Nàng vội vã vào cửa, đoạt lấy cái bát của tôi, ngơ ngác, xấu hổ cười nói: "À......ta tưởng tỷ đang uống rượu......"
Tôi ngờ vực liếc nàng, đột nhiên nàng ôm bụng cười to, cười đến run rẩy cả người, chỉ thiếu là không trực tiếp lăn lộn xuống đất.
Thật vất vả mới chờ nàng cười cho đã, dưới sự giục hỏi không ngừng của tôi, nàng mới rầu rĩ ngưng cười, ôm vai tôi, nhẹ nhàng nói bên tai tôi một câu. Sau khi nghe xong, tức khắc tôi liền đỏ mặt.
Thì ra......tối qua sau khi tôi trút vào bát rượu kia không bao lâu liền khóc lớn đại náo, tóm người mà mắng, phá hỏng bét buổi tiệc mừng công đang tốt đẹp.
Một bình liền điên! Lượng rượu tối qua tôi trút vào cũng cỡ một chai bia! Than một tiếng, quả nhiên rượu có thể làm hư tôi! Với ánh mắt đang đánh giá tôi hiện tại của A Đan Châu, cũng đủ biết tối qua tôi có bao nhiêu là điên cuồng quá đáng, đáng thương thay tôi lại không hề có chút ấn tượng gì.
Hai ngày sau đó, tôi trốn trong phòng không dám ra ngoài gặp ai, cũng may cả đoàn người đều bận thu dọn hành lý chuẩn bị di chuyển, nên cũng không ai rãnh rỗi đến đây giễu cợt tôi.
Nghe nói đám Thư Nhĩ Cáp Tề dưới sự trợ giúp của Ô Khắc Á, đã dùng thời gian ba ngày, đã thu nạp năm trăm hộ cư dân xung quanh Phỉ Ưu thành, đồng thời gửi thư đến quan viên trấn giữ biên giới Triều Tiên, nói rõ lần xuất binh này không có xâm phạm đến Triều Tiên, ý muốn cho thấy vẫn là lân ban hữu nghị.
Đến ngày mười chín tháng mười hai, gia quyến trong thành đã được thu nạp ổn thỏa, toàn bộ tộc nhân Ngõa Nhĩ Khách chỉnh chang chờ xuất phát. Thư Nhĩ Cáp Tề ra lệnh cho hai người Hỗ Nhĩ Hán cùng Phí Anh Đông lãnh hai trăm binh, hộ tống năm trăm hộ tộc dân đi trước.
Tôi đồng hành cùng cả nhà nội quyến của Sách Mục Đặc Hách, hôm sau rời khỏi thành.
Nghĩ đến rốt cuộc vẫn phải trở về Hách Đồ A Lạp, trong lòng liền cảm khái không nói nên lời. A Đan Châu và tôi ngồi cùng xe ngựa, dọc đường miệng nàng cứ lí nha lí nhí không ngừng, tôi lại lo âu buồn bã, có thế nào cũng không vực nổi tinh thần. Khi thì vén rèm quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng chung quy đều kéo theo hai ánh mắt nóng rực, hại tôi tâm tình không yên mà vội vã rụt đầu.
Ô Khắc Á cưỡi ngựa theo sát bên cạnh, nếu có cần gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi hắn, A Đan Châu thường vén rèm nói chuyện với hắn, tôi ở trong toa xe không dám ló đầu ra.
Kể từ đêm đó, thân phận "Bố Hỉ Á Mã Lạp" đã hoàn toàn phơi bày ra ánh sáng, A Đan Châu đầu óc đơn giản, suy nghĩ đơn thuần, biết hay không cũng không có gì khác biệt, nàng vẫn thích gọi tôi là "Bộ tỷ tỷ". Nhưng Ô Khắc Á......Ô Khắc Á dù chưa nói rõ, nhưng trong lời nói cử chỉ với tôi đã trở nên khách sáo xa lạ rất nhiều. Tuy tôi biết đây là kết quả hiển nhiên, nhưng vẫn tránh không được thương cảm khổ sở.
Hôm nay đi rất thuận lợi, hai kỳ Chính Bạch cùng Chính Hồng phân thành hai đoàn xe trái phải hỗ trợ, Thư Nhĩ Cáp Tề dẫn Chính Lam kỳ áp sau. Sắp đến buổi trưa, sau khi vượt qua ranh giới Chung Thành, Chử Anh hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, chất bếp nấu cơm.
Tôi chưa ăn uống gì, chỉ gặm một khối lương khô, coi như đã xong cơm chưa, thừa dịp đoàn xe nghỉ ngơi, đang muốn tùy ý đi lại một chút, chợt nghe thấy khu Chính Bạch kỳ bên trái xôn xao một trận, Chử Anh đột nhiên xoay người lên ngựa, quát: "Chỉnh quân chuẩn bị chiến!"
Tôi lắp bắp kinh hãi!
A Đan Châu bên cạnh vẻ mặt đầy hưng phấn, nóng lòng như muốn thử mà kêu lên: "Tốt! Rốt cuộc đến rồi!"
Tôi liền túm lấy nàng, kinh hô: "Em đừng gây rối thêm nữa!"
Đám nội quyến thất kinh đều trèo lên ngựa, tôi đang không để ý, A Đan Châu đã vung tay tôi ra chạy đi, tôi liên tục kêu lên sợ hãi, nàng chỉ hướng về tôi mỉm cười la to: "Tỷ yên tâm, ta chỉ muốn ở bên cạnh xem chàng giết đám người thối tha Ô Lạp đó ra sao......có chàng ở đây, không ai dám tổn thương ta!"
Tôi chấn động, nửa ngày mới phản ứng lại, "chàng" mà nàng nói kia là chỉ Chử Anh! Nhưng Chử Anh đã sớm dẫn năm trăm binh sĩ Chính Bạch kỳ vọt đến phía trước rồi. Đầu óc tôi rối rắm, lòng quýnh quáng lên, ánh mắt tự nhiên tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám người kia.
Nhưng......không có! Hắn cũng không ở đây!
"Ô Khắc Á! Ô Khắc Á!" Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ có thể chạy một mạch đi tìm Ô Khắc Á, nhưng Ô Khắc Á vì đang trấn an tộc dân thân quyến đi cùng, sớm không biết đã chạy đi đâu, "Ô Khắc Á——"
Một người cưỡi ngựa đi dạo đến bên cạnh tôi, xoay người: "Cách cách không cần phải hoảng sợ, xin hãy trở lại trên xe."
Tôi ngẩng đầu, thấy đó là Dương Cổ Lợi, bật thốt lên hỏi: "Đại Thiện đâu? Hắn đang ở đâu?"
"Nhị a ca?" Hắn khẽ sửng sốt, "Hắn đã cùng đại a ca dẫn binh đến Ô Kiệt Nham rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn không lên tiếng.
Tôi bốc hỏa: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn nhảy xuống ngựa, do dự một lát, mới hạ giọng, nói thật: "Tối hôm qua, năm trăm hộ tộc dân Ngõa Nhĩ Khách đi trước đã lọt vào tập kích của Ô Lạp tại Ô Kiệt Nham, trong đêm đó Hỗ Nhĩ Hán đã đưa người lên núi cố thủ, Phí Anh Đông dẫn hai trăm binh lực giằng co với Ô Lạp để bảo vệ cửa ải hiểm yếu......mới vừa rồi nhận được cấp báo, đại a ca cùng nhị a ca không dám xem thường chậm trễ, đều đã dẫn năm trăm binh sĩ tiến đến Ô Kiệt Nham cứu viện."
"Ô Lạp......đến đây bao nhiêu tên? Tình huống nguy cấp sao?"
Dương Cổ Lợi cau mày, sắc mặt hiện lên vẻ lo âu: "Theo thông báo lần này là Ô Lạp vì trở ngại Ngõa Nhĩ Khách quy phục Kiến Châu, nên ngạch kỳ khắc của Bố Chiếm Thái——Bác Khắc Đa đã tự mình dẫn một vạn quân chặn đường chúng ta!"
"Cái gì......" Một vạn quân? Tôi rùng mình, Kiến Châu đến đây chỉ có ba nghìn người, cho dù có thêm Ngõa Nhĩ Khách tàn quân già yếu, cũng không sánh kịp một nửa nhân lực của đối phương. "Ô Lạp điều động nhiều người như vậy, vì sao Chử Anh và Đại Thiện lại chỉ dẫn theo một nghìn người? Còn nữa......tam bối lặc gia đâu?"
"Chính Lam kỳ của tam gia đi sau cùng, đã phái người đi thông báo, chắc hẳn không lâu nữa sẽ đuổi đến Ô Kiệt Nham chi viện."
Tôi đang muốn mở miệng hỏi tiếp, lại nghe thấy phía sau đoàn xe nổi lên một trận hỗn loạn kinh hoảng, khắp nơi vang lên vô số âm thanh ghìm cương ngựa, trên đường núi đột nhiên lao xuống một đội quân hướng đến đây.
"Là kỵ binh của Ô Lạp!"
"Bọn giặc Ô Lạp đến rồi——"
"Cứu mạng với——"
Cũng không biết là kẻ nào dẫn đầu, trong những tiếng kêu sợ hãi, vô số phúc tấn cách cách nội quyến hoa dung thất sắc từ bên trong xe ngựa nhảy xuống, như ruồi bọ không đầu chạy loạn một hơi.
Giữa những bóng người lay động, phảng phất tôi nhìn thấy thân ảnh Ô Khắc Á thoáng qua trong đám người, tôi muốn gọi hắn, nhưng nháy mắt liền chẳng thấy đâu.
"Cách cách! Xin hãy lên ngựa......" Dương Cổ Lợi dắt tọa kỵ của mình đến trước mặt tôi, thúc giục tôi lên ngựa.
Tôi do dự, với tình thế hiện giờ rốt cuộc tôi lên làm gì đây? Tình cảnh rất hỗn loạn, Ô Lạp chưa đánh đến sườn, Ngõa Nhĩ Khách đã tự mình chạy tán hỗn loạn.
"Cách cách, mời......"
Đánh——
Tiếng hò hét trợ uy vang khắp đường núi, bỗng nhiên hai bên đường dựng thẳng một lá cờ Ô Lạp, phấp phới theo gió, hết sức chấn động lòng người.
Dương Cổ Lợi thân thủ nhanh nhẹn cất bước nhảy lên một chiếc xe ngựa, đứng ở trên cùng xe, chỉ vào phía đối diện quát: "Người đến là kẻ nào? Xưng tên ra!"
Quả nhiên phía đối diện vang lên một tràng cười phóng túng, qua một lát, tiếng cười dừng lại, một âm thanh hùng hồn vang dội cao giọng nói: "Gia là đại tướng Ô Lạp Nhã Khả Phu! Tiểu tử ngươi là kẻ nào? Đổi thống lĩnh của các ngươi ra nói chuyện!"
Ánh mắt tôi vội lướt qua, trông thấy được trên sườn núi kia đầy những cái đầu đen dày đặc đang chuyển động, không khỏi hít một hơi lạnh. Mà cái vị Nhã Khả Phu dẫn đầu khiêu chiến kia vào lúc này đang cưỡi ngựa đứng tại sườn núi, trong đang đang cầm một thanh hồng anh trường thương, nhìn qua đầy mạnh mẽ uy phong.
Tôi khiếp đảm lui về sau một bước: "Dương Cổ Lợi, ngươi đánh trận rất lợi hại phải không?"
Hắn không rõ ý này liền dùng dư quang liếc tôi một cái, nhẹ giọng nhưng trả lời một cách khẳng định: "Đó là đương nhiên." Dừng một chút, khẩu khí cứng rắn nói, "Cách cách, xin lên ngựa......" Trong tiếng dặn dò, đã nghe thấy âm thanh chém giết từ khắp nơi chợt đến gần, tiếng kêu thảm không ngớt bên tai.
Tôi nhanh chóng xoay người, trèo lên ngựa, sau khi ngồi vững thì dùng sức vỗ mông ngựa, ngựa nhảy toát lên lao đi. Cách rất xa, tôi chợt nghe nghe thấy tiếng Dương Cổ Lợi đang rống to: "Gia là Kiến Châu Thư Mục Lặc Dương Cổ Lợi!"
Tôi vội vã quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy sương máu bay rối trời, thân mình Nhã Khả Phu vẫn đang ngồi thẳng trên yên ngựa, nhưng đầu lại giống như một quả bóng bàn xẹt qua bầu trời mênh mông, mang theo máu lăn đến trước ngựa của tôi.
Ngựa chấn kinh, suýt nữa thất đề*, lòng tôi vẫn còn khiếp sợ nắm chặt lấy dây cương, răng rung lập cập: "Ơ——Giá——"
*Thất đề: là hành động của con ngựa khi bất ngờ giơ hai chân trước lên cao, hoặc khi mất sức, khiến cho người đang ngồi ở trên bị ngã xuống.
Dương Cổ Lợi chỉ để tôi lên ngựa, nhưng không hề nói rõ để tôi đi đâu, giờ phút này đầu óc tôi toàn hiện lên cái đầu đầm đìa máu của Nhã Khả Phu kia, cuối cùng dùng lực thúc giục ngựa liều mạng chạy về phía trước. Đợi đến khi tôi hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, không ngờ con ngựa này đã đưa tôi chạy đi hai ba dặm, tiến vào rừng núi hoang vu.
Tôi thở từng ngụm, tim vì căng thẳng mà hơi thắt lại. Nghỉ một lát, đang định chuyển đầu ngựa trở về, chợt nghe phía đầu núi mơ hồ truyền đến tiếng chém giết, tâm vừa mới hạ xuống của tôi tức khắc liền bị xách lên, không đợi tôi cẩn thận suy nghĩ, chợt thấy trên đỉnh núi có một đám binh Ô Lạp lao xuống như nước chảy, vứt bỏ mũ giáp, khóc lóc chạy như điên xuống núi.
Tôi vội ghìm cương ngựa di chuyển đến cạnh một tảng nham thạch lớn để ẩn thân, lúc này trên núi có rất nhiều binh Ô Lạp đang hối hả lui xuống, trên núi chém giết rung trời, binh lính Kiến Châu mặc giáp trụ Chính Hồng kỳ và Chính Bạch kỳ hai màu khác nhau, phân theo hai sườn trái phải mà bọc đánh giáp công, đoàn xe vốn cố thủ trên đỉnh núi trực tiếp vọt xuống, người dẫn đầu mơ hồ có thể nhận rõ, đúng là Hỗ Nhĩ Hán và Phí Anh Đông.
Tôi thấy mà huyết mạch sôi trào, giờ khắc này đã hoàn toàn quên đi sợ hãi, chỉ toàn hưng phấn đến tay chân phát run.
Binh bại như núi đổ, binh Ô Lạp từ trên núi rút khỏi tựa như thủy triều tuôn xuống đất bằng, mắt thấy đang vọt đến chỗ tôi, tôi không còn chỗ dung thân, đành phải hung hăng thúc ngựa chạy như điên.
"A! LÀ nữ nhân......"
"Bắt lấy ả ta! Có ngựa cưỡi, khẳng định là quý nhân của Ngõa Nhĩ Khách......"
Tôi luống cuống, bình thường không thông thạo kỹ thuật cưỡi ngựa lúc này đây càng không thể phát huy được, chạy không được xa, liền bị binh đoàn Ô Lạp vây quanh.
Tôi kinh ngạc cúi đầu, lại nghe thấy một tràng tiếng kinh hô bên dưới, mỗi một khuôn mặt đầy máu đều có biểu tình chấn động kinh hãi giống nhau. Tôi nhân cơ hội này dùng sức ghìm dây cương, miệng ngựa suýt nữa bị tôi kéo nứt ra, ngựa bị đau, giơ móng trước, táo bạo đá đạp lung tung. Bốn năm tiểu binh Ô Lạp chặn trước mặt tôi, bị vó ngựa đá trúng, miệng phun máu tươi kêu thảm ngã đi thật xa.
Tôi phóng ngựa xông khỏi vòng vây, chỉ nghe thấy phía sau đồng loạt gọi, tôi sợ đến mức cả người cứng ngắc, sau khi kéo cương chạy được hơn mười thước, cuối cùng ngựa bị đau nên đạp sau quẳng tôi xuống rồi bỏ chạy.
Chật vật lăn lộn ba vòng trên đất, cả người tôi như sắp tan rã ra, đang nghĩ lúc này thật sự là chết chắc rồi, bỗng nhiên bên cạnh có một âm thanh kêu to: "Đưa tay cho ta!"
Tôi theo bản năng giơ tay phải lên cao, chỉ cảm thấy cổ tay căng chặt, cả người bay lên không. Một cơn choáng váng, sau đó eo bụng bị ôm chặt lấy, có cánh tay vững vàng vòng phía sau tôi, tôi mờ mịt nhìn người và cảnh sắc đang lay động trước mặt, bất ngờ phát hiện bản thân đang nghiêng ngồi trên lưng ngựa.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở hổn hển nặng nề, tôi chưa kịp ngẩng đầu, người nọ đã run giọng nói: "May mà đến kịp......suýt nữa ta đã tưởng rằng sẽ mất đi nàng......"
Lòng tôi chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt tái nhợt kinh sợ của Chử Anh không gì ngăn cản đang hiện ra trước mặt tôi. Người tôi mềm nhũn, suýt nữa trượt xuống ngựa, tay trái hắn gắt gao ôm lấy tôi, tay phải cầm một thanh trường đao, không ngừng áp sát chém giết kẻ địch.
Nhiều bọt máu bắn tung tóe lên hai má tôi, ngoại bào tôi, phân không rõ là máu của địch, hay là máu của hắn......
"Ôm chặt ta!" Chử Anh đột nhiên điên cuồng quát lên một tiếng. Tôi không dám không theo, cánh tay lập tức vòng qua eo ôm chặt lấy hắn, mặt dán vào ngực hắn, sau đó nhắm hai mắt lại.
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng đoản binh va chạm......tựa hồ hết thẩy những tiếng vang kịch liệt ấy đều không bằng tiếng tim đập mãnh liệt của hắn giờ phút này.
Nam nhân này......từng là bằng hữu thân thiết nhất của tôi, nhưng lại là nam nhân tổn thương tôi sâu sắc nhất!
Lúc này đây, hắn lại cứu mạng tôi, giữa ranh giới sinh tử, hắn tựa như thiên thần xông vào trận địa, xuất hiện trước mặt tôi, cứu lấy tôi!
Tâm, mâu thuẫn thắt lại một chỗ! Về sau tôi nên đáp tạ đại ơn cứu mạng của hắn ra sao? Còn có thể khẳng khăng oán hận hắn như trước sao?
Tôi không cách nào biết được......
"Đại ca——" Một giọng nói thuần hậu phá tan tiếng tim đập xiềng xích đang khóa chặt tôi kia, tôi bỗng chốc mở mắt, ghé mắt nhìn qua, tại phía trước cách ba thước kia, Đại Thiện đang mở một đường máu, từng chút tiến gần đến bên đây.
Mi run lên, nước mắt đột nhiên chảy xuống, thân trên không thể khống chế, như ma quỷ mà nghiêng về phía trước, thì thào: "Đại Thiện......"
Trên lưng bỗng căng chặt, đến mức sắp thở không thông, trong đồng tử của Chử Anh như sắp bốc lên lửa: "Đừng hòng! Không được đi......ta không cho nàng đi......ta sẽ không nhường nàng cho nó! Trừ phi ta chết!"
Tôi kinh ngạc......nước mắt ào ào chảy ròng, hắn thấy tôi im lặng rơi lệ, dường như nhìn đến ngây ngốc. Trong lúc phân tâm có kẻ vây lại đây, ánh đao chợt lóe, Chử Anh kêu lên một tiếng đau đớn, người nhanh chóng run lên, tôi cảm thấy trên tay ẩm ướt ấm nóng, rút lại nhìn, toàn là máu tươi.
"A!" Tôi thất thanh kinh hô. Sau bả vai trái của Chử Anh bị cắt qua thành một vết thương, máu đang ào ạt chảy ra ngoài.
"Hồng Ba Đồ Lỗ! Ha ha......Hồng Ba Đồ Lỗ của Kiến Châu bất quá chỉ có thế......quả thực không chịu nổi một kích!"
Tiếng cười này rất quen thuộc! Tôi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt đang cười điên dữ tợn ấy đúng là Hồ Đạt Lợi của Ô Lạp——con trai của Bác Khắc Đa, đường đệ của Bố Chiếm Thái!
Đưa mắt nhìn quanh, không khỏi hoảng sợ thất sắc, Đại Thiện chậm trễ chưa đến, là đang bị vướng phải một tên, hai người càng đấu càng cực kỳ hung ác. Trong tay Đại Thiện đang cầm trường đao, ánh mắt sắc bén, tựa như một thanh kiếm sắc nhọn trực tiếp xuyên thấu lòng người! Tôi thở một hơi, Đại Thiện cả người đầy khí phách, xưa nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thiếu niên nho nhã đạm bạc, có đôi mắt ôn nhuận trong trí nhớ kia, cùng với nam tử dũng mãnh quả quyết, cả người đầy khí phách trước mặt này, dần hợp lại làm một.
Tầm mắt của tôi bị lệ làm mờ đi, suy nghĩ đã không còn xoay chuyển như bình thường......
"Hừ......" Chử Anh bên cạnh kêu rên một tiếng, tôi hoàn toàn thức tỉnh, lúc này mới chú ý là bởi vì sự tồn tại của tôi, nên ngựa đã bị nặng thêm, đừng nói phi nhanh, ngay cả động tác tiến trước lùi sau có vẻ đã chậm chạp. Chử Anh vì bảo vệ tôi, mà bị quản chế khắp nơi. Cuối cùng bị Hồ Đạt Lợi áp đánh cực kỳ nguy hiểm.
"Thả ta xuống!" Tôi thét chói tai.
"Đừng lộn xộn!" Giọng hắn khó chịu khiển trách, hắn khẽ giơ tay trái, cứng rắn thay tôi đỡ một đao.
Hồ Đạt Lợi! Khá cho một Hồ Đạt Lợi đê tiện! Hắn vì để thắng được Chử Anh, mà liên tiếp tập trung tấn công lên người tôi. Chử Anh vì bảo vệ tôi, liên tục thêm nhiều vết thương, tuy nói vết thương không trí mạng, nhưng nhìn thấy cả người hắn đầy máu, lòng tôi run rẩy không ngừng.
"Chử Anh! Để ta xuống đi!" Tôi đau xót khóc kêu, sớm biết bản thân là gánh nặng, còn không bằng để Hồ Đạt Lợi chém tôi một đao.
Đao nhọn của Hồ Đạt Lợi lại hướng về phía tôi, tôi không hề nghĩ ngợi, thân trên hướng về phía trước, không để Chử Anh kịp hành động tôi đã hướng về phía cương đao. Tôi chờ đợi cảm giác đau đớn khi đao nhọn đâm vào cơ thể kia, nhưng không có......trong nháy mắt khi mũi đao của Hồ Đạt Lợi chạm vào áo ngoài của tôi, liền rút tay về, đao chỉ cắt vào áo bông dày thành một vết rách nhỏ.
Tôi sửng sốt.
"Đông Ca——" Bỗng dưng Đại Thiện phát ra một tiếng thét thê lương, như phát điên mà vọt đến chỗ tôi, hoàn toàn không để ý đến phía sau có kẻ đang dùng đao chém sau lưng hắn!
"Đừng......đừng——"
"Keng!" Tia lửa văng tứ phía.
Tiếng kêu la của tôi nghẹn lại trong cổ, cương đao ấy không có chém vào lưng Đại Thiện, mà bị một thanh trường đao chặn lại giữa không trung.
"Khà khà! Hỗ Nhĩ Hán ta đến đúng lúc!" Thân đao vặn lại, ba con ngựa di chuyển qua. Hỗ Nhĩ Hán thay thế vị trí Đại Thiện, Đại Thiện nhân cơ hội này phóng ngựa chạy về phía tôi.
"Đông Ca! Đông Ca......" Hắn lo lắng gọi tên tôi, "Nàng bị thương rồi?! Có nặng không?"
"Đại Thiện! Cút ngay!" Chử Anh gầm lên, "Chuyện Đông Ca không cần đệ quản!"
"Đừng cãi nhau——" Tôi thét chói tai, "Hiện tại đang giao chiến——xin các ngươi đoàn kết một chút! Ta không muốn chết ở đây......"
Hai người trừng mắt liếc nhau một cái, mùi thuốc súng giữa hai huynh đệ ruột dường như càng hung mãnh hơn khi đối với kẻ thù.
Nội tâm tôi phát lạnh, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh: "Đông Ca......chẳng lẽ nàng là Bố Hỉ Á Mã Lạp, đệ nhất mỹ nữ tộc Nữ Chân?" Tôi nhìn lại, Hồ Đạt Lợi đang lạnh lẽo trừng tôi, "Nữ nhân mà Bố Chiếm Thái nhớ mãi không quên, một lòng muốn đoạt lại, thì ra chính là nàng!" Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi híp lại, tôi không khỏi rùng mình.
Ánh mắt hắn nhìn ngắm tôi quá quỷ dị và nham hiểm.
Quân của Ô Lạp lúc này đã bị truy binh Kiến Châu làm cho vội vã thối lui, đại tướng chiến đấu cùng Hỗ Nhĩ Hán ghìm ngựa lui về phía sau, kêu lên: "Hồ Đạt Lợi, mau rút nhanh!"
Hồ Nhĩ Hán phía sau không cam lòng múa may trường đao, phấn khởi tiến lên, không ngừng ồn ào: "Thường Trụ, ngươi có gan thì đừng chạy, chúng ta đánh tiếp đi!"
Hồ Đạt Lợi cười lạnh, ghìm cương chuyển đầu ngựa, từ phía sau Thường Trụ rút lui.
Tôi nhẹ nhàng thở phào, đại quân Ô Lạp rốt cuộc cũng rút lui. Kiến Châu lấy một nghìn người đối kháng với binh lực gấp mấy lần mình, có thể không bại mà thắng, thật sự may mắn.
Đột nhiên tỉnh táo trở lại, bỗng nhìn thấy nụ cười trên mặt Đại Thiện đầy âm u tàn nhẫn, hắn chậm rãi giương cự cung, đầu ngón tay thon dài lấy ra ba mũi tên lông vũ......
Chử Anh ở trên đỉnh đầu tôi hừ lạnh một tiếng, theo tiếng hừ nhẹ đó, ngón tay Đại Thiện đột nhiên buông ra. Dây cung vang lên một tiếng, ba mũi tên mạnh mẽ truy đến phía sau lưng Hồ Đạt Lợi.
"Dám làm hại Đông Ca, há lại dễ dàng tha cho ngươi chạy trốn như thế?" Đại Thiện cười lạnh.
Chử Anh lại hừ lạnh một tiếng.
Ba mũi tên thẳng tắp bắn về phía Hồ Đạt Lợi, hắn xoay người dùng trường đao chặn một tên, Thường Trụ thay hắn chặn một tên, nhưng mũi tên thứ ba vô luận thế nào cũng không tránh được, bóng dáng hắn run lên, sau vai trái dĩ nhiên đã trúng chiêu.
Trong lúc hoảng loạn trốn chạy, Hỗ Nhĩ Hán ngửa mặt lên trời cười to: "Lợi hại chứ? Nhị a ca chúng ta vẫn chưa dùng hết lực đâu, bất quá là cho tiểu tử ngươi một bài học——Hồ Đạt Lợi, về mà nói với lão tử ngươi, bảo hắn sớm đem một vạn người chạy về Ô Lạp đi, ít con mẹ nó ra còn đỡ mất thể diện! Còn dám làm càn, Hỗ Nhĩ Hán ta gặp một lần liền giết một lần!" Hồ Đạt Lợi đã sớm chạy mất dạng, nhưng giọng Hỗ Nhĩ Hán vẫn chưa hết tấm tắc, "Nhị a ca, lúc nào đó cũng dạy ta tuyệt chiêu này đi, nghe nói ngươi có thể khống chế lực đạo nặng nhẹ khác nhau của ba mũi tên ấy, cho nên khiến đối thủ khó lòng phòng bị có phải không? Lần tới nhớ để ta mở mang tầm mắt!"
Đại Thiện khẽ cười, cau mày nhún vai, sự sắc bén rút khỏi đồng tử, chỉ còn sự ôn nhuận nho nhã.
Lòng tôi kinh hoảng, nói không rõ là vui sướng hay đau thương. Chỉ cảm thấy hết thẩy những chuyện xảy ra hôm nay đã khiến tâm tư cùng sức lực của tôi hoàn toàn kiệt quệ, đợi sau khi tinh thần trầm tĩnh lại, chỉ cảm thấy tứ chi vô lực, run nhẹ tê liệt ngã vào lòng Chử Anh. Ngực Chử Anh chấn động, đột nhiên đưa một cánh tay khác sang, gắt gao bao bọc lấy tôi, cao giọng: "Tạm thời thu binh! Hạ lệnh toàn quân đề phòng! Quân Ô Lạp có thể đánh lén bất cứ lúc nào!"