Ánh mắt của Đoàn Phi nhìn về phía Hàn Tinh và Kiều Lỗi. Hàn Tinh ưỡn ngực tiến lên bái kiến, Kiều Lỗi lại rũ rượi như bùn té lên đất. Đoàn Phi gật đầu, nói với Hàn Tinh:
- Tình hình bên ngoài thế nào? Các huynh đệ bị thương tình hình thế nào rồi?
Hàn Tinh cảm kích nói:
- Tạ ơn đại nhân quan tâm, huynh đệ bên ngoài không có thương vong, đa số đều là trúng khói độc. Tiểu nhân ứng biến kịp thời, tình hình bọn họ bây giờ đều ổn định, đã mời thầy thuốc đến, đang nấu thuốc hết chất độc cho bọn họ.
Đoàn Phi nhẹ lòng nói:
- Như vậy thì tốt, bản quan không ngờ đối phương sẽ phóng hỏa, hơn nữa còn dùng độc, suýt nữa hại mọi người. Hàn Tinh, lần này ngươi lập công rồi, bản quan sẽ không bạc đãi ngươi. Bây giờ ngươi nói thử xem rốt cuộc giữa ngươi và Kiều Lỗi là xảy ra chuyện gì?
Hàn Tinh thêm mắm thêm muối nói một lượt tình hình mình vào ngũ cho đến bị Kiều Lỗi tham công ức hiếp cho Đoàn Phi. Đoàn Phi sau khi nghe xong lạnh lùng nói với Kiều Lỗi:
- Kiều Lỗi, lời của Hàn Tinh ngươi có dị nghị gì không?
Kiều Lỗi biết không thể cãi lại, y chỉ có thể không ngừng dập đầu nói:
- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân nhất thời hồ đồ! Đại nhân tha mạng!
Đoàn Phi lạnh lùng quát:
- Áp giải đi cho ta, đợi sau khi Quan chỉ huy về hãy xử trí. Hàn Tinh, đại đội ngàn người của Kiều Lỗi tạm thời giao cho ngươi trong coi, đợi ta và Dương Khâm sai, Quan chỉ huy thương lượng sau.
Cửa hậu viên Thạch Bân lớn tiếng bẩm báo:
- Khâm sai đại nhân, Quan đô ti đến.
Đoàn Phi vội vàng tiến lên nghênh tiếp, nhìn hai người mỉm cười nói:
- Dương đại nhân, Quan chỉ huy, sao các ngài dắt tay nhau đến vậy? Đúng lúc có chuyện muốn tìm các ngài thương lượng.
Sắc mặt của Dương Thận và Quan Tuấn Huy đều không tốt lắm, mặt Quan Tuấn Huy đen sẫm chắp tay với Đoàn Phi nói:
- Đoàn đại nhân, lúc nãy ty chức được tin nói có người bức ép xông vào cửa, vì thế liền vội vàng chạy đến xem xét. Phát hiện binh lính giữ cửa Đông bị thương mấy người, mấy người đang bảo vệ một người có thân hình to lớn từ cửa Đông leo tường xông ra ngoài. Lúc đó trời rất tối, lại khá hỗn loạn, vì vậy chưa thể xác nhận người đó có phải là Vương Đường không.
Đoàn Phi gật đầu, nói:
- Theo ta thấy nhất định là Vương Đường không nghi ngờ. Lão ở Tô Châu đã là sơn cùng thủy tận, không nhân lúc loạn rời khỏi chỉ sợ cũng không đi được nữa.
Quan Tuấn Huy nói:
- Phải, ty chức cũng nghĩ như vậy, ty chức đã phái ra một đội người dọc đường lần theo dấu vết, hy vọng có thể đuổi kịp.
Đoàn Phi biết hy vọng xa vời, hắn cười nói:
- Vương Đường đến giờ đã không đủ gây song gió, người bên cạnh lão cũng sẽ khai trừ lão. Một lão thái giám không quyền không thế còn có thể có uy hiếp gì chứ? Dương đại nhân không ngại đưa ra một thông báo, vẽ hình truy nã trong phạm vi cả nước.
Dương Thận lại nói:
- Đoàn đại nhân không thể xem nhẹ, Vương Đường có lẽ mang theo không ít ngân phiếu và sổ sách, đánh hổ không chết tất để lại hậu hoạn.
Đoàn Phi nói:
- Dương đại nhân lo lắng rất đúng, nhưng cũng không cần nóng vội, số ngân phiếu đó không có dấu mọc.
Quản Tiêu Hàn thỉnh mệnh nói:
- Công tử, Vương Đường nghĩ chắc chưa chạy được xa. Vin đại nhân cho ta một con ngựa tốt và một lệnh tiễn rời thành. Ta sở trường truy dò tung tích, chi bằng đuổi theo thử xem.
- Được rồi, tự cô phải cận thận, Đoàn Phi nói. Mục đích khác của Quản Tiêu Hàn đến Tô Châu chính là lấy đầu của Vương Đường, Đoàn Phi không có lý do gì ngăn cản. Dương Thận ngược lại kiến nghị nói:
- Quản tiểu thư, nếu gặp được Vương Đường, cố gắng bắt sống về.
Quản Tiêu Hàn đáp một tiếng, phiêu nhiên đi. Đoàn Phi lại biết nếu Vương Đường bị nàng đuổi theo, cho dù có mười cái mạng cũng sẽ Game over. Trương Nhuệ tuyệt đối sẽ không cho Vương Đường sống sót uy hiếp đến mình.
Định thần trở lại, Đoàn Phi nói với Quan Tuấn Huy:
- Quan đại nhân, ngài có biết Thiên hộ Kiều Lỗi thuộc hạ của ngài và tiểu giáo Hàn Tinh thuộc hạ của y xảy ra tranh chấp trước nha phủ, suýt chút nữa gây nên đại họa không?
Quan Tuấn Huy kinh hãi, nói:
- Ty chức không biết, ty chức đến vội vàng, cũng chưa chú ý đến trước phủ nha có tranh chấp gì, cũng chưa có người thông báo Kiều Lỗi của ty chức? Ty chức biết rồi, nhất định là Kiều Đồng ttri giấu diếm ty chức chuyện này, để ty chức truyền y đến hỏi chuyện.
Chỉ huy Đồng Tri thuộc hạ của Quan Tuấn Huy là đại ca của Kiều Lỗi. Sau khi bị truyền vào sắc mặt y trắng bệch hướng về phía hai vị Khâm sai và lãnh đạo trực tiếp của mình quỳ một gối, nói:
- Ty chức Kiều Hâm Chỉ huy Đồng tri Tô Châu vệ tham kiến hai vị Khâm sai và Chỉ huy sứ đại nhân.
Quan Tuấn Huy cả giận nói:
- Kiều Hâm, Kiều Lỗi đệ đệ ngươi tranh chấp với cấp dưới trước phủ nha Tô Châu, làm cho hỗn loạn, may được Cẩm Y Vệ trấn áp mới chưa tạo nên sai lầm lớn. Xảy ra chuyện như vậy ngươi lại vẫn che giấu ta, ngươi cho rằng có thể giấu được sao?
Kiều Hâm giương cổ nói:
- Đại nhân, Kiều Lỗi là đệ đệ ruột của tiểu nhân a!
Quan Tuấn Huy cả giận nói:
- Vì đệ đệ ruột thì có thể dối gạt quan trên? Đệ đệ ruột thì có thể ức hiếp thuộc hạ, cưỡng chiếm công lao? Kiều Hâm, ta vẫn luôn nể trọng ngươi, không ngờ ngươi lại làm ta thất vọng như vậy.
Kiều Hâm không nói, Quan Tuấn Huy tức giận hướng về phía hai vị Khâm sai thỉnh ý nên xử trí thế nào. Tên Kiều Hâm này rõ ràng là thuộc hạ thân tín của Quan Tuấn Huy. Đệ đệ y vô năng, nhưng bản thân y lại là một người thông minh tháo vát. Từ phương diện cực lực bảo vệ đệ đệ làm cho Đoàn Phi có chút cảm động, Đoàn Phi nói:
- Theo ta thấy Kiều Đồng tri cũng không có sai lầm lớn, phạt bổng lộc ba tháng là được. Tên Kiều Lỗi à, nhát gan, phiền phức vô năng cùng cực, không thể tiếp tục giữ trong quân, cho về nguyên quán làm nghề nông được rồi, chức vị Thiên hộ đó do Hàn Tinh thế chỗ. Không biết Dương đại nhân và Quan Chỉ huy dị nghị thế nào?
Quan Tuấn Huy vội vàng nói:
- Đoàn đại nhân xử trí công bằng, ty chức không có dị nghị
Dương Thận gật đầu, chuyện này cứ quyết định như vậy. Kiều Hâm cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, biết Khâm sai đại nhân hạ thủ lưu tình, bằng không đệ đệ y không chết cũng phải bị lột da. Sau khi tạ ơn ba vị đại nhân y kéo đệ đệ không nên thân đi, còn Hàn Tinh lại vui mừng gửi lời tạ ơn với ba vị đại nhân. Đoàn Phi mỉm cười nói:
- Hàn Tinh, trước kia Kiều Lỗi ức hiếp ngươi, cướp đi công lao của ngươi tại sao ngươi không thượng cáo cũng không gây chuyện, tại sao bây giờ lại không nhịn được?
Hàn Tinh cả mặt đỏ lên, nói:
- Tiểu nhân từng thượng cáo rồi, không ngờ quay đầu thì bị Kiều Lỗi dẫn người bắt đánh một trận đau đớn. Lúc này tiểu nhân biết y có ca ca là Kiều Đồng tri, sau đó cũng không dám thượng cáo nữa. Cái tên của tiểu nhân thường bị người ta mang ra làm trò cười, so sánh với Hàn Tín đại tướng triều Hán, cho nên tiểu nhân cũng biết đạo lý của nhẫn nhục chịu đựng. Hôm nay tiểu nhân mượn uy hổ của Khâm sai đại nhân mới dám kháng cự với y, xin đại nhân thứ tội!
Đoàn Phi ha ha cười lên, vỗ vai gã, nói:
- Quả nhiên ngươi rất có tiềm lực, cố lên.
Theo lý mà nói tên may mắn và thông minh này phải nên nhân cơ hội cáo từ mà đi, không ngờ gã lại có chút chần chừ. Đoàn Phi đột nhiên hiểu ý nói:
- Ngươi yên tâm đi, có Quan đại nhân chiếu ứng, Kiều Đồng tri đó sẽ không xảy giày ngươi.
Tuy Hàn Tính không biểu cái gì gọi là xỏ giày, vì những năm này hoạt động xỏ giày vẫn chưa đạt đến trình độ phổ biến toàn dân. Nhưng gã lại hiểu ý của Đoàn Phi, lúc này gã cảm kích vạn phần, yên tâm to gan đi.
Quan Tuấn Huy hướng về phía hai vị Khâm sai thỉnh tội, chút chuyện nhỏ này hai người không không để trong long, Sau khi trao đổi vài câu Quan Tuấn Huy và Dương Thận lần lượt rời khỏi, Đoàn Phi quay đầu nói với Tô Dung:
- Dung nhi, cô cảm thấy Quản Tiêu Hàn lần này đi có đuổi kịp Vương Đường không?
Tô Dung nói:
- Ta đóan không được, nhưng cho dù tỷ ấy giết Vương Đường rồi, tỷ ấy cũng có thể che giấu, nói mình không có đuổi kịp.
Đoàn Phi gật đầu, nói:
- Xem ra cô cho rằng cô ấy vẫn có cơ hội khá lớn đuổi kịp Vương Đường.
Tô Dung nói:
- Đại nhân, bây giờ ngài đừng nghĩ số ngân lượng trên người Vương Đường nữa. Trước mắt còn có một vụ án chưa phá, còn có độc nữ chưa thu xếp xong nữa đấy!
Đoàn Phi lại lần nữa bị Tô Dung đoán trúng tâm sự, mặt dày không khỏi đỏ lên. Bây giờ Vương Đường đối với hắn không có uy hiếp gì, duy nhất hắn vướng bận chính là ngân phiếu trên người Vương Đường.
Tâm tư trở lại với vụ án, Đoàn Phi bất giác có chút đau đầu. Vì Bách Độc Chân Quân nhúng tay vào, Triệu Ngạn nghi phạm lớn nhất vụ án này không hiểu sao chết cả rồi. Vụ án này làm sao điều tra tiếp? Tiểu cô nương đó thu xếp thế nào? Những cái này vốn không nên trở thành vấn đề.