- Tiểu Phi, ngươi làm thế nào mà biết được?
Đoàn Phi liếc mắt nhìn y:
- Mới đầu ta cũng không hoài nghi rằng vết kiếm là ngụy tạo, ta chỉ cảm thấy hung thủ quá tàn bạo, dùng khí lực mạnh như vậy đính nạn nhân trên nóc nhà, sau ta lại thuận tay chạm vào miệng vết kiếm, đột nhiên có cảm giác gì đó rất lạ. Miệng vết đâm bên ngoài có chút gập ghềnh không phẳng, hơn nữa vết tích gập ghềnh này lại không giống với rãnh máu trên kiếm, không hề đối xứng, ta tò mò, nên dùng công cụ do ta tự chế là kính lúp ra quan sát một chút, quả nhiên phát hiện ảo diệu bên trong.
- Miệng vết đâm trên xà nhà từng bị dồn nén hai lần, lần đầu tiên là bị một vũ khí khá cùn, một mặt sắc, một mặt rộng, cắt ngang mặt thành hình tam giác tạo ra một lỗ hổng, lần thứ hai mới là do vết kiếm gây ra. Hung thủ chính là muốn che dấu vết tích kia, sử dụng kiếm để đâm vào phá hủy dấu vết. Đáng tiếc kiếm khá mỏng, để đạt được hiệu quả, đối phương phải đâm kiếm thật sâu, ngay cả vậy vẫn không thể nào hoàn toàn che đậy được vết dồn nén thứ nhất.
Sử tổng bộ mừng rỡ hỏi:
- Người đó lúc đầu lưu lại là dấu tích của binh khí gì?
Đoàn Phi nhìn Nhạc Ngọc Kỳ nói:
- Điều này hay là mời Tiểu Lân nói vậy, ta nghĩ y sớm đã nhìn ra điều gì đó, vì sao không sớm nói với Sử đại nhân.
Nhạc Ngọc Kỳ nhún nhún cái mũi, thừa nhận nói:
- Đúng vậy, ta ngày nào cũng tuần tra trên nóc nhà, miệng kiếm này ta cũng đã xem qua không dưới năm lần, quả thật cũng nhìn ra vài điều, nhưng ta còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm về vấn đề này, không dám tùy tiện nói xằng nói bậy nhiễu loạn Sử tổng bộ tra án.
Sử Vũ Phong cau mày, nói:
- Nhạc thiếu hiệp, chuyện trước kia coi như xong rồi, từ nay về sau nếu có phát hiện gì thì lập tức nói cho ta biết, không được che giấu, nói đi, ngươi phát hiện thấy gì?
Nhạc Ngọc Kỳ nói:
- Giống như Tiểu Phi đã phát hiện, dấu vết đầu tiên lưu lại là binh khí mà các võ sĩ Đông Doanh rất thích, theo ta biết thì nó là đao Đông Dương.
Sử tổng bộ chợt nói:
- Đúng vậy, đao Đông Dương đầu quả thật rất cùn, đồng thời một mặt sắc bén, một mặt lại dày, vũ khí của hung thủ chắc chắn là Đông Dương đao, chẳng lẽ hung thủ là giặc Oa?
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
- Tổng bộ đại nhân, trong tay chúng ta còn chưa có căn cứ chính xác, phát hiện này tốt nhất đừng nói cho bất cứ kẻ nào, để tránh tạo thành những sóng gió không cần thiết.
Sử tổng bộ do dự một chút, nói:
- Thông phán đại nhân kia thì không vấn đề gì chứ?
Đoàn Phi cười nói:
- Vẫn cẩn thận thì tốt hơn, lệ báo thường ngày của thông phán đại nhân để ta viết cho.
Sử tổng bộ như trút được gánh nặng, Nhạc Ngọc Kỳ vẻ mặt muốn nói gì đó lại thôi, Đoàn Phi cười nói với y:
- Gọi ta là Phi ca, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.
Nhạc Ngọc Kỳ bĩu môi, bộ dạng không phục, nhưng lúc Đoàn Phi xoay người nhìn bốn phía, y không kìm nổi hỏi:
- Phi ca, ta cũng cho rằng là do giặc Oa làm, huynh còn hoải nghi điều gì?
Đoàn Phi quay đầu, nhìn gương mặt nghi hoặc của hai người, cười hỏi ngược lại:
- Vương gia và giặc Oa có ân oán, đây là việc ai cũng biết, giặc Oa cho dù muốn giết người nhà Vương gia, cũng là vì báo thù mà đến, thậm chí còn có ý niệm giết gà dọa khỉ, sao họ phải che dấu vết? Ta hiểu rất rõ giặc Oa, trước khi cao thủ còn chưa tới, nếu hung thủ đó thật sự là giặc Oa, y quyết không để mấy ngày mới giết một người, mà sẽ tàn sát ngay cả ban ngày ban mặt, rồi nghênh ngang kiêu ngạo mà rời đi, đó là điều thứ nhất.
Sử tổng bộ nghe được liên tục gật đầu, Nhạc Ngọc Kỳ lại nhíu mày trầm tư, Đoàn Phi tiếp tục nói:
- Thứ hai, là ai đã thay giặc Oa giả tạo hiện trường? Là hay muốn hủy dấu vết hành hung? Y sao phải làm vậy? Vụ án này nhìn thì đơn giản, nhưng quả thật rất kì lạ.
Nhạc Ngọc Kỳ gãi đầu, mê muội hỏi:
- Vậy phải làm thế nào? Phi ca, huynh có thể bắt được hung thủ không?
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
- Ta tới đã quá muộn, manh mối có lợi đều đã bị người khác vô tình phá hư hoặc che lấp, chỉ dựa vào những manh mới hiện tại không thể nào bắt được hung thủ, trừ phi y lại tiếp tục hành hung, t. Tuy rằng ta không hy vọng lại có người chết, nhưng nếu hung thủ dừng lại, chỉ sợ cũng không ai có thể bắt được y.
Sử tổng bộ thở dài một tiếng, Nhạc Ngọc Kỳ khóe miệng nhếch một cái, trên mặt đầy vẻ thất vọng.
Đoàn Phi không hề chán nản, nhìn xung quanh, nói:
- Tốt lắm, chúng ta đi xuống thôi, phía trên này không còn gì đáng xem nữa.
Ba người đi xuống, chủ phòng Nguyên Công Lãng tới hỏi, Đoàn Phi tiện miệng nói vài câu rồi đuổi y đi. Sau khi rời khỏi Nguyên gia, Nhạc Ngọc Kỳ mới nói:
- Tên họ Nguyên này vô cùng khả nghi, vừa rồi y ở dưới trộm nghe chúng ta nói chuyện, sau lại còn giả bộ hồ đồ.
- Ah, nguy rồi!
Đoàn Phi dậm chân nói lớn:
- Như vậy chẳng phải hắn đã nghe được lời ta dặn dò các ngươi không được nói cho ai rồi sao?
Nhạc Ngọc Kỳ đắc ý cười nói:
- Không có đây, sau khi phát hiện y nghe lén, ta đã ném cục đá xuống chỗ y, y liền chạy ra xa, hẳn là không nghe được gì.
Đoàn Phi nhẹ nhàng thở ra, oán giận nói:
- Tiểu Kỳ à, ngươi chớ dọa ta nữa, sao không sớm nói.
Nhạc Ngọc Kỳ bất mãn nói:
- Ta đổi cách xưng hô rồi, ngươi sao còn gọi ta như vậy, ngoại trừ phụ mẫu ra, không ai có thể gọi ta như vậy.
Đoàn Phi cảm thấy kì lạ nhìn y một lượt, đột nhiên hỏi:
- Cha mẹ ngươi có phải đã mất rồi? Ta nên gọi ngươi ra sao? Chẳng lẽ cũng gọi là Nhạc thiếu hiệp?
Nhạc Ngọc Kỳ ánh mắt hơi đỏ, y thương cảm nói:
- Ừ, khi ta năm tuổi, một tên cường đạo đã đột nhập vào nhà, giết hết người nhà ra, ta trốn trong thùng gạo mới có thể sống sót được.
Nhạc Ngọc Kỳ hít sâu một hơi, ngóc đầu lên mà nói:
- Ngươi có thể gọi ta là Ngọc Kỳ, sư phụ, sư huynh ta đều gọi ta như vậy.
- Được rồi, Ngọc Kỳ, chuyện cũng đã lâu rồi, cũng đừng đau buồn quá, ta cũng là cô nhi, đến cha mẹ như thế nào ta còn không biết, từ nhỏ đã bị họ bỏ rơi.
Đoàn Phi an ủi.
Nhạc Ngọc Kỳ nhìn hắn một cái, nói:
- Như vậy cũng không giống, ngươi có thể không hận cha mẹ ngươi, nhưng ta lại không thể quên được hung thủ giết cha mẹ ta.
Đoàn Phi nhìn ánh mắt sáng ngời,s hào quang kiên định long lánh của Nhạc Ngọc Kỳ, trong lòng thầm than một tiếng, không khuyên nhủ, cũng không an ủi nữa, chỉ thấy Sử tổng bộ đứng một bên dường như tinh thần có chút khac lạ, vì thế chuyển đề tài hỏi:
- Tổng bộ đại nhân, ngươi có phát hiện gì mới à?
Sử tổng bộ dường như không nghe tới lời hắn, nhíu mày khổ tư một lát, đột nhiên vỗ đùi nói:
- Nhạc thiếu hiệp nói đúng, ta càng nghĩ càng thấy dường như người nhà Vương gia ai ai cũng như đang giấu giếm điều gì đó, kì lạ, cũng không hề để tâm tới việc tra án tìm hung thủ, ngoại trừ việc treo giải truy tìm hung thủ liền kéo tới một đám ham tiền thường, thì cũng không ai có động thái gì khác.
- Đây là ngươi không để ý kĩ.
Đoàn Phi trong lòng thầm nghĩ, miệng nói:
- Đúng vậy, người nhà Vương gia đúng là rất kì quái, tuy nhiên đại nhân, nghi ngờ cứ nghi ngờ, không nên để họ nhìn ra, không lại làm phát sinh những chi tiết lầm cho việc phá án. Tiếp theo đi xem hiện trường hai người nhà Vương gia ra sao? Kì lạ, hung thủ chẳng phải toàn giết trực hệ nhà Vương gia sao? Tại sao lại hạ thủ với hai người này?
- Đúng vậy, tên hung thủ này làm việc cũng không lưu loát rồi, cao thủ như y, một mạch giết hết người nhà Vương gia cũng không khó, sao phải ba ngày hai đầu giết một người, thật làm người khác giày vò.
Sử tổng bộ lắc đầu, than thở, đưa Đoàn Phi tới hiện trường tiếp theo.
Nhạc Ngọc Kỳ tròng mắt vòng vo, phía trước đột nhiên hiện ra một hình bóng quen thuộc, thân thể đang thẳng của y đột nhiên rụt lại, tựa như chuột thấy mèo.