Sở Nhạc đã từng vì Địa Phủ lập đại công, bởi vậy mặc dù là cương thi vẫn có thể tham gia tranh đoạt vị trí Tần Quảng Vương như thường.
Mượn cớ "La Tích Đao thực lực không đủ để đảm đương vị trí Tần Quảng Vương", Sở Nhạc yêu cầu quyết chiến một chọi một với La Tích Đao. Yêu cầu này đương nhiên không được thông qua, bởi vì làm Tần Quảng Vương được hay không không phải dựa vào vũ lực.
Thế là, Sở Nhạc lùi một bước, ném ra một điều kiện khác____vấn tâm* mười ngày trước Nghiệt Kính Đài.
*vấn tâm: tự vấn lương tâm
Sở Nhạc biết mình không phải lựa chọn tốt nhất trong lòng Tần Quảng Vương tiền nhiệm, nhưng hắn vẫn muốn liều một lần. Hắn trước giờ không hề mong đợi Tần Quảng Vương có thể đáp ứng yêu cầu quyết đấu của hắn với La Tích Đao, chẳng qua vì để Tần Quảng Vương đáp ứng yêu cầu sau đó của hắn, cho nên Sở Nhạc mới cố ý hỏi như vậy.
Tầm quan trọng của Nghiệt Kính Đài đối với Tần Quảng Vương không cần nói cũng biết, vì vậy, yêu cầu này của Sở Nhạc cũng coi như hợp tình hợp lí.
Quan trọng nhất chính là, La Tích Đao là thiện nhân trăm đời, căn bản không sợ vấn tâm trước Nghiệt Kính Đài, cho nên Tần Quảng Vương đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Nhưng Tần Quảng Vương không biết, Sở Nhạc quen biết Nghiệt Kính Đài.
Không những quen biết, hắn thậm chí còn có ân cứu mạng Nghiệt Kính Đài.
Ai cũng biết Tần Quảng Vương dự định nghỉ hưu thay người, vậy nên trong lúc rối loạn này luôn có một số kẻ muốn gây thêm rắc rối cho Địa Phủ. Mà mục tiêu của bọn họ dĩ nhiên chính là pháp khí quan trọng nhất dưới trướng Tần Quảng Vương, Nghiệt Kính Đài.
Sở Nhạc trời xui đất khiến cứu khí linh Nghiệt Kính Đài.
Khí linh Nghiệt Kính Đài không có thất tình lục dục, nhưng ân oán rõ ràng. Sở Nhạc có ân cứu mạng nó, hiển nhiên tin tưởng đối phương sẽ làm ra lựa chọn có lợi cho hắn.
Nhưng ai ngờ, Nghiệt Kính Đài vẫn lựa chọn La Tích Đao.
"Ân là ân, công việc là công việc." Nghiệt Kính Đài dù cho hổ thẹn với Sở Nhạc, vẫn kiên định thực hiện chức trách của mình, đè sụp cọng rơm cuối cùng của Sở Nhạc.
Nghiệt Kính Đài không làm sai, nó có cống hiến ở Địa Phủ nhiều năm như thế, chính là vì nó chí công vô tư. Nhưng đối với Sở Nhạc thân bất chính mà nói, lại tương đương với phản bội.
Sở Nhạc thực sự không hiểu, đám thủ hạ của hắn không hiểu hắn thì thôi, vì sao ngay cả Nghiệt Kính Đài cũng muốn đầu nhập vào phe La Tích Đao? Chẳng lẽ ông trời thật sự không ưa hắn, tất cả mọi người đều muốn đối nghịch với hắn sao?
"Sở Nhạc." La Tích Đao nhìn chăm chú vào mắt Sở Nhạc, phát hiện thái độ Sở Nhạc nghiêm túc vượt xa tưởng tượng của hắn, "Đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, cậu cần gì nhớ mãi không quên như thế?"
"Đại Thánh Nhân, cậu là cậu, tôi là tôi. Bắt đầu từ giây phút Nghiệt Kính Đài chiếu ra bộ dạng của tôi, cậu hẳn phải biết tôi là hạng người gì. Nghiệt Kính Đài chưa bao giờ sai lầm, điều này, còn cần tôi nói cho cậu biết sao?" Sở Nhạc cười lạnh nói.
Nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn như trước là bạn tôi.
La Tích Đao muốn phản bác, lời đến bên miệng lại nói không ra.
"Tùy cậu vậy." La Tích Đao lùi lại hai bước, "Nghiệt Kính Đài lén đầu thai làm người, đời này của hắn đã định trước gập ghềnh. Chuyện ngàn năm trước đối với hắn đã thoảng qua như mây khói, cậu, cậu đừng bắt nạt hắn quá là được."
"Không phiền cậu hao tâm tổn trí." Sở Nhạc nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt.
Tình thế mạnh hơn người. (aka tình thế không cho phép)
Hắn ngàn năm trước chưa từng chịu khuất phục, lại ở ngàn năm học được biến báo*.
*biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách không nguyên tắc
Nói đến thực buồn cười.
Nếu ngàn năm trước có người nói cho hắn biết hắn sẽ vì một Nghiệt Kính Đài phản bội hắn mà làm đến tình trạng này, Sở Nhạc tuyệt đối sẽ không keo kiệt đưa người kia đi gặp Diêm Vương.
"Hiện tại có công nghệ cao, Nghiệt Kính Đài chốc lát không trở về cũng không ảnh hưởng gì." La Tích Đao thở dài nói, "Trăm năm qua Nghịch Âm Minh hoạt động càng ngày thường xuyên, có thể liếc mắt liền nhận ra chân thân Nghiệt Kính Đài, toàn bộ Địa Phủ ngoại trừ hai chúng ta không còn ai khác, đi theo bên cạnh cậu cũng coi như an toàn."
Sau khi con đường phi thăng đứt đoạn, vẫn luôn có một số năng nhân dị sĩ* không can tâm. Bọn họ tu hành vì tự do tự tại, đâu vui lòng chờ Địa Phủ phân công.
*năng nhân dị sĩ: người tài ba
Thế là, Nghịch Âm Minh bất tri bất giác thành lập, ý định lật đổ Địa Phủ cướp đoạt cơ hội trường sinh bất lão, rất nhanh đã có thành tựu.
"Ha, cậu vẫn chưa diệt trừ được tổ chức này? Xem ra bản lĩnh của cậu chỉ để cải tạo điện Diêm Vương." Sở Nhạc châm chọc không chút khách khí.
"Con đường tu tiên đứt đoạn, Địa Phủ là đường tắt duy nhất có thể trường sinh bất tử. Nghịch Âm Minh sao có thể tùy tiện buông tha? Lúc trước Ngô gia phản loạn chỉ sợ cũng có bút tích của bọn chúng." La Tích Đao thật sự không cảm thấy vị trí Tần Quảng Vương có gì tốt, hắn ngày trước chưa từng làm hại bất kì sinh mạng nào, lên làm Tần Quảng Vương rồi rốt cuộc không thể tùy ý hắn nữa.
"Sở Nhạc, chuyện của cậu và Nghiệt Kính Đài tôi không quản nữa. Nhưng cậu phải cam đoan Nghiệt Kình Đài không bị người khác lấy đi."
"Cậu không bắt hắn trở về?" Sở Nhạc hơi nhíu mày.
"Địa Phủ tài chính căng thẳng, bớt đi tiền lương một người coi như tiết kiệm chi tiêu." La Tích Đao khoát khoát tay, "Tôi chỉ thử cậu chút thôi."
"Ha." Sở Nhạc hiển nhiên không mấy tin tưởng.
"Sở Nhạc, nếu ngàn năm trước cậu là bộ dáng hiện tại, vị trí Tần Quảng Vương đã là của cậu." La Tích Đao đột nhiên vừa cười vừa nói.
"Cậu không cần giả bộ tốt bụng an ủi tôi."
La Tích Đao mỉm cười không nói.
Sở Nhạc ngàn năm trước, dù giả bộ tốt đến đâu, thực chất bên trong vẫn chỉ là một người ích kỉ lương bạc. Nhưng bây giờ, Sở Nhạc đã học được vì người khác thay đổi tính tình, điều này không thể không nói là một tiến bộ rất lớn.
Sở Nhạc vẫn cho rằng, Tần Quảng Vương tiền nhiệm coi trọng La Tích Đao hơn, nhưng sai rồi.
Kỳ thật Tần Quảng Vương tiền nhiệm càng thêm coi trọng Sở Nhạc.
Dù sao, cương thi Sở Nhạc thích hợp hoàn cảnh Địa Phủ hơn thiện nhân trăm đời La Tích Đao nhiều, cũng có cơ hội lớn hơn trở thành Tần Quảng Vương lợi hại nhất.
Đáng tiếc, Tần Quảng Vương tiền nhiệm thấy hết những gì Sở Nhạc làm, cuối cùng thất vọng với một Sở Nhạc ích kỷ.
"Không có chuyện gì, tôi đi về trước." Sở Nhạc thực sự không thích đợi ở chỗ này, quay người đi về phía thang máy.
"Lúc thi Âm quan, tôi mong cậu cố gắng đừng nhúng tay quá nhiều." La Tích Đao hô lên, "Lần này có không ít hạt giống tốt, cậu đừng có mà hủy hoại bọn họ. Sự việc ở thế giới Quỷ nương tử, tôi không muốn xảy ra lần nữa."
Thế giới Quỷ nương tử lần đó thật không phải tôi làm!
Sở Nhạc vốn định phản bác, nhưng nghĩ lại, Ngô Bất Lạc làm hay hắn làm cũng không có gì khác nhau, thế là cứ thế đáp ứng.
La Tích Đao lần nữa quay về trước án thư.
"Thôi Phán quan, sửa Nghiệt Kính Đài mất tích thành nghỉ phép đi...Ừm, thời gian nghỉ, trước hết cứ để trăm năm...Với cả nhớ khấu trừ tiền lương." La Tích Đao thông tri* Phán quan.
*thông tri: báo cho biết, thông báo
Một trăm năm cũng đủ để Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc nghỉ ngơi.
Muốn...muốn nghỉ phép quá đi.
La Tích Đao nghĩ đến những việc đáng tiếc của đời người, vô cùng hối hận trăm đời trước tại sao mình lại kiên trì làm người tốt!
Người tốt không có hảo báo* a.
*hảo báo: hồi báo tốt
- - -- -- -- -- -- -- --
"Phán quan đại nhân, danh sách thí sinh thông qua của ba trường thi trước đã tới. Trường thi số một 49 người thông qua, trường thi số hai 53 người, trường thi số ba 41 người." Giám khảo vừa đưa danh sách lên vừa quan sát vẻ mặt Phán quan.
Ồ?
Phán quan đại nhân hình như tâm trạng rất tốt.
"Ừm, không tồi không tồi." Thôi Phán quan cười tủm tỉm tiếp nhận danh sách, "Số người cũng không nhiều."
"Phán quan đại nhân, trận thi đấu cuối cùng ngài xem?" Giám khảo cảm thấy Phán quan đại nhân của bọn họ nhất định uống lộn thuốc. Nếu là trước đó, Phán quan khẳng định phải mắng chửi người, nói đào thải quá ít người, ít nhất phải loại thêm một nửa nữa mới được.
"Gần đây không phải Nghịch Âm Minh lại đang gây sự ở nhân gian sao?" Thôi Phán quan mỉm cười nói, "Để các thí sinh đi thử xem."
"Cái này...Hiện tại để thí sinh đối đầu với Nghịch Âm Minh có phải đùa hơi quá rồi không?" Giám khảo nhịn không được phản bác.
Cho dù là Âm quan chính thức cũng chưa chắc có thể giải quyết được a.
"Bọn họ dù sao cũng phải đối mặt, sớm hay muộn cũng thế." Thôi Phán quan cười nói, "Thi Âm quan không phải trò đùa. Hơn nữa, thí sinh ưu tú lần này quả thực có hơi nhiều quá."
"Hả?" Giám khảo tò mò, "Thí sinh ưu tú nhiều chẳng lẽ không tốt?"
"Không phải không tốt, là quá tốt." Thôi Phán quan thở dài, "Mỗi lần mất đi một người là như đang móc tim tôi, có điều nghĩ đến báo cáo tài chính, vẫn là chịu đựng sự đau lòng của tôi đi."
Giám khảo không hiểu ra sao bị tống cổ đi chỗ khác.
Nụ cười trên mặt Thôi Phán quan dần biến mất, đặt danh sách các thí sinh lên mặt bàn, không hề liếc mắt nhìn một cái.
Thí sinh ba trường thi thông quan lấy được chứng nhận xong, bắt đầu giao lưu với nhau.
"Nghe nói trường thi số bốn chỉ còn lại hai mươi ba người. Là vì độ khó đề thi của bọn họ đột nhiên nâng cao cho nên dẫn đến đề thi của chúng ta làm được một nửa liền biến vị!
"Đừng nói nữa được không? Tôi vốn đã trói nữ quỷ kia lại, đảo mắt giám khảo liền nói muốn đề cao độ khó, nữ quỷ xoay người một cái suýt chút nữa ăn tôi."
"Trường thi số bốn độ khó cao a, có Mộc Sơ Nhất, có Tạ Bán Loan, còn có A La và Trương Dịch, ngẫm lại cũng là độ khó cấp địa ngục."
"...Nghe nói hạng hai trường thi số bốn là một kẻ tên Sở Nhạc, còn có người hạng tư tên là Ngô Bất Lạc, đều là hắc mã giết đi ra, Trương Dịch chỉ xếp thứ năm."
"Không thể nào..."
"Ngô Bất Lạc, cái tên này vừa nghe là biết fan nữ thần Bất Hoa, tôi muốn gặp hắn một chút ngao_____"
Đương nhiên, trong các thí sinh thông quan, không thiếu người quen biết thí sinh trường thi số bốn. Nhưng kì lạ là, khi bọn họ hỏi thăm về Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, nhóm trường thi số bốn luôn biểu lộ có chút quái dị.
Chẳng lẽ hai hắc mã này có bản lĩnh như thế?
"Tiểu Hồng, không ngờ bọn họ lại có bản lĩnh như vậy, là tôi coi thường bọn họ." Một cậu bé sờ dây đỏ trên cổ tay mình, sắc mặt có chút âm trầm.
Lúc ở trong thế giới kiểm tra, hắn tìm được không ít đồ ăn cho Tiểu Hồng, thực lực của Tiểu Hồng đã tăng mạnh. Thế nhưng vừa ra liền nghe nói Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc có thể vượt trên những kẻ chín mươi điểm lấy được top 5, tâm trạng đắc ý ban đầu lập tức bị đánh bay.
Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn lầm rồi, đem thiên lý mã nhìn thành con lừa.
Nghi hoặc của Thời Gian chờ đến vòng chung kết ngày đó, cuối cùng có giải đáp.
Bọn họ vẫn như cũ ở trong đại sảnh ban đầu.
Chỉ là so với dáng vẻ chen chúc đầy ắp trước đó, bây giờ người đã ít đi nhiều.
"Lý Nặc, Lý Nặc, Ngô Bất Lạc trường thi số bốn các cậu thực chất xảy ra chuyện gì?" Một thí sinh lặng lẽ kéo kéo góc áo bằng hữu, "Làm sao nhắc đến hắn biểu tình các cậu đều rất quái dị?"
Bị tra hỏi Lý Nặc yên lặng cúi đầu.
Có thể không quái dị sao?
Từ khi Tạ Bán Loan ở trên đài nói hắn coi trọng Ngô Bất Lạc xong, thí sinh trường thi số bốn liền bắt đầu bát quái tập thể.
Sau đó bát quái nổi lên, hóa ra Sở Nhạc và Tạ Bán Loan là tình địch, hai người họ vì Ngô Bất Lạc còn ra tay đánh nhau? Đáng sợ là, Mộc Sơ Nhất hình như cũng cuốn vào trong đó.
Nói cách khác, đây là tình tay bốn!
#Chấn kinh! Đại lão đi thi không vì làm Âm quan mà vì hắn...#
Ngay tối hôm đó, bọn họ đều bị tâm tình bát quái thiêu đốt không ngủ được.
"Tôi không quen Ngô Bất Lạc." Lý Nặc ho nhẹ một cái, "Nhưng tôi đề nghị cậu gặp hắn tốt nhất nên lễ phép chút." Nếu không cậu sẽ đối đầu ba đại lão phía trên, đặc biệt đáng sợ!
"Có ý gì?"
"...Cậu không biết thật ra là chuyện tốt, thật."
Những người biết rõ như họ đều không biết xấu hổ mà nhìn Ngô Bất Lạc và Tạ Bán Loan bọn họ. Trông thấy bọn họ liền không nhịn được bát quái.
Tạ Bán Loan không có tay, Sở Nhạc hình như không phải người, Mộc Sơ Nhất nửa người nửa quỷ.
Ngô Bất Lạc này khẩu vị thực sự quá tạp, cái gì cũng nuốt được a.
Hoàn toàn bị người coi là "họa thủy" Ngô Bất Lạc không hề quan tâm cách nhìn của người khác đối với hắn.
Nhiều người thích hắn, chín mươi phần trăm đều bị hủy trong tay hắn, chút chuyện xấu như thế với hắn mà nói căn bản không đau không ngứa.
Trái lại, nếu có thể mượn chuyện xấu này để các thí sinh có lòng kiêng kị hắn, vậy thì không thể tốt hơn.
Liêm sỉ lại không thể ăn.
"Sở Nhạc, hôm qua anh đã đi đâu? Tôi không trông thấy anh." Ngô Bất Lạc tò mò nhìn Sở Nhạc bên cạnh hỏi, luôn cảm thấy Sở Nhạc hôm nay hình như có chút biến hóa, giống như lột xuống vỏ bọc vậy.
"Tôi đi dạo phố." Sở Nhạc tùy tiện tìm một cái cớ.
"Anh mà cũng đi dạo phố?" Ngô Bất Lạc rất là kinh ngạc, "Thật ra thì, anh cũng nên thay quần áo. Đồ trên người anh bây giờ ra ngoài người khác còn tưởng rằng anh từ đoàn phim nào chạy đến."
Sở Nhạc cúi đầu nhìn trang phục của mình một chút, chẳng mấy chốc, khoan bào trường tụ* biến thành sơ mi quần dài nhàn nhã.
*khoan bào trường tụ: áo bào rộng ống tay dài, kiểu cổ phục ấy
"...Đây là kỹ năng gì, thay đổi trang phục trong chớp mắt?" Ngô Bất Lạc cố gắng để mình có vẻ không kinh ngạc.
"Cậu muốn học à?" Sở Nhạc không trả lời thẳng, mà cười nhìn Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc liên tục gật đầu.
Học được kỹ năng này, về sau có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền mua quần áo!
"Tôi không nói cho cậu."
...Rất tốt, vẫn là hương vị lúc trước.
Sở Nhạc chuyên môn ngang ngược với mình một vạn năm đã trở về rồi!
"Đầu tiên chúc mừng các thí sinh đến được trận chung kết cuối cùng." Giám khảo lần này đổi người, không còn là Hắc Bạch Vô Thường, mà là giám khảo ngay từ đầu bọn họ gặp.
Dù sao nhiệm vụ chính của Hắc Bạch Vô Thường không phải là làm giám khảo, chẳng qua chỉ là cái cớ để đi qua tìm Sở Nhạc mà thôi.
"Trận chung kết cuối cùng có tỉ lệ tử vong rất cao, cuộc thi Âm quan mọi lần, tỉ lệ tử vong ở trận chung kết cuối cùng lên tới tám mươi phần trăm. Cho nên chúng tôi ở đây cho phép chư vị thí sinh cơ hội rút lui cuối cùng, có ai muốn rời đi không?" Giám khảo hô một tiếng.
Không ai trả lời.
Người đến đây dự thi Âm quan đã sớm biết mình sẽ đối mặt cái gì. Vất vả lắm mới đi đến vòng cuối, có ai cam tâm từ bỏ chứ?
"Tốt, năm nay cũng không có người rút lui." Giám khảo sờ mũi một cái, "Vậy tôi bắt đầu giải thích tình huống thi trận chung kết."
"Mục tiêu trận chung kết lần này là, Nghịch Âm Minh."
Ba chữ Nghịch Âm Minh vừa ra, sắc mặt các thí sinh bên dưới đều thay đổi.
"Mẹ nó, đây không phải đối thủ sau này lên làm Âm quan mới phải đối mặt sao?"
"Quả nhiên, cuộc thi Âm quan một năm so với một năm càng thêm biến thái."
"Không thể nào, hình như một số thí sinh lần trước không cẩn thận thi trượt đã tham gia Nghịch Âm Minh."
"Chắc sẽ không để chúng ta đối đầu trực tiếp với cán bộ Nghịch Âm Minh, tôi thấy tám phần là tiểu lâu la bên ngoài."
...
Ngô Bất Lạc dĩ nhiên biết sự tồn tại của Nghịch Âm Minh.
Bởi vì Ngô gia phản loạn, rất có thể liên quan đến Nghịch Âm Minh.
"Bất Lạc, cậu thả lỏng chút đi." Sở Nhạc đặt tay lên bả vai Ngô Bất Lạc, "Người ở đây rất nhiều."
Ngô Bất Lạc lúc này mới phát hiện tay mình bị bóp đến tím ngắt, vội vàng buông lỏng.
"Ngại quá, lâu rồi tôi không nghe đến cái tên này, có chút thất thố." Ngô Bất Lạc cười gượng.
Lúc trước chị gái hắn Ngô Bất Hoa chính vì hoài nghi tổ tiên Ngô gia bọn họ có quan hệ với Nghịch Âm Minh, cho nên mới đi điều tra Nghịch Âm Minh. Về sau chị gái nói tra được một vài thứ, bảo Ngô Bất Lạc cẩn thận, kết quả chuyến đi này vẫn chưa trở về.
Ngô Bất Lạc dĩ nhiên cũng hiểu nguyên nhân chị gái bảo hắn đừng đi báo thù.
Nghịch Âm Minh thế lực khổng lồ, ngay cả Địa Phủ cũng không thể diệt trừ hoàn toàn bọn chúng. Ngô Bất Lạc hắn đơn thương độc mã, trình độ đạo pháp lại không cao, sao có thể làm đối thủ của người ta?
Thế nhưng, Ngô Bất Lạc vẫn đến thi Âm quan.
Một mặt tất nhiên tại vì hắn sợ hãi bị người phát hiện thân phận, mặt khác muốn mượn lực lượng Địa Phủ đi điều tra tung tích chị gái.
Ngô Bất Lạc không có bao nhiêu lòng trách nhiệm đối với tổ tiên của mình, chính bọn họ lựa chọn phản loạn, liên quan gì đến hắn? Nhưng chị gái lại là người một tay nuôi nấng hắn, bất luận thế nào hắn cũng phải tìm kiếm tung tích chị mới được.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
"Mọi người không cần hoảng, chỉ là Địa Phủ phát hiện ra một số dấu vết hoạt động của Nghịch Âm Minh mà thôi." Giám khảo khẽ cười nói, "Chuẩn khảo chứng của mọi người cho phép mọi người có thể có được một chút tài nguyên trợ giúp trong khoảng thời gian ngắn, Địa Phủ ở nhân gian cũng có chi nhánh. Có điều xin mọi người nhớ kĩ, chuẩn khảo chứng chỉ có thời hạn một năm. Một năm sau, nếu không thể giải quyết sự kiện tương ứng, thì sẽ tự động phán định bị loại. Tương tự, bất kể sống chết, hi vọng mọi người coi trọng vấn đề này."
"Giám khảo, vậy chúng tôi bây giờ phải làm gì?" Một thí sinh giơ tay hỏi.
"Rất đơn giản, các cậu chỉ cần rời khỏi nơi này trước là được rồi." Giám khảo mỉm cười nói, "Chuyện thế gian Âm quan Uổng Tử Thành chúng tôi không nhúng tay vào, các cậu mang theo chuẩn khảo chứng, tự nhiên sẽ có người đến đón. A, đúng rồi, nếu trong một năm này, chuẩn khảo chứng của cậu bị người đánh cắp vượt quá thời gian một tháng, cũng sẽ tự động phán định cậu bị loại nha!"
"Giám khảo, tôi còn vấn đề..."
"Không có thời gian, không thêm câu hỏi!"
Giám khảo nói xong, Ngô Bất Lạc cảm giác được một cỗ lực lượng bao phủ toàn thân.
Sau một khắc, Ngô Bất Lạc đã đứng ở một nơi khác.
Hả? Cảm giác quen thuộc này?
Hắn trở lại nhân gian!
Ngô Bất Lạc nhịn không được hít thở ngụm lớn.
Trở lại nhân gian cảm giác thật tốt.
Bây giờ hắn muốn đặt thức ăn ngoài đầu tiên, ăn một bữa thật là ngon!
Cơm nước Địa Phủ mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng ăn xong hoàn toàn không biết mình ăn cái gì. Chuyện này đối với Ngô Bất Lạc mà nói thật sự là tra tấn. Dù sao đồ hắn ăn và đồ phi nhân loại ăn nhìn đều giống nhau.
Thứ gì mới có thể cho nhân loại và phi nhân loại đều ăn được? Ngô Bất Lạc không dám nghĩ sâu.
"...Trận chung kết năm nay thí sinh có hơi nhiều thì phải, xe chúng ta đủ chỗ không?" Nhóm Âm quan trụ sở nhân gian đến tiếp người nhìn thấy một đống thí sinh thì có chút ngu người, "Giám khảo trước đó làm gì vậy, không đào thải bớt người đi à?"
"Hình như vì thí sinh năm nay tố chất cao, đây đã là thành quả sau khi đấu thêm giờ." Một Âm quan tin tức linh thông giải đáp.
"Khụ, gọi điện thoại, bảo bộ ngành phái thêm một cái xe buýt tới, đó căn bản không ngồi được!"
"Hô, Phán quan đại nhân, các thí sinh đã trở về, thời gian vừa đúng, tuyệt đối không vượt quá giới hạn mượn dùng Uổng Tử Thành." Giám khảo nhẹ nhàng thở ra.
Chi phí thuê Uổng Tử Thành không hề thấp, nếu vượt quá một phút, đám Âm quan bên chỗ Biện Thành Vương nhất định sẽ đến tìm hắn đòi tiền! Nhưng với tư cách là một giám khảo, hắn nhận phụ cấp giám khảo, không thể lại đi xin tiền Phán quan, chỉ có thể tự mình xuất tiền túi.
Trước kia có một giám khảo đáng thương vì cùng thí sinh lề mề quá lâu, mất mấy trăm năm tiền lương bù vào, suýt chút nữa trong cơn tức giận từ chức gia nhập Nghịch Âm Minh.
"Ừm, trợ cấp của mọi người có thể tăng thêm năm phần trăm." Tiếng Thôi Phán quan truyền đến, "Mọi người vất vả."
"Không không không, không khổ cực." Giám khảo mừng rỡ không thôi.
Thiết công kê thế mà cũng có ngày nhổ lông? Thật sự là quá khó khăn!
Không biết rằng, giờ phút này Thôi Phán quan đang nhìn giấy tờ cười thấy răng không thấy mắt.
"Tiền lương Nghiệt Kính Đài là cao nhất ngoài Diêm Vương, trừ đi một trăm năm tiền lương tức khắc tài chính liền đầy đủ đâu!" So ra, tiền lương một vạn tiểu âm quan tầng chót cộng lại cũng không bằng một mình Nghiệt Kính Đài, năm phần trăm trợ cấp tính là gì?
Haiz, nếu không phải Nghiệt Kính Đài không thể thiếu, hắn thật sự hi vọng Nghiệt Kính Đài một ngàn năm không trở về!