• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hắn muốn giết em.” gã trai anh tuấn hơi hơi lo lắng nói, mi tâm nhăn chặt lại, vừa lo lắng vừa phẫn nộ, “An An, hắn muốn giết em, em không thể…!”

“Tôi không thể?” Diệp Thiều An phì cười một tiếng, hắn hất cao cằm lên, thần sắc kiêu căng, “Tôi muốn làm cái gì còn cần anh đồng ý?”

“Không… Không phải…” Tay chân Khương Văn Bách tựa hồ có hơi luống cuống, gã vụng về giải thích một phút chốc, chỉ thấy sự không kiên nhẫn trên mặt mày Diệp Thiều An càng nhiều, mới hít một hơi thật sâu, khắc chế cảm xúc lo lắng của mình, suy tư nói: “Thế nhưng An An, Thu Ngôn Dục đã làm những gì, em có biết không? Hắn không có lòng tốt tiếp cận em, từ lần đầu tiên gặp mặt đã vậy, bây giờ cũng chỉ do kế hoạch bị bại lộ, cho nên mới…”

Giọng nói của Khương Văn Bách dần dần biến mất dưới con mắt trào phúng của Diệp Thiều An, trong lòng gã đột nhiên cuồn cuộn lửa giận, rõ ràng Diệp Thiều An đã tự mình phát hiện ra rất nhiều chuyện, tại sao lại chê cười gã chứ?!

“Khương Văn Bách.” Diệp Thiều An lắc lắc đầu, ngữ khí mang theo mấy mạt tiếc hận: “Anh làm cho tôi rất thất vọng.”

Bên trong con ngươi đẹp đẽ như thủy tinh đen ấy lộ ra sự thất vọng triệt triệt để để, lòng Khương Văn Bách chấn động, một giây sau liền chật vật quay đầu đi.

Gã luôn cảm thấy, đôi mắt của Diệp Thiều An có thể nhìn thấu tất cả.

“Dạo này anh Hướng An nói không ít lời hay.” Diệp Thiều An lạnh nhạt nói, Khương Văn Bách quay đầu nhìn về phía Diệp Thiều An theo bản năng, “Anh Hướng An chán ghét anh như vậy, vì sao lại đột nhiên nói tốt về anh thế?”

Diệp Thiều An nhìn về phía Khương Văn Bách, hơi lộ ra mấy phần trào phúng: “Coi như anh Hướng An muốn tôi và Thu chia tay cũng sẽ không nguyện ý cho tôi ở bên anh một lần nữa, anh ấy không có tí hảo cảm gì với anh cả.”

“Có thể thấy được anh mang đến tin tức gì đó khiến cho bọn họ và Thu cắt đứt triệt để, mà anh, thông qua kế hoạch hành động hoàn mỹ, từ đó thay đổi ấn tượng về anh trong lòng anh Hướng An.”

“Để tôi ngẫm lại xem.” Diệp Thiều An nhìn thẳng vào Khương Văn Bách, nụ cười trên khóe miệng càng thêm chê cười, ngữ điệu cũng không khỏi nhẹ hơn, nhẹ nhàng cứ như tơ lụa lại khiến trái tim Khương Văn Bách vọt tới cổ họng: “Anh đã làm cái gì nhỉ?”

“Hình tượng một quý công tử thâm tình, khắc chế, tao nhã, nghiêm túc, bi thương, thống khổ?”

“Ngay khi tôi sinh tử chưa rõ, anh vẫn có thể mưu tính tất cả mọi chuyện, lưu lại khuôn mặt hoàn mỹ nhất trong lòng người thân của tôi.” Diệp Thiều An cười yếu ớt lắc đầu: “Năm đó khi tôi come-out với cha, ông ấy không đồng ý.”

Khương Văn Bách ngây ngốc nhìn Diệp Thiều An, bờ môi ưu mỹ đỏ mọng ấy mấp máy, lại cứ phun ra một cái lại một cái gai sắc nhọn.

“Ông ấy nói, thằng nhóc Khương gia đó, giấu tình cảm quá sâu cũng quá tham lam, con không phải là người cuối cùng nó chọn, con là con trai ta, ta biết con… con sẽ bị thương.”

Khóe miệng Khương Văn Bách hơi run run, Diệp Thiều An thờ ơ nói: “Thế nhưng tôi vẫn kiên trì như cũ, anh biết không, giáo dục từ trước đến giờ của Diệp gia chính là như vậy, tôi không đồng ý quyết định của anh, tôi đưa ra tiền căn hậu quả, thế nhưng nếu như anh vẫn kiên trì theo ý mình, vậy thì không có bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản anh.”

“Cho nên tôi ở bên anh, cho dù về sau chúng ta từng cãi vã xung đột, thậm chí chạm vào điểm mấu chốt của nhau, dù cho phải chia tay, tôi cũng chưa từng cảm thấy được sự đánh giá lúc trước của cha dành cho anh là đúng.”

“Thế nhưng ngày hôm nay, anh làm cho tôi rất thất vọng.” Diệp Thiều An bình tĩnh nói: “Tôi đã tin, cha nói đúng.”

“Khi tôi sống chết chưa rõ, anh vẫn có thể lợi dụng cái mác yêu tôi, tự tạo ra cho mình một bộ mặt hoàn mỹ, sau đó thu được sự thân mật và lợi ích lớn hơn nữa của người ta.”

“Anh ngay lúc tôi sống chết chưa rõ, vẫn tìm mọi cách lợi dụng tôi.”

Khương Văn Bách sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt gã lùi lại hai bước, một khắc đó, gã chỉ cảm thấy đôi mắt của Diệp Thiều An còn sắc bén hơn cả tia X quang, vạch trần tất cả mọi bí ẩn mà gã không muốn kẻ khác biết, gã giống như bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người vậy, vừa chật vật vừa phẫn nộ.

“Câm miệng ——!” Khương Văn Bách gầm hét lên: “Anh chưa hề nghĩ tới việc đả thương hay hại em, nhưng mà Thu Ngôn Dục lại muốn giết chết em!”

“Hắn tốt hơn anh ở điểm nào?!”

“Chậc, anh thẹn quá hóa giận à.” Diệp Thiều An lạnh nhạt lắc đầu, “Thu cho dù cho bỏ thuốc tôi, cũng chuẩn bị vô số khả năng bị tôi phát hiện việc này, thân phận của Thu chẳng hề đơn giản hơn tôi hay anh, thế nhưng hắn để lại đủ loại kẽ hở không đến hết được, nhưng đổi lại là anh, anh sẽ không để lại cho tôi một kẽ hở nào, có khi tôi chết rồi cũng phải giúp anh đếm tiền (ám chỉ chết rồi vẫn bị người ta lợi dụng).”

Đầu óc Khương Văn Bách trở nên hỗn loạn, suy nghĩ của gã cứ xoắn vào nhau, gã tàn nhẫn trừng Diệp Thiều An, nửa ngày mới cắn răng cười lạnh: “Vậy thì thế nào? Không phải hắn vẫn hại mày sao? Không phải hắn vẫn muốn mày chết sao? Hắn tốt hơn tao ở chỗ nào?!”

“Hắn hận mày như vậy, mày cho rằng lần này qua đi hắn sẽ không hại mày nữa?” Khương Văn Bách cười ha ha, ánh mắt độc ác: “Không thể, An An của tao à, mày đừng ngây thơ như vậy nữa được không?”

“Hận chính là độc dược, còn lâu mới tiêu trừ được, ngày mai hắn vẫn hận mày như cũ, sau đó cả đời mày đều phải sống trong cảnh bị người thân cận nhất sát hại trong bóng tối, chỉ có cái chết mới có thể kết thúc tất cả những chuyện này!” Đôi mắt Khương Văn Bách ôi thật oán độc, ngữ khí càng tràn đầy ác ý: “Ồ đúng rồi, mày luôn luôn ở bệnh chắc viện, mày còn chưa biết nhỉ? Lê lão thái [1], có lẽ bà ta đã…”

[1] Thái: xưng vị, dùng để tôn xưng bậc trưởng bối cao nhất.

Khương Văn Bách đột nhiên ngừng miệng, nửa ngày sau mới lắc lắc đầu, phì cười một tiếng, đẩy cửa rời đi.

Khi gã đi rồi, Diệp Thiều An chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn than thở thật lâu.

“Anh nếu muốn giết em, không cần phải phiền phức như vậy.”

“Tuy rằng sự xuất hiện của Khương Văn Bách khiến người ta không vui vẻ gì cho cam thế nhưng có một câu gã nói rất đúng.”

“Chỉ có cái chết của em mới có thể kết thúc tất cả những chuyện này.”

Hắn chậm rãi vén chăn lên, mở cửa phòng bệnh ra.

Video kết thúc ở đây, trong bóng tối, con ngươi Thu Ngôn Dục trống rỗng mà tê dại.

Sau khi Diệp Thiều An nhảy lầu, băng ghi hình theo dõi của bệnh viện chỉ có thể nhìn thấy trước khi Diệp Thiều An xuất môn, Khương Văn Bách đã tiến vào phòng bệnh, mà Thu Ngôn Dục lại từng an bài bên trong căn phòng bệnh đó một cái máy thu hình bí mật.

Sau đó anh lấy được cái video này, thế nhưng có ý nghĩa gì chứ?

Khương Văn Bách đúng là đã để cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, thế nhưng tất cả rơm rạ phía trước đều do bản thân mình để lên mà. [2]

[2] Ngạn ngữ: “Cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà.” (It was the last straw that broke the camel’s back.) Cũng một dạng tương tự như: “Một giọt nước làm tràn ly.” Nguồn gốc của từ này bắt nguồn từ câu truyện sau: Ả rập thế kỷ 19, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết.

Mà An An của anh vô luận ở lúc nào nơi nào, ở trước mặt bất kỳ người nào, đều che chở anh chẳng ngại điều chi.

Thu Ngôn Dục nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đêm lạnh như nước, anh gửi một phần video này cho Lê Hướng An, người thân của An An có quyền được biết nguyên nhân cái chết của An An, làm xong tất cả những việc này, anh ngã ngồi trên ghế sa lon, hô hấp yếu ớt đến cực điểm.

An An, em sẽ xuất hiện trong mộng của ta chứ?

——

Lê gia Diệp gia quyết liệt với Khương gia.

Thời điểm Thu Ngôn Dục chiếm được tin tức này, đã muộn lắm rồi.

Kể từ ngày hôm ấy, anh đã khóa mình ở trong trang viên, không rời khỏi trang viên nửa bước cũng không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, chỉ thỉnh thoảng sẽ có người đưa một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt cần thiết vào, nhưng chỉ có thể đặt ngoài trang viên, bây giờ, anh không biết thông tin bên ngoài nhanh như trước nữa, hay nên nói, anh khinh thường đi tìm hiểu.

Diệp Thiều An rời đi đã mang theo sinh mệnh lực của anh đi mất rồi, khiến cho anh như một lão già tuổi xế chiều, không nhìn ra nửa phần sinh khí.

Chỉ có một khóm hoa hồng trồng ở sân sau vẫn kiều diễm mỹ lệ như liệt hỏa, tô thắm cả một vùng trời, đẹp như thơ như hoạ.

Anh chỉ còn một khóm hoa mân côi ấy thôi.

Một đời trước, An An chết rồi, anh đau đến không muốn sống, mấy tháng sau liền tự sát, ngày không có An An quá mức thống khổ và dày vò.

Mà bây giờ, mỗi một ngày còn dày vò hơn đời trước vô số lần, anh cũng chẳng còn ý muốn tự sát nữa.

Anh muốn chuộc tội.

Cả ngày lẫn đêm đều chịu thống khổ, giống như lúc trước An An từng phải chịu đựng dằn vặt vậy.

Bất kỳ kẻ nào khiến An An khó chịu đều phải chịu đựng sự trả thù gấp trăm lần, ngàn lần của anh.

Ngay cả chính anh cũng không phải ngoại lệ.

Mà hôm đó, có một vị khách không tưởng tượng nổi đã đến thăm trang viên.

Là Lê Hướng An.

Thu Ngôn Dục cũng không cho y tiến vào, chỉ đứng ở cửa trang viên bình tĩnh nhìn y, Lê Hướng An phức tạp nhìn Thu Ngôn Dục, nửa ngày sau mới khàn giọng nói: “Video là cậu gửi cho tôi?”

Thu Ngôn Dục gật gật đầu.

Lê Hướng An hít mạnh một hơi: “Tôi nợ cậu một món nợ ân tình.”

Thu Ngôn Dục lắc lắc đầu.

Lê Hướng An cười lạnh nói: “Lê gia chúng tôi không nhận nổi ơn huệ của vị tôn đại phật ngài đây đâu.”

Thu Ngôn Dục không nói gì, chỉ nhìn xe Lê Hướng An một chút, tiễn khách trong câm lặng.

Lê Hướng An đột nhiên cảm thấy hơi quái dị, tại sao Thu Ngôn Dục lại không nói chuyện thế.

Lê Hướng An giễu cợt nói: “Sao nào, bây giờ Thu thiếu ngay cả một câu cũng không muốn nói với tôi?”

Thu Ngôn Dục thẫn thờ đi vào bên trong trang viên, biểu tình của Lê Hướng An trở nên giận dữ trong nháy mắt, Thu Ngôn Dục từ xa ném cho y một cái túi giấy cực kỳ dày nặng, Lê Hướng An phẫn nộ quát: “Dừng lại! Cậu dừng lại!”

Thu Ngôn Dục thờ ơ chẳng động lòng đi vào trong trang viên.

Lê Hướng An mở cái túi giấy đó ra, là đủ loại sổ sách chuyển giao, nhất thời sửng sốt một chút, trang cuối cùng mới viết vài chữ đơn giản.

“Vì An An, anh cần những thứ này.”

Lê Hướng An giật giật môi.

Đúng, Khương gia liên hiệp với Đường gia Vương gia đối phó với Lê gia Diệp gia, bọn họ cần nhiều sức mạnh hơn.

Lê Hướng An giật giật khóe môi, đầu óc của y đang kêu gào muốn xé tất cả những thứ này đi, nhưng niềm tin vì An An báo thù giết chết Khương Văn Bách như ngọn lửa thiêu đốt lòng y.

Cuối cùng, y nhận những thứ này.

Chờ Khương gia ngã, y sẽ trả lại tất cả, bao gồm cả lợi tức.

Y nhìn về phía Thu Ngôn Dục, Thu Ngôn Dục lập tức đi thẳng vào nhà, mặt trời bị đám mây che đi tối sầm lại, Lê Hướng An đột nhiên cảm thấy Thu Ngôn Dục đặc biệt gầy yếu tê dại, giống như một lão già gần đất xa trời.

Y ngẩn ngơ nhìn văn kiện trong tay, thân ảnh Thu Ngôn Dục đằng trước đã biến mất, nửa ngày sau, y nhắm hai mắt lại, y biết Thu Ngôn Dục đang trừng phạt bản thân mình, nhưng vậy thì thế nào?

An An của y, biểu đệ của y, chẳng cần biết Thu Ngôn Dục có dằn vặt bản thân thế nào, cũng không về được nữa.

Nước mắt rơi xuống trong câm lặng.

Thu Ngôn Dục nhìn một đóa hoa mân côi kiều diễm, khóe miệng hơi nhếch lên, đây là đóa hoa anh và An An cùng nhau trồng xuống.

Khóe miệng của anh mở ra, muốn hộc ra hai chữ: An An.

Cuối cùng anh chẳng nói được câu nào.

Anh tự xây cho mình một nhà tù, nhốt bản thân anh vào trong trang viên tràn đầy hồi ức này.

Mãi đến tận cái chết tự nhiên (chết già).

Hết chương 36~Hoàn thế giới thứ hai~

Lăng: đã xong một thế giới nữa =w= cảm ơn mọi người luôn dõi theo.

cropped-fb_img_1579005834125jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK