Beta: ღ Vy Nhi ღ
U Tà nâng mắt nhìn lại, liền thấy được trong tay Thương Hải Minh Nguyệt là một phượng sai (mũ phượng), tinh xảo tuyệt luân, vừa nhìn liền biết đó là đồ vật bất phàm, lập tức U Tà nhíu mày nhìn về phía Thượng Hải Minh Nguyệt, không phải phượng sai này chính là vật mà Mộc Hoàn Hi cho nàng chứ?
Thương Hải Minh Nguyệt nhìn ánh mắt U Tà liền mở miệng nói, “Đúng vậy, đây chính là phượng sai, tìm được ở tẩm cung đế hậu ở di tích thượng cổ, chúng ta đều cảm thấy nó rất xứng với người, cho nên liền mang về.” Thương Hải Minh Nguyệt đưa phượng sai trong tay cho U Tà.
U Tà nhìn trâm phượng tinh xảo trong tay, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua viên minh châu trong miệng chim phượng, tròng mắt có chút thâm thúy, chẳng lẽ nàng xuyên đến Lăng Thiên đại lục chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?
"Rất xứng với ta?", U Tà nhìn Thương Hải Minh Nguyệt, sau lại nhìn phượng sai trong tay, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, hỏi.
"Đúng vậy, rất xứng với người, thật ra ta rất muốn nhìn thấy người đội nó!", Thương Hải Minh Nguyệt nhìn U Tà nói, ngữ khí có chút chờ mong. Phượng sai này quang hoa như vậy, nàng thật muốn xem đệ nhất mỹ nhân của Lăng Thiên đại lục đội nó sẽ có bộ dạng gì.
Nghe vậy biểu tình U Tà vẫn hờ hững như trước, sau đó ngón tay mảnh khảnh cầm phượng sai chậm rãi đội lên đầu, Thương Hải Minh Nguyệt nhìn chằm chằm, giống như muốn khắc sâu bộ dạng U Tà đội phượng sai.
Trong lúc nhất thời Thương Hải Minh Nguyệt liền dại ra, mà trùng hợp đúng lúc này Hồn Thiên cùng Hàn Mai trở về, cũng nhìn thấy được U Tà đội phượng sai, hai người không khỏi ngơ ngác nhìn, mà Hàn Mai nhìn bộ dạng U Tà đội Phượng sai có chút thất thần, không biết vì sao nàng cảm thấy phượng sai này chính là vì U Tà mà tạo ra, trừ bỏ U Tà, bất luận ai đội phượng sai này đều là vũ nhục.
Quần áo ngân y, tóc đen tung bay, chu sa giữa lông mày, phượng loan cửu thiên, tao nhã vạn thế.
Không bao lâu sau Thương Hải Minh Nguyệt liền hồi phục tinh thần, vỗ vỗ tay nói, "Quả nhiên rất xứng với người, xem ra ánh mắt mấy người chúng ta cũng không phải quá kém nga ", Thương Hải Minh Nguyệt vừa nói xong, Hàn Mai cũng không biết từ nơi nào kiếm được một chiếc gương đặt trước mặt U Tà.
U Tà cũng thản nhiên quét mắt nhìn mình trong gương, phượng sai này quả nhiên tinh mỹ, cùng nàng thực xứng đôi.
Thương Hải Minh Nguyệt nhìn bộ dạng lạnh nhạt xuất trần của U Tà, không khỏi sờ sờ chóp mũi, sau đó cầm hộp gấm trong tay đưa cho U Tà: “Này, đây là san hô tham, chỉ cần dùng nó với mấy vị dược liệu liền có thể giải được độc cửu tử nhất sinh.”
U Tà cũng không mở hộp gấm ra, liền đem hộp gấm đưa cho Hàn Mai, "Nhớ kỹ lời ta nói ", nói xong U Tà liền mang theo Hàn Mai cùng Hồn Thiên rời khỏi Vực chủ phủ.
Thương Hải Minh Nguyệt nhìn bóng dáng rời đi của U Tà lắc đầu cười cười, nữ tử này, quả nhiên là thế gian hiếm có. Sau đó Thương Hải Minh Nguyệt nhìn lên bầu trời, khé môi nhếch lên ý cười như có như không, thời tiết Lăng Thiên đại lục cũng nên thay đổi rồi.
"Vương phi, từ Phong Mâu truyền đến tin tức, chủ tử đã đi đến Hoa Tàn quốc", Hồn Thiên nhìn thân ảnh đạm bạc của U Tà ở phía trước, ngữ khí vô cùng kích động, tất nhiên suy nghĩ của Hồn Thiên cùng ba người Hồn Ảnh là giống nhau.
Nghe vậy cước bộ U Tà mới chậm lại, sau đó mở miệng nói : “ Đi Hoa Tàn” nói xong U Tà liền xoay người lên xe ngựa, mà Hồn Thiên và Hàn Mai liếc nhau, Vương phi đây là muốn hoài tử thượng chiến sao? Nhưng mà giờ phút này bọn họ cũng không kịp nghĩ gì nhiều, Hồn Thiên nhanh chóng đánh xe ngựa về phía Hoa Tàn quốc.
Dọc theo đường đi nhóm dân chúng đều thảo luận chuyện Phong Mâu đế quốc tiến công đánh Hoa Tàn, vô cùng náo nhiệt.
"Này, ngươi nghe nói chưa? Phong Mâu đế quốc tiến công đánh Hoa Tàn, xem ra kết cục của Hoa Tàn cũng sẽ giống Nguyệt Thần quốc thôi!"
"Sao lại không biết, nhưng mà phò mã Hoa Tàn không phải là kinh tài tuyệt diễm sao, lần này chắc sẽ ra trận. Hoa Tàn đem phò mã giấu kỹ như vậy, ngay cả ngày đại hôn cũng không nhìn thấy bóng dáng, cũng không biết là người như thế nào?"
"Ai biết được, bất quá chỉ cần kết cục Tuyết Phong chúng ta không giống Hoa Tàn cùng Nguyệt Thần là tốt rồi."
"Khẳng định sẽ không, thái tử và công chúa của chúng ta có quen biết đế quân và đế hậu Phong Mâu, sẽ không có chuyện như vậy đâu!"
"...", U Tà ngồi ở trong xe ngựa nghe thanh âm dân chúng nhỏ giọng bàn tán, mày liễu khẽ nhếch, phò mã?
Chạy năm ngày đường, ba người U Tà cũng đi tới biên cảnh của Hoa Tàn và Phong Mâu, quả nhiên sát khí phừng phừng, mà dân chúng xung quanh biên cảnh đã sớm di chuyển đến chỗ khác, giờ phút này biên cảnh một mảnh tiêu điều xơ xác, chỉ có một chiếc xe ngựa trên đường.
"Vương phi, chúng ta trực tiếp đi đến chỗ đóng quân của Phong Mâu sao?", Hồn Thiên đang đánh xe ngựa mở miệng hỏi U Tà.
Nghe vậy U Tà vén mành lên nhìn về phía chân trời, con ngươi chợt lóe nói: "Đi thôi "
Nói xong Hồn Thiên liền đánh xe ngựa đến chỗ đóng quân của Phong Mâu, dọc theo đường đi biểu tình vô cùng kích động, mấy ngày nay hắn chưa nhìn thấy chủ tử, cũng lâu rồi chưa động tay chân, ai, quả nhiên là ngứa tay!
Cho đến khi trời chạng vạng, rốt cục cũng đến nơi Phong Mâu đóng quân.
"Đứng lại, các ngươi là ai mà dám vào nơi đóng quân của quân đội!", Hồn Thiên đang muốn đánh xe vào thì bị tiểu binh trông coi bên ngoài ngăn cản, nghe vậy Hàn Mai cười ra tiếng, Hồn Thiên nghe thấy tiếng cười này liền đỏ mặt.
Hắn đường đường là hộ vệ bên người của đế quân Phong Mâu thế nhưng lại bị người ta cản ở nơi này, quả thực là buồn cười!
Đúng lúc này U Tà từ trong xe ngựa bước ra, binh lính thủ vệ kia nhìn thấy U Tà liền kinh ngạc há hốc mồm: “ Đế…Đế hậu! Thuộc hạ tham kiến đế hậu!” sau khi kinh ngạc qua đi, binh lính kia liền quỳ trên mặt đất cung kính dập đầu nói.
Thấy một màn như vậy Hồn Thiên không khỏi ngửa đầu nhìn trời, vì sao mỗi ngày hắn đều ở bên người chủ tử vậy mà lại có người không biết hắn, còn Vương phi đều ở trong Thương Khung điện, nhưng vừa đi ra ngoài, ai ai cũng biết? Đây là vì sao?
U Tà thản nhiên gật đầu nói : “ Đứng lên đi, đế quân ở đâu?”
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đế hậu mình sùng kính ở khoảng cách gần như vậy, binh lính kia vô cùng kích động, nghe thấy lời nói của U Tà liền nói : “ Đế hậu, ở bên này, thỉnh, thuộc hạ sẽ dẫn người đi đến doanh trướng của đế quân!”
Nghe vậy U Tà liền đi theo binh lính đó, còn Hàn Mai liền túm Hồn Thiên đang ở một bên ngẩn người đi theo U Tà.
Đi một hồi lâu mới đến doanh trướng có đèn đuốc sáng trưng, bên trong còn truyền ra không ít tiếng nghị luận, binh lính kia sùng kính nhìn U Tà, nói : “Đế hậu, đây là doanh trướng của đế quân, bởi vì chiến sự còn chưa bắt đầu, cho nên người đang cùng các đại tướng nghị luận, thuộc hạ cáo lui trước!”
Binh lính kia cung kính lui xuống, U Tà nhìn doanh trướng, sau đó đưa tay vén rèm lên, đi vào.
Vốn dĩ mọi người đang nghị luận phương pháp nhưng nghe thấy thanh âm vén rèm đều nhíu mày, ai lại có lá gan lớn như vậy, dám chen ngang nghị sự của bọn họ, quả thực là chán sống!
Chính Liệt Hỏa Kình Thương ngồi trên vị trí chủ thượng cũng nhíu mày, hơi thở quanh người liền lạnh băng, nhưng mà khi nhìn đến bóng người vừa vén màn trướng kia lên liền ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt hơi thở lạnh như băng liền biến mất.
Các vị đại tướng nhìn thấy U Tà đứng ở bên ngoài liền sửng sốt, sau đó toàn bộ cung kính quỳ rạp xuống đất: “Vi thần tham kiến đế hậu!” so sánh biểu tính nhíu mày vừa rồi, giống như là hai người khác biệt vậy.
U Tà nghe vậy chỉ thản nhiên gật đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững nói, "Đều đứng lên đi", nói xong liền bước về phía Liệt Hỏa Kình Thương đang dại ra, các đại tướng thấy vậy liền liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng lui xuống, trong lòng không ngừng hoan hô, đế hậu rốt cục cũng đã đến, mấy ngày này đế quân đều lạnh lùng như vậy làm cho bọn họ sợ hãi, bọn họ đều muốn trốn mà không được.
Đi tới bên người Liệt Hỏa Kình Thương, nhìn vẻ mặt vừa rồi mới lạnh lùng giờ lại ngây ngốc, khóe môi U Tà không khỏi cong lên, sau đó ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt lên đôi mày kiếm đang nhăn của Liệt Hỏa Kình Thương : “Như thế nào, thiếp đã trở về, chàng mất hứng?”
Trong thanh âm hỗn loạn của U Tà còn có một tia nghiền ngẫm, nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương mới hồi phục tinh thần, mạnh mẽ đứng dậy đem U Tà ôm vào trong lòng, động tác nhẹ nhàng vô cùng, giống như sợ làm U Tà bị thương, giờ phút này lưng Liệt Hỏa Kình Thương run run.
U Tà nhìn bộ dạng này của Liệt Hỏa Kình Thương, sau đó cánh tay cũng nhẹ nhàng ôm hắn, mở miệng nói : “ Thiếp đã trở về”
Nghe thanh âm U Tà, Liệt Hỏa Kình Thương mới cố gắng khắc chế cảm xúc của chính mình, buông U Tà ra sau đó nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhìn thấy U Tà không bị thương mới yên tâm, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút gầy, mày kiếm liền nhíu lại, nói: “Nàng gầy”
Hai tay U Tà cũng nhẹ nhàng sờ khuôn mặt tuấn mỹ của Liệt Hỏa Kình Thương, nói: “Chàng cũng gầy”
"Về sau không cho phép nàng rời xa ta lâu như vậy, làm cái gì đều phải có ta đi cùng. ", Liệt Hỏa Kình Thương lại đem U Tà gắt gao ôm ở trong lòng, ngữ khí có chút run run , mấy ngày nay hắn đều lo lắng đề phòng, nếu là trước kia sẽ không có chuyện như vậy, nhưng mà bây giờ Tà Nhi của hắn có đứa nhỏ, nếu xảy ra chuyện thì hắn biết làm sao bây giờ.
Nghe vậy tâm U Tà mềm nhũn, đầu chôn vào trong ngực Liệt Hỏa Kình Thương, thanh âm nhẹ nhàng nói : “Thực xin lỗi, lần này thiếp tự quyết định, sau này sẽ không.”
Liệt Hỏa Kình Thương liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán U Tà: “Ta không có trách nàng, chỉ là ta lo lắng cho nàng, mỗi ngày ta đều muốn nổi điên lên”
Nghe vậy U Tà càng vùi sâu đầu mình vào trong ngực Liệt Hỏa Kình Thương nói: “Thiếp biết, thiếp đều biết…”
Nhìn U Tà trong lòng mình giống như một con mèo nhỏ, Liệt Hỏa Kinh Thương bất đắc dĩ cười khổ, vốn dĩ hắn muốn khi nàng trở về sẽ dậy dỗ nàng một phen, nhưng nghe được thanh âm của nàng, nhìn nàng tựa vào trong lòng hắn như vậy, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, gì mà lo lắng, gì mà khẩn trương, sợ hãi đều bị hắn vứt lên chín tầng mây, có nàng ở bên cạnh là tốt rồi.
Sau đó U Tà lôi kéo Liệt Hỏa Kình Thương ngồi xuống, sau đó cầm bàn tay to khớp xương rõ ràng đặt lên bụng mình nói: “Chàng xem, có phải hay không nó lại lớn lên?”
Liệt Hỏa Kình Thương sờ sờ bụng U Tà, khóe môi cong lên: “Đúng vậy, nó lớn lên rồi”
Một đêm ấm áp hai người nói chuyện mấy ngày nay nhớ nhau thế nào.
Mà giờ phút này, ngự thư phòng Hoa Tàn quốc đang đại loạn, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
"Nữ hoàng bệ hạ, thần nghĩ Phong Mâu đế quốc xuất binh lần này chắc chắn sẽ nắm phần thắng, ta cần bàn bạc đối sách ứng chiến thật tốt", Liễu Phiêu Nhiên một thân triều phục cung kính mở miệng nói, trên mặt mang theo một chút sầu khổ, Phong Mâu đế quốc đột nhiên tiến quân, thật sự là làm cho người ta trở tay không kịp.
"Không, mẫu hoàng, giờ phút này Hoa Tàn chúng ta phải đại chiến với Phong Mâu mới tốt, nếu bây giờ chúng ta lùi bước thì sau này bọn họ sẽ đối xử như thế nào với con dân Hoa Tàn chúng ta?", giờ phút này Liệt Hỏa Vô Tình một thân quần áo hoa phục, khuôn mặt nghiêm nghị đứng ở bên cạnh Liễu Phiêu Nhiên.
Đại hôn cùng Hoa Nghê Thường chưa lâu thế nhưng liền gia nhập triều chính, có thể thấy được thủ đoạn của Liệt Hỏa Vô Tình dữ dội và đáng sợ như thế nào.
Nghe được lời nói của hai người, Hoa Thích lâm vào suy nghĩ sâu xa, ánh mắt mang theo lo âu, vốn dĩ thực lực của Phong Mâu đế quốc đã đứng đầu trong tứ quốc, bây giờ đã thu phục được Nguyệt Thần, thực lực liền tang lên gấp đôi.
Nếu nghe theo lời Liễu Phiêu Nhiên bàn bạc kỹ hơn, thì người bên ngoài lại xem đó là lùi bước, là sợ hãi. Còn nếu nghe theo lời của Liệt Hỏa Vô Tình cùng Phong Mâu đại chiến, tất nhiên sẽ không có phần thắng, bất luận làm theo cách nào nàng cũng thực xin lỗi dân chúng Hoa Tàn quốc.
Nghĩ đến đây Hoa Thích xoa xoa trán, tựa người vào ghế, trong nháy mawys khuôn mặt trông già đi không ít.
Sau đó Liệt Hỏa Vô Tình liền bỏ thêm chút dầu vào lửa: “Mẫu hoàng, ngày mai chúng ta liền tiến quân đánh Phong Mâu, làm cho bọn hắn trở tay không kịp, nếu không đợi Phong Mâu chỉnh đốn quân đội xong sẽ không chút lưu tình nào mà sát phạt Hoa Tàn, vậy thì lúc đó có thể sẽ mất nhiều hơn được!”
"Không thể được, nữ hoàng bệ hạ, nếu thật sự làm như vậy...", nghe vậy Liễu Phiêu Nhiêu vô cùng sợ hãi, mở miệng nói, nhưng mà còn chưa nói xong đã bị lời của Hoa Thích đánh gãy.
"Được, cứ như vậy mà làm! Chờ đợi không bằng bạo lực, cần gì phải đợi đến ngày mai, đêm nay liền tiến quân khiến cho Phong Mâu trở tay không kịp!" .Vốn dĩ Hoa Thích còn đang do dự, lại nghĩ Liệt Hỏa Vô Tình từng là đế quân Phong Mâu, như vậy đối với phương pháp tác chiến của Liệt Hỏa Kình Thương nhất định là hiểu rõ, liền dứt khoát đồng ý.
Đáng tiếc là Hoa Thích đã sai lầm rồi, tuy rằng Liệt Hỏa Vô Tình từng là đế quân Phong Mâu, nhưng suốt ngày hắn chỉ biết rượu chè mua vui, đối với quốc sự cùng chiến sự chưa bao giờ tham gia, do đó chúng triều thần liền coi Liệt Hỏa Kình Thương thành trụ cột quốc gia.
Cho dù Liệt Hỏa Vô Tình biết được phương pháp tác chiến của Liệt Hỏa Kình Thương thì sao, chỉ cần người cầm quân là Liệt Hỏa Kình Thương, vậy thì sẽ không có cơ hội thắng!
Liệt Hỏa Vô Tình thấy Hoa Thích đồng ý với ý kiến của hắn liền vui vẻ, tròng mắt xẹt qua một tia lãnh liệt cùng tàn nhẫn, Liệt Hỏa Kình Thương, vũ nhục thống khổ mấy năm nay ta liền đem trả cho ngươi, còn Tức Mặc U Tà, ta-Liệt Hỏa Vô Tình nhất định muốn rồi!
Đúng lúc này, Trầm Thanh Nhu đi tới bên ngoài ngự thư phòng, mở miệng nói : “Nữ hoàng bệ hạ, đêm nay ta cùng Vô Tình đi trước, tất nhiên sẽ làm cho quân đội Phong Mâu có đến mà không có về!”
Nguyên bản tâm tư vẫn có chút không kiên định, Hoa Thích nhìn thấy Trầm Thanh Nhu tự tin như vậy liền yên tâm, Trầm Thanh Nhu từng là thái hoàng thái hậu Phong Mâu, nàng cũng đã nghe qua thủ đoạn của nàng ta, có thể đem hoàng hậu khi đó kéo xuống còn mình lên làm thái hoàng thái hậu, thủ đoạn như vậy sao có thể khinh thường?
“Tốt, có ngươi đi theo, trẫm cũng yên tâm !”, Hoa Thích nhìn Trầm Thanh Nhu, sau đó nhẹ nhàng thở ra, thản nhiên mở miệng nói, ngữ khí cũng không giống như vừa rồi lo lắng cùng sầu khổ.
Không bao lâu Liệt Hỏa Vô Tình liền mang quân đi, chuẩn bị đêm khuya tấn công bất ngờ Phong Mâu, một đêm phong ba ác liệt thay đổi bất ngờ.
Ngay tại khi Liệt Hỏa Vô Tình đang chuẩn bị xuất quân, Hoa Nghê Thường liền đi tới, sắc mặt có chút lo lắng nhìn Liệt Hỏa Vô Tình: “Phu quân, tối nay chàng nhất định phải cẩn thận”
Nhìn bộ dạng của Hoa Nghê Thường, trong lòng Liệt Hỏa Vô Tình không khỏi cười lạnh, nhưng lại không biểu hiện ra trên mặt, mềm nhẹ nói: “Được, Thường Nhi yên tâm, đêm nay ta sẽ làm cho Liệt Hỏa Kình Thương táng thân ở biên cảnh!”
Nói xong Liệt Hỏa Vô Tình nhìn về phía mặt trăng đang vô cùng chói mắt, khóe miệng cong lên chứa nhiều âm mưu, mà Hoa Nghê Thường khi nghe thấy từ miệng Liệt Hỏa Vô Tình nói ra bốn chữ Liệt Hỏa Kình Thương liền sửng sốt, sau đó nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương ở Thiên Hải vực.
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân giống như điêu, hai tròng mắt lúc sắc thâm thúy mà sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi bạc mềm mại như nước, mỗi một bộ phận đều hoàn mỹ đến độ làm cho người ta hít thở không thông...
Liệt Hỏa Vô Tình nhìn bộ dạng của Hoa Nghê Thường liền biết ngay trong lòng nàng ta nghĩ cái gì, chán ghét liếc nhìn Hoa Nghê Thường một cái, thật là một nữ nhân dâm đãng, trước mặt phu quân là hắn còn nghĩ tới nam nhân khác?!
Liệt Hỏa Vô Tình không them để ý tới Hoa Nghê Thường, tiếp tục chỉnh đốn quân đội, Hoa Nghê Thường cũng hồi thần, mở miệng nói với Liệt Hỏa Vô Tính: “Liệt Hỏa Kình Thương là nhân vật trọng yếu như vậy, sao có thể trực tiếp giết chết chứ? Chàng phải mang về giao cho mẫu hoàng mới phải”
Trong thanh âm của Hoa Nghê Thường có chút vội vàng, sau dần liền bình ổn.
Nghe vậy cánh tay Liệt Hỏa Vô Tình đang chuẩn bị vũ khí liền dừng lại một chút, đưa lưng về phía Hoa Nghê Thường, tròng mắt hiện ra một chút sát khí cùng phẫn nộ, hai mắt có chút đỏ, nữ nhân này thực là dâm đãng, quả thực là đồi phong bại tục!
Liệt Hỏa Vô Tình lạnh lùng nói: “Mẫu hoàng có nói qua, mọi chuyện trên chiến trường ta toàn quyền xử lí!” sau đó không cho Hoa Nghê Thường cơ hội mở miệng nói, đối với binh lính phía dưới nói: “Xuất phát!”
Sau đó liền đi trước, mà Hoa Nghê Thường thấy Liệt Hỏa Vô Tình không để ý tới mình, vô cùng phẫn nộ dậm dậm chân, sau đó xoay người đi về phía tẩm cung của Hoa Thích.
Nàng mặc kệ, nàng nhất định phải có được nam nhân Liệt Hỏa Kình Thương này, đệ nhất mỹ nam của Lăng Thiên đại lục, là nam nhân mà tỷ tỷ của nàng - Hoa Lộng Ảnh điên cuồng mê luyến, nếu không đem được Liệt Hỏa Kình Thương vào hậu cung, nàng sẽ không từ bỏ ý đồ!
Mà Liệt Hỏa Vô Tình cùng Trầm Thanh Nhu cưỡi ngựa đi tít ở đằng trước, mà Liễu Phiêu Nhiên chau mày cưỡi ngựa đi ở đằng sau hai người.
"Tổ mẫu, ngươi xác định đêm nay Liệt Hỏa Kình Thương sẽ bị Phệ tâm cổ phát tác sao?", Liệt Hỏa Vô Tình nhìn nhìn mặt trăng, mở miệng hỏi Trầm Thanh Nhu đang lạnh nhạt đi bên cạnh.
Nghe vậy Trầm Thanh Nhu cũng ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, khóe miệng khẽ gợi lên nụ cười thâm trầm : “Đó là tất nhiên, Liệt Hỏa Kình Thương trúng Phệ tâm cổ, ta vẫn luôn đợi xem hắn những ngày này, mỗi lần hắn bị Phệ Tâm cổ phát tác ta liền cao hứng, ha ha ha, đêm nay cho hắn biết lợi hại!”
Liệt Hỏa Vô Tình ở một bên nghe lời nói có chút điên cuồng của Trầm Thanh Nhu , lung không khỏi run rẩy...
Đêm nay, nhất định máu chảy thành sông.