Giờ phút này tại ngự hoa viên trong hoàng cung Phong Mâu quốc, tiếng lá trúc rì rào không ngừng vang lên bên tai, đại thần trong triều cùng các phu nhân đều có mặt từ sớm, không ít tiểu thư khuê nữ túm năm tụm ba cùng một chỗ.
"Lam Nhi, nghe nói hôm nay sẽ có không ít công tử, hoàng tử và công chúa tôn quý đến từ tam quốc đâu.” Trầm Dĩnh ngồi bên cạnh Ôn Lam thoáng kích động nói, Trầm Dĩnh - nàng ta chính là cháu gái ngoại của Tả tướng, cũng chính là chắt nữ của thái hậu Trầm Thanh Nhu.
Nhưng mà Ôn Lam lại có chút không yên lòng, chỉ đến khi thân thủ của Trầm Dĩnh khẽ huých vào nàng, Ôn Lam mới lấy lại tinh thần, “ Làm sao vậy Dĩnh Nhi?”.
Nhìn bạn thân lớn lên từ nhỏ cùng với mình có bộ dáng kia, Trầm Dĩnh đau lòng nhíu mày, sau đó độc ác mở miệng nói: “ Lam Nhi, ngươi yên tâm, nếu Tức Mặc U Tà kia dám làm xấu mặt ngươi, ta đây nhất định sẽ cho nàng ta xấu mặt!”.
Nhìn Trầm Dĩnh vì mình mà tức giận, khóe miệng Ôn Lam mới chậm rãi khẽ cười, sau lần ngắm hoa lần trước, nàng liền bị bệnh nặng một thời gian, cho đến mấy ngày gần đây mới tốt nên một chút.
Hôm nay tham gia cung yến, nên nàng mới có chút thất thần, bất quá nếu so về vũ với nàng cùng Dĩnh Nhi, có chút thú vị, nghĩ đến đây đáy mắt Ôn Lam xẹt qua một tia ngoan độc.
Buổi trưa dần dần tiến đến , không ít phi tần trong cung đều đã có mặt, nhiều phi tần đứng cùng một chỗ thì đương nhiên sẽ không quên có chuyện xảy ra.
"Ai, Hoàng quý phi kia thật sự được sủng ái nhất ở hậu cung bây giờ a, gờ phút này còn chưa có mặt, sợ là sẽ cùng hoàng thượng xuất hiện đi ” Tần phi một thân diễm lệ nhưng mở miệng lại đầy ghen tỵ.
"Đúng rồi Nhu muội muội, Hoàng quý phi sinh ra cao quý, lại xinh đẹp như vậy, nếu không được hoàng thượng sủng ái thì mới kỳ quái a " Người nói chuyện với Tần phi có dung mạo yêu mị, rất có bộ dáng của họa quốc, nàng ta sinh ra ở thanh lâu, bị Liệt Hỏa Vô Tình mang về cung, tự nhiên đối với Tần phi sinh ra đã cao quý vô cùng ghen tỵ.
"Hôm nay là sinh thần của Thái hoàng thái hậu, không biết các tỷ tỷ đã chuẩn bị hảo lễ gì ? Nếu không phải thứ gì đó đặc sắc thì cũng phải là đồ vật quý hiếm nào đó." Một Tần phi khuôn mặt thanh nhã khác lập tức mở miệng.
Lần này là sinh thần Thái hoàng thái hậu, tứ quốc sẽ cho người đưa lên lễ vật, nếu lễ vật quá bình thường, sẽ không tránh khỏi bị chê cười, mặt mũi đối với phi tần các nàng là vô cùng quan trọng.
"Muội muội lo lắng nhiều rồi, ta tự nhiên sẽ chuẩn bị tốt lắm, lễ vật của ta là do phụ thân mang từ biên cương về”. Một phi tần đắc ý sờ sờ đầu, nàng ta giống như là sợ người khác không biết nhà mình có tiền vậy.
Các phi tần khác nhìn nhau, sau đó đều tản ra túm năm tụm ba, không để ý tới phi tần đắc ý tự phụ kia nữa.
"Nguyệt Thần quốc đế quân cùng Hoàng quý phi đến ——!"
"Hoa Tàn quốc đích hoàng nữ đến ——!"
"Tuyết Phong quốc thái tử đến ——!"
Từng đạo thanh âm tiêm tế truyền đến, lại làm cho ngự hoa viên biến thành một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Người đi vào ngự hoa viên đầu tiên một thân cẩm tú - Tây Việt Tiêu, mà bên người hắn là Tức Mặc Vãn Nguyệt đẹp đẽ quý phái đến cực điểm, nhưng mà giờ phút này Tức Mặc Vãn Nguyệt không giống quá khứ được nuông chiều, mà là bộ dạng mẫu nghi thiên hạ làm cho người ta nhìn thật chán ghét.
Mà theo sát sau đó chính là Hoa Lộng Ảnh, giờ phút này Hoa Lộng Ảnh vẫn như trước quần áo trắng, trên đỉnh đầu đội một vương miện nho nhỏ, quanh thân tràn ngập ưu thương, là cho người xem đau lòng không thôi, khuôn mặt xinh đẹp kia giờ phút này có chút ảm đạm.
Mọi người nhìn thấy đều liếc nhau, sau đó không hẹn mà cùng lắc lắc đầu, xem ra lời đồn đãi kia là thật, thị huyết đến vô tình thiên hạ đệ nhất mỹ nam Ma chủ Ma Vực - Minh Thiên Tầm quả nhiên là có Ma phi, ai, thật sự là đáng tiếc cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngày xưa.
Mà Mộc Lăng Phong giờ phút này quần áo xanh, sắc mặt lạnh nhạt như nước, không có bộ dạng sủng muội đến điên cuồng, giờ phút này hắn rất ra dáng hoàng tử của một quốc gia.
Mấy người lần lượt ngồi xuống, mà một nhà Tức Mặc Hoành cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tây Việt Tiêu.
"Nhiếp Chính Vương đến ——!"
Liệt Hỏa Kình Thương cũng tự nhiên đi tới Ngự hoa viên, một thân quần áo huyền y, gió xung quanh nhẹ nhàng thổi, trên mặt vẫn như trước hé ra mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra đôi môi mỏng mà đẹp.
Hoa Lộng Ảnh nâng mâu nhìn thoáng qua Liệt Hỏa Kình Thương, nhìn thấy hắn không đem lực chú ý dừng ở trên người nàng một giây nào, bàn tay ở dưới gầm bàn nhẹ nhàng nắm chặt, ngươi đối với ta vô tình vậy thì đừng trách ta vô nghĩa, yến hội lần này ta nhất định cho ngươi thân bại danh liệt!
Liệt Hỏa Kình Thương nhìn lướt qua một đám người, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong trào phúng.
Giờ phút này tại Phượng Nghi cung, Trầm Thanh Nhu quần áo hoa lệ, đầu đội kim quan, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái nữ nhân tôn quý nhất của Phong Mâu quốc, đầu ngón tay khẽ cầm một đóa hoa kiều diễm, đáy mắt xẹt qua một tia ngoan lệ, ngón tay hung ác, đóa hoa kiều diễm trong nháy mắt nát vụn.
"Tức Mặc U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương, lần này ta tuyệt đối không thất thủ!" Trầm Thanh Nhu thì thào tự nói trong hỗn loạn ồn ào, làm cho thị nữ ngoài điện một trận run rẩy.
"Hoàng thượng giá lâm ——!"
"Thái hoàng thái hậu giá lâm ——!"
"Hoàng quý phi giá lâm ——!"
Nghe thấy lời này, thân hình tất cả mọi người quỳ xuống phủ phục hô: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hoàng thái hậu thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế, Quý phi nương nương thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế!"
Tây Việt Tiêu cùng Liệt Hỏa Vô Tình đều là đế, chỉ cần nhẹ nhàng gật đầu, mà Tức Mặc Vãn Nguyệt là Quý phi của Tây Việt Tiêu, cũng chỉ nhẹ nhàng hành lễ.
Hoa Lộng Ảnh thân là Nhất Quốc công chúa cũng không có quỳ gối, Mộc Lăng Phong đứng dậy hướng Liệt Hỏa Vô Tình gật gật đầu.
Mà trái lại Liệt Hỏa Kình Thương vẫn như trước ngồi ở vị trí trên cao, khớp xương bàn tay rõ ràng cầm chén rượu, ngón tay khẽ khẽ xoay, mâu trung xẹt qua một tia thâm thúy.
Vị nhiếp chính vương tính cách luôn luôn quái đản lãnh lệ mọi người đều biết, tự nhiên không có người không muốn sống mà nói hắn .
"Các vị xin đứng lên, hôm nay là sinh thần của hoàng tổ mẫu ta, chư vị tùy ý vui chơi!" Trên mặt Liệt Hỏa Vô Tình mang theo ý cười nhìn mọi người nói.
"Đúng vậy, hôm nay là sinh thần của ai gia, các vị đường xa mà đến, hy vọng có thể vui đùa cao hứng" Khuôn mặt Trầm Thanh Nhu tràn đầy hòa ái nói, nghe vậy mọi người ở đây đều gật gật đầu, Thái hoàng thái hậu không hổ là người cực kì có uy vọng, sánh vai cùng với tam đế vương.
Mà Trầm Thanh Nhu liếc mắt nhìn toàn trường một cái, nhìn thấy vị trí bên người Liệt Hỏa Kình Thương trống không, sắc mặt nhất thời đen lại, hôm nay là sinh thần của nàng, vậy mà Tức Mặc U Tà cư nhiên lại dám không đến, quả thực là không đem nàng để vào trong mắt.
"Dĩnh Nhi chúc Thái hoàng thái hậu phúc như đông hải, thọ tựa Nam Sơn!" Tay Trầm Dĩnh cầm hộp gấm mặt đầy ý cười nhìn Trầm Thanh Nhu nói.
Ánh mắt Trầm Thanh Nhu xẹt qua một tia thâm thúy, sau đó liền bày ra bộ mặt từ ái, tươi cười nói: "Vẫn là Dĩnh Nhi có tâm, mau tới ngồi bên người ai gia " .
Trầm Dĩnh nghe vậy tươi cười càng thêm đậm, cầm hộp gấm đi đến bên người Trầm Thanh Nhu, đem hộp gấm mở ra, chỉ thấy bên trong đặt một gốc san hô trong suốt đỏ tươi, khi nhìn thấy san hô, tiếng mọi người hút không khí liên tiếp vang lên, hải vực ở Lăng Thiên đại lục cực nhỏ, vậy mà có thể tìm thấy một gốc san hô quý hiếm như thế, có thể thấy được đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để tìm kiếm a.
Mà sắc mặt Trầm Thanh Nhu cũng lập tức nhu hòa, sờ sờ mái tóc: "Ai gia thực thích, Dĩnh Nhi lo lắng nhiều rồi " .
Trầm Dĩnh biết thời cơ đã đến, liền hướng về phía Ôn Lam nháy mắt, Ôn Lam khi nhìn đến ánh mắt đó, liền âm thầm gật đầu, sau đó đứng dậy, trong tay Ôn Lam cũng cầm một cái hộp làm lễ, như vậy chắc cũng phải vật bình thường, mọi người đều nhướn cổ lên muốn nhìn thấy rõ ràng.
"Ôn Lam chúc Thái hoàng thái hậu phúc thọ an khang, vạn thọ vô biên!" Sau đó Ôn Lam liền mở cái hộp ra, một viên Dạ minh châu to tròn mượt mà xuất hiện, dạ minh châu này có thể so sánh với Đế quân quan Thượng long châu, có thể thấy được vật này xa hoa cỡ nào.
Âm thanh nghị luận, tán thưởng liên tiếp vang lên, mà con ngươi Trầm Thanh Nhu cũng sáng ngời: “Lam Nhi có tâm, ai gia cũng thực là thích lễ vật này.” Nghe được lời nói ấy, trong lòng Ôn Lam liền vui vẻ. “ Con có nghe qua Dạ minh châu có thể dưỡng nhan, làm cho phúc thọ kéo dài” .
"Cái miệng nhỏ nhắn của Lam Nhi quả thực rất ngọt, vậy thì Lam Nhi hãy vì ai gia mà đàn một bản đi” Thấy vậy sắc mặt Ôn Lam nhất thời trắng bạch, nhưng cũng nhu thuận gật đầu, trong lòng thì lại phẫn hận không thôi, nếu không phải tại Tức Mặc U Tà, giờ phút này danh hiệu cầm tiên cũng sẽ không phải là áp lực chê cười nàng!
Ánh mắt Trầm Thanh Nhu xẹt qua tia mỉm cười, mà Liệt Hỏa Kình Thương cũng có chút ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Trầm Thanh Nhu, sau đó sờ sờ chiếc cằm trơn bóng của mình, nhìn ra cửa, Tà Nhi của hắn cũng nên đến đây rồi. . .
Còn không đợi hắn nghĩ nhiều, một đạo thanh âm thông báo vang lên đánh vỡ bầu không khí im lặng .
"Nhiếp Chính Vương phi đến ——!"
Nghe nói như thế, bộ mặt mọi người đều thay đổi, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa của Ngự hoa viên, nhất thời không dám tin, hâm mộ ghen tị, sợ hãi than, ca ngợi, rất nhiều ánh mắt với vô số biểu cảm đều tập trung trên người có bộ dáng phong hoa tuyệt đại trong thiên hạ, đang đứng tại cửa...