“Em nói xem?” Giản Trì Hoài hỏi ngược lại. Anh đi tới bên cạnh Chử Đồng, ngồi xuống mép giường: “Chuyện trong giới giải trí này là vậy, phóng viên và người đọc chỉ sợ mọi chuyện chưa đủ ầm ĩ, chưa đủ náo nhiệt, em tuyệt đối đừng nhúng tay vào.”
“Như vậy xem ra, Lâu Mộc Ngôn trong sạch rồi.”
“Ngay từ ban đầu khi vạch trần scandal của nữ diễn viên kia, cô ta cũng không đứng ra thanh minh câu nào, chẳng phải vì chột dạ sao? Rõ ràng là bị người ta nắm thóp, không dám nhúc nhích.”
Chử Đồng nhanh chóng nắm bắt lượng thông tin bên trong. Cô ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Tất cả mọi chuyện không phải là mưu kế của anh đấy chứ?”
“Có cần anh động tay vào không? Bản thân Lâu Mộc Ngôn phía sau có đội ngũ của mình. Mấy chuyện này bọn họ giải quyết còn thuận lợi hơn anh. Chuyện anh không cần động tay vào, trước giờ anh đều không lo bừa.”
Chử Đồng nắm chặt di động trong lòng bàn tay: “Giản Trì Hoài, anh nói đưa em ra ngoài chơi, trong chuyện này đâu thể đơn giản như vậy, phải không?”
“Anh cảm thấy có những chuyện em vẫn không nên can dự vào là hơn.”
“Giản Trì Hoài!”
Người đàn ông giữ chặt bả vai cô: “Hạ hỏa đi, anh tới trường học đây.” Dứt lời, anh tự đứng dậy.
Chử Đồng trừng mắt nhìn theo bóng anh. Người đàn ông thâm hiểm này, quả thật là giở ra lắm trò. Anh không xen vào, không sai, anh còn lo cô tiều tụy khó chịu vì không làm được gì, thế nên đưa cô ra ngoài chơi hai hôm, lại còn chọn một vùng núi không kết nối được mạng.
Chử Đồng không có nhiều tâm tư nghĩ chuyện khác, vội vàng đứng dậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi cuống quýt ra ngoài. Cô ngồi trên xe, gọi điện cho Giang Ý Duy, điện thoại là trợ lý của cô ấy bắt máy, nói Giang Ý Duy giờ đang quay phim, bảo Chử Đồng tới khách sạn bên ngoài khu phim trường đợi cô ấy.
Tối qua Giang Ý Duy quay phim cả đêm, khi xong việc thì cũng đã gần trưa. Trở về khách sạn, nhìn thấy Chử Đồng ngồi trong đại sảnh, Giang Ý Duy mệt mỏi đi tới: “Đi thôi, lên gác.”
Người trợ lý đi theo phía sau, xách một túi đồ ăn được gọi tới. Ba người họ trở về phòng, Giang Ý Duy bảo người trợ lý về nghỉ trước. Cô ấy duỗi thẳng cẳng nằm trên giường: “Thoải mái quá, buồn ngủ chết mất.”
“Cậu vẫn còn ngủ được cơ à?”
“Yên tâm đi, trời không sập xuống được đâu.” Giang Ý Duy nhắm hai mắt lại, thật sự chỉ muốn ngủ một giấc đã đời, không bị âm thanh nào quấy nhiễu, cũng không có bất kỳ chuyên rối rắm nào cần cô ấy hao tâm tổn trí đối phó.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao không gọi điện thoại cho tớ?” Chử Đồng đứng dậy, ngồi xuống bên giường.
Giang Ý Duy miễn cưỡng mở mắt ra, đáy mắt ảm đạm vô hồn, lớp trang điểm còn chưa tẩy đi. “Chuyện này cậu cũng không giúp được tớ, hà tất còn gây thêm rắc rối cho cậu làm gì?” Giang Ý Duy chống người ngồi dậy, đi về phía bàn uống nước: “Cậu chưa ăn gì phải không. Nào, qua đây vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Giang Giang...” Chử Đồng gọi một tiếng rồi lại ngập ngừng.
Giang Ý Duy ngồi lên thảm, mở từng chiếc hộp ra: “Cậu muốn hỏi tớ chuyện gì?”
“Vì sao không đứng ra thanh minh? Còn nữa, người họ Phó trong tin tức đó có phải Phó Thời Thiêm không?”
Giang Ý Duy cầm đũa lên, tay hơi khựng lại: “Chử Đồng, chuyện trong giới giải trí cậu còn không rõ hay sao. Nếu tớ đứng ra sẽ chỉ càng bôi càng đen. Họ nói tớ vừa debut đã bám lấy Phó Thời Thiêm, nhưng cậu cũng nên biết lúc đó người tớ dựa vào là Giản Trì Hoài. Còn về Phó Thời Thiêm...” Giang Ý Duy khẽ lắc đầu. Có những chuyện dường như cũng chẳng thể nói rõ được: “Sau khi tớ bước chân vào showbiz cũng đã khôn lên nhiều. Những chuyện đen tối bên trong... cậu không thể tưởng tượng nổi đâu. Chử Đồng, tớ không muốn nhớ lại nữa, cũng không muốn nói nữa.”
“Được.” Chử Đồng ngồi đối diện cô ấy: “Tớ mặc kệ trước đây cậu ra sao, tớ cũng không gạn hỏi cậu nữa. Giang Giang, cậu xem con đường sau này, Lâu Mộc Ngôn có cả đội ngũ phía sau bảo vệ, đi khắp nơi tìm người chống lưng, cậu không thể ngồi đây chờ chết được.”
Giang Ý Duy gắp một miếng cơm, đưa lên miệng: “Vốn dĩ tớ cũng có đội ngũ của mình nhưng chuyện lần này dính dáng quá lớn. Còn tung ra cả ghi chép chuyện nữ minh tinh bị các đại gia yêu cầu phục vụ qua đêm. Bây giờ phía Lâu Mộc Ngôn chắc đang liều mạng tìm bằng chứng chuyện tớ từng bán thân. Mà việc tớ có thể làm ngoại trừ di chuyển sự chú ý của mọi người ra còn gì nữa đâu?”
“Vậy thì phải khiến mọi người chuyển hướng chú ý sang Lâu Mộc Ngôn. Chuyện này vốn dĩ do cô ta khơi mào trước, suýt nữa hại chết người ta còn chưa nói. giờ cô ta lại muốn phủi sạch tay?”
Giang Ý Duy cười khổ: “Phải, nếu là mấy scandal bình thường thì cũng thôi, nhưng lại là tin đồn xấu, dù có thanh minh hay không thì cái danh tiếng xấu xa này cũng sẽ theo tớ cả đời.”
Đối với một người phụ nữ, đây có lẽ là đòn trí mạng.
Giang Ý Duy đưa đũa cho Chử Đồng. Mấy hôm nay cô ấy dốc sức quay phim, khó khăn lắm mới xong việc, nhưng lại không thể ngủ nổi. Trợ lý khuyên cô ấy cứ mặc kệ đi nhưng trong lòng vẫn bứt rứt như một cái gai vậy, sao có thể tảng lờ như không có chuyện gì?
“Giang Giang, cậu có từng oán trách Giản Trì Hoài không?”
Giang Ý Duy ăn một miếng spaghetti rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, tới tận khi nuốt hết miếng mỳ trong miệng, cô ấy mới lên tiếng: “Không.”
“Với tớ mà còn không nói thật hả, tớ không nói với anh ấy đâu.”
Giang Ý Duy cười khẽ, trong ánh mắt có đôi chút khó xử: “Vậy cậu nói cho tớ biết đi, theo cái nhìn của cậu, mấy cô minh tinh bề ngoài lấp lánh rực rỡ như bọn tớ là gì với Giản Trì Hoài?”
Chử Đồng tỉ mỉ đắn đo, không biết nên dùng từ ngữ nào là tốt nhất để hình dung. Giang Ý Duy hơi cong môi cười: “Không làm khó cậu nữa, để tớ nói luôn đi. Tứ ca làm việc trước nay luôn rất quyết đoán. Đối với anh ấy mà nói, bọn tớ chỉ có một chữ thôi, tiền.”
“Ai bảo vậy, mấy cô gái xinh đẹp trẻ trung như thế này, phần lớn còn có tác dụng ngắm cho đã mắt.”
Giang Ý Duy bò ra bàn, tiếp tục ăn: “Mắt thẩm mỹ của anh ấy cao lắm, đẹp hơn nữa thì có ích gì? Bản chất của một thương nhân mà. Thế nên cậu hoàn toàn không cần ghen hờn với Lâu Mộc Ngôn, cứ coi cô ta như một cái máy in tiền là được.”
“Ai nói với cậu là tớ ghen chứ?” Chử Đồng hạ thấp giọng.
Đầu mày Giang Ý Duy vẫn nhíu lại, tâm sự nặng nề. Chử Đồng lên tiếng an ủi: “Không có chuyện gì to tát đâu, vả lại còn có người quản lý đẳng cấp cao như tớ ngồi đây, cả một cửa ải khó khăn như trước chúng ta còn cùng nhau xông pha được, lại sợ chút chuyện vặt này sao?”
Giang Ý Duy miễn cưỡng gượng cười, không muốn để Chử Đồng lo lắng: “Cậu nói đúng lắm, ai sợ ai nào?”
Giờ đây sự tình càng lúc càng dữ dội, cả một lượng lớn 'lính đánh thuê' trên mạng tập trung công kích weibo của Giang Ý Duy. Đêm đầu tiên của cô ấy, giá tiền của cô ấy, thủ đoạn để leo lên cao... lần lượt trở thành ba tin hàng đầu trong bàng xếp hạng tin hot.
Chử Đồng ngồi trong vườn tại Bán Đảo Hào Môn, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím. Cô lấy bức ảnh trong máy ảnh ra, khoảng một tiếng đồng hồ là đã biên tập xong bản tin.
Cô nhìn chằm chằm vào trang bìa, không lập tức đăng ngay mà cầm cốc nước lên uống. Đã quá giờ tan làm của Giản Trì Hoài, Chử Đồng đợi thêm lát nữa, tới khi có tiếng còi ô tô vọng vào tai.
Giản Trì Hoài dạy xong trở về nhà, đi ngang qua vườn, bất chợt nhìn thấy bóng Chử Đồng. Anh nhẹ nhàng tung chùm chìa khóa trong tay lên, dạo bước về phía cô. Chử Đồng nhấm một ngụm sữa, nhìn anh cười mà như không cười: “Hi, tan làm rồi sao?”
“Đúng, hôm nay em về sớm quá nhỉ.” Giản Trì Hoài ngồi yên vị xuống chiếc ghế bên cạnh Chử Đồng.
Chử Đồng chống một tay lên trán, đổ người về phía trước: “Đằng nào cũng chẳng có việc gì, tin tức mấy hôm nay dữ dội quá, em không tìm ra tin nào hot có thể che lấp nó.”
“Vậy thì nghỉ ngơi mấy hôm, cả ngày chạy ra ngoài rồi, hệt như khỉ vậy.” Giản Trì Hoài vẫn không quên tính khí thoăn thoắt của cô.
Chử Đồng vươn vai: “Chuyện anh điệu hổ ly sơn em không so đo với anh nữa. Vợ chồng với nhau mà, phải thông cảm lẫn nhau.”
Ánh mắt Giản Trì Hoài toát ra vẻ nghi hoặc, tầm mắt anh dừng lại trên gương mặt cô. Chử Đồng xoay máy tính về phía Giản Trì Hoài, ra hiệu cho anh nhìn lên màn hình. Người đàn ông nhìn qua, thấy một tiêu đề được bôi đen: Có nhân mới có quả. Ánh mắt anh loáng thoáng nhìn thấy bức ảnh, hình như là Lâu Mộc Ngôn. Chử Đồng bấm chuột xác nhận: “Thế nên em đăng tin về Lâu Mộc Ngôn, anh cũng sẽ không tính toán với em phải không?”
Giản Trì Hoài giữ chặt máy tính, ghé sát lên đọc cẩn thận. Bài báo của Chử Đồng rất tường tận, bao gồm cả bức ảnh Lâu Mộc Ngôn tát Nghê An ngay trước mặt mọi người, từng bức, từng bức hiện lên màn hình. Trong ảnh, sắc mặt Lâu Mộc Ngôn rất dữ dằn, còn chỉ tay vào mặt người ta mà chửi. Chử Đồng khẽ vỗ tay: “Xem đủ chưa?”
Người đàn ông ngước mắt lên, đáy mắt ẩn hiện vẻ sắc sảo: “Đây gọi là em không quan tâm?”
“Em chỉ công bố sự thật thôi mà.” Chử Đồng đón lấy ánh mắt Giản Trì Hoài không chút kiêng sợ: “Nghê An tự sát liên quan gì tới Giang Ý Duy?”
Giản Trì Hoài gập máy tính lại. Tin đã đăng lên rồi, cho dù có xóa ngay lập tức cũng vô dụng mà thôi. Anh khẽ gập ngón cái lại, Chử Đồng đứng dậy, đứng nhìn anh từ trên xuống: “Em là phóng viên giải trí, khi nhìn thấy một vũng nước không còn trong, tác dụng của em là khuấy cho nó đục ngầu hơn nữa.”
“Chử Đồng, thật ra em không cần làm vậy, chuyện này tới hôm nay đã lặng gió rồi, chẳng phải mọi người đều vui vẻ cả sao?”
“Mọi người vui vẻ?” Chử Đồng đương nhiên không thừa nhận: “Lâu Mộc Ngôn thì được lợi nhưng Giang Ý Duy thì chịu thiệt.”
Giản Trì Hoài nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, bất giác cười khẽ thành tiếng: “Quy luật sinh tồn của ngành giải trí này là vậy, huống hồ có biết bao nhiêu chuyện không thể nói rõ ràng? Bản thân Giang Ý Duy không thừa nhận thì nó sẽ chỉ là một tin đồn mà thôi. Lâu dần sẽ có một tin khác xuất hiện, tự nhiên sẽ bẵng đi.”
“Nhưng sau này, khi nhắc tới Giang Ý Duy, người ta sẽ lôi cô ấy và hai chữ 'dâm đãng' vào làm một. Đây là một sự sỉ nhục.”
“Cô ta có địa vị của ngày hôm nay, được ngàn vạn người tung hô thì cũng phải chịu ngàn vạn người chà đạp. Ở trong showbiz, cho dù em có là một người trong trắng thuần khiết cũng sẽ có người tìm đủ mọi cách hắt nước bẩn lên người em. Thời gian trôi đi, em sẽ lạc lõng mà đánh mất chính mình. Có nhân mới có quả ư? Mấy chuyện đó lừa gạt fan hâm mộ là được rồi.” Giản Trì Hoài nói không chút nể tình, ngón tay khẽ gõ nhịp lên chiếc laptop của cô: “Tin tức này của em một khi công bố ra, phía Lâu Mộc Ngôn sẽ càng công kích kịch liệt. Đây là một trận chiến ác liệt, vì sao em phải đánh giúp Giang Ý Duy?”
“Nếu không đánh, tức là đầu hàng.”
“Nếu đầu hàng có thể giảm thiểu thương vong, có gì không tốt?”
Chử Đồng ngẩng ặt: “Em làm người chính là như vậy, đúng là đúng, sai là sai, chuyện chưa từng làm cớ sao phải ngầm thừa nhận?” Thế nên từ trước tới nay cô đều muốn làm mảng xã hội. Tần Tần nói tin tức xã hội thật sự khiến người không chịu nổi, nhưng cô muốn nói rằng mấy chuyện giả tạo trong giới showbiz còn khiến cô khó chịu hơn.
Giản Trì Hoài gật đầu: “Vậy được, chúng ta cùng chờ xem, xem em đúng hay anh đã nhìn nhầm.”
Chử Đồng ôm lấy máy tính của mình: “Anh đúng là lão 'Giản Thế Nhân' hám lợi!”
“Em nói gì!” Giản Trì Hoài cao giọng.
“Truyền nhân tái thế của Hoàng Thế Nhân*!” Chử Đồng sải bước đi vào trong nhà. Quay đầu lại, nhìn thấy Giản Trì Hoài đang gọi điện thoại, cô vô thức rón nhẹ bước chân. Lẽ nào anh đang sai người xóa tin của cô đi? Nghĩ tới đây, Chử Đồng xoay người nhanh chóng quay lại chỗ cũ. Cô nhìn thấy Giản Trì Hoài liếc mắt nhìn mình: “Ừm, không cần quan tâm, cô ấy muốn đăng cứ để cô ấy đăng. Tình hình về sau nếu không kiểm soát được, tôi rất muốn xem xem sẽ có một màn kịch hay thế nào.”
*Một nhân vật địa chủ cường hào ác bá nổi tiếng trong bộ phim 'Cô thôn nữ tóc trắng', lấy đề tài nông thôn Trung Quốc, nổi tiếng Việt Nam trong những năm kháng chiến chống Pháp.
Người ở đầu kia điện thoại cười khổ: “Tứ ca, cả Lâu Mộc Ngôn và Giang Ý Duy đều do anh quản lý, một khi cả hai thương vong, người thiệt hại lớn nhất chính là anh.”
Nhưng Giản Trì Hoài không để tâm: “Cả hai đều có phim cần quay, có scandal thế này cũng tốt. Mặc kệ tin đồn có là gì, sức quan tâm cao như vậy, đỡ phải quảng bá.” Giản Trì Hoài nắm rõ những quy luật này trong lòng bàn tay. Ai chơi được, ai không cần sĩ diện thì đó sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Anh ngắt điện thoại, đứng thẳng dậy. Hoàng hôn hắt lên bả vai anh, phác họa những đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt anh. Anh giơ hai ngón tay vân ve cằm Chử Đồng: “Anh không biết vợ mình còn là một sứ giả chính nghĩa cơ đấy. Anh thật sự nên sai người đắp cho em một bức tượng, để trong khu vườn này để em ngày ngày nhìn thấy được đắc ý không thôi.”
Chử Đồng quay mặt đi, xoa xoa cằm: “Đừng ăn nói chua chát vậy, suy cho cùng, người anh bảo vệ chẳng phải vẫn là Lâu Mộc Ngôn ư?”
Giản Trì Hoài chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ gian manh, xảo quyệt. Nét mặt anh nhuộm một nụ cười khẽ: “Ai thắng ai thua trong số họ đối với anh đều như nhau, anh không quan tâm, đâu phải vợ mình, đúng không?”
Chử Đồng cắn môi. Trông Giản Trì Hoài thì có vẻ anh không giận, không tức, chắc chắn là đã đoán trước bài báo không uy hiếp quá nhiều với Lâu Mộc Ngôn.
Còn chưa tới giờ ăn cơm tối, bộ phận quan hệ của Lâu Mộc Ngôn đã nhanh chóng có hồi âm, nói bức ảnh đó chỉ là đóng phim. Nghê An không đặt tình cảm vào, luôn sợ sẽ đánh vào Lâu Mộc Ngôn thật. Lâu Mộc Ngôn lại lo ảnh hưởng tới tiến độ quay phim nên hai người đổi vai cho nhau, những bức ảnh đó là đang giải thích cách diễn cho Nghê An.
Khi Chử Đồng đọc được, chỉ cảm thấy nực cười. Nghê An là một diễn viên đã có thâm niên mấy năm trong nghề, lại còn cần một người mới vào như Lâu Mộc Ngôn chỉ bảo? Nhưng bây giờ mọi người đều đang tập trung vào vụ án hoang dâm của làng giải trí, nghe nói chuyện này đã kinh động cả tới cảnh sát, còn có cả những cơ quan có liên quan tiến hành điều tra.
Ngày hôm sau, cho dù trên mạng vẫn còn những bài báo viết Lâu Mộc Ngôn đánh người nhưng có mấy nick weibo đồng thời lên tiếng, nói có bằng chứng mối quan hệ mờ ám giữa Giang Ý Duy và Phó Thời Thiêm, bỗng chốc cả weibo và làng giải trí như bùng nổ.
Chử Đồng ngồi trước máy tính. Khoảng chín giờ sáng, một trong số các nick weibo đó tung ra cái gọi là bằng chứng. Đó là một bức ảnh mơ hồ, chỉ có bóng nghiêng, nhưng hình người con gái trong ảnh được khoanh tròn lại với dòng chữ chú thích bên cạnh: Bộ quần áo này trong một buổi họp báo nào đó nửa năm sau, Giang Ý Duy từng mặc y hệt.
Bức ảnh bên dưới quả nhiên là một bức ảnh hiện trường rõ mặt, quần áo của Giang Ý Duy giống hệt như trong bức ảnh trên. Tuy rằng chuyện này không phải là tuyệt đối nhưng làn sóng dư luận trước giờ vẫn rất đáng sợ, huống hồ trên bức ảnh mờ mờ lại không nhìn rõ mặt người, dáng hình cũng na ná, bọn họ cứ thế mà khẳng định chính là Giang Ý Duy. Cộng thêm vô số người đổ thêm dầu vào lửa, cái tên Giang Ý Duy e là một đứa bé năm tuổi chơi bên đường cũng gọi lên được.
Chử Đồng cầm túi xách đứng dậy. Việc đã đến nước này chỉ còn một cách nhanh nhất và hiệu quả nhất mà thôi. Trong di động của cô có số của Ân Thiếu Trình. Chử Đồng hẹn anh ta ra ngoài, nói nửa tiếng nữa gặp mặt.
Hai người gần như đến cùng một lúc. Chử Đồng đi vào phòng, Ân Thiếu Trình vừa cởi áo vest ra: “Tìm tôi gấp vậy, Giản Trì Hoài có biết không?”
“Không liên quan đến anh ấy.” Chử Đồng kéo ghế ngồi xuống: “Ân Thiếu Trình, anh vẫn còn kiềm chế được cơ đấy.”
“Không kiềm chế được lẽ nào phải chết vì nhịn à?” Ân Thiếu Trình ngồi đối diện cô. Người phục vụ đi tới, đưa thực đơn cho Ân Thiếu Trình, người đàn ông chỉ vào Chử Đồng: “Cô ấy hẹn tôi, cô ấy mời.”
Chử Đồng liếc nhìn anh ta, đón lấy thực đơn, gọi bừa hai món điểm tâm. Giờ không phải lúc ăn uống. Sau khi người phục vụ ra ngoài rồi, cô mới lên tiếng: “Chẳng phải anh và Giang Ý Duy đã hòa thuận rồi sao?”
“Ai nói vậy?”
“Tối đó Giang Ý Duy ở cùng anh, tôi biết.”
Ân Thiếu Trình nhìn cô, ánh mắt hứng thú: “Cô nhìn thấy cả sao?”
Chử Đồng cười khẽ: “Tim anh rắn rỏi thật đấy. Người phụ nữ của mình bị vu vạ đến mức đó mà anh vẫn bình tĩnh cho được. Anh không sợ trang nhất báo ngày mai sẽ viết Ân Thiếu Trình mọc sừng ư?”
Người đàn ông nghe xong, sắc mặt hơi lạnh đi: “Chử Đồng, đừng có ăn nói lung tung.”
“Anh luôn nghi ngờ Giang Ý Duy và Giản Trì Hoài nhưng bây giờ Giang Ý Duy bị lôi vào vụ án hoang dâm, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói trước khi debut từng ngủ với người ta. Ân Thiếu Trình, về điểm này, có lẽ anh chính là nhân chứng tốt nhất phải không?”
Ân Thiếu Trình cầm chiếc ly lên, ánh mắt vượt qua chiếc ly, không nhìn về phía Chử Đồng: “Cô ấy quả nhiên thân thiết với cô, cả chuyện này mà cũng nói với cô.”
“Bây giờ tôi đang cố gắng hết sức để tìm cách giúp cô ấy, đương nhiên cô ấy sẽ không thể giấu giếm tôi. Ân Thiếu Trình, một chuyện quá đơn giản, anh đứng ra nói một câu, chẳng phải chính là đòn đáp trả tốt nhất cho những tin đồn kia ư?” Chử Đồng đã có chủ ý, nên nói thẳng.
“Cô bảo tôi nói với cánh nhà báo lần đầu tiên của Giang Ý Duy trao cho tôi, thế nên không tồn tại cái gọi là mua đêm đầu tiên?”
“Phải.”
Ân Thiếu Trình nghe xong, hất cằm lên cao cười khẽ, một lát sau mới gạt nhẹ khóe mắt: “Cười sắp chảy cả nước mắt rồi. Chử Đồng, cô cảm thấy có khả năng sao?”
“Vì sao không có khả năng?”
“Thân phận của tôi là gì? Bắt tôi công khai nói đỡ ột nữ minh tinh nào đó, chẳng hóa là thừa nhận cô ấy sao?”
Chử Đồng nghe tới đây, dĩ nhiên hiểu ý của Ân Thiếu Trình: “Thì ra anh chỉ muốn chơi đùa, không hề thật lòng.”
“Lúc tôi và Giang Ý Duy tốt đẹp, tôi đã nói rõ ràng với cô ấy rồi.”
Chử Đồng quan sát người đàn ông trước mắt: “Làm người không thể làm vậy...”
“Vậy thì phải thế nào?”
Anh ta hoàn toàn không nói chuyện tình cảm với một người phụ nữ. Chử Đồng khẽ lắc đầu, nếu để Giang Ý Duy biết được câu này chẳng biết cô ấy sẽ nghĩ sao? Chử Đồng dựa người ra sau ghế: “Vậy được, tôi bàn một điều kiện với cậu chủ Ân nhé.”
“Cô nói đi.”
“Lúc trước, đa số mọi người đều biết chuyện của anh và Giang Ý Duy nhưng đích thực vẫn chưa xác nhận. Ở chỗ Giang Ý Duy có ảnh thân mật của hai người, nếu anh không chịu giúp cô ấy qua nạn này, tôi sẽ công bố những bức ảnh ấy ra. Tới lúc đó cái sừng trên đầu anh e là không gỡ xuống được. Nhưng lúc này nếu như anh chịu đứng ra, cùng lắm chỉ là công khai mà thôi, còn vớt được cái danh có tình có nghĩa. Sau này bất luận thế nào, cho dù không đi tiếp được mà chia tay, cũng là chuyện thường tình, sẽ không để người ta dị nghị. Anh nói xem?” Chử Đồng bất giác nắm chặt tay lại.
Ân Thiếu Trình nhìn cô như cười như không, sắc mặt âm u: “Tôi thật không ngờ cô lại ra chiêu này.”
“Con người là ích kỷ, để tự bảo vệ mình chuyện gì cũng có thể làm được.” Chử Đồng nói câu lấp lửng này, Ân Thiếu Trình khẽ nhếch miệng: “Vậy mà cô lại tính toán tới cả tôi.”
“Không dám, quyền quyết định sau cuối vẫn thuộc về anh.”
Người đàn ông chỉ tay vào không khí, anh ta còn sự lựa chọn khác hay sao? “Được thôi.”
“Tốt.” Chử Đồng hài lòng đứng dậy, cầm túi xách bên cạnh lên, lấy từng thứ một ra: “Bây giờ tôi sẽ phỏng vấn anh.”
“Lâu Mộc Ngôn chẳng phải tiểu mỹ nhân đang được chồng cô lăng xê sao? Cô đối đầu với anh ta như vậy, cẩn thận anh ta cho cô biết mặt!”
“Giang Ý Duy cũng là nghệ sỹ của Dịch Sưu chúng tôi. Anh ấy cảm thấy in tiền từ người Lâu Mộc Ngôn nhanh hơn, nhưng tôi không nghĩ vậy, với cái giá hiện giờ của Giang Ý Duy, không mấy người trong showbiz đọ được. Nếu lại tiếp tục đẩy thêm, thì không ai sánh bằng.” Chử Đồng ngồi đối diện Ân Thiếu Trình: “Nào, bắt đầu thôi.”
Bán Đảo Hào Môn.
Giản Trì Hoài cho rằng Chử Đồng không có bản lĩnh lật tung trời lên, nên cứ để mặc cho cô nhảy nhót. Về tới nhà, nhìn thấy Chử Đồng mặc quần áo tập yoga đứng trước tivi, Giản Trì Hoài đi tới, bên tai vọng tới một giọng nói.
Anh nhìn vào màn hình, bên trong quay mặt Ân Thiếu Trình, dáng vẻ như bị người ta ngược đãi: “Khi Giang Ý Duy còn chưa debut, chúng tôi đã ở bên nhau rồi, cái gì mà có quan hệ mờ ám với người khác, cái gì mà bán đứt đêm đầu tiên? Nếu cô ấy thật sự qua lại với ai, sao tôi lại không biết? Mấy cái bài báo sai sự thật trên mạng thực sự nên bị nghiêm trị. Tôi đã gửi thư cho luật sư rồi, tất cả những kẻ đồn thổi gièm pha, tôi đều sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý. Chuyện đã tới nước này, mong có vài người hãy tự mà lo liệu!”
Chử Đồng cầm điều khiển lên, đổi kênh khác.
Cô lấy một trái nho bỏ vào miệng, cũng chẳng nhìn người đàn ông bên cạnh. Hai tay cô giơ cao, sau đó hơi xoay eo, bắt đầu học theo động tác yoga trong tivi. Chử Đồng thật ra cảm thấy hơi chột dạ, không biết Giản Trì Hoài có nhào tới, thẳng thừng vật ngã cô không?
~
~