Beta: ღ Vy Nhi ღ
Phong Mâu đế hậu Tức Mặc U Tà mang quân đội tiêu diệt Hoa Tàn, nhất thời Lăng Thiên đại lục chỉ còn Phong Mâu đế quốc và Tuyết Phong đế quốc, mà sau khi Hoa Tàn bị diệt, Tuyết Phong đế quốc liền thông cáo thiên hạ, họ đã sớm quy hàng Phong Mâu!
Mà giờ phút này U Tà đang ngồi trong Thương Khung điện ở Phong Mâu đế quốc dùng bữa, không bao lâu, Hàn Mai liền chạy vào bẩm báo: “ Tiểu thư, Tuyết Phong công chúa Mộc Hoàn Hi cầu kiến!”
Hàn Mai nhìn U Tà, giọng nói mang theo chút nhẹ nhàng, từ sau khi Hoa Tàn quốc bị diệt, trở lại Phong Mâu, tiểu thư đã không còn không nói chuyện với bất cứ ai nữa, thỉnh thoảng còn phái các nàng về Ma Vực và Ám U cung xem xét, nàng như vậy mới làm cho bọn họ cảm thấy quen thuộc, tuy rằng vẫn lạnh băng như trước, nhưng ít ra cũng không như mấy ngày trước, giống như một tảng băng.
Nghe vậy U Tà buông chiếc đũa trong tay xuống, sau đó cầm lấy khăn lau miệng, rồi nói: “ Cho nàng vào”.
Nghe được lời U Tà, Hàn Mai liền bước nhanh ra ngoài, không bao lâu Mộc Hoàn Hi một thân nam trang xuất hiện ở trước măt U Tà, khi nhìn thấy tóc U Tà bạc hết liền sửng sốt, sau đó hành lễ nói : “ U Tà tỷ tỷ, muội đến đây.”
"Nghĩ thông suốt! ", U Tà nhìn Mộc Hoàn Hi, sau đó rót một ly trà, nhẹ nhàng cầm lên, ngữ khí tuy rằng lạnh lùng nhưng trong đó còn hàm chứa một tia thanh lương.
"Đúng, muội đã nghĩ thông, muội nguyện ý nghe theo lời U Tà tỷ tỷ, làm nữ đế của Tuyết Phong!", Mộc Hoàn Hi nhìn thật sâu vào U Tà, giọng nói vô cùng kiên định.
Sau ngày nói chuyện với U Tà, nàng liền không ngừng suy nghĩ, từ nhỏ hoàng huynh Mộc Lăng Phong đã đối tốt với nàng như vậy, thanh danh sủng muội thành si đã lan truyền khắp Lăng Thiên đại lục, nếu huynh ấy không muốn làm hoàng đế, nàng sẽ vì vị ca ca này mà làm, không sao cả.
Huống hồ nàng biết ở phương diện học thức nàng không hề thua kém nam tử, vậy thì sao không thể làm hoàng đế?! Nghĩ đến đây tròng mắt Mộc Hoàn Hi tràn đầy tự tin, sau đó nhìn U Tà mang theo một tia cảm kích, nếu không có nữ tử này, căn bản nàng không có tự tin như vậy, nữ tử, cũng có thể một mình đảm đương nhiều việc!
U Tà cảm nhận được hơi thở trên người Mộc Hoàn Hi khác trước, hai tròng mắt xẹt qua một đạo tán thưởng, quả nhiên nàng không có nhìn lầm người, trước khi đi đến Di Thất đại lục nàng muốn tìm một người cai quản Tuyết Phong, không nghĩ rằng Mộc Hoàn Hi thực sự đến đây.
"Tốt! Muội đã nghĩ như vậy, ta liền cho muội cai quản Tuyết Phong, nhớ kỹ, từ nay về sau muội chính là một đế vương, chính là đế vương do đích thân Tức Mặc U Tà chọn!", U Tà nói xong liền đứng dậy, sau đó từ trên giá sách lấy một quyển sách đưa cho Mộc Hoàn Hi.
Mộc Hoàn Hi nhìn quyển sách trên tay mình, trên đó viết rõ ràng mấy chữ: “Trị quốc bình thiên hạ”. Đột nhiên trong lúc đó, Mộc Hoàn Hi nhìn vài chữ giống như thương long rời bến, bá khí nghiêm nghị, trọng trách nặng trên vai, tuy là nặng, nhưng mà trong lòng lại dâng lên hào khí, nếu nàng đã được U Tà tỷ tỷ nhìn trúng, vậy nàng cũng sẽ không xem nhẹ chính mình.!
U Tà tỷ tỷ lại đề cử nàng là nữ đế Tuyết Phong, đây là vinh quanh cỡ nào, sau này nàng sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành một đế vương hết lòng vì Tuyết Phong!
Nghĩ đến đây Mộc Hoàn Hi liền ngẩng đầu nhìn thật sâu vào U Tà, sau đó quỳ rạp xuống đất nói: “ U Tà tỷ tỷ, ta - Mộc Hoàn Hi từ nay xin thề, sau này sẽ thủ hộ tốt Lăng Thiên đại lục!”
Nếu U Tà cho nàng làm nữ đế, như vậy nàng sẽ làm thật tốt, chắc là U Tà sẽ không tiếp tục ở Lăng Thiên đại lục, như vậy việc nàng có thể làm, đó là vì nàng thủ hộ tốt nơi này, trở thành hậu phương vững chắc!
U Tà nghe vậy liền gật gật đầu nói, "Tốt! Ta tin tưởng muội, một khi đã như vậy Lăng Thiên đại lục liền giao cho muội ", nói đến câu này, ánh mắt U Tà liền nhìn về một hướng xa xa, thâm thúy mà xa xưa.
Ở Mộc Hoàn Hi đứng dậy, sau đó nhìn theo ánh mắt của U Tà, nhưng lọt vào mắt là tầng sương mù ở phía xa, ngoài ra không nhìn thấy cái gì.
Lập tức Mộc Hoàn Hi lại nhìn tóc U Tà, nhẹ giọng hỏi, "U Tà tỷ tỷ, có phải tỷ muốn rời khỏi Lăng Thiên đại lục?"
Nghe vậy U Tà mới quay đầu nhìn thấy Mộc Hoàn Hi đang cẩn thận nhìn mình, nhẹ nhàng mở miệng nói: “ Đúng, ta sẽ rời khỏi Lăng Thiên đại lục.”
Nghe được lời U Tà, Mộc Hoàn Hi liền nhớ lại khi đi di tích thượng cổ ở Thiên hải vực thấy hai người, Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan, hai nam tử phong hoa tuyệt đại như bọn họ, liền chứng minh một vấn đề, hai người bọn họ không phải là người lăng Thiên đại lục!
"Kia. . . U Tà tỷ tỷ, Phong Mâu. . . Đế quân đâu?", khi Mộc Hoàn Hi hỏi lời này, ngữ khí hết sức cẩn thận, sợ nói sai cái gì, vốn dĩ Mộc Hoàn Hi không dám hỏi, nhưng lại nhìn thấy U Tà mang thai, tóc đen thành tuyết, không khỏi nhớ tới nam tử vô cùng sủng nịch U Tà - Liệt Hỏa Kình Thương.
Mà U Tà nghe thấy câu hỏi của Mộc Hoàn Hi, lưng lập tức cứng đờ, trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, sau đó U Tà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Chàng, chàng vẫn luôn ở đây, chỉ là muội không thấy mà thôi.”
Nghe vậy Mộc Hoàn Hi nửa hiểu nửa không, gật gật đầu, lại nhìn U Tà đang lâm vào trầm tư, Mộc Hoàn Hi liền xoay người đi ra ngoài, khi đi tới cửa lại nhìn thật sâu U Tà, sau đó mới đóng cửa lại.
Sau khi rời khỏi Thương Khung điện, Mộc Hoàn Hi liền trở về Tuyết Phong, chỉ là giờ phút này, thân phận của nàng không phải là công chúa, mà là nữ đế duy nhất của Tuyết Phong quốc!
Sáng sớm ngày thứ hai, U Tà liền tuyên chỉ, "Phụng thiên thừa vận, hoàng hậu chiếu viết: Tuyết Phong công chúa - Mộc Hoàn Hi đức hạnh hơn người, kiến thức uyên thâm, phong làm đế quân Tuyết Phong, từ nay sẽ cai quản Tuyết Phong!"
Một đạo thánh chỉ, Tuyết Phong đế quốc tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không có ai đứng ra phản đối, thật ra có rất nhiều dân chúng xem trọng Mộc Hoàn Hi, mà khi Mộc Lăng Phong biết tin tức này, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tuyết Phong, năm một trăm tám mươi ba, Mộc Hoàn Hi đăng cơ làm đế, đổi tên là Hoàn, trở thành nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử của Tuyết Phong, lấy hiệu “ Hoàn đế ” !
Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Thiên đại lục đại biến, chỉ còn lại Phong Mâu đế quốc và Tuyết Phong đế quốc, mà Lăng Thiên đại lục cũng đổi tên thành Thương Tà đại lục!
Một ngày chạng vạng, U Tà gọi tám người Hồn Thiên, Hàn Mai vào Thương Khung điện, nhìn tám người trước mặt, khóe miệng U tà khẽ gợi lên độ cong nho nhỏ.
Sau đó liền nói: “ Ngày mai ta muốn đi đến Di Thất đại lục, Hồn Thiên, Hàn Mai, Hồn Ảnh, Đạm Cúc, các ngươi cùng ta đi trước, còn bốn người Hồn Lăng, Thanh Lan, Hồn Trạch Nhã Trúc, các ngươi cùng với Phó Bạch, Đại Huyên ở lại Thương Tà đại lục, nếu như…chàng trở về, liền bảo chàng đi tìm ta, nếu không thấy, hai năm sau các ngươi hãy đi đến Di Thất đại lục!”
Nghe vậy, ánh mắt bốn người Hồn Lăng, Thanh Lan, Hồn Trạch, Nhã Trúc đều hiện lên một tia quyết tâm không từ bỏ, sau đó nhìn U Tà nói: “ Dạ, Vương phi, thuộc hạ nhất định sẽ không làm chủ tử thất vọng!”
Ngày hôm sau, Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan liền mang theo đoàn người U Tà đi đến Di Thất đại lục.
U Tà một thân ngân y, đi sau là bốn người Hồn Thiên, Hàn Mai cùng Hồn Ảnh, Đạm Cúc, còn Hỏa Uyển Hinh đi bên cạnh Mộc Liễn Túy và Mộc Thương Lan, đoàn người đi đến trước cửa vào Di Thất đại lục,cũng là nơi mà năm đó Hỏa Uyển Hinh rời khỏi Di Thất đại lục.
Giờ phút này Hỏa Uyển Hinh cảm thán không thôi, lại thấy giống như vừa mới hôm qua, tựa như ngày đầu tiên nàng đi vào lăng Thiên đại lục, không ngờ nhiều năm như thế trôi qua, nàng lại trở về Di Thất đại lục, nghĩ đến đây mắt của Hỏa Uyển Hinh tràn đầy kích động, đã nhiều năm như vậy…....
Mà Hỏa Liễn Túy nhìn bộ dạng của Hỏa Uyển Hinh, con mắt hẹp dài cũng hiện lên thần sắc kích động, đã nhiều năm như vậy, gia gia và phụ thân luôn nhắc tới bác, mỗi lần nhắc tới trong mắt hai người đều là tự hào, lại không che giấu được sự nhớ nhung.
Lần này bác trở về Di Thất đại lục, nếu gia gia và phụ thân nhìn thấy bác không biết sẽ có bộ dáng gì? Chắc là vô cùng cao hứng, hơn nữa U Tà biểu tẩu đang mang thai, thật sự là đại hỉ!
Nghĩ đến đây Hỏa Liễn Túy cũng không kiềm chế được tâm tình của mình, hận không thể đem theo Hỏa Uyển Hinh và U Tà đi trước, còn sắc mặt U Tà vẫn như trước, lạnh lùng trong trẻo mà hờ hững, hơi thở thanh lương quanh người, tuy rằng như thế, nhưng trong lòng U Tà cũng có nhiều điểm tò mò.
Nàng sẽ đến nơi cha mẹ nàng sinh sống, nơi mà phụ thân và mẫu thân nàng liều lĩnh vì tình yêu, nàng muốn cho bọn họ được gặp lại nhau! Ý nghĩ này dần dần nảy mầm trong lòng nàng, dần dần trưởng thành một cây đại thụ.
Sau đó thừa dịp bóng đêm đen kịt Hỏa Liễn Túy và Mộc Thương Lan mang theo đoàn người lắc mình đi vào, sau khi mọi người đi trong thạch động một lúc lâu, cuối cùng cũng đi đến Di Thất đại lục, tuy rằng là hai đại lục khác nhau, nhưng sắc trời lại giống nhau, giờ phút này bầu trời ở Di Thất đại lục còn có chút ảm đạm, nhưng sắc trời cũng dần sáng.
Bốn người Hồn Thiên, Hàn Mai lần đầu tiên đi vào Di Thất đại lục, hưng phấn vô cùng.
"Bác, không bằng bây giờ trở về nhà đi?!", Hỏa Liễn Túy nhìn bộ mặt có chút kích động của Hỏa Uyển Hinh, không khỏi mở miệng hỏi.
Nghe vậy Hỏa Uyển Hinh cũng không trả lời Hỏa Liễn Túy, mà nhìn về phía U Tà đang đứng ở một bên, U Tà cảm nhận được ánh mắt của Hỏa Uyển Hinh, liền nói: “Mẫu thân, người theo hắn về nhà trước đi, con có việc phải làm, đợi sau khi xong việc, con sẽ đến gặp người ”.
Tuy rằng giờ phút này tính tình U Tà lạnh lẽo như hàn băng, nhưng mà khi đối mặt với Hỏa Uyển Hinh lại vẫn giống như lần đầu, còn chưa đợi Hỏa Uyển Hinh mở miệng, Hỏa Liễn Túy đã kêu to: “A! Biểu tẩu, tẩu vừa mới đến Di Thất đại lục khẳng định là không biết đường! Không thể một mình chạy loạn, hay là cùng mọi người trở về nhà thôi?!”
Hỏa Uyển Hinh liền đánh gãy lời nói của Hỏa Liễn Túy, "Tà Nhi, con phải cẩn thận, phải biết rằng mẫu thân luôn ở Hỏa gia chờ con, huống hồ nếu Thương Nhi trở về….", câu kế tiếp Hỏa Uyển Hinh cũng không nói hết, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng, nếu Liệt Hỏa Kình Thương trở lại không thấy nàng, chắc chắn sẽ phát cuồng.
U Tà nghe vậy, liền gật đầu, điều này nàng biết.
Sau khi bóng dáng của Hỏa Liễn Túy, Mộc Thương Lan và Hỏa Uyển Hinh biến mất, U Tà mới thản nhiên mở miệng nói: “Hai người các ngươi hãy đi hỏi dân chúng xem Vân tông ở chỗ nào?”
Nghe vậy Hồn Thiên và Hàn Mai liếc nhau đáp, "Rõ, thuộc hạ đi làm ngay!", vừa dứt lời hai người đó đã đi lên phía trước hỏi, mà U Tà đem theo Hồn Ảnh và Đạm Cúc đi phía sau.
Hồn Thiên và Hàn Mai thấy được gần đấy một lão bá đang đi ở phía trước, liền tiến lên hỏi: “Vị lão bá này, chúng ta đường xa mà đến, muốn hỏi thăm ngài một chút.”
Nghe vậy vị lão bá kia dừng bước, nhìn Hồn Thiên và Hàn Mai nói: “Hai vợ chồng từ phương xa lên thăm người thân hả? Ha ha, đại bá ta tuy rằng không dám nói mọi việc ở Di Thất đại lục ta đều biết, nhưng ta cũng biết được một ít, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi!”
Nghe được lời nói của vị đại bá này, Hồn Thiên và Hàn Mai đều sửng sốt, tròng mắt Hồn Thiên xẹt qua một tia vui sướng và xấu hổ, Hàn Mai thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng Hồn Thiên cũng không có mở miệng giải thích, liền hỏi: “ Đại bá, ta muốn hỏi Vân tông ở nơi nào? Ta .... Ta cùng phu nhân muốn đi đến Vân tông thăm người thân!” (Vy Nhi: Hahahaha....anh này láu cá ghê a....nhận vơ ngay kì. :v :v )
Nghe vậy vị đại bá kia cười cười nói, "Vân tông ở Lưu Vân vực, các ngươi chỉ cần đi dọc theo con đường này, thuận tiện hỏi lại người trên đường, là có thể đến Lưu Vân vực, các ngươi có người thân ở Lưu Vân vực, xem ra thân phận cũng không nhỏ, ha ha, tốt lắm, sắc trời đã sáng, các ngươi mau đi đi!"
Nghe xong lời này của lão bá, Hồn Thiên liền lấy ra một thỏi vàng đưa cho lão bá, chưa đợi lão bá phản ứng lại đã nắm tay Hàn Mai lắc mình rời khỏi, lão bá kia ngơ ngác nhìn thỏi vàng trong tay, sau đó xoa xoa mắt, nếu không phải trong tay còn vàng, liền không tin hai người vừa xuất hiện là thật, từ khi nào mà Di Thất đại lục lại có cao thủ xuất hiện ở nơi núi rừng?
Sau khi nghe được tin tức Hồn Thiên và hàn Mai liền đi đến trước mặt U Tà: “Lưu Vân vực?”
"Đúng vậy phu nhân, lão bá kia nói, chỉ cần đi dọc theo con đường này là có thể đến Lưu Vân vực!", Hồn Thiên cung kính nói với U Tà, từ khi đi vào Di Thất đại lục, đoàn người Hồn Thiên, Hàn Mai liền gọi U Tà là phu nhân.
Không bao lâu, Hồn Ảnh và Đạm Cúc đã đưa một chiếc xe ngựa trở về, U Tà không nói gì, xoay người lên xe ngựa,hai người Hồn Thiên và Hồn Ảnh làm phu xe đi đến Lưu Vân vực.
Sau khi U Tà tới Di Thất đại lục liền suy nghĩ, nếu Thủy Linh Lung còn sống, nàng có thể thông qua Thủy Khiêm Mạch biết được tình hình lúc này của nương, dám giam cầm mẫu thân của nàng, Vân tông - nên tử!
Mà giờ phút này ở bên trong Vân tông, Thủy Linh Lung nhìn cây dược trong tay mà ngây người, nhớ lại, ngày Thủy Khiêm Mạch mang theo cây Bích U thảo này trở lại Vân tông.
"Thủy di, Thủy di!", thanh âm Thủy Khiêm Mạch ôn nhu như nước, lay Thủy Linh Lung đang ngủ say trên giường tỉnh lại.
Mà Thủy Linh Lung sống cùng Thủy Khiêm Mạch hơn mười năm, tự nhiên Thủy Linh Lung có thể nhận ra được thanh âm ôn nhuận kia cùng với trước đó bất đồng, mang theo chút cảm xúc vui sướng.
Vui sướng? Có chuyện gì có thể làm cho Mạch nhi vui sướng như vậy?
Nghĩ đến đây Thủy Linh Lung liền tò mò , lập tức mở miệng hỏi nói, "Mạch Nhi, sao con cao hứng như vậy? Có việc gì vui sao?"
Nghe vậy Thủy Khiêm Mạch liền giao Bích U thảo trong tay cho Thủy Linh Lung, đồng tử Thủy Linh Lung co rụt mạnh, thanh âm có chút run run nói: “ Đây…đây là Bích U thảo?! Thật sự tìm được rồi, không phải là không có sao?!”
Trong thanh âm của Thủy Linh Lung tràn đầy không dám tin, sau đó mở miệng hỏi, mà Thủy Khiêm Mạch nghe thấy thanh âm như thế của Thủy Linh Lung, trong lòng không khỏi đau xót, mấy năm nay, Thủy Linh Lung chịu nhiều khổ cực như vậy, nàng lại chưa lần nào kêu ca.
"Thủy di! Ân, đây là Bích U thảo, người đoán xem làm sao con có được Bích U thảo này?!", thanh âm ôn nhu của Thủy Khiêm Mạch mang theo một chút an ủi, Thủy Linh Lung nghi hoặc, tùy ý nói: “ Bích U thảo này sẽ không phải là có người khác cho chứ?”
Nghĩ đến đây Thủy Linh Lung liền lắc đầu, không tin, Bích U thảo ở Di Thất đại lục vô cùng ít, thuộc loại quý hiếm, làm sao có người lại tùy ý đưa cho, vậy thì Bích U thảo này làm sao mà có?
"Thủy di, người còn nhớ lần trước con đến Thiên Hải vực ở Lăng Thiên đại lục để mua Bích U thảo không?", Thủy Khiêm Mạch có chút ý vị thâm trường nói.
Nghe vậy Thủy Linh Lung liền nhớ tới chuyện lần trước, sau đó cũng liền nói: “ Nhớ rõ, chẳng lẽ là gốc này? Nhưng mà không phải Bích U thảo bị người khác mua mất rồi sao? Làm sao có thể?”
Nghĩ đến đây Thủy Linh Lung nghi hoặc không thôi, bị người khác đoạt được, lại có thể trở về tay Mạch Nhi?
"Thủy di, đúng vậy, gốc này chính là Bích U thảo, hơn nữa Bích U thảo này là do nàng đưa cho con, nàng tên là…Tức Mặc U Tà ", ngữ khí của Thủy Khiêm Mạch có chút nhẹ nhàng chậm chạp.
Nghe vậy Thủy Linh Lung liền tinh tế cân nhắc bốn chữ "Tức Mặc U Tà" này, không biết vì sao, khi nhắc tới bốn chữ này, ở trong lòng Thủy Linh Lung xuất hiện một tia cảm xúc không biết tên, giống như một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, một cảm xúc bất khả tư nghị, khiến cho Thủy Linh Lung càng thêm tò mò.
Lập tức liền mở miệng hỏi, "Tức Mặc U Tà? Đây là người phương nào, vì sao lại dễ dàng đem Bích U thảo giao cho con?"
Nghe được lời nói của Thủy Linh Lung, Thủy Khiêm Mạch liền hít sâu một hơi, sau đó chậm dãi nói : “ Thủy di, Tức Mặc U Tà chính là….nữ nhi của người và Kiêu thúc thúc!”
Một câu nói nổ ầm bên tai Thủy Linh Lung, Thủy Linh Lung lập tức dại ra, sau đó tràn đầy kích động nhìn về phía Thủy Khiêm Mạch: “ Con nói…Con nói cái gì?!”
"Thủy di, người không nghe sai, người mà đem Bích U thảo đưa cho con, chính là nữ nhi của người và Kiêu thúc thúc!"
Thủy Linh Lung vẫn như trước không dám tin nhìn Thủy Khiêm Mạch, thanh âm có chút nức nở nói: “ Con..con nói, nữ nhi của ta còn sống?!”
Từ nhiều năm, ở Lăng Thiên đại lục truyền đến tin tức là Hỏa Uyển Hinh đã chết, trong lòng nàng cực kì bi ai, nếu Hỏa Uyển Hinh đã chết, như vậy nữ nhi của nàng cũng không có khả năng sống sót, tuy rằng trong lòng không tin tưởng, nhưng mãi vẫn không có tin tức, bây giờ lại nghe được tin tức nữ nhi còn sống, trong lòng Thủy Linh Lung kích động vô cùng.
Ngay tại khi Thủy Khiêm Mạch định kể mọi chuyện, thì con ngươi liền lạnh lùng nhìn ra phía ngoài, một đạo thanh âm trung niên dễ nghe truyền vào: “ Linh Lung, Mạch Nhi…”