- Ông lão, ông phát hiện ra thi thể này khi nào?
Ông lão nhớ lại nói:
- Lão ra ngoài vào cuối giờ Dần, tới thuyền ước chừng là đầu giờ Mão, lúc thu lưới phát hiện thi thể cũng tầm giờ đó.
Đoàn Phi gật gật đầu, lại hỏi:
- Lưới của ông đặt ở đâu? Bên bờ hay ở lòng sông? Thi thể phát hiện được trôi trên mặt nước hay chìm phía dưới, hay là trôi trong dòng nước?
Ông lão xoay người chỉ về phía sau nói:
- Thuyền của tiểu nhân cả đêm dừng ở đằng kia, chúng tôi đều dùng các sọt cá buộc vào dây thừng thả vào trong nước mà bắt cá, vì trên miệng sọt đều có các que nan cắm ngược nên các loại cá lớn vào sọt liền không ra được. Thi thể lúc đó chưa nổi trên mặt nước, lúc lão thu lưới cảm giác ở tay thấy nặng, còn tưởng hôm nay thu hoạch không ít, ai ngờ mới kéo lên một nửa đột nhiên nhìn thấy một chân của thi thể này mắc tại một trong những chiếc giỏ cá treo trong nước, lão sợ tới mức buông tay rồi kêu lớn. Những người trên thuyền gần đó nhanh chóng tới giúp đỡ, lúc đó mới đem thi thể kéo lên bờ, mời đại nhân xem, cái sọt cá hãy còn mắc trên đùi nạn nhân.
Thuyền của ông lão ở bên bờ cách đó không xa, cách lòng sông còn một đoạn. Đoàn Phi lại hỏi vài câu, có hỏi nữa cũng không ra manh mối gì, hắn liền cho ông lão đi, sau này có nghi vấn gì thì sai nha dịch gọi lão tới là được.
Lúc này Dương Sâm cũng đã đến, bước đi của y còn nhanh hơn cả Thạch Bân, chạy tới bờ sông mà không cần thở hổn hển, hỏi Đoàn Phi một tiếng, sau đó liền trực tiếp ngồi bên cạnh tử thi kiểm tra cẩn thận.
Đoàn Phi chắp hai tay sau lưng, quay lưng về phía mặt trời, hướng nhìn về phía thượng du.
Tô Dung cũng tới bên cạnh thi thể, đây là lần đầu tiên nàng đích thân tới hiện trường hung án. Đoàn Phi mới đầu còn lo lắng nàng sẽ chịu không nổi, không ngờ, nàng lại chẳng hề sợ hãi.
Dương Sâm thuần thục quan sát nét mặt thi thể, mở hai mắt người chết, quan sát miệng và mũi, sau tai, cổ, rồi sau đó lại kiểm tra các nơi trên cơ thể thi thể. Lúc này Tô Dung mới quay người đi ra, qua một hồi thì nghe Dương Sâm nói với Đoàn Phi:
- Đại nhân, người chết nét mặt xanh tím, mắt xuất huyết, là do khó thở mà chết, nhưng trong bụng y không có nước, đích thực không phải là chết đuối, dưới cổ y có một vệt dây, mắc từ tai xuống, người chết này cũng không phải treo cổ chết. Theo bước đầu phán đoán của đệ, hẳn là y bị người từ phía sau lưng ghìm chết băng một dây nhỏ.
Đoàn Phi hỏi:
- Người này chết lúc nào, bị vứt xuống nước khi nào? Trên người còn có thông tin gì có thể phân biệt không?
Dương Sâm ngầm lè lưỡi một cái, nhìn thi thể, nói:
- Người chết tầm giữa ba mươi bốn mươi tuổi, nhìn màu da, y là người thường xuyên phơi nắng gắt, làn da có những vết phù thũng màu trắng nhỏ, bị nước ngâm chưa tới một canh giờ. Nhìn sự thay đổi trong mắt thì có thể đoán được y chết cách đây chừng hai canh giờ.
- Thường xuyên bị ánh nắng chiếu mạnh? Trên người y còn manh mối gì nữa?
Đoàn Phi tiếp tục hỏi:
- Ví dụ như tay chân có gì đặc biệt? Có thể nhận ra y thường ngày làm nghề gì không?
Dương Sâm xem xét thi thể, lúc này mới nói:
- Thi thể đi chân đất, trên tay và chân đều có các vết chai dày, nhìn hình dạng vết chai trên tay y có thể đoán y là một nông phu hay cày cuốc.
Nghe thấy giọng Dương Sâm không khẳng định, Đoàn Phi nhăn mày, tự mình đi lên xem xét, lúc này Tô Dung nói tiếp:
- Trang phục trên người thi thể này mặc không phải những nông phu bình thường có thể mặc. Trên tay y mặc dù có vết chai, nhưng trên chân lại không có tổn thương gì mới, gần đây có thể sống khá tốt, ít nhất cũng không phải đi giầy rơm. Đại nhân, tại hạ nghi ngờ người này vốn dĩ là nông phu, nhưng gần đây đã đổi nghề, cuộc sống ít nhiều có thay đổi, hẳn là vừa đi ra ngoài trở về, màu sắc trang phục của y xem ra không phải là do người bản địa sản xuất.
Tô Dung không phải lần đầu tiên mang tới cho Đoàn Phi cảm giác lạ lẫm, hắn thấy thần sắc đắc ý của Tô Dung nhìn hắn, hắn khẽ cười, cũng không để ý tới nàng, vỗ vỗ vai Dương Sâm, nói:
- Ngươi mới tới chưa nghỉ ngơi mà đã phải đi phá án, làm tốt lắm, sư gia của ta và ta cũng quái thai như nhau, đừng bận tâm tới hắn.
Dương Sâm lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng nói:
- Vâng, đệ biết, Phi ca, về sau đệ sẽ cẩn thận chú ý, sẽ cố gắng hơn nữa.
Đoàn Phi quay đầu nói với huyện lệnh huyện Thượng Cao:
- Tô đại nhân, mời đại nhân đi tìm người hiểu biết về nước sông Thục Giang tới.
Rất nhanh người này được tìm tới, Đoàn Phi hỏi y:
- Tốc độ chảy của sông Thục Giang, thi thể từ nơi nào chảy tới mà sau hai canh giờ đã trôi tới nơi này.
Người nọ nghiêng đầu nghĩ một lát, nói:
- Tốc độ chảy trên thượng lưu sông Thục Giang thay đổi thất thường, muốn xác định chính xác địa phương nào quả thực quá khó. Tuy nhiên nếu là hai canh giờ, thi thể này có thể thuận theo hồ Tà Khẩu Thủy tới, ước chừng từ nơi giao nhau giữa Thục Giang và Diêm Khê Thủy trôi nổi xuống.
Đoàn Phi quay đầu nói với huyện lệnh huyện Thượng Cao:
- Tô đại nhân, mời phái người đi dọc sông tra hỏi, thuận theo bờ Nam mà tìm, xem xét những người quanh thôn có phát hiện người nào mất tích không, hoặc là từng rời khỏi đó vài ngày, sau đó áo gấm trở về không?
Huyện lệnh huyện Thượng Cao lập tức sai nha dịch đi dọc theo sông tuần tra, Đoàn Phi sai người đem thi thể về huyện nha, Phán quan phủ Thụy Châu Bành Hưng tò mò hỏi:
- Đại nhân vì sao chỉ cho nha dịch tra hỏi bờ sông phía Nam?
Đoàn Phi đã ném một khúc gỗ nhặt từ trên bờ sông xuống lòng sông, nói:
- Bành đại nhân lúc nhỏ có lẽ chưa từng chơi ở bờ sông, trước kia ta thích nhất là dùng khúc cây và gậy trúc ném xuống sông, nhìn chúng trôi nổi xuống thượng du. Những trường hợp bình thường vật gì rơi xuống sông đều thuận theo dòng nước mà trôi đi, tuyệt không trôi vào bên bờ sông, vì thế trừ phi hung thủ tốn sức ngang theo bờ sông Thục Giang đi vứt xác, nếu không chúng ta cũng không cần phí sức cử người tới bờ sông đối diện thăm dò.
Bành Hưng chợt nói:
- Thì ra là thế, Đoàn đại nhân quan sát tỉ mỉ, hạ quan khâm phục.
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, quan viên đầu năm nay, chỉ gặm nhấm Tứ thư Ngũ kinh, ai nấy đều như con mọt sách, những vị quan biết động não như Vương Thủ Nhân thật sự quá ít, Bành Hưng ngay cả những kiến thức thông thường như vậy cũng không biết là chuyện bình thường.
Lúc chờ hồi âm của đám nha dịch, tất cả mọi người đều trở về trong huyện nha. Huyện lệnh Tô đại nhân tiếp tục xử lí chính vụ, Đoàn Phi mời Bành Hưng uống chén trà do chính tay Tô Dung pha. Bành Hưng nói vài câu, tới lúc rượu và thức ăn được đưa tới thì lại đi.
Đoàn Phi đặt tiệc rượu tại quán rượu tốt nhất huyện Thượng Cao, để họ đưa vào hậu nha. Lúc này tiệc rượu đã dọn xong, mọi người cùng ngồi xuống, Đoàn Phi lúc đó mới giới thiệu Tô Dung đã thay nữ trang:
- Hồng Bang, Tưởng Tuấn, các ngươi còn chưa gặp qua Tô Dung Tô cô nương, hôm nay giới thiệu với các ngươi một chút, bên ngoài cô ấy đóng giả thư sinh, là sư gia của ta, thực chất, cô ta là a hoàn của ta. Hôm nay huynh đệ chúng ta tụ hội, cô ta đồng ý ở một bên hầu hạ, mọi người không nên khách khí.
Tô Dung đá hắn một cước, gắt giọng:
- Có kiểu giới thiệu như vậy sao? Xin chào mọi người, ta là Tô Dung, vì Đoàn đại nhân đã cứu ta, ta muốn cảm ta đại nhân nên mới tạm thời làm a hoàn cho người sai khiến. Bất cứ lúc nào cũng có thể khoanh tay đứng nhìn, mọi người có thể gọi ta là Tô cô nương, không cần phải khách khí.
Hồng Bang khen:
- Ngươi chính là Tô sư gia, khó trách nhìn quen như vậy, Tô cô nương quả thực lợi hại, tiểu tử Dương Sâm trên đường cứ thổi phồng bản thân vô cùng lợi hại, kết quả là da trâu đã bị xuyên thủng, Tô cô nương vẫn giỏi hơn một cấp.
Tô Dung cười nói:
- Đâu có, ta chỉ là may mắn mà thôi. Dương Sâm lần đầu tiên kiểm tra thi thể, không tránh bị kích động, có những thứ bỏ sót cũng là khó tránh, huống chi ta có thể nhìn thấy những tình tiết nhỏ, nhưng không thể biết người chết đã chết ra sao.
Dương Sâm sắc mặt dễ chịu hơn chút, tâm tình người trẻ, chuyện đã qua thì cho qua, dưới sự thổi phồng của đám người Đoàn Phi, nhanh chóng cao hứng trở lại.