Mấy năm trước, thời điểm Diệp Thiều An mới lên làm quốc sư, suất binh trong “cuộc chiến với Kỳ quân”, Kỳ quốc và Đại Ân đã trở mặt nhiều năm, thế nhưng người Kỳ quốc luôn dũng mãnh thiện chiến, mà Đại Ân qua nhiều năm như vậy vẫn không thể chiếm được chút lợi lộc nào của Kỳ quốc, mà trong “cuộc chiến với Kỳ quân” Đại Ân không chỉ hoàn toàn thắng lợi, Diệp Thiều An còn bắt sống được Tam vương tử của Kỳ quốc, từ đó phá vỡ được cục diện Đại Ân không địch lại Kỳ quốc, nhất thời thanh danh vang dội, rất nổi tiếng trong dân gian.
Hơn nữa hắn cũng vô cùng tuấn mỹ, thời điểm khải hoàn về triều đầu đường cuối ngõ đầy ắp người, ở kinh thành lời đồn đại « không phải quốc sư không lấy chồng » được lan truyền mạnh mẽ, quốc sư được phong danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử của Đại Ân, lúc ấy đầu đường cuối xóm, không ai không biết danh hào của quốc sư Diệp Thiều An.
Khi đó Diệp Thiều An, thiếu niên khí phách, ngay thẳng chính trực, cực kỳ chói mắt.
Cho nên bây giờ hắn vẫn cực kỳ được người ta hoan nghênh.
Cho dù mấy năm nay hắn ít giao du với bên ngoài, rất hiếm khi xuất hiện ở dân gian, nhưng một khi xuất hiện, vẫn giống như năm đó, được vạn người mê luyến kính ngưỡng.
Mục Văn Tĩnh giấu mình trong đám người, nhìn nam nhân trên thiên đàn tựa như “Trích Tiên” ấy, không khỏi khẽ mỉm cười, giấu đi si mê và tham lam trong mắt, nam nhân này vẫn giống như năm đó.
Tất cả mọi người đều cho rằng Mục Văn Tĩnh y quen biết Ân Dục Cẩn rồi mới tiếp xúc với Diệp Thiều An, kỳ thực không phải, y quen với Diệp Thiều An trước, y tiếp cận Ân Dục Cẩn, cũng chỉ bởi vì Diệp Thiều An.
Năm đó cũng như hôm nay, nghi thức tế thiên long trọng, tiếng người huyên náo cả Đại Ân, đầu đường cuối ngõ đều đang thảo luận về nghi thức tế thiên lần này, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người quốc sư, chỉ có y, ngay khi đang buồn bực ngán ngẩm nhìn lên thiên đàn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên mặc áo trắng bên người quốc sư.
Bạch y như tuyết, tóc đen như thác nước; công tử như ngọc, nhẹ nhàng tựa tiên,
Chỉ liếc mắt một cái, như đã nhập ma, sau đó trong vô số ngày đêm hiu hắt, rốt cuộc không thể nào quên được.
Sau đó, y liền chạy đến xem tất cả nghi thức tế thiên người này tổ chức, thời gian phảng phất như không thể lưu lại bất kỳ dấu ấn nào trên người người này, người này vẫn giống như năm ấy, chỉ liếc mắt một cái, đã làm cho y nhập ma.
“Quốc sư —— quốc sư ——!”
Mục Văn Tĩnh hơi hoảng thần, liền được tiếng kêu của nữ tử bên cạnh giúp tỉnh lại thần trí, y nghe người bên cạnh mừng đến phát khóc thảo luận về Diệp Thiều An, y nghe từng câu câu ca ngợi và yêu thương thoát ra từ miệng những người xung quanh, y có thể cảm nhận được kính ý và kính yêu mà bọn họ dành cho Diệp Thiều An, cũng có thể cảm nhận được tình ý dạt dào trong giọng nói của bọn họ.
Cõi đời này người ái mộ Diệp Thiều An quá nhiều, nam nhân kia có mị lực đặc biệt, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có vô số người tranh tiên khủng hậu (chen lấn) đem lòng yêu hắn, chỉ cần hắn một câu, liền có vô số người cam tâm tình nguyện sống vì hắn, chết vì hắn.
Đây chính là Diệp Thiều An nha.
Mục Văn Tĩnh chậm rãi nở nụ cười, che khuất điên cuồng mê luyến nơi đáy mắt,
Hắn là báu vật, báu vật được vô số người mơ ước và mê luyến.
A Cẩn, ngươi không giữ được một báu vật như thế đâu.
Khóe miệng Mục Văn Tĩnh dập dờn ra một phần ý cười, y chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý để các loại tâm tình bành trướng trong lòng, trước mắt của y xuất hiện khuôn mặt tinh xảo của Diệp Thiều An, y chậm rãi liếm liếm khóe môi của mình, cố gắng che lấp đi sự tham lam mãnh liệt ấy hết mức có thể,
Chỉ có ta, mới có thể bảo vệ báu vật này.
Nghi thức tế thiên phi thường long trọng, nhưng bởi vì Nhị điện hạ lưu lạc chốn dân gian mười mấy năm, cho nên khi nghi thức tế thiên bắt đầu, chàng cơ hồ đi theo bên người Diệp Thiều An toàn bộ hành trình, lăn lộn vài cái đã quen mặt mấy người, Ân Dục Cẩn ngược lại lại rời đi giữa chừng, hậu kỳ hoàn toàn do Diệp Thiều An chống đỡ.
Thế nhưng chỉ có Ảnh Nhất biết, Diệp Thiều An phải chống đỡ khổ sở như thế nào.
Ảnh Nhất thậm chí cảm thấy cực kỳ trào phúng, bất kể là Nhị điện hạ trước mắt luôn dán lấy chủ nhân giả vờ làm một thiếu niên ôn hòa ngoan ngoãn ngượng ngùng, hay là vị vương thượng khó nén được âm trầm căm ghét mà phẩy tay áo bỏ đi ấy, thậm chí là cái kẻ ẩn nấp trong bách tính mơ ước chủ nhân Mục Văn Tĩnh kia, dĩ nhiên không ai phát hiện chủ nhân không khỏe.
Chủ nhân rõ ràng đã rất mệt mỏi, lại vẫn vì Đại Ân mà khổ sở chống đỡ, còn những kẻ này, những kẻ lòng mang mê luyến với chủ nhân, lại chẳng một ai nhìn ra chủ nhân không ổn.
Đúng là mỉa mai.
Ảnh Nhất bất động thanh sắc chống phía sau Diệp Thiều An, trong trường hợp này, y là thị vệ tùy tùng của quốc sư nên vẫn đi bên người Diệp Thiều An, ngay đầu tiên đã nhìn ra Diệp Thiều An không khỏe, y không tiếng động làm điểm tựa truyền sức mạnh cho Diệp Thiều An, giúp Diệp Thiều An có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, ngược lại Nhị điện hạ bên người Diệp Thiều An lại bất mãn liếc mắt nhìn y, ảnh vệ lúc nãy còn không thèm Ân Dục Cẩm, chủ nhân của y từ trước đến giờ đều chỉ có một, đến vương thượng y còn không thèm quan tâm, huống chi chỉ là một tên Nhị điện hạ?
Nếu như không phải sợ có người quấy rối sự an bình sau này của chủ nhân, Ảnh Nhất càng muốn đi theo chủ nhân, ít nhất những ngày ở cõi âm ấy, y cũng có thể bảo vệ được chủ nhân ít nhiều.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, chủ nhân vì Đại Ân cúc cung tận tụy, thật sự đã quá mức mệt mỏi rồi, nếu ngày sau chủ nhân muốn hưởng thụ an bình, y tất nhiên sẽ bảo vệ phần an bình này của chủ nhân thật tốt.
Bất luận kẻ nào, cũng không thể phá hoại sự an bình ấy của chủ nhân!
Ảnh nhất thầm phát thệ trong lòng.
Nghi thức tế thiên giúp Diệp Thiều An quét một làn sóng tồn tại trong dân gian, mấy ngày liên tiếp cuộc trong những nói chuyện say sưa của bách tính kinh thành chỉ nói về nghi thức tế thiên và quốc sư Diệp Thiều An, chuyện từ nhỏ của Diệp Thiều An lại bị nhai đi nhai lại, 80% thuyết thư (người kể chuyện) ở kinh thành đều giảng giải những công tích vĩ đại của quốc sư Diệp Thiều An, trong lúc nhất thời cả kinh thành đều bàn tán về “Quốc sư”.
Là một quốc gia vương quyền và thần quyền đồng thời tồn tại, trong lòng bách tính dân gian, thần quyền thần điện thậm chí còn cao hơn cả vương quyền, hơn nữa Diệp Thiều An thật sự đã tiếp cận đến ảo tưởng tiên nhân trong lòng bọn họ, “cuộc chiến với Kỳ quân” xa lắc xa lơ cũng bị bọn họ đào ra nói lại, ‘không chút sơ hở’ ‘dụng binh như thần’ và tất cả những danh hào khác đều được tính trên đầu Diệp Thiều An, rất nhanh, Diệp Thiều An lại nổi tiếng trong dân gian một lần nữa.
Mà trong khoảng thời gian này, bước đi của quốc sư trên triều liên tục gặp khó khăn.
Ân Dục Cẩn đã hoàn toàn không thèm che giấu mục đích có được Diệp Thiều An, gã ra tay càng ngày càng thẳng thắn dứt khoát, một đám lại một đám tâm phúc của quốc sư bị cách chức, ai cũng muốn sống được an ổn, khoa cử năm nay đã qua, thế nhưng Ân Dục Cẩn lại không hài lòng với kết quả lựa chọn tài tử của khoa cử năm nay, không nằm ngoài dự đoán, khoa cử năm năm cũng do một tay Diệp Thiều An lo liệu, gã không muốn phân người tốt cho Diệp Thiều An, cho nên, gã dự định cử hành lại khoa cử năm nay một lần nữa, Diệp Thiều An cực lực chống cự, cũng vẫn không có cách nào thay đổi quyết tâm trùng giương khoa cử của Ân Dục Cẩn.
Mà một ít những phương án cải cách và biện pháp được định ra của quốc sư, cũng bị đủ loại lý do gác lại hoặc thủ tiêu, quyền lên tiếng của quốc sư ở trên triều đình từ từ bị hạ xuống thấp nhất.
Sau đó, Diệp Thiều An liền bởi vì sự tình trùng giương khoa cử mà tìm Ân Dục Cẩn nhiều lần, đều bị Ân Dục Cẩn đóng cửa không gặp, việc trùng giương khoa cử tựa hồ đã thành, Diệp Thiều An chỉ có thể bất đắc dĩ, mời Mục Văn Tĩnh tới.
“An An có việc cầu ta?” Mục Văn Tĩnh cười híp mắt ngồi trên giường Diệp Thiều An, không khách khí một chút nào lấy tay khoát lên bả vai Diệp Thiều An, cười híp mắt nói: “A, để ta ngẫm lại, là chuyện gì khiến An An phải cầu đến ta vậy?”
“Là chuyện khoa cử có đúng không?” Mục Văn Tĩnh giả bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Trùng giương khoa cử a, coi chuyện lớn như vậy như trò chơi, A Cẩn thực sự là không đúng nha.”
Mục Văn Tĩnh giả vờ khéo léo lắc lắc đầu, thở dài nói: “Thay đổi xoành xoạch, lần này danh tiếng của A Cẩn trong lòng kẻ đọc sách đã bị xuống dốc không phanh, nói không chắc còn có thể bị gán lên đầu hai chữ “hôn quân” đấy, chậc chậc chậc.”
Diệp Thiều An bình tĩnh lạnh nhạt nhìn Mục Văn Tĩnh tự biên tự diễn.
Mục Văn Tĩnh yêu nhất chính là bộ dáng lạnh nhạt này của Diệp Thiều An, dù cho tâm lý có hơi bất mãn, nhưng càng nhiều là muốn gây rối, y cười cười, thoải mái nói: “An An muốn ta giúp ngươi khuyên A Cẩn, không thành vấn đề nha.”
“Thế nhưng…” Mục Văn Tĩnh kéo dài giai điệu, lười biếng nói, “Ta sẽ có ích lợi gì đây?”
“Ta là một thương nhân, không thấy lợi thì không làm.” Mục Văn Tĩnh vẫy vẫy tay, mỉm cười nói: “Ngươi phải đem thứ khiến ta động tâm ra đánh đổi nhé.”
“Mục Văn Tĩnh.” Diệp Thiều An đột nhiên mở miệng, hắn như đang nhìn sâu vào Mục Văn Tĩnh, Mục Văn Tĩnh dưới ánh mắt của hắn thản nhiên vô vị, “Ngươi còn nhớ đánh cuộc của chúng ta không?”
Diệp Thiều An cúi xuống rũ mắt, bình thản nói: “Ngươi khuyên vương thượng, ta cùng ngươi hoàn thành cá cược.”
“Như vậy ta vẫn rất thiệt thòi nha.” Mục Văn Tĩnh sửng sốt một chút, duỗi ra một đầu ngón tay nhẹ nhàng đung đưa, cười nói: “Trận đánh cược giữa ta và ngươi, sớm hay muộn cũng phải tiến hành, chỉ sớm hay muộn mà thôi, điều kiện này chưa đủ để ta động tâm nhá.”
“Chúng ta là xác lập cá cược.” Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: “Nhưng ta vẫn chưa xác định thời gian với ngươi.”
“Nói cách khác, ngày hôm nay ta có thể hoàn thành cá cược với ngươi, ngày mai ta cũng có thể hoàn thành cá cược với ngươi, tháng sau ta cũng có thể sẽ hoàn thành cá cược với ngươi, ta thậm chí có thể lùi đến sang năm.” Diệp Thiều An đột nhiên nở nụ cười, trên khuôn mặt từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh nhạt đột nhiên hiện ra một nụ cười khiêu khích, khiến tâm Mục Văn Tĩnh run rên từng trận.
“Ta chờ được, ngươi chờ được sao?” Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: “Hao hết thủ đoạn mới bắt ta cá cược được, ngươi chờ được sao?”
“Không chờ nổi.” Mục Văn Tĩnh thành thực nói.
Trời mới biết y bây giờ chỉ muốn đặt Diệp Thiều An ở dưới thân, tùy ý âu yếm hôn lên môi hắn, từng chút từng chút một loại bỏ những dấu vết bị Ân Dục Cẩn lưu lại trên người hắn đi, để trong mắt của hắn chỉ còn lại bóng hình y.
Y làm sao có thể đợi được nữa?
Y không chờ nổi rồi.
“Được rồi.” Mục Văn Tĩnh nở nụ cười tà khí, “Ta giúp ngươi khuyên A Cẩn, nhưng ngày mai chúng ta phải hoàn thành cá cược, được chứ?”
“Có thể.” Diệp Thiều An gật gật đầu.
Mục Văn Tĩnh cười nhảy đến trên cửa sổ, ánh sáng khắp nơi tùy ý lưu chuyển, “An An, ta đã có thể, vậy ngươi…”
“Chờ đáp ứng điều kiện của ta đi.” Mục Văn Tĩnh nở nụ cười, rất lộ liễu, y nặng nề nhìn Diệp Thiều An, thanh âm trầm thấp phảng phất như phát ra từ tận đáy lòng, “Ta nhất định sẽ không…làm khó ngươi đâu.”
Mục Văn Tĩnh nhảy ra ngoài cửa sổ.
Y đi rồi.
Mặt Diệp Thiều An không thay đổi thầm nghĩ, khóe mắt hắn chợt lóe mấy phần chê cười, một giây sau, hắn há mồm, trực tiếp phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
“Chủ nhân!” Ảnh Nhất gần như kinh hoảng hô lên.
“Đừng để lộ ra.” Diệp Thiều An trầm giọng nói: “Ta ngủ một chút, chốc lát mà thôi.”
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ảnh Nhất lòng đau đầu hận, Ân Dục Cẩn, Mục Văn Tĩnh, đến cùng muốn bức chủ nhân tới mức nào nữa?!
Thân thể bây giờ của chủ nhân…sao có thể cầm nổi kiếm!
—— Ân Dục Cẩn! Mục Văn Tĩnh!
—— nếu như tất cả những thứ này được tạo nên vì Ân Dục Cẩn, như vậy Ân Dục Cẩn, có thể ngăn cản tất cả những chuyện này phát sinh phải không?
Tác giả có lời muốn nói:
Ảnh Nhất: Ta có thể nhìn chủ nhân thong dong đi chịu chết, nhưng không thể nhìn chủ nhân tự ngược mà chết, chủ nhân của ta, chính là kiếm khách đệ nhất thiên hạ!
Diệp Thiều An: Ảnh Nhất, tất cả phải dựa vào ngươi 【vỗ vai】