Mà Ân Dục Cẩn vốn cũng không phải là một kẻ yêu giang sơn yêu quyền lực, sau khi có người trong lòng làm bạn, tất cả những thứ khác đều bị gã ném ra sau đầu, rất chuyên chú đi bồi Mục Văn Tĩnh du ngoạn.
Thế nhưng mấy ngày nay, Ân Dục Cẩn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Tên kia…vì sao vẫn chưa xuất hiện?
Bình thường hắn hận không thể đúng giờ bay ra nhắc nhở gã này nọ kia đó, một câu hai câu đều là giang sơn xã tắc nghe muốn phiền, vì sao mấy ngày nay gã đều không vào triều, tên kia vẫn không thèm xuất hiện?
Chẳng nhẽ đang mưu tính âm mưu gì đó?
Ân Dục Cẩn trong nháy mắt trở nên cảnh giác.
Nếu như… Lần này Văn Tĩnh ở ngay dưới mí mắt mình vẫn bị người ta hãm hại, gã tuyệt đối sẽ không buông tha cho Diệp Thiều An!
Biểu tình của Ân Dục Cẩn càng ngày càng khó coi.
Gã tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Văn Tĩnh!
Nghĩ đến Mục Văn Tĩnh, tâm lý Ân Dục Cẩn không khỏi có mấy phần đắng chát, Văn Tĩnh y chung quy…không yêu gã.
Bỏ rơi đám hầu cận phía sau, Ân Dục Cẩn quay đầu đi về phía thần điện của quốc sư, vì bảo đảm, gã cần phải nghiêm túc nhắc nhở Diệp Thiều An một phen, miễn cho cái tên này nổi lên tâm tư gì không nên có!
Đường Ân Dục Cẩn đi là một con đường nhỏ khá hẻo lánh, bình thường cũng không có mấy người, Ân Dục Cẩn theo bản năng không muốn người ta biết gã muộn như vậy vẫn đi tìm Diệp Thiều An.
“Ai… cứ đến ngày này… Quốc sư đại nhân lại khó chịu hơn…”
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng nói chuyện rì rầm, còn có ánh lửa lập lòe không rõ ràng lắm,, Ân Dục Cẩn theo bản năng tìm chỗ trốn, lại nghe thấy một người khác nói tiếp: “Đúng vậy…chớp mắt đã mười lăm năm rồi… Quốc sư đại nhân khẳng định khó chịu muốn chết.”
“Phải phải, vào ngày này hàng năm, quốc sư đại nhân đều cáo bệnh không ra, nhưng trong chúng ta có ai không rõ ràng chứ, quốc sư đâu có bị bệnh, đó là tâm bệnh mà…”
Kèm theo một tiếng thở dài đầy than thở, một người khác có chút tức giận bất bình tiếp lời: “Thân thể của quốc sư đại nhân cũng không được như trước kia, nhưng vị vương kia cũng thật là…chuyện gì cũng đẩy lên trên người đại nhân, thân thể của quốc sư đại nhân đã kém lắm rồi…”
Thân thể của Diệp Thiều An kém đi?
Ân Dục Cẩn cười lạnh đầy xem thường, chắc các ngươi chưa nhìn thấy thời điểm hắn rút kiếm ra đâu!
Nhưng mà…gần đây người ấy đúng là hơi đơn bạc.
Ân Dục Cẩn hồi tưởng lại cảnh tượng nhìn thấy buổi sáng hôm đó, người ấy nằm trên giường nhỏ, tóc đen như thác nước, khóe môi không có một chút hồng hào nào, thoạt nhìn vừa tái nhợt vừa gầy yếu;
Chậc, Đại Ân cắt xén thức ăn của hắn sao? Tự dằn vặt mình thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ ấy?
Ân Dục Cẩn có chút ghét mà cau mày.
“Nói cũng đúng, nếu như Cẩm điện hạ ở đây, quốc sư đại nhân chắc chắn sẽ không gian lao như thế…”
“Cẩm điện hạ cái gì cũng tốt… Chỉ tiếc tráng niên mất sớm haiz…”
“Nếu như không phải Cẩm điện hạ tráng niên mất sớm, ai còn nhớ tới tên hoàng tử bị nhốt trong lãnh cung này chứ? Cũng chỉ vì Cẩm điện hạ mất sớm, gã mới nhặt được cái lợi ích lớn như thế!”
“Xuỵt… Nói linh tinh gì đấy!” Một người khác tựa hồ có hơi sợ sệt: “…Giờ gã là vương thượng, ngươi cũng đừng nói linh tinh như vậy nữa!”
“Ngược lại nơi này cũng chẳng có ma nào đến, ngươi sợ cái gì?” Tên kia chẳng thèm để ý, nói: “Hơn nữa ta nói là sự thực, trong chữ Cẩn của vị Cẩn điện hạ này ám chỉ điều gì, chúng ta còn không rõ ràng sao?”
“Quốc sư đại nhân nhẫn gã nhiều năm như vậy, không phải bởi vì gã có một khuôn mặt giống với Cẩm điệ hạ như đúc sao?!”
“Câm miệng! Ngươi không muốn sống nữa sao?!” Một tên khác sợ hãi la lên, hắn một bên xô đẩy đồng bạn, một bên nôn nóng nói: “Đi nhanh một chút đi, đi mau.”
Dưới ánh trăng, Ân Dục Cẩn nghiêm mặt đứng dậy từ chỗ ẩn thân tối tăm, trong giọng nói của hai tên kia vừa rồi trong lúc vô tình để lộ ra tin tức khiến lòng gã nhấc lên cơn sóng thần, gã âm trầm nhìn bóng lưng của hai người kia, ánh mắt tàn nhẫn.
… Diệp Thiều An, đến tột cùng giấu diếm gã chuyện gì?!
Trong nháy mắt đó, lòng Ân Dục Cẩn tràn đầy phẫn nộ và phản cảm, gã rốt cuộc không còn tâm tư đi gặp khuôn mặt khiến người ta chán ghét kia của Diệp Thiều An nữa, quay đầu đi về cung điện của mình.
Không quản Diệp Thiều An giấu diếm gã chuyện gì, chỉ cần gã muốn biết, gã sẽ điều tra một cách tỉ mỉ!
Sau đó… khiến Diệp Thiều An phải trả một cái giá thật lớn!
“Điều tra.”
Trong tẩm cung đen kịt, Ân Dục Cẩn lạnh lùng rít ra hai chữ từ trong hàm răng.
Điều tra! Gã nhất định phải tra xét rõ ràng!
Những lão nhân trong cung năm đó đã chết gần hết rồi, lại thêm một nhóm chết vì gã trả thù nữa, thế nhưng ám vệ trực thuôc Ân Dục Cẩn cũng là vũ khí quan trọng nhất trong tay vương thượng đời đời kiếp kiếp, trải qua mấy ngày đêm tìm kiếm cũng bắt được hai tên thị vệ kia, cuối cùng cũng tra được không ít thông tin hữu dụng, đã có thể mắc nối tất cả chứng cứ thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Ân Dục Cẩn xem mật báo trong tay, ánh mắt càng ngày càng tối tăm.
Nguyên lai, trước gã, trong cung còn có một vị Đại hoàng tử, chàng rất được vương thượng yêu thích, ban tên Cẩm, được mọi người tôn Cẩm điện hạ, là bạn tốt tri kỉ của Diệp Thiều An, hai người cùng ăn cùng ngủ, cùng gối cùng chăn, quan hệ vô cùng thân mật;
Hóa ra chữ “Cẩn” trong tên gã, chính là tới từ tên của vị Cẩm điện hạ này!
Năm vị Cẩm điện hạ kia mười tuổi, vì bảo vệ Diệp Thiều An mà chết, trước khi chết nói với Diệp Thiều An: “An An… Cô đem…Đại Ân…giao cho ngươi…”
Diệp Thiều An cả ngày lẫn đêm treo Đại Ân ở bên mép, cũng bởi vì đó là nguyện vọng của vị Cẩm điện hạ này!
Nghe đâu, vị Cẩm điện hạ này sinh cùng ngày với gã, cho nên lúc đó gã mới được ban cho chữ Cẩn làm tên;
“Ầm ——!”
Cốc trà đột nhiên bị đập xuống đất, phát ra động tĩnh không nhỏ, Ân Dục Cẩn tối tăm nhìn mật báo trong tay, trên gương mặt tất cả đều là khí thế gió nổi lên trước cơn bão, ám vệ đến đây báo cáo cũng không dám thở mạnh, chỉ lo chọc giận vị đế vương lòng dạ hẹp hòi này.
“Ha ha…”
Ân Dục Cẩn đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười của gã rất thấp, cũng rất nhẹ, thế nhưng lại khiến người ta run rẩy từ tận đáy lòng, trong đôi mắt ấy là phẫn nộ và ác ý gần như vặn vẹo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Mặt, tương tự với vị kia,
Tên, lấy từ tên vị kia;
Vậy thì Diệp Thiều An, ngươi cả ngày lẫn đêm đều niệm Cẩn, rốt cuộc gọi Cẩn hay Cẩm?!
Ngươi cả ngày lẫn đêm rên rỉ gào khóc dưới thân ta, nhìn thấy rốt cuộc là Ân Dục Cẩn, hay là Ân Dục Cẩm?!
Ngươi luôn mồm luôn miệng nói yêu, đến tột cùng là yêu Ân Dục Cẩn, hay là Ân Dục Cẩm?!
Ha ha ha!
Uổng gã vẫn luôn coi Diệp Thiều An là thế thân, cũng không biết mình đã làm thế thân cho Diệp Thiều An mười mấy năm!
Gã chính công cụ giúp Diệp Thiều An thấy vật nhớ người!
Diệp Thiều An —— Diệp Thiều An ——
Mắt Ân Dục Cẩn như núi lửa phun trào,
—— từ xưa tới nay chưa từng có ai…dám đùa giỡn ta như thế!
—— ta sẽ bắt ngươi…phải trả một cái giá thật lớn.
“Vương thượng.” Bên trong tẩm cung bỗng dưng xuất hiện một tên ám vệ, hắn lập tức chú ý thấy không khí lúc này không giống bình thường, tâm lý âm thầm kêu khổ, đầu cúi thật sâu xuống, cung kính nói: “Quốc sư đại nhân tìm được thương hải di châu (con rơi con rớt) của vương thượng đời trước, quốc sư muốn vị vương tử này nhận tổ quy tông.”
“Ầm —— “
Mật báo trong tay bị Ân Dục Cẩn mạnh mẽ nặn gãy, nửa ngày sau, gã đứng lên, cười lạnh: “Được đó.”
—— đây là tìm được thế thân thích hợp hơn gã, cho nên không thèm chờ nữa muốn câu vào trong cung sao?
—— nằm mơ!
Trong lòng Ân Dục Cẩn lửa giận ngập trời, trên mặt lại càng thêm trầm ổn, gã hơi cúi đầu, che khuất nộ hỏa sắp nổ tung trong mắt;
—— Diệp Thiều An, ngươi giỏi lắm;
—— từ xưa tới nay chưa từng có ai dám chơi ta như vậy!
Ân Dục Cẩn yên lặng lập lại ba chữ Diệp Thiều An này trong lòng, trong con ngươi chợt lóe lên ánh sáng hung ác như lang sói.
—— cũng chưa từng có ai có thể toàn thân trở ra sau khi đùa bỡn ta!