Thủy Khiêm Mạch liếc mắt nhìn Thủy Linh Lung một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài, vừa mới tới cửa liền đụng phải một nam tử trung niên đang đi thẳng tới, tuy rằng nam tử này đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn là một nam nhân tuấn mỹ, hơi thở quanh thân giống như khiến người ta cảm thấy bị rơi vào tay giặc....
Khóe miệng trên khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn duy trì một độ cong nhất định, khiến người ta cảm thấy hắn là một nam nhân tốt bụng hiền lành, chỉ có Thủy Khiêm Mạch cùng Thủy Linh Lung là hiểu rõ, nam nhân này, Tông chủ Vân Tông được mọi người trên Di Thất Đại Lục sùng kính, kỳ thật chính là một con sói đội lốt cừu, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
"Tông chủ, sao người lại tới đây?", Thủy Khiêm Mạch nhìn nam nhân tiếu lí tàng đao trước mặt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng.
Vân Thánh Thiên nhíu nhíu mày, từ nhiều năm trước, hắn đem Thủy Linh Lung cùng Thủy Khiêm Mạch đến Vân Tông, sau khi nhận Thủy Khiêm Mạch làm đồ đệ, hắn chưa bao giờ nghe thấy đồ nhi gọi hắn một tiếng sư phụ, điều này khiến hắn có chút bực bội.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng kia của Thủy Khiêm Mjach cũng chỉ thở dài một hơi, lập tức lắc đầu nói, "À, ta đến thăm Linh Lung, nàng hiện giờ sao rồi?"
Trong giọng nói hỗn loạn của Vân Thánh Thiên vẫn có một chút quan tâm, dù sao năm đó Thủy Linh Lung cũng chính là nữ nhân mà hắn yêu thương, cho dù nàng yêu nam nhân khác, thâm chí cùng nam nhân kia sinh con dưỡng cái, hắn cũng giống như trúng độc, chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết nàng, bởi vì nàng là Thủy Linh Lung, cho nên hắn không muốn nàng chết.
Nghĩ vậy, Vân Thánh Thiên nâng chân bước vào, mà Thủy Khiêm Mạch cũng chỉ lẳng lặng nhìn chứ không ngăn cản, bởi vì hắn trước đây cũng vậy, cho nên dù bây giờ ngăn cản cũng không ngăn được, không bằng để cho hắn đi vào, còn tránh cho hắn khỏi phải hoài nghi.
Thủy Linh Lung lúc này vẫn ngồi dựa vào thành giường như cũ, vẻ mặt không có một chút biểu cảm, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy trong đôi mắt phương xinh đẹp của nàng có sự kích động nhè nhẹ.
Khi nhìn thấy Vân Thánh Thiên đi vào, Thủy Linh Lung cũng không mở miệng nói một lời, bởi vì trước đây cũng như vậy, nếu hắn đem nàng về Vân Tông, vậy đừng mơ tưởng nàng sẽ đối với hắn vui vẻ. Cũng bởi vậy, Thủy Linh Lung ở Vân Tông hơn mười năm cũng chưa nói một câu nào với Vân Thánh Thiên.
Nhìn thấy vẻ mặt Thủy Linh Lung, Vân Thánh Thiên cũng không giận, chỉ chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh giường, sau đó nhìn về phía Thủy Linh Lung, "Linh Lung, nàng đến Vân Tông cũng đã mười sáu năm rồi nhỉ?"
Nghe vậy, cả Thủy Linh Lung cùng Thủy Khiêm Mạch đều căng thẳng, có chút không dám tin, sau đó Thủy Khiêm Mạch mở miệng, "Tông chủ, điều này không phải ngươi cũng biết sao, còn hỏi làm gì?"
Sắc mặt Vân Thánh Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, "Linh Lung, ta đưa nàng đến Vân Tông là muốn nàng hiểu rõ tâm của chính mình, nàng cùng Ma Kiêu vốn không thể ở bên nhau, sao không giao trái tim cho ta? Trừ vị trí tông chủ phu nhân Vân Tông, những cái khác ta đều có thể cho nàng"
Vân Thánh Thiên có chút si mê nhìn Thủy Linh Lung, đã qua nhiều năm nhưng thời gian vẫn không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt nàng, khi nói lời này, tay cũng có một chút run rẩy, nhiều năm như vậy, hắn không tin Thủy Linh Lung không có một chút động tâm với hắn.
Khóe miệng Thủy Linh Lung cong lên, một độ cong trào phúng, trừ vị trí tông chủ phu nhân Vân Tông còn lại đều cho nàng? Quả thực là buồn cười. Năm đó nàng liều lĩnh bỏ trốn theo Ma Kiêu, hắn vì nàng làm những gì, toàn bộ Di Thất Đại Lục đều nhìn rõ, lúc này lời nói của Vân Thánh Thiên cũng chỉ như câu chuyện cười mà thôi!
Thủy Linh Lung nâng mắt nhìn về phía Vân Thánh Thiên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng nam nhân này sau khi đến Vân Tông, càng nhìn, nụ cười trào phúng nơi khóe miệng của Thủy Linh Lung càng rõ ràng. Sau đó mở miệng, "Vân Thánh Thiên, ngươi đang kể chuyện cười sao? Thủy Linh Lung ta bất kể sống hay chết, đều là người của Ma Kiêu, ngươi, là cái gì?"
Trong thanh âm của Thủy Linh Lung chứa đầy trào phúng cùng khinh thường, từ mười mấy năm trước khi nàng cùng Hỏa Uyển Hinh là đệ nhât mỹ nhân của Di Thất đại lục, tính tình của nàng đã như vậy, cuồng vọng không kìm chế được, đủ để so sánh với nam nhân, cũng bởi vậy mà được gia chủ Thủy gia yêu thương như vậy.
Vân Thánh Thiên nghe thấy giọng nói của Thủy Linh Lung, phản ứng đầu tiên là vui vẻ, đến khi nghe xong, trong mắt xuất hiện lệ khí, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo của nàng, lệ khí này lại từ từ tan ra, đúng vậy, hắn yêu nàng không phải vì tính cách này của nàng sao?
Năm đó hắn mới ngồi lên ghế tông chủ Vân Tông, liền xuống núi tìm hiểu về Tà Tông. Khi đó Thủy Linh mới chín tuổi, nhưng đã bắt đầu trổ mã, duyên dáng yêu kiều, tuyệt sắc khuynh thành, lần đầu nhìn thấy nàng, trong lòng Vân Thánh Thiên khen ngợi, nữ tử như vậy, sau khi lớn lên nhất định sẽ là khuynh thế hồng nhan.
Dung mạo của nàng tuy hấp dẫn hắn, nhưng khiến hắn yêu thích lại là tính tình của nàng, khi thì thiện lương khiến người ta cảm thấy ấm áp, khi thì xấu xa khiến người ta phải lắc đầu cười khổ, khi thì kiêu ngạo khiến người ta ngưỡng mộ, chính bởi vậy, nữ tử này từng bước từng bước đi vào tim hắn.
Nàng vừa cập kê không lâu hắn liền tới nhà cầu thân, nhưng cũng chính tại nơi ấy, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự nhục nhã cùng phẫn nộ, nữ tử hắn yêu cùng người ta bỏ trốn, người này không ai khác lại chính là kẻ thù một mất một còn của hắn, tông chủ Tà tông, Ma Kiêu, là nam nhân khiến hắn ghen tỵ đến phát cuồng. Điều này làm sao có thể?
Ngay khi hắn muốn bắt tay cùng tứ đại gia tộc đối phó với Tà Tông đột nhiên nghĩ tới, tuy rằng Vân Tông cùng tứ đại gia tộc đều về cùng một phe, nhưng dù sao cũng là hai thế lực khác nhau, lập tức liền quyết định ngồi chờ ngư ông đắc lợi.
Bởi thế, khi Ma Kiêu vì Thủy Linh Lung và đối chọi với tứ đại gia tộc, hắn lại không có động tĩnh, cũng không nói năng gì, đến khi Tà Tông bị tứ đại gia tộc đánh ngã, hắn mới dùng sức mạnh của Vân Tông, tiêu diệt Tà Tông.
Sau khi tiêu diệt Tà Tông, thực lực Vân Tông ngày càng tăng, trở thành thế lực mạnh nhất Di Thất Đại Lục, đây là vinh quang như thế nào? Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, khóe miệng Vân Thánh Tông hiện lên một chút tươi cười.
Thủy Linh Lung thấy Vân Thánh Thiên mỉm cười liền nhíu mi, thản nhiên liếc mắt một cái nàng cũng biết trong lòng hắn nghĩ gì, tất nhiên là đang sung sướng năm đó đánh lén Tà Tông, vui vẻ vì hành động tiểu nhân lúc đó, hừ, đúng là kẻ hèn mọn.
Việc năm đó nàng đương nhiên biết rõ, Ma Kiêu vì nàng mà huy động toàn bộ Tà Tông, trong lòng nàng vừa cảm động cũng vừa đau lòng, nói nàng là hồng nhan họa thủy cũng không đủ, nhưng trên dưới Tà Tông không một ai phản đối hành động của Ma Kiêu, thậm chí còn cố gắng ủng hộ.
Nghĩ đến đám người năm đó chí khí ngút trời, Thủy Linh Lung liền thấy ấm lòng, lúc trước họ gọi nàng phu nhân, phu nhân, nàng vẫn còn nhớ rõ, so với đám người Vân Tông tự nhận là danh môn chính phái này đáng yêu hơn không biết bao nhiêu lần, việc đời này Thủy Linh Lung nàng làm đúng nhất là gả cho Ma Kiêu, trở thành thê tử của nam nhân này.
Nghĩ đến đây, Thủy Linh Lung nhìn về phía Vân Thánh Thiên, ánh mắt càng thêm khinh thường, sau đó không hề để ý tới Vân Thánh Thiên, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, mấy năm nay nàng trồng một ít hoa lan trong sân, hiện tại đã là mùa hè, đến trưa cũng nên tưới nước cho hoa.
Ra ngoài cửa liền thấy cả sân đều bị bao quanh bởi những cây hoa nhỏ, trong vườn đã có chút màu lam thấp thoáng, nhưng chỉ là nụ thôi, đến ngày hoa nở còn vài ngày, cho nên gần đây Thủy Linh Lung chăm sóc cho chúng càng thêm chu đáo.
Suy nghĩ của Vân Thánh Thiên ngay lúc Thủy Linh Lung rời đi cũng tỉnh táo lại, thấy nàng không để ý tới hắn mà đi ra ngoài, sắc mặt hắn liền tối lại, sau đó cũng theo ra ngoài, khi nhìn thấy Thủy Linh Lung đang tưới nước cho hoa liền mở miệng, "Linh Lung, hai ngày nữa ta sẽ phái vài nha hoàn đến hầu hạ nàng"
Ánh mắt Vân Thánh Thiên lúc này vừa thâm tình vừa đau lòng, nghĩ tới việc nhiều năm như vậy hắn cũng chưa làm được gì cho nàng liền cảm thấy có chút tiếc nuối, hiện tại muốn bù đắp lại.
Động tác tưới nước của Thủy Linh Lung bỗng dừng lại, đứng thẳng thắt lưng nhìn Vân Thánh Thiên, giọng nói lạnh như băng, "Vân Thánh Thiên, ngươi thực coi Thủy Linh Lung ta là tiểu thư chân yếu tay mềm sao? Ngươi thậm chí không hiểu được ta, nói gì đến yêu ta?"
Vân Thánh Thiên nghe Thủy Linh Lung lạnh lùng mà tàn khốc nói, lưng có chút cứng lại, vẻ mặt hiền hòa ngụy trang nhiều năm cũng hóa thành hư vô, tan vào không khí.
Ánh mắt nhìn Thủy Linh Lung đã không còn thâm tình mà chứa đầy ghen tỵ cùng lửa giận, lớn tiếng gầm, "Thủy Linh Lung, ta không hiểu ngươi, ý ngươi là Ma Kiêu hiểu ngươi sao?"
Thủy Linh Lung cũng không bị lửa giận của Vân Thánh Thiên dọa, cũng tức giận quát lại, "Đúng vậy, đời này người hiểu rõ ta nhất chỉ có một người nam nhân tên Ma Kiêu."
Vân Thánh Thiên nắm chặt tay, sau đó không giận mà ngược lại lại cười, "Được, được lắm, ngươi lại yêu hắn như vậy, ta thật muốn nhìn xem, trên bữa tiệc ba ngày sau, ngươi làm thế nào để giữ được lời thề son sắt này!"
Vân Thánh Thiên nói một câu hàm ý sâu xa xong liền xoay người rời đi, Thủy Linh Lung cùng Thủy Khiêm Mạch ở lại tiểu viện, trên mặt đều nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười này hàm chứa toàn bộ phẫn nộ cùng hận thù.
Thủy Khiêm Mạch nghe thấy lời nói của Vân Thánh Thiên liền nhíu mày, hơi thở dịu dàng quanh thân cũng trở nên nặng nề, Thủy Linh Lung ngược lại lại run rẩy cả người, xem ra lần này nàng thực sự đã trọc giận Vân Thánh Thiên, chỉ là không biết bữa tiệc ba ngày sau mà hắn nói là cái gì.
Không biết vì sao, tim nàng cứ đập mạnh liên hồi, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng chuẩn bị sảy ra, nhưng chỉ nháy mắt, Thủy Linh Lung lại lắc đầu, đời này còn chuyện gì nàng chưa trải qua, mặc kệ có chuyện gì cũng không khiến nàng khuất phục.
Thủy Linh Lung lại lạnh lùng trở lại, sau đó mới nghĩ tới lời nói lúc nãy của Thủy Khiêm Mạch, khóe miệng cong lên một nụ cười hạnh phúc, sau đó tiếp tục tưới nước cho hoa.
Thủy Khiêm Mạch sau khi nhíu mày lại khôi phục vẻ mặt hờ hững, mặc kệ có chuyện gì, hắn đều sẽ không để cho Thủy Linh Lung bị tổn thương.
Ở một nơi khác, trên một mảnh đất cổ xưa thần bí, một tòa thành cổ kính đứng sừng sững ở đó, giống như đế vương kiêu ngạo nhìn thần dân.
"Tông chủ! Người được phái đi Lăng Thiên Đại Lục đã trở lại, nói có việc lớn phải bẩm báo!"
Nam tử mặc áo đen lạnh lùng ngồi sau bàn khoát tay nói, "Cho hắn vào", thanh âm mang theo một chút run rẩy khó phát hiện.
Không bao lâu sau, người chờ ngoài cửa kia cũng đi tới, khi thấy người ngồi quay lưng về phía mình liền cung kính quỳ rạp xuống đất, "Bẩm tông chủ! Thuộc hạ không phụ sự kỳ vọng của người, rốt cuộc cũng tra được!"
Nghe vậy, lưng của nam tử áo đen kia liền trở nên cứng ngắc, sau đó mạnh mẽ đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt nam nhân đang quỳ kia, "Nói mau"
Trong thanh âm của nam tử áo đen tràn đầy kích động cùng run rẩy, đến ngay cả bàn tay trong ống tay áo cũng nắm chặt, sợ rằng tin tức này không phải tin hắn muốn nghe.
Nam nhân quỳ trên mặt đất nghe vậy cũng mở miệng, "Bẩm tông chủ, mấy ngày gần đây, trên Lăng Thiên đại lục đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn, toàn bộ Lăng Thiên Đại Lục đều đã được Phong Mâu đế quốc thống nhất, mà đế hậu Phong Mâu - Tức Mặc U Tà đổi tên Lăng Thiên thành Thương Tà, cho nên lúc này đã không còn Lăng Thiên Đại Lục nữa mà là Thương Tà Đại Lục"
"Đế hậu Phong Mâu...Tức Mặc U Tà?", Ma Kiêu vô cùng nhạy bén bắt được trọng điểm, sau đó có chút nghi hoặc hỏi lại. Thì ra Phong Mâu thực sự đã đổi chủ, vậy Hỏa Uyển Hinh đang ở đâu?
"Hồi bẩm tông chủ, Tức Mặc U Tà cũng không phải người thường, là nữ tử vô cùng nổi tiếng ở Lăng Thiên Đại Lục, cùng với phu quân Liệt Hỏa Kình Thương là một đôi chim liền cánh, được xưng tụng là đế quân đế hậu xứng đôi nhất của Thương Tà Đại Lục", nam nhân quỳ trên mặt đất bẩm báo với Ma Kiêu khi nói đến hai cái tên Tức Mặc U Tà cùng Liệt Hỏa Kình Thương, trên mặt đều là vẻ sùng kính.
Mà vẻ sùng bái này cũng dễ dàng bị Ma Kiêu nhìn thấy, "Liệt Hỏa Kình Thương........"
Nhắc đến cái tên này, suy nghĩ của Ma Kiêu khó nén quay lại mười mấy năm trước, hắn lần đầu tới Lăng Thiên Đại Lục, khi đem U Tà giao cho Hỏa Uyển Hinh, hắn nhìn thấy bé trai lạnh lùng chín chắn không giống trẻ con kia, từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, hắn liền biết đứa bé này sau này chắc chắn sẽ không phải hạng người bình thường, vương hầu cũng không xứng nổi với hắn.
Đứa bé đó chính là con trai Hỏa Uyển Hinh, vậy có nghĩa Liệt Hỏa Kình Thương chính là con trai Hỏa Uyển Hinh. Ma Kiêu không thể kìm nén sự vui sướng trong lòng, nếu có được tin tức của Liệt Hỏa Kình Thương, vậy rất nhanh có thể tìm được Hỏa Uyển Hinh, đến lúc đó hắn có thể gặp được con gái hắn, gặp được con gái mười mấy năm chưa gặp kia.
Nghĩ tới con gái mình, trong lòng Ma Kiêu có phần tự trách, nhiều năm như vậy, kẻ làm cha như hắn cũng không ở bên nàng, không nhìn nàng trưởng thành, đây chính là tiếc nuối lớn nhất của hắn. (Bạch: Hừ hừ, Nếu k có chuyện tá thi hoàn hồn thì con gái lão chết lâu rồi, còn ở đó mà tiếc)
Nam nhân quỳ trên mặt đất kia nhìn thấy Ma Kiêu chìm vào suy nghĩ riêng cũng không nói tiếp, nhưng qua một lúc lâu, hắn có chút ngập ngừng mở miệng, "Tông chủ, thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm báo"
Lúc này Ma Kiêu mới hồi phục tinh thần, nói "Chuyện gì, nói"
"Tông chủ, đế quân Liệt Hỏa Kình Thương sau khi đại chiến chưa hề xuất hiện, còn đế hậu Tức Mặc U Tà sau khi thống nhất cả Lăng Thiên đại lục, ngày thứ hai liền cùng một đám người biến mất trong hoàng cung Phong Mâu, không ai biết nàng đi đâu"
Ma Kiêu nhíu nhíu mày kiếm, sau đó phất phất tay với nam nhân kia, ý bảo hắn có thể lui xuống, sau khi lĩnh mệnh, người kia liền cung kính lui xuống.
Ma Kiêu lập tức ngồi lại sau bàn, bàn tay gõ nhẹ trên bàn, bắt đầu yên lặng suy nghĩ.
Con gái, phụ thân nhất định sẽ tìm được con, bù đắp lại toàn bộ tình cảm mười mấy năm nay cho con.
Mà U Tà lúc này đang cùng bốn người Hồn Thiên, Hồn Ảnh đi vào bên trong Lưu Vân Vực, Vân Tông quả nhiên không hổ danh là thế lực mạnh nhất Di Thất Đại Lục, riêng Lưu Vân Vực này cũng đủ khiến người ta khen ngợi không dứt.
Toàn bộ cổ vực phồn hoa như gấm, dân chúng ai ai cũng đều mỉm cười, hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh, Lưu Vân Vực quả nhiên là nơi người Di Thất Đại Lục yêu thích nhất.
U Tà sau khi che mặt xuống xe ngựa cùng Hồn Thiên Hàn Mai vào trong tửu lâu, tuy rằng U Tà che mặt nhưng vẫn khiến cho đa số nam nhân đều quay đầu vọng tưởng.
"Các vị khách quan ăn cơm hay ở trọ?" ngay khi mấy người vừa bước vào tửu lâu liền được một tiểu nhị vô cùng nhiệt tình đón tiếp, tiểu nhị nhìn thấy quần áo trên người họ cũng đã hiểu rõ.
"Nhã gian", Hồn Thiên lập tức để một thỏi vàng vào trong tay tên tiểu nhị kia, tiểu nhị xoa xoa vàng trong tay rồi đưa U Tà vào nhã gian trên tầng hai.
Còn chưa chờ tiểu nhị mở miệng, Hồn Ảnh đã cướp lời, "Gần đây Lưu Vân Vực có chuyện lớn gì phát sinh không", giọng nói của Hồn Ảnh lạnh băng khiến tiểu nhị rùng mình một cái.
Tiểu nhị thấy hơi thở của họ cũng biết đây không phải người dễ chọc, lập tức lại nhìn vàng trong tay.
Nhìn đông nhìn tây một lúc mới cẩn thận nói, "Các vị khác quan chắc là từ xa tới, Lưu Vân Vực chúng ta gần đây quả thực có một chuyện lớn"
Nghe vậy, con ngươi màu hổ phách của U Tà chợt lóe, tiểu nhị kia lại tiếp tục, "Vân Tông của Lưu Vân Vực chúng ta tuyên bố ba ngày sau tổ chức một bữa tiệc, đến lúc đó, gia chủ tứ đại gia tộc đều tới, chuyện này khiến mọi người khi nghĩ tới đều cảm thấy kích động"
Tiểu nhị kia nói xong liền cười thành tiếng, trong mắt có chứa sự tự hào, giống như có thể ở trong Lưu Vân Vực làm tiểu nhị cũng là một việc vô cùng vui vẻ với hắn.
Đạm Cúc lập tức nói, "Vậy ngươi có biết vì sao lại có bữa tiếc nào không?"
Tiểu nhị có chút khó xử lắc đầu, "Khách quan đừng làm khó tiểu nhân, chuyện quan trọng như vậy làm sao một tiểu nhị như ta có thể biết được"
Nhìn thấy tiểu nhị kia rõ ràng không muốn nói, Hồn Thiên lại lấy ra hai thỏi vàng đưa cho hắn.
Tiểu nhị nhìn thấy vàng, sắc mặt có hơi do dự lập tức đem vàng cất vào rồi mới mở miệng, "Tiểu nhân nghe nói, Lưu Vân Vực tổ chức bữa tiệc này, kỳ thật chính là vì phu nhân sắp qua cửa của tông chủ Vân Tông"
Con ngươi màu hổ phách của U Tà co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia lệ khí.....Vân Thánh Thiên.....phu nhân sắp qua cửa..........
(*Vy Nhi: Sắp có trò hay để xem nha....Các vị khách quý mau bơi zô bơi zô a....:) )