Đoàn Phi lại đi tới chiếc sân nhỏ bên ngoài phòng, hắn quan sát rất tỉ mỉ những vết máu và vết tích cuộc đấu đá vương vãi dưới đất, chỉ thấy dưới đất cũng còn ít vết máu vương từ cửa phòng chính tới cửa phòng bên cạnh, trên cửa lớn Đoàn Phi tìm thấy một vết chân rất mờ rất dễ bị bỏ qua.
Đoàn Phi xem xét rất tỉ mỉ hình dạng của những giọt máu, trong lòng bỗng khựng lại. Hắn lại tỉ mỉ xem lại một lần nữa, quả quyết bản thân không nhìn nhầm, sau đó đi tới bên tường bao, đi tới chân tường cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một dấu chân dài chừng ba thốn. Đây rõ ràng không phải là dấu tích của tử thi và lão bộc để lại.
Nhìn thấy dấu chân rất nhỏ này, Thạch Bân buột miệng thốt lên:
- Có lẽ hung thủ chính là một nữ đạo tặc?
- Đừng khinh suất đưa ra kết luận.
Đoàn Phi lườm hắn một cái nói:
- Nhìn dấu chân này có khi đi còn không vững thế mà nhảy qua bức tường cao ba mét này được sao?
Thạch Bân cười ngượng rồi tránh sang một bên, Đoàn Phi nhìn lướt qua đám bộ đầu một cái, chỉ vào một tên bộ đầu nói:
- Ngươi, đi tới trước mặt ta.
Tên bộ đầu kia không hiểu vấn đề gì liền đi tới trước mặt Đoàn Phi, Đoàn Phi lại gọi pháp y tới, rồi đưa cho hắn cây đoản côn, nói:
- Ngươi làm lại cho ta xem ba nhát đao tên hung thủ kia đâm vào thế nào, chú ý từng góc độ đừng làm sai đó.
Pháp y thấy tên bộ đầu này và tử thi cao ngang ngang nhau, biết được ý đồ của Đoàn Phi, liền cầm cây đoản côn lên.
Hắn diễn lại xong, mọi người đều hiểu được hai nhát đâm trước từ dưới lên trên đâm vào ngực tử thi, còn nhát đâm cuối cùng từ trên xuống dưới. Nếu đúng như vậy thì trong lòng Đoàn Phi đã hiểu, hắn liền quay người lại nói:
- Trương đại nhân, ta cũng đã biết quá trình hung thủ ra tay giết chết nạn nhân thế nào rồi. Hung thủ ắt hẳn phải có hai người, trong đó có một người thân hình thấp bé, có thể là người lùn hoặc là trẻ con. Nó sẽ phụ trách lấy trộm đồ, còn một kẻ khác thì cao lớn bảy thước, có võ công cao cường. Gã cao lớn kia sẽ bế gã lùn kia đột nhập vào bên trong, rồi gã lùn chui qua cửa sổ tiến vào bên trong ăn trộm đồ thì bị chủ nhân phát hiện, sau đó chạy ra mở cái chốt cửa lớn ra, gã cao lớn kia lao tới đâm thẳng vào người nạn nhân. Nạn nhân cũng đã chạy tới căn phòng bên cạnh như muốn kêu lên cầu cứu lão bộc, không ngờ lão nô bộc lại lẻn qua cửa nách trốn ra ngoài chơi bạc. Nạn nhân chỉ còn biết tự kháng tự rồi cố bò vào trong phòng định đóng cửa lại ngăn bọn trộm cướp, không ngờ bị tên cao lớn kia đạp mạnh một cái làm tung cửa rồi lao vào đâm ba đao dẫn tới tử vong.
Sự phân tích này khiến Trương Chính Tung có chút biến sắc, hắn liền nói:
- Không sai, Đoàn bộ đầu quả là cao minh, nhưng ta vẫn còn chút nghi ngờ, hai tên hung thủ một cao to một lùn thì cũng đã suy đoán ra rồi, nhưng những hành tung của hung thủ sao ngươi suy đoán như được tận mắt nhìn thấy vậy?
Đoàn Phi nói:
- Cái này sau này ta sẽ giải thích với đại nhân, bây giờ đại nhân hạ lệnh bắt hung thủ trước đã. Hung thủ tổng cộng có hai người, trong đó có một người thân cao lớn bảy thước, còn một người còn lại thân cao chưa tới ba thước, là một người lùn hoặc một đứa trẻ, chưa biết là nam hay nữ. Bọn họ có thể là những người trong đoàn xiếc, thậm chí đó là những người biểu diễn nghệ thuật mà chúng ta vừa đi qua, và đáng nghi ngờ nhất chính là những người đi cà kheo, hoặc nhảy cao. Nếu những người có hình thể tương tự như vậy, nếu có ai thân cao hơn ba thước đều dẫn về hỏi cung hết. Còn nữa, hung thủ rất hung tàn, những người đi bắt giữ chú ý an toàn.
Trương Chính Tung lệnh làm theo những gì Đoàn Phi nói, lúc này Đoàn Phi mới giải thích với hắn:
- Đại nhân, những vết máu trên đất có thể nói cho chúng ta biết con đường chạy trốn của nạn nhân, cũng có thể nói cho chúng ta biết phương hướng của nạn nhân. Đại nhân quan sát kỹ thì thấy những giọt máu đều hướng về một phương hướng, điều này nói lên rằng nạn nhân rời khỏi phòng bên cạnh mới bị trọng thương, vết thương ở trên mặt thì không thể nào chảy nhiều máu như vậy được.
Trương Chính Tung quan sát rất kỹ những vết máu dưới đất, Đoàn Phi lại nói:
- Nếu không tin đại nhân có thể sai người mang một bát nước tới đây, chúng ta nhúng tay vào nước rồi nhỏ xuống đất, những vết nước nhỏ phía trước và nhỏ phía sau đều ngược nhau.
- Ta hiểu rồi, Đoàn bộ đầu quan sát thật tỉ mỉ, quả nhiên không hổ danh là Thần bộ.
Trương Chính Tung ngẫm nghĩ một lát thì đã hiểu, những vấn đề này chỉ cần lưu tâm một chút là có thể phát hiện được thôi, nhưng cái này trước đó hắn lại không coi trọng nên đã bỏ lọt.
- Thần bộ? Đoàn Phi mới vào công môn, làm sao dám xưng như vậy được, Trương đại nhân nghe được câu này ở đâu vậy?
Đoàn Phi há hốc mồm lên tỏ vẻ kinh ngạc nói.
Trương Chính Tung cười nói:
- Chỉ trong vòng có một tháng ngắn ngủi mà đã phá được mấy vụ án lớn, và trong vòng ba ngày đã phá được hung án liên hoàn ở huyện Thuần An thuộc Dương Châu nữa, tiếng tăm của Đoàn bộ đầu đã lừng danh khắp thiên hạ rồi. Hôm nay nếu thuận lợi mà bắt được hung thủ vụ án này, chỉ sợ rằng cái danh hiệu Thần bộ của ngươi không một ai là không biết đó. Mà danh hiệu của ngươi cũng là danh nghĩa thực, nên cũng không cần phải khách khí đâu.
- Hạ quan biết bản thân mình thế nào mà, quả thực không dám nhận đâu.
Đoàn Phi toát mồ hôi nói, không biết là ai muốn hại hắn nữa, sao lại đặt cái danh hiệu này chứ? Đây chẳng phải là đẩy hắn vào miệng núi lửa đó sao? Cái tên Thần bộ thì có gì tốt đẹp đâu chứ.
Hai người một thì tâng bốc lên một thì đang chối bỏ, cứ giằng co vậy mấy hồi liền, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô, mấy tên bộ đầu đang gông cổ dẫn hai tên chạy vào trong, lớn tiếng bẩm báo:
- Trương đại nhân, Đoàn bộ đầu, hung thủ đã tóm được rồi. Bọn chúng vẫn còn đang biểu diễn ngoài đường phố, thấy bọn thuộc hạ đi lục soát kiểm tra thì tên cao lớn này ném cây gậy xuống rồi chạy thục mạng, còn tên bé nhỏ này đang biểu diễn phía trên linh hoạt giống như khỉ vậy, hắn nhảy từ độ cao ba thước xuống đất mà không hề bị thương tích gì, các huynh đệ liền lao tới túm gọn hai tên này gông cổ tới đây.
Trương Chính Tung tỏ vẻ rất khâm phục nhìn Đoàn Phi một cái, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, vụ án này nếu người khác phá án thì cũng có thể phá được, nhưng chưa chắc đã phá nhanh như vậy, cái tên Đoàn Phi này quả thật cũng rất bản lĩnh.
- Có ai bị thương không?
Đoàn Phi hỏi.
Tên sai dịch đáp:
- Đám huynh đệ chúng tôi không ai bị thương cả, gã cao lớn kia ném gậy xuống thì đập vào hai người dân chỉ bị xây xát nhẹ thôi, không vấn đề gì.
Đoàn Phi gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, Trương đại nhân, vụ án này đã được phá, còn việc tiếp theo thì giao cho huyện Thượng Nguyên xử lý tiếp nhé, ta sẽ về báo cáo lại với Mã đại nhân, không biết Trương đại nhân còn gì chỉ bảo nữa không?
Trương Chính Tung nói:
- Ngươi đợi một lát, ta cùng ngươi về bẩm báo với Mã đại nhân.
Trương Chính Tung vội vàng hỏi cung, hai tên cha con hung thủ kia có vẻ rất biết điều khai ra toàn bộ quá trình gây án, tất cả đều trùng khớp với những gì Đoàn Phi dự đoán.
Hai cha con hung thủ này có một tuyệt kỹ rất tốt đó là nhảy cao và leo cao. Người cha ở dưới dùng ngực, vai, đầu, đội một chiếc gậy gỗ lên cao, còn người con thì giống như một con khỉ cứ thế mà leo lên cây gậy đó, khi leo tới đỉnh thì biểu diễn động tác giống như Kim Kê Độc Lập (gà vàng đứng một chân) khiến mọi người ai nấy đều thán phục và ủng hộ tiền biểu diễn.
Món tạp kỹ này đòi hỏi hai người phải phối hợp rất nhịp nhàng với nhau đồng thời phải có sự thăng bằng rất tốt, do vậy lúc đi lại bình thường người cha thường bế đứa con lên trên cổ, thậm chí lấy một thanh gỗ ngắn để đứa con leo lên và đứng trên đó, cứ tập luyện như vậy nên luôn có sự thăng bằng nhất định, hơn nữa rất có sức hút với người xem. Chiều hôm qua sau khi thu dọn tạp kỹ, người cha vẫn thường cho đứa con leo lên cổ đi dạo phố. Lúc đó nạn nhân đang ở trong phòng đếm ngân lượng, bởi vì ngoài trời rất nóng nên cửa sổ luôn được mở. Nạn nhân không thể ngờ được rằng tường bao cao như vậy lại có người nhìn được vào trong phòng, cuối cùng vì lòng tham của người cha nổi lên, nửa đêm nửa hôm mang đứa con theo và đẩy qua bức tường lẻn vào lấy trộm tiền, và tất cả sự việc xảy ra không thể ngăn cản được.
Trương Chính Tung đem phạm nhân giao cho huyện lệnh Thượng Nguyên cứ đứng ngẩn ở đó từ lâu, rồi cùng với Đoàn Phi quay trở về nha phủ Ứng Thiên.
Ở thời Minh thì Nam Kinh được gọi với cái tên Ứng Thiên, tên khác nữa là Kim Lăng, thời cổ xưa còn được gọi với cái tên huyện Thượng Nguyên, sau khi Thái tổ lập đô ở Ứng Thiên lấy sông Tần Hoài làm mốc giới, phía nam vẫn gọi là huyện Thượng Nguyên, phía bắc gọi là huyện Giang Ninh, đều thuộc quyền quản lý của phủ Ứng Thiên. Vụ án này nhẽ ra thuộc quyền xử lý của huyện Thượng Nguyên, nhưng cuối cùng đã bị Đoàn Phi nhúng tay vào.
Trương Chính Tung và Đoàn Phi cùng quay trở bẩm báo sự việc với Mã đại nhân. Trương Chính Tung thì luôn tán dương Đoàn Phi nhưng Đoàn Phi thì lại luôn khiêm tốn. Mã Văn Đào thấy vụ án được phá trong chớp mắt, hắn rất vui mừng, đối với Đoàn Phi lại càng kính nể thêm vài phần.
Những nhân tài như vậy sao không trọng dụng chứ? Mã Văn Đào nghĩ tới trong nha phủ của mình vẫn còn vài vụ án còn đọng lại chưa được phá, hắn liền cười híp mắt nói với Đoàn Phi:
- Đoàn đại nhân, bản án này được phá đúng là ngươi không hổ danh là thần bộ, bản quan sẽ đưa vụ này lên bộ Lại để xét công cho ngươi, nhưng chỉ có mỗi vụ án này khó mà thuyết phục được những lão gia trên bộ Lại, như thế này đi, trong nha phủ ta vẫn còn mấy vụ án chưa được phá, ngươi tiện thể xử lý giúp ta đi, với năng lực của ngươi thì đó không phải là vấn đề gì. Đương nhiên, bản quan cũng không ép ngươi phải phá những vụ án này trong một vài ngày, bản quan định điều ngươi tới đây để trọng dụng, không biết ý kiến ngươi thế nào?