cúi đầu nghĩ nửa ngày, không tìm ra nơi xuất phát của cảm giác đó. Lắc đầu bình tĩnh trở lại, dứt bỏ cảm giác đó đi, ta không muốn đặt những điều mình không nắm chắc trong lòng.
Tần Dũng có chút nghi ngờ nhìn ta: “Công tử, thế nào vậy? Có phải tôi nói sai rồi không.”
Ta cười cười: “Không có, ta chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện khác. Đúng rồi, lần này rốt cuộc là sao thế? Bản lĩnh của huynh trưởng mà bị thương thành như vậy, là ai ra tay? Lưu Bị có phải không?”
“Cũng có thể nói như vậy, người xuống tay là Trương Phi. Trần tướng quân bị thương trong tay Lưu Bích, nhưng phát sinh thế nào, Trần tướng quân không nói, tôi cũng không rõ.”
“Lưu Bích? Lưu Bích không phải là đối thủ của Trần Đáo huynh, rốt cuộc là thế nào?” Ta càng thêm nghi ngờ.
Tần Dũng lắc đầu: “Lúc chúng tôi gặp đại gia, Lưu Bích đã chết trong tay đại gia. Cũng vì thế, Trương Phi mới hạ sát thủ với ngài ấy, đại gia không đánh trả nên mới bị thương nặng. Công tử mới ra, chắc chưa biết sự kiện Nhữ Nam?”
“Sự kiện Nhữ Nam? Lưu Bích làm sao?” Ta căng thẳng trong lòng, dự cảm không tốt lại tới.
“Đúng vậy. Tuy tôi không tận mắt chứng kiến, nhưng tình hình thuộc hạ kể lại cũng khiến tôi giật mình. Hôm đó sau khi rời khỏi Hứa Đô, tôi dùng tốc độ rất nhanh chạy tới Nghi Dương, phu nhân và hài tử còn chưa tới, tôi đi trước đón bọn họ là chuyện của một ngày sau.” Theo lời Tần Dũng kể, sự kiện Nhữ Nam dần dần hiện lên trong đầu ta.
Tần Dũng sau khi đón được đại tẩu, không chút trì hoãn mang theo bọn họ nhanh chóng xuôi nam đi Nhữ Nam. Lưu Bị bọn họ mang theo Hoàng đế khẳng định sẽ đi qua Nhữ Nam tới Kinh châu, đừng nói đây là đường duy nhất hắn có thể đi, đội quân duy nhất của Lưu Bị do Lưu Bích dẫn đầu cũng đang hoạt động ở Nhữ Nam. Sau khi Vân ca ca rời khỏi ta, muốn trong thời gian ngắn tìm được Lưu Bị, cũng chỉ có thể đi đường Nhữ Nam, cho nên, Tần Dũng không hề do dự, đưa người thẳng hướng Nhữ Nam.
Tần Dũng rất nhanh tìm được Triệu Vân, không, là đụng phải huynh ấy. Bọn họ vừa tới trấn An Lạc, ngay trên đường cái đã gặp một thân ảnh quen thuộc đang chạy vào dược điếm. Tần Dũng kinh ngạc cho là mình hoa mắt, bởi cho dù mới gặp vài lần, nhưng thân người đầy vết máu kia khiến hắn căng thẳng. Hắn cẩn thận theo vào trong dược điếm, Triệu Vân tóm ngay lấy đại phu trong đó muốn kéo đi, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Sự xuất hiện của Tần Dũng khiến Triệu Vân mừng rỡ, tuy rằng Tần Dũng không phải là ta, nhưng nhiều năm theo ta, Tần Dũng cũng biết một chút bản lĩnh trị thương. Đi theo Triệu Vân lòng như lửa đốt tới khách điếm Tần Dũng càng giật mình, vết thương của Trần Đáo nặng hơn hắn nghĩ, đối mặt với thương thế như vậy, Tần Dũng cũng thúc thủ vô sách. Cũng may trên người hắn có mang theo thuốc trị thương bảo mệnh hoàn ta chế tạo cho họ, mới giúp thương thế của Trần Đáo không chuyển biến xấu tới mức không thể chữa trị.
Lúc Tần Dũng hỏi thăm, Triệu Vân chỉ lắc đầu không nói rõ, mà Trần Đáo sau khi tỉnh lại cũng không nói một lời. Tần Dũng nghi ngờ mãi tới tối thuộc hạ đi theo Triệu Vân mới xuất hiện để giải thích. Thì ra, Triệu Vân sau khi rời khỏi Hứa Đô, một đường xuôi nam tới Nhữ Nam bên bờ sông phụ cận trấn An Lạc đụng phải người đang đuổi giết Trần Đáo. Trần Đáo lảo đảo sắp ngã, cả người đầy vết thương, nhìn thấy Triệu Vân chỉ nói được một câu: “Mau cứu người” rồi té xỉu trên người Triệu Vân. Triệu Vân đang không hiểu gì, sau khi nhìn thấy người đang đuổi giết Trần Đáo, quả thật là nghẹn lời, người đó lại là Lưu Bích.
Thất thần trong thời gian ngắn, lý trí của Triệu Vân bị người đang hôn mê bên cạnh là Trần Đáo thức tỉnh, huynh ấy lớn tiếng chất vấn Lưu Bích: “Các ngươi vì sao làm vậy? Thúc Chí phạm tội gì?”
Lưu Bích nhìn thấy Triệu Vân đã sớm ngừng lại, uy danh và năng lực của Triệu Vân khiến hắn không thể không run lên vài cái. Nhìn binh sĩ cùng đuổi theo bên cạnh, ỷ có nhiều người, lá gan Lưu Bích cũng lớn hơn: “Triệu Vân, ngươi không có tư cách hỏi ta. Giao Trần Đáo ra, bản tướng quân còn có thể thả ngươi một con đường sống, nếu không, hừ, đem các ngươi cùng xử tử hết.”
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nghiêng trường thương: “Lưu Bích, ai bảo ngươi đuổi giết Thúc Chí? Ngươi làm gì chủ công rồi?”
Lưu Bích trong lòng kinh hoảng, bên ngoài vẫn giả bộ trấn tĩnh, thân thể chậm rãi lui lại, miệng vẫn nói cứng: “Triệu Vân, ngươi không còn là thần tử của chủ công nữa, mà là người của Tào Tháo, ngươi không có tư cách gọi chủ công. Ngươi tới cứu Trần Đáo, chứng tỏ các ngươi là đồng bọn, có ý đồ bất chính. Mau thúc thủ chịu trói chờ chủ công xử lý, nếu không, đừng trách bản tướng không nhớ tình cảm khi trước.”
“Toàn là nói bậy. Lưu Bích, Thúc Chí làm người thiên địa chứng giám, ngươi đuổi giết hắn, rõ ràng là tâm địa bất chính, ngươi thành thật nói ra, bản tướng có thể cùng ngươi tới trước mặt chủ công giải thích một phần, nếu ngươi không nói thật, trường thương trong tay bản tướng quyết không tha cho ngươi.”
Đối mặt với lời mắng chửi giận dữ của Triệu Vân, Lưu Bích không nói gì thêm, chỉ huy mọi người tiến lên vây giết Triệu Vân. Nhưng Triệu Vân không phải Trần Đáo, chúng binh sĩ đối mặt với huynh ấy, trong lòng ngoài sợ hãi còn có xấu hổ, đều run run lui về phía sau. Triệu Vân cũng nhận ra Lưu Bích sẽ không nói chuyện tử tế với mình, mà tiếng kêu cứu mơ hồ phía trước cũng khiến huynh ấy nóng ruột, huynh ấy nhanh chóng suy đoán, thúc ngựa thẳng tới chỗ Lưu Bích. Lưu Bích kiên trì nghênh đón, dưới sự kinh hoàng lại không kịp ngăn cản một kích như lôi đình, hét to một tiếng, đại đao trong tay đã đảo lại, khéo thế nào lại hạ xuống trên người mình, lập tức ngã khỏi lưng ngựa. Chiến mã của hắn kinh hãi, phi nước kiệu chạy mất. Triệu Vân vốn định chỉ bắt sống Lưu Bích, không ngờ chiến mã bị kích động, lúc tóm được con ngựa, Lưu Bích đã bị ngựa kéo chết rồi.
Chiến mã của Lưu Bích vừa chạy, binh sĩ đi theo hắn lập tức tan rã, hai người bị Triệu Vân chặn lại, bất đắc dĩ đành giúp Triệu Vân đỡ Trần Đáo lên ngựa từ từ đi tới phía trước. Tới nơi phát ra tiếng hô hoán thê thảm, Triệu Vân không tin vào mắt mình, đến cả thuộc hạ âm thầm đi theo cũng không tin nổi.
“Công tử, lúc bọn họ đến, đại gia đang định mang Trần tướng quân tiến vào trong thành, dọc cả bờ sông rộng lớn đều là vết máu loang lổ, ngoại trừ người chết vẫn là người chết, tình cảnh đó thật không ai dám nhìn. Trong đám người đi theo Hoàng đế bao gồm cả Đổng Thừa và Vương Tử Phục, phần lớn đều chết hết, đến người già, nữ nhân và hài tử cũng không tha, trên sông cũng có thi thể trôi dạt. Đám thuộc hạ đi báo quan, thi thể là do huyện phủ An Lạc đem chôn, bọn họ trước khi người của quan phủ đến cũng kiểm tra thi thể, không tìm thấy người của chúng ta. Xem ra, bọn họ tránh được. Nhưng phu nhân và hài tử của Trần tướng quân cũng không thấy đâu, hẳn là thân vệ của Trần tướng quân đã che chở cho bọn họ trốn. Tôi liều chết trở về hạ tử lệnh, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Tần Dũng thoáng nhìn sắc mặt ta đã trở nên âm trầm, thở dài nói tiếp: “Đêm đó, tôi nghe trộm đại gia và Trần tướng quân nói chuyện. Lúc đám người Hoàng đế tới Nhữ Nam, vì đem theo người hành động quá chậm, bởi vậy Lưu Bị mang theo tâm phúc lấy cớ phải chạy trốn khỏi truy kích của Tào Tháo mà đi trước, còn Trần tướng quân phụng lệnh Lưu Bị dẫn theo hai trăm binh sĩ bảo vệ đám người Đổng Thừa chậm rãi theo sau. Chiều hôm đó, bọn họ cắm trại ở bờ sông nghỉ ngơi, ban đêm đột nhiên có mấy ngàn người thân phận bất minh tới tập kích. Trần tướng quân suất lĩnh hai trăm binh sĩ cố sức chống cự, nhưng yếu không địch nổi mạnh, dần dần bị giết không còn ai, Trần tướng quân cũng bị thương không nhẹ. Chống cự tới gần sáng, hắn mới phát hiện, đám người tập kích này đã bao vây bốn phía, cũng không ít người còn sống, bọn họ ra sức cứu nốt những người chạy về phía đóng quân, đại bộ phận đều đã chết, chỉ thoát mấy chục người, còn bị đuổi giết. Trần tướng quân phát hiện ra đầu lĩnh đám người đó lại là Lưu Bích. Hắn giận dữ mắng mỏ, Lưu Bích nói là muốn cướp tiền. Trần tướng quân ra sức phá vây, bị Lưu Bích dẫn người đuổi giết, rồi gặp được đại gia mới tìm được đường sống.”
“Cướp tiền? Ta nghe sao mà quen tai vậy?” Trong lòng lộp bộp, ta nghĩ đến chuyện Tào Tung ngộ nạn ở Từ châu, lúc ấy Đào Khiêm không phải nói Tào Tung chết vì bộ hạ ông ta thấy hơi tiền nổi máu tham, giết cả nhà Tào Tung sao? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Tần Dũng giận dữ nói: “Công tử hoài nghi cái gì, tôi cũng nghi như thế, lúc ấy đại gia cũng hỏi Trần tướng quân. Nhưng Trần tướng quân nói, Lưu Bích vốn là hỗn đảng Hoàng Cân, bình thường cũng ham tài vật, làm ra loại chuyện này cũng không lạ.”
“Trần đại ca nói như vậy cũng có đạo lý. Xem ra, chuyện này cứ vậy mà định?”
“Đúng vậy, huyện thừa An Lạc lúc điều tra, tìm được mấy người nghe nói là chạy trốn giữ được mạng, bọn họ nói với huyện gia An Lạc, người giết bọn họ trong đêm hô lớn là Hoàng Cân quân, muốn thay trời hành đạo, giết tham quan. Hừ, tôi thấy chẳng qua lấy cớ, cố ý nói vậy.”
Ta cố gắng xếp đặt lại suy nghĩ, khiến bản thân yên tĩnh lại một chút: “Chuyện này Tào công biết không? Bên ngoài nói thế nào?”
“Việc này đã truyền khắp Nhữ Nam, nhưng ở đây lại không có động tĩnh gì. Tào công chắc chắn biết. Nhưng làm cho người ta lạnh lẽo nhất lại là chuyện sau đó.” Tần Dũng nói xong câu này, mặt trở nên trầm trọng phẫn hận.
“Ngươi nói đi.”
Cảm thấy sự tình không hợp lý, Tần Dũng khăng khăng muốn cùng Triệu Vân đi tìm Lưu Bị, vì sự kiên trì của hắn, Triệu Vân đồng ý để Trần Đáo và người nhà ở lại An Lạc, mọi chuyện rõ ràng sẽ quay về đón. Dọc đường vội vã chạy tới cách Phàn thành không xa, bọn họ đã đuổi kịp Lưu Bị và Hoàng đế. Khiến bọn họ không ngờ chính là, bọn họ còn chưa kịp tới gần, Trương Phi đã mang người xông tới.
“Chúng tôi cũng không ngờ, Trương Phi vừa mở miệng đã mắng, mắng đại gia là tiểu nhân, là phản thần, phản bội Lưu Bị, phản bội Đại Hán, hơn nữa không chờ phân trần đã đánh luôn.”
Trương Phi nổi danh lỗ mãng, Triệu Vân sao có thể đánh với hắn, vội vàng tránh đòn tấn công, giải thích vì sao mình lại tới. Trương Phi nghe Triệu Vân giải thích xong, cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói là đuổi theo để trở về sao, vậy ta hỏi ngươi, vì sao giết Lưu Bích? Chẳng lẽ ngươi không biết Lưu Bích là người chủ công trọng dụng sao? Binh sĩ dưới trướng chủ công toàn bộ nhờ Lưu Bích triệu tập về, ngươi giết hắn, chính là hành vi phản bội chủ công.”
Triệu Vân kinh hãi: “Không thể nào. Lưu Bích dẫn người đại khai sát giới ở trấn An Lạc, giết Đổng Thừa cùng chúng thần theo hoàng đế xuôi nam, ta giết hắn có gì không đúng? Với lại, Lưu Bích chết cũng là ngoài ý muốn, ta không định giết hắn.”
Trương Phi cười lớn: “Triệu Tử Long, theo tên đệ đệ vô sỉ kia, ngươi cũng học nói dối rồi. Rõ ràng ngươi dẫn người tàn sát trung thần Đại Hán, bị Lưu Bích ngăn cản, ngươi lại giết Lưu Bích, ngươi lại nói ngược lại. Quả thực là đổi trắng thay đen, ngươi không biết xấu hổ.”
Triệu Vân khó thở: “Tam Tướng quân, ta và ngài cộng sự nhiều năm, Triệu Vân là hạng người gì ngài còn không rõ ràng sao? Lưu Bích lấy lý do cướp tiền tàn sát mọi người là sự thật, ta không nói dối.”
Trương Phi cười lạnh: “Ngươi nói ai tin? Chúng ta ở đây có nhân chứng, quân sĩ của Lưu Bích đi theo bảo vệ các đại thần trốn về được, đã vạch trần âm mưu của ngươi và Trần Đáo. Hừ.”
“Bọn họ đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người. Ngài cho ta tới gặp chủ công, ta sẽ giải thích rõ ràng.” Triệu Vân cũng không muốn cùng Trương Phi lộn xộn không rõ ràng, chỉ muốn tới gặp Lưu Bị.
“Ngươi nằm mơ đi thôi, hừ, ngươi muốn gặp đại ca ta, khẳng định có ý xấu, Triệu Như có phải muốn ngươi tới giết đại ca không?” Trương Phi căn bản không nói đạo lý với Triệu Vân.
Tần Dũng không nhìn được nữa, bước lên gọi Triệu Vân trở về: “Đại gia, bọn họ không chỉ không nói lý lẽ, còn muốn vu oan hãm hại. Ngài trở về đi, từ từ hãy nghĩ cách.”
Hắn không lên còn đỡ, vừa ra mặt, Trương Phi liền bắt được lý do: “Triệu Vân, ngươi còn dám nói mình là trung thần? Người này chính là quản gia của Triệu Như, ngươi dẫn hắn đến, rõ ràng không có ý tốt.”
Tần Dũng cũng nổi giận: “Trương tướng quân, hai quân đối đầu phải cố hết khả năng, công tử nhà ta tài trí hơn người, ngươi không trách mình ngu xuẩn, lại luôn mồm vũ nhục công tử, nể mặt đại gia, ta không so đo với ngươi. Nhưng ngươi đến đại gia cũng vũ nhục, ta thấy ngươi không yên lòng phải không? Về phần Lưu Bích tàn sát mọi người, theo ta thấy, không chừng là các người đứng sau sai khiến. Mắt thấy chuyện sắp bại lộ, liền vu oan hãm hại đại gia chúng ta. Ta nhổ vào, đây chính là nhân nghĩa của Lưu Bị à?”
Trương Phi sao có thể chịu nổi những lời chửi mắng này, tức giận gào lên: “Hảo tiểu tử ngươi, dám ở trước mặt ta khẩu xuất cuồng ngôn, phỉ báng ác ý. Triệu Vân, ngươi giết người này, chứng minh thật sự muốn trở về, ta đưa ngươi tới gặp chủ công, thế nào?”
Triệu Vân nghe xong sửng sốt, Tần Dũng là người của ta, huynh ấy sao có thể hạ thủ được. Với lại, Tần Dũng có ý tốt đi theo, không phải kẻ địch, huynh ấy không thể lạm sát người vô tội: “Tam tướng quân, Tần Dũng tuy là quản gia của đệ đệ, nhưng không phải kẻ địch, Triệu Vân sẽ không giết hắn.”
Trương Phi cười lạnh: “Ngươi không giết hắn, cho thấy các ngươi là một nhóm. Nếu vậy ta cũng không cần khách khí với ngươi, trước giết ngươi, sau mang đầu ngươi đi gặp đại ca.” Hắn không nói hai lời, thúc ngựa tiến lên vung mâu đánh.
Triệu Vân tuy rằng võ nghệ hơn hắn, nhưng không muốn động thủ với hắn, chỉ có thể liên tiếp tránh né, hai người đều là cao thủ, sao có thể một bên nhường nhịn, không tới mười hiệp, đã bị Trương Phi đả thương mấy chỗ. Huynh ấy không đánh trả, Trương Phi lại không tha người, không hề dừng tay, tiếp qua mấy hiệp, Triệu Vân đã cực kỳ hung hiểm, liên tiếp gặp nguy. Tần Dũng làm sao có thể để huynh ấy gặp nguy hiểm không để ý, bởi vậy thúc ngựa tiến lên ngăn Trương Phi lại, hai người tiếp tục chém giết.
Tần Dũng tuy rằng võ nghệ không rồi, nhưng ra tay với Trương Phi vẫn kém một phần, vừa phải ngăn cản vừa không quên lo cho Triệu Vân, bởi vậy càng không phải đối thủ của Trương Phi. Còn sau khi Tần Dũng ngăn Trương Phi lại, Triệu Vân vẫn không bỏ đi, huynh ấy nhìn hành dinh phía xa, cắn chặt răng một cái phóng về hướng đó. Trương Phi mạnh mẽ tấn công Tần Dũng mấy chiêu, trở lại lớn tiếng mệnh lệnh binh sĩ vây lấy Triệu Vân, không cho huynh ấy đi. Triệu Vân sao có thể hạ thủ với thuộc hạ khi xưa, đối với việc bọn họ vây công, chỉ ngăn cản không đánh trả, bởi vây không quá trăm bước, trên mình đã bị thương nhiều chỗ. Cũng may uy tín vẫn còn, đám binh sĩ đó tuy không hiểu chân tướng, cũng không muốn hạ sát huynh ấy, bởi vậy không cần lo tới tính mạng.
Trương Phi lúc này đã đưa Tần Dũng lâm vào nguy hiểm, mười tám thủ hạ đi theo Tần Dũng thấy tình hình không ổn, một nửa xông vào đám binh sĩ kéo Triệu Vân quay lại, một nửa đi cản đường Trương Phi, giải cứu Tần Dũng. Trong lúc hỗn chiến, hành dinh bên kia cũng sôi trào, từ trong đó lại chạy ra một đội nhân mã, trên cờ ghi chữ “Quan”. Tần Dũng được thuộc hạ cứu về vừa nhìn đã cảm thấy đại sự không ổn, một mình Trương Phi hắn đã không chịu nổi, lại thêm một Quan Vũ, càng không thể ngăn cản. Bởi vậy, hắn liều lĩnh chạy vào vòng vây, túm Triệu Vân chạy ra. Triệu Vân bị hắn mạnh mẽ lôi kéo, đành bỏ ý định tiến lên, trở lại tại chỗ nhìn cờ của Quan Vũ ngẩn người.
Đúng lúc này, sau lưng bọn họ cũng truyền tới âm thanh chiến mã, xa xa bụi đất tung bay, hình như có đại quân xông tới. Trương Phi một mâu giết một thủ hạ chặn đường vọt tới trước mặt Triệu Vân và Tần Dũng nói: “Còn dám nói không phải phản thần, đem cả Tào quân đến đây. Ngươi đi chết đi!”
Tần Dũng giữ chặt mâu, hét to với Triệu Vân: “Đại gia còn không đi?”
Triệu Vân nhìn đằng sau, lại nhìn đằng trước, cắn răng tiến lên đẩy mâu của Trương Phi ra: “Tam tướng quân nhất định phải giết ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Tào quân không phải ta mang đến, ngươi có tin ta hay không cũng không sao cả. Tần Dũng, ngươi trở về đi, nói với Như nhi, nói ta xin lỗi lòng tốt của hắn.”
Không đợi Tần Dũng trả lời, Trương Phi lại cười lạnh đâm mâu tới, Triệu Vân không hề ngăn cản, nhắm mắt, mặc cho trường mâu đâm vào người. Trương Phi không ngờ huynh ấy không hề ngăn cản, “tam đệ dừng tay” một tiếng hét lớn vang lên lúc trường mâu của Trương Phi đâm tới, Quan Vũ chạy đến, thấy thế kinh hãi, vội vã ngăn trở. Trương Phi cả kinh, trường mâu nhanh chóng thu về, cho nên đâm Triệu Vân không sâu, cho dù thế, máu cũng nhanh chóng thấm ướt ngân khôi của huynh ấy.
Triệu Vân chậm rãi mở mắt, nhìn Quan Vũ tuyệt vọng nói: “Nhị Tướng quân cũng là phụng mệnh tới lấy tính mạng Vân sao? Các người xuống tay đi, Vân không cầu gì hết, chỉ xin các người tha cho Tần Dũng. Bọn họ chỉ vì lo lắng mà đi theo ta, không phải kẻ địch của các người.”
Quan Vũ găm đại đao lên yên ngựa, hai tay ôm quyền: “Tam đệ luôn lỗ mãng, Tử Long ngươi cũng biết. Đáng tiếc ta tới chậm một bước, khiến Tử Long bị thương.”
Triệu Vân nghe vậy mừng rỡ: “Nói vậy, là chủ công cho Nhị Tướng quân đến? Ta có thể đi gặp chủ công?”
Quan Vũ lắc đầu: “Đúng là ta phụng mạng đại ca tới. Nhưng đại ca bảo ta chuyển cáo Tử Long, huynh ấy đã phát thệ ở Hứa Đô, kiếp này không để Tử Long đi theo nữa, xin ngươi hiểu và bỏ qua. Về cái chết của Lưu Bích, đại ca đã điều tra rõ, hắn vốn được đại ca cử đi đón Thúc Chí, nhưng người này thấy mọi người mang theo nhiều tài vật, nổi tâm địa hiểm độc, bởi vậy làm ra việc ác như thế, không liên quan tới Tử Long. Có điều, việc này sợ cũng không đơn giản như thế, Lưu Bích rời khỏi đại ca đã lâu, đã đầu phục kẻ khác mà nghe lệnh người ta làm ra việc này hay không cũng phải xem xét kỹ. Tử Long trong lúc vô ý giết hắn, chỉ sợ là thiên ý khó dò.”
Triệu Vân nghe Quan Vũ nói xong, hy vọng vừa dấy lên nháy mắt trở thành tuyệt vọng, huynh ấy chậm rãi buông vết thương ở tay, lộ vẻ sầu thảm mỉm cười: “Xem ra chủ công thật sự không cần ta. Chủ công còn nói gì không?”
Quan Vũ gật đầu: “Có. Đại ca nói, mời Tử Long nghĩ tới tình cảm trước kia, sau này gặp lại, hạ thủ lưu tình ba phần. Có điều, ngươi không đành lòng xuống tay với Tam đệ, Vũ hiểu tấm lòng của ngươi. Nhưng sự thật vô tình, ngươi vẫn đi đi thôi! Tính mạng Thúc Chí nếu có thể giữ được, ngươi cũng mang hắn đi đi, có một số việc, ôi!”
Tiếng vó ngựa xa xa có thể nghe thấy, hoàng đế cũng đã lên đường, Quan Vũ nhìn thật sâu vào Triệu Vân đang tuyệt vọng, trở lại đón Trương Phi rút lui. Triệu Vân ngây ngốc nhìn bọn họ đi xa, không có chút phản ứng nào. Tần Dũng cố nén cơn đau, vội vàng tiến lên gọi huynh ấy, đã thấy khóe miệng Triệu Vân tràn ra một ngụm máu, người từ từ ngã xuống ngựa, cũng may Tần Dũng tới gần, vội vàng đón được thân thể trượt xuống.
Mười tám người đi theo Tần Dũng, chết mười hai người, khiến ta bi thương không thôi. Lúc ấy, Tần Dũng gọi những người còn sống lại, nghênh đón đạo binh mã đang tới. Đội nhân mã này chính là do Tào Nhân xuất lĩnh. Hắn và Lữ Thường sau khi nhận được thư của ta, liền chú ý hướng đi của Lưu Bị, đối với hành động của đám người Lưu Bị rõ như lòng bàn tay, nhưng vì có Hoàng đế, ném chuột sợ vỡ bình nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ theo sau giám thị. Đột nhiên nhận thấy có chuyện, Tào Nhân không biết, cũng muốn đục nước béo cò, vội vã dẫn quân chạy tới, trong lúc vô tình lại tiếp nhận Triệu Vân. Chính nhờ bọn họ cẩn thận, không để Lưu Bị có chút cơ hội nào đánh lén Kinh châu, bởi vậy, Lưu Bị đành vòng qua Phàn thành, đi tới Ba quận.
Được Tào Nhân đưa vào thành Tương Dương, Triệu Vân vẫn trong trạng thái ngây ngốc, huynh ấy không thể tỉnh táo lại sau khi bị đả kích, mãi tới vài ngày sau Tào Nhân mang đến tin ta đang bị giam, tính mạng khó giữ. Triệu Vân nghe xong tin này, không chịu dưỡng thương, không để ý Tần Dũng ngăn cản, suốt đêm bắc thượng, một đường vội vã, có thể nói là lao về Lạc Dương.
Sau khi đến Lạc Dương, Triệu Vân không có ý định khác, tới thẳng Ngụy vương phủ của Tào Tháo, muốn dùng tính mạng mình đổi lấy mạng của ta. Huynh ấy nào biết, việc Tào Nhân nói cho huynh ấy biết tin là kế của Quách Gia và Tào Tháo, dùng chuyện ta bị giam dụ huynh ấy trở về. Cho nên, huynh ấy tới, Tào Tháo liền ra vẻ khó khăn, đám người Quách Gia bên cạnh lại liên tục châm lửa, khiến Triệu Vân bất đắc dĩ, đành nhận chức Chinh bắc tướng quân, do đó mới cứu được ta từ nhà giam ra ngoài.
Theo lời Tần Dũng kể lại sự kiện Nhữ Nam, ta cũng tròn mắt, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhất định, ta vẫn khiếp sợ vì chuyện này. Đổng Thừa bọn họ cứ thế mà chết? Gần ba trăm người đó, bọn họ cũng có thể hạ thủ. Cho dù là Tào Tháo, muốn giết từng đó người cũng phải băn khoăn: “Tần Dũng, theo như ngươi nói, việc này quá lớn. Lưu Bị luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, không thể sai khiến Lưu Bích làm ra chuyện đại ác này chứ?”
“Khụ, công tử, ngài thiện tâm, người khác không nhất định. Ngài từng nói với tôi, đám người Đổng Thừa sẽ gây phiền toái không nhỏ cho Lưu Bị, đừng nói đợi sau khi Lưu Bị ổn định, tình cảnh trước mắt của họ, Đổng Thừa nhất định sẽ có xung đột với hắn rồi, cũng có thể nói, ba trăm người này đã trở thành gánh nặng với hắn. Mặt khác, tôi nghĩ, Lưu Bị có lẽ đã rút được kinh nghiệm sau lần chạy trốn khỏi Kinh châu, do đó hạ quyết tâm.”
Tần Dũng phân tích rất có lý, nhưng ta vẫn không thể tin chuyện này: “Đây là chuyện do bọn thuộc hạ nói, Trần Đáo là đương sự, hắn thật sự không nói ra nửa câu?”
“Trần Tướng quân hoàn toàn im lặng không nói gì, chúng tôi vừa nói tới Lưu Bích, hắn lập tức quay đầu không để ý tới chúng tôi. Nhưng mà, tôi cẩn thận quan sát, lúc tôi nhắc tới Lưu Bị, ánh mắt Trần tướng quân vô cùng thống khổ, giống như tê liệt tuyệt vọng vậy. Nếu không phải tuyệt vọng với Lưu Bị, hắn sẽ không như thế.”
Ta im lặng, cảm giác này ta cũng đã trải qua, lúc ta đối mặt với sự phản bội của Tuân Úc. Xem ra, Lưu Bích làm ra việc ác này, rất có khả năng do Lưu Bị âm thầm sai khiến. Tuy rằng như thế, ta vẫn chạy đi tìm Trần Đáo, đối với việc ta hỏi thăm, Trần Đáo nhắm mắt, từ chối nói chuyện, ta cũng đành chịu.
Lúc ta kể tuốt tuồn tuột mọi chuyện của Trần Đáo với Tào Tháo bọn họ, Tào Tháo mang báo cáo của Lữ Thường giao cho ta, phân tích bên trong giống hệt những lời Tần Dũng nói, phía sau còn kèm theo lời chứng của mấy người thoát chết. Nhưng mà, tất cả lời chứng đều không nói rõ được việc Lưu Bích làm là do Lưu Bị sai khiến, Lưu Bích giết chóc từ đầu tới cuối đều không nói câu nào là phụng mệnh.
Trả lại công văn cho Tào Tháo, ta thở dài một tiếng: “Ba trăm mạng này coi như tính trên đầu ta.”
Quách Gia trợn mắt nhìn ta: “Liên quan cái rắm tới ngươi. Bọn họ tự tìm đường chết.”
Ta lắc đầu: “Không thể nói như vậy. Lúc trước ta cố ý từ từ mới để Hoàng đế trốn đi, chính là muốn khiến đám thần tử trung tâm với hoàng đế có thể đi theo hy vọng của mình tìm được hạnh phúc và chính nghĩa. Ý ngầm của ta là để những người này gây phiền toái cho Lưu Bị, không ngờ, lại khiến bọn họ bước vào con đường không thể quay lại. Bọn họ dưới cửu tuyền, chắc chắn không buông tha ta.”
“Dừng.” Thổ lộ của ta gần như khiến tất cả những người ngồi đây đều trợn mắt, trợn trừng nhất chính là Tào Tháo. Lão gia hỏa này quả thực hoàn toàn không che dấu sự cao hứng của mình. Đám người Đổng Thừa chết với ông ta mà nói, chính là chết mấy kẻ không dùng được, về phần đám người đó sống có tác dụng gì hay không, ông ta không quan tâm chút nào. Tâm tình của Tào Tháo vô cùng tốt, Lưu Bị lạnh tâm khiến ông ta vô duyên cớ nhận được một viên đại tướng vô địch Triệu Vân, lại dùng lý do Triệu Vân quy thuận để miễn xá cho ta, trong lòng ông ta hẳn phải lén lút cảm ơn Lưu Bị ấy!
Lúc này đám người Đổng Thừa rất giống với sự kiện Tào Tung ở Từ châu, thật sự là chết không minh bạch. Lưu Bị có học tập Đào Khiêm hay không cũng không biết. Ta có thể khẳng định Tào Tháo không phải sát thủ phía sau, bởi ông ấy căn bản khinh thường thủ đoạn này, với lại, đám người Đổng Thừa ông ấy cũng chướng mắt. Đáng thương cho Đổng Thừa và ba trăm oan hồn, giá trị duy nhất của bọn họ là lá bài chính trị để hai bên công kích đối phương. Tào Tháo ám hiệu cho khắp nơi nói đây là việc ác của Lưu Bị, còn Lưu Bị lấy cái chết của Đổng Thừa ở Nhữ Nam mà giận dữ, mắng mỏ nói đây là do Tào Tháo sai khiến, bởi vì Lưu Bích mặt ngoài đã thần phục Tào Tháo. Mà tranh đấu cho đến cùng vẫn chỉ là sống chết mặc bay, mắng qua mắng lại, dần dần không ai muốn hiểu nữa, ngoại trừ những người còn sống sót sẽ bi thương cả đời.
Vài ngày sau, thuộc hạ bị Tần Dũng để lại đi tìm phu nhân và hài tử của Trần Đáo, không phụ kỳ vọng, đưa được hài tử trở về. Bọn họ dọc theo đường máu đầu tiên tìm được bốn tên thân vệ của Trần Đáo, chung quanh bọn họ là mười lưu dân mặc trang phục binh sĩ, mắt thấy rõ ràng đang truy giết bọn họ, bốn thủ vệ này dùng chính máu thịt của mình liều chết chống cự, để Trần phu nhân mang theo hài tử thoát chết, chạy trốn tới một thôn trang cách đó hai mươi dặm. Lúc bọn họ tìm được người, hài tử bình yên vô sự, còn Trần phu nhân vì trúng một đao, thương thế trầm trọng đã qua đời. Người trong thôn trang nói, lúc bọn họ gặp Trần phu nhân và hài tử, hài tử ngoài đói khát không hề bị thương, còn Trần phu nhân ôm chặt nó trong ngực, xác định hài tử đã an toàn, nàng một câu giao phó cũng không kịp nói, đã… Thuộc hạ liền đưa di thể của Trần phu nhân và hài tử trở về.
Trần Đáo nhìn hài tử được đưa tới trước mặt, nghe thuộc hạ nói xong, lặng lẽ nhìn linh cữu trước mắt, không nói một câu. Chúng ta im lặng rời khỏi phòng, để lại hắn đối mặt với bi ai đau xót trong lòng. Sau hai tháng nghỉ ngơi điều dưỡng, thân thể Trần Đáo vẫn rất yếu, hắn ít khi đi lại, thường xuyên ngồi ngơ ngác một mình trong vườn, đối diện với ao nước ngẩn người. Chỉ có lúc hài tử nha nha gọi, mới hiện lên chút biểu tình trên mặt. Đại tẩu thường xuyên khuyên hắn, nhưng hắn mỗi lần đều lắc đầu, không đáp ứng gì, cũng không có yêu cầu gì. Sau khi Vân ca ca nói chuyện với hắn một lần, hắn cuối cùng đồng ý gặp ta.
“Thúc Chí huynh, ta biết trong lòng ngươi chịu khổ sở. Nhưng chuyện đã qua rồi, bắt đầu một lần nữa cũng không khó. Ta vẫn để ý, tìm một vị phu nhân tốt trong những danh gia ở Lạc Dương, nên quên cái gì thì quên đi!” Ta cẩn thận nói.
Sau một trận trầm mặc: “Tử Vân, ta muốn mang hài tử rời khỏi nơi này.”
“Cái gì? Không được. Hiện giờ sức khỏe ngươi rất kém, hài tử còn nhỏ như vậy, không thể đi. Thúc Chí huynh, có phải ngươi hận ta không? Có phải cảm thấy nếu không vì ta, ngươi sẽ không bị tổn hại? Nếu ngươi hận ta, ta cũng không muốn nói nhiều, ngươi muốn đi cũng được, đợi khỏe lại hãy nói.” Thế này là sao? Điều trị bao nhiêu ngày, đổi lấy kết quả này sao?
“Ngươi nghĩ lầm rồi. Tử Vân, ta biết ngươi áy náy với ta, cho nên hết sức giúp đỡ ta. Nhưng mà, ta là một người đàn ông, không thể dựa vào các ngươi cả đời. Sức khỏe của ta tuy không bằng trước kia, nhưng có tay có chân, có thể nuôi sống chính mình.”
Ta nhíu mày: “Thúc Chí huynh, nếu ngươi thật sự nghĩ vậy, ta nói thật, sức khỏe ngươi đừng nói bây giờ, cho dù sau này khỏe lại, cũng không thể làm việc nặng. Ta muốn cho ngươi một chức quan nhàn tản trong triều…”
Trần Đáo lập tức ngắt lời ta: “Ta cảm ơn ngươi trước, nhưng ta tuyệt đối không tìm cơm ăn dưới trướng Tào Tháo.”
“Vì sao?” Ta nhíu mày “Bất kể chân tướng sự kiện Nhữ Nam là gì, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn trung thành với Lưu Bị? Nếu như ngươi thật sự nguyện trung thành với hắn, cũng đơn giản, đợi ngươi khỏe lại, ta phái người đưa các ngươi đi Ích châu.”
Nói đến Lưu Bị, trong mắt Trần Đáo lộ ra thần sắc vô cùng phức tạp, hắn cúi đầu không để ta nhìn mắt hắn, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói: “Không được. Bất kể là ai, ta đều không có hứng thú. Ta muốn làm một dân chúng bình thường.”
“Thúc Chí huynh, đây là vì cái gì? Ngươi rốt cuộc biết chuyện gì? Nhận phải tổn thương thế nào? Chẳng lẽ ngươi vì mất một thân võ nghệ mà nản lòng? Tài học của ngươi thì sao? Ngươi thông thạo cách làm hộ vệ…”
“Đừng nói nữa, Tử Vân. Ta đã nản lòng với sĩ đồ. Nếu ngươi muốn tốt cho ta, thả ta đi đi!”
Đối mặt với sự cố chấp của Trần Đáo, ta cũng đành chịu: “Hiện giờ đừng nói vội. Trước tiên dưỡng sức cho khỏe đã, qua mấy tháng hãy nói tiếp.”
Ta xoay người định đi, lại bị Trần Đáo gọi lại: “Tử Vân, ngươi không cần để ý nữa. Ta đã thất vọng với Lưu hoàng thúc, nhưng tình nghĩa vua tôi nhiều năm, ta không muốn phản bội ngài; ta tuyệt đối không phục vụ cho Tào Tháo.”
“Vì sao? Ta có thể hiểu được nỗi thất vọng của ngươi với Lưu hoàng thúc, nhưng ta không thể hiểu nỗi oán hận của ngươi với Ngụy vương.” Ta nghi ngờ.
Trần Đáo chuyển mắt ra hướng ao nước: “Ngươi có thể làm việc cho cừu nhân của mình sao?”
Cả người ta chấn động, ngẩn người tại chỗ. Đúng vậy, ta sao lại quên Trần Đáo là người Từ châu. Ôi, Tào Tháo gây nghiệt, hôm nay vẫn còn di chứng. Thở dài thật lâu sau, ta bất đắc dĩ nói: “Trần đại ca nếu đã cố chấp như vậy, ta cũng không thể nói ngươi không đúng. Như vậy đi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đợi khỏe lại ta đưa ngươi tới Thọ Quang! Ở đó ta có một xưởng ủ rượu, ngươi tới quản lý giúp ta được không?”
Trần Đáo trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Một lương tướng lại rơi vào kết cục như vậy, ai cũng thổn thức không thôi, Tào Tháo cũng từ bỏ ý định tìm hiểu chân tướng sự kiện Nhữ Nam từ hắn. Đúng vậy, chân tướng được vạch trần thì đã sao? Lưu Bích đã chết, nói thế nào hắn cũng phải chịu tội danh này. Tranh đấu chính là tàn khốc, bất đắc dĩ như vậy.
Ta ở nhà dốc toàn lực trị liệu cho Vân ca ca bọn họ, rất ít quan tâm chuyện bên ngoài, nên hoàn toàn không biết ở ngoài đã vô cùng ồn ào. Vốn dĩ, Tào Tháo không thèm để ý tới sự kiện Nhữ Nam, Lưu Bị ở bên kia cũng im lặng không nói, cũng không hề có khẩu chiến như ta nghĩ, đại khái bởi vì chuyện này cũng khó mà nói rõ, càng nói ngược lại có vẻ càng bị động. Nhưng song phương ăn ý im lặng, lại bị người ta phá vỡ, người phá vỡ nó chính là nhi tử của Vương Tử Phục, sau khi bị đuổi giết khó khăn mới giữ được mạng trải qua nhiều khổ cực về tới Lạc Dương. Là người sống sót sau đêm đó, cảnh ngộ bi thảm của hắn tất nhiên bị người ta để ý, vì thế có kẻ không thức thời tới góp ý với Tào Tháo, muốn tra rõ việc này, trừng phạt hung thủ, kết quả đương nhiên là đổi về một cái liếc mắt của Tào Tháo. Tào Tháo không để ý tới, cũng không thể khiến đám người đó yên tĩnh lại, huống chi về mặt này luôn có người chuyên nghề quấy nước đục, bởi vậy sự kiện Nhữ Nam trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu ở khắp hang cùng ngõ hẻm. Mắt thấy các phiên bản bịa đặt bắt đầu tràn ra, Tào Tháo không bình tĩnh, thưởng cho con của Vương Tử Phục một chức quan nhỏ, phái trở về Hứa Đô, mới khiến đám người đó hiểu ra chút chuyện, không dám nói bậy nữa.
Nhưng mạch nước ngầm vẫn tiếp tục khởi động, thời gian trôi qua, rất từ từ, Vân ca ca cũng bị lôi vào chuyện này, vốn là nhi tử của Vương Tử Phục chạy tới muốn bái kiến, nói cảm tạ ơn cứu mạng của Vân ca ca, sau khi bị ta đuổi về, người tới cảm tạ ngày càng đông. Ta nghi ngờ mục đích thực sự của bọn họ, nhưng xuất phát từ cảm giác áy náy, vẫn tiếp đãi bọn họ. Nhưng người tới lại mang theo một tin tức khiến lòng ta bất an, không biết tại sao, sự kiện Dĩnh Xuyên mười năm trước bị lật lên, vai trò của ta trong sự kiến đó vô tình bị khuếch đại, nói huynh đệ chúng ta chính là người giương cao chính nghĩa. Nhưng truyền ra lại đổi hướng, bản mới lưu hành là ta phụng mệnh Tào Tháo bí mật tra xét Dĩnh Xuyên, trước mặt Tào Tháo phóng đại tội ác của hào môn Dĩnh Xuyên không nói, còn đề nghị Tào Tháo huyết tẩy hào môn Dĩnh Xuyên, cuối cùng khiến toàn bộ danh gia tạ Duyễn, Dự, Thanh các châu đều bị xử lý.
Sự kiện Dĩnh Xuyên bị lôi ra, lời đồn truyền đi thành kết quả gì ta rất rõ, đây là gây mâu thuẫn giữa ta và các thế lực hào môn dưới trướng Tào Tháo, mà các nhân sĩ hàn vi tất nhiên sẽ đứng ra nói giúp ta, cuối cùng gây ra tranh đấu giữa hai phe, bất kể tranh đấu này là ngấm ngầm hay công khai, ở Lạc Dương sẽ xuất hiện tình hình giống ở chỗ Viên Thiệu lúc trước, thậm chí chỉ hơn không kém, tới cuối cùng làm hại không chỉ một hay vài người, mà chính là sự ổn định của chính quyền Tào Tháo.
Sau khi biết được chuyện này, ta cho tiểu nhị ở tửu lâu âm thầm điều tra một phen, nhưng không tìm được nơi lời đồn phát ra, mà chuyện không hay lại lộn về. Lạc Dương, Hứa đô, Nghiệp thành ba đại gia tộc lớn thái độ với ta đều rất nghiêm trọng, thậm chí có kẻ đầu óc đơn giản công khai tỏ ra thù hận ta, nhân sĩ hào môn dưới trướng Tào Tháo liên tiếp ra vào phủ đệ đám người Tư Mã Lãng, Thôi Diễm, Tuân Úc, hoặc là do thám thái độ của Tào Tháo với chuyện này, hoặc tìm hiểu thái độ của bọn họ với ta, thậm chí có người xin bọn họ ra mặt buộc tội ta; còn nhân sĩ hàn vi lấy cớ thăm Vân ca ca cũng ba ngày hai đầu đều chạy tới nhà ta, cả Quách Gia, Giả Hủ, Mãn Sủng cũng không tha. Trong nhất thời, bên trong Lạc Dương như một nồi nước sôi, vô cùng náo nhiệt.
Hiểu được tính nghiêm trọng của tình hình, ta một bên dặn người nhà không được nói ra chuyện Dĩnh Xuyên, một bên cấp tốc tìm đám người Quách Gia tới, muốn thương lượng đối sách. Quách Gia bọn họ đối với ta lòng như lửa đốt lại nhàn tản như gió mát, không có nửa điểm lo lắng, còn chế giễu ta một phen.
“Các người sao lại như không có việc gì thế? Những kẻ bất mãn kia không phải chỉ tấn công một mình ta đâu.” Ta buồn bực.
Quách Gia đang cầm chung rượu không buông tay: “Ừ, rượu lần này không ngon như lần trước. Tử Vân ngươi đúng là hồ đồ, vì thương thế của Tử Long huynh trưởng mà bận rộn tới hồ đồ sao? Sao lại không động não một chút đi.”
Ta đúng là bị hồ đồ, bị bộ dáng của bọn họ làm hồ đồ, liền đè tay Tuân Du: “Ông đừng uống nữa, Tam ca thích nói nửa lời, ông giải thích nghi vấn giúp ta đi, ta vội muốn chết đây.”
Tuân Du cười khúc khích: “Ngươi thật biết bắt nạt người thành thật, tổ tiên Tuân gia ta đúng là thiếu nợ ngươi! Ta hỏi ngươi, Kiến An năm thứ năm, kết quả việc Trần lão tham tấu Phụng Hiếu bất tuân pháp luật thế nào? Ta lại hỏi ngươi, Kiến An năm thứ bảy, Hứa Đô tung tin Phụng Hiếu câu kết với Giang Đông, ở trong kết bè kết phái, muốn gây bất lợi cho chủ công, kết quả thế nào?”
Cái gọi là Trần lão là chỉ Trần Bình, hắn phụ trách chấn chỉnh tác phong và kỷ luật, vài lần tham tấu huynh đệ chúng ta với Tào Tháo. Ta cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không giống. Những lần đó, chủ công dùng hậu thưởng và thái độ vui vẻ hóa giải bất mãn của bọn họ với chúng ta, nhưng lần này chúng ta đối mặt chính là mâu thuẫn giữa phe hào môn và hàn vi, các người phải biết hậu quả của mâu thuẫn này, chủ công cũng có thể….”
Trong đầu chuyển tới Tào Tháo, lời ta nói phanh một cái dừng lại, trên mặt bắt đầu phiếm đỏ. Quách Gia liếc ta một cái cười lớn: “May quá, cuối cùng tỉnh mộng rồi. Nói ngươi thông minh, đôi khi lại làm chuyện điên rồ.”
Ta hiểu ra, một tháng tiếp theo, Tào Tháo giống như lên cơn, liên tục hậu thưởng cho Vân ca ca, đồ ăn, đồ dùng, trang phục, quả thật chính là ba ngày thưởng ít, năm ngày thưởng nhiều. Ta còn tưởng ông ta tái phát bệnh cũ, muốn dùng khen thưởng để lung lạc ta và Vân ca ca, liền không muốn suy nghĩ, chúng ta ai đến cũng không từ chối. Tới hôm nay ta mới hiểu được hàm ý trong việc này.
“Các người nói, vụ xôn xao này còn kéo dài bao lâu? Thời gian lâu quá, chỗ huynh trưởng biến thành nhà kho mất.” Ta cười cười.
“Bớt đắc ý đi.” Quách Gia cười nói: “Chủ công lần này lấy lòng cả hai bên, thưởng các ngươi nơi này, Công Đạt bọn họ cũng chiếm không ít tiện nghi, hai huynh đệ Tư Mã Lãng đều thăng quan, hưởng lợi không ít.”
Ta bĩu môi: “Huynh không cần ghen tị, loại ưu đãi này, huynh ít mới là lạ. Nhưng mà, chủ công hiện giờ dùng sách lược trấn an cả hai bên, chúng ta lại không thể cứ vậy bỏ qua.”
“Ngươi còn muốn làm gì? Chuyện này tuy rằng ngoài sáng có vẻ ngươi chịu chút thiệt thòi, nhưng thực tế là làm ăn có lãi mà?” Tuân Du trợn mắt lườm ta.
Ta kêu oan: “Lãi gì? Ta khóc chết đây. Các người nghĩ lại mà xem, chủ công tuy rằng bên ngoài khen thưởng, nhưng chưa một lần đến thăm huynh trưởng, sẽ khiến người ngoài có ấn tượng gì? Ai mà không biết ta không thiếu tiền chứ!”
Tuân Du hắc hắc cười không ngừng: “Người khác đều nói ngươi xuất thân thương nhân, có rất nhiều tiền, chỉ có chúng ta biết ngươi không có tiền thôi. Chủ công thưởng cho huynh đệ các ngươi nhiều tiền cũng vì tốt cho các ngươi, ngươi bớt suy nghĩ đi.”
“Không được.” Ta lập tức bác bỏ: “Chuyện này có điểm kỳ quái, liên hệ với chuyện ám tiễn, ta hoài nghi có người cố ý chỉnh ta. Không tìm ra người đứng sau chuyện này, ta không yên lòng. Đúng rồi, có phải các người biết cái gì mà không nói cho ta không?”
Câu hỏi của ta tất nhiên đổi lấy một đống cái lườm. Giả Hủ cười ảm đạm, đứng dậy đẩy ta về chỗ ngồi: “Thật sự chúng ta không biết người đứng sau chuyện này là ai, cũng âm thầm điều tra rồi, không có kết quả. Nhưng dù biết thì có thể làm gì? Chẳng lẽ ngươi công khai đi đối chất với hắn? Muốn thêm củi vào đống lửa sao? Minh công hiện đang muốn tiến quân Hán Trung, không muốn sau lưng có sai lầm nào. Cho nên, phương pháp tốt nhất là bất động, chuyện gì cũng không làm. Người này nếu muốn cùng ngươi đối địch, lần này hắn làm không được, sau này sẽ tiếp tục ra tay, chỉ cần hắn ra tay nhiều lần, chúng ta có thể tìm ra hắn.”
“Ôi, nói là nói thế, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, ở đâu cũng bị người ta theo dõi tính kế, rất khó chịu. Lỡ chúng ta không đề phòng, rơi vào bẫy của hắn thì sao.” Ta vẫn là không cam lòng.
“Ha ha, có chủ công bao che cho ngươi, có gì đáng sợ? Mà ám sát bình thường cũng không thể làm gì huynh đệ các ngươi. Tử Vân, ngươi nếu thông minh, coi như không biết gì, đừng gây phiền toái cho minh công và bản thân nữa.”
“Cũng phải.” Lời Giả Hủ nói khiến ta có cảm giác mình có chút chuyện bé xé ra to. Đúng vậy, chỉ cần Tào Tháo tin tưởng ta, ta sợ cái gì? Cũng không phải tất cả chân tướng đều bị che giấu, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ tìm ra hắn.