Mục lục
Dữ Quân Giai Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiên sinh làm thế nào chứng minh, ngài có thể cứu sống Hiểu Vân?” Triển Chiêu nhìn người đẹp tới không thật trước mặt mình, lòng tràn đầy do dự. Công Tôn Sách mang người này tới, tự xưng là người tu đạo tên Lăng Ba, nói Hiểu Vân là người có duyên với hắn, có thể cứu Hiểu Vân, mang nàng đi tu đạo. Vừa nghe tin này, Triển Chiêu trong lòng vạn phần kích động, Hiểu Vân có thể sống sót, tất nhiên hắn là người cao hứng nhất, hắn so với bất cứ ai chính là người hy vọng Hiểu Vân có thể sống nhiều nhất. Nhưng mà, kích động qua đi, hắn lại không ngăn được hoài nghi, người này, thật sự có biện pháp có thể cứu Hiểu Vân sao? Dù sao, Hiểu Vân đã gần như không còn thở nữa. Chẳng lẽ hắn ta thật sự là thần tiên trên trời, có khả năng cải tử hồi sinh?

Đối với nghi vấn của Triển Chiêu, Lăng Ba không nói gì. Chỉ chậm rãi vươn tay phải, ngón trỏ chỉ vào Hiểu Vân, đột nhiên, thân thể Hiểu Vân giống như có lực đẩy, chậm rãi ngồi dậy. Nếu không phải hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền như cũ, Triển Chiêu đã tưởng Hiểu Vân khôi phục được ý thức. Sau đó, ngón trỏ Lăng Ba buông lỏng, Hiểu Vân lại nằm trở về.

"..." Triển Chiêu nhìn Lăng Ba, cả buổi không nói gì. Lăng Ba cũng không vội, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu, Triển Chiêu mới mở miệng: “Triển Chiêu tin tưởng tiên sinh, xin tiên sinh mang Hiểu Vân đi đi."

"Ngươi, không hối hận? Lần này đi, có lẽ cả cuộc đời cũng sẽ không gặp lại."

"... Không, Triển Chiêu sẽ không hối hận. Nàng còn sống, quan trọng hơn tất cả. Chỉ cần nàng có thể sống sót, Triển Chiêu tình nguyện cô độc cả đời."

"..." Lời nói của Triển Chiêu làm Lăng Ba ngẩn ngơ, rất lâu về trước, hắn cũng từng nói những lời như vậy. Đó là chuyện mấy trăm năm về trước, hắn đã không còn nhớ rõ đó là năm nào. Thì ra, hắn đã cô độc lâu như vậy. Nhìn vẻ mặt quyết ý mà thống khổ của Triển Chiêu, trong cõi lòng đã lâu không dao động của Lăng Ba lại nổi lên gợn sóng. Bọn họ như vậy, thật khiến người ta đau lòng.

"Triển Chiêu, ta cam đoan, nàng sẽ sống rất tốt."

"Đa tạ."

Lăng Ba, ngoại hình tiên nhân, khó phân biệt nam nữ, cưỡi hươu mà đến, thúc hươu mà đi. Nhưng mà, lúc rời khỏi Khai Phong phủ có mang theo một người.

"Sau khi ta mang nàng đi, nàng không còn là thê tử của ngươi, nhớ lấy!"

Những lời này của Lăng Ba, luôn quẩn quanh trong đầu Triển Chiêu. Có lẽ, hắn mới là kẻ mang tới vận rủi cho nàng. Nếu rời xa hắn, nàng có thể sống tốt hơn, như vậy hắn tình nguyện nàng từ nay về sau quên hắn đi, sống cuộc sống vô tư lự.

Người đi xa, càng đi càng xa, tấm lưng kia càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng một điểm cũng không còn nhìn thấy.

Triển Chiêu đứng trên tường thành, lặng lẽ nhìn theo, trong lòng trống rỗng, cảm giác có cái gì đó từ trong lòng từng chút từng chút một bị rút ra. Cố tình, bóng người một chút một chút, một tấc một tấc, càng ngày càng xa. Mà trong lòng hắn, máu tươi đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, từ nay về sau, thiếu một mảnh, không còn đầy đủ.

Kiếp này không thể dắt tay nhau đến già, kiếp sau Triển Chiêu sẽ tới tìm nàng. Khi đó Triển Chiêu chỉ là một người bình thường, cùng nàng ngắm phong cảnh, tế thủy trường lưu*.

*Tế thủy trường lưu: tình cảm lâu dài, kiên trì, âm thầm bền bỉ đến khắc cốt ghi tâm

Hiểu Vân, bảo trọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK