Mục lục
Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Chử Đồng dậy khi còn rất sớm. Chuyện tối qua ấn tượng quá sâu sắc, cô ngủ cũng không được yên ổn. Tay cô vô thức sờ sang phía bên kia giường, trong chăn lạnh ngắt. Chử Đồng mở mắt nhìn qua, trong phòng cũng trống trải. Cô ngồi dậy, khẽ gọi một tiếng: “Giản Trì Hoài?”

Bên ngoài lập tức có người gõ cửa: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi ạ?”

Chử Đồng giật nảy mình: “Ừm, vừa mới tỉnh.”

“Cậu Giản bảo tôi trông chừng bên ngoài, đợi khi nào cô tỉnh dậy thì bảo cô xuống nhà dùng bữa.”

Chử Đồng lật chăn ra, đứng dậy, đồng thời cầm di động lên xem tin tức: “Cậu Giản ở dưới nhà sao?”

“Cậu ra ngoài từ sớm rồi ạ.”

Chử Đồng nhìn giờ. Mới có hơn 7 giờ thôi mà, Giản Trì Hoài chắc chắn không thể tới trường học. “Có nói là đi đâu không?”

“Nói là về nhà một chuyến ạ.”

Nhà họ Giản.

Giản Thiên Thừa đánh thái cực quyền xong, từ ngoài đi vào, thấy con trai vắt chân ngồi trên sofa. Ông nhẹ nhàng bước tới: “Ban nãy bảo con đánh với bố thì con đứng một lúc lại bỏ đi. Tới đây sớm vậy, có chuyện sao?”

“Bố, tối qua là buổi công bố sản phẩm mới tự thiết kế của Ôn Kiều, bố có biết không?”

Đầu mày Giản Thiên Thừa khẽ động. Ông cọ cọ một chút, ngồi xuống đối diện với Giản Trì Hoài: “Bố biết.”

“Thật là hiếm có, vậy mà bố không tới.”

Giản Thiên Thừa nghe thấy trong lời nói của con trai còn có ý khác: “Mới sáng ra con đã đến đây, chắc không chỉ muốn nói với bố chuyện này thôi chứ?”

“Bố, có những chuyện chúng ta đều hiểu rõ. Bố gửi tới Ôn Kiều một câu, bà ta mà dám ở sau lưng giở trò mèo, con sẽ khiến cho con đường nghệ thuật sau này của bà ta chấm dứt tại đây, đừng nói gì tới ảnh hậu, ngay cả việc xách dép cho người trong đoàn làm phim cũng không xứng!”

Giản Thiên Thừa nhìn Giản Trì Hoài, thấy ánh mắt con trai tàn độc bèn sa sầm mặt lại: “Bà ấy đã làm cái gì?” Có thể khiến Giản Trì Hoài mất bình tĩnh như vậy cũng không dễ dàng.

“Tốt nhất là tự bố đi hỏi bà ta.”

“Mới sáng sớm sao hai bố con đã to tiếng thế?” Tưởng Linh Thục đứng ở đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên dưới. Hai người lập tức im bặt, Giản Trì Hoài cất tiếng chào: “Mẹ!”

“Trì Hoài à, sao con tới đây sớm vậy?” Tưởng Linh Thục diện một chiếc xường xám trang nhã đi xuống nhà, tóc búi sau gáy. Người đàn bà này, chỉ cần đi xuống nhà thì sẽ không cho phép bản thân có bất kỳ chỗ nào lôi thôi lếch thếch. Giản Trì Hoài đứng dậy đón mẹ, để bà ngồi xuống bên cạnh mình: “Mấy ngày nữa chẳng phải đại thọ năm mươi của mẹ sao? Con tới xem xem chuẩn bị tới đâu rồi.”

“Đại thọ cái gì chứ, cứ làm như mẹ già lắm vậy. Mẹ không muốn tổ chức rầm rộ, chỉ thiết kế mấy bàn thôi, cũng chỉ là mấy bà con, bạn bè thân thích.”

“Mẹ, mẹ không già chút nào, thật đấy.”

Giản Thiên Thừa ngồi đối diện như có suy nghĩ gì. Giản Trì Hoài cũng không ở lại lâu, ăn sáng ở đây sau đó tới thẳng trường học.

Khách sạn.

Giang Ý Duy ngồi ở mép giường. Cô đã mặc xong quần áo, Ân Thiếu Trình vẫn còn say ngủ. Cô chống hai tay hai bên, cả người mệt mỏi vô cùng. Trong phòng có một mùi vị thân thuộc đã lâu không chạm tới. Cô cụp mắt xuống, nhìn xuống mũi chân mình. Cuộc sống trước đây, cô cảm thấy rất mãn nguyện. Sáng sớm tỉnh dậy có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ của người mình yêu. Cho dù anh chưa từng nghĩ sẽ ở bên cô trọn đời, cho dù ở bên ngoài anh chơi bời, scandal liên tục. Nhưng chí ít cô vẫn có anh.

Cô từng cầu xin, cũng từng giải thích, nhưng một khi Ân Thiếu Trình đã tuyệt tình thì tuyệt đối không phải người Giang Ý Duy có thể chống đỡ nổi. Cô từng bước, từng bước leo lên vị trí ngày hôm nay, cô sợ Giản Trì Hoài, cô yêu Ân Thiếu Trình nhưng Giang Ý Duy cũng có lòng kiêu hãnh của bản thân mình.

Cô đứng dậy, rón nhẹ bước chân ra tới cửa. Sau khi đi ra ngoài, Giang Ý Duy khẽ khàng khép cửa lại. Tối qua chắc chắn người trợ lý đã điên cuồng đi tìm cô. Giang Ý Duy đi vào trong thang máy, xuống tầng trệt. Khi cửa mở ra, cô nhìn thấy Ôn Kiều đứng ngoài. Ôn Kiều cũng không ngờ lại gặp ngay cô ở đây. Giang Ý Duy đứng thẳng người, nhìn thấy Ôn Kiều bước vào bèn khép cửa thang máy lại.

Hai người nhìn thẳng vào nhau trong khoảnh khắc. Khóe miệng Giang Ý Duy cong lên: “Cô Ôn! Tới đây sớm như vậy, có phải sự kiện tối qua có vấn đề không ạ?”

“Giang Ý Duy, cô muốn trèo lên giường Ân Thiếu Trình đến thế cơ à?”

Cô khoanh hai tay trước ngực, nện gót giày cao gót, ngẩng cao đầu: “Việc đó vẫn phải cảm ơn cô giáo Ôn đã giúp đỡ.”

“Tiện nhân!” Ôn Kiều nghiến răng, sắc mặt lộ rõ vẻ hung hãn.

Giang Ý Duy không hề kích động: “Ha, mấy người tỏ vẻ mới là tiện nhân. Tôi và Ân Thiếu Trình đã quan hệ, tôi không phải vờ vịt.”

Ôn Kiều tức không chịu nổi nhưng dẫu sao vẫn còn ở trong thang máy, bất kỳ lúc nào cũng có thể có người đi vào, bà ta cố nhịn: “Giang Ý Duy, đâu phải cô không biết sau lưng tôi có ai chống lưng.”

“Dĩ nhiên là tôi biết rõ.” Giang Ý Duy tiếp lời: “Nhưng bây giờ trong giới showbiz này, lời nói của Tứ ca mới có giá trị. Bà chống đối với anh ấy, bà mới là người đâm đầu vào chỗ chết thì phải.”

“Mày dám ăn nói với tao như vậy?” Ôn Kiều dồn ép một bước, giơ cao tay lên rồi lại hạ xuống. Giang Ý Duy lập tức nắm chặt cổ tay bà ta: “Ôn Kiều, cô giáo Ôn, bà tưởng bây giờ vẫn là mấy năm trước ư? Bà già thật rồi, bà còn diễn được phim thần tượng sao? Thần thoại bất lão? Ha, bà có dám tẩy trang rồi để người ta thoải mái chụp ảnh không?” Cô hất tay Ôn Kiều ra, đi lướt qua bà ta, đường hoàng bước ra ngoài sau khi cửa thang máy rộng mở.

Ôn Kiều xoay người lại, đúng lúc có mấy người đi vào thang máy. Bà ta đành phải cất hết mọi nộ khí trên gương mặt, bày ra vẻ đoan trang.

Chử Đồng cầm máy ảnh lên xem, xe phía sau bấm còi inh ỏi, lúc ấy cô mới tỉnh lại, vội vàng lái xe về phía trước. Trong lòng cô luôn cảm thấy khúc mắc, vì sao Ôn Kiều phải hại cô? Nếu chỉ vì không thích nghề phóng viên của cô thì bà ta đâu cần hủy hoại sự trong sạch của cô.

Sau khi tìm được hành tung của Ôn Kiều, Chử Đồng bám theo bà ta cả một buổi chiều, tới tận khi màn đêm buông xuống, lúc này mới thấy bà ta xong việc trở về nơi ở. Vì lúc trước cửa nghiên cứu địa hình, Chử Đồng đã phải tốn rất nhiều công sức mới trà trộn vào, tìm được một nơi có thể trốn vào và chụp ảnh được.

Hơn tám giờ tối, Chử Đồng ngồi xổm trong lùm cây. Nơi này rất gần với phòng khách biệt thự nhà Ôn Kiều, có thể nhìn được tình hình bên trong bất kỳ lúc nào.

Cô thấy Ôn Kiều đã thay quần áo, nhàn nhã bày biện bàn ăn, nào là rượu nho, ly cốc, giá nến. Mắt Chử Đồng sáng rực lên, xem ra tối nay có hy vọng rồi.

Khi Giản Trì Hoài gọi điện tới, Chử Đồng vẫn đang ngồi ở chỗ cũ. Cô nhận máy, hạ thấp giọng: “Alô!”

“Em lại đi đâu rồi?”

“Đi săn tin.”

“Chuyện tối qua vẫn chưa đủ làm bài học nhớ đời phải không? Chử Đồng, thật sự nên để em bị nghỉ việc mới đúng.” Giáo sư Giản mà phẫn nộ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, Chử Đồng vội cười nói: “Đừng mà, em đâu có đi theo Ôn Kiều, em bảo đảm tránh xa bà ta mà.”

Khi thật sự nói dối không cần bản thảo, Chử Đồng luôn nói rất nhỏ. Một lúc lâu sau cô mới ngẩng lên, bỗng nhiên nhìn thấy có bóng một người đàn ông đi vào nhà Ôn Kiều. Ông ta ôm lấy bà ta từ phía sau. Ôn Kiều tươi cười quay đầu lại, hôn lên má ông ta. Hình như người đàn ông hỏi gì đó, sau đó Ôn Kiều đẩy ông ta ra, tỏ ý bảo ông ta ăn trước. Người đàn ông buông vòng tay ra, quay người lại...

Chử Đồng chợt há hốc miệng: “Giản... Giản Trì Hoài!”

“Hử?”

“Em... Em... Em...”

“Sao lắp bắp vậy? Nói tử tế nào.”

Cằm Chử Đồng sắp rớt xuống tới nơi, thật sự không thể nói năng tử tế được. Ôn Kiều và người đàn ông kia ngồi cùng nhau, tư thế thân mật, quan hệ chắc chắn không phải chuyện ngày một ngày hai. Cô ngẩn người ra, đến cả ảnh cũng quên chụp. Đầu kia điện thoại, Giản Trì Hoài đang hỏi, tối qua Chử Đồng vẫn còn nghi ngờ, bây giờ tất cả bỗng như tan đi hết: “Giản Trì Hoài, em nhìn thấy bố rồi.”

Nói xong câu này, Chử Đồng bèn ngắt máy. Cô vẫn bám trụ bên ngoài biệt thự, nhìn thấy Giản Thiên Thừa lấy quà ra, tặng cho Ôn Kiều, ăn tối xong cũng không thu dọn mà đi thẳng lên gác.

Trở về Bán Đảo Hào Môn cũng đã gần chín giờ, Chử Đồng còn chưa ăn tối. Cô không muốn làm phiền tới người làm nên tự úp mỳ ăn. Trên gác có tiếng bước chân đi xuống. Chử Đồng đang bê bát mỳ ăn, Giản Trì Hoài kéo ghế ngồi bên cạnh cô: “Ăn cái này thôi sao?”

“Em thích ăn mỳ.” Chử Đồng không quên tóp tép miệng nhưng là đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.

“Em nhìn thấy cả rồi?”

Chử Đồng không khỏi ngỡ ngàng: “Làm sao anh biết?”

“Em nghĩ không ra vì sao Ôn Kiều phải hại em, chắc chắn sẽ đủ mọi cách để theo dõi bà ta. Nếu chỉ gặp bố anh vào một dịp bình thường, em cũng đâu cần sửng sốt tới vậy. Khả năng duy nhất chính là em đã nhìn thấy họ ở cùng nhau.”

Chử Đồng bái phục: “Thế nên, định chính là lý do Ôn Kiều hại em? Vì quan hệ giữa anh và em?”

“Ôn Kiều đi theo bố anh, nói ít cũng phải tới mười, hai mươi năm rồi, nhưng đàn ông nhà họ Giản không thể ly hôn, bố anh luôn dùng lý do này để từ chối. Ôn Kiều không dám làm loạn với bố anh nhưng lại muốn phá bỏ quy tắc này của nhà họ Giản, thế nên tối qua em mới gặp nạn.”

Lời Giản Trì Hoài nói như một đòn cảnh tỉnh, Chử Đồng sợ tới nỗi đũa cầm cũng không vững nữa: “Lời của Giang Ý Duy rất sâu xa, cô ấy cũng biết phải không?”

“Cô ấy rất tinh ranh, sợ rằng đã nhìn thấu từ lâu rồi.”

Chử Đồng hoàn toàn không còn tâm trạng ăn uống, đẩy chiếc bát bên cạnh ra: “Thế còn... mẹ thì sao?”

“Anh... không biết.” Đây là lần đầu tiên Chử Đồng thấy Giản Trì Hoài nói một câu không chắc chắn: “Không ai dám tiết lộ nửa lời trước mặt bà.”

Cô bất giác nắm chặt tay lại: “Một cuộc hôn nhân như vậy lẽ nào không phải bi kịch ư? Giản Trì Hoài, nếu như có một ngày anh cũng gặp một người như vậy, anh cứ nói với em. Bố không cho anh ly hôn thì em ly hôn. Nếu em kiên trì, tin là họ...”

Giản Trì Hoài ngắt lời cô: “Không thể nào, nhà họ Giản chưa từng xảy ra chuyện ly hôn, ai cũng biết cả. Đời đời người đàn ông gánh vác nhà họ Giản chắc chắn phải là một người chồng tình nghĩa sâu nặng.”

Chử Đồng câm nín: “Vậy thì tưng ấy người phụ nữ sau lưng phải nuốt bao nhiêu nước mắt đây?” Cô nghĩ, nếu có một ngày cô gặp phải chuyện này, cô nhất định sẽ ly hôn. Quy tắc ư? Cút qua một bên đi, vẫn tưởng đây là thời đế vương thống trị thật sao.

Ngày sinh nhật Tưởng Linh Thục, bạn bè người thân cũng không đông, chỉ tổ chức ngay ở nhà mình. Thời tiết rất đẹp, bàn ăn được bày trên bãi cỏ xanh mướt. Tưởng Linh Thục yêu truyền thống thế nên chọn những chiếc bàn tròn, cũng không làm mấy món buffet gì đó.

Chử Đồng cùng tiếp khách với Tưởng Linh Thục. Giản Lệ Đề không thích mấy trò này, nên chỉ ở trên gác đọc sách, nói là khi nào ăn cơm xuống chào hỏi luôn cũng được. Tưởng Linh Thục tuy không mấy yêu quý cô con dâu này nhưng có những quy tắc lễ nghi bà vẫn phải dạy.

Đúng giữa trưa, khách khứa hầu như đã tới đủ, đang vào bữa tiệc thì không ngờ Ôn Kiều xuất hiện.

Chử Đồng đứng bên cạnh Tưởng Linh Thục, kinh ngạc vô cùng, bất giác nhìn nét mặt của Tưởng Linh Thục, chỉ thấy sắc mặt bà trắng bệch, như có ý né tránh. Trái tim Chử Đồng cũng chìm xuống. Sự lo lắng của Giản Trì Hoài đã thành sự thật, Tưởng Linh Thục biết tới sự tồn tại của người tên Ôn Kiều này.

“Mẹ, mẹ ngồi vào chỗ đi, những người còn lại để con tiếp đón.” Nói xong câu này, Chử Đồng rảo bước tới đón Ôn Kiều. Cho dù từng bị bà ta hãm hại, chỉ mong mãi mãi đừng gặp lại bà ta lần nữa nhưng Chử Đồng là ai kia chứ, bản lĩnh giả vờ làm heo để ăn thịt hổ cô không cần phải học. Cô cười tít mắt, đi tới: “Cô Ôn, hân hạnh quá. Nào, nào, nào, cùng tôi đi ghi danh nào.”

Ôn Kiều cười đoan trang: “Tôi phải tới chào hỏi nhân vật chính của hôm nay.”

“Lát nữa vẫn còn ối thời gian mà. Cô Ôn, nhà họ Giản chúng tôi coi trọng nhất chính là quy tắc.” Chử Đồng nhấn mạnh hai chữ 'quy tắc': “Không ghi danh lát nữa bố tôi lại nói tôi.”

Cô nhiệt tình khoác tay Ôn Kiều, kéo bà ta đi. Giản Trì Hoài đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, bất giác nhíu mày. Ngay cả Giản Thiên Thừa cũng không ngờ Ôn Kiều lại tới. Nhân lúc Chử Đồng kéo Ôn Kiều đi, Giản Trì Hoài sải bước lên sân khấu, cầm micro lên tay.

“Cảm ơn mọi người dành thời gian rảnh rỗi tới tham dự tiệc mừng thọ của mẹ tôi. Hai mươi mấy năm nay, bà đã lao tâm lao lực vì nhà họ Giản, còn nuôi nấng hai đứa con khỏe mạnh. Người ta nói đằng sau một người đàn ông thành công nhất định phải có một người phụ nữ. Bố mẹ tôi tình cảm sâu đậm thì sự nghiệp của bố tôi bên ngoài mới có thể hưng thịnh đến vậy...”

Ôn Kiều quay người lại, nhìn thấy Tưởng Linh Thục khoác tay Giản Thiên Thừa đứng dậy, lần lượt nhận lời chúc phúc của mọi người. Chử Đồng nhìn thấy khóe miệng bà ta căng ra, vô thức bổ sung một câu: “Đúng vậy, con cái chính là sợi dây gắn bó tình cảm. Tình cảm sâu đậm đến vậy, tôi nhìn cũng thấy cảm động.”

Ôn Kiều siết chặt tay, Giản Thiên Thừa từng nói với bà ta không ít lời tình cảm, còn mua cho bà ta nhà cửa, xe hơi, trang sức. Nhưng bà ta theo ông ấy mười mấy hai mươi năm, ông ấy quyết không chịu cho bà ta một đứa con. Bà ta không cam tâm. Tới cuối cùng, bà ta chẳng có gì cả, còn phải âm thầm làm kẻ thứ ba cả đời?

Giản Thiên Thừa bắt đầu đi chúc rượu. Tưởng Linh Thục đang trò chuyện cùng bạn bè. Ôn Kiều bước tới, đi thẳng về phía bàn đó. Chử Đồng không ngăn lại được, đành đi theo sau.

Ôn Kiều đi thẳng tới bên cạnh Tưởng Linh Thục: “Hôm nay là đại thọ của Giản phu nhân, tôi chúc mừng chị.”

Tưởng Linh Thục cười khẩy một cái, bê ly rượu đứng dậy. Người phục vụ rót thêm rượu cho Ôn Kiều. Hai người khẽ chạm cốc, nhưng Ôn Kiều chỉ cầm ly mà không uống: “Giản phu nhân, chị thật là có phúc, có cả con trai, con gái, chồng lại yêu thương chị như vậy.”

“Cảm ơn cô.” Tưởng Linh Thục uống một hớp rượu, ngồi xuống ghế, không quan tâm nữa.

Đám bạn xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều là người tinh ranh, công nhiên tìm tới nhà họ Giản như vậy, còn có thể là quan hệ gì?

Ôn Kiều hiển nhiên không chỉ muốn như vậy là xong: “Giản phu nhân, chị cho rằng một người phẩm cách gì mới là quan trọng nhất? Chung thủy hay là giàu có?”

Sắc mặt Tưởng Linh Thục thay đổi, xung quanh có tiếng bàn tán nhỏ to. Giản Trì Hoài cũng đang đi về phía này, nhưng có những chuyện không thể làm ầm ĩ, càng không thể ngang nhiên đuổi người ta đi. Chử Đồng đang nhíu mày liền dãn ra. Cô rảo bước tới trước, hai tay chắp lại: “Chị là Ôn Kiều phải không. Aiya, đại minh tinh đấy, vừa được giải ảnh hậu, chúc mừng chị.”

Ôn Kiều đánh mắt về phía cô, trong ánh mắt có một sự khinh thường: “Cảm ơn.” Trong bụng bà ta thầm nghĩ con nhóc này giở trò gì đây, giả ngây giả ngô, đâu phải nó không quen biết mình.

“Chị là khách mời được mời tới sao? Định biểu diễn cho chúng tôi xem tiết mục gì?” Chử Đồng lập tức bổ sung một câu. Giản Trì Hoài tới gần, nghe được câu này, hài lòng khoác tay lên vai Chử Đồng.

Ôn Kiều liếc xéo cô: “Hừ, biểu diễn?”

“Vâng, chẳng phải chị là ngôi sao ư?” Chử Đồng ngẩng cao đầu, nụ cười tươi rói trên gương mặt: “Trì Hoài, bố mẹ thật là tốt, cát-sê của Ôn Kiều không hề thấp đâu.”

Ôn Kiều nghe tới đây, không còn giấu nổi sự phẫn nộ nữa. Chử Đồng nhìn thẳng vào mặt bà ta: “Tin hot của showbiz tháng trước là cô Ôn ban đêm tụ tập các ngôi sao nam thế hệ 9x, hai ba giờ sáng mới từ vũ trường đi ra hơn nữa ai ai cũng say bét nhè. Cô Ôn, cô đừng trách tôi nhiều chuyện nhé, vì bản thân tôi vốn là phóng viên, gặp phải những tin này kiểu gì cũng muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, xin hỏi sau đó chị đã cùng mấy ngôi sao đó đi đâu vậy?”

“Nếu cô là phóng viên giải trí thì nên hiểu đây chẳng qua chỉ là một tin đồn.”

“Nhưng sau đó trên chương trình giải trí mà chị làm giám khảo, ngôi sao nam ấy lại đạt giải nhất, lẽ nào chỉ là trùng hợp?”

Ôn Kiều hằn học lườm cô, một người bạn của Tưởng Linh Thục lên tiếng: “Muốn hát thì lên sân khấu. Xin lỗi, chúng tôi đều không thích giao du với mấy người trong ngành giải trí, phiền chị đừng quấy rầy chúng tôi dùng bữa.”

Giản Thiên Thừa cũng đi tới, ông ta lạnh lùng lườm Ôn Kiều. Tưởng Linh Thục bước lên khoác tay ông ta: “Uống ít rượu thôi, đừng nhân ngày vui mà bí tỉ đấy.”

“Tôi biết rồi.”

Ôn Kiều nhìn xuống cánh tay ông ta. Nơi này mãi mãi thuộc về vợ ông ta. Để bảo vệ hình tượng người đàn ông tốt, ông ta sẽ không bao giờ khoác tay bà ta giữa chốn đông người. Hôm nay bà ta tự tới chuốc nhục nhã rồi. Bà ta nhẫn nhịn mười mấy năm, nhìn cả gia đình Giản Thiên Thừa hòa hợp, sao bà ta có thể tiếp tục nhịn nữa?

Nhưng... không nhịn thì làm gì được đây? Giản Thiên Thừa từ lâu đã cảnh cáo bà ta. Ôn Kiều cất hết mọi ganh ghét trong ánh mắt. Bà ta chỉ còn nước cười gượng, sau đó quay người bỏ đi.

Chử Đồng thở phào. Tưởng Linh Thục cũng vậy, bà đặt ly rượu xuống, nói với Giản Thiên Thừa: “Thật sự là ông mời tới biểu diễn sao?”

Giản Thiên Thừa đáp phải, Chử Đồng ngước nhìn với vẻ kỳ lạ. Nghe thấy Tưởng Linh Thục nói câu này thật sự còn kinh ngạc hơn cả ban nãy khi cô nhìn thấy Ôn Kiều. Rõ ràng Tưởng Linh Thục biết về quan hệ giữa Ôn Kiều và Giản Thiên Thừa.

Giản Thiên Thừa bê ly rượu lên tiếp tục mời. Tưởng Linh Thục kéo tay Chử Đồng, vỗ nhè nhẹ mấy cái lên mu bàn tay cô: “Nào, để mẹ giới thiệu với con mấy người bạn.”

Giản Trì Hoài đẩy nhẹ tay lên lưng cô: “Đi đi.”

Một người bạn thân ba mươi mấy năm trời của Tưởng Linh Thục đã hiểu rõ, bà ấy mỉm cười nói: “Thục à, cậu con trai và cô con dâu này của bà, độ ăn ý còn hơn cả đôi vợ chồng già hai người đấy.”

Chử Đồng cũng cười theo. Thật sự là bản lĩnh giả ngây giả ngô này, trước nay cô luôn phát huy được một cách triệt để. Buổi chiều, Giản Trì Hoài uống không ít rượu, đã hơi say. Anh ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn vợ mình chạy đi chạy lại. Kỳ thực mấy việc đó vốn không cần cô động tay vào, lát nữa kiểu gì cũng có người dọn dẹp. Nhưng cô chính là một người nhiệt tình như vậy. Anh thả lỏng hai tay, đặt trên lưng ghế, nhìn gương mặt cô đỏ bừng, mà hình như anh cũng rất thích nhìn cô như vậy.

Chuyện chụp trộm ông chủ đã qua lâu như vậy rồi, Chử Đồng cầu xin tổng biên tập không chỉ một lần, muốn chị ta cho phép Tần Tần quay lại nhưng tổng biên tập Triệu đâu có quyền lực đến vậy. Sếp đã ra lệnh xuống, đám người dưới bọn họ chỉ còn cách ngoan ngoãn chấp hành.

Những ngày của tháng Tư thời tiết bỗng trở nên nóng nực, nóng một cách bất thường. Chử Đồng trốn trong ô tô, nhìn bên ngoài trời nắng như thiêu cháy mặt đường, đứng trong vườn hoa xanh mướt mà vẫn lừ đừ. Hôm qua vẫn còn âm u, áo khoác chưa rời người, hôm nay đã chỉ muốn diện ngay quần áo mùa hè rồi.

Cô cúi đầu lau gương, tính bảo mật của quán café này quá tốt, rèm cửa hai bên che kín không để lộ ra ngoài dù chỉ một tia sáng. Nhân viên phục vụ yêu kiều, thanh mảnh đứng ngoài cửa càng không phải mấy người tầm thường. Không xuất trình được thẻ hội viên thì đừng hòng ai có thể trà trộn vào.

Chử Đồng chỉ có thể chờ đợi, xem xem cặp đôi ban nãy đi vào đó, lát nữa xuất hiện liệu có hành động thân mật nào để cô chụp hay không.

Cửa xe bất ngờ truyền tới tiếng gõ cửa, làm cô giật mình ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy một nhân viên phục vụ đứng bên ngoài. Chử Đồng nghi hoặc hạ cửa xe xuống. Đối phương mỉm cười nói: “Bên trong có một vị khách mời chị vào ạ.”

“Ai thế?”

“Là một anh khách, nói chị là bạn của anh ấy.”

Chử Đồng không có ý định mở cửa xe: “Tôi không nhìn thấy bạn tôi đi vào đó.”

“Chị không phải lo lắng, trong cửa hàng chúng tôi không có phòng độc lập, đại sảnh đông người như vậy, chỉ cần vào cửa hàng rồi, chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho chị.”

Cho dù như vậy thể hiện rõ ràng sự nhát chết của Chử Đồng, nhưng cô chấp nhận. Cô phải bảo đảm an toàn cho bản thân mới được. Cô cầm chiếc túi xách bên ghế lái phụ lên: “Vậy được, tôi qua đó.”

Người phục vụ mỉm cười đi trước dẫn đường. Tới trước cửa, Chử Đồng ngó vào trong nhìn, quả nhiên là cả một sảnh thông nhau, rất lớn rất lớn, bên trong có đủ các loại hình mẫu, được làm thành kiểu rừng rậm nhỏ. Cô cùng người phục vụ đi vào, cho tới khi đối phương dừng lại, cúi người nói: “Mời chị.”

Chử Đồng nhìn thấy người đàn ông ngẩng đầu lên. Cô cũng không bỏ trốn, cố tình cười một cách thái quá: “Thì ra là cậu chủ Ân.”

Trên bàn chỉ có một mình Ân Thiếu Trình, anh ta đang nghịch bật lửa trong tay. Chử Đồng dù sao cũng đã vào rồi, bèn ngồi thẳng xuống trước mặt anh. Người đàn ông nhướng ày, dáng vẻ như cười như không: “Dẫu sao cũng từng lăn lộn phút chốc, cô quay người đi, kéo quần lên là không quen người ta rồi sao?”

Chử Đồng càng nghĩ càng cảm thấy nực cười: “Cậu chủ Ân giỏi lấy lòng một người như vậy, sao vẫn bị người ta bỏ thuốc vậy?”

“Đổi gió ấy mà, thi thoảng chơi đâu có hại người.”

Đúng là một kẻ chết rồi vẫn còn ưa sĩ diện, Chử Đồng lại càng muốn vạch trần anh ta: “Cậu chủ Ân, thái độ này của anh gọi là đã được lợi còn vờ vịt phải không? Cô Ôn cho anh lợi lộc gì để anh bất chấp tất cả như vậy?”

“Bé con, bản lĩnh đâm bị thóc chọc bị gạo không tệ nhỉ.” Ân Thiếu Trình cầm chiếc thìa lên, không ngừng khuấy café: “Sao cô không tự nghĩ xem, cô đã đắc tội gì với Ôn Kiều?”

“Anh không cần đổ vấy lên người tôi. Lẽ nào người bà ta muốn đối phó không phải anh sao?”

“Định vờ vịt với tôi?” Ân Thiếu Trình khoanh hai tay trước ngực, dựa cả người ra sau ghế: “Chử Đồng, tối đó...”

Chử Đồng cũng học điệu bộ của anh ta: “Cậu chủ Ân, tối đó tôi không mơ màng, cũng không hồ đồ. Tôi tin rằng công dụng của thuốc đó có mạnh cỡ nào, chắc chắn anh cũng biết người trải qua cùng anh là Giang Ý Duy chứ?”

Ân Thiếu Trình nhìn cô với vẻ sâu xa: “Nếu tối đó thật sự là cô thì sao?”

“Vậy thì tôi chắc chắn sẽ thiến anh, sau đó giết chết.”

Ân Thiếu Trình há hốc miệng: “Cô có cần ác vậy không?”

“Hừ!” Chử Đồng cầm cốc café bên cạnh lên: “Cậu chủ Ân, tôi đã kết hôn rồi, chung thủy với chồng là việc tôi bắt buộc phải làm được. Tôi thừa nhận anh có tiền có thế, còn có diện mạo điển trai như vậy, nhưng tôi không thích, không thích một chút nào.”

Sắc mặt Ân Thiếu Trình bất ngờ sa sầm mặt lại: “Cô dám nói lại lần nữa không?”

“Cậu chủ Ân, người đàn ông mà tôi thích cũng phải chung thủy với tôi.”

“Ha ha ha, chung thủy? Với cô? Giản Trì Hoài?” Ân Thiếu Trình làm như vừa nghe thấy một chuyện nực cười nhất trên đời. Anh ta không màng tới hình tượng, cười phá lên giữa quán café: “Cô đừng đùa nữa, muốn tôi buồn cười mà chết phải không?”

Chử Đồng nhìn dáng vẻ của anh, lòng bỗng hoang mang. Cảm giác không chắc chắn ấy không thể đè nén được, cô giả vờ bình tĩnh: “Không ngại thì cứ cười rụng răng luôn đi.”

“Chử Đồng, lẽ nào trong mắt cô, Giản Trì Hoài là người đàn ông tốt?”

“Lẽ nào không phải ư?” Chử Đồng nhìn chằm chằm Ân Thiếu Trình: “Vậy trong mắt một người hoàn toàn không hiểu gì về anh ấy như anh, anh ấy là một người như thế nào?”

Ân Thiếu Trình rút ra một bao thuốc. Ở đây có biển cấm hút thuốc, ngón tay anh ta gõ nhè nhẹ lên bao thuốc: “Cô có tin không, một kẻ không thân quen như tôi còn hiểu Giản Trì Hoài hơn cô nhiều.”

“Được rồi, chúng ta không cần tranh cãi những chuyện này nữa.” Chử Đồng có phần bực bội: “Nếu anh không còn việc gì khác thì tôi đi trước.”

“Đợi đã.” Ân Thiếu Trình thấy cô định đi, bèn nghiêng người giữ lấy một tay Chử Đồng. Cô rút ra, Ân Thiếu Trình lùi về chỗ cũ: “Mụ đàn bà Ôn Kiều đó chuyện khác có thể phá hỏng nhưng quyết định để cô lên sân khấu cũng coi như thông minh. Chử Đồng, cô tin đôi mắt của tôi đi, chỉ cần cô bước vào ngành giải trí, tôi bảo đảm tương lai cô còn nổi tiếng hơn cả Giang Ý Duy. Mấy năm gần đây, công ty do tôi quản lý đã lăng xê không ít ngôi sao lớn, đâu phải cô không biết.”

“Cậu chủ Ân, cảm ơn anh đề cao, nhưng tôi không có một chút hứng thú nào với ngành giải trí.”

Ân Thiếu Trình nhìn cô không hiểu: “Cô làm một phóng viên giải trí thì kiếm được mấy đồng? Còn phải nhìn sắc mặt người ta. Lẽ nào cô không muốn đứng ở nơi cao nhất. Nhìn xuống kẻ khác còn hơn là sống dựa vào kẻ khác.”

“Tôi không thích đứng nhìn xuống người ta. Tôi thích một cuộc sống bình thường, tôi thích viết bài về những chuyện tôi cho là không công bằng. Nếu sống dựa vào người khác có thể đổi lại cho những người phải sống thoi thóp từng ngày một bầu không khí trong lành, tôi chấp nhận!” Lúc nói ra những lời này, gương mặt xinh đẹp của cô vì kích động mà hơi nhíu lại, đầu mày lại càng nhíu chặt hơn. Ân Thiếu Trình quan sát tỉ mỉ người con gái trước mặt. Trước đây anh ta chỉ biết cô ương ngạnh, tưởng rằng cô vì chút scandal có thể bất chấp tất cả. Một lời nói chính nghĩa như vậy nếu là người khác thốt ra, Ân Thiếu Trình chắc chắn sẽ cười khẩy khinh bỉ. Cô tưởng rằng cô là ai? Chiến sỹ chiến đấu vì chính nghĩa? Thế mà... Anh ta không chê cười nổi. Ân Thiếu Trình nắm tay lại: “Cô đúng thật là...”

Anh ta không tìm được từ để hình dung cô: “Có ai không thích đi tới đâu cũng được người ta tung hô? Dưới ánh đèn flash, đối mắt với những cái nhìn chăm chú của mọi người, lẽ nào cô chưa từng rung động? Chử Đồng, đâu phải cô không biết sức hấp dẫn của một món đồ xa xỉ đối với phụ nữ lớn nhường nào?”

“Một món đồ xa xỉ đối với tôi chẳng bằng một bữa cơm ngon. Ân Thiếu Trình, không ngại nói thẳng với anh, mấy cái được gọi là hàng hiệu tôi còn chẳng biết hết, nói chi tới bị mê hoặc?”

Ánh mắt Ân Thiếu Trình trước giờ rất tinh. Ai hợp với giới showbiz này, ai có thể thống trị giới giải trí trong tương lai, anh ta gần như có thể nhìn thấu bảy, tám phần: “Chử Đồng, có rất nhiều chuyện không phải là tuyệt đối. Có tôi ở đây, tôi bảo đảm sẽ giúp cô đứng trong ngành giải trí một cách sạch sẽ, không có bất kỳ ai dám có ý đồ gì với cô.”

Cô mím chặt môi, bỗng nhiên cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt Ân Thiếu Trình, thật sự có hơi lay chuyển, nhưng cô vẫn mỉm cười: “Cảm ơn, tôi thật sự không muốn làm ngôi sao gì đó.”

“Vì Giản Trì Hoài sao?”

“Không liên quan gì đến anh ấy, tôi có ước mơ của mình.”

Ân Thiếu Trình gõ ngón tay lên mặt bàn: “Tôi nói mà, bản thân Giản Trì Hoài lằng nhằng dây dưa với người trong giới giải trí, anh ta đứng trên lập trường gì để lo cho cô?”

“Ân Thiếu Trình, vì sao anh biết nhiều chuyện liên quan tới Giản Trì Hoài?”

Người đàn ông cười khẽ: “Tôi quan tâm tới cô, dĩ nhiên cũng quan tâm tới người đàn ông của cô một chút.”

“Hừ, vô vị.” Cô uống nốt café, định bỏ đi. Ân Thiếu Trình gọi giật cô lại: “Đợi đã, cứ thế mà đi sao?”

“Thế là ý gì?”

Ân Thiếu Trình bất ngờ giơ tay lên, ngoắc tay về phía xa. Chử Đồng nhìn thấy hai ngôi sao lúc trước cô theo đuôi đang đi tới. Người đàn ông ngồi đối diện đứng dậy trước: “Tôi nhớ trước đây tôi từng nói với cô, cô muốn có scandal gì cứ hỏi tôi là được, tôi có thể cho cô một con đường toàn đèn xanh, bảo đảm sau này ngày nào tin của cô cũng lên trang nhất.”

Chử Đồng nheo mắt: “Lẽ nào anh không biết sao? Có câu nói rằng được cho không bằng đi trộm, đi trộm không bằng trộm không xong. Phải là những tin đồn được chụp trộm, công chúng mới có hứng thú.”

Nói xong câu này, cô cầm túi xách lên định đi. Hai người kia tới bên cạnh Ân Thiếu Trình, thấy cô phóng viên này giận dữ không nhẹ, dám vứt lại anh ta trước mặt bao nhiêu người. Ân Thiếu Trình vẫn còn đang mải nghĩ tới câu nói vừa rồi của Chử Đồng: Có câu nói rằng được cho không bằng đi trộm, đi trộm không bằng trộm không xong.

Ngôi sao nhỏ bên cạnh anh ta phản ứng nhanh nhạy, nói tiếp: “Đáng nhẽ phải là vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không trộm được chứ nhỉ?”

Ân Thiếu Trình chửi thề một tiếng, nhấc đồ trên bàn rời đi. Anh ta ra khỏi quán café, nhìn quanh nhưng nào còn bóng Chử Đồng?

Chiều thứ ba hàng tuần, Giản Trì Hoài đều có tiết ở đại học thành phố, trong giảng đường bậc thang thường chật kín sinh viên, mấy lớp gộp lại với nhau, số lượng người không thể đếm hết. Lần trước Chử Đồng trà trộn vào không chọn đúng thời cơ, nhằm ngay vào ngày kiểm tra, cô định lần này tới thử lần nữa.

Quả thực không phải cô vô vị, cô cố tình sắp xếp công việc đâu ra đấy rồi. Những lúc tâm tình bực bội cô đặc biệt thích tới trường học. Đây giống như một nơi tuyệt vời để né tránh cuộc đời. Vào trong hội trường, nghe mấy bài giảng của Giản Trì Hoài mà cô hoàn toàn không hiểu, Chử Đồng cảm thấy có bao nhiều phiền não cũng tự động biến mất.

Lần này, cô không lái xe vào mà thay quần áo, cột tóc đuôi ngựa thường ngày được rẽ ra làm hai, rủ xuống trước trán, giống hệt hình tượng một sinh viên đại học. Chử Đồng tới trước cửa phòng bảo vệ, bảo vệ không cần nhìn biển số xe cũng biết là cô rồi: “Cô bé, cô là sinh viên giáo sư Giản nhận bên ngoài phải không?”

Cô á một tiếng, đáp qua loa rồi đi vào. Lần này Chử Đồng tới khá sớm, trong giảng đường chưa có mấy người. Cô chọn ngồi một chỗ ở giữa, bỏ cuốn giáo trình mới mua ở hiệu sách Tân Hoa ra.

Sau khi chuông báo vào tiết vang lên, lần lượt có người từ cửa sau đi vào. Cô nhìn thấy Giản Trì Hoài lên bục giảng, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Nội dung bài giảng quả thực cô không hiểu chữ nào, Chử Đồng đành phải không ngừng lật giáo trình theo bạn học ngồi bên. Thế nhưng cả tiết học ngày hôm nay, Giản Trì Hoài lại không hề phát hiện ra cô. Đúng lúc Chử Đồng đang hí hửng mừng thầm thì chuông hết tiết vang lên, có mười phút nghỉ giải lao.

Giản Trì Hoài vẫn chưa đi ra khỏi giảng đường mà bước xuống, ngồi xuống hàng ghế đầu tiên. Nữ sinh bên cạnh anh có một mái tóc dài thẳng tắp, đen óng như lụa. Một người như vậy, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng có thể phán đoán ra là một người đẹp.

Phía trước có người bắt đầu thảo luận: “Bạn kia không phải sinh viên trường mình phải không? Có phải bạn gái của giáo sư Giản không?”

“Rất có khả năng, cậu nhìn dáng vẻ giáo sư Giản khi nói chuyện với cô ấy đi, ánh mắt đầy tình cảm...”

Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy Giản Trì Hoài và cô nữ sinh đó đang trò chuyện. Hai người ngồi rất sát nhau, không biết nói chuyện gì mà khiến cô nữ sinh rất vui vẻ. Cô ta cười rung cả vai, ngón tay thanh mảnh đưa lên che miệng.

“Này, lớp cơ điện, đây là sinh viên lớp cậu à?”

Chử Đồng vô thức cúi gằm, nghe thấy sau lưng có người trả lời: “Dĩ nhiên là không, lớp tôi mà có người đẹp như vậy tôi bảo đảm sẽ không trốn tiết nào.”

“Đừng có tò mò nữa, chính là bạn gái của giáo sư Giản. Hôm nay tôi nhìn thấy cô ấy ngồi xe của giáo sư Giản tới mà...”

“Gì cơ?”

Không ít nữ sinh tới thẳng đó, cùng nhau bàn tán: “Cậu tận mắt nhìn thấy á?”

“Gạt cậu thì tôi làm chó, với lại các cậu không nhìn thấy biểu cảm của giáo sư Giản à? Lúc nào thầy ấy cũng hung dữ với bọn mình!”

Chuông vào lớp chẳng mấy chốc đã lại vang lên, cũng cứu vớt đôi tai Chử Đồng. Giản Trì Hoài quay trở lại bục giảng. Chử Đồng ngước mắt lên nhìn, thấy tầm nhìn của anh dừng lại ở hàng ghế đầu tiên, thi thoảng bờ môi lại khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.

Cô tự nói với bản thân, đừng có buồn, rất nhiều chuyện không giống như nó thể hiện ra ngoài mặt đâu. Ví dụ như lúc trước cô tưởng kẻ thứ ba là Giang Ý Duy, còn cả chuyện của chị nữa, cuối cùng chẳng phải đều là chuyện không đâu sao?

Cả tiết học, Chử Đồng đều không thể tập trung tinh thần. Chuông hết tiết vừa vang lên, các sinh viên xung quanh đã nháo nhác thu dọn đồ đạc ra về. Chử Đồng trà trộn giữa đám đông, cùng họ ra từ cửa sau. Cô thấy cô nữ sinh kia vẫn ngồi yên đó, không hề nhúc nhích. Chử Đồng ra khỏi giảng đường bậc thang, rồi đứng trên bậc thềm, dè dặt nhìn vào cửa trước.

Cô gái đó quả nhiên đi cùng Giản Trì Hoài. Anh thậm chí không quay trở lại văn phòng mà cầm sách dẫn thẳng đối phương lên xe rồi rời đi. Chử Đồng đuổi theo mấy bước, tới cổng trường đã chẳng thấy bóng dáng xe của anh đâu.

Chử Đồng chống hai tay lên đầu gối, hai chân mỏi nhừ. Cô quay trở lại xe, ngực phập phồng dữ dội khiến cả cơ thể cô dâng lên một nỗi đau khó nói thành lời. Trở về Bán Đảo Hào Môn, không ngoài dự đoán, Giản Trì Hoài vẫn chưa về.

Mà tối hôm đó, khi anh trở về nhà đã hơn 10 giờ. Chử Đồng đang ngồi trước máy tính viết bản thảo. Cô không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: “Sao giờ mới về?”

“Ừm, có chút việc.”

“Đi ăn cơm cùng người đẹp nào rồi chăng?”

Giản Trì Hoài cởi cà vạt, giọng nói có chút đùa cợt: “Phải, đúng là có gái đẹp.”

Chử Đồng gõ bồm bộp lên bàn phím máy tính, Giản Trì Hoài tự cởi quần áo, đi vào trong phòng tắm. Chuyện anh đã không thích nói, thì trước giờ chẳng bao giờ nhiều lời. Chử Đồng bứt rứt trong lòng, gập máy tính lại. Nhưng ngay cả thân phận của đối phương là gì cô cũng không hay biết. Có lẽ, giống như bảo vệ nói, chỉ là sinh viên Giản Trì Hoài nhận ở ngoài thì sao? Có lẽ chỉ là bạn bè bình thường thì sao? Hoặc biết đâu là bà con thân thích. Cô muốn hỏi rõ ràng nhưng phải mở lời thế nào đây?

Chử Đồng không muốn Giản Trì Hoài cảm thấy trong quá trình chung sống, cô lúc nào cũng không ngừng nghi ngờ anh mà tới cuối cùng toàn tự cô suy nghĩ linh tinh.

Về thân phận của cô nữ sinh đó, không cần Chử Đồng điều tra. Chỉ mấy ngày sau, cả showbiz đã tự động tung ra. Lúc ấy, Chử Đồng còn đang săn tin bên ngoài, khi đi qua quảng trường Vạn Đạt, vừa hay nhìn thấy màn hình quảng cáo cực lớn đối diện tòa nhà cao tầng đang phát sóng một trailer tuyên truyền phim. Đoạn quảng cáo này trước đây đã rất rầm rộ, không chỉ vì nó được đạo diễn bởi một đạo diễn hàng đầu trong nước mà còn vì trong đó quy tụ hàng trăm diễn viên nam nữ hàng đầu, nhưng nữ chính ký tên trong đoạn quảng cáo này lại là một gương mặt mới chưa từng lộ diện.

Chử Đồng đỗ xe bên đường. Đoạn quảng cáo dài mười mấy phút được quay rất chấn động, khung cảnh hoành tráng lại cảm động. Mà cô nữ chính đó chính là cô gái hôm ấy ngồi trong giảng đường, cùng nói chuyện với Giản Trì Hoài.

Bàn tay Chử Đồng bất giác nắm chặt vô lăng. Cô cảm thấy nhất định là cô đã bỏ lỡ chuyện gì đó, trong này chắc chắn còn nội tình nào khác! Cô nghĩ tới cuộc hôn nhân chỉ còn là danh nghĩa của Tưởng Linh Thục và Giản Thiên Thừa, nhớ tới sự oán giận của Ôn Kiều, nhớ tới cái quy định tồi tệ của nhà họ Giản rằng đàn ông không được phép ly hôn.

Kết hôn tới ngày hôm nay, ngoại trừ lúc ở trên giường, Giản Trì Hoài chưa bao giờ có sự nhiệt tình như lửa đối với cô, anh hoàn toàn ở một cảnh giới cao nhất của sự lãnh đạm và cao ngạo, lạnh lùng. Một người đàn ông không yêu bạn, trước giờ vẫn không yêu, anh sẽ có khả năng yêu một người khác, phải không?

Chử Đồng vặn điều hòa xuống rất thấp, cả người run lẩy bẩy cũng không chịu tắt đi. Cô lái xe rời đi, vứt đoạn quảng cáo kia đi rất xa.

Dịch Sưu, tầng thượng.

Hai chân Giản Trì Hoài kê lên mép bàn, ánh mắt u tối nhìn xuống phía dưới, tầng mây tựa hồ dính cả vào cánh tay anh. Một màn hình quảng cáo lớn nhất CBD đang phát đi phát lại đoạn quảng cáo đó. Ánh mắt anh lạnh nhạt, có vẻ một hờ hững như đứng ngoài mọi việc. Một lúc sau, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Người đàn ông bước vào mặc quần Âu áo vest, đầu tóc gọn gàng, thắt cà vạt chỉnh tề: “Tứ ca!”

“Nói đi.”

“Thành tích vô cùng tốt, rate của Dịch Sưu TV cũng rất đáng kinh ngạc. Chỉ hơn một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô Lâu đã lên top những người được tìm kiếm nhiều nhất. Em vừa nói chuyện điện thoại với bên đó, có đạo diễn đã nhìn trúng nguồn tài nguyên này, muốn ký hợp đồng bộ phim đầu tiên với cô ấy.”

Giản Trì Hoài cầm điếu thuốc trong tay, gẩy đầu lọc mấy cái lên mặt bàn làm việc, lúc ấy mới châm lên: “Tôi đã nói mắt nhìn người của tôi không sai mà.”

“Anh nói phải, cô Lâu hoàn toàn có khả năng trở thành một Giang Ý Duy thứ hai. Hơn nữa, diện mạo của cô ấy quả thực rất xuất chúng.”

“Đúng thế.” Giản Trì Hoài rít một hơi thuốc, đặt chân xuống: “Quả thực là đẹp.”

Làm gì có người đàn ông nào không khen ngợi người đẹp? Lâu Mộc Ngôn lại còn trẻ trung, mới 20 tuổi, còn không đủ điều kiện để phát triển trong giới giải trí sao?

“Tứ ca, chỉ có điều nếu muốn ký hợp đồng với cô ấy thì phải tốn tâm huyết mới được. Phía Ân Thiếu Trình cũng theo đuổi rất sát sao. Còn bên cô Lâu vẫn chưa dứt khoát, những người được cử tới đó đều bị đuổi về.”

“Phải ký được hợp đồng. Bộ phim đầu tay của cô ấy cũng phải do Dịch Sưu sản xuất. Giang Ý Duy không nghe lời, tới lúc tìm một người thay thế cô ta rồi.”

“Dạ.”

Tìm kiếm tin tức xong, Chử Đồng quay về công ty. Giờ này rất dễ tắc đường, cô ngẩng đầu nhìn văn phòng của Dịch Sưu sừng sững giữa mây trời. Phía trước có xe đang đợi quẹt thẻ đi vào, Chử Đồng đánh tay lái, phía Tây còn có một lối vào nữa nhưng tổng biên tập đã nói với bọn họ từ lâu, bên đó chỉ có cán bộ cao cấp của Dịch Sưu mới có thể vào, đến cả tổng biên tập cũng phải đứng một bên.

Nhưng thế thì đã sao? Chỉ có con đường này không cần quẹt thẻ lấy thẻ, vậy thì rất nhiều người không dám dừng, là trong tiềm thức không dám mạo phạm tới lãnh địa của ông chủ, nhưng Chử Đồng tự có cách giải thích của mình. Cô tiết kiệm một chút thời gian, chẳng phải vẫn nai lưng ra kiếm tiền cho ông chủ sao?

Chiếc xe chầm chậm tiến vào tầng hầm. Đúng lúc này, phía trước có một chiếc xe lao nhanh ra ngoài. Quả nhiên là đập vào một số tiền lớn, tốc độ đó lên dốc không hề tốn sức, nháy mắt đã vượt ngang qua xe của Chử Đồng. Cô chỉ kịp đánh mắt một cái nhưng chỉ thoáng một cái như vậy, dường như cô thấy một bóng hình quen thuộc ở ghế sau.

Gương mặt nghiêng đó sao lại giống Giản Trì Hoài đến thế?

~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK