*Chiết: bẻ, hái
Hiểu Vân chính thức gặp Triển Chiêu, là trước Trung Thu một ngày. Hôm đó, thời tiết rất tốt.
Bầu trời xanh thăm thẳm, trong veo như đã được gột rửa; từng đụn mây trắng cuộn như sợi bông, phiêu tán trong không trung. Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ phất phơ lùa qua mặt. Hoa quế trong viện tỏa mùi thơm nhàn nhạt. Đầu thu ở Khai Phong, có thể nói là thời tiết khiến người ta vui vẻ, không khí khiến người ta thư thái.
Hiểu Vân đem bàn ghế ra sân viện ngồi phơi nắng, vừa híp mắt nhìn Tiểu Thúy tỉ mỉ nhặt từng bông hoa quế nho nhỏ rơi trên mặt đất. Tiểu Thúy nói sẽ làm bánh hoa quế cho nàng ăn, bởi vì, tiểu thư nhà nàng rất thích món này. Có điều, đối với nàng mà nói, thứ này chỉ từng nghe nói trong tiểu thuyết và phim truyền hình, chưa từng ăn thử, có thích hay không, ăn xong mới biết. Nghĩ tới đây, không khỏi khẽ cười ra tiếng.
Chính vào lúc này, Tiểu Thúy đang ngồi trên mặt đất bỗng đứng lên, phúc thân ra phía sau nàng, hô lên Triển đại nhân.
Triển Chiêu này quả nhiên là mèo, đi đường một chút thanh âm cũng không có. Lúc ấy, Hiểu Vân chính là nghĩ như vậy.
Hiểu Vân còn chưa quay đầu nhìn, phía sau đã truyền tới tiếng Triển Chiêu. Trong sáng, trầm ổn, có chút từ tính, cực kỳ giống âm sắc đàn violon.
"Hiểu Vân cô nương đã khỏe hơn chưa?"
Hiểu Vân đứng lên quay người lại, thấy một nam tử tuổi còn trẻ đứng phía sau nàng dưới tàng cây.
Chỉ thấy hắn khuôn mặt tuấn lãng, khí vũ hiên ngang. Mày kiếm nghiêng nghiêng, tị nhược huyền đảm, vẻ mặt cương nghị, khóe môi nở nụ cười yếu ớt như có như không, khiến người ta có cảm giác như gió xuân, lại nhìn ánh mắt kia, trong suốt như suối, thâm thúy như đầm nước sâu, khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Một thân trường bào màu lam, vạt áo trắng như tuyết, sạch sẽ khoan khoái, mặc trên người hắn vô cùng dễ nhìn; bạch ngọc khảm trên dây búi tóc màu lam, tóc dài thả trên vai; dáng người cao ngất, đứng dưới àang cây, thật sự là ngọc thụ lâm phong.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, loang lổ trên người hắn, một chút lại một chút, sáng lấp lánh, càng khiến người ta thần mê hoa mắt.
Nhưng mà...
Hiểu Vân theo bản năng xoa ngực, nhìn nho nhã như vậy, nội liễm như vậy, thế mà cho nàng một cước thô lỗ như vậy, hiện tại nghĩ lại vẫn còn đau. Cho dù hắn là Phan An tái thế, nàng vẫn thấy trong lòng sợ hãi.
Triển Chiêu tất nhiên thấy động tác của nàng, muốn mở miệng xin lỗi lại xấu hổ cười cười, hai tay ôm quyền áy náy nói:
"Ngày ấy Triển Chiêu lỗ mãng, làm sai khiến Hiểu Vân cô nương bị thương, hạicô nương nằm trên giường hơn mười ngày, đúng là Triển Chiêu đã sai, Triển Chiêu lúc này xin cô nương thứ lỗi."
Nói xong, liền cúi mình hành lễ.
Ngươi đá ta thành trọng thương, nói một câu thế là kết thúc? Nói thật, nếu phát sinh cùng loại chuyện này, Hiểu Vân sẽ nói vậy. Nhưng mà, ai bảo nàng là fan của Triển Chiêu, ai bảo nàng thích thưởng thức người dễ nhìn, mà hắn là một lam nhan họa thủy chứ? Huống chi, hắn giải thích rất thành ý, cúi đầu đạt bốn mươi lăm độ. Vì thế nàng chỉ có thể trong lòng thở dài, sau đó quyết định bỏ qua chuyện cũ.
"Triển đại nhân nói quá lời, việc đêm đó tôi cũng không nhớ rõ lắm, có điều tôi tin tưởng Triển đại nhân tất nhiên không phải cố ý, nay tôi đã khỏe rồi, Triển đại nhân không cần để mãi trong lòng."
Triển Chiêu thấy thân thể nàng đã không còn trở ngại, nói mấy câu rồi đi. Trước đó để lại cho nàng một bao điểm tâm, nói là tiện việc công mang từ Tô Châu về. Hiểu Vân nghĩ, phỏng chừng hắn cũng rất áy náy với việc ngộ thương đó, bằng không sẽ không nghĩ tới chuyện mang đồ về cho nàng trong lúc làm việc. Phải biết, việc khiến Triển Chiêu trong đầu toàn công việc quan tâm, rất không dễ dàng.
Có điều hương vị của điểm tâm này không tệ, xốp xốp, vị ngọt tự nhiên, còn có một chút hương hạt dẻ, thật hợp với khẩu vị của Hiểu Vân. Bằng không, thật phí công hắn mang từ xa về.
Cách một ngày, là Trung thu.
Trung thu, chính là ngày hội truyền thống của Trung Quốc, từ lúc có Trung thu tới nay, dân chúng Trung Quốc đối với ngày này vô cùng coi trọng. Tống Triều cũng không ngoại lệ, Biện Lương chính là đô thành của Bắc Tống, độ náo nhiệt tất nhiên không thể tầm thường. Trong sáng tác “Đông Kinh mộng hoa lục” của Mạnh Nguyên Lão có một đoạn ghi lại:
" Trước tết Trung Thu, các cửa hàng đều bán rượu mới, trang trí lại mặt tiền. Người trong chợ thi nhau uống rượu, tới giờ ngọ chưa tan, nhà nào không có rượu thì kéo bảng hiệu xuống. Là lúc cua ngao vừa lớn, cây lựu, ốt bột, lê, tảo, hạt dẻ, nho khoe sắc, tranh quất đầu vụ đưa ra thị trường. Đêm Trung thu, nhà giàu thì treo đèn kết hoa trên đài cao, dân gian thì tranh nhau chiếm lấy chỗ ở tửu lâu mà ngắm trăng, to nhỏ ồn ào. Bên trong nhà dân thường, đêm sâu còn nghe tiếng nhạc sênh ca, uốn lượn như mây. Ngay cả chốn đồng quê cũng có tiếng tiêu réo rắt, chợ đêm chật ních tới tận sáng hôm sau."
Đó chính là cảnh tượng náo nhiệt của thành Biện Lương thời Bắc Tống vào tết Trung thu. Mà lúc này, trong thành Biện Lương chính là cảnh tượng trên, phố lớn ngõ nhỏ, mỗi ngôi nhà, tửu quán đều tràn ngập sắc thái hội họp vui mừng. Nhưng mà, trong đó không bao gồm phủ nha phủ Khai Phong.
Người của phủ Khai Phong, ngoại trừ Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách, từ Triển Chiêu, cho tới một sai dịch bình thường không có phẩm trật, từ sáng sớm hôm nay đã bắt đầu bận rộn. Ngày hội này, nhiều người náo nhiệt, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là cơ hội tốt cho bọn đạo chích mượn gió bẻ mặng. Vì thế, phủ nha cùng người có liên quan cả ngày đều lo đi bắt trộm.
Về phần Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách, hình như là bị ai đó mời đi dự tiệc. Cũng không biết là đi Nam thanh cung hay là Vương phủ Thừa Tướng. Người nào người nấy đều đi hết, trong phủ nha bỗng nhiên vắng lặng.
Việc này không cần Hiểu Vân đi hỏi cũng có người kể cho nàng biết. Nữ nhân ở một chỗ không có việc gì làm, lại Đông gia dài Tây gia ngắn, hay còn gọi là bát quái. Hiểu Vân cùng Tiểu Thúy, hai người các nàng tuy theo cách nói hiện đại còn đang vị thành niên, có điều vẫn là hai nữ nhân. Tiểu Thúy nói, nàng nghe, gần đây nàng nghe từ Tiểu Thúy không ít chuyện bên ngoài phủ nha Khai Phong phủ.
Ví dụ như con trai trưởng của Bàng thái sư nạp thêm mấy phòng thiếp thất, Vương thừa tướng bao lâu nữa sẽ có rể đông sàng, hoa khôi nào ở thanh lâu hôm qua được ai mời về phủ, gánh hát nào mới tới Biện Lương biểu diễn, tửu lâu ở phố đông mới ra điểm tâm hương vị mới vv. Nội dung vô cùng phong phú, bao hàm toàn diện, cũng không biết cô gái nhỏ này làm sao nghe được.
"Thúy nhi, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi!” Hiểu Vân ăn xong quả quýt, vỗ vỗ tay đề nghị. Nói là đề nghị, không khác gì ra lệnh, Tiểu Thúy tất nhiên chỉ có nghe lời.
Một tháng qua nàng chưa từng rời khỏi Nam viện này đấy! Theo nàng biết, Bắc Tống dân phong tương đối cởi mở, tết Nguyên Tiêu hay Trung thu, các thiên kim tiểu thư, hào môn phu nhân đều có thể ra ngoài dạo phố du ngoạn. Nghe nói, nếu có nam nữ nhìn trúng nhau ở hội đèn lồng, liền có thể kết bạn du ngoạn tới hai, ba ngày không trở lại. Chuyện này, nàng có thể thừa cơ hội đi khảo chứng xem có thật hay không.
Phố phường của ngàn năm trước, tuy rằng không có cửa hàng tráng lệ trang hoàng tinh xảo, nhưng thứ gì cũng có, trà lâu khách điếm, hàng gạo hàng vải, son phấn bột nước, đồ cổ tranh chữ, các loại đồ ăn đều có. Lại thêm hôm nay là Trung thu, tửu quán các nơi hết sức náo nhiệt.
Sắp tới hoàng hôn, rất nhiều chủ quán bắt đầu thắp đèn lồng đỏ, người đi đường ngày càng nhiều lên, rộn ràng nhốn nháo, hoặc là kết thành một đám đông, hoặc tốp năm tốp ba, cũng không thiếu có đôi có cặp, chàng chàng thiếp thiếp. Bên trong đám đông, không ít tiểu thư hoặc phu nhân ăn mặc tinh xảo, bên cạnh đi theo vài ba nha hoàn, chắc đều là nữ quyến nhà giàu có trong kinh thậm chí còn có tài tử giai nhân ngâm thi đối họa, như hoa mỹ quyến, ca múa thái bình, trêu đùa đuổi nghịch, rất náo nhiệt.
Thấy cảnh này, Hiểu Vân không thể không có chút cảm khái, thành Biện Lương quả thật phồn hoa, có lẽ vì đây là thời kỳ cường thịnh của Bắc Tống.
Đi trong đám đông, Hiểu Vân theo thói quen kéo tay Tiểu Thúy.
"Thúy nhi, hôm nay cũng bán đèn hoa đăng sao?” Nhìn thấy không ít người trong tay cầm nhiều kiểu hoa đăng, Hiểu Vân tò mò hỏi: “Hôm nay là Trung thu, không phải Nguyên tiêu mà."
"Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta cũng mua một cái đi, cô xem đèn hoa sen kia thật đẹp.” Tiểu Thúy hâm mộ nhìn một đôi nam nữ đi ngang qua, trong tay nàng kia cầm một chiếc đèn hình hoa sen hồng nhạt, hai người sánh vai mà đi, vừa nói vừa cười, xem ra rất thân mật.
Hiểu Vân cười cười, trêu tức nói: "Được, chúng ta mua một đôi giống nhau, có điều, tiểu thư ta không thể tìm được lang quân cho em đâu."
Tiểu Thúy đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa giận, trừng mắt nhìn nàng, "Tiểu thư!"
"Không được sao? Vậy làm sao bây giờ…” Hiểu Vân ra vẻ khó xử, "Vậy ta giả làm lang quân, em miễn cưỡng chấp nhận vậy nhé?"
Tiểu Thúy mặt càng hồng hơn, lúc này đã nghẹn đỏ, giận dỗi giậm chân: "Tiểu thư! Cô còn như vậy Tiểu Thúy sẽ không theo cô nữa."
Hiểu Vân đùa giỡn Tiểu Thúy thật vui vẻ, thấy nàng như vậy, tâm tình vô cùng sảng khoái, phá lên cười.
Tiểu Thúy chỉ cảm thấy thật mất mặt, chui vào một gian sạp bên đường. Người qua lại đông đúc, đẩy các nàng ra xa nhau dần.