Lúng túng là, hai người ở cùng nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, Ngô Bất Lạc muốn giả bộ không thấy đối phương cũng không được.
Tâm trạng Sở Nhạc lại rất tốt.
Ngô Bất Lạc xấu hổ mới là đúng. Nếu Ngô Bất Lạc coi như không có chuyện gì xảy ra, Sở Nhạc lại phải nghĩ cách khác để tấn công phòng tuyến của Ngô Bất Lạc.
Thật ra nhược điểm của Ngô Bất Lạc rất dễ tìm.
Sở dĩ hắn không đáp lại tình cảm của bất luận người nào, đơn giản là bị rắn cắn nhiều, bây giờ trông thấy dây thừng liền sợ mà thôi.
Sở Nhạc đương nhiên không cho rằng mình là người tốt.
Trên thực tế, hiện tại bảo hắn làm chút chuyện thương thiên hại lý hắn chắc chắn làm được, chỉ khác là Sở Nhạc sống quá lâu, từng trải nhiều nên biết cách kiểm soát ác niệm trong lòng.
Thiên địa vạn vật đều có ác niệm.
Dù là người hiền lành đến đâu, có đôi khi cũng sẽ cầu mong người nào đó đi chết đi, đó là nhân chi thường tình. Chẳng qua một số người cả đời chỉ là nghĩ, phần lớn thời gian đều an phận, thậm chí còn có thể giúp người làm vui. Nhưng cũng có số ít thuận theo lòng mình tổn thương người khác, thế là linh hồn liền từ từ xảy ra biến hóa.
*nhân chi thường tình: cảm xúc bình thường của con người
Sở Nhạc không muốn cầm tù Ngô Bất Lạc ư? Không muốn giấu Ngô Bất Lạc đi không cho ai nhìn thấy ư? Không muốn mọi lúc mọi nơi đặt Ngô Bất Lạc trước mắt, thậm chí bẻ gãy đôi cánh của Ngô Bất Lạc để Ngô Bất Lạc không thể rời khỏi mình một bước?
Đương nhiên là muốn.
Chỉ là lúc muốn làm những chuyện này, Sở Nhạc đều có thể mạnh mẽ kiềm chế lại mình, không đến mức biến mình thành người hận quỷ ghét mà thôi.
Năm đó vì cạnh tranh chức vị Tần Quảng Vương hắn có thể giả làm người tốt hơn trăm năm, bây giờ giở lại trò cũ, suýt nữa thành một "người tốt".
Con người định nghĩa người tốt chẳng phải rất nông cạn sao?
Cho dù trong lòng Sở Nhạc chặt người nào đó thành tám mảnh, nhưng chỉ cần hắn giả bộ hiền lành nói chuyện với đối phương, đối phương liền coi Sở Nhạc là người tốt, hoàn toàn không biết trong lòng Sở Nhạc muốn giết hắn như thế nào.
Ngô Bất Lạc có tin tưởng hắn hay không, Sở Nhạc không rõ.
Nhưng lời nói dối, nói một nghìn lần cũng sẽ trở thành sự thật.
Một lần không được thì nói hai lần ba lần bốn lần, luôn có một lần Ngô Bất Lạc tin.
Cho nên, Sở Nhạc mới một lòng hi vọng Ngô Bất Lạc đi thi âm quan.
Thi đỗ âm quan thì thời gian của bọn họ mới dài. Nếu không Ngô Bất Lạc chỉ có thể sống trăm năm ngắn ngủi, không tới mấy mươi năm trái tim và thể xác của Ngô Bất Lạc cùng già đi thì chỗ nào còn chuyện cho Sở Nhạc?
So với Sở Nhạc nhàn nhã, tâm tình Ngô Bất Lạc lại tương đối phức tạp.
Lần đầu tiên Ngô Bất Lạc phát hiện hóa ra tiền của người khác lại nóng phỏng tay như thế. Một vạn công đức của Sở Nhạc đúng là không dễ cầm.
"Không thể tiếp tục như vậy nữa." Ngô Bất Lạc vỗ vỗ mặt mình, chỉ cần vừa bình tĩnh liền không nhịn được nghĩ tới Sở Nhạc.
Thật sự có người thích hắn không phải vì thể chất ư?
Không, không thể nào.
Ngay cả chị gái từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng không thoát khỏi, sao Sở Nhạc có thể đặc biệt?
Nhưng trong lòng hình như có một thanh âm luôn luôn nói với hắn, tin một lần đi.
Một lần chẳng lẽ cũng không được?
Không, Ngô Bất Lạc, mày tỉnh táo chút, mạng của mày chỉ có một mà thôi.
Cho dù hiện tại Sở Nhạc ít bị ảnh hưởng, nhưng mày có thể đảm bảo về sau tình cảm hai người ngày càng sâu đậm, hắn vẫn còn như vậy chứ?
Không, không người nào dám cam đoan.
"Tôi đi nhận nhiệm vụ đây, gần đây nhàn rỗi quá." Chỉ cần mình bận rộn tự nhiên không có thời gian nghĩ đông nghĩ tây.
Một vạn công đức mà thôi.
Không phải chỉ hơn lương tháng một chút sao!
Cùng lắm thì lần tới trả cả gốc lẫn lãi cho Sở Nhạc thôi!
Ngô Bất Lạc nghĩ vậy, nhanh chóng xung phong đi nhận nhiệm vụ.
Số lượng âm quan nhiều, mà còn thường xuyên chấp hành nhiệm vụ ở khắp nơi trên thế giới, bởi vậy, muốn thống nhất phân phối nhiệm vụ là không thực tế. Bình thường Địa Phủ sẽ chia nhiệm vụ theo cấp bậc thực lực của âm quan, rồi để những âm quan này tự đi nhận.
Âm quan mới nhậm chức nhất định phải làm mười nhiệm vụ một năm, làm xong còn thừa thời gian có thể tự do sắp xếp, không hoàn thành thì trừ thẳng vào tiền lương, liên tục mười năm không thể hoàn thành thì phải đổi cương vị, điều đi làm văn chức, tiền lương giảm một phần ba, nhiệm vụ cưỡng chế phân công, không có thích hay không thích.
Ngô Bất Lạc mở app âm giới, nhanh chóng tìm được tab nhiệm vụ, trong đó có một mục nhỏ ghi "Chỉ dành cho âm quan thử việc".
Ừm, âm quan thử việc nhiều hơn Ngô Bất Lạc biết nhiều. Ở nước ngoài cũng có một số âm quan thi ở những nơi khác nhau, còn có âm quan mấy khóa trước vì đủ loại nguyên nhân không thể đỗ bài kiểm tra chính thức nhậm chức, chỉ có thể tiếp tục đau khổ thử việc. Thế là, những công việc không có thu nhập thêm lại khá rườm rà liền giao cho đám âm quan thử việc làm.
Đương nhiên, Ngô Bất Lạc muốn nhận công việc của âm quan chính thức cũng được, nhưng sẽ không có bất kì phúc lợi nào, sống chết theo mệnh trời.
Ngô Bất Lạc xem thử công việc âm quan thử việc có thể làm trước.
Đuổi quỷ bắt yêu là thường thấy nhất, cấp bậc quỷ quái cũng rất thấp, đừng nói âm quan thử việc, ngay cả thí sinh không thi đỗ âm quan cũng làm được.
"Quỷ đói nhập vào trẻ con, từ tám mươi cân tăng đến một trăm năm mươi cân chỉ mất một tháng? Xùy, loại chuyện này giao cho đám đạo sĩ nhân gian chẳng phải được rồi à? Quỷ chết đói, nghe đã biết rất nghèo, vật hơi có chút giá trị đều bị bọn chúng ăn hết...Cái này không được...Cái này cũng không..."
Ngô Bất Lạc xem tin tức cực kì nhanh, không đến hai tiếng đã xem hết một lượt tất cả các nhiệm vụ của âm quan thử việc.
Nói thật, những nhiệm vụ này đúng là trò trẻ con.
Ngô Bất Lạc đã quen với sóng to gió lớn, nhìn những nhiệm vụ này giống như sinh viên quay về học bảng cửu chương, thực sự không dậy nổi chút hứng thú.
Những nhiệm vụ này cũng chỉ khi không kịp hoàn thành đủ nhiệm vụ một năm mới lấy ra góp cho đủ số, muốn kiếm tiền thưởng và phụ cấp vẫn phải xem những nhiệm vụ khác.
Ngô Bất Lạc lại nhìn đến chỗ nhiệm vụ cho âm quan chính thức.
"Hửm? Nhà tang lễ này không phải cái nhà tang lễ lần trước hố mình hơn 90 vạn sao?" Ngô Bất Lạc nhìn thấy một cái tên quen thuộc, lập tức đọc kĩ càng nhiệm vụ này mấy lần...
Không ngờ vừa đến Địa Phủ không bao lâu đã có thể trở về nhân gian lần nữa.
Chỗ hành lí kia thu dọn mất công rồi.
Haiz.
"Nhà tang lễ đó xảy ra chuyện gì?" Sở Nhạc nghe thấy Ngô Bất Lạc nói muốn kiếm lại số tiền đã bỏ ra lúc trước còn có chút bất ngờ, vừa biết là nhà tang lễ nào, Sở Nhạc cũng không khỏi tò mò.
A.
Nếu không có nhà tang lễ đó, sao lại dính phải một tên như Tạ Bán Loan chứ?
Giận các chém thớt là chuyện hoàn toàn không cần lí do.
"Nhà tang lễ đó vốn do mấy vị âm quan kì cựu mở ra, âm giới hay dương giới đều kiếm lời không ít tiền. Dù sao thu nhận thi thể, quyên tặng tiền tài cũng là công đức, góp gió thành bão mà. Nhà tang lễ này khá có tiếng tăm nên cũng dễ bị ngấp nghé. Lúc đầu những chuyện này chỉ cần mấy âm quan đứng sau đi ra chỉnh đốn cục diện một chút là được, nhưng mấy âm quan này gần đây đều đang làm một nhiệm vụ rất khó, không có thời gian ra đây, cho nên đem nó làm nhiệm vụ treo thưởng phát ra. Nếu có thể giải quyết, không những lấy được một ngàn vạn nhân dân tệ, mà còn được mười vạn công đức." Ngô Bất Lạc nói đến phần thưởng nhiệm vụ thì vô cùng kích động.
Mười vạn công đức, thật không đơn giản.
"Công đức cao như vậy chắc đã có không ít người đến nhận." Sở Nhạc suy nghĩ rồi nói.
"Đúng là không ít người nhận, nhưng đều không hoàn thành." Ngô Bất Lạc nhún nhún vai nói, "Nguyên nhân chuyện lạ xảy ra ở nhà tang lễ này vẫn chưa tìm ra, nhiệm vụ đương nhiên không hoàn thành. Nói tóm lại, chúng ta cẩn thận một chút, không được thì rút lui."
"Là chuyện lạ gì?"
"Cái này biết nói như nào đây?" Ngô Bất Lạc gãi gãi đầu, có chút khó nói, "Hình như là ký ức rối loạn?"
"Nghĩa là sao?" Sở Nhạc hiếm khi thấy Ngô Bất Lạc không tự tin như vậy, "Cái gì ký ức rối loạn?"
"Là những thi thể nhà tang lễ thu nhận." Ngô Bất Lạc nói ra tin tức mình tra được, "Một khi đã tử vong, cô hồn dã quỷ không thể quay trở lại thể xác của mình, chỉ cần siêu độ rồi đưa họ đi luân hồi chuyển thế là đủ. Nhưng gần đây nhà tang lễ phát hiện thi thể bọn họ thu nhận sẽ xác chết vùng dậy vào ngày hôm sau, nhưng xác chết vùng dậy này không phải bản thân người đó mà giống như ma quỷ khác nhập vào. Chỉ là quỷ nhập vào người thôi thì dễ xử lí, nhưng những xác chết vùng dậy này vào ngày thứ ba sẽ lần nữa biến thành thi thể, sau đó quỷ quái mà nhà tang lễ nuôi dưỡng bắt đầu bị xáo trộn ký ức với vong hồn của những thi thể này, hiện tại ngay cả công tác tình báo cũng không dễ triển khai."
Tin tức nhà tang lễ bán đều dựa vào những quỷ quái này thu thập khắp nơi. Bây giờ nhân viên công tác nguyên đám đều nói cái gì mà "Con trai bất hiếu", "Không nên say rượu lái xe", "Không có tiền mua thuốc" vân vân, đã hoàn toàn thành chỗ cho mấy vong hồn kia tố khổ.
Nhưng những nhân viên công tác đó rõ ràng không hề trải qua những chuyện này!
Một nhà tang lễ đang êm đẹp cứ thế biến thành bệnh viện tâm thần ma quỷ cỡ lớn, mỗi con quỷ đều mắc phải bệnh tâm thần phân liệt, hơn nữa khu vực bùng phát bệnh còn ngay nhà tang lễ. Bất kể là quỷ hay yêu đi vào đều phát bệnh. Âm quan thì đỡ hơn, nhưng cũng sẽ tạm thời mất trí trong vài ngày.
Nếu không phải nhà tang lễ này trước mắt chưa xảy ra án mạng nào, công đức treo thưởng chắc chắn không chỉ mười vạn thôi đâu.
"Lần đầu tôi nghe nói có tình huống như vậy đấy." Sở Nhạc nghe Ngô Bất Lạc nói xong cũng rất hứng thú, "Vong hồn bình thường theo thời gian lâu dần sẽ quên đi ký ức khi còn là con người, còn vong hồn trong nhà tang lễ này lại có thể ảnh hưởng đến ký ức của những người lợi hại hơn chúng, trong đó chắc chắn phải có gì đó."
"Đúng vậy." Ngô Bất Lạc gật đầu, "Anh là cương thi, linh hồn và thể xác trói chặt với nhau nên sẽ rất ít bị ảnh hưởng. Âm quan nhân loại đi vào không bị rối loạn ký ức, vậy chứng minh công kích của đối phương chỉ giới hạn ở phi nhân loại. Nói tóm lại, chúng ta đi xem chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
99 vạn lúc trước hắn bỏ ra chẳng mấy chốc sẽ tăng gấp bội thành một ngàn vạn.
Nghĩ đến liền kích động!
Nhà khách nhỏ phụ cận nhà tang lễ.
"Ảnh quét được robot truyền đến hoàn toàn không có vấn đề gì." Một người đàn ông buồn bực nhìn máy theo dõi nói, "Hôm nay cũng không có phát hiện gì."
"Nhưng tôi thấy những con quỷ kia bị rối loạn ký ức ngày càng nghiêm trọng." Một người khác ăn mặc như nữ sinh cấp ba chỉ vào một chỗ nói, "Anh xem, Giáp 11 đã có tu vi trăm năm, vậy mà bắt đầu mặc áo cưới kiểu tây cho rằng mình sắp kết hôn rồi!"
"Bây giờ đi vào nhà tang lễ, phi nhân loại đều sẽ bị rối loạn ký ức." Người đàn ông cau mày, "Hơn trăm nhân viên công tác ở trong đó cũng không thể không cứu."
"Hơn một tháng rồi vẫn không có tiến triển." Một người đàn ông trung niên nằm trên ghế sa lông vừa lướt web đen vừa nói, "Nếu không chúng ta cứ chờ đám người đại ca từ Phong Đô quay về rồi nói. Bọn họ tu vi cao, lại là âm quan nhân loại, nhất định có thể giải quyết chuyện lần này."
"Đại ca không biết bao giờ mới trở về." Nữ sinh cấp ba rầu rĩ không vui, "Đều tại mấy người cản trở, hại tôi không thể báo danh thành công, nếu không biết đâu tôi đã thi đỗ âm quan rồi. Tôi mà thi đỗ âm quan thì đâu cần bỏ ra mười vạn công đức cho người khác."
"Tỉnh lại đi, thi đỗ âm quan năm nay toàn là đại lão cả đấy. Cô nên thấy may mắn vì lần này không đi báo danh đi, nếu không nói không chừng cô cũng phải hoài nghi nhân sinh." Người đàn ông trung niên cười nhạo, "Cô xem Vương gia, Lưu gia, còn có Gia Cát gia, tất cả đều là âm quan danh môn. Kết quả đệ tử dòng chính nhà họ lần này giỏi nhất cũng chỉ đến vòng thứ ba, không hiểu sao bị đào thải. Còn có cái tên Lộ Hồng kia, thi đến lần này đã là lần thứ ba, vòng đầu tiên được chín mươi điểm, không phải cũng bỏ quyền như thường để bảo mệnh đó sao?"
"Thật sự tôi rất muốn gặp những kẻ thi đỗ âm quan lần này." Nữ sinh cấp ba nâng cằm nói, "Tình báo liên quan đến bọn họ cũng rất đáng tiền nha."
"Bọn họ bây giờ hẳn còn đang thử việc, sẽ không nhận nhiệm vụ của chúng ta."
"Vậy cũng không chắc."
Mấy người bàn tán rì rầm, bỗng nhiên thanh niên trông máy theo dõi hô một câu, "Mấy người đừng ồn ào nữa, mau tới đây xem, lại có người đến."
Người trung niên và học sinh cấp ba không hẹn mà cùng chạy đến trước máy theo dõi.
"Hửm...Người này trông khá quen nha."
"Trông khá quen cái gì, vừa rồi cô còn nói muốn gặp bọn họ đấy. Hai người này không phải chính là nhân loại hạng hai Ngô Bất Lạc và phi nhân loại hạng nhất Sở Nhạc sao? Bọn họ trước đó hình như còn từng tới chỗ chúng ta mua tin tức, khụ, chính là tin tức có vấn đề lần trước. Vốn chúng ta có thể bồi thường cho bọn họ, nhưng bọn họ lại không đến tìm chúng ta phiền phức."
Nữ sinh cấp ba lập tức hai mắt tỏa sáng, lửa bát quái cháy hừng hực, "Các người không biết chứ, trên diễn đàn chuyện tình tay bốn của Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc, Tạ Bán Loan và Mộc Sơ Nhất vô cùng hot, tin tức liên quan đến tình ái của bốn người họ đều trên năm ngàn. Chúng ta thăm dò được vài thông tin là có thể hồi lại mười vạn công đức treo thưởng lần này!"
"Vớ vẩn. Lương âm quan thử việc mới bao nhiêu? Chỉ một mẩu tin tình cảm tầm phào mà có thể bán được nhiều như vậy?"
"Các người không hiểu, để thỏa mãn lòng bát quái* của mình, công đức không phải là vấn đề." Nữ sinh cấp ba vung tay lên, "Hơn nữa tin tức liên quan đến Ngô Bất Lạc quá ít, tôi cũng chỉ điều tra được trong hai năm thi vòng thứ nhất hắn không ngừng thay đổi vị trí, còn lại hầu như không tìm thấy tin tức gì hữu dụng. Lần trước vô tình điều tra nhiều hơn chút còn dẫn tới người của cảnh sát mạng và bộ An ninh Quốc gia!"
*bát quái: hóng chuyện, bà tám, suy đoán lung tung
Nói đến đây, nữ sinh cấp ba không khỏi tức giận. Cô đâu có điều tra A La, vì sao điều tra Ngô Bất Lạc thôi mà người bộ An ninh Quốc gia cũng tìm tới cửa chứ?
Thật ra rất đơn giản.
Trong những tội phạm Ngô Bất Lạc bắt được có một đống là quan lớn cự phú, thậm chí còn có đào phạm hết thời gian quy án. Bởi vậy, tin tức liên quan tới Ngô Bất Lạc, bộ An ninh Quốc gia đều cố hết sức để cảnh sát bên dưới phối hợp với hắn bắt phạm nhân, sau đó trực tiếp xếp vào văn kiện tuyệt mật.
Nếu không với tốc độ bắt người nhanh như Ngô Bất Lạc đã bị quốc gia bắt giữ từ lâu rồi. Còn không phải là do bộ An ninh Quốc gia biết những kì nhân dị sĩ này đang thi âm quan sao?
So với những kẻ ỷ mình biết pháp thuật liền bắt đầu gây tai họa mà nói, Ngô Bất Lạc vẫn tính là cống hiến cho đất nước! Chỉ là cho chút tiện lợi, căn bản không tính là gì.
"Chờ chút, bọn họ cứ vậy mà vào?" Thanh niên nhìn máy theo dõi lẩm bẩm, "Làm gì cũng phải quan sát xung quanh trước, liên hệ với chúng ta, thăm dò ngọn nguồn mọi chuyện đã chứ."
"Người ta tài cao gan lớn." Nữ sinh cấp ba cười nói, "Chúng ta ở đây mà nhìn thôi. Dù sao nhà tang lễ lại chưa có ai chết."
"Cũng đúng."
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đi thẳng vào nhà tang lễ.
Lúc trước bọn họ đã đến một lần nên cũng khá quen địa hình nơi này, với lại mỗi tầng lầu đều có bản đồ tương ứng nên cũng không khó tìm.
"Thật là hoang vu." Ngô Bất Lạc không khỏi cảm thán, "Lần trước lúc chúng ta tới dù sao cũng có chút nhân khí. Đúng rồi, Sở Nhạc, anh có cảm thấy có gì khác thường không?"
"Vẫn ổn, chỉ là không mấy dễ chịu." Trên mặt Sở Nhạc hiện lên chút ghét bỏ, "Có mùi hơi thối, cậu không ngửi thấy sao?"
"Hở, là mùi thuốc sát trùng à? Nhà tang lễ mà, khẳng định sẽ có mấy mùi kì lạ."
Hai người vừa mới tiến vào, còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy trên hành lang quanh quẩn rất nhiều du hồn quái lạ.
Có hán tử cao lớn thô kệch mặc áo cưới màu trắng đi đường hô to "Tôi nguyện ý", trong tay còn ôm một cái đầu quỷ làm bó hoa, không có việc gì liền ném ra đằng sau, sau đó lại bị quỷ hồn trẻ tuổi đằng sau một cước đá trở lại.
"Tiểu sinh hữu lễ, không biết cô nương nhà ở nơi nào?"
"Ta chính là Quan Đông Triệu Tam đương gia đấy!"
(Quan Đông Triệu Tam là ai tui không rõ lắm, hình như trong tam quốc hay gì ấy, mình không tra được, tui search thì nó ra Triệu Vân, ai biết thì nói cho tui biết với nha, tui để nguyên raw luôn)
"Tôi trúng rồi, tôi trúng rồi!"
"Nhà đầu tư vô lương tâm, cưỡng chiếm đất của tao, con mẹ mày, thật là khốn nạn."
...
Thân thể đám quỷ này đã ngưng thực nhưng trên thân lại không có bao nhiêu sát khí, hẳn là nhân viên công tác của nhà tang lễ này. Nhưng bọn họ hình như đầu óc đều không rõ ràng, không ngừng đu đãng quanh đây không nói, hình như còn rơi vào hồi ức hư ảo nào đó không thể tự giải thoát.
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc tự do đi dạo, bọn họ sững sờ một chút rồi không thèm nhìn nữa.
Càng đi về hướng nhà xác, bọn họ gặp càng nhiều quỷ.
Một số nhìn phát biết ngay là nhân viên công tác ở đây, nhưng một số lại là du hồn hư hư thực thực, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ hồn phi phách tán.
"Nhà tang lễ này sao lại có nhiều ma quỷ như vậy?" Sở Nhạc nhìn nhà xác đông đúc, sửng sốt đứng đó.
"Dường như tất cả du hồn phụ cận quanh đây đều bị hấp dẫn tới." Ngô Bất Lạc giải thích, "Cũng may không phải ác quỷ, toàn bộ chỉ là u hồn bình thường."
Bọn họ đừng nói nhào vào Ngô Bất Lạc, ngay cả nhìn cũng không nhìn, có thể thấy không phải quỷ có tội nghiệt sâu nặng gì.
"Điều kiện để lấy mười vạn công đức chính là tìm ra nguyên nhân làm nhà tang lễ xảy ra bất thường, đưa tất cả trở về quỹ đạo." Ngô Bất Lạc cẩn thận nhắc nhở một câu, "Còn nữa, anh đừng bạo lực quá, phá hỏng đồ trong nhà tang lễ thì sẽ trực tiếp trừ vào một ngàn vạn nhân dân tệ tiền thưởng, đến lúc đó nếu anh phá hỏng nhiều không đủ để trừ, chúng ta sẽ phải bù thêm đấy!"
Đây đều là người ta giấy trắng mực đen viết trong yêu cầu, nếu không những âm quan tới nhận nhiệm vụ chỉ cần thả vài pháp thuật xuống, nhà tang lễ bị san thành bình địa luôn thì phải làm sao?
"Chẳng phải chúng ta có tiền à?" Sở Nhạc cau mày nói.
"Tổ tông ơi, chúng ta lấy đâu ra tiền? Trước đó chúng ta nghĩ sẽ sống ở Địa Phủ lâu nên đã xử lý số tiền mặt trong tay cả rồi!" Ngô Bất Lạc sắc mặt nghiêm túc dặn dò, "Cho nên có thể không động thủ thì tốt nhất đừng động thủ."
"Biết rồi." Mặc dù Sở Nhạc cảm thấy hơi bó tay bó chân nhưng vẫn đồng ý. Haiz, sớm biết mình bây giờ sẽ nghèo như vậy, năm đó trước khi ngủ say đã tìm một ít châu báu văn vật chôn cùng, sao còn thiếu tiền thế này?
"Đúng rồi, lần trước hai chúng ta mua tin tức chẳng phải ở trong nhà xác sao? Tôi nhớ hình như là chỗ này." Ngô Bất Lạc hoàn toàn không để ý tới đám ma quỷ chưa ngưng tụ thực thể, nhanh chân bước tới nhà xác.
Lần trước hắn đã rất tò mò, nhà tang lễ truyền đạt tin tức rốt cuộc bằng thi thể hay là máy móc đây? Hay là cả hai hoặc không.
Bất kể thế nào, Ngô Bất Lạc cũng rất tò mò.
Nói không chừng còn có thể phát hiện ra cách làm giàu. Sau này nếu hắn cũng mở mấy cái nhà tang lễ như thế, chẳng phải tiền sẽ vô ào ào sao? Không cần phải tiếp tục lo lắng không có tiền hoặc không có công đức nữa!
Nghĩ như vậy, Ngô Bất Lạc đối với nhà xác buôn bán tin tức vô cùng chờ mong.
Nhưng đến lúc Ngô Bất Lạc đi tới vị trí mua tin tức lần trước, bỗng xảy ra dị biến.
"Bất Lạc, mau ra đây." Thanh âm Sở Nhạc vang lên bên cạnh, hình như còn có chút lo lắng.
Hả?
Ngô Bất Lạc cúi đầu xuống, nhìn thấy một khuôn mặt vô hồn nhe hàm răng trắng ởn với hắn.
Hình như là đang cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Tên ở nhà tang lễ: Mẹ ơi, chờ lâu như vậy cuối cùng cũng chờ được một tên ăn ngon!
Ngô Bất Lạc:...Có lẽ tác giả cảm thấy tôi không hấp dẫn người nên tăng thêm thuộc tính may mắn E cho tôi.
Tác giả: Hình như cậu hiểu lầm gì về giá trị may mắn của cậu thì phải. Cậu quên những đề thi cậu trả lời sai lúc trước rồi à?