Phỉ Ưu thành có chu vi dài hai nghìn thước, tường cao hơn một trượng*, móng rộng hơn 3 trượng, bốn phía đều bố trí cổng, trước cổng có dựng vọng lâu. Phỉ Ưu thành có lịch sử lâu đời, tuy nhiên về quy mô vĩnh viễn không bằng Hách Đồ A Lạp, bởi vì nó nằm tại nơi xa xôi, hẻo lánh, hiện các bộ lạc Nữ Chân như Kiến Châu và Hỗ Luân chịu ảnh hưởng của Minh quốc, khi đã bắt đầu xuất hiện lối sống cày đất gieo hạt, thì người dân của Dã Nhân Nữ Chân vẫn đang dừng lại tại nền văn minh nguyên thủy nhất là đánh cá và săn bắt.
*1 trượng = 3,3m.
Điều kiện sống của Ngõa Nhĩ Khách bộ bần hàn khổ cực hơn Kiến Châu rất nhiều, nhưng chính vì thế, đã càng làm cho dân phong nơi này thêm thuần phác, tôi hết sức yêu thích phong tục tập quán nơi đây.
Sách Mục Đặc Hách là bối lặc thủ lĩnh của Ngõa Nhĩ Khách bộ, tức phụ thân của đôi huynh muội Ô Khắc Á, ân nhân cứu mạng tôi. Đối với điều này tôi cũng không quá kinh ngạc hay bất ngờ, dẫu sao lúc mới gặp mặt, trang phục cùng cách nói năng của Ô Khắc Á không hề tầm thường, khiến tôi đã ước chừng đoán ra thân phận của hắn không đơn giản. Ô Khắc Á là người lớn tuổi nhất trong đám huynh đệ đông đúc, A Đan Châu là muội muội cùng mẹ với hắn, bởi vì là ấu tử đích xuất, lại thông minh tài giỏi, nên được lão phụ thân vô cùng yêu thương chiều chuộng, Sách Mục Đặc Hách tuổi đã cao, nếu không ngoài ý muốn, thì Ô Khắc Á ấy sẽ là người thừa kế tiếp theo của Ngõa Nhĩ Khách.
Đối với thân phận lại lịch của tôi, tôi nói dối xưng rằng bản thân là một cô nhi, cha mẹ đã mất, nhà ở gần vùng canh phòng biên giới Minh quốc, vì kế sinh nhai, muốn học láng giềng lên núi đào sâm, ai từng nghĩ đến sẽ bị lạc trên đó......
Những lời nói dối này, chỉ cần cân nhắc kỹ sẽ thấy có đầy sơ hở. Đừng nói nơi này cách khu canh phòng cổng Bắc Đại Minh một khoảng xa xôi mà không phải người Hán bình thường có thể đến một mình, chỉ nói từ đây đến Hách Đồ A Lạp cũng không dễ đi đến. Nhưng dù là huynh muội Ô Khắc Á hay Sách Mục Đặc Hách, cũng đều không có vặn hỏi tôi nhiều, bọn họ chỉ nhiệt tình đãi khách, bộc trực ngay thẳng, ở chung với bọn họ lâu ngày, tôi cảm thấy bản thân mình quá mức giả dối.
Cái gì cũng đều giả, trước kia tôi từng sống trong sự dối lừa......cho đến bây giờ, dù tôi đau khổ giãy giụa, hy vọng được tự do, nhưng sự giả dối này, vĩnh viễn khiến tôi không có cách nào thoát khỏi nó hoàn toàn.
Đêm rằm tháng Giêng ấy, Ô Khắc Á xách đèn hoa sen đến tìm tôi, phía sau hắn là A Đan Châu đang cười hì hì xách đèn thỏ ngọc, ở phía xa đã nghe thấy âm thanh nàng đang gọi: "Bộ tỷ tỷ! Bộ tỷ tỷ! Tỷ thấy đèn này đẹp không?"
Tôi mỉm cười mở miệng: "Có. Đèn này rất đẹp, mua ở đâu vậy?"
"Đâu cũng không mua được!" A Đan Châu ngẩng đầu, kiêu ngạo nói, "Là a ca tự tay làm, có tiền cũng không mua được."
Tooikinh ngạc không nói nên lời, thật không nghĩ rằng đường đường là một vị a ca được nuông chiều từ bé, mà lại sẽ làm loại chuyện thủ công này.
"Tặng cô." Ô Khắc Á đưa đèn hoa sen cho tôi, đồng tử lấp lánh dưới ánh nến chíu rọi.
"Tặng ta sao? A......cảm ơn!" Lòng tôi tràn đầy vui mừng, hưng phấn nhận lấy đèn hoa sen, ngó sen điểm với ánh nến màu quả quýt, đang nhảy múa phát ra ánh sáng nhàn nhạt ấm áp.
"Dưới ánh trăng tô điểm như này, Bộ tỷ tỷ đẹp cứ như tiên nữ trên trời." A Đan Châu giơ đèn thỏ ngọc lên trước mặt tôi, vô cùng cảm khái nói, "Một khi cùng tỷ tỷ ra ngoài, ta sẽ có tầm thường biết bao......"
"Quỷ nha đầu!" Tôi lấy ngón tay chà mũi nàng, mỉm cười, "Để ý đẹp xấu như thế làm gì, diện mạo quá đẹp chưa hẳn là chuyện may mắn, huống chi mỹ nhân rồi cũng sẽ già đi, thành một cái túi da thì được cái gì?" Khi nói lời này, tôi thoángthấy Ô Khắc Á bên cạnh đang khẽ gật đầu, trong mắt tương đối ngợi khen.
"Bộ tỷ tỷ, ngày mai ca ca muốn đi đàm phán với đám người Hỗ Luân Ô Lạp dã man kia, ta rất lo lắng......"
Hỗ Luân Ô Lạp?!
Tôi quay lại, trên mặt Ô Khắc Á là vẻ bình tĩnh, không nhìn ra chút manh mối.
"Vì sao muốn đàm phán với người Ô Lạp?"
"Không có gì." Hắn thản nhiên trả lời.
"Không có cái gì?" A Đan Châu bất mãn kêu to, "Ô Lạp ngang ngược bá đạo, ỷ vào bản thân binh hùng tướng mạnh, nhiều lần ức hiếp tộc nhân chúng ta. Tên Hồ Đạt Lợi ấy là đáng hận nhất, đoạt lấy phụ nữ bộ chúng ta, còn......còn......" Nàng mạnh mẽ xoay eo, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận đỏ bừng lên dưới ánh trăng, quay lại ầm ĩ với Ô Khắc Á, "A mã và ca ca chỉ biết nhất mực nhường nhịn, lần trước hắn cưỡng bức thê tử chưa qua cửa của ca ca, các người vậy mà có thể hạ giọng nhẫn nhịn. Nếu lúc này hắn mở miệng muốn muội, hoặc muốn Bộ tỷ tỷ, các người cũng nghe theo hắn sao?"
Ô Khắc Á khẽ nâng mày kiếm, trên khuôn mặt không sợ hãi rốt cuộc có hơi nổi lên biến hóa, hắn cực nhanh quét mắt nhìn tôi một cái, trong trẻo phun ra hai chữ: "Không thể."
"Vậy mới phải!" A Đan Châu vẫn bất bình căm giận, "Cho nên, ngày mai huynh nhất định không được yếu thế, nếu như Hồ Đạt Lễ ngang ngược vô lễ, huynh cứ việc giáo huấn hắn tốt một chút, để hắn biết được sự lợi hại của huynh——thân thủ ca ca tốt như vậy, há có thể sợ hắn?"
Tôi thấy Ô Khắc Á ngưng mày muốn nói lại thôi, liền đánh lạc hướng A Đan Châu: "Tỷ tỷ cảm thấy hơi lạnh, em vào phòng lấy lò sưởi tay giúp tỷ được không?"
A Đan Châu ngẩn người, tựa hồ không hiểu vì sao tôi cắt ngang lời này, muốn phái a hoàn đi lấy, lại phát hiện bản thân một mình cùng ca ca ra ngoài, không có mang a hoàn tùy thân theo. Nàng không nỡ làm trái ý tôi, chỉ đành ngượng ngùng nói: "Được thôi."
Đợi khi nàng đi khỏi, tôi chăm chú nhìn Ô Khắc Á: "Hiện giờ Ô Lạp rất lợi hại sao?"
Hắn nhìn chằm chằm tôi hơn nửa ngày, mới né ánh mắt đi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng: "Ừ, rất lợi hại."
"Tổng hết binh lực của Ngõa Nhĩ Khách, liệu sẽ chống được Ô Lạp mấy phần?"
Hắn tựa hồ không ngờ tôi sẽ lên tiếng nói thẳng như thế, sửng sốt một lúc, mới nói: "Chưa đến một phần mười."
Lòng tôi nhảy dựng! Thật không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thực lực của Ô Lạp lại có thể tăng trưởng đến mức như thế.
"Như vậy......toàn bộ Nô Nhi Can đô ty, không người nào có thể địch nổi sao?"
"Có!"
"Ai?"
"Diệp Hách Hỗ Luân, cùng với......Kiến Châu." Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi dời tầm mắt từ ánh trăng xuống, nghiên đầu nhìn về phía tôi: "Ta......sáng nay đã đề nghị a mã, bỏ thành chuyển tộc."
Bỏ thành chuyển tộc!
Bốn chữ ngắn gọn nhưng lại ẩn chứa sức nặng long trời lở đất!
"Các người tính đầu phục ai?" Tôi thất thanh kinh hô.
"Diệp Hách không đáng chọn! Hiện nay thủ lĩnh cầm quyền là Na Lâm Bố Lộc bối lặc và Bố Dương Cổ bối lặc kia đều không phải kẻ tầm thường, nhưng sự khoan dung lại có hạn, chung quy cũng sẽ không thành người tài. Nên ta nhắm đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích của Kiến Châu." Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, thanh âm nhu hòa hơn rất nhiều, "A mã đã đáp ứng sẽ cân nhắc đề nghỉ của ta. Bộ......cô yên tâm......"
Tôi yên tâm? Tôi yên tâm cái gì đây? Nếu cả tộc Ngõa Nhĩ Khách đầu phục với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vậy chẳng khác nào tôi đây sau khi dạo quanh một vòng lớn, lại một lần nữa trở về Hách Đồ A Lạp để tiếp tục ngồi tù sao?
Nhưng......tôi có thể nói được những gì đây? Ánh mắt quyết định sắc bén của Ô Khắc Á không chút tỳ vết hay sai lầm. Đích thực, cứ tiếp tục ở lại Phỉ Ưu, chắc chắn sau cùng sẽ bị Ô Lạp nuốt sạch, thay vì trở thành dân mất nước, không bằng sớm tìm một người chủ đáng tin cho mình. Diệp Hách quả thật không đáng để chọn, bởi vì lịch sử đã chứng minh rằng không lâu sau đó, Kiến Châu do Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn đầu mới là thiên mệnh sở quy [Ý trời đã định].
Tôi yếu ớt thở dài, đáy lòng mờ mịt.
Thế giới này quá loạn! Loạn đến tôi không có được một chỗ dung thân!
Trời đất bao la, tôi tột cùng có thể đi đến phương nào?
Hôm sau, A Đan Châu lại mặc một thân nam trang đến tìm tôi, khiến tôi kinh ngạc không thôi.
"Bộ tỷ tỷ, tỷ cũng đổi xiêm y, cùng ta ra khỏi thành đi! Nhanh nhanh!" Nàng thúc giục, "Ca ca bọn họ đã ra khỏi thành, nếu không nhanh lên sẽ không đuổi kịp."
"Em muốn làm gì?"
"Ta muốn đi giáo huấn tên Hồ Đạt Lợi ấy!" Nàng đảo mắt, lộ ra vẻ tươi cười nghịch ngợm, "Hắn quá tự cao tự đại, lần này tùy tùng mang theo bên người sẽ không quá mười người......"
"Em đừng có làm liều!" Tôi kinh ngạc trừng lớn mắt, thật không biết nên nói nàng khờ dại, hay là ngu ngốc. Loại cách làm này của nàng quả thật là kéo chân sau huynh trưởng, sớm muộn gì Ô Khắc Á cũng bị nàng hại chết.
"Ta không có làm liều!" Nàng rút ra từ trên lưng một loan đao tinh xảo khéo léo, vung vài cái trong không khí, lưỡi đao mỏng mà sắc, phát ra ánh sáng bạc lấp lánh, "Bộ tỷ tỷ, đao pháp của ta là do chính ta ca ca dạy, ta đã từng một mình săn giết sói đấy." Cái miệng nhỏ nhắn của nàng cong lên đầy tự tin, "Ca ca không chịu động thủ giáo huấn Hồ Đạt Lợi, kỳ thực với thân thủ của ca ca liền có thể một đao làm thịt hắn. Hừ......nghĩ đến Đát Nỗ tỷ tỷ bị tên súc sinh ấy khi nhục, ta liền hận không thể......"
Vẻ mặt tôi bắt đầu cứng đờ vặn vẹo, không cách nào trả lời. Trời ạ! Tôi chưa từng thấy qua cách cách nào lớn mật khác người như A Đan Châu này, cách cách nhà Ái Tân Giác La cũng không có dáng vẻ này.
"Đi thôi!"
Trong lúc đờ đẫn mới phát hiện bản thân không ngờ đã bị nha đầu này đã thay trường bào mã quái*, búi tóc cũng đã bị gỡ đi chải thành một bím tóc dài, đỉnh đầu đội mũ lông cáo mùa Đông, hoàn toàn là cách ăn mặc của một nam nhi.
*Mã quái马褂: áo ngắn, áo khoác ngoài, đây là y phục cưỡi ngựa của người Mãn.
A Đan Châu kéo tôi ra ngoài, tôi rút tay về: "Không được! Em sẽ phá hủy đại sự của Ô Khắc Á!"
"Đại sự? Huynh ấy thì có đại sự gì chứ? Bất quá chỉ là cầu hòa thôi." A Đan Châu xoay người lưu loát lên ngựa, ngoài yên ngựa phủ đầy xích sắt, chỉ đơn giản treo ba bộ tên.
Tôi hít một hơi khí lạnh, A Đan Châu thật sự nghiêm túc! Nàng không phải đang nói giỡn!
"Bộ tỷ tỷ, cho dù tỷ không muốn cùng ta đến đó, thì hôm nay thế nào ta nhất định cũng phải khiến tên Hồ Đạt Lợi ấy biết, người Ngõa Nhĩ Khách chúng ta không dễ ức hiếp!"
Nàng ghìm cương ngựa muốn phóng chạy đi, tôi vội tiến qua bắt lấy dây cương, kêu lên: "Đợi đã! Ta đi cùng em!"
Việc cấp bách bây giờ, là chỉ có thể đi theo nàng trước, khi cần thiết liền nghĩ biện pháp sự tùy hứng xúc động của nàng.
Ôi, ôi, A Đan Châu này, thật đúng là một nha đầu phiền toái.
"Hảo tỷ tỷ!" Nàng ở trên lưng ngựa phấn khởi cười, vẻ tươi cười dưới ánh dương xán lạn rực rỡ như một gốc hoa tươi.
Tôi đành phải lên một con ngựa khác, kẹp bụng ngựa, theo sát phía sau nàng, phi nhanh một mạch ra cửa Đông.
Do hai người hai ngựa, lại đuổi theo gấp, cho nên vừa ra khỏi thành không lâu, liền lờ mờ nhìn thấy đội ngũ uốn lượn phía trước.
"Là ca ca bọn họ......" A Đan Châu ghìm ngựa lại một chỗ, "Chúng ta vượt qua, chắc hẳn đội ngũ Hồ Đạt Lợi ở không xa phía trước."
"A Đan Châu, đợi đã......" Tôi định gọi nàng ở lại, nhưng căn bản là nàng không nghe thấy tiếng kêu của tôi, cưỡi ngựa bay nhanh qua những ngọn đồi.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi không bằng nàng, nàng phóng ngựa chạy nhanh vô cùng, chỉ trong chớp mắt, rốt cuộc đã bỏ xa tôi bốn năm trăm thước. Tôi sốt ruột đầu đổ đầy mồ hôi, vó ngựa tung tóe trên bọt tuyết băng sơn, vó ngựa vang dội như tiếng chuông tang vọng vào đáy lòng tôi.
Sắp xảy ra chuyện rồi! Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Quả nhiên, khi tôi chạy ngang đồi, đã nghe thấy âm vang của đoản binh giao kích truyền đến, lòng tôi cả kinh, roi ngựa trong tay hung hăng quất xuống, ngựa bị đau, hí dài một tiếng, chạy như bay ra đó.
Chỉ thấy trong một mảnh đất trống đầy tuyết, có bốn năm người đang đánh nhau, A Đan Châu vẫy loan đao, tay chân hoảng loạn chống lại những kẻ đang vây quanh, tọa kỵ của nàng đã ngã vào một bên, trên bụng ngựa bị xuyên vào ba mũi tên lông vũ, máu đỏ tươi ngoằn ngoèo chảy xuống nền tuyết trắng, màu đỏ trắng tôn lên lẫn nhau như thế thật chói mắt kinh tâm.
"A Đan Châu!" Tôi thét chói tai phóng ngựa bay vọt qua, chỉ cảm thấy tầm mắt thật mơ hồ, bị sắc tuyết phản chiếu lại ánh nắng gây kích thích chói lòa.
"Vẫn còn một tên!"
"Bắt lấy hắn——"
Một thanh trường đao bổ đến, tôi cúi đầu nằm trên lưng ngựa, mũ Đông bị tước bay.
"Là một nữ nhân!" Có người kinh hô.
Trong lúc tâm hoảng ý loạn, có một âm thanh vang dội lớn tiếng quát: "Ta muốn người sống! Ai cũng không được làm nàng ta bị thương!"
"Dạ, gia......"
Tôi bị ngựa đưa quanh vài vòng, có ba bốn tên đi sang cướp lấy dây cương của tôi, tôi hoảng đến không còn chủ trương, tiện tay vớ lấy thanh trường đao được bố trí bên yên ngựa, cầm trong tay như một cây gậy gỗ, dùng hết toàn lực trên cánh tay khua vào những tên đó.
Nhất thời có tên kêu lên thảm thiết thối lui, nhưng đảo mắt lại càng xuất hiện thêm nhiều người.
"Bộ tỷ tỷ——" Tôi nghe A Đan Châu kêu lên một tiếng thê lương, tôi hoảng loạn quét mắt nhìn qua, đã thấy nàng bị một thanh niên cưỡng ép lên ngựa.
Mặt dài, mắt xếch......trong nháy mắt, tôi cơ hồ nghĩ rằng bản thân đang nhìn thấy Bố Chiếm Thái! Nhưng người này tuyệt không phải Bố Chiếm Thái, hắn trẻ hơn Bố Chiếm Thái rất nhiều.
Là người nào?
"Bộ tỷ tỷ cứu ta——" A Đan Châu thê lương giãy giụa.
Thanh niên đem nàng đặt ngang ngựa, khóe miệng lạnh lùng chứa đựng ý cười, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía tôi. Lòng tôi phát rét, run lẩy bẩy rút trường đao từ trong vỏ ra, thét chói tai: "Tránh ra! Nếu không tránh, đừng trách ta xuống tay vô tình!"
Có lẽ do âm lượng của tôi quá nhỏ, nên dĩ nhiên hoàn toàn không có tác dụng đe dọa, mấy tên kia bắt đầu kéo lấy bàn chân tôi, có ý muốn lôi tôi xuống ngựa. Tôi nhắm mắt, vung trường đao trong tay, không có chiêu thức cứ liên tục chém lung tung: "Cút ngay——"
Bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, trong lúc hoảng loạn tôi cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt một mảng, một thứ màu đỏ......là máu!
Tay run lên! Trường đao tuột khỏi tay rơi xuống, cắm vào trong tuyết nhão!
"Bắt lấy nàng——" Thanh niên mặt thon kia hét to, ngón tay chỉ về tôi: "Không được làm bị thương một sợi tóc của nàng!"
Người tôi vì sợ hãi mà lệch ra, cuối cùng bị kẻ khác lay xuống ngựa, đồng thời người ngã xuống tuyết, nghe thấy âm thanh tức giận của thanh niên nọ: "Đồ ngu! Sao lại để nàng bị ngã?!"
Tôi bị kéo ra khỏi đống tuyết, trên mặt lạnh lẽo, hơi ấm từ trong miệng đi ra ngưng tụ thành một màn sương trắng. Ngực chấn động kịch liệt, đó là nhịp tim đang dồn dập mà tôi vô luận thế nào cũng không kìm chế được.
Vút——Tiếng xé gió bén nhọn xẹt qua tai.
Một tên nam nhân bên cạnh thảm thiết kêu lên một tiếng, mắt lồi ra, khóe miệng tràn tơ máu, tứ chi co giật ngã nhào về phía tôi, tôi sợ đến mức vội thối lui về sau.
"Kẻ nào?!"
Vút vút! Tiếng xé gió không ngừng vang lên. Những tên đang vây chặt tôi liên tiếp ngã xuống, tôi trợn mắt nhìn thi thể trên đất, kinh hãi không cách nào nhút nhích.
"Bộ cô nương!" Bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc, có người ôm lấy eo tôi, kéo tôi từ trên đất lên, "Có bị thương không?"
Tôi mờ mịt lắc đầu, ngũ quan đang lay động trước mắt dần trở nên rõ ràng.
"Ô Khắc Á!" Tôi lập tức nắm chặt cánh tay hắn, "A Đan Châu......"
"Ta biết." Hắn trầm giọng, hai mắt gắt gao nhìn thẳng về phía đối diện, đột nhiên cao giọng quát, "Hồ Đạt Lợi, Ngõa Nhĩ Khách ta thành tâm cầu hòa, ngươi vì sao lại lật lọng, hung hăng dồn ép?"
"Ta hung hăng dồn ép? Rõ ràng là tiểu muội của ngươi nửa đường phục kích đánh lén, nếu như ta không nhanh nhạy, sợ là cái đầu này sớm đã không còn trên cổ. Ô Khắc Á, ngươi ngược lại thật biết cái gì mà ác nhân tiên cáo trạng*!"
*Ác nhân tiên cáo trạng 恶人先告状: đã là kẻ ác mà lại cái trạng trước, tượng tự như câu "Vừa ăn cướp vừa la làng".
"Hồ Đạt Lợi! Chuyện này ngươi đừng vội so đo ai đúng ai sai. Muội muội ta tính tình lỗ mãng, quả thật có sai, sau khi trở về ta sẽ càng quản giáo nghiêm khắc. Ngươi liệu có thể nể mặt ta mà tạm thời thả muội ấy ra?"
Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng của Hồ Đạt Lợi khẽ nhướng: "Không được so đo à? Ngươi giết nhiều nô tài của ta như thế, ta có thể không so đo với ngươi, nhưng nha đầu này hiện đang trong tay ta, dựa vào quy củ giao chiến của người Nữ Chân, giờ phút này nàng ta đã là tù binh của ta. Nếu muốn trả nàng về, ngươi phải lấy vật đồng giá đến đổi!"
"Được!" Ô Khắc Á thẳng người, "Ngươi thả muội ấy ra trước, sau khi ta về Phỉ Ưu thành, tự nhiên sẽ dâng lên một trăm con gia súc!"
Một trăm gia súc, ở tại Ngõa Nhĩ Khách này không phải là một số lượng nhỏ. Ô Khắc Á yêu thương tiểu muội này, cho nên khai giá cũng cao hơn gấp mấy lần giá thật.
Hồ Đạt Lợi ha ha cười, ngồi trên lưng ngựa cao bễ nghễ nhìn xuống, ngón trỏ tay phải quơ qua quơ lại: "Không đủ!"
"Không đủ?"
"Không cần trâu cừu của ngươi! Ta muốn——nàng ấy!" Ngón trỏ hắn thẳng tắp chỉ về phía tôi, "Ta chỉ muốn nàng! Ngươi lấy nàng đến đổi!"
"Không có khả năng!" Ô Khắc Á ôm chặt tôi, nghiến răng, "Cô nương này không phải tộc nhân Ngõa Nhĩ Khách, cũng không phải nô lệ của Ngõa Nhĩ Khách, nàng là người tự do, há để cho ngươi vũ nhục?"
"Đổi hay không tùy ngươi, bằng không muội tử của ngươi phải theo ta trở về!"
"Ta không muốn! Ta không muốn......" A Đan Châu nằm trên lưng ngựa khóc rống lên, hai chân lơ lửng đá đạp lung tung, "Ngươi giết ta đi! Ngươi có gan thì giết ta đi! Hồ Đạt Lợi——ta thà chết, cũng không muốn cùng ngươi......"
"Câm miệng! Nha đầu thối!" Hồ Đạt Lợi không chút nương tay quất một roi lên người nàng, tuy rằng áo mùa Đông dày, nhưng vẫn có thể thấy rõ thân mình A Đan Châu đang run rẩy kịch liệt.
"Đáng hận!" Bỗng nhiên Ô Khắc Á buông tôi ra, giương cung đáp tiễn.
Một tiếng vút, mũi tên kia thẳng tắp vọt đến cổ họng Hồ Đạt Lợi.
Hồ Đạt Lợi cũng không tầm thường, khi mũi tên kia chỉ cách hắn một thước, hắn liền nhanh chóng nghiêng đầu sang bên trái, mũi tên rơi vào khoảng không.
"Ô Khắc Á! Ngươi dám......"
Hắn chưa nói xong câu ấy, bên này Ô Khắc Á đã xoay người lên ngựa, hét một tiếng ra lệnh cho bên dưới, hơn mười thủ hạ tùy tùng lập tức giết qua.
Tôi bị để lại tại chỗ, mắt thấy thủ hạ người Ngõa Nhĩ Khách do Ô Khắc Á dẫn đầu đang vây quanh Hồ Đạt Lợi, dưới tình huống số người chiếm ưu thế, người Ô Lạp rất nhanh bị chém giết hầu như không còn.
Hồ Đạt Lợi nhìn thấy tình hình bất thường, cuối cùng chuyển đầu ngựa nhằm chạy trốn, Ô Khắc Á liền đuổi sát không tha. Từ rất xa tôi nhìn thấy bọn họ cầm đại đao trên lưng ngựa chém lẫn nhau, chỉ mấy hiệp, tùy tùng Ô Khắc Á đã truy đuổi đến, Hồ Đạt Lợi đột nhiên đẩy A Đan Châu xuống ngựa, trong lúc hỗn chiến, A Đan Châu suýt nữa bị vó ngựa giẫm lên.
Tôi kinh hãi bưng kín miệng, đến cả sức lực gào to cũng không có.
Mắt thấy Hồ Đạt Lợi mượn A Đan Châu thành công gây ra hỗn loạn, lập tức cưỡi ngựa bỏ chạy. Ô Khắc Á nghĩ đến an nguy sinh tử của muội muội, không lòng dạ nào mà ham chiến, vì thế quát ngăn thủ hạ đang truy kích.
Tôi vừa lăn vừa bò chạy sang, Ô Khắc Á mặt không còn chút máu, ôm lấy A Đan Châu đang hôn mê vào trong lòng. Tôi run giọng hỏi: "Thế nào? Nàng......"
"Muội ấy không sao." Sắc mặt Ô Khắc Á đã đỡ tái nhợt, nhưng khi đối mặt với tôi, vẫn gắng gượng xả ra một nụ cười an ủi: "Ngược lại khiến cô bị hoảng sợ, thật có lỗi."
Tôi lắc đầu, tim chịu đủ kinh hãi khẽ yên ổn đi, nhưng hai chân không ngừng run rẩy, suýt nữa nhũn ra trên mặt đất.
May mà chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy! Nhưng......nhưng quan hệ giữa Ngõa Nhĩ Khách và Ô Lạp......
Tiếp theo phải nên làm thế nào đây?
Tôi bất an nhìn về phía Ô Khắc Á, trên khuôn mặt trẻ tuổi, tái nhợt ấy hiện lên một sự kiên quyết phải đánh đến cùng.