Cô giơ tay, chỉ thẳng vào người đàn ông dưới đất: “Anh là hung thủ giết Đào Tinh Kỳ.”
Lý Thông làm một động tác như định nhào tới. Phía xa, có mấy người chạy đến, người đàn ông đứng đầu ra hiệu, các cảnh sát khác bèn kéo Lý Thông dậy, còng tay hắn lại. “Chúng tôi theo đuôi hắn suốt dọc đường tới đây, không ngờ vẫn để hắn tìm được cô.”
Chân Chử Đồng vẫn còn đang mềm nhũn, ngồi trên thảm cỏ nôn nóng hỏi: “Vụ án có tiến triển sao?”
“Có, trên mẩu giấy cô đưa cho chúng tôi có dấu vấn tay của Lý Thông. Còn trên trang giấy sót lại trong sổ nhật ký, chúng tôi cũng tìm thấy chứng cứ xác đáng...”
Chử Đồng nhẹ lòng: “Vậy thì tốt.”
“Cô Chử, mời cô theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến.”
Chử Đồng đáp lại một tiếng 'được': “Cho tôi ngồi một lát, tôi chưa đứng dậy ngay được.”
Cảnh sát áp giải Lý Thông rời đi. Chử Đồng khẽ dựa ra đằng sau, đầu vừa hay gối lên vai Giản Trì Hoài: “Quá tốt rồi, phá án rồi, phá rồi!”
“Quả thực còn kích động hơn cả khi bản thân em phá án nữa.”
Chử Đồng không nghĩ sâu thêm về ý nghĩa của câu này. Cô nhìn thấy quả bóng ở gần đó, quay đầu nhìn Giản Trì Hoài: “Ban nãy anh quả thật đẹp trai chết người, anh làm kiểu gì vậy?”
Bờ môi người đàn ông căng ra. Kỳ thực anh chẳng khá hơn cô là bao, tay lúc này vẫn còn mồ hôi. Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt Chử Đồng. Cô đúng là không giống những người khác, anh gần như rất khó nhìn thấy những lúc cô vì sợ hãi mà òa khóc hay sụp đổ. Ánh nắng hào phóng rải xuống. Một sự xót xa hiển hiện rõ nét, dâng tràn lên gương mặt Giản Trì Hoài. Anh thở dài, đầu mày vẫn nhíu chặt: “Ban nãy vì sao lại sốt sắng bảo tôi chạy như vậy?”
“Ban nãy?” Chử Đồng ngẫm nghĩ rồi cười ngây ngô thành tiếng: “Đương nhiên là vì sợ rồi. Em sợ Lý Thông đã điều tra ra mối quan hệ giữa hai chúng ta. Anh lại đứng đó chẳng biết sự tình, lỡ hắn chạy tới đâm anh bị thương thì sao?”
“Em phải tin tôi, tôi hoàn toàn có khả năng quật ngã hắn ta.”
Chử Đồng bị anh nhìn mãi, có chút ngượng ngập: “Em không kịp tin, em không muốn anh bị thương.”
“Thế lỡ tôi chạy rồi, em phải làm sao?”
Cô nghĩ không ra các đáp án khác, đành thản nhiên nhún vai: “Thì em chạy về hướng ngược anh.”
Yết hầu của Giản Trì Hoài lăn nhẹ, giống như bị lời nói nào đó chạm tới. Anh vẫn luôn cảm thấy cô dám xông xáo, dám liều lĩnh, thậm chí có phần lỗ mãng, cũng vì việc ấy mà từng tức giận. Nhưng tâm tư của cô lại tinh tế như thế. Vào thời khắc nguy hiểm, cô bảo vệ anh làm gì chứ? “Sau này, bớt đi săn tin thôi.”
“Giản Trì Hoài, em từng nói với anh về lý tưởng của em rồi chứ? Em quả thực muốn làm về mảng đời sống. Trên đời này có rất nhiều những góc khuất mà chúng ta không nhìn thấy. Có những người không biết cậy nhờ ai, những thị phi bị đảo lộn, thậm chí còn có những cảnh đời chết một cách vô ích.”
Người đàn ông nghe xong không lên tiếng nữa. Nhưng anh biết, anh tuyệt đối sẽ không để cô qua mảng đời sống.
Phải, trên đời này còn quá nhiều điều bất công. Nhưng những nhà báo chính nghĩa đâu phải chỉ có Chử Đồng, đâu phải chỉ mình vợ anh!
Khi về tới Bán Đảo Hào Môn đã gần xế chiều.
Chử Đồng ngồi trên bệ cửa sổ, đờ đẫn nhìn máy tính. Ban nãy tổng biên tập gọi điện tới, bảo cô nhất quyết phải viết một bài báo về Ân Thiếu Trình và Đào Tinh Kỳ. Cô hoàn toàn không biết phải bắt tay thế nào. Cô đã biết cái chết của Đào Tinh Kỳ có liên quan tới Lý Thông, sao có thể tiếp tục đổ vấy cho Ân Thiếu Trình nữa?
Giản Trì Hoài đi tới, cầm Ipad ngồi đối diện cô: “Sao cứ ngẩn người ra thế, nghĩ gì vậy?”
“Tổng biên tập nói em phải cố gắng tập trung vào Ân Thiếu Trình, từng bước chụp mũ cái chết của Đào Tinh Kỳ vào người hắn ta.”
“Thế này là mở mắt nói láo còn gì?”
Chử Đồng dựa đầu vào cánh cửa thủy tinh: “Đương nhiên sẽ không lộ liễu đến thế, chỉ là dùng một số từ ngữ mang tính gợi dẫn. Người đọc vốn là thích scandal, đánh hơi được chút chuyện thì nước bọt của họ cũng có thể dìm chết người ta.”
“Chẳng phải em kể những câu chuyện có thật nhất sao?” Giản Trì Hoài gập đôi chân dài lại, hướng về phía bệ cửa.
“Lần trước em không làm theo yêu cầu của tổng biên tập. Chị ta nói lần này sẽ đích thân kiểm soát bản thảo của em, nếu không sẽ không cho em đăng.”
“Phiền phức.” Giản Trì Hoài đáp một câu.
Không lâu sau, bên ngoài vọng vào tiếng người giúp việc, nói là bữa tối xong rồi. Chử Đồng bứt tóc: “Không muốn ăn, hợ... Bản thảo còn chưa viết được.”
“Nếu phía cảnh sát đã xác định kẻ tình nghi là Lý Thông thì em có thể tiết lộ một chút thông tin thích hợp...”
“Nhưng tổng biên tập...”
Giản Trì Hoài đứng dậy, bước tới nắm lấy tay cô: “Mặc kệ chị ta muốn làm gì, em thích viết gì thì viết cái ấy.”
Chử Đồng cùng anh đi xuống ăn tối. Khi cô mới ăn được một nửa, Giản Trì Hoài đã dùng bữa xong, đứng dậy. Anh đi thẳng vào vườn, gọi một cuộc điện thoại. Khi về tới phòng ăn cũng là lúc Chử Đồng đứng lên. Chiếc di động để trên bàn ăn đột ngột vang lên.
Cô thoạt nhìn thấy tổng biên tập gọi tới bèn vội vàng nhận máy: “Alô?”
Giản Trì Hoài đi tới bên cạnh cô, nhìn thấy gương mặt nhỏ của Chử Đồng từ từ nở một nụ cười tươi như hoa: “Được được được, chắc chắn rồi!” Anh cầm một quả sơ ri đỏ mọng trên bàn lên, gõ nhẹ xuống mũi cô. Chử Đồng cúp máy, đón lấy quả sơ ri, đút vào miệng, tiếng nói không rõ ràng: “Chẳng biết tổng biên tập có ý gì, giờ lại bảo em đừng viết về Ân Thiếu Trình nữa, thích viết thế nào tùy em phát huy.”
“Có thể là đời sống tình dục hòa hợp, tâm tình cũng tốt hơn.”
“Hả?” Chử Đồng há hốc miệng, rồi lại nhìn giáo sư Giản. Anh không chút ngượng ngập, giống như chỉ đang thảo luận với cô giá tiền của nửa cân rau cải vậy.
Anh quay người đi về phía sofa cách đó không xa. Chử Đồng nhìn chăm chú theo bóng anh, bỗng phì cười. Thế đa phần anh lạnh lùng cao ngạo phải chăng có thể chứng tỏ cái đời sống gì gì đó trước giờ vẫn không hòa hợp?
Khách sạn Triều Vân.
Trợ lý của Ân Thiếu Trình gõ cửa đi vào. Người đàn ông mặc chiếc áo tắm màu xám nhạt, ngồi bên cạnh giường, điếu xì gà trong tay rõ ràng vừa châm lên, lan tỏa vào làn sương mỏng lúc sớm mai, dần dần tan thành một.
“Cậu Ân, cô phóng viên nhỏ bên Dịch Sưu hình như biết điều rồi, nhất là bài báo hôm nay, đã rửa sạch hoàn toàn cho anh.”
Ân Thiếu Trình cắn điếu xì gà, ánh mắt mơ màng, một khoảng ngực mở tung. Người trợ lý đi tới bên cạnh anh ta: “Chắc chắn là cô ta đã biết đối đầu với cậu không có lợi.”
“Cậu xem thường cô ta rồi.” Ngón tay mảnh khảnh của Ân Thiếu Trình kẹp điếu thuốc: “Cái thứ đó, tiền không nhận, cố chấp cương quyết, khó đối phó vô cùng.”
“Lẽ nào thay đổi tính cách?”
Khuỷu tay của Ân Thiếu Trình đặt xuống mép bàn. Anh ta cười khẽ, gương mặt đầy tự tin: “Cô ta có ý với tôi. Chuyện này cũng không nhận ra, sao có thể làm việc với tôi được?”
~