***
Tổng biên tập ở bên cạnh tiến lại gần, vẻ mặt hứng thú: “Cái gì vậy nhỉ?”
Chử Đồng liếc mắt qua: “Chị đoán xem, có phải một cái chìa khóa Ferrari không nhỉ?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, cho dù là Ferrari, cô cũng phải 'nhả' ra thôi.”
Chử Đồng kích động muốn hộc cả máu, cô cầm máy bay điều khiển từ xa đặt lên bàn, cẩn thận gỡ cái túi, sau đó lấy đồ vật ở bên trong ra, trong ngực cô bùm bùm nhảy loạn, sẽ không phải là... nhẫn chứ?
Cô khẩn trương muốn chết, ngón tay lần mò trong túi, sờ phải thứ gì đó mềm nhũn. Chử Đồng cầm lấy nó lôi ra, lại là cái khăn giấy, cô còn cho rằng trên khăn giấy viết một đoạn tình cảm thư từ gì gì đó, không nhịn được mở ra, mới phát hiện ra thật đúng là cô suy nghĩ nhiều rồi, nó chỉ là khăn giấy mà thôi.
Cái loại ngạc nhiên này, dường như ngay cả người chủ trì trên sân khấu cũng không hề biết: “Xin hỏi bà chủ xinh đẹp, phần thưởng đặc biệt là thứ to lớn gì vậy ạ?”
Chử Đồng đứng dậy, giơ mảnh khăn giấy trong tay lên: “Giải thưởng này là do ai chuẩn bị?”
Quản lý Hoa ở cách đó không xa khẽ thốt lên: “Đây là Tứ ca chuẩn bị, đồ bên trong cũng là anh ấy dày công chọn lựa.”
“Phải vậy không?” Chử Đồng mở mảnh khăn giấy trong lòng bàn tay ra. “Thư Khiết, mua ở siêu thị hay vẫn là hàng online nhỉ?”
Quản lý Hoa đáp lại đầu tiên: “Không thể nào, có phải thứ được gói trong khăn giấy rơi vào trong túi rồi không?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất có thể như vậy, Giang Ý Duy tiếp lời: “Ai u, Tứ ca gây ngạc nhiên cho cậu đây mà, Tứ tẩu, tìm kỹ lại xem, giải thưởng lớn còn ở phía sau đấy.”
Ngón tay Lâu Mộc Ngôn xoay nhẹ dọc theo ly rượu, vẻ mặt ngờ vực, đối với trường hợp thế này càng không có chút hứng thú nào.
Chử Đồng trút hết cái túi, run rẩy vài cái, sau đó nói với tổng biên tập bên cạnh: “Không chừng khăn giấy này được giao lúc mua xe.”
Cô ngồi yên tại chỗ, cầm khăn giấy đặt vào bộ đồ ăn bên cạnh, liếc nhìn cái máy bay điều khiển từ xa, cô đưa cho một người đồng nghiệp khác: “Tặng cô.”
“Không cần à.”
“Con trai cô rất thích loại đồ chơi này, cho nó.”
Lâu Mộc Ngôn trông thấy người bên kia bị chơi đùa, không khỏi bật cười. Giang Ý Duy cũng cảm thấy quái lạ, cô nhìn Giản Trì Hoài bên cạnh, cứ như vậy đem ngươi khác bỡn cợt trong lòng bàn tay thật ư?
Còn bày trò trước mặt toàn bộ nhân viên Dịch Sưu.
Chử Đồng và người đồng nghiệp kia còn đang đùn đẩy chiếc máy bay, Giản Trì Hoài chợt đứng dậy bước lên sân khấu, anh nhận lấy micro từ tay nhân viên lễ tân: “Đầu tiên, cảm ơn mọi người một năm qua vất vả và giữ vững...”
Một tràng âm thanh tuôn ra, lúc này Giản Trì Hoài mới đi vào vấn đề chính: “Hôm nay, hình như có vài người vận may không tồi, hai giải thưởng lớn ngược lại không phải được thiết kế tỉ mỉ lắm, hoàn toàn dựa vào vận may, giải thưởng thứ ba này, là tôi cố ý chuẩn bị, cũng là tặng cho Chử Đồng.”
Chử Đồng liếc lên một cái, mặc dù cô không phải xuất thân tài vụ, cũng biết một cái máy bay điều khiển từ xa cộng với một cái khăn giấy, không coi là phần thưởng đặc biệt đúng không?
Giản Trì Hoài cầm micro ghé sát vào miệng, khắp người anh hào hoa phú quý, khí chất phi phàm, đứng ở vị trí cao, khí phách ngạo nghễ, dù cho lòng cô muốn lơ đi lời tiếp theo của anh, nhưng cuối cùng cũng muốn nghe một chút xem anh nói những gì, hai lỗ tai bất giác dỏng lên.
“Chúng tôi kết hôn đến nay cũng được hai ba năm, tôi chưa từng cầu hôn, chưa từng chụp ảnh cưới, không có một hôn lễ bình thường...”
Lâu Mộc Ngôn quay mặt về phía Chử Đồng cánh môi rướn lên, Chử Đồng đành phải tránh né ánh mắt, anh thật là cái gì cũng nói, cô cảm thấy xấu hổ, ánh mắt một mực nhìn xuống, không muốn ngẩng lên.
“Ban đầu, khi tôi giao thiệp, tôi chỉ để lộ ra thân phận giáo sư, đây cũng là thân phận mà tôi thích nhất, bởi vì nó sẽ không dính dáng đến quan hệ về lợi ích. Chử Đồng, lúc nào em cũng nói, bản thân anh là người nắm quyền đứng phía sau Dịch Sưu, nữ nghệ sỹ dưới quyền nhiều vô số, mỗi người đều xinh đẹp khéo léo, còn là kiểu hiếm có, anh giờ giờ phút phút ở giữa ranh giới “phạm tội“...”
Chử Đồng một tay che mặt, trời ơi nhìn này, Giản Trì Hoài ngay cả chuyện này cũng nói ra hết, cô thật sự xấu hổ chết mất thôi, cô còn muốn tạo dựng hình tượng một người xinh đẹp hào phóng trước mặt người khác mà.
Giang Ý Duy nghe xong, có hơi buồn cười, chỉ là Chử Đồng lo lắng cũng đúng, “lướt qua bụi hoa, nào có chuyện không có phiến lá nào dính thân”?
Ánh mắt Giản Trì Hoài phiêu diêu ở nơi xa trở về. “Hôm nay, anh tặng em lễ vật này, em cũng có thể đem nó lý giải thành một tờ giấy trắng. Giản Trì Hoài anh bây giờ ở thời điểm rơi vào trong tay em, anh chính là một tờ giấy trắng, có lẽ em cảm thấy anh quá mức tự tin, nhưng anh làm việc trước nay chính là tuyệt đối như vậy. Nhân viên đi theo anh nhiều năm, cùng với cộng sự của anh đều biết, anh chưa bao giờ chạm vào nữ nghệ sỹ dưới tay mình, một vài khuôn mặt ưa nhìn, thân hình quyến rũ, không có tác động đối với anh. Đây là quy định anh đặt ra cho bản thân, cho nên em có thể yên tâm.”
Tổng biên tập tới trước mặt Chử Đồng. “Về điểm này, cũng là thật, ông chủ Giản từ trước đến nay với nghệ sĩ của chúng ta chưa từng tiếp xúc nhiều...”
Chử Đồng nói: “Biết rồi biết rồi, nhưng tôi chưa từng nói như vậy, tôi rất yên tâm về anh ấy!”
Tổng biên tập cười cười: “Mọi người đều là phụ nữ, tôi hiểu, cô không cần giải thích.”
“...”
Dưới sân khấu, mỗi một người đều gần như ngước mặt lên lắng nghe, một tay Giản Trì Hoài đút túi, dáng vẻ thoải mái.
“Đương nhiên, nó còn mang một ý nghĩa khác, bây giờ nó chẳng qua chỉ là một tờ khăn giấy bình thường nhất mà thôi. Anh muốn để cho em khi mệt mỏi, tự lau mồ hôi cho mình một chút, bởi vì anh không thể lúc nào cũng bên cạnh em, nhưng tờ khăn giấy này, anh không cho phép em dùng nó để lau nước mắt, nói đúng hơn là, em cũng không cần phải lau, từ nay về sau, anh sẽ không để em rơi nước mắt nữa...”
“Wow...” Có người thét lên thật lớn. “Thật quá lãng mạn đi.”
Chử Đồng ngây ngẩn chăm chú nhìn tờ khăn giấy trong tay, cô đưa tay vuốt nhẹ, đột nhiên cảm thấy được ý nghĩa sâu sắc, sau đó cô nắm chặt tờ khăn giấy trong tay lại, Giản Trì Hoài bước tiến lên: “Anh cũng đã bày tỏ tình cảm như thế, em còn không định lên đây sao?”
“Lên đi, lên đi, lên đi....” Các nhân viên ở mỗi bàn đều bắt đầu nhốn nháo.
Chử Đồng không khỏi xúc động, tổng biên tập ở bên cạnh được phần thưởng lớn như vậy, đương nhiên càng phấn khích, chị ta đứng dậy nắm chặt cánh tay của Chử Đồng xốc cô lên: “Mau lên đi.”
Chử Đồng hất tà váy, hai chân tựa như không nghe bản thân sai bảo, cô không xác định được mình có đang đi theo một đường thẳng hay không, đi đến sân khấu.
Giản Trì Hoài đưa tay cho cô, cô đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Hôm nay mặc lễ phục như vậy thật sự quá may, ban đầu Chử Đồng chỉ nghĩ là đẹp thôi, không muốn đẹp đến lấn át cả hội trường, nhưng ít ra cũng không quá bình thường phải không? Bây giờ, thời khắc tình cảm thế này lại đến, cô thì không chịu nổi, mặc bộ lễ phục bó sát thế này trái tim phải bình tĩnh thì hít thở mới lưu thông, một chút xao động tâm tình thôi, thì thật sẽ giống như là giây cương siết lấy cổ cô.
Chử Đồng hạ thấp giọng nói, cầu cứu Giản Trì Hoài: “Chật quá, siết đau ngực em...”
Ngay lúc ấy Giản Trì Hoài đã đặt micro đến ngay bên miệng cô rồi, khi ý thức được những lời này đã vang lên rất lớn, khuôn mặt của Chử Đồng đỏ bừng, cô nghe thấy cả đám người đang ở dưới sân sấu cười ầm lên.
Giản Trì Hoài có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nào biết được khi anh vừa kê micro vào, cô lại kiến nghị chuyện tốt này cơ chứ?
Tiếng cười bên tai không ngớt, Chử Đồng không ngờ lại mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, cô tiến lên trước một bước, đâm đầu vào trước ngực Giản Trì Hoài, người đàn ông thuận theo ôm lấy bả vai của cô.
“Được rồi, không được cười nữa, bằng không thì một lúc nữa tiền thưởng cũng không được nhận.”
Tiếng cười dưới sân khấu từ từ nhỏ lại, khuôn mặt đỏ ửng của Chử Đồng ở trước ngực Giản Trì Hoài ló ra, khóe miệng người đàn ông chứa ý cười, cầm micro lên: “Hôm nay lúc ra khỏi cửa, vì mặc lễ phục này, tôi đã 'dâng hiến' không ít sức lực.”
Chử Đồng thò tay gạt micro khỏi Giản Trì Hoài, tách khỏi người đàn ông, ý cười càng sâu, sự cưng chiều trong đáy mắt càng hiện rõ: “Được rồi được rồi, không nói nữa.”
Giang Ý Duy xoay nhẹ ly rượu đỏ trong tay, cô kinh ngạc nhìn hai người trên sân khấu, nhìn xem này, ngay cả người như Giản Trì Hoài cũng phải kiềm chế tính phong lưu lại, thật là tốt biết bao nhiêu? Nhưng người đàn ông của cô thì sao?
Giản Trì Hoài nắm lấy bàn tay của Chử Đồng, ngón tay ở trong lòng bàn tay cô khẽ vân vê: “Mặc bộ đồ này, không thoải mái phải không?”
“Anh bảo em lên sân khấu, muốn nói cái gì?” Chử Đồng đã chuẩn bị tốt để đón nhận một tràng tình cảm sướt mướt rồi.
Ánh mắt người đàn ông khẽ đảo xuống sân khấu. “Tối nay, tôi đã chuẩn bị cho mọi người một phần thưởng lớn, đương nhiên trò chơi này, thuộc về bộ phận xã hội. Trong toàn bộ các bộ phận của Dịch Sưu, bộ phận xã hội bình thường gặp phải nhiều nguy hiểm nhất, cũng là một bộ phận vất vả nhất, tôi và Chử Đồng sẽ tham gia, hi vọng mọi người cũng hăng hái tham dự.”
Giản Trì Hoài trao lại micro cho người chủ trì, Chử Đồng quét mắt qua.
“Chỉ vậy thôi?”
“Em còn muốn thế nào nữa?” Giản Trì Hoài kéo cô xuống sân khấu. “Chuẩn bị thay quần áo đi, phần thưởng tiếp theo mà rơi vào tay người khác, em sẽ khóc đến chết đấy.”
Chử Đồng tiếp bước theo anh. “Em sẽ không khóc chết đâu, xe Audi đáng giá nhất cũng phải nhả ra rồi.”
“Phần thưởng này còn đáng giá hơn so với Audi.”
Chử Đồng vừa nghe được, hai mắt sáng rực, không ít người trong bộ phận xã hội cũng hăng hái tham gia. Cô và Giản Trì Hoài thay xong quần áo trở lại hội trường họp thường niên, các đồng nghiệp khác đều đã chuẩn bị xong, một nam một nữ hợp tác, chỉ là ai cũng không biết sẽ chơi trò gì.
Nhiều người đi sang bên phải, chỗ đấy lúc trước dùng một miếng vải đỏ hình vuông che chận lại, hai cô gái lễ tân đứng một trái một phải, còn những người khác đưa lên vòng vải đeo cổ tay, bao tay và headphone, Chử Đồng khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đeo vào.
Mọi người chuẩn bị đâu vào đấy, cô gái lễ tân đồng thời gật đầu một cái, sau đó cầm tấm vải đỏ kéo ra. Chử Đồng kiễng chân nhìn lại, không khỏi trợn tròn hai mắt, cảnh tượng trên bức tường màu đỏ, có một khối gồ lên tạo hình, là leo núi nhân tạo.
Các cô gái được dẫn lên phía trước, Chử Đồng ngẩng đầu, trông thấy trên cao có giá treo, nhân viên công tác chuyên nghiệp tiến đến, giúp bọn họ làm xong các công tác phòng vệ, eo của Chử Đồng móc dây treo, một đầu khác lại đang thắt bên hông của Giản Trì Hoài.
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu giới thiệu: “Trò chơi này là “can đảm trèo núi cao”, khảo nghiệm sự ăn ý giữa hai người, cùng với thể lực và tố chất tâm lý của các cô gái, mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Có một vài đồng nghiệp mở miệng hỏi: “Trò chơi này có liên quan với bộ phận xã hội chúng tôi à?”
Người dẫn chương trình nói tiếp: “Ngày thường vì để chụp ảnh lấy tin, mọi người cũng leo tường leo cây không ít đi? Anh nhìn trò chơi này xem, phù hợp không?”
Chử Đồng ngước đầu lên, sau đó nhìn người dẫn chương trình, hỏi: “Vậy phần thưởng của trò này là gì?”
“Phần thưởng ở ngay trên đó, ai lên trước là có thể đoạt được.”
Chử Đồng nóng lòng muốn thử, ở độ cao này, hẳn không phải là vấn đề, leo tường leo cây đúng là sở trường của cô mà, cô nhìn phía sau Giản Trì Hoài.
“Không thành vấn đề đúng không?”
Giản Trì Hoài giơ ngón tay ra hiệu OK, khi anh ở đầu bên này sợi dây, anh nhất định sẽ thu thả dây thành thạo. Người chủ trì cố gắng làm nóng bầu không khí: “Đến đây nào, mọi người đến đặt cược một cái xem, đoán một chút xem ai sẽ thắng?”
Giang Ý Duy là người giơ tay đầu tiên: “Tôi đặt một vạn, cược Chử Đồng sẽ đại thắng hoàn toàn.”
Mặt Chử Đồng khẽ giật, không ít người đặt cược theo, có một nghìn, cũng có một trăm, căn bản đều đặt cho Chử Đồng.
Chử Đồng điều chỉnh micro, nói về hướng Giản Trì Hoài: “Nếu thắng thì thế nào?”
“Tiền thưởng tăng gấp đôi.”
“Còn thua?”
“Quyên góp vào quỹ từ thiện của Dịch Sưu.”
Chử Đồng đập tay: “Được, thành giao.”
Trước khi trò chơi bắt đầu, tám đồng nghiệp nữ chia ra đứng cách nhau dưới chân tường đỏ. Chử Đồng chưa từng leo núi nhân tạo, nhưng lại nghĩ thầm cũng không khó lắm, theo tiếng còi phát động, cô giơ chân đạp lên, từng bước một leo lên núi. Vừa mới chỉ bò được vài bước, cô đã cảm thấy vô cùng trầy trật, bởi vì cả người rất khó kiểm soát thăng bằng, cô nhất định phải tìm đúng điểm đặt chân mới có thể đi lên tiếp được.
Giọng nói của Giản Trì Hoài vang lên phía sau: “Bước từ từ thôi, không nên gấp.”
Đã có một đồng nghiệp nữ leo được rất cao rồi, trái tim Chử Đồng chùng xuống, mắt liếc nhìn lại, tìm đúng điểm đặt chân, Giản Trì Hoài nới lỏng sợi dây trong tay một chút.
Giang Ý Duy liếc mắt nhìn lại, giống như nhìn thấy người nhện vậy. Cô mỉm cười nói với Lâu Mộc Ngôn: “Sao cô không cược?”
“Nhàm chán.”
“Một màn lăng xê thôi mà, ông chủ muốn tỏ ra lãng mạn, chúng ta không thể không phối hợp.”
Ánh mắt Lâu Mộc Ngôn từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm nhìn vào bóng lưng của Giản Trì Hoài. “Có phải rất khó tưởng tượng đúng không, sao Tứ ca lại như vậy?”
Giang Ý Duy liếc cô ta: “Bởi vì thường ngày anh ấy đều mang một bộ mặt lạnh băng với chúng ta, đối với cô cũng không ngoại lệ chứ? Anh ấy không phải đã sớm nói sao? Dù chúng ta chăm chỉ kiếm tiền cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ không có chuyện tình cảm trai gái với chúng ta.”
Lâu Mộc Ngôn trầm mặc không nói, Giang Ý Duy nhìn về phía xa.
Chử Đồng đã lên được một nửa độ cao, chỉ là bên cạnh đột nhiên có một bóng người trượt nhanh xuống, đồng nghiệp nam chưa từng chơi qua loại trò chơi này, bị dọa đến tay chân luống cuống, nữ sinh kia hét to: “Kéo giữ lại kéo giữ lại, aaa!”
Chử Đồng nhìn cô ta ngã, cô nhìn theo xuống dưới, người phụ nữ đang treo lơ lửng giữa đường, độ cao này hết sức dọa người. Cô bình ổn tâm trạng, lòng bàn tay túa mồ hôi, lại phát hiện hai chân mình đang run rẩy. Cô muốn quay đầu nhìn Giản Trì Hoài, nhưng ở góc độ này của cô, không có cách nào quay lại hoàn toàn được, Giản Trì Hoài lên tiếng ngăn cản: “Tập trung chút, nếu em rớt xuống, anh kéo không được đâu.”
Càng lên cao, lòng càng loạn, nửa bước cũng khó đi, Chử Đồng giơ chân ra, cơ thể lung lay mạnh, thấy giống như sắp ngã xuống. Giang Ý Duy lo lắng chỉ thiếu mức đứng ngay lên, Giản Trì Hoài lui về sau hai bước, sợi dây buộc chặt thắt lưng.
Chử Đồng có cảm giác mình bị xách lên vậy, hai tay cô nắm chặt điểm nhô ra trên vách đá trước mặt, mồ hôi lạnh lập tức nhễ nhại, trái tim gần như vọt ra.
Chử Đồng nhắm chặt mắt, cao giọng nói: “Giản Trì Hoài, nếu như phần thưởng ở trên đó không đủ để cám dỗ người khác, em sẽ tìm anh tính sổ.”
Giản Trì Hoài liếc nhìn: “Trước tiên em phải đảm bảo bản thân mình không rơi xuống đi đã.”
Chử Đồng càng lúc càng gần lên tới trên, vẻ mặt Giản Trì Hoài nghiêm túc, đã có vài người bỏ giữa đường. Vài người phụ nữ vô cùng sợ hãi, leo được vài bước đã leo xuống. Cô lau nhẹ mồ hôi trên trán, tiếp tục leo lên, người chủ trì bên này lại nỗ lực động viên, không ít người cũng đã hô to để cô ráng trụ lại.
Chử Đồng đi tới trên đầu, sợi dây dường như đã kéo ra dài nhất, cô chỉ thiếu chút nữa thôi, là có thể vượt lên trên.
Chử Đồng hét lên: “Giản Trì Hoài, nhả dây ra một chút.”
Giang Ý Duy ngẩng đầu, trông thấy sợi dây kia đã bị kéo rất căng, không có cách nào nhả ra. Chử Đồng định quay lại nhìn, Giản Trì Hoài quát: “Được, anh thả, em nhanh lên đi.”
Cô không thấy được phía sau, nhưng loáng thoáng nghe được tiếng hét vang lên, hình như có không ít người trông thấy chuyện gì đó vô cùng ngạc nhiên, chỉ là không nói thẳng ra.
Chử Đồng thu lại tâm tư, lúc này cô không nên phân tâm, cô đạp lên phần vách núi nhô phía trên đầu, Chử Đồng trông thấy trên xà ngang đặt một cái hộp, cô cẩn thận thò tay định cầm lấy, với ra nhiều lần, lúc này mới cầm được cái hộp ở trong tay.
Lấy được một chiếc hộp bọc vải nhung, trái tim cô vô cùng kích động, bởi cô thực sự không ngốc. Loại hộp nhung phổ biến thế này bên trong đựng thứ gì, cô không phải là không rõ, huống hồ, phía trên còn có tên một nhãn hiệu kim cương nổi tiếng.
Chử Đồng đem hộp nhung mở ra, quả nhiên trông thấy bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương độc đáo, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn không khống chế được mừng như điên.
Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, vui vẻ hét lên: “Giản Trì Hoài...”
Chử Đồng chứng kiến người đàn ông quỳ một chân xuống đất, sợi dây nối liền giữa hai người bọn họ kia, căng ra như dây cung.
Đôi con ngươi của cô trợn tròn như quả hạnh, khó tin lắc đầu một cái. “Giản Trì Hoài, anh làm gì thế?”
Hai tay người đàn ông kéo sợi dây phía trước.
“Dáng vẻ này của anh, em vẫn còn không hiểu sao?”
“Em không hiểu.”
“Được, em không hiểu, anh từ từ giải thích cho em nghe.” Giản Trì Hoài điều chỉnh micro, sau đó mới nói ra từng chữ. “Anh từng thiếu nợ em, anh cũng muốn bù đắp lại. Anh chưa từng cầu hôn em, Chử Đồng, gả cho anh đi.”
Khóe miệng Chử Đồng cứng đờ, không biết phải phản ứng thế nào, một tay cô vịn trên cái trụ cao nhất, không để cho bản thân ngã xuống, cô từ trên cao chăm chú nhìn xuống Giản Trì Hoài. “Anh, anh làm cái gì đấy?”
Mặc dù trong lòng vô cùng mong mỏi kỳ vọng, nhưng khi thực sự trông thấy một màn này, Chử Đồng có chút lo sợ, hơn nữa còn làm trò ngay trước mặt nhiều người như thế.
Cô thu lại ánh mắt, ngây ngẩn nhìn chiếc nhẫn trong tay chằm chằm. “Giản Trì Hoài, chúng ta kết hôn rồi.”
“Anh muốn cho em một hạnh phúc mỹ mãn vẹn tròn, không muốn sau này khi em nhớ lại trong lòng lúc nào cũng tiếc nuối, anh biết ý nghĩa của việc cầu hôn này, Chử Đồng, anh muốn nghe được chính miệng em nói đồng ý.”
~