- Thông tin khách hàng thường không thể tiết lộ được, nhưng Đoàn đại nhân quan hệ sâu sắc với Bảo Đại Tường chúng tôi, hơn nữa lại vì tra án, chắc hẳn chủ nhân cũng không trách cứ gì. Như vậy đi, tôi lập tức phái người đi kiểm tra lại sổ sách của mấy năm trước, Bảo Đại Tường nhà chúng tôi chuyên kinh doanh châu báu, loại dao găm này cũng tương đối ít thấy, có lẽ sẽ nhanh tìm ra khoản mục cụ thể. Sau đó tôi sẽ cho người đưa thông tin sổ sách cụ thể và nhân chứng của phân tiệm đưa về Ứng Thiên cho Đoàn đại nhân. Ngài thấy thế nào?
Thạch Bân ngẫm nghĩ rồi nói:
- Đại nhân nhà ta ít ngày nữa phải lên đường đi Tô Châu, nếu các ngươi tra ra không kịp, thì đưa người và chứng vật tới Bảo Đại Tường ở Tô Châu đi. Đại nhân khi tới Tô Châu sẽ phái người tới Bảo Đại Tường ở đó để nhận.
Lão chưởng quầy đồng ý, Thạch Bân thấy việc đã xong liền cáo từ, lão chưởng quầy vội hỏi:
- Mời tiểu ca về bẩm báo Đoàn đại nhân, việc Đoàn đại nhân giao cho Bảo Đại Tường chúng tôi nhất định sẽ làm tốt, hơn nữa, nếu đại nhân có thời gian rảnh, tối nay chủ nhân nhà tôi có thể tự trực tiếp đến chào hỏi không ạ?
Thạch Bân ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Hôm nay e là không có thời gian rồi, đại nhân nhà ta sau khi gặp mặt các quan lớn nhỏ của Ứng Thiên xong liền lập tức lên đường tuần tra Giang Nam. Chủ nhân các ngươi nếu có ý muốn gặp đại nhân nhà ta chi bằng hãy đến Tô Châu đợi đi.
Đoàn phủ từ khi bắt đầu chuyển sang công việc xử án Chu An tới nay đã tiêu điều và suy sụp. Người đến xe đi liên tục ngoài cửa, đều là các quan viên lớn nhỏ của Ứng Thiên phủ. Bọn gia đinh bổ a hoàn vú nuôi ở Đoàn phủ mặt mày đều tràn đầy hân hoan và vui vẻ. Lão gia nhà ta lại thăng cao rồi, nước lên thì thuyền lên, người hầu bọn họ đi trên đường cũng có thể mở mày mở mặt, ít nhất vẫn hơn nhiều so với cảnh chịu oan khuất trước đây.
Đoàn Phi đã không chịu nổi cảnh đám quan viên nườm nượp tới thăm hỏi. Tim hắn đã sớm bay tới Dương Châu, không biết tình hình bên đó hiện tại ra sao, Dung nhi không làm việc gì ngốc nghếch chứ?
Đoàn Phi nhẫn nại tiếp đón quan viên tam phẩm trở lên của Ứng Thiên phủ, thậm chí có vài kẻ còn thấp hơn. Để quản gia trực tiếp nhận thiệp mời, còn tiền bạc lễ phẩm trả về hết, cứ đuổi như vậy hết.
Có lúc gặp phải những kẻ nhiều lời, Đoàn Phi thực sự chỉ muốn trực tiếp đá cho y một phát bay ra khỏi cửa, nhưng mà hắn lại không thể làm như vậy, chỉ có thể tùy cơ bưng trà tiễn khách. Khó khăn lắm mới yên tĩnh trở lại, Đoàn Phi đặt chén trà xuống, xoa xoa khuôn mặt đã cứng ngắc, nói:
- Thạch Bân, đi mời Hoa Minh Hoa đại nhân tới đây, chuẩn bị khởi hành!
Đến bến cảng Đoàn Phi lên con thuyền con rết loại thuyền tốc độ, Đoàn Phi xuôi dòng hướng về Dương Châu.
- Đại nhân, chúng ta đi Dương Châu trước ư?
Hoa Minh chờ con thuyền đi tới dòng nước lặng sóng, mới bước thong thả đến bên Đoàn Phi, nghi ngờ hỏi lại.
Đoàn Phi lòng như lửa đốt đứng ở đầu thuyền, mặc kệ gió đêm thổi vào mặt mình, nghe thấy câu hỏi của Hoa Minh, hắn quay lại trả lời Hoa Minh:
- Hoa đại nhân, bản quan đi Dương Châu trước là vì một vụ án khác. Có hai vị hảo huynh đệ từng cùng ta huyết chiến giặc Oa vì một số nguyên do ngày mai sẽ bị khai đao xử trảm. Ta bất lực không thể cứu bọn họ, vốn dĩ trong lòng cảm thấy tan nát nản chí, giờ có cơ hội rồi, để phòng xảy ra bất ngờ, tự nhiên muốn đi đêm mau chóng tới đó.
Hoa Minh giật mình gật gật đầu, nói:
- Chuyện Đoàn đại nhân vừa nói có phải là ở Hải An trấn không? Tiểu nhân đã nghe có người nói, không biết hai vị đó mắc phải tội gì? Vì sao bị phán tử trảm? Đoàn đại nhân cũng phải cẩn thận, chớ bị người khác nắm nhược điểm.
Đoàn Phi nói:
- Việc này nói ra thì dài, hai vị đó vì giết người mà bị xử trảm, nhưng thực sự người mà bọn họ giết đều là giặc Oa. Chỉ vì một số nguyên do lịch sử mà bị định tội. Chuyến đi lần này ta phải vạch trần chân tướng, trả lại sự trong sạch cho bọn họ.
- Thì ra như vậy
Hoa Minh nói:
- Nhưng đại nhân cũng phải cẩn thận, không nên vạch áo cho người xem lưng, nếu xảy ra chuyện gì, Hoàng Thường cũng không dễ gì bảo vệ được, đây là nguyên văn của Hoàng thượng.
Đoàn Phi gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ta sẽ không để cho bọn chúng có cơ hội đâu.
Thạch Bân có chút bất mãn nói ra:
- Tiểu nhân và Phi ca đều cùng đích thân trải qua sự việc đó, chúng tiểu nhân lẽ nào không biết chân tướng ra sao ư? Nếu không có hai người bọn họ, ngày hôm nay chúng ta không biết có bao nhiêu tên giặc Oa lẩn trốn ở Hải An trấn. Nếu không có bọn họ liều chết giết địch, không biết có bao nhiêu người còn sống sót nổi ở Hải An trấn nữa đâu. Có huynh đệ tốt, anh em tốt như vậy mà bị chặt đầu, thử hỏi sau này còn ai dám liều mạng đấu với giặc Oa chứ? Bọn họ năm nay còn chưa đầy mười lăm tuổi đâu.
Hoa Minh chậm rãi gật đầu, nói:
- Có việc đôi khi trắng đen lẫn lộn, vì vậy mới xuất hiện người như Đoàn đại nhân, trên thay Hoàng thượng san sẻ khó khăn, dưới vì bách tính kêu oan. Nhưng những kẻ Đoàn đại nhân phải đối mặt không một kẻ nào dễ đối phó cả. Vì vậy tiểu nhân mới đề nghị đại nhân phải cẩn thận một chút.
Đoàn Phi nói:
- Ý tốt của Hoa đại nhân ta hiểu, nhưng đôi khi có những việc không thể không làm. Đại trượng phu có những việc nên làm có những việc không nên làm. Không kể bọn họ là nghĩa sĩ, anh hùng…bọn họ đều là huynh đệ sống chết của ta. Chỉ cần có thể cứu được bọn họ, cho dù mất chiếc mũ đội trên đầu này cũng không chối từ.
Hoa Minh nhìn hắn thận trọng, ánh mắt Đoàn Phi kiên định, chính khí nghiêm nghị hai người nhìn nhau, Thạch Bân cũng mang vẻ mặt cứng rắn. Hoa Minh cảm thán một tiếng nói:
- Đại nhân trượng nghĩa, tiểu nhân bái phục. Đại nhân từ nay về sau xin cứ gọi thẳng tên của tiểu nhân, Hoàng thượng phái tiểu nhân đến chính là để phò tá đại nhân làm việc. Từ nay về sau bất luận có chuyện gì xin đại nhân cứ dặn dò.
Đoàn Phi gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, Hoa Minh, giờ nhờ ngươi đi thúc giục nhà thuyền, có thể đi nhanh hơn chút không?
Hoa Minh đi rồi, Thạch Bân an ủi:
- Phi huynh, thời gian vẫn còn kịp, sớm nhất sáng sớm mai có thể tới Dương Châu rồi, hay là huynh đi nghỉ ngơi một chút đi. Nếu không khi tới Dương Châu không còn tinh thần làm việc nữa. Cái con bào ngư thối kia không chừng không dễ nhai đâu.
Đoàn Phi nói:
- Ngươi nói cũng có lí, ta đi ngủ một lát. Một canh giờ nữa gọi ta dậy, chúng ta thay nhau nghỉ ngơi.
Thạch Bân nhỏ giọng nói:
- Phi huynh người lo cái tên họ Hoa kia sao?
Đoàn Phi quát:
- Không được nói bậy, ta chỉ lo ngươi mệt quá suy sụp mà thôi, ngươi gần đây cũng chưa được nghỉ ngơi rồi. Ta vào khoang đây, có việc gì lập tức gọi ta dậy.
Sau khi vào khoang đặt lưng xuống, Đoàn Phi nằm mãi mà không thể ngủ say được, chẳng dễ gì nhắm mắt ngủ, trong cơn mê man nghe được có người đang cãi nhau ầm ĩ. Hắn mắng thầm một câu rồi quay người ngủ tiếp, lại đột nhiên nghe thấy thuyền đắm, không đến được Dương Châu. Đoàn Phi giật mình tỉnh dậy, trợn mắt nhìn quanh, ngoài kia sắc trời sáng rõ. Hắn xốc người dậy đi giày, lớn tiếng kêu lên:
- A Bân, đến Dương Châu chưa?
Một lát sau Thạch Bân tiến vào, mặt mày trầm ngâm nói:
- Phi huynh, chúng ta còn chưa qua Trấn Giang đâu.
Đoàn Phi kinh hãi, quát:
- Sao lại như vậy? Đáng lẽ phải qua Trấn Giang từ lâu rồi cơ mà!
Đoàn Phi vừa nói vừa bước ra ngoài khoang, chỉ nhìn thấy mặt sông mênh mông, bọn họ quả nhiên chưa vào kênh đào. Đoàn Phi giận tím mặt, quát:
- Dịch Thừa đâu, gọi ra đây cho ta!
Thạch Bân bối rối nói:
- Đại nhân, hiện giờ trên thuyền chỉ còn lại vài người chúng ta thôi, còn có một tên thuyền phu mà Hoa Minh Hoa đại nhân bắt được.
Đoàn Phi đưa mắt nhìn lại, quả nhiên Dịch Thừa và Dịch Sứ thuyền phu đều không thấy đâu cả, đến cả những tên ở trong cùng Hoa Minh cũng chỉ có năm tên cẩm y vệ. Hoa Minh đưa một tên đến trước mặt Đoàn Phi, Hoa Minh hổ thẹn nói:
- Đại nhân, thuộc hạ bất tài, không kịp thời phát hiện quỷ kế của bọn chúng. Đại nhân bây giờ trên thuyền chỉ còn lại mấy người, vẫn may tiểu nhân nhanh tay nhanh mắt bắt được một tên, những tên khác đã nhảy xuống sông trốn thoát cả. Chúng còn ném đi cả buồm thuyền và cột thuyền, đáy thuyền còn bị đục một lỗ. Đại nhân, chúng ta phải nghĩ cách lên bờ, hoặc là tìm một nhà thuyền đi ngang cùng đường cho chúng ta đi chung.
Đoàn Phi nghiêm mặt hỏi tên vừa bị ném ra ở trước mặt:
- Đã xảy ra chuyện gì? Là ai phái các ngươi đến?
Tên kia trừng mắt lên nói:
- Thì sao, bố mày thấy thích, muốn dìm chết ngươi, thì sao nào?
Đoàn Phi giận dữ, lấy chân đạp vào tay hắn, tiếng nứt xương vang lên, tên kia hét lên thảm thiết. Đoàn Phi mặt mày dữ tợn dùng đế giày nghiến lên bàn tay bị thương của nó, tên kia kêu thảm thiết ngã người ra đất. Cả người run run muốn giơ tay ra đỡ chân của Đoàn Phi, nhưng chẳng còn sức lực nào.
Thạch Bân lo lắng khuyên ngăn:
- Phi huynh
Đoàn Phi nhấc chân trái lại đạp lên cánh tay tên kia một phát, tiếng xương gãy lại vang lên lần nữa. Tên kia kêu lên thảm thiết rồi lăn ra ngất. Đoàn Phi tức giận còn mắng thêm:
- Con mẹ mày, mới thế còn không chịu được, còn dám giả vờ cứng đầu cứng cổ trước mặt ông mày. Lấy nước té cho hắn tỉnh dậy cho ta!
Hoa Minh không để ý tới những hành động của Đoàn Phi, sau khi nghe lời dặn dò của Đoàn Phi xong hắn còn đá thêm một cước vào đuôi xương cụt tên kia. Người kia run run một chút rồi tỉnh lại, Hoa Minh nói:
- Xin đại nhân giao nó cho tiểu nhân. Trong khoảng thời gian uống một chén trà nóng hắn sẽ ngoan ngoãn khai ra thôi.
Đoàn Phi gật đầu, nói:
- Được, giao cho ngươi, Thạch Bân, nghĩ cách đưa thuyền vào bờ. Chúng ta cưỡi ngựa đi Dương Châu!