“A.” Ân Dục Cẩn cười lạnh, gã đập quyển sách ấy lên mặt Diệp Thiều An một phát, âm thanh càng thêm lạnh lẽo: “Tiếng lóng của thần điện? Ngay cả vương cũng không biết tiếng lóng của thần điện sao? Cô làm sao lại không biết quốc sư có quyền lực lớn như vậy, ngay cả vương thượng cũng muốn lừa gạt?”
Câu nói này quá mức sát tâm, Mục Văn Tĩnh khẽ cau mày, mạn bất kinh tâm liếc mắt nhìn Diệp Thiều An một cái.
Người ấy vẫn bình tĩnh đến khó tin, tựa như đã quen với việc bị đối xử như vậy, chỉ là bên trong đôi con ngươi đen láy kia chợt lóe lên một tia cay đắng không dễ phát hiện, hắn nhẹ nhàng nói: “Thần kinh hoảng.”
“Kinh hoảng?” Ân Dục Cẩn cười lạnh: “Chuyện tư thông với địch bán nước quốc sư cũng dám làm, còn kinh hoảng cái gì?”
Câu nói này đã không chỉ dùng hai chữ sát tâm là có thể hình dung.
Diệp Thiều An lại như đã quen từ lâu, hắn từ trên giường leo xuống, bình tĩnh làm một đại lễ, trầm giọng nói: “Thần không dám.”
Ân Dục Cẩn còn muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy Mục Văn Tĩnh lười biếng nói: “Thật nhàm chán mà, A Cẩn, ta thật vất vả mới đến đây, không phải để nhìn ngươi xử lý công sự.”
“Đưa ta đi tham quan thần điện của quốc sư một chút đi, ta chưa từng tới đây bao giờ đâu.”
Mục Văn Tĩnh vừa nói vừa bước ra ngoài, nhìn thấy y sắp rời đi, Ân Dục Cẩn cũng không thèm chào tạm biệt, chỉ cho Diệp Thiều An một ánh mắt cảnh cáo, rồi vội vội vàng vàng chạy theo ra ngoài.
Diệp Thiều An chậm rãi từ dưới đất đứng lên, thân thể của hắn còn khó chịu muốn chết, động tác không khỏi cẩn thận hơn một ít.
“Nhá, quốc sư.”
Một thanh âm vui sướng vang lên, Diệp Thiều An ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Mục Văn Tĩnh đứng ngược ánh mặt trời, trên dung nhan tinh xảo hoàn mỹ mang theo nụ cười nhợt nhạt, thoạt nhìn không có ý tốt.
Mục Văn Tĩnh nhanh chân đi về phía hắn, mạn bất kinh tâm nói: “Chúng ta cá cược đi?”
“Không.” Diệp Thiều An lạnh lùng nói, Ân Dục Cẩn không ở đây, hắn cũng không cần ra vẻ khách khí với Mục Văn Tĩnh nữa.
“Vậy cũng không được.” Mục Văn Tĩnh ngả ngớn dùng quạt nâng cằm Diệp Thiều An lên, ánh mắt dần dần trở nên lạnh nhạt: “Ta muốn cá cược, ngươi nhất định phải cá cược với ta.”
Diệp Thiều An không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn y.
Đột nhiên, Mục Văn Tĩnh bỗng nhảy về phía sau một bước, trong phút chốc ba chiếc ngân châm khảm vào tường đá.
“Thật ác độc nha.” Mục Văn Tĩnh sâu kín thở dài nói: “A Cẩn không ở đây, quốc sư lại đối xử với ta như vậy?”
“Không sợ ta nói cho A Cẩn biết?”
Mục Văn Tĩnh nở nụ cười ác liệt.
“Ngươi không có bằng chứng.” Diệp Thiều An lạnh lùng nói.
“Đối với A Cẩn, ta còn cần bằng chứng gì chứ?” Mục Văn Tĩnh cười ha hả, y một bên lắc đầu một bên cảm thán: “Quốc sư thân ái của ta ơi, tại sao ngươi lại ngây thơ như vậy chứ?”
“A Cẩn đâu cần bằng chứng gì. Coi như hắn biết ta nói hưu nói vượn, hắn cũng sẽ ra mặt thay ta.”
Mục Văn Tĩnh nói như chuyện đương nhiên.
“Cá cược không?” Mục Văn Tĩnh ác liệt cười nói: “Không cá cược, ta sẽ nói với A Cẩn, ta chỉ muốn làm bằng hữu với quốc sư, kết quả quốc sư lại muốn hại ta.”
“Dù sao quốc sư cũng có tiền án nha.”
Mục Văn Tĩnh mỉm cười như đã nắm chắc phần thắng, y biết Diệp Thiều An không có lựa chọn thứ hai, Ân Dục Cẩn chính là tử huyệt của Diệp Thiều An, hắn nhất định sẽ đáp ứng.
“Cá cược cái gì?”
Cắn câu!
Mục Văn Tĩnh lộ ra nụ cười hài lòng, y vỗ tay một cái, nhờ vào đó che giấu sự vui sướng trong lòng: “Vậy đánh cược… A Cẩn… Thế nào?”
Mục Văn Tĩnh gằn từng chữ một, cười đến ý tứ sâu xa.
Diệp Thiều An lạnh lùng nhìn y, lửa giận cuồn cuộn bên trong đôi mắt đen xinh đẹp, nửa ngày sau, hắn lạnh lùng nói: “Vương thượng không phải là người ngươi có thể lôi ra làm trò!”
Thực sự là xinh đẹp mà…
Mục Văn Tĩnh giống như mê muội nhìn cặp mắt đen láy bị bao phủ bởi lửa giận ấy, so với thờ ơ lạnh lùng không động lòng, y càng tình nguyện nhìn thấy đôi mắt đó tràn ngập sắc thái tình cảm như này.
Cho dù là phẫn nộ, chán ghét, xem thường, so với băng lãnh lãnh thờ ơ không động lòng còn tốt hơn gấp vạn lần.
Mục Văn Tĩnh cười càng thêm xán lạn.
“Vậy lấy cái gì ra để cược?” Mục Văn Tĩnh chậm rãi lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Ngoại trừ A Cẩn, ta cũng không có vật gì có thể làm tiền cược.”
“Hay là ta lấy chuyện quốc sư muốn hãm hại ta nói cho A Cẩn biết nhé?”
Mục Văn Tĩnh nhìn Diệp Thiều An, ánh mắt khiêu khích.
“Xin cứ tự nhiên.” Diệp Thiều An lạnh lùng nói, trong ánh mắt chen lẫn mấy phần khinh bỉ và phẫn nộ: “Ta nếu có thể truy sát ngươi lần thứ nhất, dĩ nhiên có thể truy sát ngươi lần thứ hai.”
“Nếu như ngươi còn dám đem vương thượng ra làm công cụ mua vui cho mình, như vậy, ta có thể đảm bảo, cuộc sống sau này của ngươi sẽ phi thường đặc sắc, Mục Văn Tĩnh.”
Thật là khiến người ta tức giận mà…
Đôi mắt Mục Văn Tĩnh càng thêm đen đặc, chỉ cần liên quan đến A Cẩn, người này lại như con mèo bị dẫm phải đuôi, cái gì cũng không sợ cái gì cũng không quan tâm, gắt gao che chở bảo vệ A Cẩn như gà mái bảo vệ con,
Thật khiến người ta…khổ sở.
“Quốc sư nói chuyện với ta như vậy, thật khiến ta khổ sở.” Mục Văn Tĩnh hơi nheo mắt lại, trên khuôn mặt tinh xảo xuất hiện mấy phần trào phúng, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng thường ngày của y.
“Nếu An An vẫn cố chấp như thế thì ta đành thỏa mãn ý nguyện của An An vậy.” Mục Văn Tĩnh câu lên khóe môi, mập mờ nói: “Nghe nói linh lực của quốc sư Đại Ân cực kỳ tinh khiết dày đặc, chính là người đứng đầu ngũ quốc có muốn luận bàn một lần không?”
“Ngươi thắng, ta sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện, ngược lại cũng vậy, thế nào?”
“An An cần phải hiểu rõ nhá.” Mục Văn Tĩnh lắc lắc tay, cười đến thuần lương vô tội: “A Cẩn cũng không có ý tứ muốn nạp phi sinh con, tỷ lệ vương cung xuất hiện đời kế tiếp gần như là con số không, nếu như ta nói với A Cẩn, A Cẩn nhất định sẽ đồng ý.”
“Ngươi cần phải…suy nghĩ thật kỹ.”
Mục Văn Tĩnh biết Diệp Thiều An nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác.
Nam nhân kia, từ trước đến giờ mọi chuyện đều lấy Ân Dục Cẩn làm trung tâm, lấy Đại Ân làm trung tâm, vương thượng không có dòng dõi, không có huynh đệ, cho dù Đại Ân trước mắt coi như an ổn, thế nhưng sau này thì sao?
Vua của một quốc gia mà không có con cái, chậc.
“Có thể, bao giờ?” Diệp Thiều An lạnh lùng nói.
“Cái này thì sau này bàn tiếp~” Mục đích đã đạt được, Mục Văn Tĩnh thấy tới thì thôi: “A Cẩn cũng sắp trở lại, vì không để hắn nghi ngờ, ta cũng nên đi rồi.”
“Nhớ kỹ trận ca cược của chúng ta nhá ~ quốc sư thân ái của ta.”
Mục Văn Tĩnh phất phất tay với Diệp Thiều An, cười đến đắc ý vô cùng.
Diệp Thiều An nhìn chăm chú vào bóng lưng y, từ trên giường cầm lên tập sách nhỏ kia, như có điều suy nghĩ xoa xoa huyệt thái dương.
…Tiên vương hình như còn một đứa con rơi?
… Có nên mang về không?
Nguyên chủ mấy năm trước phát hiện có một hậu duệ của vương thất lưu lạc bên ngoài, bởi vì sợ ảnh hưởng đến địa vị của Ân Dục Cẩn, cho nên vẫn chưa mang người này về, cũng đến lúc mang chàng trở về rồi.
Ngược lại Ân Dục Cẩn sắp có một vị “ca ca” chẳng biết từ đâu ra, lập tức lại có thêm một vị đệ đệ hàng thật giá thật, chắc cũng chẳng sao đâu, nhở?
Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm câu lên khóe môi, trầm giọng nói: “Ảnh Nhất, đưa vị điện hạ ẩn thân trong dân gian về đi.”
“Vâng.”
【Hệ thống, độ hảo cảm của Mục Văn Tĩnh đối với Ân Dục Cẩn là bao nhiêu? 】 Diệp Thiều An đột nhiên hỏi.
【 59. 】
59? Ánh mắt Diệp Thiều An lóe lên một tia ngạc nhiên.
59, cũng thật là một con số lúng túng nha.
Diệp Thiều An nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt từng chút từng chút chùng xuống, nhờ phúc của Mục Văn Tĩnh, kế hoạch có thể bắt đầu sớm hơn dự kiến một chút.
Tác giả có lời muốn nói: Mục Văn Tĩnh: Giả sử ta thắng trận cá cược này, ta sẽ bắt quốc sư đi theo ta.
Mục Văn Tĩnh: Ta nhất định sẽ thắng!
Diệp Thiều An: Ha ha.