Mục lục
Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Trì Hoài dường như không có quá nhiều bài xích, chỉ hơi nghiêng mặt một chút. Tay anh vẫn vòng qua bả vai người phụ nữ, một tay kia kẹp điếu thuốc, chỉ vào người đối diện: “Đông Tử, thuốc lá này được đấy, ở đâu ra vậy?”

“Tôi cũng cảm thấy được, thuốc xịn, rượu ngon cùng người đẹp, đây mới gọi là cuộc đời.”

Tầm mắt của Chử Đồng dừng yên trên cánh tay Giản Trì Hoài. Cô cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi. Cô chỉnh máy ảnh thành chế độ bật flash rồi đứng thẳng dậy từ sau sofa, nhằm thẳng vào Giản Trì Hoài chớp chớp không ngừng...

Giản Trì Hoài vô thức giơ tay lên che. Đông Tử nhanh chóng phản ứng lại, quay người lại: “Ai đó!”

Chử Đồng lại nhằm thẳng anh ta mà chụp lia lịa. Đông Tử nhìn đến sững người. Nếu là bình thường ai dám chụp anh ta, anh ta thật sự có thể xông lên xé nát đối phương. Nhưng người này thì khác, lúc Giản Trì Hoài bị người ta chụp trộm ảnh riêng tư, bọn họ đều đã biết ở nhà anh có một con 'hổ cái' hung dữ, chụp ảnh khỏa thân của chồng, lại còn có thể bán đứng chồng không hề nể mặt như vậy, họ sao có thể là đối thủ?

Đông Tử vô duyên vô cớ trở nên yếu thế, ngay sau đó liền ngồi xuống sofa, hai con mắt chớp chớp nhìn về phía Giản Trì Hoài. Người phụ nữ ngồi bên cạnh Giản Trì Hoài nhíu đôi mày thanh tú lại: “Cô là ai? Sao có thể vào được đây?”

Hốc mắt Chử Đồng cay xè, chụp ảnh xong bèn quay người bỏ đi. Giản Trì Hoài không nói không rằng, đứng dậy đuổi theo. Chử Đồng cũng không hô hào bỏ chạy nên Tần Tần tiếp ứng bên ngoài đương nhiên không dám tùy tiện mở cửa. Cô ấy dán sát mặt vào cánh cửa, cửa phòng bất thình lình bị mở ra. Cô ấy nhìn thấy Chử Đồng ngông nghênh đi ra ngoài, Tần Tần sửng sốt: “Chụp... Chụp được chưa?”

Ngay sau đó Giản Trì Hoài cũng ra ngoài theo, chặn đường Chử Đồng: “Sao em lại ở đây?”

“Thế còn anh sao lại ở đây?”

Tần Tần dụi dụi hai mắt. Người này... chẳng phải là người nổi tiếng trên mạng, giáo sư Giản Trì Hoài ở đại học thành phố sao?

Chử Đồng không muốn cãi vã trước mặt người ngoài. Cô vượt qua người đàn ông, tiếp tục đi về phía trước. Giản Trì Hoài lại bám theo sau. Hai người họ cứ thế bỏ mọi người ở lại. Tần Tần càng cảm thấy vô lý, cô ấy len lén liếc vào trong phòng nhưng chẳng nhìn được gì hết.

Chử Đồng ôm máy ảnh đi xuống, Giản Trì Hoài gọi một cuộc điện thoại, vừa mới ra khỏi khách sạn đã có tài xế lái xe đợi họ trước cửa. Giản Trì Hoài nắm chặt chiếc di động trong lòng bàn tay: “Có chuyện gì lên xe rồi nói.” Chử Đồng và anh lần lượt ngồi vào hàng ghế sau. Mùi thuốc lá trên người Giản Trì Hoài rất nồng. Anh hạ cửa kính xe xuống quá nửa: “Sao em lại ở đây?”

Cô tức đến nỗi nửa câu cũng không nói nổi, giữ chặt tay nơi lồng ngực đang phập phồng, gương mặt nhỏ ương bướng ngoảnh ra ngoài cửa sổ. Giản Trì Hoài cảm thấy chuyện này hoàn toàn chẳng có gì đáng để kinh ngạc: “Anh chỉ tụ tập cùng bạn bè thôi.”

“Tụ tập? Thế vì sao lại ôm ấp phụ nữ?” Chử Đồng không lên tiếng thì sẽ nhịn rất khó chịu.

“Nói cho cùng anh đã làm chuyện gì quá giới hạn sao? Con mắt nào của em nhìn thấy anh lên giường với người đàn bà khác hay làm gì khác?” Ngữ điệu của Giản Trì Hoài bất giác cao vút, Chử Đồng không nghe nổi mấy câu thế này, cô tức giận cuộn chặt hai tay thành nắm đấm: “Giản Trì Hoài, anh!”

Anh chống tay lên trước trán, bị cô làm ồn tới nỗi hơi đau đầu: “Được rồi, không nói nữa.”

Một đấm vung ra như đập lên ruột bông, lực bật ngược trở lại còn làm bị thương chính mình, Chử Đồng đỏ mắt co người ngồi lên ghế. Giản Trì Hoài nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Gió lạnh hiu hiu thổi vào trong xe, dần dần đầu óc cũng không còn căng ra nữa. Giản Trì Hoài mở mắt ra nhìn người con gái nằm bên cạnh.

“Em chụp anh để làm gì?”

Chử Đồng nghe xong bất giác ôm chặt hai cánh tay, đón lấy ánh mắt anh: “Giản Trì Hoài, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh.”

Người đàn ông cười khẽ: “Nóng tính thật đấy, có đến mức đó không?”

“Nếu không phải bị em bắt gặp, tối nay anh sẽ không về chứ gì?”

Giản Trì Hoài cảm thấy nực cười, con gái xoáy vào mấy chuyện vặt vãnh thật là phiền toái: “Anh không hề nghĩ sẽ ngủ với người khác. Lúc đó chỉ là chơi cao hứng thôi, anh sẽ không nghiêm túc.”

“Với em cũng vậy phải không?” Chử Đồng tiếp lời.

Giản Trì Hoài cảm thấy không thể nói chuyện được với cô, anh bực bội nhíu mày: “Chử Đồng, em ầm ĩ đủ chưa? Pháp luật không hề quy định sau khi kết hôn bắt buộc phải giữ thân sạch sẽ tới mức không thể cùng người khác có bất kỳ sự tiếp xúc cơ thể nào. Anh cũng có bạn bè của anh, cả việc này em cũng quản lý?”

Chử Đồng trừng mắt nhìn anh chằm chằm, hốc mắt cô dần dần đỏ lên trong đôi mắt anh, nước mắt sắp sửa trào ra tới nơi. Cô khẽ gật đầu, cắn răng nói từng chữ, từng chữ một: “Phải, em không có tư cách quản lý anh. Anh cảm thấy mấy chuyện này đều chẳng có gì đáng nói, có thể đám bạn bè của anh hợp với việc này. Anh cảm thấy ôm ấp người phụ nữ khác cũng không có vấn đề gì, cảm thấy cùng người ta hôn qua hôn lại cũng không có vấn đề gì. Vậy em hỏi anh, Giản Trì Hoài, ở trong mắt anh có gì quan trọng đây?”

Thấy cô kích động như vậy, Giản Trì Hoài cảm thấy bực bội trong lòng, bất chợt quát ầm lên với người tài xế đằng trước: “Sao lề mề thế, lái xe như ốc sên bò vậy, lập tức cút ngay cho tôi!”

Người tài xế run rẩy, đạp mạnh chân ga, chiếc xe xé tan màn đêm, phi như bay về phía trước. Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng xuống xe trước, vẫn ôm rịt lấy máy ảnh đi vào nhà. Giản Trì Hoài vừa ra khỏi hoàn cảnh đó, tự ngửi người mình cũng đủ thấy khó chịu. Anh vào tắm rửa trước, khi ra ngoài thấy Chử Đồng đang ngồi trên bệ cửa sổ.

Hiển nhiên là cô chưa hết giận. Giản Trì Hoài rót một cốc nước lạnh, uống hết quá nửa rồi đi đến bên cạnh cô: “Đưa máy ảnh cho anh.”

Chử Đồng vô thức ôm chặt, lúc này trong đầu mới liên tưởng tới một số chuyện lúc trước: “Trong căn phòng đó có ông chủ đứng sau lưng Dịch Sưu bọn em, thứ sáu tuần nào anh ta cũng hẹn nữ minh tinh qua đó phóng túng. Giờ thì anh biết vì sao em lại có mặt ở khách sạn Hồng Thành rồi chứ?”

“Cái quái gì vậy?” Giản Trì Hoài giơ tay ra: “Đưa anh!”

“Giản Trì Hoài...” Chử Đồng nói xong ba chữ này, nước mắt một lần nữa vòng quanh trong khóe mắt: “Anh chính là ông chủ của Dịch Sưu phải không?”

Người đàn ông sắc mặt căng ra, đối diện với cái nhìn chăm chú của cô: “Những thông tin này... là ai nói với em?”

“Một ngôi sao nữ vừa bị 'thất sủng'. Chỉ là em không ngờ, em lại bắt gặp anh trong căn phòng đó.”

Giản Trì Hoài cười lạnh: “Thế thì em thật sự nên đợi thêm chút nữa, chưa biết chừng còn có thể bắt gian tại giường!”

Chử Đồng mím chặt môi, nước mắt lăn dài. Cô đứng dậy, bước ngang qua Giản Trì Hoài, đi ra ngoài. Anh cũng không cản cô, tự lật chăn ra, nằm lên giường. Tiếng đóng sầm cửa lại lọt vào tai, Giản Trì Hoài bực bội không tả được. Lúc vừa mới cưới, anh hoàn toàn coi Chử Đồng là người vô hình, không ai can dự tới công việc của ai. Bây giờ nghĩ lại, vẫn là lúc đó tự tại hơn cả, trong lòng không chút vướng bận, ra ngoài chơi cũng sẽ không có ai kêu khóc om sòm với mình.

Anh chưa bao giờ có loại ý thức này, rằng cảm thấy bắt buộc phải giữ khoảng cách bao xa với người khác. Có lúc anh thấy phiền phức thì không cho phép người khác lại gần, nhưng có những lúc tâm tình thoải mái thì cũng có thể thoải mái chơi bời. Giản Trì Hoài bất giác nhắm hai mắt lại. Dưới nhà hình như vẫn chưa có tiếng ô tô lái đi. Uống rượu vào, lúc này lại càng tỉnh táo, chẳng thể ngủ nổi.

Chử Đồng ngồi sụp xuống nền đất lạnh, thần kinh hoàn toàn tỉnh táo. Cô vỗ vỗ vào mặt mình, ban nãy sao lại hồ đồ rồi? Thật ra, cô sớm đã tổng kết một bộ cách thức đối phó với Giản Trì Hoài. Đá chọi đá với anh, tuyệt đối là tìm cái chết! Nếu lúc này cô lạnh như nước đá thì anh chắc chắn có thể trở thành mảng băng vụn, không những lạnh mà còn đâm vào người ta.

Giản Trì Hoài cảm thấy mấy hành vi đó của mình không có gì quá đáng. Thật ra cô chỉ muốn anh ý thức được rằng anh làm vậy cô sẽ không vui. Cô không ồn ào, cũng không thể làm loạn, càng không được chảy quá nhiều nước mắt. Trong phòng, Giản Trì Hoài ngồi dậy, suy nghĩ rồi vẫn đi từng bước ra ngoài. Anh kéo cửa phòng bước ra ngoài nhưng suýt nữa thì đá phải cái bóng ngồi bệt trước cửa.

Chử Đồng hai tay ôm gối, ngơ ngẩn ngồi đó, vùi mặt vào giữa hai chân. Giản Trì Hoài nhìn cô, đờ ra một lúc lâu, vô thức ngồi xổm xuống: “Thấy nền nhà chưa đủ lạnh phải không?”

Cô buồn bã không nói gì. Giản Trì Hoài đưa tay ôm lấy cô, Chử Đồng lắc lư bả vai giãy giụa, vẫn chỉ là những động tác làm mình làm mẩy: “Đừng động vào em!”

“Nếu anh quyết động thì sao?”

Chử Đồng ngẩng gương mặt đang vùi xuống lên, xem ra cô thật sự giận lắm, khóe mắt vẫn còn đỏ ửng. Giản Trì Hoài nhíu mày: “Thật sự nghiêm trọng đến mức đó sao?”

“Em không muốn nói chuyện, một câu cũng không muốn nói.” Chử Đồng ôm chặt đầu gối. Ban nãy trên đường về nhà, cô tự nói với bản thân hết lần này tới lần khác. Anh ấy đã nói không yêu mày rồi, mày còn có tư cách quản việc anh ấy động chạm người phụ nữ khác sao? Cảnh tượng ban nãy in hằn quá sâu đậm, không thể nghĩ tới, không dám nghĩ tới, vừa nghĩ tới là giống như bị ai xé rách lớp vảy mới kết thành, đau đớn máu chảy đầm đìa.

Giản Trì Hoài không quen với hình ảnh này của cô: “Em mà còn như vậy, anh đi thật đấy.”

“Anh đi luôn đi.”

Anh ngược lại càng tiến thoái lưỡng nan, đứng dậy nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu cô. Thấy cô vẫn còn ủ ê ngồi đó, anh một lần ngồi sụp xuống: “Được rồi, nếu em thật sự cảm thấy sự tình quá nghiêm trọng sau này anh sẽ không đi nữa.”

Chử Đồng đang tự cắn cánh tay mình bèn buông ra, hơi nheo mắt lại: “Anh nói lại lần nữa xem?”

Giản Trì Hoài bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí này có phần khác lạ. Anh ho khẽ một tiếng rồi nói: “Đương nhiên, anh cảm thấy hành vi như vậy không có gì quá đáng, nhưng mà... nếu em thực sự không thể chấp nhận được, cùng lắm thì sau này anh không đi nữa.”

Chử Đồng khẽ gạt khóe mắt: “Anh không lừa em đấy chứ?”

“Lừa em có cơm ăn sao?” Giản Trì Hoài một tay nhấc cánh tay cô lên rồi kéo cô đứng dậy. Tới lúc này rồi, cô cũng không thể giả vờ giả tảng nữa. Chử Đồng vỗ vỗ cái mông lạnh như băng. Giản Trì Hoài sải bước đi vào trong trước. Chử Đồng thút thít đi theo sau lưng anh. Tới trước giường, cô bèn giơ tay ra sát trước mặt Giản Trì Hoài: “Đưa di động cho em!”

“Làm gì?”

“Em phải xóa hết số điện thoại của phụ nữ trong đó!”

Giản Trì Hoài nhìn cô như nhìn sinh vật lạ: “Có phải hơi quá rồi không?”

“Em là vợ anh.” Cô ngập ngừng nói khẽ, chỉ sợ anh lỡ lời phủ nhận, thế nên nói rất nhỏ. Ai ngờ Giản Trì Hoài nghe xong câu này, thật sự lôi di động ra như bị thần kinh vậy. Anh mở danh bạ ra, Chử Đồng ngồi sát bên cạnh anh, thấy anh xóa đi vài số điện thoại rất nghiêm túc: “Xong rồi.”

“Lẽ nào trong di động của anh chỉ có số của mấy cô này thôi sao?” Chử Đồng quyết không tin.

“Có mấy người là họ hàng, còn cả đồng nghiệp ở trường, các bà các mẹ các thím, lẽ nào cũng phải xóa?”

Chử Đồng ngồi lên mép giường, cảm thấy đôi mắt đau nhức. Giản Trì Hoài cúi xuống ghé sát vào mặt cô: “Trên mặt mọc lên hai quả hạch đào miễn phí, hay là hái xuống nếm thử?”

“Giản Trì Hoài!” Chử Đồng giơ tay đẩy anh, cô khoanh chân ngồi trên giường: “Anh thật sự có thể bảo đảm sau này sẽ không như vậy chứ?”

Giản Trì Hoài trầm mặc giây lát: “Anh có thể bảo đảm sẽ không ôm người phụ nữ khác nhưng anh không bảo đảm sẽ không đi uống rượu.”

“Em cảm thấy mấy thói quen hư hỏng của anh cũng rất nhiều, anh không phải là ông chủ của em thật đấy chứ?” Nói xong câu này, bản thân Chử Đồng cũng nhíu mày trước: “Thứ sáu hàng tuần 'triệu kiến nữ minh tinh' phải không? Hôm nay vừa hay là thứ sáu.”

Giản Trì Hoài vốn dĩ cảm thấy để cô biết cũng không sao, dù gì cũng kết hôn rồi, không cần thiết phải giấu giếm, nhưng cô lại chiếm thế chủ đạo, liên hệ anh và năm chữ 'triệu kiến nữ minh tinh' với nhau. Anh mà thừa nhận, năm chữ sau đó liệu có thể giải thích rõ ràng được không?

Thái độ mà anh duy trì là không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Chẳng phải trong phòng vẫn còn người khác sao? Vì sao em không nghi ngờ cậu ta?”

Chử Đồng ngẫm nghĩ tỉ mỉ, hình như cũng có lý lắm, dù sao thì Đông Tử ôm người đẹp, nói mấy câu hạ lưu đó còn phù hợp với hai chữ 'triệu kiến' hơn. Huống hồ, không phải thứ sáu nào Giản Trì Hoài cũng ra ngoài, cũng chỉ có tuần này thôi thì phải. Thông tin mấu chốt này không khớp, vậy thì chắc chắn là Đông Tử.

Nghĩ tới đây, nét mặt Chử Đồng cũng dãn ra, tâm trạng có vui vẻ hơn đôi chút: “Ngày mai em sẽ tung tin về anh ta ra ngoài.”

Giản Trì Hoài nheo mắt: “Vì sao?”

“Không nói cho anh biết.”

“Chẳng phải em là phóng viên của Dịch Sưu ư? Làm chuyện như vậy cũng không sợ người ta gây khó dễ?”

Chử Đồng đứng dậy lấy máy ảnh, buột miệng không chút phòng bị: “Đâu có viết tên của em. Tần Tần mua nhà cần mấy vạn, tin tức này mang cho bạn cô ấy, không phải do Dịch Sưu tung ra.”

Giản Trì Hoài không ngờ bọn họ còn rắp tâm làm chuyện này: “Hôm nay cậu ta nhìn thấy hai người chụp ảnh rồi, sự tình e là không đơn giản.”

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Anh ta chẳng phải bạn anh sao? Anh ta nhìn thấy ảnh do em chụp, một khi lộ ra chắc chắn sẽ nghĩ tới em. Lúc này thì cần anh ra mặt rồi, ai bảo tối nay anh khiến em khóc đến mức này? Với lại, nếu không phải em tới khách sạn Hồng Thành ngồi đợi, sao có thể nhìn thấy anh...”

Giản Trì Hoài hôn lên khóe môi cô: “Được rồi, ngưng!”

Chử Đồng không thể không mím chặt môi lại, Giản Trì Hoài chống hai tay bên người cô rồi hôn. Mặc cho anh tấn công mãnh liệt, Chử Đồng vẫn không ý loạn tình mê như trước đây. Cảnh tượng ban nãy tại khách sạn Hồng Thành quả thật đã làm cô sửng sốt. Một Giản Trì Hoài như vậy là một người hoàn toàn xa lạ với cô. Anh nói anh có những mối quan hệ của mình, nhưng Chử Đồng vẫn luôn cho rằng cứ cho là gia đình anh khấm khá hơn thì bạn bè của anh cũng giống như cô vậy, đứng đắn đàng hoàng, chẳng qua mấy đồng nghiệp ở trường học, rồi người thân, mấy người bạn tụ tập uống trà mà thôi. Sao cô có thể nghĩ đến việc anh qua lại với những người cô khinh thường đó, thưởng thức loại rượu ngon nhất, ôm những cô gái đẹp nhất phong lưu, phóng đãng?

Mà rốt cuộc mặt nào mới là Giản Trì Hoài thực sự đây?

Ngày hôm sau, Chử Đồng vác máy ảnh tới Dịch Sưu. Còn chưa vào trong phòng làm việc đã thấy trước cửa túm tụm vài ba người. Cô lao nhanh tới: “Mọi người đang xem gì đấy?”

Có người chỉ lên tường: “Tần Tần bị đuổi việc rồi.”

“Cái gì?” Chử Đồng mặt biến sắc, gạt đám đông ra len vào trong, quả nhiên nhìn thấy một tờ thông báo dán ở đó. “Sao lại như vậy chứ?”

“Tôi không rõ, nói là vi phạm đạo đức nghề nghiệp gì đó, đành đợi Tần Tần tới thôi.”

Còn đang bàn tán thì Tần Tần đã đeo balo đi tới. Cô ấy không hề nhận ra sự khác thường, đi tới bên cạnh Chử Đồng, ôm vai cô: “Sao tối qua cậu chạy nhanh vậy? Tớ không nỡ lãng phí nên đã ngủ lại khách sạn đó, dễ chịu lắm, cái bồn tắm mát xa đó...”

“Tần Tần!” Chử Đồng ngắt lời cô ấy, vẻ mặt khó coi: “Cậu xem đi!”

Tần Tần nhìn theo tay cô chỉ. Cô ấy ngẩn ra giây lát sau đó tiến lên, đọc rành mạch từng chữ từng chữ một. Trong lòng Chử Đồng có một dự cảm chẳng lành. Lẽ nào có liên quan tới chuyện tối qua? Tần Tần tỏ vẻ ấm ức, chẳng mấy chốc đã bật khóc: “Chuyện này là thế nào chứ? Tớ đâu có làm chuyện gì xấu.”

“Tần Tần, đừng thế.” Chử Đồng lên tiếng vỗ về: “Đợi lát nữa tổng biên tập tới, chúng ta hỏi cho rõ ràng.”

Tần Tần quay người nhìn Chử Đồng, tâm trạng kích động: “Ngoại trừ việc tối qua ra thì không còn khả năng nào khác. Nhưng người chụp ảnh cũng không phải tớ mà, vì sao chỉ đuổi việc mình tớ? Đồng Đồng, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Chử Đồng cũng ngơ ngẩn, huống hồ ảnh còn ở trong máy, hoàn toàn chưa đăng lên: “Khả năng duy nhất chính là chuyện tối qua đã bại lộ, ông chủ phát hiện chúng ta chụp trộm, đánh đòn phủ đầu.”

“Nhưng người chụp ảnh là cậu mà, ngay cả mặt anh ta tớ còn chưa nhìn thấy!” Tần Tần sốt ruột, nước mắt lã chã rơi: “Thế là ý gì chứ?”

Ngay gần đó, tổng biên tập cũng vừa đến, Chử Đồng tiến thẳng tới: “Tổng biên tập, chị xem...”

“Đã gọi điện thoại thông báo với tôi rồi. Chuyện này tôi cũng hết cách. Tần Tần, rốt cuộc tối qua cô đã đắc tội với người nào?”

Tần Tần cắn chặt răng, dĩ nhiên cũng không thể nói. Chử Đồng có được đáp án chính xác lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Người chụp ảnh là cô nhưng vì sao người bị đuổi việc lại là Tần Tần?

Các đồng nghiệp túm năm tụm ba xung quanh cũng tản đi. Tần Tần kiềm chế cảm xúc, khóe mắt đỏ ửng. Cô ấy nhìn về phía Chử Đồng với vẻ cực kỳ xa lạ: “Ảnh hôm qua cậu chụp được đâu?”

“Cậu định làm gì?”

“Tớ đã bị đuổi việc rồi nhưng mấy bức ảnh đó vẫn đáng tiền.”

Chử Đồng nghe tới đây không khỏi cảm thương. Cô bước lên: “Tần Tần, ông chủ đã biết là hai chúng ta rồi. Nếu còn đăng những bức ảnh này lên, chẳng phải cậu tự chuốc phiền phức sao?”

“Ông chủ đâu có biết hai chúng ta mà chỉ biết mình tớ thôi. Còn nữa, Chử Đồng, cậu và Giản Trì Hoài có quan hệ gì?”

“Tần Tần, cậu đang nghi ngờ tớ sao?”

Tần Tần đau lòng khẽ gạt nước mắt: “Vì tớ thực sự không thể hiểu nổi. Người bước vào căn phòng đó là cậu, người chụp ảnh bị phát hiện là cậu nhưng vì sao người bị đuổi việc lại là tớ? Có phải ông chủ đã hứa hẹn không phạt cậu để được lấy lại chỗ ảnh đó không?”

“Tần Tần...” Chử Đồng không thể giải thích cặn kẽ. Tối qua, nếu không phải vì nhìn thấy Giản Trì Hoài, cô hoàn toàn có thể chụp ảnh mà không ai hay biết, sau đó chuồn êm cũng là chuyện dễ dàng. Nhưng lúc ấy cô bị cơn giận bao vây nên mới cố tình bật đèn flash.

“Đừng nói nữa. Nếu tớ đã bị đuổi việc thì tớ cũng chẳng còn mặt mũi ở lại. Chử Đồng, chúc tiền đồ sau này của cậu càng ngày càng thênh thang!” Đến cả đồ đạc trong phòng làm việc Tần Tần cũng không thèm thu dọn, quay người bỏ đi ngay.

Các đồng nghiệp trước cửa không ngừng ngó nghiêng. Chử Đồng đi ra hành lang, lấy di động gọi cho Giản Trì Hoài. Anh cũng mới tới trường học chưa lâu, đang mở ngăn kéo bàn làm việc lấy laptop ra. Giản Trì Hoài alô một tiếng. Chử Đồng nghe được thanh âm ấy bèn hỏi thẳng: “Nếu người tối qua đã nể mặt anh bỏ qua cho em, vì sao nhất định phải đuổi việc Tần Tần?”

“Đuổi việc cô ta là đúng.” Giản Trì Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vả lại, cô ta đi còn hơn là em đi.”

“Ảnh vẫn còn ở chỗ em, em sẽ không giao nó cho bất kỳ ai cả, anh nói giúp em...”

“Chử Đồng!” Giản Trì Hoài ngắt lời cô: “Hai người đã phá hỏng quy định. Trên đời này không phải bất kỳ người nào cũng có thể nhẫn nhịn việc đời sống riêng tư của mình bị người ta tùy ý tiết lộ. Đây là sự trừng phạt cô ta đáng phải nhận, không cần thương hại.”

“Nhưng em lại không sao cả.”

“Em có anh nên mới bình yên vô sự. Kiếm chút tiền lương không cần dốc sức đến vậy, sau này nhớ đấy. Giờ anh còn có tiết, anh cúp máy trước đây.”

Bên này Chử Đồng còn chưa kịp đáp lời, Giản Trì Hoài đã cúp máy.

Liên tiếp hai ngày sau đó, Chử Đồng vẫn cảm thấy bứt rứt trong lòng. Dẫu sao Tần Tần cũng bị cô liên lụy, nói chính xác hơn là giết gà dọa khỉ. Mới sáng sớm, Giản Trì Hoài đã tới trường đúng giờ. Chử Đồng vệ sinh cá nhân xong xuôi, rồi kéo tủ đầu giường ra. Bên trong có một chiếc hộp gấm, mở ra là có kẹp một tấm thẻ ngân hàng bên dưới sợi dây chuyền Giản Trì Hoài tặng khi kết hôn.

Chiếc thẻ này cũng là của Giản Trì Hoài cho cô, nói cô muốn dùng thì dùng, không cần báo anh.

Chử Đồng chưa bao giờ động vào một hào ở đây, cũng chẳng biết bên trong rốt cuộc có bao nhiêu tiền. Nếu Tần Tần còn thiếu chút tiền để trả đợt đầu thì chí ít lúc cô ấy thất nghiệp, cần giúp đỡ gấp, cô có thể đỡ cô ấy một tay.

Nghĩ tới đây, Chử Đồng bèn bỏ chiếc thẻ vào cặp, tới ngân hàng rút tiền ra. Chử Đồng ngồi lên xe, cô nghĩ bụng vẫn nên nói với Giản Trì Hoài một tiếng, bèn nhắn cho anh một tin: Em lấy đi năm vạn, khi nào em có tiền sẽ trả lại anh.

Lúc ấy Giản Trì Hoài đang ngồi trong phòng làm việc, đọc được tin nhắn này cũng không cảm thấy kỳ lạ. Trước đây Chử Đồng có kể chụp trộm ảnh là vì muốn gom mấy vạn cho đồng nghiệp. Hôm nay người ấy đã bị đuổi việc, cô chắc chắn sẽ cảm thấy áy náy.

Anh bèn để di động xuống bàn, ngẫm nghĩ rồi chọc cô: Rút tiền có việc gấp sao?

Chử Đồng không ngờ anh lại trả lời. Nhìn thấy câu hỏi như vậy không thể nào nói rằng mình rút tiền cho người khác dùng. Cô suy nghĩ rồi đưa ra một lý do vụng về: Em mua đồ.

Giản Trì Hoài mỉm cười, đáp lại một chữ: Được, trong bụng thầm nghĩ một người bần tiện như vậy, liệu sẽ nỡ mua đồ xa xỉ nào đây?

Chử Đồng gọi cho Tần Tần mấy cuộc điện thoại cô ấy đều không nhận. Cô từng đến chơi chỗ Tần Tần thuê. Vừa định lái xe qua đó thì nhận được điện thoại của một đồng nghiệp khác trong phòng. Người này trước giờ vẫn hóng hớt, thích xen vào chuyện người khác còn hay thích ở phía sau giật dây người khác, thế nên Chử Đồng vốn không thích cô ta nhưng điện thoại vì vẫn cứ phải nhận: “Alô?”

“Đồng Đồng à, cậu xem tin tức hôm nay chưa? Cậu và Giản Trì Hoài ở đại học thành phố thật sự có gian tình à?”

Chử Đồng giảm tốc độ xe xuống: “Có tin gì mới sao?”

“Chính là cô Tống Tần vừa mới đi vì muốn nịnh bợ phía Tân Đông Gia, đã bán đứng cậu đấy!”

Chử Đồng lập tức ngắt máy, đỗ xe bên lề đường rồi tìm kiếm tin tức. Quả nhiên có tin lá cải về cô và Giản Trì Hoài, thời gian, địa điểm đều khớp với hai hôm trước, chỉ còn thiếu hình ảnh thôi. Lúc đó cô tức xù lông lên. Trước đây làm bạn với Tần Tần cũng không nhận ra cô ấy thâm hiểm đến vậy, bản thân còn chưa giải thích rõ ràng, mới quay đi cô ấy đã dạy cho cô một bài học.

Không được, nhất định phải làm cho rõ ràng. Chử Đồng một lần nữa khởi động xe, phóng tới đó.

Tới trước cửa công ty mạng Tân Đông Gia, vì không có thẻ ra vào, Chử Đồng bị bảo vệ chặn ngoài cửa. Cô phải năn nỉ ỉ ôi một lúc, bảo vệ mới đồng ý lên gọi Tần Tần giúp cô.

Tống Tần dường như đã sớm đoán ra, lúc xuống nhìn thấy Chử Đồng càng không hề tỏ ra kinh ngạc. Chử Đồng xách một chiếc túi in dòng chữ của một ngân hàng nào đó, xông tới: “Tin tức sáng nay là cậu viết phải không?”

Tần Tần nghển cổ: “Phải thì sao?”

“Nếu đã tìm được Tân Đông Gia nhanh như vậy, vì sao cậu còn lôi tôi vào?”

“Lẽ nào những gì tôi viết không phải sự thật sao? Hôm đó ở khách sạn Hồng Thành, tôi không hề nhìn lầm, người đuổi theo cậu chính là Giản Trì Hoài. Nếu giữa hai người không có chuyện gì, vì sao anh ta lại đi theo cậu? Trở về nhà sắp xếp lại mọi việc, tôi đã lập tức hiểu ra. Nếu Giản Trì Hoài cũng ở trong căn phòng đó thì tức là bạn bè của ông chủ phía Dịch Sưu. Cậu có quan hệ tốt với anh ta, đương nhiên sẽ không bị đuổi việc, thế nên mới để tôi chịu tội thay!” Tần Tần nói một hơi hết sạch, rồi tức giận thở hổn hển.

Chử Đồng nắm chặt chiếc túi: “Tôi thật sự muốn đấm cậu. Uổng phí trước đây chúng ta còn là bạn bè tốt như vậy. Chuyện chụp lén tôi còn chưa giải quyết xong xuôi, nhưng cậu cũng phải cho tôi thời gian chứ.”

“Cậu đấm tôi đi, tôi còn muốn đánh nhau với cậu một trận ấy!”

“Đánh thì đánh!” Chử Đồng nói xong, bèn ném mạnh chiếc túi giấy trong tay qua một bên, nhào tới trước giữ Tần Tần lại định đánh. Tống Tần vốn dĩ chỉ tiện mồm nói vậy, đâu có nghĩ rằng cô làm thật. Hai người chẳng mấy chốc đã vặn vẹo thành một khối, không túm áo thì cũng giựt tóc rồi cả hai ngã lăn xuống đất. Hùng hổ như vậy khiến cả bảo vệ đứng ngoài cửa cũng sợ đến ngây ngốc.

Có một chiếc xe từ từ đi tới, dừng tại vị trí cách hai người họ khoảng mười bước chân. Cửa sau của ô tô hạ xuống, Ân Thiếu Trình xuýt xoa một tiếng. Cảnh tượng này quá thảm khốc đến nỗi không dám nhìn thẳng. Người tài xế lên tiếng hỏi dò: “Cậu chủ Ân, có xuống ngăn lại không ạ?”

Ân Thiếu Trình liếc nhìn. Chử Đồng có học võ phải không, rõ ràng là đang chiếm lợi thế: “Không cần, xem hay lắm!”

Hai người họ giằng co một hồi, chẳng mấy chốc đã mệt phờ. Tần Tần ngồi sụp xuống bậc thềm, bật khóc: “Mẹ nó chứ, tớ tức không chịu được. Tớ coi cậu là bạn tốt, tới cuối cùng cả việc cũng mất rồi mà tớ đánh nhau cho bõ tức cũng không xong, cậu còn đánh tớ!”

Tóc tai Chử Đồng bù xù như ổ gà. Cô giơ tay vuốt vuốt lại đôi chút. Ân Thiếu Trình đẩy cửa xe bước xuống, vài bước đã đi tới sau lưng cô: “Đánh nhau ngay trước cửa, đúng là hiếm gặp.”

Chử Đồng quay đầu lại nhìn, thấy chiếc túi của cô rơi bên cạnh chân anh ta. Cô đi tới nhặt lên rồi trở về bên cạnh Tần Tần, nhét vào lòng cô ấy: “Cầm lấy!”

“Gì đây?” Tần Tần còn thê thảm hơn Chử Đồng. Con gái đánh nhau chẳng còn món đòn nào khác. Tóc tai như sắp nổ tung, quần áo xộc xệch. Cô ấy cúi đầu mở chiếc túi ra, nhìn thấy trong đó có mấy tập tiền nhân dân tệ.

“Đồng Đồng?”

“Mang trả tiền đợt đầu đi đã, chuyện khác, sau này tính tiếp.”

Ân Thiếu Trình nhìn họ chằm chằm với vẻ kỳ quái. Một giây trước còn liều mạng là thế, mới đó đã làm hòa rồi? Tần Tần sụt sịt, giơ tay ôm Chử Đồng: “Đồng Đồng, cảm ơn cậu, tớ yêu cậu!”

Cúc áo sơ mi trên người Chử Đồng bị Tần Tần kéo đứt một chiếc, khiến cho phần cổ trắng trẻo lúc ẩn lúc hiện. Ân Thiếu Trình là tên quỷ háo sắc, 'cảnh sắc' này đối với anh ta mà nói giống như sắt gặp phải nam châm vậy, hai mắt dán chặt không rời đi đâu. Chử Đồng quẹt mồ hôi, ngẩng đầu thấy Ân Thiếu Trình nhìn mình chăm chú. Cô bèn đẩy bả vai Tần Tần: “Ôm tiền của cậu đi làm đi, bọn mình hẹn hò sau.”

“Ừ.”

Tần Tần tìm lại một chiếc giày bị rơi, đi vào rồi quay về.

Ân Thiếu Trình đứng nhìn Chử Đồng: “Tôi cảm thấy khả năng diễn xuất của cô không tồi đâu. Tới chỗ tôi đi, tôi giúp cô thành ngôi sao.”

“Cậu chủ Ân, tôi thực sự nghĩ mãi không ra anh nghĩ trăm phương ngàn kế để làm cái gì?”

“Ý cô là sao?”

Chử Đồng cởi tung chiếc nút buộc đuôi ngựa sau gáy, nắm túm tóc trong tay, buộc lại lần nữa: “Lời của cô ngôi sao đó là ý của anh phải không? Nếu không cho dù cô ta có mặt dày cỡ nào cũng chưa đến mức tự tiết lộ chuyện của mình như vậy, còn tỉ mỉ cho tôi cả số phòng. Trùng hợp là tôi lại gặp anh ngay trong siêu thị. Màn kịch trước quầy thu ngân là muốn khích tôi cách kiếm được nhiều tiền phải không? Chuyện bạn của Tần Tần muốn mua ảnh, chắc chắn cũng có liên quan tới anh. Cậu chủ Ân, tôi nói, sao anh nham hiểm vậy? Anh làm mấy việc này vì cái gì? Giang Ý Duy sao?”

Đây là lần đầu tiên Ân Thiếu Trình thấy Giản Trì Hoài lọt lưới nhưng nhìn bộ dạng của Chử Đồng, dường như không bị ảnh hưởng quá lớn: “Lẽ nào cô không trách cứ anh ta giấu giếm sao?”

“Giấu chuyện anh ấy là bạn của ông chủ tôi ư?”

Cái quái gì thế này? Ân Thiếu Trình nhấc một chân đặt lên bậc thềm bên cạnh Chử Đồng. Anh ta cúi xuống, nhìn cô không rời mắt: “Cô bảo vì sao mỗi lần cô đối mặt với tôi là lại tinh ranh như khi vậy nhưng cứ gặp Giản Trì Hoài là lại thành cô ngốc?”

Chử Đồng không hề cảm thấy bị anh ta chọc giận. Cô đón lấy ánh mắt của Ân Thiếu Trình: “Thật ra ngay từ lần trước tôi đã nhận ra rồi. Anh cố tình tổ chức sinh nhật cho tôi vào sinh nhật của Giang Ý Duy, lại còn sắp xếp phóng viên, chính là muốn để Giang Ý Duy nhìn thấy. Anh để tâm tới cô ấy như vậy thì hoàn toàn có thể đi tìm cô ấy, không cần phải hại tôi như vậy.”

Ân Thiếu Trình bị cô nói tới nỗi sắc mặt hơi thay đổi: “Hừ, mỗi lần cô gặp tôi là lại nói tôi hại cô, tôi hại cô cái gì rồi?”

“Lần Giản Lệ Đề mất tích, có được tính không?”

Ân Thiếu Trình nghiến răng, nói với vẻ kỳ quái: “Cái thứ như Hồng Khánh Sâm bắt được cô bé đó còn liều chết đòi chơi, cho dù hắn không đích thân động tay cũng không thể nào để mọi thứ nguyên vẹn. Chử Đồng, cô nghĩ xem, vì sao tôi nhất quyết đưa cô tới khách sạn Toàn Quý? Nếu không có tôi ở giữa ngăn cản, cái cô tên Giản Lệ Đề gì đó còn có thể quay về sao?”

Chử Đồng mím chặt môi, cụp mắt xuống. Ân Thiếu Trình đứng thẳng người lên: “Đừng tưởng ngoại trừ chồng cô ra thì ai cũng đều là người xấu.”

Cô đứng dậy, phủi phủi đất trên người định đi. Lần này Ân Thiếu Trình không cản cô: “Ban đầu tôi từng hại cô, đưa cô vào bệnh viện tâm thần chính là do tôi làm, tôi thừa nhận, nhưng đó cũng là vì cô chụp trộm tôi trước. Ngày giải trí này quá nguy hiểm, cũng rất dễ đắc tội với người khác. Cô nghe tôi, cô có điều kiện, làm ngôi sao có gì không tốt?”

Chử Đồng không nói một câu, đi vượt qua Ân Thiếu Trình, tới trước xe của mình, lái xe rời đi.

Trên đường trở về, cô dừng lại trên đường Tinh Phẩm, chọn lựa một hồi cuối cùng cũng mua được thứ thích hợp. Trở về Bán Đảo Hào Môn, cô đeo chiếc nhẫn vừa mua lên tay. Tới tận lúc sắp ăn cơm, Giản Trì Hoài mới trở về. Ngồi trên bàn ăn, người đàn ông liếc mắt đã nhìn thấy thứ phát sáng trên ngón tay cô. Anh giơ tay nắm lấy tay cô. “Nhẫn hôm nay mua đấy à?”

Chử Đồng cắn đũa: “Đúng vậy, có đẹp không?”

Giản Trì Hoài lướt ngón tay qua chiếc nhẫn của Chử Đồng. Cô bất chợt căng thẳng, sợ bị anh phát hiện ra. “Mua ở đâu vậy?”

“Ở cửa hàng đại lý đó, tốn mấy vạn đấy.” Chử Đồng quẹt hơn một ngàn, chiếc 'nhẫn kim cương' này có lẽ dùng mắt thường rất khó phân biệt là thật hay giả, nhưng trong lòng cô vẫn hơi chột dạ. Cô không muốn Giản Trì Hoài biết cô mang tiền của anh đưa cho người khác.

Giản Trì Hoài chăm chú ngắm nghía chiếc nhẫn cực lớn đó: “Thích trang sức thì cứ nói với anh, anh có thể tặng em.”

“Cũng vậy cả mà.” Chử Đồng gượng cười hai tiếng: “Em quẹt thẻ của anh.”

Anh khẽ cười, buông tay cô ra. Mấy chuyện vặt này anh đều chiều cô, chỉ cần cô vui là được. Ánh mắt Giản Trì Hoài lướt qua gương mặt cô, thấy gần vành tai có một vết xước đỏ: “Chỗ này sao vậy?”

Anh vuốt lên đó, Chử Đồng lập tức ngồi thẳng dậy: “Vừa nãy chải tóc, không cẩn thận để móng tay quẹt phải thôi.”

Giản Trì Hoài nhìn đôi tay với bộ móng đã được cắt gọn gàng của cô, lúc Chử Đồng và Tống Tần giằng co, khó tránh khỏi thương vong. Cô né khỏi ngón tay anh, Giản Trì Hoài lên tiếng trêu chọc: “Không phải em đánh nhau với ai đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện ấy.” Chử Đồng không ngừng chọc đũa xuống bát: “Em là người nhã nhặn thế này, anh trông có giống không?”

“Cái khác thì anh không biết, nhưng nếu em thật sự có quan hệ với hai chữ 'nhã nhặn' này thì nó đúng là mù mắt rồi!”

Chử Đồng nói không lại anh, vội vàng thả tóc xuống, che đi một nửa gương mặt.

Phía Tần Tần đã lấy được tiền, nhanh chóng trả tiền nhà đợt đầu. Mấy ngày nay Chử Đồng đi săn tin một mình. Cô đeo balo đi bộ trên một con đường ở một tiểu khu nào đó. Sự nhạy bén rèn luyện được khi làm phóng viên khiến cô cứ cảm thấy sau lưng có người. Cô không quay đầu lại mà rảo bước nhanh hơn.

“Chử Đồng!” Sau lưng, có người gọi tên cô lên với một ngữ điệu lạnh lẽo. Chử Đồng bất chợt dừng bước, quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng gần đó, thần sắc chán nản, chiếc áo sơ mi màu xám đậm nhăn nhúm, chiếc quần dài màu đen nơi gấu quần còn dính ít bùn đất vàng xám. Tóm lại, người này thoạt nhìn cực kỳ thảm hại, mà người này trước đây Chử Đồng từng gặp qua.

“Đoàn Lại Hoằng!” Chử Đồng vô thức tiến lên: “Tôi còn đang muốn hỏi anh đây, Tiền Mộng đi đâu rồi?”

“Tiền Mộng? Ha ha ha...” Mái tóc rối bù của Đoàn Lại Hoằng bị gió thổi, cả người gầy đét tựa hồ có thể bị thổi bay. “Cô quan tâm tới cô ta như vậy làm gì? Cô ta đâu phải chị ruột của cô.”

“Anh... có ý gì?” Chử Đồng mơ hồ cảm thấy trong lời nói của anh ta ẩn chứa điều gì.

“Lẽ nào Giản Trì Hoài không nói với cô, tôi cũng từng yêu chị gái cô sao? Nguyệt Tinh, hai chữ này, cô đừng nói cô quên mất rồi.”

Chử Đồng không giấu nổi sự sửng sốt trong ánh mắt. Cô bất giác lạnh lùng nói: “Chị gái tôi sẽ không nhìn trúng loại người cặn bã như anh đâu!”

Đoàn Lại Hoằng nhún vai vẻ vô lại: “Nếu cô không tin thì cô có thể đi theo tôi, ở nhà tôi vẫn còn ảnh của chị gái cô.”

“Tôi không đi!”

“Vậy chị gái cô và Giản Trì Hoài có quan hệ gì, cô cũng không muốn biết sao?”

Bước chân Chử Đồng vô thức lùi về sau, cứ cảm thấy bước lên một bước sẽ là vực sâu không đáy, một khi vượt qua sẽ thịt nát xương tan. Đoàn Lại Hoằng tiếp tục dùng lời nói công kích cô: “Cô muốn cả đời này sống mơ mơ hồ hồ cũng được thôi. Dẫu sao thì chị cô cũng chết rồi, cô ở cùng với Giản Trì Hoài, cũng chẳng có ai chỉ vào tro cốt của cô mà chửi.”

Cô cảm nhận được rõ ràng hô hấp của mình mỗi lúc một nặng nề, có mồ hôi lạnh từ gò má chảy xuống, nơi bị Tần Tần cào xước dấy lên một cơn đau nhói tận tim. Ánh nắng buổi chiều lại càng chói chang đến nhức mắt, dường như muốn đâm nát trái tim cô. Đoàn Lại Hoằng cứ thế tiến tới: “Muốn đi theo tôi hay là quay người bỏ đi, tùy cô.”

Chử Đồng nắm chặt bàn tay đang để hai bên người lại, nhấc bước chân nặng tựa ngàn cân, từng bước, từng đi theo Đoàn Lại Hoằng. Nơi hắn ở là một tiểu khu cũ kỹ, thùng rác ở ngay phía dưới, đầy ngập còn chưa kịp xử lý, bốc ra một mùi hôi thối. Đường đi lên dán đầy những quảng cáo nhỏ. Đoàn Lại Hoằng mở cửa ra, Chử Đồng theo vào trong, bên trong đồ lặt vặt chất đầy, rất khó có nơi đặt chân. Đoàn Lại Hoằng đi tới trước bàn, cầm nửa chai bia còn sót lại, ngửa cổ uống cạn.

Chử Đồng đánh mắt nhìn quanh, Đoàn Lại Hoằng cười khẩy: “Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, chắc chắn cô cảm thấy sung sướng lắm?”

“Đích thực là như vậy, đây là báo ứng của anh!”

“Phải rồi, báo ứng!” Đoàn Lại Hoằng giơ tay quẹt khóe miệng: “Cái gì mà Tiền Mộng, cái gì mà thiên kim tiểu thư đều không phải người tôi yêu nhất. Người tôi yêu đã chết rồi.”

“Cho dù anh không yêu họ cũng không thể bỉ ổi tới mức vì tiền đồ của mình mà đẩy Tiền Mộng vào bệnh viện tâm thần.”

Đoàn Lại Hoằng chống tay lên mép bàn, rút ngăn kéo ra, lấy ra một cuốn album, ném bộp một cái lên bàn. Chử Đồng giật mình. Cuốn album này cô không lạ lẫm chút nào vì đây chính là thành phẩm chị làm ra sau khi mua nguyên liệu trên taobao năm ấy. Chị cũng tặng cho Chử Đồng một cuốn, chỉ khác màu mà thôi. Đoàn Lại Hoằng lật mở cuốn album, bên trên có ảnh chụp chung của hắn và Chử Tinh. Hắn chỉ vào một trong số các bức ảnh. “Cô nhìn chúng tôi đi, xứng đôi biết bao?”

Chử Đồng cầm album lên, nhìn thấy chị mỉm cười đứng bên cạnh Đoàn Lại Hoằng, khoác cánh tay anh. Đoàn Lại Hoằng lúc ấy tràn đầy sức sống, hình như vừa mới ra trường, màu thanh xuân còn chưa bạt đi, không có cái mùi đời thường nặng nề, chẳng trách chị lại thích hắn.

“Cô nói đi, chúng tôi có xứng đôi không?”

“Sau này vì chị tôi mắc bệnh, anh mới rời xa chị ấy?”

Đoàn Lại Hoằng giơ hai tay che chặt mắt, miệng bật cười nhưng ngữ khí ngập tràn bi thương, nụ cười càng lúc càng trở nên sắc nhọn, dần dần không giống nổi thanh âm nghẹn ngào: “Tôi thật lòng thích chị cô. Cô cảm thấy vì một trận ốm nặng, tôi sẽ rời xa cô ấy sao? Lúc tôi và chị cô đang hạnh phúc, tôi vừa tốt nghiệp, chúng tôi đã cùng nhau chống chọi vượt qua thời điểm gian nan nhất. Nhưng trong một lần kỷ niệm ngày thành lập trường, Giản Trì Hoài với tư cách là khách mời đã nảy sinh thiện cảm với chị cô. Từ ấy về sau, cơn ác mộng của tôi cũng bắt đầu.”

“Đoàn Lại Hoằng, anh bốc phét không cần bản thảo sao?” Chử Đồng cười lạnh.

“Cô chắc chắn sẽ lựa chọn không tin bởi vì bây giờ người đàn ông điều kiện khá giả ấy đang vây quanh cô. Giống như khi xưa tôi cũng tưởng rằng tình yêu của tôi và chị cô trung trinh không đổi, rằng cô ấy sẽ không phản bội tôi vậy. Nhưng tới cuối cùng, cô ấy lại nói với tôi: Em xin lỗi. Tôi đã tận mắt nhìn thấy Giản Trì Hoài đón cô ấy đi. Nhưng mà chuyện này đối với cô ấy cũng là chuyện tốt. Không lâu sau đó, chị cô khám ra có bệnh nặng. Nếu tôi ở bên cạnh cô ấy, tôi chắc chắn sẽ cho cô ấy một phương pháp trị liệu tốt nhất. Tôi có lén lút tới thăm cô ấy một lần, Giản Trì Hoài bỏ cả một số tiền lớn để giữ lấy mạng cô ấy nhưng cuối cùng...” Đoàn Lại Hoằng nói tới đây, khóc nấc lên.

Chử Đồng cắn chặt răng, nước mắt lã chã rơi. Chử Tinh ra đi quá đột ngột, cho dù tìm được bệnh viện tốt nhất, dù có đập một khoản tiền khổng lồ cũng không thể kéo chị ấy từ tay thần Chết trở về. Nhà họ Chử năm đó nợ nần chồng chất, cô vẫn nghĩ mãi không hiểu, mười mấy năm trước họ và nhà họ Giản không chút liên quan, vì sao người ta lại chịu ra tay giúp đỡ?

Đoàn Lại Hoằng lật phía sau cuốn album, rút ra một tờ giấy phía sau một bức ảnh, đó là một tờ chi phiếu đã được quy đổi. “Lúc vừa mới chia tay với chị cô, tôi chịu không nổi, gần như ngày nào cũng tới tìm cô ấy. Giản Trì Hoài đã cho tôi tờ chi phiếu 50 vạn này, bảo tôi cút càng xa càng tốt.”

Chử Đồng nhìn về phía tờ chi phiếu đã được đưa tới trước mặt mình, ba chữ 'Giản Trì Hoài' tại chỗ người ký phát cứng cỏi mạnh mẽ, hệt như con người anh, lạnh nhạt lãnh đạm. Cô quay đi chỗ khác, hai mắt suýt nữa thì cháy bỏng. Đoàn Lại Hoằng gấp cuốn album lại: “Trong lễ cưới lần trước của tôi, hắn ta dẫn cô xuất hiện, lúc ấy tôi vốn không biết cô là em gái của Chử Tinh, cũng bỏ qua gương mặt giống nhau của hai người.”

Câu nói cuối cùng đã hoàn toàn đẩy Chử Đồng xuống một lớp băng lạnh lẽo. “Thật là nực cười, ý của anh là Giản Trì Hoài lấy tôi chỉ đơn thuần vì tôi giống chị tôi sao?”

“Tôi không biết, nhưng ở trước mặt cô, hắn có từng nhắc tới chị cô không?”

Chử Đồng vô thức lùi về sau. Cô hối hận vì đã theo hắn ta lên đây. Cô biết rõ rằng vực thẳm càng sâu thì đau thương càng thấm. Đoàn Lại Hoằng thấy cô thụt lùi, ngữ khí cũng bất giác mang theo chút châm chọc: “Cô có thể tìm Giản Trì Hoài để đối chất. Hắn ta thừa nhận thì tốt mà không thừa nhận thì cô cũng hết cách. Con người ấy mà, hồ đồ một đời rồi cũng hết. Đối với người bố người mẹ cũng nịnh bợ đó của cô, kết cục như vậy là tốt nhất. Vừa không cần trả tiền lại có thể buộc chặt được Giản Trì Hoài, từ nay về sau không cần phải lo kế sinh nhai, lại còn có thể ngửa tay đòi tiền không chút kiêng dè.”

“Anh câm miệng!”

Đoàn Lại Hoằng thu album lại, ôm trước ngực. Chử Đồng lùi về sau hai bước, quay người bỏ đi. Đứng trước cầu thang, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, phải chống vào tay vịn mới có thể đứng vững. Cô nhớ tới chuyện Giản Trì Hoài bỗng nhiên kết hôn với mình, nghĩ tới lời bố mẹ nói rằng Giản Trì Hoài nên cho họ tiền, nghĩ tới việc bố mẹ gần như không dám nhắc tới Chử Tinh trước mặt Giản Trì Hoài, rồi nghĩ tới... gương mặt luôn có thể tìm ra điểm giống nhau giữa cô và Chử Tinh!

Tất cả những điều cô không thể nghĩ thông suốt hình như bỗng nhiên sáng tỏ rồi...

~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK