- Tên này thật là đáng ghét, mọi người không cần để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục thôi.
Chính Đức nói xong quay sang Đường Bá Hổ, nói:
- Đường đại sư phải chăng là do Đoàn lão đệ làm cho tâm phục nên mới đến làm môn khách cho cậu ấy.
Đường Bá Hổ gật đầu, thở dài rồi chậm rãi thuật lại chuyện lần đầu tiên gặp được Đoàn Phi. Chính Đức nghe xong cũng phải sững sờ, không khỏi cảm khái mà từ từ ngâm lại bài thơ kia một lần.
- Đường khoa cử thật sự gian khổ như vậy sao?
Đường Bá Hổ thở dài ảo não.
- Không phải thi cử gian nan, mà là Bát Cổ quả thực rất nặng. Vì cầu công danh, trước kia Đường mỗ từng nghiên cứu Bát Cổ, thậm chí còn đỗ đến hàng Giải Nguyên của Ứng Thiên phủ. Nhưng Đường mỗ biết rõ Bát Cổ chẳng qua chỉ giống như cái vòng gõ cửa, nếu như nhập sĩ làm quan, có thể đem Bát Cổ ra trị thiên hạ được sao? Như hai vị huynh đệ của tại hạ là Chúc Duẫn Minh cùng Văn Trưng Minh đều là tài học nổi danh một thời, nhưng bọn họ không rành Bát Cổ, thế nên thi mãi mà không đậu, cuối cùng thành ra phí hoài công sức…
- Nói chuyện khoa cử sao có thể đổ lỗi cho Bát Cổ chứ? Mặc dù Bát Cổ có nhiều cái tai hại nhưng vẫn có nhiều chỗ nên dùng. Đại Minh chúng ta lâu nay dùng Bát Cổ để tuyển chọn nhân sĩ không phải đã có rất nhiều đại nho gia có tài sao? Tỷ như nội các thủ phụ đại học sĩ Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, không phải đều là những người có năng lực sao?
Đoàn Phi thấy sắc mặt Chính Đức dần không tốt liền vội vàng thêm vào mấy câu rồi nói lảng sang chuyện khác:
- Tự nhiên trong lòng tại hạ có linh cảm, lại nghĩ ra một khúc, xin Đường tiên sinh chỉ giáo.
Đường Bá Hổ vừa nghe thấy thế, tinh thần liền hoạt bát hơn hẳn.
- Ta nghe đây.
Chính Đức cũng dỏng tai nghe theo. Đoàn Phi bắt đầu ngâm nga một khúc nhạc dạo. Sau khúc nhạc dạo hắn bắt đầu xướng từ:
- Nỗi nhớ là điều gì đó thật lạ kỳ…
Đây là câu đầu tiên trong bài “Em đồng ý” của Vương Phi. Giọng ca Vương Phi tựa như thiên âm, bất luận là bài hát nào đều vô cùng dễ nghe. Có điều cùng một bài hát nhưng từ Đoàn Phi xướng lên lại không giống như thế. Chính Đức vừa nghe vừa buồn cười, nhưng nhìn thấy Đường Bá Hổ tập trung nghe kỹ từng lời, y mới cố nghiêm túc trở lại.
- Tôi không thể kiềm chế nổi mình… nhất là trong đêm tối… Nhớ em, đến mức không thể thở…”
Đúng lúc Đoàn Phi đang say sưa gào rú, Chính Đức rốt cục không thể nhịn được thêm nữa, ôm bụng lăn ra cười ha hả. Đoàn Phi ngừng lại, sắc mặt có vẻ khó chịu.
Chính Đức thở hổn hển cười nói:
- Tôi đồng ý, tôi đồng ý… Đoàn lão đệ à, ca khúc của ngươi quả nhiên không giống người thường… làm cho ruột gan ta đều sắp rút gân đến nơi rồi.
Thấy khó chịu vì bị quấy rầy, Đường Bá Hổ nói:
- Khúc ca này là nữ tử hát cho tình lang nghe, giai điệu vui vẻ khoan khoái, tràn ngập thâm tình, có gì buồn cười chứ? Lẽ nào Chu công tử giống như đám người tục tằng ngoài kia đều là vô vị thế sao?
Chính Đức ngừng cười, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng. Nhưng Tiền Ninh ở bên cạnh y, nghe thế mặt liền biết sắc, giận dữ quát lớn:
- To gan…
Hắn chưa kịp nói xong, Chính Đức liền đập bàn một cái thật mạnh, khiến Tiền Ninh vừa mới ưỡn ngực lập tức giật mình run sợ co lại một chỗ. Chính Đức quát to:
- Ngươi cũng ra ngoài câu cá cho ta, ta không gọi đến thì đừng có vào!
Đợi Tiền Ninh lủi thủi đi khuất, Chính Đức mới ngượng ngùng nhìn về phía hai người kia mà nói:
- Thất lễ, thất lễ rồi, không giấu hai vị, hai người đó là hộ vệ gia phụ phái tới bảo vệ ta, ngoại trừ biết chút võ công ra thì bản tính cộc cằn thô tục khó dạy nổi. Ở cạnh bọn họ lâu ngày ta cũng bị nhiễm thói thô lỗ, cho nên mong hai vị tha thứ. Vừa rồi Đoàn lão đệ xướng ca thực sự rất thú vị, nhất là ca từ, vừa nghe liền khiến người ta liên tưởng nhiều điều, thực sự rất đặc biệt.
- Thật sao? Ta thì lại thấy bài ca vừa rồi người sang kẻ hèn đều có thể có thể thưởng thức, quả thật là một tác phẩm xuất sắc hiếm có. Ta đã có một chút ý tưởng, hai vị xin hãy chờ cho một lát. Đợi ta sửa lại thông suốt lại đem đàn ra gảy một lần nữa.
Đường Bá Hổ nói xong liền nhắm mắt lại, vừa gật gù vừa ngẫm nghĩ có vẻ đắc ý lắm. Chính Đức thấy vậy nhưng cũng không dám cười nữa
Đột nhiên ở phòng bên, Tô Dung reo lên một tiếng, sau đó bưng một bình nước sôi bốc khói nghi ngút đi ra. Nhìn thấy Đường Bá Hổ đang trầm ngâm suy nghĩ, nàng liền hạ giọng nói nhỏ, vẻ mặt áy náy không thôi.
- Trên thuyền chỉ có một bộ đồ trà thô sơ, đành chấp nhận thế vậy.
Nói xong nàng thuần thục làm từng bước một, những lá trà lốm đốm trắng cuộn lại trong nước, từng đợt hương thơm ngát lan xa thấm vào đến tâm can.
- Thơm quá.
Chính Đức hỉnh mũi hít hà hương thơm mê người kia, bộ dạng chẳng khác trư là mấy. Cặp mắt hắn mơ mơ màng màng, chẳng biết đang nói người hay nói trà.
Tô Dung khẽ cười đặt ấm trà sang một bên, sau đó liền đứng hầu phía sau Chính Đức, nhỏ nhẹ cất lời:
- Chu công tử, nếu cần thêm nước cứ việc nói một tiếng.
Người ta đã tránh về phía sau, Chính Đức da mặt có dày đến đâu cũng không dám ngông nghênh xoay người trêu chọc nha hoàn nhà người ta. Dã sử nói Chính Đức vô đạo kỳ thực phần lớn đều do Giang Bân giả danh hắn đi làm. Đối với chuyện này Chính Đức chỉ có nghe biết một chút, còn đâu chỉ là hoài nghi trong lòng, tưởng rằng hết thảy đều là người dưới tranh đoạt đấu đá lẫn nhau.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói với Đoàn Phi:
- Đoàn lão đệ, ta thấy ngươi phổ thơ đề khúc quả nhiên không giống người thường, hơn nữa ngươi còn tinh thông phá án, thậm chí còn làm ra trò chơi thú vị, thật sự là đa tài đa nghệ. Vậy xin hỏi ngươi thấy thế nào về chính trị đương triều hiện nay?
Trong lòng hắn nhất thời căng thẳng, nếu là người ngoài hỏi thì không nói, nhưng người đối diện hắn chính là đương kim Hoàng Thượng, những lời này nói ra là có ý gì? Đoàn Phi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chu huynh hỏi vậy chẳng khác nào hỏi đường người mù, tại hạ không phải người trong quan trường nên không thể quan tâm chuyện trong quan trường, mà cũng chưa hề nghĩ đến vấn đề này… Có điều… đương thời nội các thủ phụ Dương Đình Hòa học đạo Khổng Mạnh, tôn thờ thánh nhân Chu Hi. Dẫn tới phương cách trị thiên hạ của ông ta không tránh khỏi có chút bảo thù, trì trệ không dám thay đổi. Ông ta không dám động tới những gì đã có từ trước, chỉ dám đục đẽo gõ đánh những tiểu tiết, rất khó từ bỏ những điều tai hại tích lũy từ lâu, cuối cùng chỉ sợ đều là công dã tràng
Những điều này là ta xem từ đại cục, cũng từ cái nhỏ mà nói. Trước đây ta lớn lên ở Giang Nam, thuở nhỏ có nghe biển cả bao la, thuyền bè nườm nượp sầm uất, cũng từng nghe nói Đại Tống nước đông mà giàu có, Đại Nguyên quốc lực phồn vinh. Tô Hàng Dương Châu ngày nay thoạt nhìn cũng rất phồn hoa, thế nhưng thế hệ trước nhiều người cho rằng thua xa Tống Nguyên hai triều, vậy rốt cuộc là vì sao? Chu công tử có bao giờ nghe nói thời Tống Nguyên có giặc Oa xâm phạm duyên hải chưa?
Đại Minh ta thời Vĩnh Lạc cũng ít khi có hải tặc quấy nhiễu. Sự thực chứng minh triều đình cấm biển càng nghiêm giặc Oa càng nhiều, nhiều thương nhân ban đầu vốn định buôn bán với Đại Minh cũng bị ép phải trở thành giặc Oa. Ngày trước chỉ có giặc Oa làm loạn, giờ có thêm người Tây Dương cũng tới, mang theo chiến thuyền kiên cố đại pháo lợi hại, có thể nói là nguy hiểm gấp trăm lần lũ giặc kia. Nếu khinh thường không để ý tất sẽ di họa ngàn năm. Ta nghĩ đã đến lúc mở cửa thông thương, xây dựng hải quân đông diệt giặc Oa, nam kháng Tây Dương.