Mặc dù không mấy ai biết diện mạo của linh hồn Nghiệt Kính Đài, nhưng để đề phòng tốt hơn hết là giết chết mỹ nhân nhện. Cho dù đang có nhiều âm quan ở đây, muốn lén lút giải quyết con nhện này cũng không khó như vậy!
Nhưng rất nhanh, Sở Nhạc lại từ bỏ ý nghĩ này.
Mỹ nhân nhện đã là vật trong tay địa phủ. Không ít người biết Nghiệt Kính Đài mất tích, nếu có một tấm mộc chắn trước, an nguy của Ngô Bất Lạc có thể được bảo đảm.
Tối thiểu dáng vẻ Ngô Bất Lạc hiện tại không có nửa phần tương tự với Nghiệt Kính Đài hồi trước, cho dù có người may mắn gặp qua Nghiệt Kính Đài mà sống sót ở đây cũng chưa chắc có thể nhận ra thân phận Ngô Bất Lạc.
Mỹ nhân nhện chỉ phục chế được mặt của linh hồn Nghiệt Kính Đài, lại không phục chế được thần thái.
Sở Nhạc nghĩ nghĩ, tiện tay hạ một đạo pháp thuật lên mặt mỹ nhân nhện, đạo pháp thuật đó hóa thành một nốt ruồi son nho nhỏ dính ở đuôi mắt, khiến mỹ nhân nhện nhìn qua thêm mấy phần yêu khí, như là linh hồn Nghiệt Kính Đài rồi lại có chút khác nhau.
Nửa thật nửa giả mới là tốt nhất.
Sở Nhạc cười cười, ôm Ngô Bất Lạc đi.
Về phần mỹ nhân nhện, giao cho Phán quan tự mình phiền não đi.
Ngô Bất Lạc tỉnh lại trong bệnh viện địa phủ, nhìn thấy là cảnh sắc quen thuộc.
Khụ, trong khoảng thời gian ngắn, đây đã là lần thứ hai hắn vào bệnh viện.
Xem ra rất có thể sẽ có lần thứ ba.
Đợi tỉnh táo lại, Ngô Bất Lạc sờ mò trước ngực đầu tiên.
Hả???
Da mỹ nhân nhện đâu!
Đó là năm mươi vạn công đức đấy!
Với cả quần áo của mình không giống đồ mặc trước đó.
"Không cần tìm, da ở chỗ tôi." Sở Nhạc đi từ cửa vào, trong tay cầm da mỹ nhân nhện, "Nó đúng là cứng rắn, bị sét đánh cũng không bị hư."
"Hô, vậy là tốt rồi." Ngô Bất Lạc thở phào nhẹ nhõm, "Quần áo của tôi..."
"Đương nhiên là tôi thay cho cậu, chẳng lẽ cậu muốn người khác thay cho?" Trong mắt Sở Nhạc mang theo từng tia nguy hiểm, lập tức khiến Ngô Bất Lạc nuốt lại lời định nói.
"Tôi đang định khen bộ quần áo này phẩm vị không tệ, rất hợp với tôi, ha ha." Ngô Bất Lạc rất thức thời, "Đúng rồi, sự tình đã giải quyết chưa?"
"Giải quyết xong hết rồi. Cậu có thể mở di động ra xem, công đức đã gửi tới rồi." Sở Nhạc biết Ngô Bất Lạc muốn hỏi gì.
Ngô Bất Lạc nghe xong lập tức mở điện thoại ra.
"Hai...Hai mươi vạn công đức?" Ngô Bất Lạc thực sự kinh ngạc, "Không phải tổng cộng mới mười vạn à?"
"Mỹ nhân nhện quý giá, cộng thêm lần này cậu bị thương nặng vào viện, nên chắc là muốn cho cậu nhiều chút." Sở Nhạc dứt khoát kể lại mọi chuyện, "Sau khi cậu hôn mê, các âm quan địa phủ đến, bọn họ mang mỹ nhân nhện đi, đồng thời căn cứ theo « Pháp luật bảo vệ động vật quý hiếm » phát tiền thưởng cho các cậu. Còn tấm da này là thu hoạch ngoài định mức của chúng ta, không cần giao nộp."
"Ha ha, vậy thực sự quá tốt." Ngô Bất Lạc vui vẻ khoa tay múa chân, chỗ hắn còn mấy địa điểm giấu da mà mỹ nhân nhện nói cho hắn biết nữa!
Chuyển đổi chính là mấy trăm vạn công đức!
Tốc độ kiếm tiền nhanh hơn hắn tưởng, cách thời gian để mua được viên đan dược kia càng ngày càng gần!
"Nhưng mà da mỹ nhân nhện rất cứng rắn, lại có linh tính, là thứ dù có tiền cũng không mua được. Bán nó thì thà làm thành quần áo còn hơn, cậu mặc vào ít nhất không phải lo trúng pháp thuật âm độc của người khác." Sở Nhạc suy xét an nguy của Ngô Bất Lạc, "Nếu lần này cậu mặc quần áo làm bằng da mỹ nhân nhện thì dù cậu bị sét đánh cũng không biến thành trần truồng, suýt nữa để người ta chiếm tiện nghi."
"...Chắc chắn tôi bị sét đánh thành than cốc, tiện nghi này ai nhìn?" Ngô Bất Lạc rất muốn trợn trắng mắt. Âm quan cùng khóa ngoại trừ Sở Nhạc và Tạ Bán Loan, những người còn lại trông thấy Ngô Bất Lạc đều hận không thể đi đường vòng.
"Vậy cũng không được." Thái độ Sở Nhạc rất cứng rắn, "Cậu muốn thử điểm mấu chốt của tôi?"
"Dĩ nhiên không phải, anh nói gì chính là cái đó, điểm mấu chốt của tôi không ở chỗ đó." Ngô Bất Lạc cười lấy lòng, "Đúng rồi, mỹ nhân nhện nói cho tôi biết một tin rất thú vị, anh muốn nghe không?"
"Ồ? Thật trùng hợp, tôi cũng phát hiện một chuyện rất thú vị trên người mỹ nhân nhện, cậu có muốn nghe chút không?"
Địa phủ, điện Tần Quảng Vương.
"Phủ quân." Thôi Phán quan từ trong thang máy đi ra, trên mặt có vẻ lo lắng.
La Tích Đao ngẩng đầu lên từ trong một đống văn kiện, sắc mặt tái nhợt, "Sao thế? Cậu đừng bảo là lại có thêm việc cho tôi nhé."
"Phủ quân, không phải thế." Thôi Phán quan thở dài, "Bên Nghiệt Kính Đài xảy ra vấn đề."
La Tích Đao dừng phê chữa văn kiện, "Không phải có Sở Nhạc ở đó à? Sao vẫn có chuyện được?"
"Là như thế này..." Thôi Phán quan kể lại sự tình mỹ nhân nhện một lần, "Bây giờ trên mặt mỹ nhân nhện có một nốt ruồi do Sở Nhạc thêm vào nên giống linh hồn Nghiệt Kính Đài y đúc, nhưng mặt mỹ nhân nhện lại không thể thay đổi."
Nếu không phải mỹ nhân nhện chỉ còn lại một con đó, Thôi Phán quan đã giết nó ngay lập tức rồi, nào còn lo lắng nhiều như vậy? Mặt khác, hắn cũng hiểu được lý do Sở Nhạc không giết mỹ nhân nhện, cho nên mới đâm vấn đề với La Tích Đao.
"Tôi nhớ trước kia Nghịch Âm Minh cũng nuôi mấy con mỹ nhân nhện." La Tích Đao nghĩ nghĩ, "Nhưng nội bộ Nghịch Âm Minh cũng không yên bình, mỹ nhân nhện đang nuôi bị giết trộm một con, dẫn đến những con còn lại trốn đi. Bây giờ xuất hiện một con này có lẽ là đời sau của đám mỹ nhân nhện lúc đó."
"Đúng là vậy." Thôi Phán quan khẳng định.
Bọn họ đương nhiên rõ ràng lai lịch của mỹ nhân nhện này.
Ngay hai kiện pháp khí trong tay mỹ nhân nhện cũng từng là một trong những bảo vật của Nghịch Âm Minh, mỹ nhân nhện lúc trước trốn đi đã thuận tay cầm đi. Chỉ là tiểu mỹ nhân nhện hiện tại không rõ chuyện cũ nên coi đó là vật trong tộc lưu lại thôi.
"Nếu Sở Nhạc đã không động thủ, vậy chúng ta cũng không cần, mặt mỹ nhân nhện không đổi được, chẳng lẽ ký ức cũng không đổi được sao?" La Tích Đao mỉm cười nói, "Sửa đổi ký ức mỹ nhân nhện một chút, để hắn nghĩ mặt mình đến từ Phí Huyền là được."
Thật không hổ là người cùng cạnh tranh một vị trí. Ý nghĩ của Sở Nhạc và La Tích Đao đều nhất trí.
Sở Nhạc muốn mỹ nhân nhện thay Ngô Bất Lạc chắn tai, địa phủ bên này cũng an bài một âm quan ưu tú đổi lại mặt giống Nghiệt Kính Đài. Như thế, những người tham gia trộm Nghiệt Kính Đài lúc trước đều sẽ ngoan ngoãn tự chui đầu vào lưới.
Về phần mỹ nhân nhện, trước kia đãi ngộ của yêu quái quý hiếm thế nào, đại ngộ của nó cũng như thế.
"Mỹ nhân nhện còn nói ra một bí mật nữa." Thôi Phán quan giải quyết xong chuyện này lại nói ra một chuyện khác, "Hiện tại e rằng Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc cũng đã biết."
Địa phủ, thẩm phán ti.
"Hai người muốn tìm cái gì?" Âm quan văn chức nhìn hai âm quan mới trước mặt dò hỏi.
Nơi này trước giờ là nơi cất giữ tư liệu, có rất ít âm quan mới đến. Hơn nữa, âm quan bây giờ toàn thích lên mạng tìm thứ mình muốn.
"Chúng tôi tới tìm tư liệu liên quan đến "Bổ thần cốt"." Ngô Bất Lạc chủ động gánh vác nhiệm vụ giao tiếp đối ngoại, để Sở Nhạc đến hỏi người á, không đắc tội người đã tốt lắm rồi.
Âm quan văn chức lập tức sửng sốt, "Hai người chỉ mới thử việc, giờ đến hỏi cái này còn quá sớm."
"Tức là sao?"
"Chuyện về bổ thần cốt trước giờ đều là Hắc Bạch Vô Thường điều tra, quyền hạn của hai người chưa đủ, tạm thời không thể xem tư liệu. Hơn nữa, hai người cũng không có cách nào tham dự chuyện này."
"Cái gì gọi là không có cách nào tham dự?" Ngô Bất Lạc cảm thấy cách nói này hơi kì lạ.
"Ý hắn là cậu không đủ thực lực." Sở Nhạc bên cạnh trả lời, "Tham dự là chết."
Ngô Bất Lạc lập tức chuyển ánh mắt qua người âm quan văn chức.
"Khụ, bạn của cậu mặc dù nói hơi thô nhưng thật." Âm quan cười nói, "Sự tình "Bổ thần cốt" này đã kéo dài ngàn năm, đối phương chẳng những đạo pháp cao siêu, công phu ẩn nấp cũng là hạng nhất. Phàm là âm quan phát hiện một chút đầu mối hầu như đều có kết cục thân tử đạo tiêu, hai người chẳng qua chỉ mới thi đỗ âm quan, còn đang thử việc, muốn nhận điều tra chuyện này thì chờ thêm mấy trăm năm nữa lại đến đi, không tiễn."
Mắt thấy không thể tìm được đầu mối gì ở chỗ này, Ngô Bất Lạc có chút ủ rũ.
Mặc dù đã sớm biết có thể không lấy được tin tức gì, nhưng lúc sự thật bày ra trước mắt vẫn cảm thấy mất mát.
Cái gọi là bổ thần cốt chính là lấy thần của người khác bổ cốt cho mình.
Theo lời mỹ nhân nhện, phó minh chủ Nghịch Âm Minh muốn trở thành minh chủ Nghịch Âm Minh, thậm chí giết chết chính chủ đang bế quan, thì không chỉ cần thời gian mà còn cả sức mạnh.
Nghe nói minh chủ thực sự và Tần Quảng Vương tiền nhiệm đánh một trận xong tổn thương nguyên khí nặng nề, cần dùng phương pháp đặc thù mới có thể chữa khỏi, bổ thần cốt chính là một trong số đó.
Người tu đạo khi vượt qua thân thể phàm nhân, trong người sẽ có một khối xương dần dần đổi màu, trở thành thần cốt.
Mặc dù bây giờ con đường phi thăng đã đứt, nhưng tác dụng của thần cốt vẫn như cũ không thể khinh thường.
Có thần cốt mới có thể giúp thân thể chứa được nhiều năng lượng, mới có thể dùng thân thể phàm nhân sử dụng thần lực dời non lấp biển. Nhưng người như vậy chỉ có ít, bọn họ tuy cũng bước vào con đường tu đạo, ngưng kết ra thần cốt nhưng lại không đủ lợi hại, hoặc chỉ là bán thành phẩm.
Trong đó, người tu đạo ở Nghịch Âm Minh tốc độ nhanh hơn người thường nhiều, nhưng một trăm người cũng chưa chắc có thể ngưng kết ra một cái thần cốt bình thường. Điều này cũng có nghĩa, con đường tu hành của bọn họ đến lúc cần dùng thần cốt sẽ kẹt lại, không thể tiến thêm.
Minh chủ Nghịch Âm Minh bị tổn thương thần cốt, muốn chữa trị thì phải rút thần cốt của người khác. Mà phó minh chủ chính là người đầu tiên bị rút mất. Bí mật này, trước mắt không có ai ở Nghịch Âm Minh có thể biết được, chỉ có mỹ nhân nhện lúc trốn đi trời xui đất khiến biết được.
Phó minh chủ không có thần cốt chẳng khác nào cây không rễ nước không nguồn, cả đời bị nắm trong tay minh chủ. Nếu hắn muốn phản kháng thì chỉ có thể đi rút thần cốt người khác để bù vào. Thế nhưng, thần cốt thích hợp nào dễ đạt được, huống chi, cả đám cao tầng cốt cán trong Nghịch Âm Minh đều chờ lấy thần cốt người khác để xúc tiến tu vi!
Bởi vì chỉ có cao tầng Nghịch Âm Minh mới biết chuyện "bổ thần cốt", cho nên địa phủ phái Hắc Hạch Vô Thường chuyên môn theo dõi chuyện này.
Với địa vị bây giờ của Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc mà muốn điều tra khó càng thêm khó.
"Chị tôi gia nhập Nghịch Âm Minh, sớm muộn cũng cần thần cốt người khác." Ngô Bất Lạc nhớ tới tu vi cao thâm khó dò của Ngô Bất Hoa, không nhịn được có chút bận tâm.
"Biết đâu thần cốt trên người chị cậu là nuôi cho cao tầng nào đó thì sao?" Sở Nhạc không chút khách khí chọc thủng điểm may mắn trong lòng Ngô Bất Lạc, "Chắc chắn trước khi gia nhập Nghịch Âm Minh chị cậu đã tu luyện ra thần cốt. Nếu không, sao cô ta có thể leo lên vị trí cao như vậy trong thời gian ngắn? Có lẽ, có cao tầng nhìn trúng thần cốt của cô ta, cho nên mới dùng tài nguyên của Nghịch Âm Minh để bồi dưỡng cô ta."
Coi như nuôi một con heo, trước khi làm thịt cũng sẽ nuôi nó trắng trắng mập mập, huống chi là người?
"Sở Nhạc, vậy thần cốt anh đâu?" Ngô Bất Lạc tò mò nhìn Sở Nhạc, "Anh chắc cũng có chứ."
"Đã từng có, nhưng bị tôi ném rồi."
"Ném rồi?" Ngô Bất Lạc cảm thấy Sở Nhạc đang nói đùa, "Anh không có việc gì ném đi làm gì? Không có nó, anh làm sao tăng trưởng tu vi?"
"Tôi thích ném, mắc mớ gì đến cậu? Cho dù tôi không có thần cốt, cậu cũng không phải đối thủ của tôi." Sở Nhạc khinh bỉ, "Với bản lĩnh bây giờ của cậu, muốn tu luyện ra thần cốt, ít cũng phải trăm năm."
"...Có thể nói chuyện bình thường được không?!" Dăm ba câu lại châm chọc một lần, sớm muộn có một ngày Ngô Bất Lạc sẽ nhịn không được băm Sở Nhạc!
Bạo lực tinh thần chẳng lẽ không phải bạo lực?
- - -- -- -- -- -- -- --
Diễn đàn âm quan gần đây liên tục lên bài về chuyện của một nhóm âm quan mới lên.
Chẳng hạn như【 vì sao âm quan khóa này đm hoàn toàn không cho tiền bối đường sống!】【 trước là nghịch âm minh sau là mỹ nhân nhện, âm quan khí vận huyền học 】【 trong khoảng thời gian ngắn để dành được trăm vạn tài sản, âm quan mới lên bạn không thể không phục 】đủ loại giật tít, cái nào cũng lôi cuốn.
Ngẫm lại, nhóm âm quan mới đến còn chưa chính thức nhậm chức mà đã có công đức có thể cười nhạo đám lão tiền bối.
Thật ra bắt đầu là do đám Tạ Bán Loan sau khi nhận được công đức khen thưởng trực tiếp đi siêu thị địa phủ mua sắm trắng trợn.
Qua sự cố mỹ nhân nhện lần này, A La bọn họ đã ý thức sâu sắc được rằng pháp khí của mình không đủ cho nhiệm vụ, vì vậy sau khi lấy được công đức khen thưởng liền vung tay bỏ ra hơn phân nửa mua sắm pháp khí và vật liệu luyện chế cần thiết.
Hầu hết âm quan đều thu không đủ chi, muốn mua chút tài liệu tốt cũng phải thắt lưng buộc bụng tiết kiệm. Chưa từng nghĩ tới lại có một đội ngũ âm quan mới đến trắng trợn mua sắm vật liệu, chi tiêu tổng cộng gần trăm vạn công đức?
Loại sinh vật như thổ hào này mặc kệ là ở âm phủ hay dương gian luôn có thể dẫn bạo chủ đề.
Càng khỏi phải nói, mọi người tra xét về sau phát hiện mấy âm quan này toàn bộ đều là người mới thi đỗ, vừa mới lấy tiền lương tháng đầu tiên!
Thế là, chủ đề lập tức hot lên.
【 Tôi làm âm quan vất vả khổ sở mấy chục năm, đến nay tất cả tài sản chỉ mới mười vạn công đức, mấy âm quan này thế mà một hơi mua đồ hết một trăm vạn công đức, ghen ghét đến mặt cũng biến hình!】
【 Bọn họ thật là may mắn, mỹ nhân nhện cũng bị họ phát hiện, mỗi người chỉ ban thưởng đã hai mươi vạn công đức, bên nhà tang lễ còn phải bồi thường cho bọn họ mỗi người mười vạn...】
【QAQ, trời ạ, mỹ nhân nhện, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, tôi gặp được thiên diện nhện thôi đã muốn lạy Bồ Tát rồi, đều là nhện nhưng sao số lượng và giá cả chênh lệch nhiều đến thế?】
【Bọn họ kiếm được còn ít đấy, tôi nghe nói trong nhóm âm quan này, cái người tên Ngô Bất Lạc mới là kẻ kiếm nhiều nhất, nói như nào, kiểu gì cũng có tầm năm mươi vạn công đức đã, mà nói không chừng người ta còn lấy được chút vật liệu từ mỹ nhân nhện... Không dám nghĩ không dám nghĩ, nghĩ nữa chắc tôi đi đánh cướp mất.】
【Lập đoàn ăn cướp thì thêm tôi được không?】
【Cũng thêm tôi nữa, chia cho tôi mười vạn là được rồi.】
...
Ngô Bất Lạc xem hết những bài viết này, lập tức không dám móc da mỹ nhân nhện ra bán.
Mặc dù âm quan không được phép ăn cướp, nhưng nhỡ đâu bị người ta chui chỗ trống, công đức mình trăm cay nghìn đắng kiếm về chẳng phải làm lợi cho người khác?
Ngô Bất Lạc là cao thủ đen ăn đen, tự nhiên hiểu rõ đạo lý có tiền không lộ ra ngoài.
"Sở Nhạc, da này làm thành quần áo về sau vẫn có thể bán. Không thì chúng ta cứ mặc vào trước, về sau có cái tốt hơn thì bán đi." Ngô Bất Lạc là người thực tế, bây giờ cách 9900 vạn công đức còn xa lắm, không cần vội vàng xử lý da mỹ nhân nhện này ngay.
"Có thể bán." Sở Nhạc đống vật liệu, tâm tình không tệ, "Có những thứ này, nhiều năm tiếp theo không cần sầu."
Không ngờ Ngô Bất Lạc có thể mang hết trân tàng của mỹ nhân nhện về?
"Vậy là tốt rồi." Ngô Bất Lạc yên tâm.
"À, đúng rồi, vừa nãy Thôi Phán quan gửi tin tới, ký ức của mỹ nhân nhện đã giải quyết xong, chỉ cần về sau cậu không lòi đuôi là được." Sở Nhạc lại dặn thêm một câu. Dù sao đám A La cũng chưa từng thấy dáng vẻ Nghiệt Kính Đài trước đây, cho nên mặt mỹ nhân nhện từ đâu ra tùy tiện mượn cớ là được.
Chỉ cần Ngô Bất Lạc không để lộ, mỹ nhân nhện càng không có khả năng biết.
"Yên tâm, đánh chết tôi cũng không nói!"
Địa phủ, khu quản lý âm quan.
"Tố chất âm quan lần này rất cao, để bọn họ đi làm mấy nhiệm vụ thử việc bình thường kia quá lãng phí nhân tài." Một ông lão nhịn không được nói, "Có thể sống sót dưới công kích của mỹ nhân nhện mà chỉ bị thương nhẹ, tôi thấy bọn họ rất có tiền đồ."
"Hiện tại khắp nơi đều thiếu người, bọn họ có mỗi mấy người không đủ chia."
"Trước mắt bọn họ thiếu chủ yếu vẫn là pháp khí, muốn đề cao thực lực của bọn họ trước tiên phải tìm cho họ pháp khí thích hợp đã."
"Pháp khí thích hợp nào dễ có được như vậy. Cho dù muốn bọn họ nhanh chóng trưởng thành cũng không thể dục tốc bất đạt."
"Cũng chưa chắc là dục tốc bất đạt." Một người phụ nữ mỉm cười nói, "Mạnh Bách Khí gần đây có vẻ rất hoạt bát, hay là bọn họ đến chỗ hắn điều tra đi."
Mạnh Bách Khí là một cái gai lớn, luyện khí sư ở nơi mà hồi đám Ngô Bất Lạc thi đấu thêm giờ so với Mạnh Bách Khí có thể nói là đồ đệ gặp sư phụ.
Nói là luyện khí sư nhưng Mạnh Bách Khí luyện khí lại không kiêng kị gì, đã làm nhiều chuyện thương thiên hại lí, tuy nhiên người này rất xảo quyệt, lại lôi kéo được một nhóm thủ hạ, chạy trốn khắp nơi làm cho người phiền ơi là phiền. Hắn đã mai danh ẩn tích một thời gian dài, gần đây hình như lại xuất hiện.
Vừa lúc, có thể cho mấy âm quan mới luyện tay.
"Mạnh Bách Khí... Hắn, hay là để những âm quan già đời đi tốt hơn."
"Hiện tại bên Phong Đô không đủ người, mấy lão âm quan hầu như đều đi hết, những âm quan còn lại tôi không coi trọng mấy. Mạnh Bách Khí năm đó đã mất đi khí linh kia, đã là nỏ mạnh hết đà, chi bằng để mấy âm quan mới đi thử xem."
"Chỗ Thôi Phán quan..."
"Phán quan đại nhân để tôi đi nói cho."
"Cũng được, vậy tăng thời gian nhiệm vụ này lên chút, định là một năm đi. Nếu bọn họ hoàn thành nhiệm vụ này, trong một năm không cần tiếp thêm cái khác."
"Được."
Sau khi các cán bộ âm quan quyết định xong việc này, bọn họ lại tiếp tục bàn bạc chuyện khác. Đối với từng việc, bọn họ đều phải nghĩ kĩ trước khi đi xin mới có thể được thông qua một cách suôn sẻ.
Liên lạc viên của Nghịch Âm Minh bỗng nhiên nhận được một tin tức.
【Đã để âm quan mới đi đến chỗ Mạnh Bách Khí.】
Tác giả có lời muốn nói:
Mỹ nhân nhện bị sửa lại ký ức: Kỳ lạ, da của mình đi đâu cả rồi? Sao cả ba chỗ đều không thấy???