Đáng tiếc người xem được tuồng vui này không nhiều.
Không bao lâu sau, lại có thêm hai người Nghịch Âm Minh bị bại lộ.
Sở Nhạc có thể mặt không đỏ tim không đập lừa gạt Ngô Bất Lạc, tố chất tâm lý đương nhiên đạt tiêu chuẩn.
Âm quan Địa Phủ nhìn thấy Ngô Bất Lạc sờ viên đá kia nhưng không phát sáng rất dễ nghi ngờ tính chân thực của nó. So ra, Nghịch Âm Minh khá đáng thương, liên tiếp có người sờ tảng đá phát sáng, bọn họ không tin cũng phải tin.
Sở Nhạc an toàn thông qua, tảng đá không phát sáng.
Lộ Đông an toàn thông qua, cũng không phát sáng.
Trương Dịch và Tào Phàm cũng qua, vẫn không phát sáng.
Tạ Bán Loan là "bia ngắm" bên ngoài, đương nhiên sáng bình thường.
"Hừ." Tạ Bán Loan đi đến một bên không có người, mắt nhìn chằm chằm Nghịch Âm Minh, nhìn khiến những người kia dựng lông tơ.
Mộc Sơ Nhất đỏ bừng mặt, cũng may lần này rút được thăm cùng nhóm với Tạ Bán Loan, vì vậy hắn là âm quan cũng không bất ngờ.
"Nếu đã lộ thân phận rồi thì xin lộ chân dung thật ra đi." Thấy ngoài Tạ Bán Loan có thêm người làm tảng đá phát sáng, Lưu Bác Văn cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Nghịch Âm Minh bị bắt tới mấy người, Địa Phủ chỉ có Tạ Bán Loan thôi thì không biết ăn nói thế nào nữa.
"Là tôi." Mộc Sơ Nhất triệt tiêu công hiệu của đan dược, lộ ra khuôn mặt khí chất u ám. Mặc dù mặt trẻ con nhưng một thân quỷ khí càng làm hắn có cảm giác tồn tại hơn.
"Không ngờ đi cùng Tạ Bán Loan lại là cậu." Lưu Bác Văn hơi giật mình, nhưng cũng cảm thấy như vậy là bình thường.
Dù sao thực lực Tạ Bán Loan rõ như ban ngày, người không lợi hại sợ rằng không áp chế được hắn.
Chỉ là Lưu Bác Văn vẫn có chút tiếc nuối trong lòng, cô cứ nghĩ lần này Ngô Bất Lạc sẽ tới.
"Tôi còn tưởng sẽ là Ngô Bất Lạc hoặc Sở Nhạc chứ?" Lưu Bác Văn tự giễu nói, "Không ngờ Địa Phủ lại phái cậu đến?"
"Bất Lạc bọn họ có nhiệm vụ khác." Mộc Sơ Nhất gãi gãi đầu nói, "Tôi cùng nhóm với Tạ Bán Loan."
Mộc Sơ Nhất đáng thương không biết nói dối, cho dù biết tảng đá kia có gì đó quái lạ nhưng vẫn không nhịn được chột dạ, làm cho tảng đá phát sáng. Cũng may dù Mộc Sơ Nhất không biết nói dối nhưng vẫn biết che giấu một phần sự thật.
"Sao thế? Cô rất hi vọng người đến là Ngô Bất Lạc à?" Trong mắt Tạ Bán Loan lóe ra một tia u ám. Hắn không giải quyết được Sở Nhạc không có nghĩa hắn có thể tha thứ người khác giơ móng vuốt với Ngô Bất Lạc.
"Lần trước tôi sắp thành công nhưng lại thất bại đều do Ngô Bất Lạc ban tặng." Lưu Bác Văn cười lạnh nói, "Lần này nếu là cậu ta tới, tôi nhất định phải báo đáp cậu ta thật tốt."
A La phát giác tay ôm mình của Ngô Bất Lạc cứng đờ.
Tuyệt nhất vẫn là Sở Nhạc.
"Tiểu mỹ nhân sợ tôi à?" Sở Nhạc mượn động tác đùa giỡn A La tiến lại gần, lặng lẽ làm khẩu hình với Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc nhận ra được là hai chữ "Đáng đời".
"Nếu mỹ nhân không muốn ở cùng tiểu bạch kiểm miệng cọp gan thỏ này nữa, đây là danh thiếp của tôi." Sở Nhạc nhét một tấm danh thiếp vào tay A La, ngay trước mặt Ngô Bất Lạc còn sờ cằm A La một cái.
Động tác giống y đúc Ngô Bất Lạc sờ A La trước đó.
A La:...
Đủ lắm rồi!
Hai người ghen tuông sao lại kéo tôi theo?
Tình yêu quả nhiên là thứ vô dụng nhất đối với người tu đạo. Chờ chuyện này xong, hắn nhất định phải kéo hai người này đi niệm thanh tâm chú một ngàn lần!
Lần thứ một trăm A La cảm thấy lúc trước đáp ứng đóng vai người tình của Ngô Bất Lạc quả thực là quyết định sai lầm nhất đời này của hắn.
Khóe miệng Lộ Đông giật giật, lần nữa cảm tạ ông trời không phân mình cùng tổ với Ngô Bất Lạc.
Sở Nhạc đại lão mặc dù thích thả khí lạnh nhưng rất là tốt.
"Địa Phủ và Nghịch Âm Minh đi theo tôi." Lưu Bác Văn cất tảng đá đi, "Mạnh tiên sinh muốn gặp mọi người trước, những người khác ở đây chờ một lát."
Không ai phản đối gì hết.
Địa Phủ và Nghịch Âm Minh lai lịch lớn, bọn họ không nhịn cũng phải nhịn!
Chờ không lâu lắm, tầm nửa giờ sau, Lưu Bác Văn đẩy theo một chiếc xe lăn ra.
Một ông già ngồi trên xe lăn, chừng bảy mươi tuổi nhưng hàm răng lại trắng sáng, nhìn rất không hài hòa.
"Mạnh tiên sinh." Đã có người nhận ra người này chính là Mạnh Bách Khí.
Ngô Bất Lạc thấy đối phương thì có chút kinh ngạc.
Không đúng.
Theo tư liệu Địa Phủ đưa, Mạnh Bách Khí từ rất lâu trước đây đã có thể bảo trì vẻ ngoài không già yếu, tấm hình gần đây nhất cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, sao đột nhiên lại biến thành bộ dáng này?
"Tôi mời mọi người tới đây, cũng không muốn nhiều lời." Mạnh Bách Khí nhìn những người có mặt ở đây, âm u đầy tử khí, "Tôi muốn mọi người tìm giúp tôi một cái khóa đồng tâm giống hệt cái này."
Mạnh Bách Khí giơ lên một cái khóa đồng tâm trông rất bình thường, loại khóa này ngoài chùa miếu bán năm tệ một cái, cam đoan giống nhau như đúc.
"Tìm khóa á?"
"Đây là ý gì?"
"Cái khóa đồng tâm này nhìn cũng không giống pháp khí gì."
"Có gì đặc biệt sao?"
...
Mọi người bắt đầu thảo luận.
Nếu Mạnh Bách Khí triệu tập bọn họ lại bảo diệt cả nhà ai đó thì bọn họ cam đoan không chớp mắt một cái, nhưng bây giờ không hiểu sao lại muốn bọn họ tìm khóa, đó đâu phải sở trường của bọn họ.
Đám bọn họ nói dễ nghe thì là người tu đạo, nói khó nghe chính là đao phủ. Giết người thì lành nghề, chứ tìm đồ thì không được.
"Từ nhỏ tôi đã thích thu thập pháp khí, cũng am hiểu tu bổ luyện chế một ít." Mạnh Bách Khí không quan tâm những người này nghĩ gì, "Đối với tôi cái khóa đồng tâm này vô cùng quan trọng, nếu mọi người có thể tìm được nó, để nó hợp lại với cái trên tay tôi thì tôi sẽ cho người tìm được khóa vào trong kho tàng của tôi tùy ý chọn năm kiện pháp khí."
Kho tàng pháp khí của Mạnh Bách Khí nổi tiếng quý giá. Thứ được hắn thu thập vào kho, đặt ở ngoài đều là thứ có tiền cũng không mua được.
Ngô Bất Lạc trước đó đã điều tra tư liệu, trên đó nói pháp khí Mạnh Bách Khí cất giấu hầu như đều có giá tầm một trăm vạn công đức.
Một trăm vạn! Công đức!
Ngô Bất Lạc lập tức muốn đi tìm mỹ nhân nhện phê bình một trận, mi xem người ta rồi nhìn lại mình đi. Người ta một kiện pháp khí giá trị trăm vạn, một miếng da của mi mới năm mươi vạn! Kém gấp đôi, mi làm yêu quái không thấy xấu hổ sao?
Đương nhiên, nếu không phải trong tay Mạnh Bách Khí có nhiều pháp khí lợi hại như vậy, không thể nào khiến Địa Phủ và Nghịch Âm Minh đồng thời phái người đến tham gia tiệc rượu lần này.
"Chỉ có tôi biết kho tàng của mình ở đâu, cũng chỉ tôi mới mở ra được." Mạnh Bách Khí cười cười, "Tìm được khóa đồng tâm, tôi cho mọi người pháp khí. Có Địa Phủ và Nghịch Âm Minh làm chứng, mọi người không cần lo tôi đổi ý."
Mọi người ở đây đều kích động.
"Có phương hướng cụ thể nào không? Thế giới lớn như thế, chúng tôi không thể mò mẫm khắp nơi được." Đỗ Tĩnh hỏi đầu tiên.
Nếu lấy được pháp khí của Mạnh Bách Khí, thực lực của hắn nhất định có thể tiến thêm một bước.
"Đương nhiên là có, người của Địa Phủ và Nghịch Âm Minh đã đi vào trước rồi." Mạnh Bách Khí ra hiệu, Lưu Bác Văn lập tức đổi hướng xe lăn, "Mọi người đi theo tôi."
Đám người vội vàng đuổi theo, sợ tụt lại phía sau.
Biệt thự này còn lớn hơn tưởng tượng của bọn họ.
Mọi người đi theo Mạnh Bách Khí đến trước một cửa đá khổng lồ.
"Nơi này có một trận pháp cổ khá lớn. Tôi xây biệt thự ở đây, bỏ ra gần ba mươi năm để nghiên cứu trận pháp này, nhưng cũng chỉ nghiên cứu ra chút da lông mà thôi." Mạnh Bách Khí không khỏi cảm thán, "Mãi đến mười năm trước, tôi phá giải được một điểm hạch tâm trong trận pháp này, mang theo pháp khí tôi vẫn lấy làm kiêu ngạo đi vào. Mặc dù tôi ra được, cũng mang về đồ vật tôi muốn, nhưng khóa đồng tâm lại một phân thành hai, một nửa còn ở lại bên trong."
Trận pháp cổ?
Thảo nào Lưu Bác Văn lại ở đây!
"Bên trong có thứ gì?" Ngô Bất Lạc sẽ không ngu ngốc chăm chăm vào năm kiện pháp khí kia, nếu là đồ dễ lấy, sao Mạnh Bách Khí không tự vào mà lấy?
"Mọi người yên tâm, lần trước tôi đi vào không chuẩn bị đầy đủ, lần này tôi có thể bảo hộ mọi người an toàn ở mức tốt nhất." Mạnh Bách Khí vẫy tay, lập tức có người mang mười mấy cái túi lên, đồng thời còn có mười mấy cái đồng hồ cát.
Đồng hồ cát được treo trên dây chuyền, nhìn khá độc đáo.
"Đồng hồ cát có thể chảy bảy ngày." Mạnh Bách Khí giới thiệu, "Chỉ cần trong vòng bảy ngày tìm được khóa đồng tâm, đồng hồ cát có thể bảo vệ mọi người. Nhưng một khi hết thời gian, mọi người nhất định phải quay về, nếu không về được..."
Mạnh Bách Khí không nói hết lời, mọi người cũng biết không trở về được sẽ thế nào.
"Tôi đã chuẩn bị đủ đồ dùng cần trong bảy ngày cho mọi người, lều vải, nến, đèn pin, lương khô, còn nhiều thứ khác nữa đều ở trong túi, mọi người cứ thế đi tìm đồ giúp tôi là được. Người của Địa Phủ và Nghịch Âm Minh đã vào trước rồi, mọi người có muốn vào hay không tùy mọi người. Có điều người không đi vào thì trong vòng bảy ngày không thể rời khỏi nơi này. Trong biệt thự cái gì cũng có, mọi người phải ở ngoài chờ, để tránh để lộ tin tức."
Đến cũng đến rồi, sao có thể chùn bước vào lúc này?
Những kẻ này phần lớn đều là dân liều mạng, nếu không có can đảm thì đã không tới.
"Mạnh tiên sinh, ngài còn chưa nói cho tôi biết trong này có cái gì?" Ngô Bất Lạc không buông tha câu hỏi, "Có thể biến khóa đồng tâm của ngài thành hai nửa, thứ bên trong nhất định rất khó đối phó đi."
"Nơi này là khu vực không ai quản lí. Vì có trận pháp cổ nên bên trong còn bảo lưu rất nhiều thứ đã biến mất từ lâu. Tài nguyên trong đó, mọi người có thể tự do lấy dùng." Mạnh Bách Khí vẫn không nói rõ, "Nguy hiểm đương nhiên là có, nhưng với bản lĩnh của quí vị, muốn ứng phó không khó. Một ông già không giỏi thuật pháp như tôi còn có thể thoát ra được, mọi người chắc chắn cũng có thể."
"Tôi muốn dẫn mỹ nhân nhà tôi cùng vào." Ngô Bất Lạc lạnh lùng nhìn Lưu Bác Văn, "Tôi đắc tội cô gái này, tôi sợ đợi khi tôi ra, mỹ nhân nhà tôi đã bị cô ta giết chết."
"Cậu nghĩ ai cũng giống cậu chắc?" Lưu Bác Văn vô cùng tức giận, "Tôi cũng vào, cậu không phải lo."
"Cô nói vậy tôi càng không yên tâm." Ngô Bất Lạc hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ tin chính tôi."
"Được." Mạnh Bách Khí đáp ứng rất sảng khoái.
Không ai ở đây từ chối không đi.
Mọi người cũng không ngốc.
Mạnh Bách Khí đã đưa bọn họ đến đây rồi, nếu không đồng ý, có trời mới biết Mạnh Bách Khí sẽ làm gì với bọn họ. Hơn nữa, tất cả đều đi vào, nếu ai không đi, về sau trên đường làm gì còn thanh danh nữa.
Đám người rối rít nhận lấy dây chuyền đồng hồ cát đeo lên cổ, khoác túi lên.
"Tôi hi vọng mọi người có thể sớm tìm khóa đồng tâm về." Mạnh Bách Khí thở dài nặng nề, "Tôi không còn nhiều thời gian nữa."
Ngô Bất Lạc nghe Mạnh Bách Khí nói, luôn cảm thấy đối phương có gì đó không đúng.
Vì Mạnh Bách Khí từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn lần nào.
Chuyện này không thể nào.
Mạnh Bách Khí chắc chắn là một tên cặn bã tội ác tày trời, nhưng ông ta không chú ý nhiều tới hắn.
Đây là loại người thứ ba!
Trong lòng Ngô Bất Lạc đã có tính toán, loại người này cho dù thích hắn cũng sẽ ngụy trang thành bộ dạng không để ý.
Nói cách khác, bên trong cửa đá này có thứ gì khác còn quan trọng hơn.
Cửa đá từ từ mở ra, mọi người lần lượt đi vào.
"Vu Phỉ Nhiên này chắc chắn là giả." Mạnh Bách Khí cười nói với Lưu Bác Văn chuẩn bị bước vào, "Không biết hắn là người bên nào?"
"Không phải Địa Phủ thì là Nghịch Âm Minh." Lưu Bác Văn nói chắc nịch, "Cho dù là trong nội bộ Nghịch Âm Minh, tôi cũng không thể khẳng định là cán bộ cấp cao nào phái người tới."
Mạnh Bách Khí cười tiễn Lưu Bác Văn.
Cửa đá hoàn toàn đóng lại.
Mạnh Bách Khí vuốt khóa đồng tâm trong tay, khẽ cười, "Lưu Bác Văn quả thực là một hạt giống trận pháp tốt, tiếc là cô ta quá ngu."
Nếu không Nghịch Âm Minh cũng sẽ không phái cô ta tới, cô ta ngay cả người nào thuộc phe nào cũng không phân biệt được. Địa Phủ đâu chỉ phái hai người, rõ ràng là tám người.
Vốn tưởng rằng Lưu Bác Văn có thể lôi tám người này ra, không nghĩ tới cô ta không có bản sự này.
"Có điều tao rất thích Vu Phỉ Nhiên kia, có lẽ mày cũng sẽ thích."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Bất Lạc sờ soạng tay A La.
Sở Nhạc cũng sờ một cái đúng vị trí đó.
Ngô Bất Lạc ôm eo A La.
Sở Nhạc lập tức cũng ôm một phát.
Ngô Bất Lạc vô cùng tức giận, định hôn A La một cái.
Sở Nhạc đưa tay ngăn lại, đồng thời vác Ngô Bất Lạc đi.
A La: Meo meo meo???