• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bạch

Beta : ღ Vy Nhi ღ

Đoạn đường núi vắng lặng bị đoàn người phá vỡ.

Nam tử đi đầu quần áo màu bạc, trên vai là một con hồ ly nhỏ với bộ lông đỏ rực như lửa, búi tóc bay nhẹ, con ngươi màu hổ phách sâu thẳm đầy kiêu ngạo cùng lạnh lùng, đóa huyết liên (hoa sen máu) giữa trán diễm lệ vô song, tựa như thần tiên hạ phàm, đúng là vừa mới xuất môn, Tức Mặc U Tà.

"Công tử, qua ngọn núi này là có thể tới Cẩm Khê !", Hồn Thiên cung kính nói với U Tà.

"Ừ, tăng tốc", Binh mã của Hoa Tàn quốc đã đóng ở biên cảnh Phong Mâu, hiện tại không động thủ chỉ là vì dò xét việc Phong Mâu vẫn án binh bất động là có âm mưu hay không mà thôi.

"Dạ, công tử!", dứt lời tốc độ của đoàn người lướt đi như gió hướng Cẩm Khê mà tới.

Tới chạng vạng rốt cục cũng tới cửa vào Cẩm Khê, thì ra Cẩm Khê cũng không giống vùng đất của bốn nước, cửa vào Cẩm Khê là một cửa đá, toàn bộ Cẩm Khê bị ngăn cách, bao quanh bởi một dãy núi cao không thấy đỉnh.

Con ngươi U Tà chợt lóe, Cẩm Khê là một nơi tốt, vị trí hoàn mỹ.

Lập tức đám người Hồn Thiên liền đi trước tra xét kỹ càng có cơ quan ám khí hay không, nhưng mà kỳ quái là không có. Ngoại giới đồn đãi người Cẩm Khê cực kỳ chán ghét ngoại giới, chắc hẳn phải làm chút cơ quan để người ngoài không thể tiến vào, điều này thành ra lại có chút không bình thường.

Tiến vào cửa đá, trước mắt mọi người là một khoảng không rộng rãi sáng sủa, khắp nơi tràn ngập một mùi thơm lạ lùng, ánh mặt trời trong suốt như nước chiếu rọi, giữa nền trời xanh thẳm giống như một viên đá quý thật lớn, mặt đất trải dài không nhìn thấy điểm tận cùng, từng rặng mây đỏ tươi đẹp như những đóa hồng giữa màn sương trắng mỏng manh, ẩn ẩn hiện hiện đẹp như tiên cảnh.

Đám người Hồn Thiên, Hàn Mai khó nén tò mò, đây thật sự là một mạnh đất quý, không hổ là nơi tứ quốc tranh đoạt, nhưng mà giờ phút này hoàn cảnh lại im lặng đến quỷ dị , U Tà trong lòng dâng lên một chút cảnh giác.

Đoàn người đi dọc theo đường nhỏ uốn lượn phía trước, đi một lúc lâu, rốt cục có tiếng vang truyền đến, tiếng pháo nổ cùng tiếng đàn sáo đan lẫn vào nhau, ngước mắt nhìn lại, khắp nơi đỏ rực một màu, không một ai không biết sở dĩ hôm nay cửa đá không người gác, là vì Cẩm Khê có hỷ sự!

Bọn họ cũng không nghĩ đến trấn thủ Cẩm Khê hơn trăm năm nay mà không ai dám tự ý tiến vào, hôm nay vừa mới bỏ việc canh gác tới tham gia việc vui, không ngờ lại trùng hợp có khách không mời đến thăm, tuy nhiên nhìn thấy sự phô trương này cũng đủ biết, hôm nay hẳn là ngày đại hôn của nhân vật nào đó có địa vị rất cao ở Cẩm Khê!

U Tà mang theo mấy người trốn ở phía sau núi giả quan sát, quả thật khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo, đẹp như tiên cảnh, nơi nơi đều là nhà trúc, thật là thanh lịch, không ít người lui tới, mỗi người đều hiện rõ sắc mặt vui sướng.

Nhưng mà U Tà cũng không phải đến góp vui, nếu đã đến Cẩm Khê, đương nhiên là muốn tìm Hoa vũ cẩm, cũng may mà hôm nay có hôn lễ, nếu không sợ rằng mọi việc sẽ không dễ dàng như vậy, hành động cũng sẽ bị trói buộc.

Mấy người tách ra tìm kiếm Hoa vũ cẩm, đến rạng sáng canh ba mặc kệ tìm được hay không đều phải đến cửa đá tập hợp.

U Tà mang theo Thanh Lan cùng Đạm Cúc đi vào sâu trong Cẩm Khê, mỗi nơi đi qua đều chỉ lưu lại một tàn ảnh, khiến phần lớn những người uống say cười cười mà qua.

Đi một lúc lâu, một cánh đồng hoa lớn xuất hiện trong tầm mắt của U Tà, con ngươi màu Hổ Phách sáng ngời, nơi này chắc chắn có hoa vũ thụ, Thanh Lan cùng Đạm Cúc cũng là vui vẻ, theo sau cẩn thận tìm.

Nhưng mà ngay lúc đi sâu vào cánh đồng hoa, loáng thoáng tiếng khóc đau lòng truyền đến.

U Tà khẽ rùng mình, giờ phút này mọi người ở Cẩm Khê đều tham gia hôn lễ, nơi này làm sao có thể có tiếng khóc? Thanh Lan cùng Đạm Cúc trở nên lạnh lùng, trong tay nắm chặt đoản kiếm, vẻ mặt cảnh giác tiến gần tới nơi phát ra tiếng khóc.

Gạt những cành hoa cao sang hai bên, trước mắt họ là một cô gái! Chỉ thấy nàng dùng ngón tay mảnh khảnh che mặt, nước mắt từ giữa các khe hở chảy xuống, váy dài bằng gấm màu lam sẫm, phía trên thêu hoa mai tinh khiết, eo nhỏ thon dài quấn đai lưng màu trắng cũng bằng gấm, mái tóc đen nhánh vấn kiểu mỹ nhân, chỉ dùng trâm ngọc hình hoa mai, bởi vì nàng khóc mà lắc lắc đung đưa.

Khi nghe thấy tiếng động cô gái mới giật mình sợ hãi nâng lên khuôn mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt, không chút phấn son nhưng vẫn tươi mát tao nhã, cũng coi như là một cô gái xinh đẹp tao nhã.

Đại Huyên nâng mắt nhìn người đến có một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, có chút ngẩn người, sau đó mới hỏi: "Các ngươi, các ngươi là ai? Vì sao có thể tiến vào Cẩm Khê?"

Đáy mắt U Tà xẹt qua một tia hứng thú, tiếp theo mở miệng lạnh như băng nói, "Ngươi làm sao biết chúng ta không phải người Cẩm Khê?"

Đại Huyên nghe vậy lại sửng sốt, sau đó nhanh chóng khoát tay áo nói, "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác, chỉ là các ngươi thực lạ mặt, hơn nữa trang phục cũng không phải là trang phục riêng của Cẩm Khê"

"Người Cẩm Khê các ngươi không phải chán ghét người bên ngoài sao?", cái này khiến mấy người U Tà có chút không hiểu, Thanh Lan không nhịn được, lập tức liền mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, chán ghét người bên ngoài, nhưng là người Cẩm Khê thực sự là người tốt sao? Ha ha ha", nghe vậy Đại Huyên không khỏi cười khổ ra tiếng, người Cẩm Khê tự nhận là người tốt, người bên ngoài đều là những kẻ đại gian đại ác, nhưng sự thật thì sao?

Con ngươi U Tà chợt lóe, xem ra trong đó có chuyện xưa.

"Đúng rồi, ngươi vì sao ở chỗ này khóc? Người nơi này không phải đều tham gia tiệc hỷ sao?" Đạm Cúc nghe nói như thế cũng có chút nghi hoặc, hỏi ra vấn đề nàng vẫn không hiểu.

Nhưng mà nghe được lời nói của Đạm Cúc, Đại Huyên lại tiếp tục khóc, U Tà không chịu được nhất chính là thấy người khác khóc, lập tức lạnh lùng mở miệng nói: "Câm miệng!", nghe nói như thế Đại Huyên ngoan ngoãn ngậm miệng, mở to đôi mắt giống như một chú thỏ con.

Như thế làm cho Thanh Lan cùng Đạm Cúc đứng bên cạnh cười lên tiếng, cô gái này rất thú vị.

"Ngươi. . . Các ngươi còn chưa nói cho ta biết các ngươi đến Cẩm Khê muốn làm gì?", Đại Huyên cũng thực nghi hoặc, hơn trăm năm nay không có người nào tiến vào Cẩm Khê, vì sao hôm nay lại tới?

"Chúng ta muốn tìm cẩm tàm", giọng nói của U Tà trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững truyền tới tai Đại Huyên.

Đại Huyên sửng sốt, sau đó đứng dậy nói, "Bởi vì hôm nay là đại hôn của Đại Lục Nhã, con gái độc nhất của tộc trưởng Cẩm Khê tộc chúng ta, cho nên mới mất phòng bị, cho các ngươi có cơ hội tiến vào, chờ hôn lễ chấm dứt các ngươi muốn đi ra ngoài là điều không thể, ta có thể cho các ngươi hoa vũ cẩm, sau đó hy vọng các ngươi nhanh rời đi ."

U Tà nhìn hai tròng mắt trong suốt của Đại Huyên biết những gì cô gái này nói là thật, trên Lăng Thiên đại lục này vậy mà vẫn còn người đơn thuần như vậy, Cẩm Khê quả nhiên so với tưởng tượng của nàng còn thú vị hơn nhiều.

Dứt lời Đại Huyên dẫn đám người U Tà tới phía sau cánh đồng hoa, chỉ thấy ở đó có một hồ nước rất lớn mà sáng như gương, phía giữa hồ có một gian nhà bằng trúc, nếu muốn đi qua mà không có khinh công thượng thừa thật đúng là khó khăn.

Không nghĩ tới nhìn cô gái này mềm mại yếu ớt, nhưng lại có một thân khinh công xuất thần nhập hóa, chỉ thấy nàng từ bên bờ nhanh nhẹn mà đi, đó là đi đến nhà trúc, mà U Tà cũng là mang theo Thanh Lan cùng Đạm Cúc hai người theo sát phía sau, điều này khiến cho Đại Huyên vô cùng tán thưởng.

"Ở bên ngoài các ngươi hẳn phải là nhân vật lợi hại nào đó chăng? Khinh công trác tuyệt bậc này cho dù là ở Cẩm Khê cũng đều rất hiếm thấy" .

Đối với lời này U Tà chỉ cười trừ, đi vào trong phòng, Đại Huyên lấy ra rất nhiều Hoa vũ cẩm đưa cho U Tà, "Các ngươi nhanh rời đi, nếu muộn thật sự là không ra được".

U Tà nhìn Hoa vũ cẩm trong tay, con ngươi chợt lóe nói: "Ngươi vì sao lại khóc?", vì Đại Huyên đã đưa ra Hoa vũ cẩm, nàng cũng nên hỏi rõ ràng, nàng làm người từ trước tới nay không thích mắc nợ ai.

Đại Huyên nhìn nhìn U Tà, mới mở miệng nói, "Ta tên là Đại Huyên, vốn là con gái tộc trưởng đời trước của Cẩm Khê, nhưng mà cha ta đã mất vài năm trước, cho nên thúc thúc của ta mới lên làm tộc trưởng Cẩm Khê, ta bị đưa tới ở tại căn phòng ở nơi xa xôi này ."

U Tà nghe vậy đáy mắt xẹt qua một tia minh bạch, việc này sợ rằng lại là một màn huynh đệ huyết án đi.

Đại Huyên ngừng một chút, lại mở miệng nói, "Ta không hận thúc thúc đem ta vứt bỏ ở trong này, cũng không hận Lục Nhã đối với ta châm chọc khiêu khích, nhưng mà một năm trước ta nhận thức một nam tử tên là Phó Bạch, ta cùng với hắn lưỡng tình tương duyệt, sau đó ta mới biết được hắn chính là con trai trưởng của Phó gia tại Cẩm Khê."

Nói tới đây Đại Huyên có chút nghẹn ngào, sau đó lại nói, "Nhưng mà hắn không chê ta chỉ là cô gái mồ côi, vẫn như cũ nguyện ý lấy ta làm vợ, ta thực vui mừng, bởi vậy càng thêm thích hắn, liền. . . Liền đem thân mình trao cho hắn. Nhưng là ngay tại mấy ngày trước đây hắn lại cùng Lục Nhã đính hôn, hôm nay chính là đại hôn của bọn họ, hắn một chữ nửa câu cũng không nói với ta ".

Nghe vậy Thanh Lan không khỏi chửi ầm lên, "Nam nhân này rõ ràng là lừa gạt ngươi, thật sự là một nam nhân hèn hạ, ngươi cũng thực ngốc", nói tới đây Đạm Cúc nhìn Đại Huyên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mà U Tà mặt không đổi sắc, con ngươi xẹt qua một tia u tối, đúng lúc này, tiếng đập cửa rầm rầm cửa vang lên, Đại Huyên sợ tới mức vội vàng phụ giúp mấy người U Tà rời đi, nhưng mà đã là không còn kịp rồi, người tới đã muốn phá cửa mà vào.

Đại Huyên nhìn về phía người tới hô hấp có chút bị kiềm hãm, "Phó. . . Phó ca ca? Ngươi vì sao lại ở chỗ này? !" .

Nghe vậy U Tà cũng sửng sốt nâng mâu nhìn lại, chỉ thấy phá cửa mà vào là nam tử một thân hỉ phục đỏ thẫm, sợi tóc hỗn độn, trên khuôn mặt tuấn tú kia còn có không ít mồ hôi, có thể thấy được hắn là chạy vội mà đến .

U Tà trong mắt bừng tỉnh, chú rể giờ phút này xuất hiện ở trong này sợ rằng hôn sự này cũng có khó thành.

Mà nam tử kia nghe được giọng nói của Đại Huyên lại kích động đến rơi lệ, sau đó chạy như điên tới ôm chặt lấy Đại Huyên nói, "Huyên Nhi, ngươi phải tin tưởng ta, ta cũng không muốn kết hôn với Đại Lục Nhã, là cha ta bức ta !"

Nghe vậy Đại Huyên sửng sốt, cũng gắt gao ôm Phó Bạch, nước mắt theo hai má chảy xuống: "Ta tin tưởng ngươi, Phó ca ca", nhưng mà vừa nói xong câu đó Đại Huyên liền hồng đôi mắt đẩy ra Phó Bạch: "Phó ca ca,. . . Vậy ngươi giờ phút này không phải nên ở hỉ phòng sao? Vì sao. . . ?"

"Huyên nhi, bọn họ đem ta trói đến hỉ phòng, nhưng vừa vặn khi đó nội lực của ta khôi phục, cho nên trốn thoát, chỉ sợ hiện tại bọn họ đang tìm ta, Huyên nhi, chúng ta chạy đi? Nếu cuộc đời này không thể ở cùng ngươi, ta đây tình nguyện cô độc sống quãng đời còn lại!"

Nghe vậy Đại Huyên cảm động không kềm chế được, sau đó lại khó xử, trốn? Có thể trốn đi nơi nào? Người Cẩm Khê không lẽ lại dễ dàng để họ trốn như vậy?

"Ta có thể mang các ngươi đi", ngay khi Đại Huyên khó xử là lúc, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững truyền đến, Đại Huyên sửng sốt nâng mắt nhìn lại, "Ngươi. . . Không! Chúng ta không thể liên lụy ngươi!", nghe được lời nói của U Tà, Đại Huyên kiên định nói, nếu bọn họ bị bắt, hậu quả nhất định khó có thể tưởng tượng, bọn họ vốn là vô tội, làm sao có thể bị mình liên lụy?

Mà Phó Bạch cũng nhìn U Tà ngẩn người, nam tử này đúng là tuyệt mỹ, sau đó cũng là nói, "Đúng vậy, ta cùng Huyên Nhi không thể liên lụy các ngươi, nhìn trang phục của các ngươi, sợ rằng cũng không phải người Cẩm Khê chúng ta, các ngươi vẫn là nhanh rời đi đi ".

Nghe vậy U Tà cười dài một tiếng, nụ cười kia lãnh lùng mị hoặc tiến vào tai mỗi người, nhiếp lòng đoạt phách, Phó Bạch cùng Đại Huyên lại ngơ ngác ngẩn người.

"Các ngươi cũng quá coi thường công tử nhà ta rồi !", Thanh Lan cùng Đạm Cúc cũng có chút khinh thường mở miệng, nếu mang hai người rời khỏi Cẩm Khê này mà tiểu thư các nàng cũng làm không được, vậy chẳng phải là rất buồn cười sao?

Nhìn biểu tình của ba người U Tà, Đại Huyên cùng Phó Bạch liếc nhau, sau đó nhìn U Tà kiên định gật gật đầu nói: "Được, nếu công tử có thể mang hai người chúng ta rời khỏi Cẩm Khê, sau này nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của công tử!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK