Trải qua Công Tôn Sách kiểm tra, hai người đều uống thuốc độc bỏ mình. Nhưng có phải tự sát hay không thì không biết. Có điều cái chết của hai người bọn họ, lại khiến vụ án vốn sắp kết thúc, lại có manh mối mới.
Theo nha dịch trông coi, đêm đó cũng không có người ngoài vào đại lao, lại càng không có ai trực tiếp tiếp xúc với bọn họ, cho nên bài trừ khả năng bọn họ bị giết. Nhưng mà, vì sao bọn họ lại tự sát? Chẳng lẽ là vì Sài vương gia bỏ mình, bọn họ muốn theo ông ta mà đi. Nhưng vì sao lại tự sát trong đại lao? Không khỏi không hợp tình hợp lý. Càng nghĩ, càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Cuối cùng kết quả phỏng đoán, vẫn là “giết người diệt khẩu".
"Sao tiên sinh đã nói bọn họ tự sát thân vong, lại nói bọn họ bị giết người diệt khẩu?” Đối với phân tích của Công Tôn Sách, Vương Triều trăm mối không thể giải. Không phải là mâu thuẫn sao?
"Vương Triều, trong giang hồ không phải có loại sát thủ tử sĩ, bọn họ khi nhiệm vụ thất bại sẽ uống thuốc độc tự sát sao? Bọn họ không phải là diệt khẩu mình sao?"
"Ý tiên sinh là..."
"Đệ tử đoán, Sài Lộc cùng Phạm Vĩnh cũng như vậy. Có lẽ bọn họ biết chút chuyện tuyết đối không thể để chúng ta biết. Bọn họ sợ trong quá trình thẩm vấn sẽ nói lộ ra, vì thế thà chọn tự sát, khiến mình vĩnh viễn không thể mở miệng, cũng phải bảo vệ bí mật đó. Huống chi, lấy tội trạng của bọn họ, vốn khó thoát khỏi tử tội.” Công Tôn Sách giải thích.
"Công Tôn tiên sinh nói có lý, bản phủ cũng có ý này." Bao đại nhân gật đầu nói.
"Nếu bọn họ đã chết, vậy không phải chúng ta không cách nào tra ra bí mật kia sao?” Trương Long hỏi, “Hơn nữa, Sài vương gia sắp thành lại bại, sợ tội bỏ mình, bọn họ muốn giữ bí mật gì cho ông ta?"
Công Tôn Sách lắc đầu, nói: "Không, hành vi này của bọn họ, thật ra hoàn toàn ngược lại. Gọi là giấu đầu hở đuôi, đại nhân, ngài thấy sao?” Công Tôn Sách nhìn về phía Bao đại nhân, Bao đại nhân gật đầu, hai người cười có chút bí hiểm, đám người Vương Triều ở bên cạnh đầu óc mờ mịt.
Có điều, tuy bọn họ không hiểu rõ, nhưng bọn họ biết, chỉ cần chiếu theo Bao đại nhân dặn dò đi làm việc, là đúng đắn, vì thế lĩnh mệnh ra ngoài hành sự.
-0-
Ba ngày, đã ba ngày rồi. Trong thời gian này, trừ mỗi ngày đều tâm tâm niệm niệm cầu nguyện vì Triển Chiêu, không còn cách nào khác. Mà ba ngày qua, lại có cảm giác sống một ngày như một năm. Chờ đợi, là sự dày vò, mà chờ đợi càng lâu, suy nghĩ càng nhiều. Mấy ngày qua, luôn chỉ có một suy nghĩ: chẳng lẽ bọn họ thật sự không thể ở bên nhau sao?
Cho tới tận bây giờ, chưa từng nghĩ tới cúi đầu trước vận mệnh. Không tin rằng bọn họ nhất định không thể ở bên nhau, tin tưởng chỉ cần bọn họ kiên trì, nhất định có thể hạnh phúc. Từng âm thầm hạ quyết tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải ở bên hắn.Cho dù tan xương nát thịt, cho dù hôi phi yên diệt, nhưng mà, sợ hắn đau, sợ hắn khổ, càng sợ hắn chết oan uổng.
Mấy ngày liền, hàng đêm đều mơ thấy ác mộng, đều mơ thấy hắn cả người đầy máu. Từng phiến máu tươi, như những đám mây màu đỏ, che mờ hai mắt, không thể nhìn rõ mặt hắn. Liều mạng gọi, lại liều mạng đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không tới được bên cạnh hắn. Sợ hãi, bừng tỉnh, thương tâm. Không muốn thừa nhận, nhưng thật sự hoài nghi, dao động.
Có phải thật sự đã sai rồi không?
Có phải không nên chấp nhất tình cảm của bọn họ không?
Có phải nên buông tay không?
Nếu lúc này có người tới nói, chỉ cần rời khỏi hắn, hắn sẽ bình an trở về. Sẽ không chút do dự mà ra đi sao? Giống như Triển Chiêu lúc trước vậy. hắn khi đó, bi ai tuyệt vọng tới chừng nào, đau đớn tận tim gan!
Vì sao lại thế? Vì sao? Bọn họ đã làm sai chuyện gì?!
Thím Bùi mang theo đồ ăn mà tới, xa xa nhìn thấy Hiểu Vân đứng ngần người bên cửa sổ, vội bước nhanh lại gần.
"Dào ôi, phu nhân, sao lại đứng hứng gió thế này? Cẩn thận cảm lạnh.” Buông khay, cầm lấy áo dài khoác thêm cho nàng.
Hiểu Vân vụng trộm lau nước mắt, yên lặng mặc thêm áo, lại được đỡ ngồi xuống bên cạnh bàn. Kỳ thật, nàng làm gì yếu ớt đến thế. Chẳng qua có người quan tâm sẽ thấy yên tâm hơn.
Trong chén là canh ngân nhĩ cùng cẩu kỷ, thím Bùi đưa bát canh cho Hiểu Vân, Hiểu Vân cũng nhân lấy. Miệng nhạt nhẽo, không khỏi nhíu mày. Bát canh đầy ngập ngân nhĩ, trong suốt long lanh, trông rất đẹp mắt; còn có cẩu kỷ đỏ sẫm mập mạp, trông thật đáng yêu. Đều là thứ bình thường thích ăn, nhưng gần đây không thấy thèm nữa. Huống chi, canh ngọt, cũng không phải là canh như ngày thường. Hiểu Vân nhìn thìa canh ngẩn người.
Thím Bùi thấy nàng xuất thần, không khỏi thở dài. Chiếu cố thế nào đi nữa, vẫn thường xuyên thấy nàng ngẩn người, không có tinh thần. Gần như cả ngày đều nhíu mày, ưu tư buồn bực. Ngay cả mình nhìn còn đau lòng, đừng nói vị đại nhân kia và phụ thân của nàng.
Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, tuổi còn trẻ, vừa hoài thai, kết quả trượng phu ở đâu không rõ, sinh tử không biết. Đều là người có chồng có con, tâm tư của người làm thê tử, làm mẫu thân, có thể hiểu được. Trong tình huống này, bao nhiêu khổ sở cùng chua xót bên trong, không phải người ngoài có thể hiểu hết. Đau chết tâm, chỉ có mình hiểu được. Nhưng mà, nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ cơ thể không chịu nổi nữa, huống chi còn có đứa nhỏ.
"Phu nhân, ăn thêm chút đi.” Thím Bùi vẫn không nhịn được khuyên nhủ.
Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu ăn thêm mấy miếng. Nhưng mà, vừa ăn vào lại thấy buồn nôn, vội buông xuống. Mấy ngày nay nôn nghén nghiêm trọng, gần như ăn gì cũng phun ra. Mức độ này đến mình cũng thấy hốt hoảng. Công Tôn Sách nói cảm xúc ảnh hưởng rất lớn, nàng biết, nhưng không có cách nào khống chế. Cố ép mình ăn nhiều, nhưng mặc kệ ăn bao nhiêu, cũng sẽ nôn ra hết. Thật sự không được, dứt khoát muốn ăn thì ăn, không ép mình nữa, lại được nhiều hơn.
Thím Bùi thấy nàng buông thìa, biết nàng không ăn thêm được nữa, liền thu dọn rồi ra ngoài.
-0-
"Vân Nhi, xin lỗi đã nuốt lời. Hãy bảo vệ bản thân cùng đứa nhỏ."
"Vân Nhi, nhất định phải sống thật tốt, nhất định phải khỏe mạnh."
"Vân Nhi, hẹn gặp lại..."
"Không, không được, không được đi, đừng bỏ lại ta, không được, không được..."
Mặc dù chỉ ngủ được một chút, vẫn đi vào giấc mộng. Lại từ trong mộng tỉnh lại, lệ rơi đầy mặt. Cho dù nhắm mắt lại, tình cảnh đáng sợ trong mộng lại hiện lên trước mắt. Hiểu Vân thở dốc, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Tướng công..."
"Triển phu nhân, tỉnh lại đi."
Giọng nói xa lạ đột nhiên lọt vào tai. Hiểu Vân chấn kinh mở choàng mắt ngồi dậy, lại thấy đầu váng mắt hoa. Đợi nhìn rõ xung quanh, mới giật mình thấy bản thân không ở trong trạm dịch nữa.
"Ai vậy?" Hiểu Vân đề phòng nhìn chằm chằm người đứng ở trước mắt, tay nắm thành quyền, lại phát hiện không hề có khí lực. Trong lòng trầm xuống, thầm biết không ổn.
"Triển phu nhân, chúng ta lại gặp nhau.” Người nọ cười cười chắp tay chào Hiểu Vân: “Tại hạ Trương Hướng, hạnh ngộ!"
Trương Hướng! Tri phủ Lăng châu Trương Hướng! Hiểu Vân nhíu mày. Lại? Bọn họ từng gặp mặt sao? Hiểu Vân nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá người tự xưng là Trương Hướng trước mặt, nhìn ánh mắt hắn, tựa hồ có chút quen thuộc, chẳng lẽ hắn là...
"Chính là hắc y nhân che mặt đêm đó muốn ám sát Điền Chính Duẫn sao?” Thấy hắn không phủ nhận, Hiểu Vân hừ lạnh: “Thật không ngờ, đường đường là tri phủ đại nhân vậy mà lại làm ra những chuyện như thế!"
Trương Hướng không nao núng cười: “Có điều, gặp phu nhân lần đầu còn sớm hơn, không biết phu nhân có nhớ rõ hay không."
Hiểu Vân nhìn hắn không nói gì, cố gắng nhớ lại, ngoại trừ đêm đó, bọn họ đã gặp nhau bao giờ đâu. Nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra mình đã gặp hắn lần nào khác.
"Xem ra phu nhân không nhớ ra, cũng khó trách, lúc đó phu nhân vẫn là một tiểu cô nương. Nháy mắt đã ba năm trôi qua, Công Tôn cô nương đã thành Triển phu nhân rồi. Nhớ ngày đó ở Tướng Quốc Tự, dưới tàng cây mai, phu nhân mặc áo dài màu hạnh, quần màu lửa đỏ, trên nền tuyết trắng, thật như đóa hoa mai nở rộ. Cảnh tình ngày đó, tại hạ chưa từng quên.” Trương Hướng nhìn Hiểu Vân, như cười như không.
Ba năm trước đây? Tướng Quốc Tự? Nhớ lúc đó cùng Địch nương nương đi qua, ở trong sân từng gặp một người, là một thư sinh văn nhước, hắn lại chính là thư sinh kia sao? Hiểu Vân trừng mắt nhìn hắn không dám tin.
"Xem ra phu nhân đã nhớ ra rồi.” Trương Hướng cười càng sâu.
"Cho nên, từ rất sớm ngươi đã biết thân phận của ta?” Hiểu Vân không biết là do nóng vội hay cáu giận, chỉ cảm thấy ngực có một cỗ khí nghẹn, không trút ra ngoài cũng không thể nuốt xuống, thật khó chịu.
"Đúng vậy."
Trương Hướng trả lời, khiến tim Hiểu Vân rơi sâu xuống đáy cốc: “Vậy ta chữa bệnh cho Sài Ngọc, mục đích là ra vào vương phủ, ngươi cũng biết?"
"Không sai!" Trương Hướng gật đầu, cười đến có chút đắc ý. "Ngày thứ ba ngươi đến vương phủ, tiểu vương gia đã biết thân phận của ngươi. Sau đó, tất cả hành động của các ngươi đều nằm trong kế hoạch."
Tiểu vương gia? Thì ra hắn… Vốn dĩ bởi vì lợi dụng hắn mà trong lòng còn áy náy, không ngờ tới, hắn cũng là đương sự. Mà lại không hề biết, từ rất sớm, mình đã bị tính kế. Cuối cùng rơi vào bẫy của bọn chúng, bị bọn chúng lợi dụng mà không biết!
Xe chở hoàng kim, là cố tình để nàng bắt gặp. Núi giả trong hoa viên, là bọn chúng cố ý để nàng phát hiện. Truyền tin cho Bao đại nhân, đã nằm trong kế hoạch của bọn chúng. Trời ạ, đều là âm mưu của bọn chúng. Mà, mình lại trở thành quân cờ của bọn chúng, giúp gian kế của bọn chúng thành công.
Nếu không phải, sự tình sẽ không phát triển đến tình trạng hôm nay. Là một cạm bẫy từng bước từng bước đưa Triển Chiêu tới chỗ đó. Đúng, thì ra là vậy! Trở lại làm gì, trở lại làm gì chứ!
"Không, không..." Run run, giống như lá rụng trong gió thu. Thế giới, trong nháy mắt sụp đổ.
Không, không phải sự thật, không phải...
"Trương Hướng!" Hiểu Vân dùng hết toàn bộ khí lực, muốn xông tới, nhưng chỉ phí công, ngay cả góc áo hắn còn chưa kịp đụng tới, đã ngã xuống đất.
"Triển phu nhân, ta biết hiện tại ngươi hận không thể xâu xé ta, có điều, lấy tình hình hiện tại, bị thương cũng không tốt, không bằng tiết kiệm sức lực. Chuyện sau này còn có thể chịu đựng được.” Nói xong, Trương Hướng xoay người bỏ đi.
Nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, Hiểu Vân cuối cùng không thể khống chế được, tiếng thét xông ra khỏi cổ họng.
"A..."
Ngoài viện, Sài Ngọc đứng lẳng lặng. Âm thanh thống hận thê lương vừa rồi rơi vào trong tai hắn, nhức nhối khiên hắn nhíu mày.
"Tiểu vương gia." Trương Hướng cung kính thi lễ với Sài Ngọc.
Sài Ngọc xoay người, đối mặt với Trương Hướng, thản nhiên nói: "Trương Hướng, đúng vậy, để nàng biết bản thân mình hại chết trượng phu của mình, so với giết càng khó chịu hơn.” Sài Ngọc nhìn cửa phòng, bên trong truyền ra tiếng nức nở, thanh thanh, bi thương.
Lòng người, thật sự là thứ phức tạp nhất trên đời. Hắn muốn trả thù, muốn nàng thống khổ, nhưng khi thật sự nhìn thấy nỗi tuyệt vọng đó lại cảm thấy không đành lòng. Loại mâu thuẫn này, rối rắm trong lòng hắn, không gạt đi được.
"Chỉ là mới bắt đầu thôi, những thứ bọn chúng khiến tiểu vương gia mất đi, Trương Hướng sẽ không để bọn chúng có được; những tổn thất trên người Tiểu vương gia, Trương Hướng sẽ khiến bọn chúng cũng nhận được. Trương Hướng, muốn kéo bọn chúng xuống địa ngục."
Lúc Trương Hướng nói, vô cùng bình tĩnh. Rất khó tưởng tượng một người có thể nói ra những lời tràn ngập cừu hận trong tư thế bình tĩnh như vậy. Mà Trương Hướng lại làm được, quyết tâm báo thù của hắn, bình tĩnh mà kiên định.
Sài Ngọc nhìn hắn, chậm rãi gật đầu. "Được, xem xét mà làm."
"Vâng, tiểu vương gia." Trương Hướng thi lễ rồi thối lui.
Trương Hướng, vì sao chuyện tới nước này, vẫn đi theo tiểu vương. Vì sao có thể vì tiểu vương làm được đến thế?
Lời nghi vấn, đã lên tới miệng mà không thể thốt ra. Chỉ sợ thốt ra rồi, hắn sẽ thương tâm.
Sài Ngọc nhìn bóng Trương Hướng rời đi, không khỏi có chút thất thần. Gần đây, hắn mất đi rất nhiều. Đại kế tranh bá của hắn, giang sơn của hắn, phụ thân hắn, thuộc hạ của hắn, giấc mộng của hắn, từng chút đều mất đi. Nay còn lại, chỉ có một mình Trương Hướng. Mà hắn ta, cũng sắp đi rồi. Như vậy, hắn còn lại cái gì?