• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ẩu đả ở hành lang đối với lớp VIII mà nói không tính cái gì.

Lớp VII và lớp VIII giống như bị cách ly với những lớp khác, các lớp khác muốn tới lớp VIII phải đi qua một dãy hành lang gấp khúc và vài chỗ ngoặt, phòng làm việc của giáo viên ở phụ cận, đồng thời là nơi cách lớp VIII xa nhất, cho nên đối với lớp VIII mà nói, ẩu đả ở hành lang chẳng khác gì đang ẩu đả ở một nơi bí mật cả, ngược lại ngoại trừ giờ lên lớp, thường không có giáo viên nào đi đến chỗ này, mà một khi nhìn thấy có rất nhiều học trò bu lại ở hành lang, các thầy giáo cũng sẽ tự giác quay đầu rời đi, tránh cho mình cũng bị vạ lây.

Bất luận là hiệu trưởng, giáo viên, thậm chí ngay cả chính học sinh lớp VIII đều đã từ bỏ học nghiệp của mình, học làm cái gì? Dù sao sau này chỉ cần có cái danh đi du học nước ngoài, về nước sẽ được vào công ty gia tộc làm, hoặc trực tiếp được cha mẹ trưởng bối xếp vào một vị trí thanh nhàn lại lắm lộc, bọn họ từ khi sinh ra đã có một cuộc đời thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, chẳng phải làm cái gì cũng có thể dễ dàng có được thứ mà người khác dù nỗ lực cả đời cũng không đạt được, như vậy còn cần nỗ lực làm gì? Sống tiêu sái mới không phụ lòng dòng máu của mình nhe!

Chỉ là đánh nhau ẩu đả mà thôi, ký một cái, thông báo phê bình một lần, phê bình trước toàn trường, thậm chí lớn hơn một chút, dù bị ghi vào học bạ, đối với bọn họ mà nói chẳng phải chuyện to tát, ngược lại bọn họ cũng đâu phải sống dựa vào cái học bạ đó, hơn nữa, chỉ cần người nhà nói với hiệu trưởng vài câu, quyên tiền xây cái thư viện, có khi ngay cả một tội trạng cũng không có.

Sợ gì chứ?

Đối với đám công tử bột này, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường như cơm bữa, bọn họ chưa bao giờ thua thật, phí lời, đối mặt với một đám thiếu gia tiểu thư có gia thế ngạo nhân, mẹ nó ai dám thật sự hạ thủ đánh người? Không muốn lăn lộn ở đế đô nữa đúng không?

Hôm nay đánh đám thiếu gia tiểu thư này, tối đến thiếu gia tiểu thư chạy về nhà khóc lóc, ngày mai bạn sẽ bị ngã ngựa, đó không phải chuyện bị đánh lại một trận là có thể giải quyết!

Đánh một trận chỉ là chuyện nhỏ thui!

Đám thiếu gia tiểu thư này vừa tùy ý vừa kiêu ngạo, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, thiếu niên bình thường mà bọn họ vẫn luôn xem thường, hoàn toàn không để vào mắt lại tàn nhẫn hạ gục họ từng người từng người một!

Một đám người không đánh thắng nổi một người!

Vô cùng nhục nhã!

Thiếu niên đi đầu mất công tốn sức muốn bò dậy, lại bị Diệp Thiều An đạp một cước, Diệp Thiều An ngồi xổm xuống, giọng nói ôn hòa: “Đừng giãy giụa nữa, còn giãy nữa là không đứng lên nổi đâu, đến lúc đó mày bị người ta đặt vào cáng khênh đi, rất mất mặt đó, đúng không?”

Một đám xông lên lại bị một mình Diệp Thiều An đánh cho hoa rơi nước chảy, tên nào tên ấy nằm rạp trên đất vô cùng nhục nhã, bây giờ lại bị Diệp Thiều An nói một câu chẳng khác gì một mũi dao đâm vào lòng, quả thực chính là thâm cừu đại hận!

Biệt Tương Chi cảm thấy mình sắp phun máu ra ngoài rồi!

Diệp Thiều An có khác gì lấy dao đâm vào lòng y không!

“Mày chờ đó, mày chờ đó.” Biệt Tương Chi ra sức giãy giụa, tức giận đến vành mắt đỏ au, “Mày chờ đó, thù này không báo, tao sẽ mang họ mày!”

“Mày không phải đã mang họ tao sao?” Diệp Thiều An ngạc nhiên nói, sau đó nói lái theo ngữ điệu của Biệt Tương Chi, gằn từng chữ: “Hôm nay bố mày mà không đánh chết mày, bố mày sẽ mang họ mày!”

“Không phải tự mày nói vậy sao?”

“…” Biệt Tương Chi chỉ cảm thấy mình bị tức chết rồi, y một bên giãy giụa một bên chửi ầm lên: “Tao con mẹ nó giết chết mày —— “

“Miệng thật bẩn.” Diệp Thiều An tâm bình khí hòa vươn tay trên dưới giữ đầu và cằm của Biệt Tương Chi, bảo đảm y không thể phun ra một chữ nào nữa, mới ôn hòa mỉm cười: “Đúng rồi, mày trước kia họ gì? Tên gì? Chẳng nhẽ không dám đi đổi họ? Mày bao giờ thì có thời gian? Hay chọn luôn ngày mai đi?”

Biệt Tương Chi lúc này sắp nổ tung, trong miệng của y tràn ra mùi máu tanh, y dùng lực quá mạnh trực tiếp cắn rách môi mình!

“Con mẹ nó mày ——” Diệp Thiều An buông tay ra, Biệt Tương Chi hùng hùng hổ hổ một hồi lâu, Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn hỏi: “Mày mắng xong chưa?”

Biệt Tương Chi: “… Đệt! Vẫn chưa!”

“Há.” Diệp Thiều An bình tĩnh nói: “Vậy mày cứ tiếp tục.”

Diệp Thiều An đứng dậy, ung dung bước vào phòng học, nữ sinh vây xem theo bản năng tránh ra nhường đường cho hắn, Biệt Tương Chi trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng tiêu sái của Diệp Thiều An, tức run cả người.

Mẹ kiếp! Cái thằng tạp chủng này!

Không tới một phút, Diệp Thiều An đã đi ra, trong tay hắn cầm một quyển sách bài tập vật lý và một chiếc bút, tâm bình khí hòa ngồi xổm trước mặt Biệt Tương Chi, ôn hòa nói: “Mày tiếp tục mắng đi.”

Biệt Tương Chi ngoác mồm lè lưỡi nhìn Diệp Thiều An bình tĩnh mở ra quyển sách bài tập vật lý, không coi ai ra gì bắt đầu làm bài.

Đệt bà nó!

Biệt Tương Chi ngay cả khí lực mắng người cũng không có, chỉ giương đôi mắt nhìn chằm chặp vào Diệp Thiều An, hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống người nào đó!

Làm xong một bài Diệp Thiều An cũng không ngẩng đầu lên, đầu bút nhanh chóng viết xuống đáp án trên trang giấy trắng, hỏi: “Mày đã mắng xong chưa? Mắng xong rồi thì chúng ta thương lượng chuyện đổi họ một chút nhé? Nguyên họ của mày là gì? Tên gì? Có muốn thương lượng với ba mẹ mày một chút không? Mai mày có rảnh không? Cầm hộ khẩu và chứng minh thư bản gốc của mày ra đã đủ chưa?”

“Tao đ!t mẹ mày!” Biệt Tương Chi chửi ầm lên, nếu cha y mà biết chuyện này chắc chắn sẽ đánh chết y!

Nửa tiếng sau đó, mỗi khi Biệt Tương Chi ngừng chửi bới, Diệp Thiều An sẽ lôi vấn đề đó ra hỏi lại một lần, Biệt Tương Chi lại tiếp tục chửi ầm lên, giằng co tận 30 phút.

“Mày lại mắng xong rồi?” Diệp Thiều An nhìn sách bài tập vật lý đã được giải xong một chương, thống khoái sửa sang sách bài tập vật lý xong, đặt chiếc bút màu đen trung tính trên quyển sách, ôn hòa nhã nhặn nói: “Vậy chúng ta tiếp tục thảo luận việc mày đổi họ nhé? Nguyên họ của mày là gì? Sau khi đổi thành họ Diệp có êm tai hơn không? Mày có muốn thông báo cho cha mẹ mày sớm một chút không? À đúng, mày đã tròn mười tám tuổi chưa? Nếu chưa đủ mười tám tuổi, hẳn là cha mẹ mày phải dẫn mày đi đổi tên à?”

Biệt Tương Chi tàn bạo nhìn Diệp Thiều An, trong lòng đã đem Diệp Thiều An băm thành tám mảnh, thế nhưng ngoài miệng lại không phun ra chữ nào nữa, lúc nãy vừa mắng liên tục hơn mười phút, sau đó lại bị đánh một trận tàn nhẫn, cổ học đã khản đặc lại, bây giờ vừa lên tiếng liền đau, y sao có thể mắng người được nữa?

“Ồ, không mắng nữa?” Diệp Thiều An liếc mắt nhìn Biệt Tương Chi một cái, nhìn tay phải của y đang xoa cổ, hiểu rõ mỉm cười, ung dung đứng lên, âm thanh có một loại mát mẻ lạnh nhạt đặc biệt, “Hi vọng mày nhớ kỹ trận giáo huấn này, sau này muốn đi chửi người khác thì phải nhớ hôm nay cổ họng mày đau cỡ nào.”

“Nói mày ngu xuẩn, là bởi vì mày dễ dàng nhảy vào cạm bẫy tao bố trí, hai tay dâng lên tất cả ưu thế của mình cho tao; ngẫm lại bây giờ cổ họng mày đau nhường nào, tặng mày hai chữ ngu xuẩn cũng đâu có oan, phép khích tướng rõ ràng như vậy, ngay cả câu hỏi cũng không thèm đổi, mày còn có thể liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần nhảy vào bẫy? Mày thật đúng là làm tao nhìn với cặp mắt khác xưa mà.”

Diệp Thiều An lộ ra một nụ cười đểu hoàn mỹ, nụ cười đó khiến Tương Chi hận không thể lao đến bóp chết hắn!

“Mày nhìn xung quanh một chút đi, trừ mày ra, còn có ai không?”

Biệt Tương Chi theo bản năng nhìn xung quanh, hành lang giờ thật yên lặng, ngoại trừ y và Diệp Thiều An, chẳng còn một ai khác.

Bọn nó —— đám bạn của y, dám vứt bỏ y!!!

Đôi mắt của Biệt Tương Chi trợn to trong phút chốc, có thể thấy tâm thần rung mạnh, Diệp Thiều An lại chẳng thèm e dè tâm tình của y, chỉ cười nói: “Một việc cuối cùng, tao còn nhớ rõ mày từng nói nếu không đánh chết tao sẽ mang họ tao, vậy sao mày lại không nghĩ ra việc tao từ chối mày theo họ tao chứ?”

“Lúc đang nói chuyện, phải nhớ kỹ lời nói của kẻ khác mới có thể chiếm cứ ưu thế nha, thằng nhỏ ngốc.”

Diệp Thiều An thương hại sờ sờ mái tóc của Biệt Tương Chi, thong dong rời đi, chỉ để lại một mình Biệt Tương Chi lăng lăng ngã dưới đất.

Tiết thứ hai đáng lẽ là tiết số học, nhưng có lẽ tình hình ở hành lang khi đó đã dọa sợ giáo viên dạy toán rồi, Diệp Thiều An tâm bình khí hòa thầm nghĩ, hắn lấy ra một cuốn sách số học trên đống sách trên mặt bàn*, cẩn thận nhìn.

*Học sinh năm cuối cấp ở TQ thường chồng cả một đống sách trên mặt bàn, một là để thể hiện ý chí quyết tâm học hết số sách này, hai là vì sách quá nhiều, ngăn bàn không để đủ sách, phải đặt lên trên mặt bàn và mang thêm một thùng các tông nữa đi để đựng sách.

Ngay khi Diệp Thiều An bước vào lớp VIII, bạn học lớp VIII liền tự giác dừng việc đang làm lại, tất cả mọi người theo bản năng nhìn Diệp Thiều An, thế nhưng Diệp Thiều An lại như chẳng cảm thấy những ánh mắt đó, ung dung đi về chỗ ngồi của mình, sau đó rút ra sách số học, nhận nhận chân chân nhìn.

Thoạt nhìn giống như một học sinh tốt tiêu chuẩn.

Nếu như không phải vừa rồi nhìn thấy hắn ra tay thu thập người ta rất tàn nhẫn, nếu như không phải vừa rồi nhìn thấy một mình hắn đánh gục 32 nam sinh lớp VIII, hơn nữa trong 32 người này, còn bao gồm vài tên đã học Taekwondo, thuật phòng thân, đấu kiếm và vài mẹo bảo vệ bản thân từ nhỏ đến lớn, có cả mấy thằng “đàn anh” lúc đánh nhau rất hung mãnh nữa,

Những người này đứng trước mặt Diệp Thiều An, lại bị dễ dàng giải quyết như đám cừu non.

Học sinh lớp VIII tao nhìn mày mày lại nhìn tao một chút, sau đó đều cúi đầu, tự giác cầm sách lên, không dám phát ra âm thanh.

Cho dù bọn họ căn bản đọc không hiểu, thế nhưng nhỡ phát ra âm thanh quấy rối đến vị đại lão này đọc sách…

Bọn họ rất sợ mình lại bị đánh một trận nha!

Đám trẻ lớp này cũng rất cần mặt mũi, dù Diệp Thiều An ra tay có tàn nhẫn, nhưng sẽ không tạo thành thương tổn với bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ là rất đau mà thôi, hơn nữa trên mặt cũng không có vết thương, cánh tay lúc trước trắng trẻo non nớt bây giờ vẫn non nớt trắng trẻo, dù đau muốn chết nhưng chẳng thể tìm ra được một vết bầm, đứa nào dám không ngại nói chỗ này đau? Đứa nào dám không ngại nói muốn đến phòng y tế?

Nhịn đi.

Sau khi Diệp Thiều An tiến vào phòng học, Văn Khang Bình mới từ chỗ đứng đi ra, khóe mắt của gã mang theo một phần ý cười, nhưng khác với ý cười như có như không trước kia, nụ cười lúc này lại có vài phần vui vẻ chân thật.

Thế nhưng khí tràng của gã hết sức kinh người khiến đám tiểu đệ chung quanh nơm nớp lo sợ, không biết tại sao khí thế của lão đại đột nhiên trở nên tàn nhẫn như vậy.

—— rất giống… rất giống một đầu lang đang theo dõi con mồi…

—— ánh mắt ấy khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn một cái đã phát lạnh từ tận đáy lòng.

Thật biết điều.

Văn Khang Bình nghĩ thầm,

Thực sự là quá có ý tứ.

Một sự sung sướng hiếm thấy dâng lên trong lòng gã, chuyển Diệp Thiều An vào vào Học viện Thương Hải, thực sự là một quyết định đúng đắn.

Nếu không, sao gã có thể nhìn thấy một người thú dzị như thế?

Gã nhanh chân đi đến trước mặt Biệt Tương Chi, ánh mắt ám trầm, tình cờ lóe lên vài tia lửa nhảy nhót, khiến cho cả con người trở nên ngông cuồng, “Này,”

Văn Khang Bình đạp đạp Biệt Tương Chi, ngạo mạn nói: “Gọi Diệp Thiều An ra đây cho tao.”

Diệp Thiều An thú vị như vậy, sao có thể lưu lại lớp VIII chứ?

Đương nhiên phải đặt ở trước mắt mình, cả ngày lẫn đêm, trong mọi thời điểm, mới đúng.

Có ý tứ, quá có ý tứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK