Lúc Hiểu Vân tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Đêm qua vất vả một phen, khiến “bệnh nhân” như nàng mệt mỏi. Cho nên nàng cũng không bị lạ giường, dính lên giường là ngủ luôn. Mà căn phòng mà nàng ở lại đặc biệt yên tĩnh, là chỗ nghỉ ngơi tốt nhất. Hơn nữa không có ai đánh thức, nàng mơ hết giấc này đến giấc khác, ngủ tới đã mới tỉnh dậy, lúc tỉnh đã tới gần trưa.
Có lẽ vì ngủ quá nhiều, lúc tỉnh lại, Hiểu Vân có chút hỗn loạn, để mặc cung nữ mặc trang phục vấn tóc cho mình. Quần áo trang sức trong cung đều rườm rà, chuẩn bị một hồi hết thời gian một chén trà. Trang điểm xong, Hiểu Vân cũng coi như tỉnh táo. Nhớ ra mình đang ở địa bàn của người khác, lại ngủ dậy muộn như vậy, thật sự là quá thất lễ, liền nói muốn tới chỗ Thái hậu nương nương vấn an và xin lỗi, sau đó cáo từ rời cung. Kết quả cung nữ nói với nàng, Thái Hậu đã ra ngoài, nói là tới Tướng Quốc tự dâng hương khấn nguyện, Hoàng Thượng cũng đã đi theo.
Đúng là khó cho Hiểu Vân. Hai chủ nhân không có nhà, nàng nên tìm ai để “cáo từ” đây. Còn nữa, lúc này trong cung không có người chủ sự để sắp xếp cho nàng rời cung. Đừng nói hoàng cung rộng lớn, đình viện chằng chịt, nàng không nhìn ra đường, cho dù nhìn ra đường, cũng không có cách không từ mà biệt.
Trong phòng ngoại trừ Hiểu Vân, chỉ có một cung nữ. Nàng là tỳ nữ trong tẩm cung của Thái hậu, được Thái Hâu phái tới chăm sóc cho nàng. Tuy nàng đã từ chối, nhưng Thái Hậu nói Hiểu Vân bị thương, cần có người chiếu cố, cứng rắn buộc nàng phải nhận người, nàng cũng không thể tiếp tục từ chối, nghe theo lời bà. Có điều, may mà có nàng ấy ở đây, nếu không sáng dậy biết chỗ nào mà đi rửa mặt?
Hiểu Vân nhìn Tiểu Liên đang chia thức ăn cho nàng, hiện giờ chỉ có thể giao phó hy vọng vào nàng ấy: “Tiểu Liên cô nương, không biết Thái Hậu nương nương hay Hoàng Thượng trước khi đi có dặn dò gì không?"
Tiểu Liên dọn xong bát đũa, lùi lại đứng sau mấy bước, rồi mới cung kính nói chuyện với nàng: “Nô tỳ chỉ là một tiểu cung nữ, không dám nhận danh xưng cô nương, cô nương gọi nô tỳ Tiểu Liên là được."
Hiểu Vân đỡ trán, sao nàng lại quên mất, nơi này vô cùng coi trọng tôn ti. Vậy cũng được, Tiểu Liên thì Tiểu Liên, mang thêm hai chữ cô nương, nàng cũng thấy phiền toái: "Tiểu Liên, Thái Hậu nương nương có..."
"Thưa cô nương, Thái hậu nương quả thật có dặn dò."
"Thật à?" Câu trả lời của Tiểu Liên khiến Hiểu Vân hưng phấn, thì ra bọn họ đã sắp xếp trước: “Vậy đợi chút nữa ngươi đưa ta ra khỏi cung hả?"
Tiểu Liên vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bộ dáng vâng lời, không nhanh không chậm nó tiếp: “Thưa cô nương, Thái hậu nương nương dặn dò nô tì, không được quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, đợi cô nương ngủ dậy phải chăm sóc cô nương thật tốt, không được lười biếng. Nương nương không dặn dò nô tì đưa cô nương rời cung."
Tiểu Liên nói ra khiến Hiểu Vân lập tức từ đám mây rớt xuống, chỉ cảm thấy trên đầu lá rụng tơi tả, thật bi thương. Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, Hiểu Vân đột nhiên thấy không còn khẩu vị gì. Qua loa nếm thử vài miếng rồi cho người dọn xuống. Nhìn căn phòng đẹp đẽ lịch sự này, nàng đột nhiên có cảm giác như cá chậu chim lồng. Mà hoàng cung này, chính là cái lồng chim lớn, tuy không có hàng rào, nhưng một mình nàng căn bản không thoát ra được.
Nghĩ như vậy, Hiểu Vân không khỏi nôn nóng, phiền não ở trong phòng đi qua đi lại. Nhớ tới nụ cười ý vị thâm trường của Triệu Trinh đêm qua, Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Triệu Trinh cho nàng tiến cung, không phải là muốn nhốt nàng ở đây chứ? Nhưng ngày hôm qua hắn còn nói sẽ không ép buộc nàng mà? Đường đường là quân chủ, sao có thể nói không giữ lời. Huống hồ, hắn thế nào cũng là “Nhân Tông”, là một minh quân đấy! Có điều, lịch sử ghi vậy, nhưng Triệu Trinh cũng chỉ là người thường, là một nam nhân, ngẫu nhiên cũng có lúc tùy hứng làm bừa, không ai có thể đảm bảo hắn không làm chuyện gì không ổn.
Hiểu Vân càng nghĩ càng cảm thấy mình bị trúng kế, Triệu Trinh này, thì ra cũng không phải là chính nhân quân tử! Hiểu Vân nổi giận, ngồi phịch xuống ghế, nhất thời cử động quá mạnh động đến vết thương, một trận đau đớn từ trong ngực tràn tới, không khỏi hít một ngụm khí lạnh: "Á..." Tuy rằng đã qua nửa tháng, nhưng vết thương vẫn không chịu được va chạm mạnh. Chỉ dùng chút lực cũng đã đau.
Tiểu Liên ở bên cạnh hoảng hốt, vội bước tới gần lo lắng hỏi: “Cô nương làm sao vậy, có gì không ổn sao? Là vết thương sao?"
Hiểu Vân thấy vẻ mặt kinh hoảng tột độ của nàng ta, định mở miệng an ủi, đột nhiên nghĩ ra một mưu kế. Vội ôm ngực nhăn mày, rên rỉ: “Tiểu Liên, ta, ngực của ta đau quá, đau quá..."
Hiểu Vân kêu đau khiến Tiểu Liên càng sợ hãi: “Cô nương, cô kiên nhẫn một chút, nô tì đi mời thái y.” Nói xong muốn chạy ra ngoài tìm người. Hiểu Vân cầm cổ tay nàng, kéo nàng không cho đi. Trong lòng nghĩ thầm, trong cung khẳng định còn có người làm chủ, bằng không một cung nữ nho nhỏ như nàng, sao có thể mời được ngự y!
"Tiểu, Tiểu Liên, không, vô dụng thôi, từ lúc ta bị thương, cơn đau này mỗi ngày đều phát tác, chỉ có thuốc của Đường phu nhân mới có thể ngăn được. Nếu không có thuốc của Đường phu nhân, ta chỉ có thể tiếp tục chịu đau, cho dù mời ngự y cũng không giúp được gì.” Hiểu Vân vừa nói vừa thở đứt quãng, vô cùng vất vả.
Nghe Hiểu Vân nói vậy, Tiểu Liên hoang mang, không biết làm thế nào cho phải: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ!"
"Tiểu, Tiểu Liên, ngươi nhất định phải giúp ta, ta đau muốn chết rồi, a…"
"Loảng xoảng..."
Tiểu Liên thấy Hiểu Vân đau đến không thể đứng được, bộ trà đặt trên bàn bị cánh tay nàng quét qua, hất văng xuống đất vỡ nát, càng thêm thất kinh. “Ta, ta… cô nương, ta giúp cô thế nào bây giờ."
"Đi, đi tìm Triển đại nhân, trên, trên người hắn chắc sẽ có thuốc. Nếu Triển đại nhân không có trong cung, vậy cho người tới Khai Phong phủ tìm Đường phu nhân lấy thuốc, hộc…” Mệt thật, thì ra diễn kịch lại mệt như vậy, đến mồ hôi cũng đổ rồi...
Tiểu Liên thấy bộ dáng đau đớn không chịu nổi của Hiểu Vân, lại thấy trên trán nàng toát ra rất nhiều mồ hôi, nghĩ nàng đau tới đổ mồ hôi lạnh, một khắc cũng không dám trì hoãn. Hoàng Thượng dặn dò phải chăm sóc người cẩn thận, nếu xảy ra vấn đề gì, cho dù nàng có mười cái đầu cũng không đền nổi! “Cô nương, cô, cô cố chịu một chút, nô tỳ sẽ đi tìm Triển đại nhân, nô tỳ đi một chút sẽ về ngay.” Nói xong, Tiểu Liên tránh khỏi tay Hiểu Vân, hoang mang rối loạn chạy ra ngoài cửa phòng.
Nhìn bộ dáng vội vàng chạy đi của Tiểu Liên, đến cửa phòng cũng quên đóng lại, Hiểu Vân trong lòng vui vẻ, hừ, muốn giam ta, không dễ như vậy đâu. Hiểu Vân ôm ngực đứng lên, cười có vài phần đắc ý. Không thể ngờ, nàng diễn cũng thật nhập tâm, lừa được người ta. Có điều, đám đồ sứ này thật đáng tiếc. Nhìn đống chén vỡ dưới đất, trong lòng Hiểu Vân không tránh được có chút tiếc hận. Thứ này đừng nói một ngàn năm sau có thể bán được giá tốt, bây giờ mang ra ngoài cung bán cũng rất có giá đấy.