Để tránh hung thủ nhận ra Hiểu Vân, nàng cải trang thành một gã sai vặt, đi theo bên cạnh Triển Chiêu vụng trộm xem người. Nhưng đáng tiếc là, cả ba người kia đều không phải. Vô cùng thất vọng, đang định dẹp đường hồi phủ, nàng lại ngửi được một mùi hương quen thuộc, tuy rằng rất nhạt, nhưng nàng vẫn nhận ra, hơn nữa còn có thể khẳng định, đây chính là mùi mị hương đặc biệt kia.
Hiểu Vân quay đầu tìm nơi phát ra mùi hương, một người vừa lướt qua nàng, đi lên trà lâu.
Triển Chiêu thấy Hiểu Vân đột nhiên ngừng lại, không khỏi sinh nghi, nhìn theo ánh mắt nàng liền thấy một nam tử mặc áo gấm màu vàng, một tay cầm quạt, một tay mang theo lồng chim đi lên lầu, trong lồng chim có một con hoàng yến đang nhảy lên nhảy xuống vui vẻ. Mà theo sau hắn là hai gia đinh cường tráng.
Triển Chiêu liếc mắt một cái, rồi đi theo Hiểu Vân xuống lầu, ở bên cạnh thấp giọng hỏi nàng:
"Là người này sao?"
Hiểu Vân lắc đầu, "Không phải. Nhưng mà, hắn rất khả nghi." Hiểu Vân cũng thấp giọng trả lời, vì cảm mạo, lúc này nàng không cần giả giọng thanh âm cũng rất giống nam nhân.
Triển Chiêu nghi hoặc: "Vì sao khả nghi?"
"Quần áo hắn mặc trên người, cùng loại vải quần áo của nam tử hôm đó tôi nhìn thấy." Hiểu Vân giải thích.
Triển Chiêu cười khẽ: "Loại vải này tuy sang quý, nhưng trong kinh nhiều người giàu có, mặc được loại vải này cũng không ít người."
"Triển đại nhân vừa rồi không ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt sao?"
"Mùi hương đặc biệt?" Triển Chiêu hồi tưởng lại một lúc mới trả lời: “Triển Chiêu ngoại trừ hương trà, không ngửi thấy mùi nào khác."
"Có lẽ vì mùi quá nhạt, hơn nữa mùi này đặc biệt làm vì nữ nhân, bởi vậy Triển đại nhân không phát hiện ra."
"Ngươi là nói..." Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Hiểu Vân.
"Là mị hương. Mùi mị hương độc đáo khiến nữ nhân mơ hồ, để cho người ta sắp đặt. Quý công tử như hắn, muốn nữ nhân có gì khó, cần gì phải dùng đến loại hương hạ đẳng đó."
Triển Chiêu nhíu mày, "Hắn quả thật khả nghi, nhưng mà cũng không thể khẳng định hắn là một trong số đó. Hiểu Vân chắc không biết, đó là con trai của phú thương số một kinh thành Đàm Điệp, Đàm Cẩn. Hắn cơm áo không lo, trong túi đầy tiền, vì sao phải dụ dũ thiếu nữ cho người khác? Về tình về lý đều không hợp."
Hiểu Vân nâng khóe miệng hừ một tiếng, đám người có tiền, ngày tháng an nhàn sẽ tìm việc vui vẻ, kích thích để làm. Ai biết hắn có trò cổ quái hay không. “Bất kể hắn có phải hay không, chúng ta thử một lần sẽ biết."
Triển Chiêu nhìn nàng, vẻ mặt tìm tòi: "Thử thế nào?"
Hiểu Vân đảo mắt nhìn quanh, lúc này bọn họ đang ở trên phố tây, người trên đường đông đúc, người đông miệng nhiều, hơn nữa còn hay tò mò.
"Chúng ta về trước nói sau."
Nói tới dung mạo của Công Tôn Hiểu Vân, tuy rằng không phải chim sau cá lặn, bế nguyệt tu hoa, nhưng cũng có thể coi là một mỹ nhân, mặc dù có chút non nớt, sau khi trang điểm tỉ mỉ, vẫn hút được ánh mắt người ngoài.
Vẽ nhẹ mày ngài, thoa son mỏng, đắp hương phấn, điểm chu sa, khéo tay búi tóc, trâm ngọc cài nghiêng.
Trên thế giới không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười, xem ra từ xưa tới nay đều đúng. Trải qua một hồi trang điểm, khuôn mặt một khắc trước còn đang bệnh tật xanh xao, lúc này đã trở thành mỹ nhân.
Mày liễu cong cong, hai má hồng nhạt, đôi mắt trong suốt, môi son khẽ vểnh, tóc dài đen nhánh búi kiểu lưu tô đang thịnh hành lúc này, dây buộc tóc màu hồng nhạt, phiêu dật đan xen với mái tóc dài thả sau lưng. Quần áo màu hồng nhạt, dáng người như nước. Cho dù là người bị lé mắt nhìn một cái chỉ sợ cũng không tránh được xuân tâm nhộn nhạo. Thực ra nàng cũng không muốn tốn sức biến mình thành như vậy, ăn mặc thế này hành động rất không tiện. Nhưng mà, ai bảo ngày đó nàng hại Tiểu Thúy bị bắt đi như vậy. Để mình được chú ý trước tiên, đành phải biến thành bộ dáng này.
Trước khi Hiểu Vân ra ngoài, lại dặn dò Triển Chiêu một lần, bảo hắn trăm ngàn nhớ kỹ lời của nàng, sau đó đùa giỡn nói: “Mạng chúng tôi đều giao vào tay ngài đó.” Sau đó thoải mái rời khỏi đại môn phủ Khai Phong.
Khách nhân trong Phúc Mãn lâu thấy một giai nhân áo hồng, bước đi thong thả, nhẹ nhàng tiến vào. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, trong bước đi có tiếng ngọc bội đinh đang, hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh. Rất nhiều thực khách quay đầu lại nhìn, âm thầm bình phẩm trong lòng.
Tiểu nhị thấy nàng, đầy mặt cười chạy ra đón: “Cô nương mời vào ăn cơm."
Hiểu Vân nhẹ lay động ngón tay, "Ta đến mua chút điểm tâm, điểm tâm ở Phúc Mãn lâu không phải nổi danh nhất kinh thành sao?"
Vừa nghe nàng mở miệng nói chuyện, mọi người ồ lên trong lòng. Một cô nương xinh đẹp như vậy, sao giọng nói lại khó nghe thế.
Tiểu nhị chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, nhanh chóng phản ứng đưa nàng tới quầy gọi đồ.
Hiểu Vân dặn chưởng quầy chuẩn bị ít điểm tâm, lại kêu một bình trà rồi đi lên lầu trên.
Trên lầu là nhã phòng, bàn ghế và bài trí đều tinh xảo hơn dưới lầu rất nhiều, khách nhân cũng ít hơn. Vừa lên lầu, Hiểu Vân đã thấy Đàm Cẩn ngồi ở một bàn, dựa vào lan can uống rượu. Hiểu Vân giống như tùy ý kiếm một cái bàn ở ngay cạnh hắn ngồi xuống, hơn nữa, sợ hắn không chú ý nên ngồi đối diện luôn.
Lúc này, tiểu nhị đang bưng trà nóng và điểm tâm lên, chuẩn bị đặt xuống bàn. Hiểu Vân lặng lẽ đá một bên ghế, tiểu nhị không cẩn thận, ấm trà từ trong khay lăn xuống đất, loảng xoảng một tiếng, rơi xuống đất vỡ tan, nước trà nóng bỏng đổ hết ra ngoài.
Một trận xôn xao khiến người xung quanh đều chú ý.
Tiểu nhị vội xin lỗi, "Các vị khách quan, ngại quá, quấy rầy các vị ăn uống.” Sau đó quay đầu nói với Hiểu Vân: “Cô nương, xin lỗi, tiểu nhân sẽ chuẩn bị bình trà khác."
Hiểu Vân trả lời: “Bỏ đi, xem ra hôm này ta không nên đến uống trà, gần đây vận khí luôn không tốt. Thế này đi, ta muốn mang điểm tâm về, ngươi gói lại cho ta. Trà thì không cần, ta vẫn sẽ trả tiền."
Tiểu nhị nói liên tục: “Điểm tâm sẽ xong ngay, cô nương chờ một lát là lấy được.” Nói xong vội vàng chạy đi.
Hiểu Vân ngồi không lâu, đợi một chút cũng đứng dậy.
Triển Chiêu mặc một thân áo lam thường phục, đứng góc đường xa xa nhìn Hiểu Vân vào Phúc Mãn lâu. Chốc lát sau đã ra ngoài, đi tiếp về một hướng khác. Triển Chiêu đợi thêm một chút, thấy hai gia đinh vừa rồi ở bên cạnh Đàm Cẩn từ Phúc Mãn lâu đi ra bám theo sau Hiểu Vân. Lúc này Triển Chiêu mới cất bước, theo phía sau bọn họ.
Hai người kia theo Hiểu Vân một đoạn đường, đi tới nơi hẻo lánh, thấy chung quanh không có người, liền đuổi theo bắt giữ nàng, Hiểu Vân không chống đỡ được liền bị đánh hôn mê.
Triển Chiêu ở một góc bí mật gần đó đã thu hết một màn này trong đáy mắt, mặt lạnh như băng, tinh mâu như kiếm, đôi môi mím lại, tay cầm kiếm xiết chặt, ánh mắt giống như xuyên thủng hai người kia, thân hình lại không hề nhúc nhích, vững như Thái Sơn. Bên tai vang lên lời nàng từng nói: nếu bọn họ không muốn giết tôi, trăm ngàn đừng ra tay, mới có thể dẫn kẻ đầu sỏ ra mặt, cứu được mười bốn người kia.
Hiểu Vân bị kéo vào một góc kín, một trong số đó vội vã chạy đi, chốc lát sau đem theo một xe ngược trở lại. Hiểu Vân cứ vậy bị kéo vào xe ngựa mang đi.