"Tướng công, không bằng chúng ta dẫn hắn một đoạn đường?" Nhìn Mạnh Lương ở trước đó không xa đang đi bộ, Hiểu Vân đề nghị. Theo cước trình của hắn, vào được thành Lăng Châu chỉ sợ trời đã tối mịt. Nếu cửa thành Lăng Châu đóng sớm, không chừng hắn còn phải ngủ lại ngoài thành một đêm.
"Được, chúng ta lên hỏi xem."
Hai người rất nhanh vượt qua Mạnh Lương, Mạnh Lương nhìn thấy bọn họ, rất thân thiện chào hỏi. Sau khi Triển Chiêu nói ra ý định của bọn họ, Mạnh Lương tuy rằng khách khí từ chối một chút, nhưng vẫn cao hứng tiếp nhận. Vốn dĩ bọn họ còn tưởng thư sinh này không biết cưỡi ngựa, Triển Chiêu đã hạ quyết tâm cùng hắn cưỡi chung, không ngờ Mạnh Lương cũng là người biết cưỡi ngựa. Như vậy đỡ cho Hiểu Vân cảm thấy không được tự nhiên, hai đại nam nhân cưỡi chung một con ngựa, nàng cảm thấy rất không dễ nhìn.
Vì thế, Triển Chiêu cùng Hiểu Vân cùng cưỡi một con ngựa, Mạnh Lương cưỡi con ngựa của Hiểu Vân, ba người một đường cùng đi tới thành Lăng Châu. Hai canh giờ sau, ba người đã vào thành.
Dắt ngựa, ba người chậm rãi đi trên phố. Mạnh Lương là “chủ”, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho họ đủ chuyện về thành Lăng Châu. Lăng Châu do ai cai quản, phủ nha ở nơi nào, tri châu là ai. Con phố nào náo nhiệt nhất, món ăn nổi tiếng nhất là gì, khách điếm lớn nhất ở đâu. Dân chúng thành Lăng Châu thích làm chuyện gì vân vân, hắn đều nhất nhất nói cho bọn họ biết.
Cuối cùng, Mạnh Lương còn mời bọn họ tới nhà hắn, để hắn tận lực làm chủ nhà. Cũng không biết có phải người Lăng Châu đặc biệt hiếu khách, hay Mạnh Lương đã coi Triển Chiêu cùng Hiểu Vân bọn họ trở thành bạn bè, bọn họ không muốn đi, hắn không chịu. Nói: nếu bọn họ không đi, chính là ghét bỏ nhà hắn. Bọn họ thịnh tình không thể chối từ, đành phải đi theo.
Một đường đi tới, Hiểu Vân phát hiện thành Lăng Châu này tương đối lớn. Hơn nữa mấy tuyến đường chính vô cùng rộng rãi. Có điều rộng thì rộng, tình trạng mặt đường không tốt lắm, giống như nhiều năm không được tu sửa, thường xuyên có chỗ gồ ghề, may mà mấy ngày gần đây không mưa. Nếu có mưa xuống, con đường này hoàn toàn không có cách nào đi lại, phải nhảy qua mới được.
Trong thành không phồn hoa bằng Thường Châu, nhưng trên cơ bản mọi thứ ăn, mặc, ở, đi lại đều không thiếu, các loại cửa hàng tiểu quán đều rất sôi động. Kỳ lạ là, trong không khí lại tràn ngập một loại hương vị chua chua cay cay. Mạnh Lương nói, bởi vì Lăng Châu ẩm ướt nhiều mưa, hạt tiêu có thể trừ lạnh tăng ấm. Dân bản xứ Lăng Châu các nhà đều dùng hạt tiêu làm nguyên liệu và gia vị chế biến thức ăn, hình thành thối quen quanh năm ăn cay, ba bữa đều cay, không có đồ ăn không cay, thậm chí có phong tục dân gian "Không cay không ăn". Điểm này không khác với Tứ Châu (Tứ Xuyên) lắm, có điều khác với Tứ Châu là, bọn họ thích vị chua cay hơn. Mùi hương phiêu tán trong không khí vừa chua lại vừa cay, chính là hương vị trong đồ ăn các nhà.
Lúc bọn họ vào thành, vừa tới giờ Thân, đúng lúc các nhà chuẩn bị đồ ăn tối, cho nên trong không khí mới có mùi chua cay như vậy. Mà hương vị kia, lại khiến Triển Chiêu cùng Hiểu Vân có chút ăn không tiêu. Nếu đúng lúc đi qua một ngôi nhà bọn họ để bếp bên ngoài, hai người bọn chắc chắn sẽ hắt xì. Lúc tới nhà Mạnh Lương, mũi hai người đều đỏ, đây là do mùi vị kia ban tặng.
Lúc bọn họ tới Mạnh gia, trường học vừa tan. Mười mấy đệ tử, kết năm kết ba, đang từ trong trường đi ra. Nhìn thấy Mạnh Lương, đều chào hỏi quy củ, gọi một tiếng Mạnh đại ca. Thấy vợ chồng Triển Chiêu đứng bên cạnh Mạnh Lương, tránh không được tò mò nhìn thêm vài lần. Đợi mọi người đều đã về, Mạnh Lương mới dẫn bọn họ vào nhà.
Phụ thân của Mạnh Lương, thoạt nhìn trạc tuổi Công Tôn Sách, lúc nói chuyện luôn không rời khỏi "Chi, hồ, giả, dã", bộ dáng vô cùng cổ hủ. Tuy rằng thoạt nhìn nghiêm cẩn, đối với Triển Chiêu bọn họ cũng khách khí có lễ. Nghe nói Mạnh Lương trên đường được bọn họ chiếu cố, liền đối xử với bọn họ như thượng khách, an bài phòng ở, chuẩn bị rượu và thức ăn chiêu đãi. Có điều bởi vì bọn họ không quen khẩu vị địa phương nên không ăn được nhiều.
Đêm ấy, Hiểu Vân đi nghỉ sớm. Mấy ngày đi liên tục, không thể không mỏi mệt. Nhưng mà trước khi đến được Lăng Châu, bởi vì thời gian gấp gáp nên không thể nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay đã tới được thành Lăng Châu, nàng cũng có thể thanh thản ngủ một giấc.
Hiểu Vân sau khi nằm xuống, liền ngủ rất sâu. Nếu không phải bất ngờ có mưa lớn, Hiểu Vân bị tiếng sấm đánh thức, khẳng định sẽ ngủ tới tận sáng. Không biết có phải bởi vì ở cao nguyên gần trời hơn một chút, ngay cả tiếng sấm cũng lớn hơn so với ở bình nguyên. “Ầm ầm..” một tiếng lại một tiếng, vang mãi không ngừng.
Hiểu Vân bị tiếng sấm đánh thức, theo bản năng muốn tìm người dựa vào, lại phát hiện bên cạnh không có ai. Hiểu Vân cả kinh mở to mắt, bên cạnh trống không, vì thế gọi một tiếng, lại không có người trả lời, rõ ràng Triển Chiêu không ở trong phòng. Vươn tay ra, chỗ Triển Chiêu nằm đã lạnh, xem ra đã ra ngoài một lúc?
Hiểu Vân vốn tưởng Triển Chiêu có lẽ buổi tối ăn phải thứ gì không hợp dạ dày nên đi nhà xí. Bình thường bọn họ đều ăn nhẹ, hôm nay toàn món vừa chua vừa cay, khẩu vị nặng như vậy, hắn rất có thể bị đau bụng. Nhưng mà đợi một hồi lâu, vẫn không thấy Triển Chiêu trở về, nàng không khỏi có chút lo lắng. Hắn đi đâu vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không? Muốn ra ngoài tìm, lại không biết bắt đầu từ đâu, huống chi, nếu nàng ra ngoài, Triển Chiêu trở về không thấy nàng sẽ lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể ngồi đây chờ.
Đợi hồi lâu Triển Chiêu không trở về, Hiểu Vân có chút tâm thần không yên. Tuy rằng vẫn an ủi bản thân, với võ nghệ của Triển Chiêu, không ai có thể làm hắn bị thương, hẳn là hắn không có gì nguy hiểm. Nhưng nàng không thấy người, cũng không biết hắn ra ngoài từ lúc nào, vì sao lại ra ngoài, trong đầu luôn lo sợ bất an. Hiểu Vân nằm trên giường trằn trọc, hốt hoảng, sau đó dứt khoát ngồi dậy thắp đèn ngồi chờ.
Hiểu Vân ở trong phòng chờ đợi đến hoảng hốt, hơn nữa bên ngoài sấm chớp mưa rền gió dữ, lại làm cho nàng càng khó yên, chờ đợi càng thêm lo lắng. Cũng không biết đã trả qua bao lâu, tóm lại Hiểu Vân cảm thấy đã qua lâu thật lâu, ngoài phòng mới có chút động tĩnh. Hiểu Vân vội xuống giường chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa đúng là Triển Chiêu. Toàn thân gần như ướt sũng, tóc và râu quấn cả vào nhau, không ngừng chảy nước. Hiểu Vân đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy bộ dáng hắn mặc dù có chút chật vật, nhưng không có gì không ổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Coi như đã trở về, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Trong lòng Hiểu Vân nghĩ như vậy, nhưng tâm trạng chờ đợi lo lắng vừa rồi, lúc này hóa thành ủy khuất cùng khổ sở, nói chuyện liền lên giọng, thậm chí hàm chứa vài phần tức giận: “Chàng đi đâu vậy, sao ra ngoài cũng không nói một tiếng! Người ta lo lắng bao nhiêu chàng có biết không."
Triển Chiêu lúc trở về, thấy trong phòng có ánh đèn, biết Hiểu Vân đã dậy, vội bước nhanh hơn. Vừa tới trước cửa, cửa liền mở ra từ bên trong, chỉ thấy Hiểu Vân đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn mình. Hắn vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị Hiểu Vân trách móc, mà cơn giận bất ngờ của nàng khiến hắn cả kinh.
"Hiểu Vân!" Triển Chiêu vào nhà, đưa tay đóng cửa lại, cài then. Hiểu Vân đã xoay người đi vào trong, lấy ra một bộ quần áo trong ngăn tủ đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống bên mép giường, quay lưng về phía hắn không nói một lời. Triển Chiêu mặc kệ bản thân còn ướt sũng, bước lên vài bước đi đến bên cạnh nàng gọi một tiếng. Hiểu Vân vẫn ngoảnh mặt đi, để lại cho hắn một sườn mặt. “Thay quần áo ướt đi đã."
Triển Chiêu nhìn sườn mặt nàng, trong thời gian ngắn không biết nói gì cho phải, trong lòng thở dài, xoay người đi tới bên bàn thay quần áo.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, nhưng không nổ sấm chớp nữa. Trong phòng lại rất im lặng, chỉ có tiếng quần áo ma sát, còn có tiếng hít thở ngắn ngủi của Hiểu Vân. Ánh nến, theo quần áo lên xuống, khẽ lay động. Ngọn nến trên bàn chỉ còn lại một nửa. Nhìn nửa cây nến trên bàn, Triển Chiêu nhịn không được thở dài. Nàng đợi hắn đã lâu như vậy sao. Lúc này, hắn có chút hối hận vì sao khi mình ra ngoài không nói với nàng.
"Ta chỉ đi loanh quanh trong thành một lúc, xem tình hình thành Lăng Châu thế nào.” Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói.
Vậy vì sao chàng không nói trước cho ta biết, không nên thừa lúc ta ngủ vụng trộm chạy ra ngoài! Hiểu Vân vẫn cảm thấy tức giận, ngực phập phồng khó chịu.
"Nếu nói cho nàng biết, nàng nhất định muốn đi cùng.” Triển Chiêu ôm lấy bả vai nàng, đã nhiều ngày qua, xương bả vai của nàng ngày càng nhô lên. “Đã nhiều ngày đi lại vất vả, nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Hiểu Vân cuối cùng quay đầu lại, ánh mắt hồng hồng, vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn. “Chẳng lẽ chàng vất vả ít hơn sao? Chàng cũng nên nghỉ ngơi nhiều. Vốn chúng ta cùng nhau đến đây, phải cùng nhau làm việc. Nếu hôm nay chúng ta phân công nhau hành động, còn có thể làm xong việc sớm hơn, nghỉ ngơi sớm hơn. Nhưng chàng ngược lại, một mình lén lút chạy ra ngoài. Chàng có biết lúc ta tỉnh lại không thấy chàng lo lắng biết chừng nào."
"Được rồi, là lỗi của vi phu, nương tử đừng tức giận nữa.” Triển Chiêu khẽ cười ôm nàng vào lòng, trong ngực là nhuyễn ngọc ôn hương, khí lạnh trong đêm xuân cũng ấm áp hơn nhiều. “Lần tới vi phu nhất định sẽ báo trước, tránh cho nương tử lo lắng."
Hiểu Vân ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên trừng mắt: “Lần tới nếu còn như vậy, ta không thèm lo lắng cho chàng nữa."
Hiểu Vân giải thích khiến Triển Chiêu bật cười, hắn biết, nàng sẽ không. “Muộn rồi, ngủ đi."
"Được." Hiểu Vân không lịch sự ngáp một cái, cởi giầy chui vào trong chăn. Triển Chiêu đứng dậy tắt nến, rồi mới nằm xuống bên cạnh nàng. Trong phòng một mảnh tối đen, hai người mặt đối mặt, nhìn không thấy đối phương, chỉ nghe thấy hơi thở của đối phương nhẹ nhàng giao hòa.
Một bàn tay nhỏ bé đột nhiên chạm lên mặt Triển Chiêu, lại xoa xoa vài cái, hô hấp càng gần, hắn cảm giác miệng mình bị hôn một cái, sau đó chợt nghe âm thanh thì thầm của Hiểu Vân: “Tướng công vẫn là không có râu tốt hơn, không bị gai."
Triển Chiêu không tiếng động nở nụ cười, xê dịch thân thể, để Hiểu Vân có thể nằm thoải mái hơn, sau đó bản thân cũng nhắm mắt lại, mộng thấy Chu công.
-0-
Vùng phụ cận Thực nhân sơn có một thôn nhỏ, gọi là Thạch đầu thôn. Mà người chịu hại đầu tiên ở Thực nhân sơn, chính là người của thôn này. Chẳng những là người đầu tiên, mà có tới ba mươi người mất tích đầu tiên, đều là từ thôn này mà ra.
Đi trong thôn nhỏ, có nhà tranh hàng rào trúc sân vườn, có thể thấy gà con hoặc gia cầm chạy chơi trong sân, có thể thấy vài con chó chạy loanh quanh trong ngoài nhà tranh. Tiểu hài tử còn để tóc trái đào, lão nhân gia tóc trắng xóa, nữ nhân giản dị đôn hậu, tùy ý vẫn có thể gặp được, chỉ có không thấy nam tử tuổi trẻ khỏe mạnh, ngẫu nhiên gặp được một hai nam tử, cũng là người thoạt nhìn thân thể yếu ớt.
Trong thôn này thật đúng như bọn họ nói, không có nam tử đang tuổi tráng niên mạnh khỏe. Chẳng lẽ những nam tử đó, thật sự đều bị yêu quái trong truyền thuyết trên Thực nhân sơn ăn mất? Tuy rằng hắn biết thế gian này chuyện kỳ lạ gì cũng có, giống như Hiểu Vân xuyên qua mà đến, nhưng mà, đối với chuyện yêu quái ăn thịt người trên núi, vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Triển Chiêu dừng lại trước sân một ngôi nhà. Trong sân, một đứa bé trai sáu bảy tuổi đang chơi đùa, một nữ nhân còn trẻ tuổi đang cho gà ăn, mà khoảng đất bên ngoài sân đang được cày cuốc, chỉ có một lão già đầu hai thứ tóc tuổi chừng năm mươi.
Người đầu tiên phát hiện ra Triển Chiêu là tiểu hài tử kia. Đứa nhỏ thấy hắn đứng bên ngoài nhà mình, vội chạy tới, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, sau đó dùng giọng nói non nớt của mình hỏi: “Thúc thúc, ngài ở đây làm gì đó?"
Triển Chiêu cười cười, ngồi xổm xuống nhìn đứa nhỏ kia: “Thúc thúc đi ngang qua đây, khát nước, muốn xin một chén nước."
"A. Vậy ngài chờ chút.” Nói xong, tiểu hài tử xoay người chạy tới bên cạnh nữ nhân kia, kéo kéo tay áo nàng, gọi “nương” một tiếng. Nữ nhân kia nhìn Triển Chiêu, sau đó vào phòng bưng một chén nước đi ra, bảo tiểu hài tử đưa cho Triển Chiêu. Triển Chiêu cảm tạ xong, uống mấy ngụm cạn bát nước.
"Tiểu bằng hữu, có thể cho thúc thúc biết, đi tiếp về phía trước có phải chính là Thạch nhân sơn không?" Lúc Triển Chiêu hỏi tiểu hài tử câu này, hắn chú ý thấy cơ thể nữ nhân cùng ông lão kia đều cứng đờ. Mà tiểu hài tử kéo tay áo hắn, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Thúc thúc, ngài muốn đi Thạch nhân sơn sao? Vậy nếu ngài nhìn thấy cha ta, ngài bảo cha mau về nhà được không. Đại mao đã lâu không gặp phụ thân rồi."
Triển Chiêu vỗ đầu của đứa nhỏ, cười nói: “Vậy ngươi nói cho thúc thúc biết, cha ngươi tên là gì? Thúc thúc nếu gặp hắn, nhất định nói với hắn, Đại mao nhớ cha, bảo hắn mau trở về, được không?"
"Cha ta tên Thạch Đại Trụ. Thúc thúc, ngài nhất định phải nhớ nhé."
"Được, nhất định." Triển Chiêu gật đầu, cười một cái với Đại Mao để hắn yên tâm. Tuy rằng râu đã che mất một phần ba khuôn mặt, nhưng ý cười không cách nào che dấu.
Đại Mao cao hứng kêu lên. Lúc này, mẫu thân Đại Mao đã đi tới, vẻ mặt phức tạp nhìn Triển Chiêu, sau đó cầm bát, nắm tay nó đi vào.
"Người trẻ tuổi." Lúc Triển Chiêu đang định xoay người rời đi, ông lão vẫn khom lưng cuộc đất cuối cùng cũng mở miệng gọi hắn.
Triển Chiêu quay lại, chắp tay với ông lão: “Lão bá có gì chỉ bảo."
Ông lão đứng thẳng dậy, nhưng cái lưng gù phía sau khiến ông ta thoạt nhìn vẫn cong người như trước. Ông ta nhìn chăm chú Triển Chiêu, rồi mới cất cuốc, từng bước một tới gần. “Ngươi xem tình hình trong thôn này đi, trai tráng trẻ tuổi, có thể đánh có thể đấu, một người cũng không có, chỉ còn lại người già phụ nữ chúng ta thôi. Hai năm qua, lão đầu nhi ta ở đây nhìn thấy bao nhiêu người đi qua đây lên núi, nhưng mà, lão đầu nhi ta chưa từng thấy ai trở về. Chiều hôm trước, cũng có một người trẻ tuổi cường tráng, khỏe mạnh to lớn, so với ngươi khỏe mạnh hơn rất nhiều. Lên núi rồi, đến giờ vẫn chưa thấy hắn trở về. Người trẻ tuổi, ngươi còn muốn lên núi sao?"
"Đa tạ lão bá nhắc nhở, nhưng mà, tại hạ nhất định phải đi gặp con yêu quái ăn tươi nuốt sống người trên núi. Có điều, nếu lão bá có lòng tốt, có thể cho tại hạ biết một việc, tại hạ vô cùng cảm kích."
Ông lão nhìn Triển Chiêu, thấy ánh mắt kiên trì ngang bướng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu trả lời: “Được rồi, ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần lão đầu nhi biết, sẽ nói cho ngươi."
Nói xong, ông lão đi vào trong viện, Triển Chiêu cũng theo vào, ngồi xuống băng ghế để trong sân.