*Một ngàn hộ cư dân nằm bên trái ngay trung tâm.
Nhưng lúc này xung quanh ngoài thành đã phân bố chiến hào, nghe nói Hoàng Thái Cực dẫn tinh binh Bát kỳ vây khốn ở đây đã hơn ba tháng, chỉ vây chứ không đánh, kiên quyết cho đến khi đám Bộ lệnh quân Minh là Tổ Đại Thọ, Hà Khả Cương gạo cạn đạn sạch. Nhưng bất luận là quan ngoại hay quan nội, chỉ cần là quân Minh phái cứu binh đến giúp sẽ lập tức bị Đại Kim Bát kỳ tinh nhuệ đánh cho tan tác.
Khá cho cái chiêu "Vây khốn đánh viện binh"!
Trông về phía màn đêm đen kịt lốm đốm những ánh lửa bập bùng, tâm tình tôi kích động, ngực mơ hồ đang co rút đau đớn.
Lời của Hoàng Thái Cực vẫn cứ như đang ở bên tai:
"Du Nhiên! Súng ống của triều đình nhà Minh thật lợi hại, nếu như Đại Kim chúng ta cũng có đại pháo sắc bén đó thì...".
"Du Nhiên... Bát kỳ thiên về chiến thuật đánh tập kích, không nơi nào địch lại, thế nhưng lính quân Minh cố giữ thành trì đến cùng, ngoan cố chống lại không ra, dù Bát kỳ có mang đến dũng sĩ tinh nhuệ, cũng không có cách nào khả thi...".
"Du Nhiên... chúng ta yếu thế lại đi liều mạng với đối phương hùng mạnh, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá... nàng đã đúng, ngày nào không trừ được Viên Sùng Hoán, Ninh Viễn, Cẩm Châu mãi sẽ chẳng đoạt được...".
"Du Nhiên... nếu không kiên quyết đoạt đến cùng, vậy thì có cách gì đánh hạ được một cái thành? Ừ, ta phải cẩn thận suy nghĩ lại mới được...".
"Du Nhiên... không lấy được Ninh Cẩm, tránh Sơn Hải Quan, tránh cả thiết kỵ Quan Ninh của Viên Sùng Hoán, như vậy ta cũng có thể dẫn tinh binh Bát kỳ sáp nhập vào vùng trong Đại Minh, đánh tới Bắc Kinh!".
"Du Nhiên... Du Nhiên...".
"Du Nhiên...".
"...".
"Ta đến rồi!". Tôi khẽ thở dài, nước mắt lẳng lặng rơi xuống, "Ta đến rồi, Hoàng Thái Cực... ta đang ở đây, ta, đã trở lại...".
Ta đã trở lại! Trở lại tìm chàng...
Ta nhớ chàng! Rất nhớ chàng!
Phương Đông tờ mờ sáng, những rặng mây đo đỏ dần dần hiện lên nơi chân trời, một tia sáng rực rỡ chiếu lan khắp bốn phía. Nước mắt nhòe đi tầm nhìn, tôi cực kỳ vui sướng bật khóc nức nở, gần, rất gần! Tôi và Hoàng Thái Cực cách chẳng qua chỉ cách nhau một con hào lớn, Hãn trướng vàng rực được dựng cách có hơn trăm hơn trăm trượng, ánh mặt trời ánh một màu đỏ bừng trên nóc lều trông vô cùng đẹp mắt.
"Nàng chạy tới chỗ này làm gì thế?".
Ở sau đột nhiên vang lên giọng của Đa Nhĩ Cổn, tôi cuống quýt giơ tay áo lau sạch nước mắt, ngoái đầu nhìn lại hờ hững nói: "Ngắm mặt trời mọc thôi! Ngươi không biết mặt trời mọc rất đẹp à?".
Ánh dương non nớt của buổi chớm sáng chậm rãi lên cao, quầng sáng ập xuống chiến bào màu trắng của Đa Nhĩ Cổn, mờ mịt chói lóa. Tôi khẽ nheo mắt lại, trông không rõ sắc mặt hắn, nhưng có thể nghe hắn cười khẽ nói: "Không sai, rất đẹp. Có điều không phải là mặt trời mọc, mà là nàng...".
Đột nhiên hắn tiến nhanh bước, đưa tay ôm lấy eo tôi, lòng tôi sinh ra cảnh giác, nhíu mày quát lên: "Làm gì đó? Buông ra! Nếu không ta trở mặt...".
"Chậc...". Hai tay hắn ghìm chặt eo tôi, bế tôi lên khỏi mặt đất, cười lớn, "Nàng trở mặt đi, ta thích nhìn dáng vẻ nàng trở mặt".
"Vô lại!". Tôi đá chân giãy giụa, lòng bốc lên cơn phẫn nộ. Thật đúng là ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy lớn, năm đó tiểu tử này chỉ mới chín tuổi đã cho người khác thấy cái vẻ phong lưu vô lại, chỉ là không ngờ khi lớn rồi lại làm mấy hành động bỉ ổi mà coi nó như phong lưu... Mới vừa nãy trong doanh trướng của hắn lại phát hiện thấy tám cô gái trẻ tuổi, một đám khóc lóc nỉ non, sau khi nghe ngóng mới biết là nữ tử đoạt được trong Đại Lăng Hà, Mãn Hán Mông Triều bốn tộc, tộc nào cũng có... Hắn đúng thật là tóm gọn cả mẻ, đồ sống hay nguội cũng không hề chê.
Đừng thấy Đa Nhĩ Cổn gầy như vậy, thật ra sức lực của hắn khỏe đến lạ thường, tôi bị hắn giam vào trong lòng không cách nào nhúc nhích nổi, mấy trận đấm tới đá lui rơi vào người hắn như mưa, hắn lại chẳng thèm để ý, trên mặt chỉ là vẻ tươi cười vô lại: "Nàng càng ồn ào, ta càng thích".
"Đa Nhĩ Cổn! Buông ra! Bằng không ngươi cứ xem! Ngươi sẽ hối hận...".
Đột nhiên hắn giơ tay phải lên đè lấy cái gáy tôi, tôi vừa hoảng hốt vừa tức giận, trơ mắt nhìn khuôn mặt hắn áp sát lại, đôi môi đầy đặn che lại tiếng la to của tôi.
"Ư!". Tôi cảm nhận được một trận buồn nôn.
Không kìm được cơn tức tôi đưa tay vả mặt hắn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, vội vã rời khỏi: "Không phải đã bảo nàng đừng đánh mặt rồi sao?". Hắn buông tôi ra, sờ vào hai tia máu trên mặt trái do bị móng tay tôi xước qua, khuôn mặt lộ vẻ phẫn nộ, "Cái cô gái này...".
Hắn ra vẻ giơ tay muốn đánh, tôi sợ hãi nhảy về sau một bước, tránh sang bên cạnh.
"Hừ!". Hắn nổi cáu hất tay, "Nàng cố ý khiến người khác cười nhạo ta?".
"Cái đồ đầu heo nhà ngươi! Cái đồ đầu heo háo sắc làm liều!". Tôi chạy năm sáu bước trốn hắn, phẫn nộ xoay lại gào lên mắng: "Bộ người nào ngươi cũng không buông tha, thấy phụ nữ là lập tức bổ nhào vào cơ à? Trông đức hạnh đó của ngươi kìa, không phải trong chuồng có nhiều heo lắm ư, sao ngươi không chịu động dục với nó đi!".
"Nàng nói cái gì?". Đa Nhĩ Cổn tức giận đến mặt mày xanh mét, cất bước đuổi theo.
Tôi hét một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền buông người nhảy xuống chiến hào.
Đa Nhĩ Cổn nhảy xuống theo, tôi hoảng sợ tái mặt, nhanh chân chạy về hoàng trước.
Ba trăm thước... hai trăm thước... một trăm thước... thậm chí có vài lần ngón tay của Đa Nhĩ Cổn đủ chạm tới lưng áo tôi, tôi sợ đến mức đổ mồ hôi đầy người, tôi cầm lấy nhúm bùn bên mép chiến hào không chút suy nghĩ ném về phía sau, bên tai không ngừng nghe hắn kêu rên, tôi chỉ hoảng sợ liều mạng chạy về phía trước, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
Mắt thấy chiến hào đã rẽ ngoặt hướng khác, tôi bám vào mép kênh rạch, tay chân cùng lúc trèo lên. Lúc này Hãn trướng màu vàng rực chỉ cách tôi có ba mươi bốn mươi bước, tôi mừng đến quắn người, reo lên một tiếng, đi thẳng về phía Hãn trướng bên kia.
"Quay lại!". Giọng Đa Nhi Cổn gần trong gang tấc, sốt ruột la to, "Chỗ đó không thể xông bừa...".
Tôi gấp muốn chết, nào có quan tâm hắn bảo cái gì, chỉ mong có thể nhanh chóng thoát khỏi sự dây dưa của hắn. Hơn nữa... Hoàng Thái Cực đang ở đó! Sao tôi có thể không đi được?
Chàng đang ở đó!
Nhịp tim dồn dập như sét đánh, khó lòng kìm được.
Hoàng Thái Cực! Hoàng Thái Cực... Hoàng Thái Cực...
"Đứng lại!". Binh lính Chính Hoàng kỳ trong tay cầm trường thương đứng ngoài Hãn trướng cản tôi lại, tôi thoáng đảo mắt, ước chừng có tầm hai mươi ba mươi người, da đầu không khỏi run lên từng hồi. Đang cân nhắc tiếp theo nên xông vào hay lớn tiếng gọi Hoàng Thái Cực ra, bỗng chốc từ sau ló ra một bàn tay to bịt miệng tôi lại, trên lưng căng chặt, Đa Nhĩ Cổn túm lấy tôi, cứng rắn dứt khoát kéo tôi trở lại.
Đám lính ngơ ngác nhìn nhau, không dám cản lại, đứng ngây ra tại chỗ.
"Cô gái ngốc! Muốn chết cũng xin nàng tìm chỗ tốt một chút để chết!". Hắn oán hận nghiến răng.
Vào lúc Đa Nhĩ Cổn bất chấp sự giãy giụa của tôi, mang tôi nhảy xuống rãnh, cùng lúc đó, tôi có thể trông thấy rõ màn trướng màu vàng đang vén lên, bốn năm tên thị vệ đeo đao nối đuôi từ trong tiến ra, ngay lập tức sau rèm hiện lên một bóng dáng màu vàng, hơi cúi đầu vững vàng bước ra.
Cả người tôi chấn động kịch liệt, đột nhiên quên cả giãy giụa, hai mắt đau đáu dán mắt vào bóng hình quen thuộc đó.
Nước mắt lã chã rơi xuống!
Chàng đang ở đó! Gần kề chỉ cần tôi gọi một tiếng, chàng sẽ như vô số lần trước đây, quay đầu mỉm cười dịu dàng đáp lại tôi.
Thế nhưng... tôi không thốt ra được! Tôi không thể gọi chàng! Không thể gọi ra cái tên đã từng đọc thầm trong lòng trăm ngàn lần!
Dưới sự giam chặt cứng như thép của Đa Nhĩ Cổn, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng thấp giọng thì thầm với thị vệ bên cạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng quan sát xung quanh, sau đó nắm chặt cổ áo lông cừu, một lần nữa quay lại lều trại.
Thất vọng như đã đánh mất, Đa Nhĩ Cổ đã buông tôi xuống lúc nào, tôi cũng không biết, chỉ yên lặng thổn thức, lẵng lặng rơi nước mắt.
"Nàng vẫn còn khóc ư? Ôi trời ạ, người muốn khóc phải là ta mới đúng! Nàng có biết không, nếu vừa rồi không phải ta kéo lại nhanh, giờ phút này xác định đầu nàng đã rơi xuống đất". Hắn đưa tay chỉ vào doanh trướng phía đối diện, khí thế hùng hổ giáo huấn tôi, "Nàng có biết đó là chỗ nào không? Là long trướng của Thông Minh Hãn vương* Đại Kim quốc, người vừa rồi chính là Bát ca của ta, Đại Kim quốc Hãn...".
*Trên Mãn Văn bi văn xưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Anh Minh Hãn, Hoàng Thái Cực là Thông Minh Hãn.
Tôi giơ tay đẩy hắn ra, quát: "Ai mượn ngươi chó đòi bắt chuột xen vào việc người khác hả!". Tôi bừng bừng lửa giận, nghĩ đến vừa rồi hắn cợt nhã vô lễ, một bụng cơn tức không chỗ nào xả, hận không thể có đao trong tay để đâm hắn. A, không đúng! Là một đao thiến hắn, đỡ phải lưu lại cái mầm tai họa tổn thương đến mấy thiếu nữ vô tội.
"Ta xem vào việc của người khác!". Hắn tức giận cười ngược, "Ha, nàng không sợ trời không sợ đất, không coi trọng gia cũng được, nhưng ngay cả Bát ca của ta nàng cũng không để vào mắt sao? Thực ra nàng chưa được lĩnh giáo thủ đoạn của huynh ấy, ngửa tay làm mây, lật làm gió, bóp chết nàng đơn giản như bóp chết một con kiến nhỏ vậy đó...". Hắn cười lạnh, "Đừng nói ta không hăm dọa nàng, thực tế những người từng có gan ngỗ nghịch huynh ấy, chống đối huynh ấy, hiện giờ một đám đó không thành tro tàn thì cũng bị tống giam vào tù sắp chết!".
Tim chẳng biết sao thắt lại, cổ họng tôi vừa khô khốc vừa chua chát. Người chống đối chàng... có khi nào là nói đến Tam đại Bối lặc! Nếu như vậy thì Đại Thiện hắn...
Vừa muốn mở miệng dò hỏi, bỗng dưng trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói hoang mang: "Ca, huynh trốn ở dưới làm gì vậy?".
Đột ngột ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang quỳ xổm bên mép đất, ngũ quan rõ nét tuấn tú in hằn ba phần bóng dáng A Ba Hợi. Hắn thờ ơ quét mắc liếc tôi một cái, sau đó tầm mắt vẫn chuyển về Đa Nhĩ Cổn: "Mau lên đây đi...".
Tôi theo bản năng hạ mí mắt, so với hơn bốn năm trước, Thập Ngũ a ca lúc này đó có thêm vài phần nghiêm nghị sát khí. Trong đầu bất giác hiện ra cái đêm A Ba Hợi bị ép tuẫn táng đó, đôi mắt của Đa Đạc khi ấy bi thương muốn khóc nhưng lại khóc không ra, lòng tôi nhất thời hoảng hốt, mới vừa rồi còn gào thét lại với Đa Nhĩ Cổn, thế mà lúc này bộ dáng bệ vệ đó đã bị Đa Đạc dập tắt hoàn toàn.
"Chuyện gì?". Có lẽ là thấy huynh đệ nhíu mày không vui, Đa Nhĩ Cổn cũng lập tức ngừng đùa, hiếm khi trở nên đứng đắn hỏi một câu.
Trên đỉnh đầu qua nửa ngày không lấy lên tiếng, tôi bất an xê dịch cơ thể, đầu gối cứng đờ uốn cong xuống: "Ta cáo lui trước".
Mới lùi được mấy bước, trên cánh tay chợt căng thẳng, Đa Nhĩ Cổn kéo tôi lại cười nói: "Ngạc nhiên thật, ở trước mặt ta thì không biết lớn nhỏ, ngang ngược vô lễ như bà điên. Sao chỉ vừa mới nhìn thấy Thập Ngũ đệ của ta không ngờ lại ngoan ngoãn như mèo con thế?". Tôi không kiên nhẫn cù nhằng với hắn, liên tiếp hất tay, nhưng hắn chỉ kéo chặt ống tay áo tôi, không chịu buông tha truy hỏi, "Lẽ nào nhìn ta dễ ăn hiếp hơn Đa Đạc...".
Lửa giận bị đè ép lại lần nữa xông thẳng lên, tôi sắp chuẩn bị nổi khùng thì giọng nói trên đỉnh đầu đã trở nên mất kiên nhẫn, lên tiếng quát trước: "Ca!Sao huynh lại cứ thích quấn quýt với mấy người đàn bà thế, ta có chuyện muốn nói với huynh, huynh có nghe không vậy?".
"Nói!". Một chữ vô cùng đơn giản, nghe ra tựa hồ còn không kiên nhẫn bằng Đa Đạc, "Nếu như là chuyện của Thập Nhị ca, vậy đừng nhắc trước mặt ta nữa. Đệ bảo huynh ấy sớm xóa bỏ cái ý nghĩ đó trong đầu đi, loại lời ngu xuẩn đó ta đã nghe không dưới trăm lần, giờ không muốn nghe nữa".
Vẻ mặt Đa Đạc cứng đờ, mặt hiện lên vẻ khó xử, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát không còn chút dấu tích: "Không phải chuyện liên quan tới Thập Nhị ca, là Nhạc Thác...".
"Nhạc Thác làm sao nữa?". Đa Nhĩ Cổn ra hiệu bảo tôi trèo lên, tôi không để ý đến hắn, hắn vòng tay ra sau nắm lấy eo tôi, mạnh mẽ dùng sức nâng tôi lên. Đa Đạc vốn muốn né sang một bên, nhưng không biết sao Đa Nhĩ Cổn lại ném một ánh mắt gì đó cho hắn, sau cùng hắn xụ mặt không chút tình nguyện đưa tay bắt lấy cổ tay tôi kéo lên.
Thân thủ của Đa Nhĩ Cổn nhanh nhẹn trèo lên khỏi rãnh, gọn gàng lưu loát phủi bụi đất trên người, "Lại nói về cái đêm sương mù dày đặc tối qua, ta với mấy người Nhạc Thác, Thất ca, Thập ca đều bị tách ra, cũng không rõ tình hình kế tiếp như thế nào. Lão tiểu tử Tổ Đại Thọ đó chắc hẳn sẽ không dùng trò lừa bịp gì đó để nhân cơ hội bỏ trốn đâu nhỉ?".
"Ta cũng không". Đột nhiên Đa Đạc hạ thấp giọng nói những lời kế tiếp, "Hôm qua Nhạc Thác về doanh sớm hơn huynh... vì chuyện Ngũ ca bị phế, hắn ta cả gan ăn nói thẳng thừng đụng chạm đến Đại Hãn. Huynh nói có phải tên tiểu tử đó không muốn sống nữa hay không?".
Đa Nhĩ Cổn nhíu đôi mày rậm: "Tiểu tử Nhạc Thác này có hơi chính trực, cứng cỏi hơn cả cha hắn!". Dừng một chút, trên mặt lướt qua một vẻ khinh thường cười lạnh: "Cha hắn chỉ là một cái trứng mềm!".
Tôi nghe thấy liền giận dữ, đùng đùng nổi cáu trừng mắt liếc Đa Nhĩ Cổn, đúng lúc hắn đang đứng đưa lưng lại không nhìn thấy. Thế nhưng mọi nhất cử nhất động của tôi đều đập vào ánh mắt Đa Đạc, khuôn mặt cậu ta dần lộ vẻ ngờ vực, tôi vội ngoan ngoãn cúi đầu.
Đa Nhĩ Cổn tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, chỉ vào Đa Đạc nói: "Đệ nói tiếp đi, Nhạc Thác lên tiếng bất bình thay Ngũ ca, vậy Đại Hãn có thái độ thế nào?".
"Còn có thể thế nào? Muốn trách chỉ có thể trách Ngũ ca tính tình nóng nảy, nói có mấy câu không đúng, thẳng thắn chống đối Đại Hãn không nói, đằng này lại xúc động rút đao trước ngự*... phế bỏ phong hào Hòa Thạc Bối lặc là chuyện đã nằm trong dự liệu".
*Những thứ liên quan đến vua. Ở đây có thể hiểu là đang chỉ "trước mặt vua".
"Chuyện nằm trong dự liệu à? Ha ha... phải rồi... đích thực là chuyện đã nằm trong dự liệu". Đa Nhĩ Cổn cười cợt, giọng điệu vốn hay đùa giỡn đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Thập Ngũ, tâm tư của Bát ca đệ có thể nắm được mấy phần? Lộ đao trước ngự, sở dĩ Ngũ ca kích động như vậy, ta thấy thực ra đã sớm nằm trong mưu tính của Bát ca, huynh ấy mắng Ngũ ca cái gì ấy nhỉ? Lẽ nào đệ không nhớ rõ à?".
Đa Đạc nhíu mày: "Chẳng lẽ là Đại Hãn cố ý?".
"Có ai không biết Thông Minh Hãn của Đại Kim xưa nay bình tĩnh cơ trí, dù đệ có lấy đầu mũi tên chỉ vào đầu huynh ấy, vẻ mặt huynh ấy cũng không hề có lấy nửa phần thay đổi. Vì sao lại một mình lao vào trận tranh cãi vô nghĩa đó, là vì huynh ấy sẽ nói những lời sắc bén với Ngũ ca, cuối cùng không phải theo lý thường tình sẽ chửi ầm lên à? Thậm chí dùng đến từ cay độc, một lời đâm trúng vào chỗ hiểm của Ngũ ca! Đây rõ ràng muốn Ngũ ca giận đến giậm chân...".
Tôi đứng bên cạnh, lòng nóng như lửa đốt, có ý muốn hỏi cho thật rõ ràng nhưng lại không dám ngắt lời, lúc này hai huynh đệ bọn họ đang thì thầm ngươi lời anh một câu, hoàn toàn giống như quăng tôi vào nồi nước sôi mà chưng, giày vò cả trong lẫn ngoài.
Tôi không rõ Mãng Cổ Nhĩ Thái đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe ra hình như là Tam Bối lặc bị phế phong hào. Chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu, vào một khắc khi Hoàng Thái Cực bước lên ngôi vị Đại Hãn đó, chuyện này đã được định sẵn rồi. Chàng không thể nào cho phép cả bốn người cùng ngồi ngoảnh hướng Nam để quản lý triều chính được.
Muốn ngồi nắm giang sơn, có được độc tài độc quyền, tất nhiên là phải cắt tiệt đối thủ cạnh tranh.
Giờ phút này điều duy nhất mà tôi lo lắng... chỉ là Đại Thiện! Không biết hắn đứng ở lập trường nào để đối đãi trong trận phong ba này.
Đa Đạc trầm ngâm một lúc: "Hôm đó cảm xúc của mọi người cực kỳ kích động, ta thấy Đại Hãn đâu có chỗ nào giống như ra vẻ, huynh ấy mắng Ngũ ca hung ác tàn bạo, ra tay giết mẹ ruột mình, đó đều là sự thật mà...".
"Được rồi, Đa Đạc! Đệ...". Đa Nhĩ Cổn chỉ vào Đa Đạc, muốn nói lại thôi, "Ôi, quên vậy. Đệ nói tiếp đi, nói tiếp... hiện tại Nhạc Thác thế nào rồi?".
"Còn có thể thế nào được, kết cục như Ngũ ca, đoạt tước Hòa Thạc Bối lặc, giáng xuống Bối lặc, mặt khác bãi bỏ chức Bộ binh của hắn".
Lần này đến Đa Nhĩ Cổn cũng không còn ngồi, bật dậy khỏi tảng đá: "Nghiêm trọng như thế sao?". Xong lại tiếp tục cân nhắc, "Phải rồi, đây là ĐạiHãn đang giết mộ răn trăm, Nhạc Thác là thân cận mà huynh còn phạt nặng như vậy, lần này người ngoài cũng không còn dám nhiều lời cầu xin thay Ngũ ca... Ha, tốt lắm! Năm trước A Mẫn mới bị phạt giam cả đời, hôm nay đảo mắt đã tới phiên Ngũ ca. Tam đại Bối lặc thoáng cái đã đi hai người, để xem một mình lão Nhị tiếp theo sẽ diễn nốt trò hay này như thế nào. Ha ha...".
Tôi càng nghe trong lòng càng mất hết cảm thụ, chỉ thấy đủ loại mùi vị chua, ngọt, đắng, cay đều đã trút xuống, trộn lẫn từng chút một nhét vào miệng tôi. Nôn không được, khóc cũng không, cười lại càng chẳng thể...
Đa Nhĩ Cổn vỗ tay mỉm cười, vẻ tươi cười hồn nhiên trên mặt hắn nhìn qua cứ ngỡ như hắn là một vị thiếu niên không tâm cơ, khờ dại thành thực. Đáng tiếc... hiện tại tôi đã không dám khinh thường hắn, tưởng tượng hắn là một kẻ hồn nhiên như cái mả ngoài đó.
Nhiếp chính vương chính là Nhiếp chính vương, tuy tuổi tác vẫn còn trẻ, thế nhưng vẻ sắc sảo của hắn đã hiện rõ, tuy hắn đã thu lại khá trầm ổn, nhưng so với Hoàng Thái Cực mà tôi thường xem nhẹ, Đa Nhĩ Cổn vẫn hơn một chút.
"Cô gái, qua đây!". Đa Nhĩ Cổn bỗng ngoắc tay với tôi, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Trái lại tôi không tiến lên mà lùi về, run bần bật di chuyển ra sau mấy bước.
"Muốn chạy nữa sao?". Hắn xông lên bắt lấy tôi, "Gia đói bụng rồi, không còn hơi đâu chơi trò đuổi bắt với nàng nữa, ngoan ngoãn trở về ăn sáng với ta... nếu không gia đói quá đâm ra hoảng, thật sự sẽ bụng đói ăn quàng đó".
Lời nói tục tiểu đến cực điểm, hô hấp nóng rực rót vào lỗ tai tôi, tôi lớn tiếng thét chói tai, cúi đầu há mồm cắn lên mu bàn tay hắn.
Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, tôi thừa lúc hắn bỏ tay, nhanh chân chạy về phía Hãn trướng bên kia.
"Lại tới đó nữa? Cái cô ngu ngốc này! Cứ luôn thích tìm cái chết mà! Toàn mang tới cho ta phiền toái...".
"Ca! Huynh làm gì vậy?".
"Bớt lải nhải, nhanh qua đây đuổi tiếp đi!".
"Ca!".
Lần này tôi đã có sự chuẩn bị, ngay trước khi thị vệ xung quanh hoàng trướng tiến lên bao vây, tôi đã sớm đi đường vòng, xông vào doanh trướng đặt bên cạnh.
Tôi đang muốn làm cho mọi chuyện nhốn nháo lên, càng lớn càng tốt, càng loạn càng tốt... tôi không ngại chơi trò diều hâu quắp gà con với hơn hai mươi người, tốt nhất là dẫn hết binh lính Chính Hoàng kỳ ra, dù gì bên ngoài xảy ra động tĩnh lớn như thế, Hoàng Thái Cực đương nhiên sẽ đi ra... tất nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi còn mạng để sống đến lúc Hoàng Thái Cực ra cái đã, có khi là nửa đường không bị bắt lại, mà bị hành quyết rắc rắc ngay tại chỗ.
Vào lúc lòng tôi đầy rẫy những tính toán, chuẩn bị oanh liệt đi ra làm một trận náo loạn, đột nhiên từ bên cạnh doanh trướng xuất hiện một đội người đang đi đến. Tôi đang hăng say chạy trốn, nhưng không để ý đâm thẳng vào người đàn ông dẫn đầu khiến y ngã nhào xuống đất.
Tôi ngã lên người y, thời điểm tay trái chống xuống đất đã ma sát trầy lòng bàn tay, đau bỏng rát.
Người bắt đầu kêu gào, đoán chừng khi ngửa mặt lên trời ngã xuống cái ót đã bị đập vào đất không hề nhẹ. Lòng tôi tràn đầy áy náy, vội đưa tay muốn kéo y dậy: "Xin lỗi! Xin lỗi...".
Tay vừa mới bắt vào cánh tay y, bỗng nhiên bị một người ở sau kéo ra, giọng điệu buồn bực của Đa Nhĩ Cổn truyền đến: "Để lại cái cô này thật đúng là tai họa!".
Người đàn ông nọ rất nhanh được người khác đỡ dậy, chỉ thấy hắn ước chừng ba mươi hơn, nước da trăng trắng, tướng mạo võ vàng, cử chỉ nho nhã. Mã quái, bím tóc dài, hình thể rất khác với người Nữ Chân bình thường, tôi thế nào cũng thấy y có chút không hợp cùng quen mắt.
Sau khi y nhìn thấy hai huynh đệ Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc, sắc mặt khẽ biến, không kịp phủi bụi bặm trên người đã vội vã cúi chào hành lễ: "Nô tài thỉnh an hai vị Bối lặc gia".
Đa Đạc hừ lạnh một tiếng, thái độ cực kỳ ngạo mạn, Đa Nhĩ Cổn dường như cũng không để y vào mắt, chỉ thản nhiên hơi gật đầu với y.
Tôi nghe y nói chuyện, đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, hít một hơi khí lạnh.
Là y! Hóa ra là y! Phạm Tú tài đã cho tôi hay về Thất đại hận khi còn ở thôn Tô Mật!
Đang lúc rất đỗi ngạc nhiên, từ phía sau Phạm Tú tài đã có một người khúm núm đi ra, trên người thế mà lại chiếc áo đơn Hán màu xanh, sau đó cúi người vái chào với huynh đệ Đa Nhĩ Cổn: "Hai vị Bối lặc...".
"Dô!". Đột nhiên Đa Nhĩ Cổn tươi cười, "Tổ đại nhân khách khí rồi".
Sau khi hắn nói lời này, người đang chắp tay phía đối diện lộ vẻ hoang mang, Phạm Tú tài thấy thế thì nhỏ giọng nói thầm một câu vào tai gã người Hán đó, lúc này gã mới bừng tỉnh cười.
Bên đây người Hán, bên kia người Mãn, ngôn ngữ hai bên giao tiếp không được thuận lợi lắm, rất giống với kiểu ông nói gà bà nói vịt, lúc quan trọng đều dựa vào Phạm Tú tài đứng bên phiên dịch, tôi thì có thể nghe được rõ ràng, không hề gặp trở ngại.
Thừa lúc bọn họ khoa tay múa chân hăng say tán gẫu, tôi hít một hơi lặng lẽ lùi về sau từng bước, ai dè Đa Nhĩ Cổn đã kéo cánh tay tôi lại, nhỏ giọng đe dọa bên tai tôi: "Nàng dám đi thử xem, ta lấy đao chặt chân nàng!". Giọng nói lạnh lẽo không hề giống như đang đùa.
Tôi bị dọa đến túa đầy mồ hôi lạnh, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lặng lẽ liếc mắt nhìn lại, đã thấy Đa Đạc đứng bên cạnh lạnh nhạt quan sát tôi, con ngươi u ám như đang cất giấu sự tìm tòi tỉ mỉ, tôi không biết cậu ta đang suy nghĩ những gì.
Hai bên nói với nhau không nhiều, trên thực tế là bởi vì giao tiếp không tiện, dường như mọi người cũng không hề hăng hái nói chuyện, chỉ hàn huyên đôi câu với nhau, tùy cơ ứng biến cho qua chuyện mà thôi. Vì thế không qua vài phút, Đa Nhĩ Cổn đã dắt tôi đi về phía doanh trướng Tương Bạch kỳ, vừa đi vừa không ngừng ầm ĩ kêu đói.
Lòng tôi thầm than một tiến: "Đáng tiếc". Lưu luyến nhìn lại đỉnh vàng cách đây mười trượng, có hơi ngoài ý muốn nhìn thấy Phạm Tú tài đã dẫn gã người Hán họ Tổ vào Hãn trướng.
Bước chân không tự giác dừng lại.
"Lại muốn làm gì nữa?". Giọng của Đa Nhĩ Cổn rõ ràng lộ vẻ không vui, "Nàng đang nhìn Phạm Văn Trình hay Tổ Đại Thọ thế? Hai tên người Hán đó có chỗ nào hấp dẫn để nàng nhìn, lại bày ra vẻ mặt không cách nào chia lìa...".
Phạm Văn Trình? Người nào là Phạm Văn Trình? Phạm Tú tài... là Phạm Văn Trình ư? Đệ nhất Hán thần Phạm Văn Trình của Mãn Thanh?!
Tôi kinh hãi há hốc mồm.
Còn Tổ Đại Thọ, tuy rằng tôi không quá hiểu biết, nhưng cũng nhiều chuyện biết được gã có một người cháu ngoại rất nổi tiếng, cái người "Một phen căm phẫn vì má hồng"* lưu danh sử sách sau này – Ngô Tam Quế!
*Nguyên văn "Xung quan nhất nộ vi hồng nhan": là một câu bài thất ngôn trường thi tiêu biểu của Ngô Vĩ Nghiệp, một bài thơ trữ tình lịch sử, châm biếm về Ngô Tam Quế vì chuyện vị hôn thê của mình là Viên Viên bị tướng của Lý Tự Thành cưỡng bức đâm ra phẫn nộ bèn cầu viện, dẫn quân Thanh vào Sơn Hải Quan đánh bại Lý Tự Thành, từ đó quân Thanh thừa thắng chiếm luôn lãnh thổ Trung Quốc. Trong bài thơ này, tác giả thông qua sự "bi hoan ly hợp" với Trần Viên Viên để châm biếm hành vi phản quốc của Ngô Tam Quế.
Không nghĩ tới, thế mà lại là...
"Đi thôi!". Đa Nhĩ Cổn dường như thật sự nổi cáu, không chút dịu dàng ra sức lôi kéo cánh tay tôi về phía trước, "Đói muốn chết! Về ăn cơm thôi!".