• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: ღ Vy Nhi ღ

Khi Ma Kiêu nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương thì sửng sốt, đồng thời cũng nghiệm chứng được ý nghĩ trong lòng, nam tử huyền y đang ở trước mặt hắn quả nhiên là đế quân Phong Mâu đế quốc của Thương Tà đại lục - Liệt Hỏa Kình Thương!

Nếu nói toàn bộ Thương Tà đại lục này có cái gì đó có thể khiến cho Ma Kiêu hắn phải chú ý, thì cũng chỉ có Phong Mâu đế quân cùng Phong Mâu đế hậu. Những năm gần đây hắn vì muốn tìm kiếm Hỏa Uyển Hinh để tìm được nữ nhi của mình mà đã đem rất nhiều tinh lực đặt ở Thương Tà đại lục, nhưng cũng không có gì đáng cho hắn phải chú ý.

Cho đến vài năm trước hắn nghe ám vệ bẩm báo, phế vật của Trấn quốc đại tướng quân Nguyệt Thần phải gả cho Chiến thần Nhiếp Chính Vương tiếng tăm lừng lẫy của Phong Mâu, nhất thời cảm thấy thú vị. Lúc đó hắn mới chỉ thoáng chú ý một phen, không nghĩ tới đôi vợ chồng này ngày sau lại liên tiếp khiến cho hắn cảm thấy phi thường kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền cảm thấy thì ra phiến đại lục này cũng có chút ý tứ .

Nhiều năm như vậy, hắn bởi vì sốt ruột tìm con, cho nên chỉ lo tập trung ánh mắt lên người Hỏa Uyển Hinh, cũng không đi suy nghĩ sâu xa về con trai của nàng - Liệt Hỏa Kình Thương. Hiện tại hắn biết Hỏa Uyển Hinh đã cùng Phong Mâu đế hậu - Tức Mặc U Tà rời khỏi Phong Mâu đế quốc, lại gặp được Liệt Hỏa Kình Thương, như vậy Ma Kiêu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có để hỏi ra tung tích của Hỏa Uyển Hinh.

Ma Kiêu lập tức nói, "Ngươi có biết mẫu hậu của ngươi sau khi rời khỏi Phong Mâu đế quốc sẽ đi nơi nào? !"

Nghe vậy cặp mắt xanh biếc của Liệt Hỏa Kình Thương nhất thời rùng mình, cũng lập tức lạnh lùng nói, "Ngươi vì sao lại biết mẫu hậu của ta đã rời khỏi Phong Mâu? Ngươi là người nào của Di Thất đại lục, sao lại chú ý đến động tĩnh nơi này như vậy? !"

Hai tròng mắt Liệt Hỏa Kình Thương lạnh lùng nhìn Ma Kiêu, cảm thấy suy tư, nam nhân này quanh thân khí chất bất phàm, toàn thân lại che giấu hơi thở cường giả, như vậy ở Di Thất đại lục cũng là một nhân vật không thể khinh thường, chỉ là vì sao hắn ta lại chú ý đến... Thương Tà đại lục cùng mẫu hậu của hắn? !

Nghĩ đến bốn chữ Thương Tà đại lục này, trái tim Liệt Hỏa Kình Thương lại không nhịn được đau đớn, Tà Nhi...

Ma Kiêu nghe thấy Liệt Hỏa Kình Thương nói vậy thì sửng sốt, lập tức cười to nói, "Ngươi lạnh lùng như thế làm gì, nói đúng ra ngươi còn phải kêu ta một tiếng thúc phụ đấy. Thật không nghĩ tới, trước đây ngươi còn nhỏ đã thâm trầm như thế, sau khi lớn lên thế nhưng lại càng sâu sa, thật sự làm cho người ta nhìn không thấu, ha ha ha!"

Liệt Hỏa Kình Thương đang nghe được lời nói của Ma Kiêu thì hơi nhăn mày lại, sau đó nhìn về phía Ma Kiêu, cẩn thận hồi tưởng lại xem chính mình khi nào đã gặp qua một người như vậy, nghĩ nghĩ một lát liền có một đoạn kí ức ngắn ngủi hiện lên trong đầu.

Nam tử hắc y hai tay ôm một nữ oa nhi, nam nhân nổi bật bất phàm như thế hắn tự nhiên là có chút ấn tượng, giờ phút này ngẫm lại quả nhiên là cùng với nam tử trước mặt này có chút liên hệ...

"Là ngươi!", Liệt Hỏa Kình Thương nghĩ đến tận đó, con ngươi lục sắc co rụt lại, mở miệng khẳng định.

Nếu hắn chính là nam nhân đã ôm Tà Nhi giao cho mẫu hậu kia... Như vậy hắn cũng là...

Nghĩ vậy, hơi thở lạnh lẽo quanh thân Liệt Hỏa Kình Thương dần dần tiêu tán đi một chút, Ma Kiêu nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương đột nhiên phát sinh biến hóa lại không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cho dù hắn nhận ra hắn là người trước kia, cũng không đến mức như vậy chứ?

Nhưng mà lúc này Ma Kiêu cũng không kịp nghĩ nhiều, lại nói, "Đúng vậy, là ta. Cho nên ta nghĩ ngươi cũng biết vì sao ta muốn biết tung tích của mẫu hậu ngươi! Không lâu trước đây, ám vệ mà ta phái tới Thương Tà đại lục đã bẩm báo lại, mẫu hậu cùng phu nhân của ngươi đã rời khỏi Phong Mâu đế quốc, nhưng mà rốt cuộc lại không biết bọn họ đi hướng nào, cho nên hiện tại ta gặp ngươi rồi, ngươi liền nói hết những điều ngươi biết cho ta đi" .

Nghe vậy Liệt Hỏa Kình Thương cũng không lập tức mở miệng, mà cau mày kiếm, ánh mắt lại phiêu về hướng Phong Mâu. Nếu như mẫu hậu cùng Tà Nhi đã rời khỏi Thương Tà đại lục, như vậy nàng tất nhiên sẽ đi đến Di Thất đại lục!

Như vậy, y theo tính tình của nàng, chỉ sợ Di Thất đại lục rất nhanh sẽ đại loạn!

Nghĩ đến đây Liệt Hỏa Kình Thương liền lắc mình một cái rời khỏi nơi này, chỉ lưu lại một câu, "Theo ta đến Phong Mâu!"

Nghe vậy, đáy mắt Ma Kiêu chợt lóe, đi Phong Mâu? Nếu hắn đã nói vậy, vậy thì tất nhiên hắn sẽ biết Hỏa Uyển Hinh đi nơi nào? Nghĩ đến đây Ma Kiêu cũng theo sát sau, hai đạo ánh sáng nhất thời lóe lên hướng về phía hoàng cung Phong Mâu!

Chỉ trong giây lát thân ảnh hai người đã dừng lại ở Thương Khung điện, cùng lúc đó một con Thanh Loan thật lớn cũng xuất hiện ở trước mặt hai người, Thanh Loan kia quay đầu nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, sau đó lại hướng về phía chân trời thét dài một tiếng...

Khi Ma Kiêu nhìn thấy Thanh Loan kia đồng tử lập tức co rụt lại, cư nhiên lại là Thanh Loan hiếm thấy.... Mọi người đều biết trên thế giới này không có Phượng Hoàng, cho nên Loan điểu liền trở thành loại vật đại biểu cho Phượng Hoàng, mà tôn quý nhất, hiếm thấy nhất lại chính là loài Thanh Loan điểu...

Tuy hắn là tông chủ Đệ nhất tông phái Tà tông của Di Thất đại lục, nhưng từ trước đến nay đây cũng chính là lần đầu tiên thật sự gặp được Thanh Loan! Lập tức Ma Kiêu liền tán thưởng nói, "Thật sự là không ngờ được, linh vật cao ngạo giống như Thanh Loan kia thế nhưng cũng có thể bị Phong Mâu ngươi thu phục, quả nhiên là không phải đế quốc tầm thường!"

Nghe vậy đôi đồng tử lục sắc của Liệt Hỏa Kình Thương dần dần trở nên phá lệ thâm thúy, lập tức phiêu miểu mở miệng nói, "Thanh Loan này là thê tử của ta thu phục, nàng vốn rất có duyên với linh vật, thần vật như Phượng hỏa thần hồ cũng cam tâm tình nguyện nhận nàng làm chủ" .

Nghe Liệt Hỏa Kình Thương nói vậy, nhất thời Ma Kiêu cảm thấy rung động, lập tức càng cảm thấy hứng thú với vị Phong Mâu đế hậu này. Một nữ tử phong hoa tuyệt đại lại nguyện ý che dấu hào quang của chính mình, lại còn có thể thu phục Phượng huyết thần hồ cùng Thanh Loan thần điểu, nữ tử như vậy nếu như không gặp mặt một lần quả thật là uổng một kiếp sống a!

Mà bốn người Hồn Lăng, Thanh Lan, Hồn Trạch cùng Nhã Trúc vốn đang ở bên trong Thương Khung điện, nghe thấy Thanh Loan gào thét như vậy con ngươi chợt lóe. Thanh Loan là loài có linh tính, nếu không gặp phải sự tình quan trọng gì, tuyệt đối sẽ không như vậy.

Nghĩ đến đây bốn người liền rất nhanh lắc mình rời khỏi đại điện, đi về nơi phát ra tiếng thét kia của Thanh Loan.

Ngay khi mấy người vừa mới tới nơi này, liền thấy được một thân ảnh chói mắt đến mức có thể cùng nhật nguyệt tranh huy, nhất thời hai mắt Hồn Lăng cùng Hồn Trạch mở to, tràn đầy không dám tin quỳ rạp xuống đất nói, "Chủ... Chủ tử!"

Nhìn nam nhân kia so với dĩ vãng càng thêm chói mắt, Thanh Lan cùng Nhã Trúc cũng nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy kích động xen lẫn ý cười, cô gia đã trở lại, người thật sự đã trở lại! Nếu như tiểu thư nhìn thấy tất nhiên sẽ rất cao hứng!

Nghe thấy thanh âm Hồn Lăng cùng Hồn Trạch, Liệt Hỏa Kình Thương mới thản nhiên gật gật đầu, lập tức vẫy vẫy tay nói, "Đứng lên đi, đi theo ta", dứt lời thân ảnh đã biến mất trước mắt mọi người. Ma Kiêu nhìn bốn người Hồn Lăng, Thanh Lan ngơ ngác ngây ngốc trước mặt, không khỏi cười ha ha.

Lập tức cũng chậm rãi đi theo Liệt Hỏa Kình Thương vào Thương Khung điện, lúc này mấy người Hồn Lăng mới bị Ma Kiêu thức tỉnh, nhất thời trước mắt hoảng sợ cùng khiếp sợ. Như thế nào sau khi chủ tử trở về từ Táng Hồn nhai, công lực lại tăng lên nhiều như vậy, làm cho bọn họ không muốn sợ hãi than cũng không được a! Quả nhiên là chủ tử, cho dù là nguy nan, cũng có thể biến nguy nan thành kỳ ngộ!

Sau đó mấy người cũng không kịp nghĩ nhiều, đi theo Liệt Hỏa Kình Thương cùng Ma Kiêu vào trong Thương Khung điện.

Lúc này hai người đã sớm ngồi xuống, nhìn bốn người Hồn Lăng, Thanh Lan, Liệt Hỏa Kình Thương liền nói, "Đem những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày ta không ở đây tất cả đều nói cho ta biết, một chữ cũng không được bó sót!"

Nghe vậy một hàng bốn người Hồn Lăng, Hồn Trạch đều liếc nhìn nhau một cái, sau đó liền lên tiếng, "Dạ, chủ tử!"

Mấy người liền kể lại hết những chuyện đã xảy ra sau khi Liệt Hỏa Kình Thương rơi xuống Táng Hồn nhai, một chữ cũng không bỏ qua.

Khi mấy người đang muốn cố ý đem tình huống của U Tà giản lược đi, Liệt Hỏa Kình Thương lại lãnh liệt mở miệng, "Nhất là toàn bộ những chuyện liên quan đến Tà Nhi, một chữ cũng không được bỏ sót!Nếu các ngươi dám ít đi nửa chữ,sau này liền không cần đi theo ta nữa!"

Nghe được lời nói không chút lưu tình của Liệt Hỏa Kình Thương, nhất thời mấy người đều lưng cứng đờ rùng mình một cái, lập tức đành phải đem hết thảy mọi chuyện đều tường thuật lại không dám mảy may bớt xén, khi mọi người nói xong tình huống của U Tà, quanh thân Liệt Hỏa Kình Thương cũng bị vây kín một tầng tự trách cùng bi thương nồng đậm...

Tóc đen thành tuyết, oánh lệ thành huyết, rốt cuộc là tình cảm sâu đậm đến mức nào mới có thể như thế.

Nghĩ đến U Tà suy sụp quỳ rạp xuống vách đá, thê lương rống lên, thanh âm thống khổ không gì kể siết đó lại vọng lại bên tai Liệt Hỏa Kình Thương, tháng sáu tuyết bay, điều này kêu hắn như thế nào có thể không đau đớn được chứ!

Ma Kiêu nhìn thoáng qua Liệt Hỏa Kình Thương, nhất thời cảm thấy nam nhân này tuy rằng tung hoành thiên hạ, ngàn vạn tao nhã, nhưng ba ngàn nhược thủy cũng chỉ nguyện chọn một, hắn thưởng thức! Bất quá nữ tử thâm tình đối với hắn như vậy, cũng đáng để hắn hảo hảo đối đãi.

Lập tức Ma Kiêu lại nhìn về phía mấy người Hồn Lăng tiếp tục hỏi, "Vậy mấy người các ngươi có biết Hỏa Uyển Hinh cùng Phong Mâu đế hậu đã đi đâu? !"

Nghe vậy bốn người Hồn Lăng, Thanh Lan nhìn về phía Liệt Hỏa Kình Thương, thấy hắn lúc này suy nghĩ vẫn chưa quay lại, liền thở dài, Hồn Lăng liền nói với Ma Kiêu, "Phu nhân cùng Vương phi đã đi đến Di Thất đại lục, nghe nói nương của Vương phi bị giam giữ ở Vân tông!"

Khi Ma Kiêu nghe đến hai chữ "Vân tông" thì khí tức lập tức lạnh lùng, lại nghĩ đến lời nói của bọn họ thì sửng sốt, "Mẫu thân của Vương phi các ngươi bị giam giữ ở Vân tông? Nàng không phải là nữ nhi của Trấn quốc đại tướng quân Nguyệt Thần quốc ở Thương Tà đại lục sao? Như thế nào mẫu thân lại bị giam giữ trong Vân tông ở Di Thất đại lục? !"

Nghe được lời nói của Ma Kiêu, bốn người Hồn Lăng, Hồn Trạch còn không kịp mở miệng, thanh âm lạnh lùng của Liệt Hỏa Kình Thương đã truyền đến, "Thê tử của ta, Tức Mặc U Tà cũng không phải là người của Thương Tà đại lục, mẫu thân của nàng tên là... Thủy Linh Lung" .

Liệt Hỏa Kình Thương vừa dứt lời, mọi người lập tức sâu sắc cảm nhận được đại biến, khi Ma Kiêu nghe đến ba chữ Thủy Linh Lung này, hơi thở xa cách tựa như xa xôi ngàn dặm lập tức biến đổi, hiện lên một tia nhu tình.

Ma Kiêu cũng không mở miệng ngay, mà là hít vào một hơi thật sâu, ngữ khí có chút run run hỏi, "Ngươi nói .... là thật chứ? !". Tuy rằng Ma Kiêu giờ phút này đã cố gắng áp chế tình cảm phát ra từ sâu trong nội tâm kia, nhưng mà gân xanh nổi lên trên mu bàn tay siết chặt kia cũng khiến cho người ta hiểu được trong lòng hắn hiện tại rất không bình tĩnh.

"Ta cũng không có lý do để lừa gạt ngươi", Liệt Hỏa Kình Thương nhìn thấy bộ dạng này của Ma Kiêu, ngữ khí cũng không còn lạnh lùng như trước, mà là mang theo một tia thở dài nói.

Hắn vốn dĩ rất là tức giận Ma Kiêu, thân là phụ thân, lại đem nữ nhi của chính mình đến phiến đại lục này mười mấy năm không ngó ngàng đến nàng, tuy rằng hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng cũng đã làm cho Tà Nhi của hắn phải chịu khổ nhiều năm như vậy!

Nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của Ma Kiêu, Liệt Hỏa Kình Thương đột nhiên có chút cảm khái. Suy cho cũng bất quá cũng chỉ vì một chữ tình, cho dù là người lãnh tâm lãnh tình nhất trong thiên hạ khi đối mặt với chữ tình này, cũng đều trở nên không giống chính mình nữa, ví như Ma Kiêu, cũng ví như hắn.

Ma Kiêu nghe được lời nói của Liệt Hỏa Kình Thương, sau đó hai tròng mắt có chút hồng, lập tức bình tĩnh nói, "Nói như vậy, thê tử của ta, Thủy Linh Lung bị giam cầm ở Vân tông, mà nữ nhi của ta hiện tại đã tới Di Thất đại lục? !"

Tuy rằng ngữ khí của Ma Kiêu rất là bình tĩnh, nhưng nếu như lắng nghe, tất cả mọi người đều có thể nghe ra, trong sự bình tĩnh kia chính là một cái mãnh liệt không bình tĩnh, giống như một đám lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng Ma Kiêu.

Mười mấy năm trước, hắn đem nữ nhi đưa đến tay Hỏa Uyển Hinh, sau đó rất nhanh liền về tới Di Thất đại lục, nhưng lại nhân được đến tin tức đích nữ Thủy gia - Thủy Linh Lung bởi vì cùng ma đầu bỏ trốn, cho nên đã bị gia chủ Thủy gia bí mật xử tử!

Sau khi biết được tin tức này, hắn vốn không tin, nhưng tìm khắp toàn bộ Di Thất đại lục cũng đều không có một tia manh mối của Thủy Linh Lung. Nhất thời trong cơn giận dữ hắn đã chạy đến Thủy gia, điên cuồng chém giết hết hơn một ngàn ám vệ của Thủy gia xong mới rời đi. Vốn dĩ hắn nghĩ cùng Thủy gia đồng quy vu tận, đáng tiếc lại nghĩ tới nữ nhi của chính mình... nữ nhi mới sinh ra không bao lâu kia......

Sau đó hắn bị trọng thương, hơn nữa mất đi Thủy Linh Lung, bi thương quá độ mà mê man rất lâu. Sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất mà hắn làm đó là phái người đi đến Phong Mâu đế quốc ở Lăng Thiên đại lục đón nữ nhi của mình trở về, đáng tiếc lại nhận được tin tức... Phong Mâu đế hậu Hỏa Uyển Hinh đã chết!

Nhất thời hắn giống như bị sét đánh ngang tai, thê tử của hắn đã chết, nữ nhi hắn cũng mất tích.

Tuy rằng như thế, nhưng hắn vẫn kiên quyết phái người đóng tại Lăng Thiên đại lục, bất luận là nữ nhi của mình còn sống hay đã chết cũng đều phải tìm cho bằng được! Trong thân thể nữ nhi chảy dòng máu của Ma Kiêu hắn, tất nhiên sẽ là người phi thường, huyết thống của Ma gia cũng không giống với thường dân, phàm là người của Ma gia, bất luận là nam hay nữ, cuộc đời này cũng chỉ có thể sinh duy nhất một hài tử.

Hơn nữa trên người của những đứa trẻ được sinh ra đều có ấn ký đặc thù của Ma gia - Hoa hình huyết nhớ (vết bớt hình hoa)! Cho nên hắn cũng không lo lắng sẽ nhận sai nữ nhi của mình, bởi vì ấn ký kia bất luận như thế nào cũng không xóa đi được, càng không vì lớn lên mà phai mờ đi!

Nhưng là, đã nhiều năm như vậy trôi qua, bất luận thiệt giả, bất luận sinh tử, hắn vẫn chưa từng tìm được một tia tin tức của nữ nhi. Nhưng hắn vẫn vững lòng tin rằng, nữ nhi của hắn làm sao có thể yếu ớt mà chết đi như vậy. Hắn cùng Thủy Linh Lung đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, nữ nhi của bọn họ tất nhiên sẽ là một nữ nhân kiêu ngạo đủ để lay động thiên địa!

Khi Hồn Lăng nghe thấy Ma Kiêu cùng Liệt Hỏa Kình Thương nói chuyện liền phục hồi tinh thần lại, lập tức ngây ngốc nhìn về phía Ma Kiêu, thì ra nam nhân này chính là phụ thân của Vương phi nhà mình!

Thanh Lan cũng liền mở miệng nói, "Dạ, tiểu thư nhà ta cùng phu nhân đã đi đến Di Thất đại lục, nàng dặn mấy người chúng ta ở lại chờ cô gia, nếu như hai năm sau cô gia vẫn không trở về, chúng ta đây cũng có thể đi đến Di Thất đại lục tìm nàng!"

Nghe được lời Thanh Lan nói, Ma Kiêu lập tức liếc nhìn Liệt Hỏa Kình Thương một cái, Liệt Hỏa Kình Thương lại nói, "Chúng ta lập tức khởi hành đến Di Thất đại lục!"

Nghe vậy bốn người Hồn Lăng, Thanh Lan, Hồn Trạch, Nhã Trúc đều mừng rỡ, vốn dĩ bọn họ nghĩ phải chờ thật lâu mới có thể đi đến Di Thất đại lục, thật không ngờ chủ tử lại trở lại trong thời gian ngắn như vậy! Ha ha ha, nếu như Vương phi ở Di Thất đại lục thấy được chủ tử khẳng định sẽ thật cao hứng !

Nghĩ vậy, mấy người lại hoảng hốt nhớ tới bộ dạng của U Tà ở Táng Hồn nhai, trong lòng không khỏi tràn đầy đau lòng, nhưng khi nhìn thấy Liệt Hỏa Kình Thương bình an trở về, giờ phút này cũng sẽ đi đến Di Thất đại lục, mấy người lại cao hứng không thôi. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đều cảm thấy Liệt Hỏa Kình Thương cùng Tức Mặc U Tà bất luận là xảy ra sự tình gì, đều sẽ có ngày gặp lại! Bọn họ rất tin tưởng vững chắc như vậy!

Di Thất đại Lục, Vân tông thịnh yến.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn U Tà dưới ánh trăng, nàng đứng đó tựa như thần cũng như ma, làm cho người ta phân biệt không rõ thật giả.

Vân Thánh Thiên nhìn nét mặt hờ hững tĩnh lặng của U Tà, không khỏi cảm thấy bốc lên giận dữ, hắn làm tông chủ Vân tông nhiều năm như vậy, thế nhưng nội lực võ công còn không bằng một cái tiểu nha đầu không đầy hai mươi tuổi đầu! Quả thực là thiên đại sỉ nhục!

Nghĩ đến đây Vân Thánh Thiên giận dữ hét lên, "Vân tông ám vệ nghe lệnh! Bắt nàng ta lại cho ta!"

Vừa dứt lời, xung quanh vốn đang yên tĩnh lập tức ồn ào một trận, không bao lâu sau, mấy trăm đạo hơi thở mạnh mẽ đã gào thét mà đến, từng trận xé gió vang vọng ở bên tai mọi người.

Đúng lúc này gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia cũng động, nháy mắt đã đi tới bên cạnh U Tà, mà Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan liếc nhau, sau đó cấp tốc đưa Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh đến bên đó.

Gia chủ Hỏa gia bỗng cười to ra tiếng, "Ha ha ha! Di Thất đại lục này yên lặng hơn mười năm nay rồi, cũng nên náo nhiệt một phen, Vân tông đứng ở vị trí Đệ nhất tông phái của Di Thất đại lục cũng đủ lâu rồi!"

Gia chủ Hỏa gia vốn là người tính tình táo bạo, sau khi Vân tông thượng vị ông liền không vui, tuy rằng Vân tông là tông phái luôn được mọi người trong thiên hạ khen ngợi, đáng tiếc tác phong làm việc lại không xứng với đại danh, thậm chí còn làm ra một ít chuyện vụng trộm!

Ông thân là gia chủ của một trong tứ địa gia tộc của Di Thất đại lục, đối với những chuyện như vậy tự nhiên là không vui, nhưng mà Vân tông bày trò như thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến ông. Nếu thế nhân đã nguyện ý tin tưởng Vân tông, vậy thì Hỏa gia của ông đương nhiên cũng không thể nói gì hơn.

Cho nên nhiều năm như vậy qua đi, Vân tông cứ mặc nhiên làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí, bị Hỏa gia phát hiện, gia chủ Hỏa gia cũng chưa bao giờ nói gì, gia chủ Mộc gia cũng thế.

Nhưng mà hôm nay, Vân tông lại dám xuống tay với tôn tức của Hỏa Nhiên này, nếu đã vậy thì đừng trách ông đem chuyện này nháo thành lớn lên!

Gia chủ Hỏa gia nói xong, gia chủ Mộc gia cũng nhanh chóng tiếp lời, "Đường đường là Đệ nhất tông phái của Di Thất đại lục, cư nhiên lại lấy ám vệ ra động thủ với một nha đầu đang hoài đứa nhỏ, quả thực là khiến thiên hạ chê cười! Ta như thế nào lại không biết Vân tông cũng giở trò bỉ ổi như thế? Chớ không phải là xem người trong thiên hạ đều mù hết rồi sao? !"

Gia chủ Mộc gia cùng gia chủ Hỏa gia bình thường đều thẳng thắn, giờ phút này nhìn thấy Vân Thánh Thiên kêu ám vệ ra đối phó U Tà, đương nhiên hết sức mất hứng, lập tức cũng không hề băn khoăn cái gì, mở miệng nói chuyện không chút khách khí.

Vân Thánh Thiên nhìn bộ dạng gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia nhất thời giận dữ nói, "Hai người các ngươi quả thực là lớn mật! Chẳng lẽ không sợ sẽ có kết cục giống như Tà tông năm đó sao? Đối nghịch với Vân tông, bản tông chủ tuyệt đối sẽ không ta cho các ngươi!"

Vân Thánh Thiên lúc này cũng bị ép đến nóng nảy. Vốn dĩ hôm nay hắn muốn quang minh chính đại cưới Thủy Linh Lung vào Vân tông, thật không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy. Nữ nhi của Thủy Linh Lung chẳng những không chết, còn trở thành tôn tức của gia chủ Hỏa gia!

Nếu như có hai nhà Hỏa - Mộc hiệp trợ, như vậy hôm nay Vân tông muốn bắt được nữ tử lớn gan cuồng vọng kia sẽ thực khó khăn, quan trọng hơn chính là nữ tử một chút cũng không để hắn vào mắt kia cư nhiên lại là nữ nhi của Ma Kiêu!

Hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi của Ma Kiêu khiêu khích hắn như vậy? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Nghĩ đến đây, đáy mắt Vân Thánh Thiên càng phát ra ngoan lệ, mà gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia nghe Vân Thánh Thiên nói, sau đó liếc nhìn nhau một cái, lập tức cười ha ha, phảng phất còn nghe được sự khinh thường trong đó.

"Ha ha ha, Vân tông chủ, Hỏa Nhiên ta làm gia chủ cả đời, xưng ngươi một tiếng tông chủ, bất quá cũng là cho Vân tông ngươi một chút mặt mũi mà thôi, chớ không phải là ngươi thật sự cho rằng Hỏa gia ta sợ ngươi đấy chứ? !", nói đến đây gia chủ Hỏa gia cũng có chút nổi giận.

Cả đời Hỏa Nhiên ông làm gia chủ Hỏa gia, cho tới bây giờ ở nơi nào cũng được người ta sùng kính cùng sợ hãi? Hôm nay như thế nào lại bị một cái tiểu bối Vân tông uy hiếp như vậy được? ! Quả thực là buồn cười đến cực điểm!

Còn gia chủ Mộc gia nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống nói, "Không biết lớn nhỏ! Tuyệt đối sẽ không tha cho chúng ta, ha ha ha, bổn gia chủ đến giờ cũng chưa từng nghe qua chuyện nào buồn cười như thế, hừ, ngay cả cha ngươi cũng không dám nói chuyện với chúng ta như vậy! Ngươi lấy tư cách gì chứ? !"

Mọi người xung quanh nghe vậy đều yên lặng thầm gật đầu trong lòng. Đúng vậy, tuy rằng Vân Thánh Thiên hiện giờ thân là tông chủ Vân tông, nhưng mà Vân tông năm đó cũng không phải cường đại như bây giờ. Còn nhớ tông chủ Vân tông cùng gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia đều là cùng trang lứa, đều có địa vị hơn người, vậy mà cũng không dám nói ra những lời mất tình cảm như thế, huống hồ Vân Thánh Thiên chỉ là tiểu bối? !

Lúc này Hỏa Liễn Túy cũng lắc lắc cây quạt không biết đã xuất hiện trên tay từ lúc nào, nheo lại đôi mắt hẹp dài, lạnh lùng nói, "Ngươi nói ra như vậy cũng không sợ người trong thiên hạ cười ngươi đến rụng răng hàm sao?! Ngươi chẳng lẽ không nhớ vì sao Tà tông lại thua? !", thanh âm Hỏa Liễn Túy lạnh băng, mà trong cái lạnh băng kia lại mang theo một chút trào phúng không thể che dấu.

Mộc Thương Lan ở bên cạnh nghe được Hỏa Liễn Túy nói vậy cũng lập tức nói theo, "Ha ha ha, hắn có thể là không nhớ rõ, không bằng ta vì hắn ôn lại một chút chuyện cũ như thế nào? Năm đó nếu không phải tứ đại gia tộc đối kháng với Tà tông trước, làm suy yếu thế lực của Tà tông, Vân tông lại thừa cơ đánh lén, nếu không Tà tông làm sao có thể thua? !"

Giờ phút này trong mắt Mộc Thương Lan cũng tràn đầy trào phúng nhìn Vân Thánh Thiên, mà trong thanh âm lại xen lẫn một tia sùng bái. Lúc trước Tà tông thật sự quá lợi hại, nếu như có thể, hắn thật sự muốn gia nhập Tà tông a!

"Ngươi! Các ngươi...!", Vân Thánh Thiên nghe Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan kẻ xướng người hoạ, sau đó tức giận sắc mặt xanh mét, nhưng mà nói cũng chưa kịp nói hết đã lại là bị thanh âm của Hỏa Liễn Túy đánh gãy.

Hỏa Liễn Túy giống như hiểu ý của Mộc Thương Lan, quơ quơ cây quạt trong tay rồi nói, "Nếu không phải hiện tại Tà tông ẩn nấp, bản thiểu chủ thật sự còn muốn mang theo mọi người của Hỏa gia đến nương tựa Tà tông nữa, aizzz..." .

Nghe vậy Mộc Thương Lan liền tán thưởng nói, "Quả nhiên là một ý tưởng hay, bản thiểu chủ mới vừa rồi cũng nghĩ như vậy, ha ha ha!" (*Vy Nhi: hai người đây là kẻ tung người hứng, hợp ý quá mà... :) )

Gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia nghe vậy liếc nhau, lập tức cũng cười ha ha lên, hai cái xú tiểu tử này, nói chuyện chính sự vậy mà lại bày ra bộ dạng như vậy, bất quá năm đó Tà tông quả thật là cường đại hơn so với Vân tông không biết bao nhiêu lần.

"Mẫu thân, nếu hai tên tiểu tử kia đã muốn gia nhập Tà tông như vậy, chi bằng đợi phụ thân trở về, người liền nói với phụ thân, như thế nào? !", đúng lúc này, U Tà cũng mở miệng, thanh âm tuy rằng trong trẻo mà lạnh lùng, hờ hững, nhưng trong đó lại xen lẫn một tia nghiền ngẫm.

Khi nghe thấy U Tà nói vậy, Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan lại đồng thời quay đầu nhìn về phía Thủy Linh Lung, kia ý tứ rõ ràng là: “Thủy bác, chi bằng người liền nói với Ma dượng đi? Đẻ cho chúng ta cùng nhau gia nhập Tà tông? !”

Lúc này Thủy Linh Lung cũng không có chú ý tới ánh mắt hai người, trong đầu chỉ thật yên lặng hồi tưởng lại một tiếng “Mẫu thân....” vừa rồi của U Tà, xúc động đến đỏ đôi mắt. Thủy Linh Lung nàng vốn không phải là nữ nhân dễ khóc như vậy, nhưng từ khi chia lìa với nữ nhi mà mình vừa mới sinh ra, đây là lần đầu tiên gặp lại, mà câu mẫu thân này, cũng là lần đầu tiên nàng được nghe, làm sao có thể không kích động được chứ? !

Nếu nữ nhi nhà mình đã kêu nàng là mẫu thân, vậy cho thấy, nhiều năm như vậy nàng chưa từng trách nàng, vẫn như cũ coi nàng là mẫu thân. Trong khoảng thời gian ngắn Thủy Linh Lung bỗng cảm thấy, hôm nay không hề là một ngày xấu, mà là một ngày lành cực kì tốt, bởi vì của nữ nhi nàng đã trở lại, nữ nhi của nàng còn gọi nàng là mẫu thân.

Nghĩ đến đây Thủy Linh Lung liền rưng rưng nước mắt gật mạnh đầu, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng nói, "Hảo, hảo, cha của ngươi, hắn nghe lời ta nhất, đến lúc đó liền cho hai tên tiểu tử này đến Tà tông làm hai tiểu ma đầu đi!"

Nghe vậy Hỏa Uyển Hinh liền ôm vai Thủy Linh Lung nói, "Tốt rồi tốt rồi, xem ra Di Thất đại lục này lại muốn nhiều thêm hai cái tiểu ma đầu, ha ha ha!", nói xong Hỏa Uyển Hinh liền lấy khăn tay lau nước mắt cho Thủy Linh Lung.

Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan cũng liếc mắt nhìn nhau cười, tiểu ma đầu? Tựa hồ cũng không tệ a...

Vân Thánh Thiên nhìn đoàn người đối diện hoàn toàn không đem những người ở đây để vào mắt, giống như người một nhà nói nói cười cười. Vân Thánh Thiên lập tức sắc mặt âm trầm mở miệng nói, "Các ngươi quả thực là to gan lớn mật! Ta thật muốn nhìn xem mấy người các ngươi có năng lực gì, hôm nay có thể bình yên vô sự rời khỏi Vân tông này!"

Lúc này Vân Y ở phía sau Vân Thánh Thiên cũng nhẫn nhịn không nổi nữa, từ phía sau Vân Thánh Thiên đi ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn đoàn người U Tà nói, "Hai lão thất phu các ngươi, mang theo mấy tên tiểu ma đầu mà dám giương oai ở Vân tông ta! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn!" .

Thanh âm Vân Y tràn đầy tức giận, từ nhỏ đến lớn, tuy rằng nàng đều là bị che khuất dưới hào quang của Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh, nhưng mà mấy năm nay nàng sớm đã có thói quen ra lệnh, coi chính mình là trung tâm!

Nghe thấy mấy lời của Vân Thánh Thiên cùng Vân Y, trào phúng trên miệng U Tà càng sâu, lập tức đáy mắt chợt lóe, một cây cung dài đỏ chói như máu liền xuất hiện trên tay, trong lúc đó mọi người chỉ thấy không trung xẹt qua một đạo huyết quang, mà U Tà vẫn đang đứng thẳng ở trên đỉnh đại điện, trong tay nàng đã giương cao một cây cung huyết sắc thật lớn!

Cây cung đỏ chói như máu này vừa xuất hiện, xung quanh liền vang lên từng đợt ồn ào...

Hai tròng mắt Vân Thánh Thiên cũng dần dần nheo lại, lập tức đồng tử lại co rụt, không dám tin nói, "Này... Đây là Phượng Huyết Lãnh Nguyệt?! Ngươi thế nhưng lại được Phượng Huyết Lãnh Nguyệt nhận chủ? !"

U Tà nghe vậy trên mặt cũng không có biểu tình gì khác, nàng cũng không biết vì sao Vân Thánh Thiên lại biết Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, nhưng nàng cũng không hiếu kỳ xem vì sao hắn biết, được Phượng Huyết Lãnh Nguyệt nhận chủ là chuyện kỳ quái lắm sao? Nghĩ đến đây U Tà lại nhìn nhìn huyết cung trong tay, toàn thân giống như được ngâm trong máu, quả nhiên toát lên vài phần tà mị lại lãnh diễm (xinh đẹp đến lạnh lùng).

"Trời ạ, quả thật là Phượng Huyết Lãnh Nguyệt!"

"Thật sự là không nghờ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Huyết Lãnh Nguyệt cư nhiên lại là trong tình huống này!"

"Đúng vậy, bất quá Phượng Huyết Lãnh Nguyệt nhận chủ, nữ tử này cũng thật sự làm cho người ta quá mức xuất ý hồ liêu (không thể ngờ) đi!"

"...", thanh âm nghị luận liên tiếp vang vọng khắp đại điện Vân tông, có thể thấy được sự xuất hiện này của Phượng Huyết Lãnh Nguyệt đã làm cho không biết bao nhiêu người cảm thấy không dám tin. Mà giờ phút này U Tà cũng có thể cảm nhận được một luồng nội lực từ Phượng Huyết Lãnh Nguyệt truyền đến, cũng đã lâu nàng chưa dùng đến huyết cung này rồi, bất quá hiện tại nắm ở trong tay, nó còn khiến nàng cảm thấy rung động và cường đại hơn so với lần trước.

Lúc này gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia cũng có chút dại ra, có lẽ người trẻ tuổi cũng không biết Phượng Huyết Lãnh Nguyệt là vật gì, nhưng bọn họ thì biết, tuy rằng biết, nhưng cũng chỉ là nghe qua lời kể của những người đi trước...

Nghe nói mấy trăm năm trước đây, Di Thất đại lục đã xuất hiện một người, cả cuộc đời nàng chỉ muốn đem Di Thất đại lục cùng Lăng Thiên đại lục xác nhập lại, để cho chúng có thể trở thành một mảnh đại lục thống nhất, chỉ vì người mà nàng yêu vốn là người Lăng Thiên đại lục. Đáng tiếc nàng vẫn phải táng thân ở Di Thất đại lục, nàng chỉ vì muốn hắn trở về cố hương, cho nên mới muốn Lăng Thiên đại lục cùng Di Thất đại lục xác nhập.

Nữ tử này cũng làm rung động thế nhân ở Di Thất đại lục, nàng là một nữ nhân vô cùng kiều diễm, tao nhã vô hạn, mà dấu hiệu rõ ràng nhất để nhận biết nàng đó chính là Phượng Hỏa thần hồ, thần vật có linh tính nhất trong truyền thuyết! Đáng tiếc là, đến cuối cùng nàng cũng không thể hoàn thành lý tưởng này, Di Thất đại lục vẫn như trước là Di Thất đại lục, Lăng Thiên đại lục cũng vẫn là Lăng Thiên đại lục.

Sau đó mọi người cũng không biết nữ tử này đã đi nơi nào, nhưng uy danh của nàng vẫn mãi lưu truyền ở Di Thất đại lục, tính cả thần binh lợi khí của nàng - Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, lúc trước đã tiêu diệt không biết bao nhiêu kẻ đại gian đại ác!

Cũng đáng tiếc là, sau khi nữ tử này biến mất, Phượng Huyết Lãnh Nguyệt của nàng cũng là không rõ tung tích. Nhưng mà hôm nay, khi mọi người lại thấy trong tay U Tà đang nắm Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, đương nhiên là cảm thấy kinh hãi không thôi.

Vân Thánh Thiên nhìn Phượng Huyết Lãnh Nguyệt trong tay U Tà, ánh mắt dần dần trở nên tham lam. Nghe nói Phượng Huyết Lãnh Nguyệt là vũ khí rất có linh tính, uy lực của nó lại càng vượt xa những loại vũ khí bình thường. Nếu như Phượng Huyết Lãnh Nguyệt nhận chủ thì liền có thể bộc phát ra uy lực sát thần diệt quỷ, chỉ tiếc là hắn biết nhưng vẫn chưa từng thấy qua, còn tưởng đó chỉ là một lời đồn đại mà thôi...

Nhưng mà hôm nay nó cư nhiên lại xuất hiện ở ngay trước mắt hắn, như vậy hắn làm sao có thể buông tha?! Nếu như chiếm được Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, như vậy hắn liền có thể xưng bá Di Thất đại lục, ngay cả tứ đại gia tộc cũng sẽ phải cúi đầu xưng thần (ở đây là thần trong “thần tử” khi xưng hô với bậc vua chúa đó), ha ha ha!

Nghĩ vậy, đáy mắt Vân Thánh Thiên càng phát ra tràn ngập ý chí muốn cướp đoạt.

U Tà cầm trong tay Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, nhìn toàn bộ mọi người trên đại điện Vân tông này, ánh mắt tràn đầy tham lam cùng cướp đoạt, phượng mâu màu hổ phách hiện lên một ý cười trào phúng, mà Phượng Huyết Lãnh Nguyệt trong tay U Tà giống như cảm nhận được ánh mắt nồng đậm ghê tởm quanh thân, nhất thời ở trong tay U Tà ong ong ông rung lên.

U Tà thấy một màn như vậy nhất thời mày liễu khẽ nhíu lại, a, vật nhỏ này tức giận.

Nghĩ đến đây U Tà liền cười ra tiếng, lập tức lớn tiếng nói với mọi người, "Ánh mắt của các ngươi làm cho nó mất hứng ...", U Tà vừa dứt lời, liền phi thân liền sừng sững đứng giữa không trung, một tay giương huyết cung, một tay kia đặt ở trên dây cung. Chỉ nghe ba đạo âm thanh "Bang bang banh" xé gió truyền ra, sáu tên ám vệ nơi đó lập tức hét lên rồi ngã gục, mà ở mi tâm của bọn họ chỉ có duy nhất một điểm đỏ, giống như chu sa trên trán U Tà vậy...

Vân Thánh Thiên lúc này cũng dần thu lại ánh mắt muốn cướp đoạt kia, thay vào đó là vài phần ngưng trọng, nhìn U Tà đứng giữa không trung mà vẫn giống như giẫm trên đất bằng, hắn liền cảm thấy thập phần trầm trọng.

Nữ tử này, một thân tuyệt thế nội lực, võ công thân pháp lại trác tuyệt, trong tay còn có thần binh lợi khí Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, chỉ sợ hôm nay hắn muốn đoạt được Phượng Huyết Lãnh Nguyệt từ tay nàng sẽ không dễ dàng.

Nghĩ đến đây trong mắt Vân Thánh Thiên hiện lên một tia không cam lòng, nếu Phượng Huyết Lãnh Nguyệt đã xuất hiện trước mặt hắn, vậy hắn tuyệt đối không thể để nó biến mất. Nếu như hôm nay nữ tử cuồng vọng này rời khỏi Vân tông, như vậy sẽ có vô số thế lực bí ẩn truy tìm nàng, mị lực của Phượng Huyết Lãnh Nguyệt tuyệt đối không thể tưởng tượng!

Như vậy đến lúc đó, nếu hắn muốn đoạt được Phượng Huyết Lãnh Nguyệt sẽ trả giá càng nhiều, đó cũng không phải kết cục mà hắn muốn thấy.

Lập tức Vân Thánh Thiên cũng phi thân lên đứng đối diện với U Tà, "Nữ tử mà cuồng vọng như vậy thật sự là không tốt, bất quá tính tình này của ngươi thật ra rất giống Linh Lung năm đó, ha ha ha, hôm nay nếu ngươi đem Phượng Huyết Lãnh Nguyệt giao cho ta, ta sẽ không so đo với ngươi nữa. Ta còn để các ngươi an toàn rời khỏi đây, như thế nào!"

Nghe vậy Phượng Huyết Lãnh Nguyệt trong tay U Tà càng tỏ ra không an phận, nó dường như tức giận vì Vân Thánh Thiên đã nói những lời kia.

Khóe miệng U Tà nhếch lên cười một cách trào phúng đến cực điểm, tay trái lập tức giương huyết cung lên, tay phải kéo căng dây cung, mở miệng lạnh băng, thị huyết nói, "Thật sự là không thể như ngươi mong muốn rồi, vật nhỏ này nhìn ngươi quả thực là không vừa mắt đâu!"

Nói xong, một đạo khí tên mang theo nội lực vô hạn không chút lưu tình bắn về phía Vân Thánh Thiên. Vân Thánh Thiên vừa thấy liền kinh hãi, lập tức vận toàn bộ khí lực cản tên, nhưng uy lực của khí tên kia quá sức mạnh mẽ, vẫn ở trên y phục tông chủ trắng noãn của hắn xẹt qua một vết cắt lớn!

Chỉ thấy vẻ mặt Vân Thánh Thiên trở nên buồn bực, trên trán còn lưu lại nhè nhẹ vài giọt mồ hôi lạnh, mà trên ống tay áo trắng như tuyết kia xuất hiện một vết cắt bén nhọn khiến cho người ta cảm thấy đột ngột mà sừng sững. Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan lập tức liếc nhau cười ha ha.

"Ha ha ha, y phục của tông chủ nhìn như vậy mới thực thuận mắt nha!"

"Đúng vậy, thật sự là càng xem càng thuận mắt, chi bằng sau này Vân tông chủ liền cứ mặc như vậy đi! Ta nghĩ chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của vạn dân trong thiên hạ, ha ha ha!"

Hai người Mộc Thương Lan cùng Hỏa Liễn Túy ngươi một câu ta một câu, ba hoa không ngừng, lời nói ra giống như trêu đùa, nhưng ngữ khí cùng nội dung thì không chỗ nào không mang theo ngụ ý trào phúng.

Ám chỉ Vân tông bất quá chỉ có tiếng nhưng không có miếng mà thôi, thế nhân sở dĩ cảm thấy Vân tông tốt, bất quá cũng chỉ vì bị che mờ mắt thôi, những người được xưng là nhân sĩ chính phái đang tập hợp ở Vân tông này, toàn bộ so với những người bên ngoài sợ rằng còn dơ bẩn hơn nhiều!

Nghe thấy Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan trêu đùa, Vân Thánh Thiên lại càng thêm giận dữ, lập tức lớn tiếng ra lệnh cho những người phía sau, "Các ngươi còn thất thần làm cái gì?! Còn không mau lên! Còn có các ngươi, đừng quên lúc trước các ngươi cũng từng đuổi giết Thủy Linh Lung và Ma Kiêu, vừa rồi các ngươi cũng thấy được nữ tử này cường đại như thế nào, một ngày kia nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Còn không mau thừa cơ hội hôm nay nàng còn chưa đủ lông đủ cánh mà giết nàng?!"

Nghe vậy toàn bộ “nhân sĩ chính phái” ở phía sauVân Thánh Thiên đều liếc mắt nhìn nhau, đúng vậy, nữ tử này tuy rằng cuồng vọng như vậy, nhưng nàng quả thật có đủ tư cách để cuồng vọng, nếu như ngày khác nàng càng thêm cường đại, như vậy bọn họ làm sao còn đầu mà sống?!

Nghĩ đến đây trong mắt mỗi người đều xẹt qua một tia sát ý, hôm nay nếu như không giết được nàng, vậy thì sẽ khiến cho bọn họ bất an! Nghĩ vậy tất cả mọi người lập tức ùa lên.

Mà Phong Lê Âm bị gia chủ Phong gia bảo hộ trong ngực, nhìn Tức Mặc U Tà trở thành đối tượng chém giết của mọi người, hạnh mâu tràn ngập thần sắc cao hứng. Trong mắt nàng, giờ phút này U Tà giống như cá nằm trên thớt vậy...

"Lê Âm, ngươi vạn lần không được làm loạn, liền ngoan ngoãn nằm im trong lòng phụ thân đi!", gia chủ Phong gia đương nhiên là biết nữ nhi nhà mình hận Tức Mặc U Tà kia, nhưng lúc này hắn cũng không thể để nàng rời đi. Hiện tại Phong Lê Âm đang hoài đứa nhỏ của hắn, tuy rằng đứa nhỏ này vốn không nên đến, nhưng chỉ cần là đứa nhỏ do Phong Lê Âm sinh, vậy thì cho dù là quái vật hắn cũng đều chấp nhận!

Nghĩ đến đây gia chủ Phong gia càng thêm che chở Phong Lê Âm, sợ nàng bị một chút thương tổn.

Phong Lê Âm lúc này cũng không chú ý tới lời nói của giia chủ Phong gia, mà trong mắt vẫn tràn ngập hận thù nhìn chằm chằm U Tà.

Nếu không phải nữ nhân này xuất hiện, vậy thì Kình Thương ca ca đã là của nàng, nàng cũng sẽ gả cho Kình Thương ca ca, cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc, ngay cả đứa nhỏ sắp sinh trong bụng U Tà kia cũng là của nàng!

Nhưng hết thảy đều là bị Tức Mặc U Tà bị hủy hoại, tất cả là vì nàng ta! Cho nên hiện giờ nàng có thể tận mắt thấy nữ nhân này chết trong tay nhiều người như vậy, nàng thật cao hứng a, ha ha ha, cảm giác nhìn nữ nhân mà mình hận nhất chết thảm, thật sự rất thống khoái!

Nghĩ vậy, khóe miệng Phong Lê Âm nhếch lên một nụ cười nhạt, giờ phút này cảm nhận được sinh mệnh ti bỉ trong bụng mình cũng không cảm thấy ghét hận như trước, mà nàng lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nó.

U Tà nhìn đoàn người quanh thân không ngừng lao lên, Phượng Huyết Lãnh Nguyệt trong tay càng ong ong giống như hưng phấn vậy, nhất thời khí tên ngập tràn bốn phía, chỗ khí tên bắn đến thương vong đều rất thảm. Mà lúc này Vân Y lại thừa lúc hỗn loạn mà rời khỏi đại điện Vân tông.

Nàng từ nhỏ đã được sủng nịch ở trong lòng bàn tay, có được năng lực tiên tri nhưng lại chưa bao giờ tự xem tương lai cho mình, nhưng nàng vẫn luôn nghĩ rằng, có được năng lực trời ban như vậy, chẳng lẽ khi sống nàng có thể chỉ như người bình thường sao? Có thể hay không? Tuyệt đối sẽ không!

Cho nên chính vì như thế, Vân Y vẫn ỷ vào năng lực này mà không đi học thêm bản lĩnh gì khác, nội lực cùng võ công lại bình thường. Giờ phút này nếu nàng còn ở lại bên trong đại điện đã sớm loạn đến gà bay chó sủa này, tuyệt đối sẽ không có khả năng không bị thương, cho nên Vân Y này cũng coi như thông minh, biết thừa lúc hỗn loạn mà rời đi.

Trước khi Vân Y rời khỏi đại điện vẫn nhìn thoáng qua Thủy Linh Lung, Hỏa Uyển Hinh cùng Tức Mặc U Tà, ánh mắt hung ác, cả đời này chỉ cần có Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh, như vậy nàng liền không có một ngày ngày tỏa sáng, cho nên nàng thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ!

Vân Y nghĩ đến ngày nàng khôi phục năng lực tiên tri mỗi năm một lần đã sắp đến, mà Vân tông hiện tại đã trở nên hỗn loạn như vậy, vậy thì cơ hội lần này sao nàng không để cho chính mình?! Nghĩ đến đây, Vân Y liền vô cùng hưng phấn, có thể biết trước được tương lai của chính mình, điều này chỉ sợ tất cả mọi người ai ai cũng muốn !

U Tà đương nhiên không chú ý tới Vân Y đã rời đi,chuyện này cũng là một tai họa về sau...

Vân Thánh Thiên vốn định xông lên cùng U Tà tranh đoạt Phượng Huyết Lãnh Nguyệt, nhưng lại bị gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia cản đường, không thể phân thân, bị kiềm chế, Vân Thánh Thiên hết sức tức giận.

Mà những người ở đây muốn giết U Tà, vậy cũng tuyệt đối không có khả năng, trong khoảng thời gian ngắn Vân Thánh Thiên liền có chút nóng giận, nhưng lại không thể làm gì khác, đánh nhau với gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia một hồi hắn cũng cảm thấy phiền chán, lập tức ánh mắt phiêu chuyển, liền thấy mấy tên ám vệ đang giao thủ với Thủy Linh Lung!

Thủy Linh Lung cùng Hỏa Uyển Hinh từng nổi danh ở Di Thất đại lục như vậy, ngoại trừ có được mỹ mạo hơn người thì võ công cùng nội lực của hai người cũng đều là trân truyền của tứ đại gia tộc, đương nhiên đều được chỉ dạy kĩ lưỡng, hơn nữa hai người tư chất bất phàm, phần võ công cùng nội lực này cũng không phải người thường có thể sánh được.

Nhưng mà khi nhìn đến Thủy Linh Lung, trong lòng Vân Thánh Thiên liền dậy lên một chút âm mưu, khóe miệng cũng tức thì gợi lên một nụ cười âm ngoan, đối mặt với sự kiềm chế của gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia cũng không còn cảm thấy phiền chán như vậy nữa.

Lập tức Vân Thánh Thiên cũng không tiếp tục giằng co với gia chủ Hỏa gia và gia chủ Mộc gia, mà vận toàn bộ khí lực, lắc mình về phía Thủy Linh Lung. Thấy một màn này, nhất thời gia chủ Hỏa gia cùng gia chủ Mộc gia đều kinh hãi.

Mà bên cạnh Hỏa Liễn Túy cùng Mộc Thương Lan đã không còn vật cản cũng thấy được một màn này, nhất thời hai mắt trợn to, muốn cấp tốc xoay người đuổi theo, ý nghĩ vừa nảy sinh thì đã không còn kịp nữa. Vân Thánh Thiên đã đi tới bên người Thủy Linh Lung.

Tay hắn vận một chưởng lực, không chút lưu tình đánh về phía Thủy Linh Lung. Hắn nghĩ rằng, nếu Tức Mặc U Tà đã khó đối phó đến vậy, vậy thì hắn liền nhiễu loạn lòng của nàng! Chỉ cần hắn tổn thương Thủy Linh Lung, hắn thật không tin Tức Mặc U Tà sẽ không phân tâm, đến lúc đó.....

Vân Thánh Thiên luôn miệng nói người hắn yêu là Thủy Linh Lung, nhưng mà trên thực tế từ lúc Thủy Linh Lung cùng Ma Kiêu bỏ trốn thì cái gọi là yêu đó cũng đã thay đổi. Hắn một lần nữa muốn có được Thủy Linh Lung bất quá là vì muốn tuyên cáo với mọi người ở Di Thất đại lục rằng, Vân Thánh Thiên hắn không hề thua kém Ma Kiêu. Nhưng giờ phút này chỉ vì một cây Phượng Huyết Lãnh Nguyệt trong tay U Tà, mà hắn cũng hạ độc thủ với Thủy Linh Lung được!

Ngay khi chưởng phong của Vân Thánh Thiên đã sắp đánh đến Thủy Linh Lung, mắt phương của Hỏa Uyển Hinh liền co rụt lại, lập tức đẩy Thủy Linh Lung ra, tự mình đón lấy chưởng phong kia của Vân Thánh Thiên...

"A! Bác, bác mau tránh ra!", Hỏa Liễn Túy nhất thời hét lớn.

"Hinh Nhi!", mà gia chủ Hỏa gia thấy như vậy cũng hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nữ nhi này vừa mới trở lại bên cạnh ông không bao lâu, chẳng lẽ sẽ...

U Tà nghe thấy tiếng kêu của mọi người lập tức quay đầu qua, khi nhìn thấy Hỏa Uyển Hinh sắp bị chưởng phong của Vân Thánh Thiên đánh trúng, phượng mâu màu hổ phách liền sững sờ mở to ra.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK