Anh tỉnh táo đặt hoa quả lên bàn, tỉnh táo rời khỏi phòng bệnh, đứng bình tĩnh trong hành lang một phút.
An An sẽ không chạy trốn, chạy khỏi hòa thượng không chạy được khỏi miếu [1], chỉ cần Diệp gia và Lê gia vẫn còn, anh vẫn có thể tìm được An An.
[1] Nguyên văn: “Bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu” nghĩa là tránh được nhất thời nhưng không tránh được mãi mãi.
Đừng lo lắng.
Mặt Thu Ngôn Dục từ từ lạnh xuống, có lẽ bây giờ anh cần phải mở camera theo dõi một chút.
Em ấy rời đi cũng chỉ tầm hai mươi phút, vẫn đuổi kịp.
Thu Ngôn Dục tưởng như trấn định về nơi mình vừa rời khỏi.
Ngay cả anh cũng khiếp sợ lực trấn định và bình tĩnh bây giờ của mình,
Có lẽ đã sớm ý thức được sẽ có một ngày như thế, có lẽ vì trí nhớ của kiếp trước lưu lại trong tiềm thức, có lẽ do cùng An gia Lê gia cắt đứt, nói chung, Thu Ngôn Dục bây giờ bình tĩnh đến lạ.
Mấy y tá chạy chậm qua bên người Thu Ngôn Dục, thậm chí có một ít người thân của bệnh nhân cũng chạy từ trong phòng bệnh ra.
“Nghe nói có người muốn nhảy lầu?”
“Bây giờ đang đứng trên tầng cao nhất sao?”
“Sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ…”
“Là bệnh nhân phòng nào vậy?”
“Chính là ông chủ nhỏ của Diệp gia mấy ngày trước được đưa vào ấy… Người đó vừa có tiền lại có nhan sắc, thật không biết vì sao lại nghĩ quẩn như thế…”
Nhảy lầu
Ông chủ nhỏ của Diệp gia
Tầng cao nhất
Lỗ tai mẫn cảm bắt được những chữ này, sắc mặt Thu Ngôn Dục đột nhiên biến đổi, anh đột nhiên xông ra ngoài, bên trong thần sắc hiếm thấy mang theo mấy phần sợ hãi.
Không… Không thể… Không thể nào là An An!!
Anh chạy lên tầng cao nhất, nơi đó vây quanh rất nhiều người, bác sĩ y tá cảnh sát, anh đẩy đám người đó ra nhìn về bóng lưng gầy yếu mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi ở mép tường, thân ảnh người ấy nhìn thế nào cũng thấy quen mắt,
Dường như trái tim Thu Ngôn Dục đang rơi xuống đáy vực.
“An An…”
Thu Ngôn Dục thăm dò kêu lên một tiếng, giọng anh khàn khàn hiếm thấy.
Người ấy vẫn chậm chạp không cử động, Thu Ngôn Dục cảm thấy sự sợ hãi trong anh như băng hàn, anh không một tiếng động đi về phía trước.
“Đừng nhúc nhích, Thu.”
Thanh âm quen thuộc khiến Thu Ngôn Dục đứng thẳng bất động tại chỗ trong chớp mắt, không dám tin nhìn về thân ảnh đằng trước.
“Anh đã đến rồi sao, Thu.”
Hai tay Diệp Thiều An chống đỡ trên đất, hai chân thả lỏng giữa không trung, hắn nghiêng người sang khẽ mỉm cười với Thu Ngôn Dục, động tác đó ở trong mắt Thu Ngôn Dục đặc biệt nguy hiểm.
“An An ——!”
Trong tròng mắt Diệp Thiều An lộ ra thần sắc hoài niệm, hắn yên lặng nhìn Thu Ngôn Dục cả buổi, sau đó nặng nề thở dài, “Vốn có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng thời điểm nhìn thấy anh lại không muốn nói nữa.”
“Thực sự là gay go đây.”
Diệp Thiều An nghiêng đầu, gò má được ánh mặt trời chiếu lên có một vẻ đẹp mông lung và nhu hòa.
“An An… An An…Đi về phía ta này…Đi về phía ta rồi nói với ta…” Thu Ngôn Dục đưa tay ra, vô ý làm một động tác ôm ấp, anh vừa nói vừa cẩn thận cọ hai bước về phía trước, “Đi về phía ta rồi nói với ta, được không?”
“Ta cũng có rất nhiều lời muốn nói với em… An An… Ta cũng có rất nhiều lời muốn nói với em… Em tới… Em tới nghe ta nói mấy câu được không?”
“Không được.” Diệp Thiều An ôn hòa cười cười, ngữ khí lại hết sức kiên quyết.
Em ấy rất ít khi cười như vậy.
Thu Ngôn Dục chết trong lòng nhiều chút.
An An của anh giống như hoa hồng, lộ liễu sáng ngời, nóng rực như lửa, anh đã từng nhìn thấy An An cười kiêu ngạo, cười phách lối, cười tùy hứng, cười kiêu căng, nhưng ít khi nhìn thấy An An ôn hòa cười yếu ớt.
Khác thường tức yêu. (chuyện khác thường tất có yếm trá)
Thu Ngôn Dục bắt đầu cảm thấy sợ sệt.
“Kỳ thực em vẫn luôn rất nghi hoặc, anh tại sao lại hận em như vậy.” Diệp Thiều An bình thản mỉm cười, bên trong lời nói ấy thậm chí còn có hơi yếu thế, sợ hãi trong lòng Thu Ngôn Dục càng sâu, toàn thân anh mỗi một tế bào đều phát ra tiếng reo hò điên cuồng.
—— ngăn cản em ấy! Ngăn cản em ấy!
—— đừng để cho em ấy nói tiếp!
“An An… An An… Chúng ta trở lại rồi nói… Trở lại rồi nói…”
“An An, ta cầu xin em, em tới đây có được không…?”
Diệp Thiều An nghẹo cổ lẳng lặng nhìn anh, trên gương mặt tinh xảo là sự tinh khiết giống như đứa trẻ, nửa ngày sau, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Có lẽ do kiếp trước em thiếu nợ anh cái gì đi.”
——!!!!
Thu Ngôn Dục chỉ cảm giác đầu óc của mình như bị nổ tung, anh há miệng muốn nói chuyện nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Kiếp trước kiếp này, đó là bí mật lớn nhất của anh.
“Thế nhưng em vẫn luôn muốn nói cho anh biết, nếu anh muốn em chết, không cần phải phiền phức như vậy.”
Diệp Thiều An cười khẽ, thần sắc của hắn trông thật dịu dàng.
“Đồ ngốc.”
“An An… An An…” Tựa như ý thức được điều gì, Thu Ngôn Dục đột nhiên sợ hãi lên tiếng, anh la lớn: “… An An, dừng lại! Dừng lại!!”
“Hi vọng nếu như chúng ta có thể gặp gỡ lần nữa, đừng để cừu hận xen vào giữa chúng ta.”
Diệp Thiều An nhìn Thu Ngôn Dục, trong con ngươi là dịu dàng đến lạ,
“Thu…”
Diệp Thiều An thở thật dài,
“Đã bao giờ em cự tuyệt anh chưa?”
Giọng nói của hắn nhỏ đến nỗi không nghe rõ được.
“Anh phải hạnh phúc nha.”
Diệp Thiều An ngước đầu, mỉm cười với Thu Ngôn Dục.
“An An… An An ——!!!”
Diệp Thiều An nhảy xuống.
Thu Ngôn Dục chạy như điên về bên đó, đám người trên lầu hao hết khí lực mới kìm giữ được anh, anh giãy dụa nhìn về khoảng không trống trơn đằng trước, người đã từng chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của anh đã biến mất.
“Thế nhưng em vẫn luôn muốn nói cho anh biết, nếu anh muốn em chết, không cần phải phiền phức như vậy.”
“Đồ ngốc.”
“Hi vọng nếu như chúng ta có thể gặp gỡ lần nữa, đừng để cừu hận xen vào giữa chúng ta.”
“Đã bao giờ em cự tuyệt anh chưa?”
“Anh phải hạnh phúc nha.”
Vô số thanh âm huyên náo bồi hồi trong đầu, giọng nói dịu dàng của Diệp Thiều An lại càng thêm rõ ràng.
Em ấy nhảy xuống rồi.
An An của anh nhảy xuống rồi, vì anh.
“Thế nhưng em vẫn luôn muốn nói cho anh biết, nếu anh muốn em chết, không cần phải phiền phức như vậy.”
Em ấy nhảy xuống rồi.
Vô số tình cảnh thoáng hiện trong đầu, cuối cùng hình ảnh cố định tại khung cảnh An An nhảy xuống đó.
An An nhảy xuống rồi, bởi vì anh.
Anh hại chết An An của anh rồi.
An An của anh, bị anh hại chết rồi.
Anh hại chết An An của anh rồi.
Lần đầu tiên Thu Ngôn Dục… cảm nhận được mùi vị của căm hận.
Anh hận Thu Ngôn Dục.
Tại sao mày không chết đi?
Thu Ngôn Dục, vì sao mày còn chưa chết?
Mày đâu xứng được sống sót?
Trong lòng anh phun ra từng từ từng chữ vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn, oán hận được dung túng như đao kiếm đâm thủng trái tim anh, ngón tay cào xuống mặt đất của anh đếm không hết vết tích, móng tay bị bật một cái lại một cái ra,
Lại chẳng cảm thấy một sự đau đớn nào.
An An của anh có đau không?
An An bị đạn xuyên qua thân thể có đau không?
An An uống hết cốc nước bị mình bỏ thuốc có đau không?
An An nản lòng thoái chí, đứng đây nhảy xuống có đau không?
Không đâu, không đau đâu.
Ba ngày trước, An An của anh tỉnh lại trên giường bệnh, anh biết ơn Thượng Đế, biết ơn tổ tông, biết ơn thế gian này đã trả An An của anh lại cho anh;
Nhưng anh lại đẩy An An vào con đường này.
Nếu như không phải vì ý nghĩ xấu xa mà đê hèn của anh, sao An An của anh lại trúng đạn được?
Nếu như không phải do anh hạ thuốc, sao An An của anh lại khó tỉnh lại như vậy?
Nếu như không phải là bởi vì anh, sao An An của anh lại nhảy xuống cho được?
Đều tại vì anh.
Thu Ngôn Dục dần dần ngừng giãy dụa, anh như một con thú hoang sắp chết, khuôn mặt nhẹ nhàng thiếp trên đất, chết lặng nhắm hai mắt lại.
Cứ như đã đánh mất tất cả năng lực phản kháng.
Và cứ như đã đánh mất tất cả sức sống.
Ngày hôm nay vốn là ngày anh hạnh phúc nhất,
An An của anh tỉnh rồi, thân thể càng ngày càng tốt, cười với anh giống như trước kia vậy, anh còn có thể nắm chặt tay An An, hôn lên ngón tay của hắn, một lần lại một lần ngân nga lời yêu thương,
Dưới ánh mặt trời, bọn họ hạnh phúc và tốt đẹp đến vậy.
Nhưng mà bây giờ, hạnh phúc lại vỡ tan thành từng mảnh hiện ra hiện thực tàn nhẫn đằng sau.
An An của anh,
Nước mắt không tiếng động chảy xuống,
Thu Ngôn Dục chết lặng nghĩ, nếu như có thể, anh hi vọng anh không trùng sinh trở lại,
Nếu như có thể, anh hi vọng người khiến An An thương tổn nhiều như vậy không phải là anh,
Nếu như có thể, anh hi vọng người chết đó là anh,
Nếu như có thể, anh hi vọng trong vô số lần luân hồi tái thế, đừng bao giờ để An An gặp lại anh, đừng bao giờ để An An yêu anh, chỉ cần cho anh đứng trong bóng tối yên lặng bảo vệ An An là đủ rồi.
Anh thậm chí không muốn tìm hiểu lúc anh rời đi đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không muốn đi điều tra điều gì đã thúc đẩy An An đưa ra loại quyết định này, bởi vì cuối cùng đều tại vì anh.
Đều tại vì anh.
Kiếp trước người ấy bị máu tươi nhiễm đỏ trong lễ đính hôn, kiếp này người đó nhảy từ tầng cao nhất của bệnh viện xuống.
Vô số hình ảnh kỳ quái lạ lùng từng cái thoáng hiện trong đầu, cuối cùng hình ảnh cố định tại khung cảnh buổi tiệc đối hôm ấy, An An của anh đưa tay ra với anh, cười đến lộ liễu và sáng ngời, như một cây hoa mân côi nở rộ.
Đối với anh, hắn là nhất kiến chung tình.
Nhưng mà anh lại chẳng thể bảo vệ hắn thật tốt.
Sống lại lần nữa là để tu bổ tiếc nuối, là để sống càng thêm hạnh phúc, là để khiến tất cả viên mãn,
Vậy thì mày đã làm được điều gì?
Mày làm mọi chuyện rối tung lên.
Bởi vì mày cố chấp, ngạo mạn, đa nghi, ích kỷ,
Bởi vì mày không chịu tin tình yêu em ấy dành cho mày,
Bởi vì em ấy quá tốt, mày tự ti,
Mày thật khiến người ta buồn nôn, Thu Ngôn Dục.
Mày thật khiến người ta buồn nôn, Thu Ngôn Dục.
Thu Ngôn Dục lạnh lùng thuật lại một lần lại một lần.
Không cần kẻ nào phán quyết, anh đã tự xử mình tội tử hình.
Trong giây phút Diệp Thiều An nhảy xuống, toàn bộ thế giới của anh ầm ầm sụp đổ.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ lên tới 100. 】
【 Được vạn người đau lòng, thương tiếc, yêu thích. 】
【 Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, kéo độ thiện cảm của Thu Ngôn Dục tăng lên đến 100. 】
【 Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, thu được vạn người kính ngưỡng / vinh quang / ái mộ / ngưỡng mộ / đau lòng / thương tiếc / yêu thích. 】
【 Hoàn thành nhiệm vụ vị diện, thu được năng lượng thế giới. 】
【 Hoàn thành nhiệm vụ vị diện, thu được năng lượng thế giới. 】
【 Kiểm tra thấy hồn phách của kí chủ bị hao tổn, hệ thống cung cấp dịch vụ bảo vệ. 】
【 Năng lượng của hệ thống có thể cung cấp một điểm chữa trị cho hồn phách của kí chủ, có muốn chữa trị hay không?】