***
Cố Thanh Hồi nhấc vỉ nướng. Giản Trì Hoài ở bên cạnh liếc nhìn sang rồi đi tìm chỗ khác sạch sẽ ngồi xuống. Chử Đồng giúp Cố Thanh Hồi lấy đồ nướng ra xong xuôi rồi đi tới, ngồi xổm trước mặt Giản Trì Hoài: “Anh ngồi thảnh thơi ghê nhỉ?”
“Không có việc cho anh làm.” Anh đáp lại như lẽ dĩ nhiên.
“Giúp mọi người nhóm lửa đi, hoặc tự tìm việc khác.”
Giản Trì Hoài nhướn mày: “Em mời anh tới đây chơi nên anh mới tới, chứ thực ra anh đâu có thích mấy kiểu này.”
Chử Đồng chỉ tay vào mặt anh, á khẩu không trả lời được. Cô đứng dậy, tức tối xoay người đi về phía Cố Thanh Hồi. Lấy mực ra khỏi túi, xiên vào que, cô chợt hỏi: “Bác sĩ Cố, à không, anh rể, anh chắc là chị gái em không sao đấy chứ?”
Cố Thanh Hồi chuyên chú bắt tay vào chuẩn bị. “Chị gái em vô tình tìm được một cuốn nhật ký trước kia, nhìn thấy cái tên Đoàn Lại Hoằng, cho nên tâm trạng hai ngày nay hơi kém thôi, không sao đâu.”
“Cái tên Đoàn Lại Hoằng kia đúng là âm hồn bất tán.” Chử Đồng nghiến răng nghiến lợi. Cô bỏ mấy thứ trong tay xuống, đi tới bờ sông.
“Chị, lại đây cùng nướng đồ với bọn em nhé?”
“Không cần, chị muốn ngồi đây thêm chút nữa.”
Chử Đồng cũng ngồi xuống. “Em đã nghe anh rể nói rồi. Chị, chị đừng buồn nữa, Đoàn Lại Hằng thật sự không đáng để chị buồn bã đâu.”
Chử Nguyệt Tinh lắc đầu. Tâm trạng cô khá kém, hai tay ôm lấy đầu gối, gục mặt: “Chỉ là chị đột nhiên cảm giác được, như vậy rất không có ý nghĩa.”
Chử Đồng sửng sốt: “Chị à, chị đừng nói như vậy. Chị còn có bác sĩ Cố, hai người rất xứng đôi, tương lai của hai người còn dài mà.”
“Phải không?” Chử Nguyệt Tinh hỏi lại.
Cô liên tục thở dài, viền mắt ửng đỏ: “Chị đã từng yêu một người sâu đậm đến vậy, yêu đến mức dám buông bỏ tất cả chỉ vì người đó, để rồi đến cuối cùng người đau nhất, chịu nhiều thương tổn nhất lại chính là bản thân mình. Gieo gió thì gặt bão, quả không sai! Em bảo, chị làm sao có thể xứng đôi với Thanh Hồi được đây? Chị thiếu một quả tận, sức khoẻ kém, đầu óc lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không tỉnh táo. Đồng Đồng, nếu chị ở bên Thanh Hồi, chẳng phải sẽ làm liên luỵ tới hạnh phúc của anh ấy sao?”
“Chị, chị nói bậy bạ cái gì đó?” Chử Đồng gắt lên, ôm lấy bả vai chị mình, giảng giải: “Chị này, chị và bác sĩ Cố đã thật tâm yêu nhau, xác định sự ràng buộc giữa hai người là tình yêu chứ không phải thương hại. Chỉ cần hai người bước về phía trước một bước, quá khứ phía sau sẽ chỉ còn là con đường bằng phẳng. Khi chị nói với cả nhà về quyết định của mình, chị đã rất quyết tâm nghĩ về tương lai cơ mà. Đã như vậy, một Đoàn Lại Hoằng thì có là gì? Cái tên ấy đã thuộc về quá khứ từ lâu rồi, bây giờ anh ta chẳng còn liên quan gì tới cuộc sống và hạnh phúc sau này của chị nữa.”
Chử Nguyệt Tinh miễn cưỡng nở nụ cười: “Ừ, em nói đúng, chị không sao. Em quay lại giúp mọi người đi.”
“Chị em mình cùng đi.”
Giản Trì Hoài nhất quyết không chịu làm gì, Chử Đồng không yên tâm về Chử Nguyệt Tinh nên bám dinh lấy chị mình, cho nên mọi việc đều đổ dồn vào Cố Thanh Hồi. May mà anh làm tốt, đảm đương hết thảy từ nhóm lửa đến nướng đồ ăn, không tốn sức chút nào. Đồ nướng được dọn lên, cả mấy người cùng ngồi xuống. Giản Trì Hoài nhìn mấy xiên nướng đen thui, cổ họng như mắc nghẹn lại.
Chử Đồng đưa cho anh một cái bánh nướng: “Anh ăn cái này đi.”
Cố Thanh Hồi đem một xâu mực nướng cho Chử Nguyệt Tinh. “Em thích ăn cái này đúng không? Nào, ăn đi.”
“Cảm ơn anh.” Chử Nguyệt Tinh nhận lấy.
Cố Thanh Hồi lại thay cô rót đồ uống: “Anh biết em không ăn được cay nên có dùng mấy loại gia vị của New Orleans, em ăn thấy sao?”
“Ngon lắm.”
Cố Thanh Hồi phục vụ Chử Nguyệt Tinh rất chu đáo. Thấy tay cô bẩn, anh liền rút khăn giấy lau cho cô.
Chử Đồng quan sát tất cả, cô biết, Cố Thanh Hồi thật lòng yêu thương chị gái cô, điều này không thể chối cãi.
Thức ăn không đủ, Cố Thanh Hồi đứng dậy đi làm thêm một ít, Chử Đồng cũng ra giúp anh. Chử Nguyệt Tình lau sạch sẽ hai tay, cũng đứng dậy. “Chị đi vệ sinh một lát, lát nữa sẽ ra giúp mọi người.”
“Được.”
Chử Đồng cùng Cố Thanh Hồi nướng thêm đồ ăn. Giản Trì Hoài nhướn mày nhìn hai người vừa làm vừa cười nói tíu tít, trong lòng khó chịu.
Chử Nguyệt Tinh quay lại đứng từ xa nhìn bộ dạng Cố Thanh Hồi và Chử Đồng bận rộn. Cô giơ tay che mắt, ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu vào, tạo nên những mảng sáng không đồng nhất trên khuôn mặt cô.
Cô chợt nghĩ, con người đều đáng hài lòng với cuộc sống tốt đẹp của mình. Cố Thanh Hồi có điều kiện tốt như vậy, nếu không gặp cô, chắc chắn cuộc sống của anh sẽ còn tươi đẹp hơn.
Thế nhưng anh lại yêu cô, cô cảm thấy mình không hề xứng ở bên cạnh anh ấy. Cô đã từng dốc hết lòng mình yêu Đoàn Lại Hoằng, trao cả trái tim cho anh ta, tuy đã là chuyện của quá khứ, nhưng cô biết, dẫu có mở cửa lòng mình một lần nữa, đón nhận Cố Thanh Hồi thì trái tim cô vẫn từng rỉ máu, không còn sạch sẽ như lúc ban đầu. Hơn nữa, sức khoẻ cô không tốt, cơ thể cũng không được đầy đủ, thử hỏi làm sao cô ở bên cạnh anh?
Chử Nguyệt Tinh thẫn thờ bước tới bờ sông. Gợn sóng trên mặt hồ dập dờn, cộng thêm ánh mặt trời chiếu xuống làm cô chói mắt. Cô bỗng tưởng tượng ra vô số bàn tay trên mặt nước vẫy cô, như muốn kéo cô xuống. Cô biết, mình sống trên cõi đời này chính là một loại tội nghiệt, chỉ có nhảy xuống đó mới có thể giải thoát.
Cô như con rối vô hồn, ngây ngốc quay đầu nhìn về phía bên kia. Không biết Chử Đồng đang nói gì với Cố Thanh Hồi mà khiến anh cười rất vui vẻ. Bất giác cô cũng mỉm cười. Thanh Hồi, có lẽ anh hợp với một cô gái khác như Chử Đồng hơn em...
Cô đã nhảy xuống như thế nào? Không biết, bản thân cô không có cảm giác. Nước sông lành lạnh vây lấy cô, cả người cô cứng ngắc. dần chìm xuống.
“Có ai không, có người rơi xuống sông, mau cứu người...”
Chử Nguyệt Tinh nghe thấy tiếng người hô cứu, hai tay lập tức đập loạn xạ lên mặt nước, nước tràn vào đầy khoang miệng khiến cô bị sặc, hô hấp khó khăn. Cô không thể kêu được tiếng nào, bỗng chốc cô nhận ra, hoá ra ranh giới giữa sự sống và cái chết lại gần đến thế, chỉ một chút nữa thôi, bàn tay cô sẽ chạm được vào Thần Chết.
Chử Đồng và Cố Thanh Hồi cũng nghe thấy tiếng kêu cứu. Chử Đồng vừa mới ngẩng đầu, Cố Thanh Hồi đã ném mạnh đồ trong tay xuống đất.
Cô giật mình: “Anh rể, anh làm sao vậy!”
“Anh cũng không biết.” Cố Thanh Hồi rảo bước thật nhanh: “Không hiểu sao anh bỗng thấy bất an...”
Giản Trì Hoài đứng bật dậy, cùng họ chạy về phía bờ sông. Cố Thanh Hồi nhìn thấy Chử Nguyệt Tinh đang vùng vẫy dưới nước, không chút do dự liền nhảy xuống: “Nguyệt Tinh!”
Chử Đồng thấy rõ người dưới nước, tim bỗng đập dồn dập, còn chưa kịp nhảy xuống đã bị người phía sau ôm chặt lấy. Giản Trì Hoài nói với cô: “Đừng gây thêm phiền phức nữa!”
Hốc mắt Chử Đồng nóng lên, nước mắt lăn xuống hai gò má: “Đó là chị em, em phải cứu chị ấy!”
Giản Trì Hoài cởi áo khoác, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói pha chút trách cứ: “Em định xuống đó rồi chết luôn đấy à? Để anh đi, em xuống lại khiến người khác mất công tìm cách cứu em nữa.”
“Anh...” Chử Đồng lo lắng: “Nhất định phải cứu được chị ấy.”
Giản Trì Hoài nhìn sâu vào mắt cô: “Được.”
Chử Đồng đứng lại, nhìn Giản Trì Hoài nhảy xuống nước. Chử Nguyệt Tinh cạn kiệt sức lực, thôi vùng vẫy, cả người bắt đầu chìm nghỉm. Chử Đồng hét lên: “Chị!”
Cố Thanh Hồi ra sức ngoi lên, kéo Chử Nguyệt Tinh.
“Nguyệt Tinh, cố gắng nào, đừng sợ!” Anh cố gắng kéo cô vào bờ, nhưng lúc này cô đã ngất đi, không còn chút sức, không tài nào nhúc nhích được.
Giản Trì Hoài cũng bơi lại gần, giúp Cố Thanh Hồi cứu cô. Hai người cùng khóc vai cô, kéo về phía trước nhưng vẫn không thể rời khỏi vị trí hiện tại.
Giản Trì Hoài lau mặt: “Có lẽ chân cô ấy vướng phải cái gì ở dưới rồi.” Vừa dứt lời, anh lập tức lặn xuống.
Đứng trên bờ, Chử Đồng lại càng sốt ruột. Giản Trì Hoài lặn xuống, sờ theo chân Chử Nguyệt Tinh đi xuống, thì ra chân cô vướng vào một cây thuỷ sinh. Anh cố gắng gỡ ra, Cố Thanh Hồi cuối cùng cũng có thể kéo được cô về phía trước, chờ Giản Trì Hoài ngoi lên, hai người cùng đưa Chử Nguyệt Tinh vào bờ.
Cả ba người vừa lên đến bờ, Chử Đồng đã sán lại, giúp sức kéo Chử Nguyệt Tinh lên nằm trên bờ.
Cố Thanh Hồi sốt ruột vỗ má Chử Nguyệt Tinh: “Nguyệt Tinh, Nguyệt Tinh? Em có thấy anh nói không? Trả lời anh đi.”
Chử Nguyệt Tinh chưa tỉnh lại, ý thức vẫn còn mơ hồ. Cố Thanh Hồi đặt hai tay lên ngực cô, bắt đầu xoa bóp tim cho cô: “Nguyệt Tinh, em đừng làm anh sợ, mau tỉnh lại đi mà!”
Chử Đồng ngơ ngác ngồi ở một bên, Giản Trì Hoài ôm cô vào lòng. Cô vẫn không rời mắt khỏi chị gái. Cố Thanh Hồi luôn miệng gọi to, Chử Đồng chưa từng trông thấy nah như thế bao giờ, lòng xót xa: “Chị, chị tỉnh lại đi. Nguyệt Tinh!”
Chử Nguyệt Tinh ra sức ho khan, Cố Thanh Hồi thấy vậy liền nâng cô lên, để đầu cô dựa vào lồng ngực mình. Chử Nguyệt Tinh che miệng không ngừng ho, anh lại nhè nhẹ vỗ lưng cô. Cuối cùng cô cũng mở mắt, chầm chậm đảo mắt nhìn từng người.
Mặt Chử Đồng tràn nước mắt: “Chị, chị làm sao vậy?”
Bên cạnh có không ít người đứng xem, không ngừng chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Giản Trì Hoài lấy áo khoác phủ lên người Chử Nguyệt Tinh, cô không ngừng run rẩy. Cố Thanh Hồi ôm lấy cô đi về phía xe bên lề đường, Giản Trì Hoài cũng ôm Chử Đồng đi phía sau.
Bốn người quay về nhà họ Chử, Lý Tịnh Hương và Chử Cát Bằng đang đi bán hoa quả. Chử Đồng dìu Chử Nguyệt Tình đi tắm, đổi bộ quần áo sạch sẽ. Vừa mở cửa liền trông thấy Cố Thanh Hồi đang chờ bên ngoài, cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Giản Trì Hoài đứng bên cạnh.
Ánh mắt Cố Thanh Hồi đầy sự lo lắng, đưa tay ôm lấy Chử Nguyệt Tinh. Giản Trì Hoài trông thấy Chử Đồng, nhíu mày: “Người em ướt cả rồi, mau đi tắm đi.”
Chử Đồng không còn tâm trạng tắm rửa, chỉ lấy khăn lau khô người rồi thay quần áo. Vừa tới trước cửa phòng Chử Nguyệ Tinh, cô đã nghe thấy tiếng chị mình khóc nức nở. Vội vàng đẩy cửa đi vào, Cố Thanh Hồi đang ngồi ở mép giường, ôm Chử Nguyệt Tình vào lòng. Cô chợt đứng lại, Cố Thanh Hồi đang hỏi chị cô vấn đề mà cô thắc mắc: “Tại sao em phải làm như vậy?”
Chử Nguyệt Tinh vẫn chưa ngừng khóc. Lòng Chử Đồng như bị ai bóp nghẹt, vội rảo bước tới bên giường: “Chị, chị đã quên mất những gì chị em mình cùng nói rồi phải không? Chị nói chị muốn tiếp tục sống thật tốt, bắt đầu lại từ đầu để giữ chặt lấy hạnh phúc của riêng mình, nhưng hôm nay vì sao...”
Cố Thanh Hồi ôm ghì lấy bả vai Chử Nguyệt Tinh, hồi lâu mới nghe cô nghẹn ngào: “Chị... Chị không muốn lại giống như ngày ấy, mất đi thứ mà mình trân trọng. Chị sẽ chịu không nổi.”
“Mất cái gì?” Cố Thanh Hồi buồn bã: “Chúng ta đã rất vất vả mới có được ngày hôm nay, em còn sợ mất cái gì nữa?”
“Em sợ mất anh, thật sự rất sợ.”
“Sao em lại nghĩ linh tinh thế?” Cố Thanh Hồi ôm chặt người phụ nữ trong ngực. “Anh vẫn ở đây, trước kia, bây giờ hay sau này đều vậy, vĩnh viễn không rời bỏ em.”
“Thanh Hồi, ở chung với anh lâu như vậy, em rất tự ti. Em không hoàn hảo, không xứng với anh. Em rất sợ, một ngày nào đó, anh mệt mỏi với tình yêu này rồi rời bỏ em, không ngoảnh đầu lại. Đến lúc ấy, có lẽ em sẽ chết mất. Em đã lún quá sâu rồi, không thể dứt ra được.”
“Em không cần phải sợ. Anh chắc chắn sẽ không rời xa em, em không cần phải sợ nữa.”
“Thật không?” Chử Nguyệt Tinh nắm tay anh. “Anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ?”
“Ừ, anh chắc chắn!” Giọng điệu Cố Thanh Hồi cực kỳ kiên định, Chử Đồng ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm. Ánh mắt anh luôn mang vẻ thâm sâu, khó đoán thường thấy, nhưng lúc này ánh mắt ấy lại trong veo, trong đến mức biểu lộ rõ tất cả tâm ý trong lòng anh dành cho Chử Nguyệt Tinh.
Chử Nguyệt Tình cảm động: “Thanh Hồi, em xin lỗi.”
Chử Đồng rơm rớm nước mắt. Cả ngày hôm nay, tâm trạng cô lên lên xuống xuống, bị doạ cho sợ mất hồn, bây giờ vẫn chưa thể bình tâm lại.
Chử Nguyệt Tinh nhìn cô: “Đồng Đồng, chị xin lỗi.”
Chử Đồng gật đầu: “Chị, sau này chị đừng nghĩ dại dột như thế nữa.”
“Lúc đó, chị bỗng dưng cảm thấy vô cùng, vô cùng khó chịu nên mới nghĩ quẩn như thế. Bây giờ chị mới thấy sợ, chẳng biết lúc ấy chị lấy dũng khí ở đâu ra mà làm vậy nữa?” Nói rồi, cô cầm tay Cố Thanh Hồi.
Ba người bên trong cứ nói qua nói lại, an ủi lẫn nhau. Giản Trì Hoài chỉ im lặng đứng bên ngoài, hờ hững nhìn vào trong.
Cố Thanh Hồi sờ trán Chử Nguyệt Tinh. “Để anh đi làm cho em bát nước gừng.”
Chử Đồng kéo chăn đắp cho chị gái. Sau khi Cố Thanh Hồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, ánh mắt Chử Nguyệt Tinh mới nhìn sang cô: “Đồng Đồng, đừng trách chị nhé. Lúc đó đầu óc chị không được tỉnh táo...”
“Được rồi, em không trách chị. Em chỉ sợ quá thôi. Chị xem, tay em đến giờ vẫn còn run đây này.”
Chử Nguyệt Tinh nắm tay cô: “Chị không ngờ chị lại có gan làm bậy thế này.”
“Chị đã thấy anh rể tốt với chị như thế nào chưa? Anh ấy không màng chuyện gì mà vội vã nhảy xuống nước cứu chị, nếu như hôm nay chị xảy ra chuyện không may thì anh rể sẽ ra sao?”
“Chị biết.” Chử Nguyệt Tinh mỉm cười rồi lại nghiêm sắc mặt: “Đổi lại cũng thế, nếu một ngày nào đó anh ấy gặp bất trắc, chị cũng sẽ không thể sống nổi.”
Chử Đồng ngỡ ngàng: “Chị, sao chị lại nói vậy?”
“Chị chỉ cảm thấy, hạnh phúc không dễ gì mà có được, anh ấy không chê chị, vậy thì chị sẽ cố gắng ở bên anh ấy một đời.”
“Phải.” Chử Đồng nắm chặt tay chị gái: “Phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc một đời.”
Cố Thanh Hồi bưng bát nước gừng vào, nhìn Chử Nguyệt Tinh uống hết, lại giúp cô đắp chăn, đợi cô ngủ say anh mới ra khỏi phòng. Anh nói với hai người ngoài cửa: “Hay là hai người cứ về đi, tôi sẽ ở lại với cô ấy.”
Chử Đồng không yên tâm: “Anh rể, chị ấy sẽ không sao chứ? Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến em thật sự rất sợ.”
“Có anh ở đây rồi, em cứ yên tâm đi. Anh cứ tưởng bệnh của cô ấy đã ổn rồi, xem ra còn cần thời gian.”
Giản Trì Hoài ngồi ở ghế sô pha, thấy Chử Đồng bồn chồn mới mở miệng: “Chúng ta đi về trước đi.” Rồi anh bước tới, ôm lấy vai cô: “Anh ấy là bác sĩ, dễ bề theo dõi, chăm sóc chị gái em hơn. Nguyệt Tinh bây giờ đang khá mẫn cảm, càng ít người tiếp xúc càng tốt.”
“Ừ.” Cố Thanh Hồi cũng đồng ý: “Nếu có việc gì, tôi sẽ gọi cho hai người.”
Chử Đồng mặc dù không yên tâm nhưng vẫn gật đầu. Hai người rời khỏi nhà họ Chử. Ghế lái của Giản Trì Hoài ướt sũng, ghế bên cạnh cũng chẳng hơn gì, Chử Đồng liền xuống ngồi ghế sau. Trì Hoài khởi động xe, liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu: “Chị em hai ngày trước có gì bất thường không?”
“Có.” Chử Đồng tựa đầu vào cửa kính. “Chị ấy quá mức yên tĩnh, bất giác khiến em cảm thấy không chân thật.”
“Nếu nói là không xứng với Cố Thanh Hồi, vậy thì không phải chỉ hôm nay mới cảm thấy không xứng. Nếu chị em cảm thấy mình đang trèo cao, vọng tưởng thứ xa vời thì hẳn là khi còn chưa trực tiếp qua lại với anh ta, cô ấy có thừa thời gian để tránh mặt.”
Chử Đồng cất giọng buồn buồn: “Anh rể nói, là bởi vì chị em đã vô tình tìm lại được cuốn nhật ký, trong ấy viết hết những gì chị ấy trải qua khi còn yêu đương với Đoàn Lại Hoằng.”
“Em tin sao?”
Chử Đồng nhìn anh: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Nguyệt Tinh đã bi quan, phong bế bản thân suốt hai năm, hơn nữa, em và Cố Thanh Hồi đã từng đưa cô ấy đi tìm Đoàn Lại Hoằng, nói cho cô ấy nghe lí do cô ấy mất một thận, lí giải tâm trạng điên điên khùng khùng của cô ấy, không phải sao? Nguyên nhân, kết quả, cô ấy đều biết hết. Cô ấy nói muốn có được hạnh phúc, bảo em đừng quá lo lắng cho tương lai của cô ấy, vậy thì liệu có khả năng chỉ vì một đoạn ký ức, vì một người trong quá khứ mà có gan nhảy sông tự sát sao?”
Giản Trì Hoài nắm chặt tay lái, do dự: “Chử Đồng, em không nghĩ được theo hướng khác sao?”
“Có lẽ, lúc ấy chị em chỉ nhất thời nghĩ bậy mà thôi. Dù sao thì bệnh tình của chị ấy vẫn chưa thuyên giảm hẳn, đầu óc nghĩ lung tung rồi làm thế cũng dễ lí giải thôi mà.”
Ánh mắt Giản Trì Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng vàng ấm áp nhưng lại mang theo luồng không khí lành lạnh hắt vào xe khi cửa kính hạ xuống. Anh gác khuỷu tay lên cửa xe, khuôn mặt trầm tư.
Có một số việc, nhìn thì đơn giản nhưng chưa chắc đã là sự thật!
---
Nhà họ Chử.
Cố Thanh Hồi đứng ở trong phòng tắm, nhìn bộ quần áo ướt sũng của Chử Nguyệt Tinh thay ra vứt ở trong bồn tắm.
Anh khom lưng nhặt lên, ném vào chậu quần áo bẩn. Trên ban công có máy giặt, anh biết. Sớm thoát ra được cảnh nghèo khó bần hàn, cho nên anh đã lâu không tự giặt đồ bằng tay nữa. Nhưng hôm nay, là ngoại lệ. Anh ngồi xổm xuống, chà sạch quần áo cho Chử Nguyệt Tinh, thậm chí là cả đồ lót cũng giặt rất cẩn thận. Trong lòng mờ mịt, tâm trạng âm u, bất giác anh tăng thêm lực tay, chà thật mạnh.
Giặt giũ xong xuôi, Cố Thanh Hồi ra ban công phơi đồ. Lúc vào phòng Chử Nguyệt Tinh, cô còn đang ngủ. Cố Thanh Hồi ngồi ở mép giường, ngả đầu về sau. Lát sau, Chử Nguyệt Tinh mở đôi mắt ngái ngủ nhìn anh.
“Thanh Hồi.”
Hai tay cô ôm eo anh, Cố Thanh Hồi thuận thế ôm cô vào lòng.
“Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không em?”
“Không có, em chỉ bị sặc chút nước thôi.”
Cố Thanh Hồi vỗ nhẹ lưng cô: “Ngủ thêm lát nữa đi, anh ở đây với em.”
“Anh không được đi đâu nhé.”
“Ừ, sẽ không.”
“Vâng.” Chử Nguyệt Tinh ngoan ngoãn nhắm hai mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Cố Thanh Hồi nhìn chằm chằm khuôn mặt này. Trước mặt anh, cô không hề che giấu cảm xúc của mình, sợ hãi là sợ hãi, vui vẻ là vui vẻ, cực kỳ tin tưởng anh, đối với anh luôn có cảm giác an toàn.
Anh tựa như vị thần hộ mệnh của cuộc đời cô vậy. Ngón tay anh vuốt ve hai má cô. Cô gái này, mấy năm trước đã chịu quá nhiều đau khổ, bây giờ anh muốn là người bù đắp chô cô, đền cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Bản thân anh là người thiếu thốn tình cảm, từ nhỏ đã không tâm hơn thua, yêu ghét.
Anh không quan tâm tới quá khứ trước kia của Chử Nguyệt Tinh, chỉ muốn cho cô một cuộc sống mỹ mãn, hoàn hảo.
Thế nhưng...
Mọi chuyện dường như đã đi quá xa dự liệu của anh. Ngón tay vuốt dọc lông mày người phụ nữ đang ngủ say, trong mắt anh chất chứa đầy suy nghĩ, yêu ghét, hờn ghen lẫn lộn. Anh chỉ muốn một tình yêu đơn giản, một cuộc sống yên bình, chất phác. Nhưng cuộc sống này quá tàn khốc, tàn khốc hơn anh tưởng.
Cố Thanh Hồi khẽ hôn lên trán cô, niềm lưu luyến trong đá mắt dần phức tạp. Bất giác anh thở dài, dùng sức ôm chặt cô.
Mấy ngày kế tiếp, Chử Đồng bồn chồn, đi qua đi lại chóng cả mặt. Có Cố Thanh Hồi ở bên, tâm trạng của Chử Nguyệt Tinh dần tốt, cũng không hề nhắc tới sự việc ngày hôm đó nữa.
Chử Nguyệt Tinh thông qua sắc mặt của mọi người mới xác định được mình bị mất một quả thận. Ba mẹ không dám nói nhiều, chỉ bảo chị gái cô sinh bệnh, cố gắng uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ là được.
Quá trình mất tích ngày đó thực ra rất đơn giản, cả nhà đi siêu thị. Siêu thị rất đông người, trẻ con ham chơi nên khi được một người phụ nữ cho đồ chơi, chị cô liền đi theo người đó lên một chiếc xe.
Ba hi vọng Chử Đồng sẽ không nói chuyện này ra ngoài, cô liền gật đầu đáp ứng. Mọi chuyện, cô vẫn luôn giấu kín, giữ trong một tập hồ sơ bảo mật.
Cô đã quyết định sẽ bắt đầu điều tra từ phía bệnh viện trước, dù khó khăn nhưng lại có khả năng tìm ra đầu mối nhất.
Bận rộn suốt một ngày, Chử Đồng trở lại Bán Đảo Hào Môn. Xe lái vào ga ra, cô theo thói quen ngẩng đầu liền trông thấy Giản Trì Hoài đang đứng ở lầu hai.
Chử Đồng nhoẻn miệng cười: “A, anh ở đây làm gì? Bày ra tư thế âm trầm ấy doạ ai chắc?”
“Chờ em về.” Giản Trì Hoài chống hai tay lên lan can, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt tràn ngập ý cười: “Em nâng tay lên.”
“Làm gì?” Vẻ mặt Chử Đồng mờ mịt.
“Nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi?”
Chử Đồng vội vàng giấu hai tay ra sau lưng.
“Không xem.”
“Em lại tới bệnh viện phải không? Toàn thân đầy mùi thuốc khử trùng, em mau đi tắm rửa rồi về phòng đi.”
“Thế không ăn cơm?”
Giản Trì Hoài nghiêng đầu: “Chúng ta ăn ở ngoài ban công, anh chuẩn bị sẵn hoa nến rồi.”
“Thật?” Chử Đồng sáng mắt lên: “Em sắp chết đói rồi.”
“Nào, nhanh đi tắm đi.”
Chử Đồng thừa biết người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ, còn hay dị ứng nữa. Nhưng hôm nay cô nổi hứng muốn trêu chọc anh.
Chử Đồng đi qua phòng khách, vào phòng ngủ, không tắm rửa mà bước ra ngoài ban công. Giản Trì Hoài đang đứng quay mặt ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người lại, nhìn cô dò xét từ trên xuống dưới, nhíu mày: “Em không thèm nghe lời anh nữa phải không?”
Chử Đồng giơ cánh tay lên, lắc qua lắc lại: “Làm gì có mùi gì đâu nào? Không hề có luôn ấy.”
Giản Trì Hoài nhướng mày, chỉ tay về phía sau lưng cô: “Xoay người lại, đi tắm. Nhanh!”
“Nhưng em đói.” Chử Đồng xoa bụng, ánh mắt nhìn sang bàn trà bên cạnh anh, bất giác nhỏ nước dãi. Trên bàn bày ra một loạt món ăn, toàn là thứ cô thích.
Giản Trì Hoài nhìn biểu cảm của cô, tỏ vẻ ghét bỏ. “Không tắm rửa đúng không? Vậy em khỏi ăn.”
Chử Đồng đói bụng đến hoa mắt, thấy làm nũng không được liền bước tới, vươn hai tay về phía Giản Trì Hoài.
“Này này này, anh ngửi xem, làm gì có chút mùi nào đâu?”
Giản Trì Hoài tránh ra, Chử Đồng lại càng nhào tới. Anh bật cười: “Em định làm cái gì vậy?”
“Em không tắm, không tắm, không tắm. Cùng lắm thì xịt tí nước hoa là được.” Rồi cô thừa dịp Giản Trì Hoài không chú ý, lấy đà nhảy lên, hai tay ôm cổ anh, hai chân quặp chặt vào eo anh rồi lắc lư người: “Có cho em ăn cơm nữa không?”
Giản Trì Hoài vội vàng ôm lấy cô: “Muốn ăn cơm cũng được, nhưng...”
~