• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng Giêng năm Thiên Mệnh thứ mười, cả phủ đang lúc náo nhiệt ăn mừng năm mới, Triết Triết đột nhiên nhận được thư nhà từ Khoa Nhĩ Thấm, không bao lâu sau, thân mình thoáng đã lộ vẻ tròn trịa của cô ta đã vội vàng xuất hiện trước cửa phòng tôi.

"Chạy gì thế?". Tôi khẽ nhíu mày, cảm thấy hờn giận trách.

Lẽ nào cô ta cho rằng đứa nhỏ này rất dễ có? Vạn nhất xảy ra sơ suất gì, tôi không cam đoan mình còn có thể dễ dàng khoan dung để cô ta mang thai lần nào nữa.

Sắc mặt Triết Triết trắng bệch, tôi chưa từng thấy cô ta lộ vẻ sợ hãi như thế, mặc dù đó có là chuyện lớn từ trên trời ập xuống đầu cô ta, cô ta cũng tuyệt không bao giờ hành động lỗ mãng như vậy.

Lòng tôi cả kinh, sợ hãi hỏi cô ta: "Đã xảy ra chuyện gì?".

Triết Triết run rẩy nói: "Bố Mộc Bố Thái con bé...".

Dự cảm xấu cùng sự lạnh lẽo dần xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của tôi từng chút một, tôi không kìm được liền rùng mình.

"Nha đầu Bố Mộc Bố Thái đó đã mặc sức quậy phá, Ôi... con bé vậy mà lại xin ta ra mặt, chủ động hướng Đại Kim Hãn đề xuất đến việc kết hôn với Bối lặc gia...".

LẠCH CẠCH!

Tay tôi buông lỏng, lò ấp tay rơi xuống đất, lăn đi thật xa.

Tôi lảo đảo lùi về sau từng bước, chống xuống mép bàn run rẩy đứng vững.

"Làm sao đây? Đại Hãn đã đồng ý rồi, sính lễ của đã đưa, tháng sau Bố Mộc Bố Thái sẽ được cháu trai Ngô Khắc Thiện của ta đưa tới Liêu Dương...".

"Đủ rồi!". Tôi lạnh lùng hét lớn, Triết Triết bị tôi dọa cho kinh hãi, hoảng sợ lùi về sau, tôi chỉ vào cô ta cười lạnh: "Cô thật lợi hại! Coi như cô lợi hại... Cô bội bạc, cho rằng lần này tính kế được ta, đã có thể ném trúng được hai con nhạn rồi sao? Cô cho rằng sinh được con thì đã nhất định giữ được vinh hoa phú quý của mình rồi sao?".

"Không phải! Cô hãy nghe ta nói...".

"Ta không nghe!". Tôi giận đến run người, trông thấy vẻ mặt của cô ta, tôi cảm thấy bản thật mình thật quá ngu xuẩn, nghĩ rằng có thể thay đổi lịch sử, nhưng thực ra bất luận tôi có vùng vẫy ra sao, chẳng qua cũng chỉ là một con tốt nhỏ trong dòng chảy lịch sử mà thôi. Đối mặt với dòng thác đó, thứ mà tôi có thể làm tốt là đổ thêm dầu vào lửa. Tôi thật hận chính mình, hận chính mình ngu, hận chính mình dại, "Hiện tại cô rất đắc ý phải không? Ta chỉ muốn nói cho cô biết – Trừ phi ta chết! Nếu không hai cô cháu các người đừng mơ tưởng được như ý nguyện! Các người... các người thật là... gạt người quá đáng! Lẽ nào... lòng của ta, đáng bị các người tính kế, bị các người giày xéo ư?".

"Không phải! Ta không hề có ý nghĩ đó, thật sự ta hoàn toàn không hề hay biết...".

"Cút đi nhanh! Mang theo cái mặt nạ dối trá đó của cô, cút khỏi chỗ của ta! Ta không bao giờ... muốn nhìn thấy cô nữa...".

Triết Triết che mặt khóc: "Ta thật sự...".

"Du Nhiên...". Ngoài cửa chợt xuất hiện một bóng người, Hoàng Thái Cực vọt vào, lo lắng gọi, "Sao vậy?".

Tôi chỉ thấy ngực mình khó chịu, đầu choáng mắt hoa, nhất thời bắt lấy cánh tay chàng hổn hển nói không nên lời, kéo dài một lúc, mới run rẩy đưa tay chỉ vào Triết Triết, khó thở nói: "Bảo... bảo cô ta đi khỏi... ta, ta đã không chịu nổi như thế, cũng không cần cô ta tới nhục nhã ta...".

"CÚT...". Hoàng Thái Cực tái mặt, đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn vào Triết Triết, lửa giận bốc lên ngút trời, "Còn dám tới đây quấy rối khóc lóc om sòm, mặc kệ cô có chỗ dựa là kẻ nào, ta cũng sẽ giết cô!".

Triết Triết hoảng sợ biến sắc, sợ đến mức không khóc nổi, cả người run rẩy, không nén nổi xấu hổ cùng oán hận xoay người lảo đảo rời đi.

"Du Nhiên... Du Nhiên...". Hoàng Thái Cực vuốt ngực giúp tôi thở thông, tôi nhắm hai mắt lại, không thể nào khóc nổi, cơn phẫn nộ vừa rồi dường như đã rút hết toàn bộ sức lực của tôi.

"Cô bé đó đến đây rồi... hết thẩy đều đã định rồi, cũng định trước là ta tranh không nổi số mệnh...". Tôi thì thào tự nói, trong lòng cảm thấy nghẹn uất bội phần.

"Đừng sợ! Đừng sợ... ai đến cũng đừng sợ!". Chàng dịu dàng dỗ tôi, "Có ta ở đây, đừng sợ gì cả!".

Tháng hai, con trai Khoa Nhĩ Thấm bối lặc Trại Tang là Ngô Khắc Thiện đã dẫn đoàn đưa dâu chậm rãi vào Liêu Dương thành.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích tự mình chủ trì hôn lễ, cũng như nể mặt Khoa Nhĩ Thấm. Đêm đó sau khi kết thúc lễ Nạp thái, Hoàng Thái Cực qua loa ứng đối với tân khách, viện cớ không thắng nổi rượu, trở về phòng của tôi.

*Lễ Nạp thái: đây là một tập tục trong hôn lễ xưa, nhà trai đến tặng quà cho nhà gái trước khi kết hôn. Người Việt mình sẽ tặng một cặp "Nhạn", ý nghĩa "Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng". Lễ vật nạp thái của thời Hán có uyên ương, cửu tử bồ (hoặc mực), song thạch, tơ ngũ sắc, tơ trường mệnh, dây cói, mền bông, quyển bá, thóc, a giao, can tất, cá, hươu v.v (Nguồn: daquyvietnam).

Đêm tân hôn, thứ nghênh đón Bố Mộc Bố Thái không phải cảnh động phòng hoa chúc đầy mong chờ ấy, mà là cô đơn chiếc bóng, trơ trọi trong phòng cùng tiếng hát văng vẳng trong đêm đen.

Tháng ba, Đại Kim quốc lại dời đô, đóng đô tại Thẩm Dương.

Sau khi chuyển nơi ở mới, trừ phi thức xuyên đêm trong vương đình Chính Bạch kỳ, mấy ngày còn lại Hoàng Thái Cực đều ngủ tại phòng Đông của tôi. Còn phòng lớn của Triết Triết hay phòng Tây của Bố Mộc Bố Thái, ngay cả cánh cửa chàng cũng không thèm bước vào.

Hằng tháng đều đãi tiệc gia đình, tôi luôn thoái thác không đi, Hoàng Thái Cực vô cùng cẩn thận, luôn châm chước, mỗi lần dùng cơm ở phòng lớn xong đều lập tức quay lại, tuyệt đối không trì trệ kéo dài.

Thoáng cái đã qua nửa năm, giữa thê thiếp trong nhà đều im ắng vô sự, tuy cùng sống trong một ngôi nhà rộng lớn, nhưng có một loại mùi vị cả đời cũng không thèm qua lại với nhau.

Cuối cùng Triết Triết cũng đến ngày sinh nở, ngày đó cô ta sinh được một bé gái, đây là con gái thứ hai của Hoàng Thái Cực sau Cách Phật Hạ, đặt tên Mã Khách Tháp.

Triết Triết không sinh ra con trai, chỉ sợ trong lòng sẽ vì chuyện này mà bị giày vò nặng nề.

Thực ra ngẫm lại thì ngày ấy, Bố Mộc Bố Thái gả cho Hoàng Thái Cực có lẽ thật sự không phải xuất phát từ ý định của cô ta, có điều hiện tại cô ta đã không được như ý nguyện sinh ra a ca, với tình thế thất sủng trước mắt, chỉ sợ sẽ thật sự liên hợp với cháu gái cùng đối phó với người ngoài tôi đây.

Tháng mười một, Lâm Đan Khả Hãn của Mông Cổ Sát Cáp Nhĩ bộ vì bất mãn việc kết đồng minh giữa Khoa Nhĩ Thấm và Đại Kim, nên lợi dụng lúc sông chưa cạn, cỏ chưa khô, đã dẫn binh Mông Cổ tiến công Khoa Nhĩ Thấm bộ, thủ lĩnh Áo Ba báo nguy với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thỉnh cầu Đại Kim thực hiện minh ước, phái binh đến trợ giúp.

Vì thế Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã cử Hoàng Thái Cực và Mãng Cổ Nhĩ Thái, dẫn năm ngàn kỵ binh nhanh chóng chi viện. Lâm Đan vây đánh Cách Lặc Chu Nhĩ Căn thành nơi Áo Ba ở đã mấy hôm, sau khi nghe tin Hoàng Thái Cực đang tiến quân chi viện, đã hoảng sợ hấp tấp trốn chạy ngay trong đêm, bỏ lại vô số lạc đà và ngựa, Khoa Nhĩ Thấm nhờ thế mà giải vây.

Tin tức truyền đến Thẩm Dương, cả nước khiếp sợ.

Thủ lĩnh Lâm Đan của Mông Cổ Sát Cáp Nhĩ bộ uy danh hiển hách, tuy không hợp lắm nhưng nếu so sánh địa vị của Sát Cáp Nhĩ trong các bộ Mông Cổ, cũng tương đương với Kiến Châu bộ trong các bộ Nữ Chân trước kia. Còn uy danh của Lâm Đan cũng đủ sánh ngang Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Bấy giờ, Lâm Đan dù chưa thống nhất Mông Cổ, nhưng trái lại địa vị tại các bộ Mông Cổ cũng xem như đứng đầu. Các bộ Mông Cổ cũng giống như những tiểu quốc chư hầu được phân đất, mỗi năm đều phải cống nạp cho trung ương tập quyền Sát Cáp Nhĩ bộ.

Một nhân vật truyền kỳ lợi hại như thế, lại sợ hãi bỏ chạy dưới sự truy kích của Hoàng Thái Cực, chưa chiến đã tự bại, như vậy sao không khiến người khác ngạc nhiên thán phục được?!

Lòng tôi dạt dào niềm vui sướng, càng thấy kiêu ngạo tự hào thay Hoàng Thái Cực, tuy đã sớm biết chàng sẽ trở thành một đại Quân vương, chỉ là không ngờ rằng cuộc đời và thành tích của Thanh Thái Tông này lại lợi hại đến vậy.

Hôm đó Hoàng Thái Cực chiến thắng về thành, theo lệ cũ sẽ đi bái kiến Hãn a mã, lúc này ở nhà Triết Triết cũng chú tâm thu xếp, chuẩn bị chúc mừng rùm beng một phen.

Tôi bảo trù phòng đặt cho mình một cái bếp khác, nấu một vài món mà Hoàng Thái Cực thích ăn, lại bảo Ca Linh Trạch ra cổng sau, lát nữa Hoàng Thái Cực trở về thì báo tôi hay, để tôi bảo trù phòng bày thức ăn ra đúng lúc.

Hết thẩy đều đã sắp xếp đâu vào đó, cuối giờ Tỵ*, Ca Linh Trạch hổn hển chạy về: "Chủ tử! Gia về rồi...".

*Giờ Tỵ: Từ 9 giờ sáng đến 11 giờ sáng.

Tôi nghe thấy liền mừng rỡ, chuẩn bị đi ra nghênh đón, nàng lại bảo: "Nhưng... phúc tấn ở phòng Tây ngăn cổng, kéo gia đi rồi!".

Lòng tôi trầm xuống, vung tay áo trực tiếp chạy ra ngoài, vừa mới đến dưới hành lang phòng Tây, chợt nghe thấy Hoàng Thái Cực dùng tiếng Mông trầm giọng quở trách: "Buông ra!".

"Gia! Vì sao chàng cứ phải tuyệt tình như vậy? Ta có chỗ nào không tốt?". Giọng nói trong trẻo nhu mì, khiến người khác nghe thấy mà thương tiếc.

Tôi tạm dừng bước, vội vọt vào góc tường, tim không ngừng đập thình thịch.

Hoàng Thái Cực không lên tiếng, Bố Mộc Bố Thái nổi giận: "Lẽ nào... gia thật không cảm kích tấm lòng của ta sao?".

"Tấm lòng của ngươi?". Hoàng Thái Cực chậm rãi cúi đầu, bởi vì nghiêng người đứng ngược hướng với tôi, nên tôi không thấy được biểu tình trên mặt chàng lúc này ra sao.

Bố Mộc Bố Thái lo lắng kéo ống tay áo chàng, trên khuôn mặt kiều diễm tựa hoa lộ vẻ e lệ ngượng ngùng. Cô bé cắn môi, mắt sáng đảo quanh, đột nhiên lắc eo giậm chân: "Ta... là ta sùng bái chàng, ái mộ chàng. Lần đầu tiên nhìn thấy chàng thì ta đã thích chàng rồi, nên mới liều lĩnh cầu xin mã pháp (ông nội) và a mã để ta được gả cho chàng".

"Thích...". Chàng bật cười, tiếng cười trầm thấp mê hoặc, "Ngươi có hiểu được cái gì gọi là thích không?". Nói rồi đưa tay nhẹ xoa đầu cô bé, bất lực cười nói, "Ngươi vẫn chỉ là một đứa con nít".

"Gia! Ta không còn là con nít! Ta, ta đã là thê tử của chàng... ta có thể sinh con cho chàng, sinh rất là nhiều con cho chàng...".

"Ta không có con, chẳng có đứa nào". Hoàng Thái Cực cười lạnh, "Những đứa đó chỉ là nối dõi mà thôi, chẳng phải là con ta".

Chàng ra sức tránh khỏi sự trói buộc của Bố Mộc Bố Thái, cô bé thất vọng duỗi tay, vẻ mặt đầy tủi thân.

Hoàng Thái Cực vứt lại nàng đó, lạnh lùng rời đi.

"Bối lặc gia!". Bố Mộc Bố Thái căng giọng gào to, "Ta cứ thích chàng... Cứ... thích chàng... hức hức...".

Hoàng Thái Cực chẳng mảy may dừng bước, xuyên thẳng qua hành lang gấp khúc, dần đi khuất.

Bố Mộc Bố Thái ôm đầu ngồi xổm xuống đất, đau lòng bật khóc.

Tôi dựa người vào tường, trong lòng vừa ấm áp, vừa chua xót...

Đó chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mới mười hai tuổi, vậy mà đã có thể thẳng thắn nói thích Hoàng Thái Cực ư?!

Tính cách ấy, thật giống với A Đan Châu năm đó nói thích Chử Anh!

Đúng thế, đã qua nhiều năm như vậy, Hoàng Thái Cực của tôi đã thành một người đàn ông vĩ đại, có thể nào không khiến người khác động lòng? Sự cẩn thận của chàng, sự chững chạc của chàng, sự cơ trí của chàng, sự mê hoặc của chàng, sao có thể cản được một tiểu cô nương mới biết yêu chứ?

Nhưng đối với dáng vẻ khóc lóc đầy thương tâm của Bố Mộc Bố Thái, tôi chỉ có thể đành nói: "Thật xin lỗi!".

Trong vương quốc ái tình, nó vốn luôn ích kỷ. Người đàn ông mà ngươi đem lòng thích, trùng hợp cũng là người đàn ông mà ta yêu nhất đời này, cho nên, bất luận tương lai ngươi có trở thành vị Hiếu Trang Thái hậu đó hay không, ta cũng chẳng thể chắp tay tặng chàng cho ngươi.

Đó là người đàn ông mà ta đánh cược cả tính mạng cũng phải bảo vệ cho bằng được! Là niềm tin duy nhất tiếp thêm sức mạnh để ta sống trên đời này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK