Có lẽ bọn chúng không hiểu tiếng người, chỉ mải phe phẩy cái đuôi, còn những đầy tớ già đang quét dọn thì lại hoảng sợ, lập tức tiến lên tạ tội, rồi vội vã dắt chó đi. Tôi bĩu môi, sự phẫn nộ trở thành ngượng ngùng.
Tôi làm gì vậy? Lại vì một cơn tức giận bị kìm nén mà trở nên nhỏ nhen đến quái lại.
Nhìn hai con chó săn ấy, tôi liền biết Hoàng Thái Cực đã về, nếu hắn không ở minh gian, thì chính là ở trong phòng mình xem sổ sách. Bước vào minh gian, tôi quét mắt đến tấm màn Đông noãn các, ra hiệu nô tài trong phòng không được lên tiếng, rồi lặng lẽ trở về Tây phòng.
Qua thời gian một chung trà, Cát Đái ngoài Tây phòng nhỏ giọng báo: "Cách cách, Đôn Đạt Lý đến rồi."
Tôi trả lời, một thiếu niên áo xanh mười tuổi mới khom lưng từ ngoài tiến vào, mặt mỉm cười, bước qua bậc thềm hành lễ: "Đôn Đạt Lý thỉnh an cách cách."
Đôn Đạt Lý và An Đạt Lý là hai Cáp cáp châu tử của Hoàng Thái Cực, sau khi Mạnh Cổ Tỷ Tỷ qua đời, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã chọn ra từ trong đám nô tài hai đứa nhỏ năm sáu tuổi, đưa đến bên cạnh Hoàng Thái Cực để hầu hạ. Kể từ đó, các việc như đọc sách, luyện tập, vui chơi, bị đánh, bị phạt, hết thẩy chuyện lớn nhỏ của Hoàng Thái Cực đều do hai người bọn họ thu xếp.
Tôi trông Hoàng Thái Cực lớn, bên ngoài đều đồn rằng "Biểu tỷ như mẹ", nhưng thật ra sinh hoạt hằng ngày của Hoàng Thái Cực đều do hai Cáp cáp châu tử này phụ trách, còn sự chiếu cố cùng bảo vệ gì đó của tôi, vân vân, trái lại thành một sự ngụy trang. Bằng với sự cơ trí từ nhỏ của Hoàng Thái Cực, hắn không gây sự cho tôi là đã không tồi rồi.
Mà hiện tại, người giám hộ trên danh nghĩa là tôi đây lại bày ra một điệu bộ quan tâm thương yêu, Đôn Đạt Lý cũng là người thông minh, tôi chưa mở miệng, cậu ta đã lập tức nói tiếp, chẳng những trực tiếp khai báo sinh hoạt thường ngày cùng nơi làm việc của Hoàng Thái Cực, thậm chí là gần đây cậu ta kết giao với ai, đã làm chuyện gì, toàn bộ những chuyện lớn chuyện nhỏ đều được khai rành rành.
Tôi nghe đến da mặt không ngừng co giật, đứa nhỏ này quá được việc, chẳng những có tài quan sát, còn rất nhanh mồm nhanh miệng, kể lại một cách mạch lạc rõ ràng. Chẳng lẽ thật sự có cái gọi là chủ nào thì dạy ra tớ nấy sao?
Tôi hắng giọng, cuối cùng chuyển đến chủ đề: "Bát a ca bên ngoài có từng......gặp qua......nữ quyến gì không......"
Đôn Đạt Lý vốn là được tôi cho phép đứng để trả lời, vừa nghe lời ấy, liền quỳ xuống, kinh sợ nói: "Bẩm cách cách, mỗi ngày bát gia đều chăm tập võ nghệ, chẳng những học Mãn văn, mà còn học thêm cả Hán văn, ngày ngày ôn tập, chưa từng lười biếng! Bát gia tuyệt đối không bị nhiễm nữ sắc, đám nô tài cũng tuyệt không dám lôi kéo gia đi làm cái chuyện không tốt ấy. Nếu nô tài nói dối, hoặc có ý phá hư chủ tử, cam nguyện chịu phạt."
Tôi vừa nghe liền nóng nảy.
Đám nô tài ngu ngốc! Tôi mà sợ hắn học cái hư hỏng sao? Tôi đây là sợ hắn học không hư nổi!
"Các ngươi......hiện tại ở Đông noãn các[buồng sưởi phía Đông] trừ hai người các ngươi hầu hạ bên cạnh bát a ca ra, thì trong phòng còn có a hoàn nào......"
"Không có! Cách cách hãy nhất mực yên tâm......"
"Yên tâm?" Tôi vô cùng tức giận, bực mình vỗ bàn đứng lên, "Đã thành như thế, các ngươi bảo ta yên tâm chỗ nào?"
Cả ngày quấn lấy hai Cáp cáp châu tử, đừng nói đến việc kết giao nữ tử độc thân, mà ngay cả một a hoàn còn không có, điều này không phải giống y như lời của bọn họ sao? Chẳng lẽ Hoàng Thái Cực có sở thích rối loạn gì đó sao?
Nghĩ đến đây, tôi híp mắt tinh tế đánh giá Đôn Đạt Lý, vì tuổi vẫn còn nhỏ, nên khi đứng cùng Hoàng Thái Cực, vóc người của cậu ta không cao, bả vai nhỏ gầy rũ xuống, trái lại khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.
"Ngươi ngẩng đầu lên."
Hắn nghe thấy liền ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang.
Tôi hít vào một hơi, đứa nhỏ này...... thật quá giống con gái.
Tôi sao có thể kìm chế được, dồn nén trong lòng sắp bùng nổ đến nơi, tôi phất tay, không thèm để ý đến cậu ta, vội vã ra khỏi cửa chạy đến Đông noãn các.
Kể từ lúc Hoàng Thái Cực vào Đông noãn các ở, vì để dễ cho công việc cùng nghỉ ngơi, liền ngăn cách Đông noãn các thành hai gian Nam Bắc, làm việc trên giường gian Nam, nghỉ ngơi tại giường gian Bắc.
Khi tôi đi sang, cửa Đông noãn các đã mở rộng hơn chút, trong phòng yên ắng không nghe thấy chút động tĩnh nào. Trên giường Nam bày ra một cái bàn, song Hoàng Thái Cực vẫn chưa ngồi ngay ngắn ở đó làm việc như thường ngày.
Tôi ló đầu nhìn đồng thời thong thả bước đến gian Bắc, dạo một vòng, vẫn không tìm thấy chủ nhân đâu, trong Đông noãn các trống không, đừng nói Hoàng Thái Cực, đến một a hoàn bưng trà thay nước cũng không thấy, tôi gọi hai tiếng, a hoàn quét dọn ngoài cửa minh gian chỉ đáp lời lại, cũng không tiến vào.
"Người đâu? Đã đi chơi hết rồi à? Phòng trong Đông noãn các thì không đáng để tâm à? Một đám nhàn hạ......" Bình thường tôi đối với nô tài không quá nghiêm khắc, nhưng hôm nay trong lòng đè nặng bực dọc, mãi không phát tán được, kìm nén trong lòng đến bất an hoảng loạn.
Nha đầu kia quỳ gối ngoài cửa dập đầu, tôi không nghe rõ nàng nói gì, nói xong rồi bắt đầu khóc, sau đó màn khẽ động, Cát Đái tiến vào Đông noãn các: "Cách cách đừng làm khó các nàng, xin hãy bớt giận. Người đừng trách tiểu nha đầu này, là bát gia đã nghiêm khắc nói, Đông noãn các này trừ hai người Đôn Đạt Lý và An Đạt Lý ra, ai cũng không được bước chân vào, nói rằng kẻ nào dám nhìn lung tung những thứ trong phòng này, sẽ khoét mắt, nếu nghe lén trong phòng, đổi lại rút lưỡi."
Tôi cúi đầu nhìn hai núi nhỏ văn kiện chồng chất trên bàn, kinh ngạc không nói nên lời.
Cát Đái bước vào, cũng không dám tiến về phía trước, chỉ lui lại ở cạnh cửa. Khóe miệng tôi co giật, cuối cùng chán nản nói: "Em dẫn nha đầu ngoài cửa đó đi ra chỗ khác đi, nàng ta khóc khiến ta đau cả đầu."
Trước khi đi Cát Đái lại lo lắng nói: "Hôm nay cách cách đã mệt mỏi cả ngày, trên mặt đã không dấu được vẻ mệt nhọc, có muốn về phòng nghỉ một lát không?"
Tôi lắc đầu: "Ta ở đây chờ Hoàng Thái Cực, tiểu tử này không biết đã chạy đi đâu."
Nàng thản nhiên cười, nhắc nhở tôi: "Vậy cách cách cũng đừng nghịch loạn mấy thứ trong phòng, nếu không bát gia nhất định sẽ tức giận."
Tôi khoát tay: "Những sổ sách này có cho ta xem, ta cũng không hiểu."
Cát Đái rời khỏi, tôi ngồi một mình trên lò sưởi đặt đầu giường, chờ hơn một nén nhang liền cảm thấy hết hứng thú. Nhìn thấy đống sách chất chồng trên bàn, tôi từ bên cạnh rút ra một quyển, sau đó khoan khoái ngả lên gối mềm lật xem.
Cả quyển sách toàn là chữ nòng nọc xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt tôi trợn trắng, lại rút thêm mấy quyển nữa, rốt cuộc tìm được một quyển không phải chữ Mãn, mà là chữ Hán. Mở ra thì thấy, nội dung bên trong vẫn như thiên thư, không có ghi chép gì, chỉ viết một vài ngày. Tôi bấm tay tính, trên cơ bản thì mỗi ngày cách nhau một tháng.
Tôi cũng không quan tâm thứ được viết này có nghĩa gì, quan sát nét chữ thì đây là do chính tay Hoàng Thái Cực viết, tôi tỉ mỉ theo dõi từng nét chữ của hắn. Đến chữ cuối cùng, được ghi chép rằng: Bắt đầu từ ngày hai mươi tám tháng ba năm Mậu Thân, đến cuối ngày hai tháng tư.
Tôi sửng sốt, ngày hai tháng tư không phải là hôm trước à? Sao tôi cảm thấy hai ngày này đặc biệt quen mắt thế nhỉ? Bỗng nhiên giật mình, vội vã lật lại trang trước, lật qua lật lại nhìn hai lần, rốt cuộc cũng xác định được ngày tháng mà quyển sách này ghi lại không phải cái gì khác, mà chính là kinh nguyệt mỗi tháng của tôi.
Trong nháy mắt mặt tôi liền nóng bừng lên, tiểu tử Hoàng Thái Cực này thật đáng giận, ngay cả loại chuyện này mà cũng ghi nhớ, xem như là đang luyện viết à? Tôi tức tối cầm sách lên che mặt, chóp mũi lại ngửi được một mùi hương nhàn nhạt——không giống với mùi mực bình thường, tựa hồ ngoài mùi mực ra còn trộn lẫn thêm mùi khác.
Che mặt lại, trong đầu tôi đang suy nghĩ xem chờ lát nữa Hoàng Thái Cực trở về, trước tiên là phải chất vấn hắn chuyện quyển sách này, hay là gặng hỏi hắn về chuyện nữ sắc? Trái lo phải nghĩ, miên man bất định, cuối cùng ý thức mông lung, cuối cùng từng con sâu ngủ tiến vào, một con hai con......
Không biết qua bao lâu, chỉ thấy một bên cổ ngứa ngáy khó chịu, tựa như có côn trùng đang chích tôi, tôi gắng gượng phất tay, nỉ non: "Phiền quá!"
Một tiếng cười nhạo trầm thấp vang lên: "Ra quân ồ ạt mà chạy đến phòng ta như thế, lại còn dám chê ta phiền ư?"
Ý thức tôi mơ hồ, vẫn chưa tỉnh khỏi mộng, trở mình tiếp tục ngủ: "Hừ, đang chơi mà......"
"Chơi?"
Một bàn tay to từ phía sau đưa đến, vòng qua eo tôi, tôi bị nhột liền vặn vẹo quở trách: "Nhột......"
Tôi kêu lên một tiếng khó chịu, những con sâu ngủ tức khắc liền trốn chạy hết thẩy, sách trên mặt bị rơi xuống, không chút né tránh mà đối diện với đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy.
"......Chơi vui lắm sao?" Hoàng Thái Cực khàn giọng, "Không ngủ một mình được, nên khi muốn ngủ cũng phải chờ ta ngủ cùng nàng sao......"
Lúc này tay phải của hắn đã tiến vào thăm dò vạt áo tôi, cách một lớp áo mỏng manh, miệng hắn kề sát ngực trái tôi. Tim liền đập dữ dội, trong đầu có loại cảm giác mê muội không nói nên lời, chỉ cảm thấy tay chân vô lực, tứ chi như nhũn ra, cổ họng khô khốc, khóe miệng co rút chẳng thốt ra được chữ nào.
"Tỉnh rồi à?"
Tôi đờ đẫn gật đầu.
"Tìm ta có việc gì?" Vẻ mặt hắn không đổi sắc đỡ tôi ngồi dậy, tay cũng tự nhiên lấy ra.
Hắn đột nhiên khôi phục lại sự bình thường, thu hồi lại thái độ đùa giỡn, đáng lẽ tôi phải nên vui mừng mới phải, nhưng chẳng biết sao, trong lòng lại sinh ra một sự mất mác khó hiểu.
"À......" Tôi thuận miệng đáp, cúi đầu, tim có chút loạn nhịp, tựa hồ như không thể điều chỉnh lại sự rung động vừa rồi.
Tôi nghĩ, có thể là tôi gặp ác mộng, cho nên ngực mới có cảm giác khó chịu như vậy.
"Chuyện gì?" Hắn khoanh chân ngồi phía trước bàn, một tay cầm lấy bút lông chấm mực, một tay lật sách.
"Về việc đó......" Tôi lấy lại bình tĩnh. Lại bỗng giật mình, nhìn biểu hiện vừa rồi của hắn, hẳn là đứa nhỏ này thật sự có vấn đề? "Việc này......" Tôi xấu hổ đưa ngón trỏ gãi thái dương, vấn đề này thật khó mà mở miệng. Hỏi trắng ra, thì sợ tổn thương lòng tự tôn của hắn, mà hỏi sơ, thì sợ hắn nghe không hiểu......hơn nữa, thân phận của tôi cũng rất xấu hổ, dù cho thân như tỷ đệ, nhưng chẳng phải loại chuyện này thật không hề thích hợp để tôi hỏi?
"Gì mà việc này việc nọ thế?" Hắn buồn bực ngẩng đầu, "Có chuyện gì cứ việc nói, hay là gần đây gặp phải rắc rối gì rồi?"
"Không......" Tôi khôi phục lại tinh thần, trợn mắt, "Nói hưu nói vượn, ta sao có thể gặp phải tai họa gì chứ?"
"Vậy thì thiếu gì à?"
"Không có! Ta không thiếu thứ gì hết! Gì cũng không hề thiếu!" Tôi nhích người đến gần, tay cọ xát tới lui trên mép bàn, "Ta lại cảm thấy ngươi thiếu chút gì đó......"
"Ta?"
"Đúng vậy." Tôi bỗng chốc kề sát mặt vào hắn, "Ngươi không thấy là ngươi nên lấy một thê tử sao?"
Hắn không hề chớp mắt nhìn thẳng vào tôi, con ngươi tăm tối chợt lóe lên, trên khuôn mặt tuấn lãng lại như phủ lên một lớp hàn băng nghìn năm. Tôi sợ run cả người, lập tức tự trách mình, dường như vừa rồi bản thân đã nói điều không nên nói.
"Vậy......coi như ta chưa nói......"
"Nàng muốn ta lấy vợ sao?" Hắn không nóng không lạnh đặt bút xuống.
"Vấn đề không phải ta muốn hay không muốn, mà là......" Chết tiệt, ánh mắt đó là gì, lạnh lẽo trói buộc như tia laser, có thể khiến người khác chết cóng. Tôi liếm môi, tương đối là khó mà giải thích, "Mà là, ngươi đã lớn rồi, đến giờ chuyện đó......lại vẫn......" Tôi hạ quyết tâm, dứt khoát nói rõ ra, loại ấp úng khó chịu này thật khiến người khác bực mình, "Hoàng Thái Cực, không phải là ngươi có vấn đề ở đâu chứ? Rốt cuộc ngươi thật sự thanh tâm quả dục sao? Hay có thể nói là cái đó của ngươi, thật ra......không phải nữ nhân?"
Hắn sửng sốt, nhìn chằm chằm tôi.
Hai má tôi nóng lên, vội vã cúi đầu, ngón tay vẽ vòng trên mặt bàn, nhỏ giọng nói thầm: "Là ngươi ép ta nói thẳng ra như thế......ta cũng là lo lắng cho ngươi......A——"
Thân trên đột nhiên bị đẩy về phía sau, tiếp đó là một trận choáng váng, trong nháy mắt đã bị hắn đẩy ngã xuống đệm. Hắn đè lên người tôi, đầu áp sát vào hai má tôi. Tôi bị kích động mạnh, muốn há miệng thét chói tai, bỗng nhiên người hắn khẽ run rẩy, ôm tôi nghẹn giọng: "Làm sao đây? Đông Ca......"
"Cái......cái gì làm sao?" Tôi dùng sức đẩy hắn, tiếc là hắn ôm tôi quá chặt.
"Nàng vạn lần không được nói ra......"
"A?" Trăm xoay nghìn chuyển, đầu óc rối loạn đến mơ hồ của tôi rốt cuộc cũng có phần thanh tỉnh, chẳng lẽ......đây là sự thật? "Ngươi......ngươi thật sự......không thể sao?"
Chết rồi! Sao thật sự lại có chuyện này chứ? Khó trách tiểu tử này từ nhỏ đã liền cổ quái, sao tôi lại không phát hiện sớm một chút? Vậy......hiện tại phải làm sao đây?
"Hoàng Thái Cực!" Tôi dùng sức đẩy hắn, hắn vẫn cứ không để ý đến, bả vai sụp xuống, tựa hồ đang kịch liệt run rẩy. "Hoàng Thái Cực......"
"Đông Ca, nàng phải giúp ta......chỉ có nàng, chỉ có nàng mới có thể giúp được ta."
"Được, ta giúp ngươi, ngươi đừng lo lắng, đừng sợ, vô luận thế nào ta đều sẽ giúp ngươi." Tôi hít một hơi, "Nhưng ngươi nói thật với ta, ngươi rốt cuộc......rốt cuộc không được ở đâu?" Nói xong câu này, mặt tôi lại nóng thêm chút.
"Đối với nữ nhân ta có một cảm giác sợ hãi khó hiểu......chỉ có nàng là ngoại lệ."
Tôi hít một hơi khí lạnh, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không rãnh lo lắng kỹ càng, chỉ sốt ruột hỏi: "Vậy......nên làm gì bây giờ?"
Trên cổ bỗng nóng lên, đầu hắn thoáng nghiêng qua, cánh môi ẩm ướt lướt qua da thịt mềm mại sau tai tôi, tôi không nhịn được khẽ run lên, tay trái hắn tìm đến nâng mặt tôi, cánh môi tiếp tục dao động, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai tôi.
Một cảm giác tê dại khác thường dưới đáy lòng nhanh chóng lan ra, tôi bật ra tiếng hô nhỏ, hô hấp không khỏi nặng nề: "Hoàng......Hoàng Thái Cực......"
"Đông Ca......nàng sẽ giúp ta chứ?" Giọng hắn khô khốc, lý trí mới ổn định lại bị hắn ép trở về, mơ mơ màng màng đầy rối loạn.
"Ưm......ưm......" Tôi không khống chế được mà ngâm hai tiếng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn. Hắn đẩy tay đang che trước ngực của tôi, trong tiếng ma sát tôi tựa hồ cảm thấy nút thắt vạt áo đã bị hắn cởi ra.
Lòng tôi cả kinh, thần trí thoáng được kéo về, vội vã giữ chặt tay hắn, kêu lên: "Hoàng......" Mới kêu được một tiếng, trên môi liền nóng lên, rốt cuộc chính là bị đôi môi ướt át mềm mại của hắn chặn lại, đầu lưỡi khẽ khiêu khích, linh hoạt trượt vào miệng tôi, môi lưỡi cùng day dưa.
Ầm một tiếng, đầu tôi trở nên trống rỗng! Toàn bộ lý trí cùng suy nghĩ đều bị ném đi không còn sót lại chút gì, hết thẩy những giác quan có thể ngửi, có thể nghe, có thể nhìn, đều chỉ tập trung vào một mình hắn.
Trong lúc mê man lạc lối, tôi thấy người mình bay lên, Hoàng Thái Cực bế tôi đi nhanh đến phòng ngủ gian Bắc, tôi vô lực bám trụ bờ vai hắn, ánh mắt mê loạn mông lung, chỉ có thể e lệ nhìn lên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn dật ấy.
"Đông Ca......" Hắn đặt tôi lên giường, mặt dán sát vào tôi, tôi có thể nhìn thấy hàng mi cong ấy, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên thâm tình cuồng nhiệt, khuôn mặt ấy trẻ tuổi như thế......
Trong phút chốc, cả người tôi chấn động, vẻ mặt khẽ biến, ra sức chống người lên hô nhỏ: "Ngươi lừa ta!" Lúc này tóc mây tôi đã tán loạn, quần áo đã cởi ra một nửa, vẻ mặt xấu hổ đến đỏ bừng, hận không thể đào một cái hang để chui vào.
"Ta lừa nàng chỗ nào?" Hắn vẫn trịnh trọng nói.
"Còn giả vờ? Rõ ràng là ngươi đang đùa giỡn ta......A!" Hắn cúi đầu hôn tôi, đầu tiên là tinh tế, ôn nhu, sau đó lực đạo dần gia tăng, biến thành cuồng phong sóng dữ, trong khoảnh khắc tựa như nuốt chửng tôi.
Toàn thân tôi phát run, vô lực ngã lên giường, hắn đưa tay nắm chặt lấy tay tôi, năm ngón tay đan xen vào nhau: "Chẳng lẽ nàng không thích cảm giác này? Không thích ta hôn nàng sao?"
Tôi xấu hổ đến nóng hết cả người, lý trí nói tôi biết, việc này là không đúng, người trước mắt này cùng lắm chỉ có thể là đệ đệ của tôi, hắn còn nhỏ như thế......
Nhưng......
Tôi hạ mí mắt, không nói gì.
"Nhìn ta."
Hắn đưa tay kia nâng cằm tôi lên, kiên quyết ép tôi phải đối diện với hắn, tôi xấu hổ liên tục đạp chân: "Ngươi muốn làm gì thế?"
"Muốn nàng đối diện với sự thật lòng của nàng, muốn nàng nói lời thành thật......" Hắn cúi đầu khẽ hôn lên môi tôi, "Nàng thích chứ? Nói rằng nàng thích......"
Loại cảm giác mê mụi vô lực lại lần nữa đánh úp đến, tôi thở hổn hển, rốt cuộc chịu không được mà kêu lên, "Phải! Phải! Phải! Ta thích......ta thừa nhận ta thích ngươi hôn ta, nhưng mà......" Hắn cúi đầu lần nữa chặn lại âm thanh tôi.
Tôi mê mụi, lạc mất chính mình trong sự ôn tồn của hắn......
Quần áo đã cởi hết, tay hắn không ngừng di động, không ngừng châm lên ngọn lửa dục vọng trong người tôi. Tôi vặn vẹo thân mình thấp giọng thở gấp, nội tâm không thể kìm chế được sự vui thích cùng run rẩy mãnh liệt, liền vươn tay ôm chặt lấy hắn.
"Đông Ca......" Hắn ôn nhu hôn tôi.
Ánh mắt tôi mê ly, chỉ có thể yếu ớt thở dốc dưới thân hắn, thể xác và tinh thần đã bị hắn giam giữ, không thể giãy giụa đào thoát.
"Ta yêu nàng!" Hắn than nhẹ một tiếng, khẽ động thân, tôi há miệng hô nhỏ, hai mắt bối rối trừng lớn, sự thẹn thùng lan rộng khắp toàn thân, tứ chi vì căng thẳng mà hơi run rẩy.
Tôi cảm giác được hắn đang nhẹ nhàng di chuyển bên trong cơ thể tôi, từ chậm đến nhanh......tôi thở hổn hển bật ra tiếng rên rỉ, điên cuồng không cách nào kiềm chế nổi.
Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bức đồ án hình dơi và linh chi trên cột gỗ mun, ngẩn người cho đến khi mắt bắt đầu chua xót.
Kích tình qua đi, tôi cuộn người lại không dám động, Hoàng Thái Cực ở sau lưng tôi, chỉ không biết giờ phút này hắn đang làm gì, đang nghĩ gì......hắn ngủ rồi, hay vẫn tỉnh?
Trời xanh ơi......tôi cắn môi, hai má nóng bừng. Tôi thật là nghiệp chướng! Nếu ở hiện đại, việc này không phải đã đủ cho tôi cái tội danh dâm ô trẻ vị thành niên, bắt tôi bỏ tù rồi đấy sao?
Tôi làm sao thế này? Lẽ nào tôi quả thật chưa thỏa dục vọng? Cho nên nhất thời đầu óc choáng váng, cho nên bất chấp tất cả mà cùng với tiểu quỷ này......Hu! Lòng tôi kêu gào ân hận. Sau này tôi phải đối mặt với Hoàng Thái Cực như thế nào đây? Tôi......tôi thật sự không còn mặt mũi nào để gặp người.
Màn giường khẽ lay động, toàn thân tôi lập tức cứng ngắc, tôi căng thẳng nhắm mắt lại.
Tiếng hít thở rất nhỏ dần sát lại gần tôi, tôi rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang lưu luyến trên mặt tôi như thoi đưa. Sau một hồi, tiếng thở dài ôn nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, mặc dù thấp, nhưng lại giống một viên đá nhỏ được ném vào trong hồ, tức khắc khiến mặt hồ vốn yên tĩnh bỗng gợn lên từng cơn sóng.
Lòng tôi ấm áp, gần như lập tức xoay người ôm lấy hắn, nhưng sau đó chỉ trong chớp mắt, người phía sau đã nhẹ nhàng xoay người xuống giường. Khiến tôi ngượng ngùng không lên tiếng, chỉ đành giả vờ tiếp tục ngủ.
Qua hồi lâu, trong phòng không tiếng động, tôi cẩn thận mở mắt ra, nghiêng người quay đầu lại—— quả nhiên trên giường đã không còn bóng dáng Hoàng Thái Cực. Tôi nhẹ thở ra, lăn lốc xoay người ngồi dậy, khi phát hiện thấy chính mình không mảnh vải che thân, cả người trần trụi, bất giác liền đỏ mặt, mắt vội vàng đảo qua, phát hiện quần áo ngổn ngang trên đất, mỗi một cái đều bị ném lung tung khắp nơi.
Tôi đỏ mặt, quấn chăn vén màn lên nhảy xuống giường, rón ra rón rén như kẻ trộm mà nhặt từng cái mặc vào. Khó khăn mới mặc được quần dài vào, liếc mắt lại thấy, ngoại bào lại bị ném đến sát cửa——A, a......rốt cuộc trước đó làm sao mà ném đến tận đây thế?
Giày còn cởi lại trên giường Nam, tôi chỉ có thể chân trần đạp lên mặt đất lạnh băng mà chạy qua, thời tiết tháng tư, nói lạnh cũng không lạnh, nói nóng cũng không nóng......
Đến cửa nhặt ngoại bào, đang muốn xoay người, chợt nghe ngoài gian Nam có người có chuyện, phân biệt kỹ, chính là giọng nói trầm thấp của Hoàng Thái Cực. Tim tôi đột nhiên căng thẳng, xấu hổ đứng tại cửa, nhất thời quên cả tiến lùi.
"......Nếu có người hỏi, ngươi biết nên nói thế nào chứ?"
"Dạ."
"Tốt lắm, nói một lần ta nghe thử xem."
"Dạ......" Thanh âm của Cát Đái hơi khàn, trong xấu hổ lộ ra sự căng thẳng cùng run rẩy, "Đông Ca cách cách thương tiếc bát gia tuổi nhỏ đã mất đi sự quan tâm của mẹ, hôn sự trì trệ chưa định, tuổi tác đã dần lớn, mà bên cạnh không có một tri kỷ để hầu hạ, vì vậy đặc biệt đem nô tài tặng cho bát gia thu vào phòng. Gia chủ tử thương xót, hôm nay nô tài vừa có được sự sủng hạnh......ngày sau đương nhiên sẽ cẩn tuân theo lời dạy bảo xưa kia của cách cách, toàn tâm toàn ý hầu hạ bát gia, như chủ trước, tuân thủ bổn phận nghiêm khắc......"
"Ừ, coi như là một nha đầu thông minh. Đứng dậy đi, quay lại bảo Đôn Đạt Lý bắt đầu ghi chép vào ký đương*."
*Ở đây là ghi chép về việc ân ái.
"Dạ."
"Ngươi lui ra ngoài trước đi, phân phó phòng bếp chuẩn bị nhiều điểm tâm, lát nữa đưa đến đây."
Sau khi Cát Đái thấp giọng đáp lời, lập tức một trận tiếng bước chân dần đi xa.
Tôi mờ mịt cứng ngắc đứng sau cánh cửa, không bước nổi nửa bước, chợt nghe thấy một tiếng vang, đột nhiên ngẩng đầu, Hoàng Thái Cực đã đứng ngay ngắn trước mặt tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, chăm chú đối diện, tôi không nói gì, chỉ cảm thấy cả người hơi run rẩy, trong lòng có sự chua xót khó tả. Đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó khom người ôm lấy tôi.
"Mặt đất lạnh."
Tôi hô nhỏ một tiếng, lại bị hắn ôm về giường, hắn lẳng lặng ngồi tại mép giường quan sát tôi, đáy mắt chứa một loại hào quang khó hiểu.
"Đông Ca." Hắn nhẹ giọng gọi tôi.
Tôi hạ mí mắt, lòng khẽ phát run. Hắn đưa tay ôm tôi, cằm tựa lên trán tôi: "Ta rất tham lam, ta muốn nàng ở bên ta cả đời......nàng có chịu không?" Tôi chấn động, lực ôm của hắn càng tăng thêm, đem hai má tôi kề sát vào ngực hắn, tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội cùng mạnh mẽ của hắn, "Cả đời, không xa không rời......Đông Ca, đời này nàng chính là của ta."