"...Được." Cuối cùng, Mộc Sơ Nhất vẫn đáp ứng yêu cầu này.
Giải quyết xong mọi chuyện, Sở Nhạc không thể chờ được quay về xem Ngô Bất Lạc.
Ừm, nhân lúc Ngô Bất Lạc trọng thương chăm sóc hắn, nhất định có thể cày một đống độ hảo cảm.
Sở Nhạc ôm ý nghĩ tốt đẹp đó, sau khi báo cáo nhiệm vụ xong liền chạy tới phòng bệnh Ngô Bất Lạc.
"Cmn, tiền của tôi, cái này lớn rồi. Cái rắm ấy. Không biết đá thì đừng đá."
"A a a a, tại sao lại không vào?"
...
Sở Nhạc vốn tưởng có thể thừa cơ an ủi Ngô Bất Lạc một chút, thuận tiện gạt bỏ Ngô Bất Hoa trong lòng Ngô Bất Lạc, hắn chưa từng nghĩ nhìn thấy không phải một Ngô Bất Lạc buồn bã suy sụp, mà là một hỗn đản tiểu tử rõ ràng bị thương nặng nhưng vẫn có thể cá độ bóng đá!
"Sở Nhạc, anh đã đến rồi?" Ngô Bất Lạc quay đầu, trông thấy Sở Nhạc tới, trong mắt nhanh chóng lóe lên tia sáng, "Lần này chúng ta bảo vệ được ngũ quỷ chuyển tài phù, Âm quan nói chúng ta sẽ có tiền thưởng, anh biết là bao nhiêu không?"
"Chúng ta vẫn chưa chính thức nhậm chức, phần thưởng này sẽ bị hoãn lại." Sở Nhạc đưa mặt về phía Ngô Bất Lạc, "Trông cậu hăng hái quá nhỉ!"
"Con người tôi suy nghĩ rất thoáng, xưa nay không đem sai lầm của người khác trừng phạt chính mình." Ngô Bất Lạc mặt mày hớn hở nói, "Hơn nữa, lần này tôi thắng được chị, anh không mừng cho tôi sao? Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ đánh thắng được chị ấy, nghĩ tới chuyện chị ấy cầm lá bùa giả trở về, tôi liền vô cùng cao hứng!"
Sở Nhạc lẳng lặng nhìn Ngô Bất Lạc một lúc lâu, thấy được Ngô Bất Lạc thực sự vui vẻ.
"Cậu...Cậu không đau lòng sao?"
Tiết tấu này không đúng.
Nếu Ngô Bất Lạc không đau lòng, Sở Nhạc đi lên an ủi kiểu gì, làm sao có thể thừa cơ tăng độ hảo cảm? Ngô Bất Hoa không phải người thân duy nhất của Ngô Bất Lạc trong nhiều năm qua sao? Bị Ngô Bất Hoa đâm một đao, sao hắn lại không đau lòng?
"Đau lòng đương nhiên là có, nhưng tôi đã quen rồi." Ngô Bất Lạc trông vô cùng bình tĩnh, Sở Nhạc rất khó nhìn ra được điều gì.
"Quen rồi là có ý gì?" Sở Nhạc ngồi ở trước giường Ngô Bất Lạc, đôi mắt muốn nhìn thấu nội tâm Ngô Bất Lạc, xem xem hắn rốt cuộc nghĩ thế nào?
"Nghĩa trên mặt chữ, quen rồi." Ngô Bất Lạc dường như không muốn xoắn xuýt vấn đề này với Sở Nhạc quá nhiều, "Lúc thể chất bộc phát tôi đã nghĩ tới vấn đề này. Mặc dù chị đâm tôi một đao, nhưng điều này cũng chứng minh chị của tôi không phải không có thuốc chữa, cái này chẳng lẽ không phải chuyện tốt?"
Nếu chị vẫn thích hắn y như trước, Ngô Bất Lạc mới phải lo lắng không biết liệu chị có làm chuyện gì độc ác tày trời không, về sau ngộ nhỡ bị Địa Phủ bắt thì phải làm sao?
Thành thật mà nói, Ngô Bất Lạc không nghĩ rằng Nghịch Âm Minh là đối thủ của Địa Phủ. Tổ chức kiểu này chỉ là tiểu đả tiểu nháo*, thừa dịp Địa Phủ hiện tại không đủ nhân lực, công việc bận rộn mới có thể ra ngoài nhảy nhót. Đến khi Địa Phủ rảnh tay thì làm gì còn chỗ cho bọn họ nhảy nhót.
*tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước, chỉ để chơi chơi.
"Cậu có thể nghĩ thoáng thì tốt." Sở Nhạc hơi hơi thở dài, âm thầm tiếc nuối mình bỏ lỡ cơ hội, "Vết thương của cậu chắc đến mai là khỏi, sau đó chúng ta sẽ chính thức tiếp nhận huấn luyện âm quan."
"Ừm, bọn Mộc Sơ Nhất đâu?" Ngô Bất Lạc thấy Sở Nhạc không nhắc vấn đề này nữa, trong lòng cảm thấy may mắn.
Sở Nhạc nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười, "Cậu đã nằm cả ngày rồi, có hứng thú đi xem một tuồng kịch không?"
Hả?
Ngô Bất Lạc chớp chớp mắt, không hiểu lắm.
Kịch hay gì vậy.
Mộc Lam nhận được tin từ Mộc Sơ Nhất, tim đập nhanh mấy cái.
Hạ Hạc muốn gặp hắn?
Không phải đến tranh con trai với hắn chứ!
Nghĩ tới đây, Mộc Lam đã cảm thấy mình không thể bình tĩnh nổi.
Hắn nuôi Mộc Sơ Nhất hơn năm mươi năm. Hồi trước Mộc Sơ Nhất còn là trẻ sơ sinh, vì để nó nhanh lớn lên, không biết hắn đã mua bao nhiêu thứ trong siêu thị Địa Phủ cho nó ăn? Sau này còn tay cầm tay dạy nó sử dụng sức mạnh trong người.
Từng bính âm, từng chữ cái mà Mộc Sơ Nhất học được đều là Mộc Lam kiên nhẫn cầm tay Mộc Sơ Nhất viết. Hắn bỏ ra bao nhiêu tâm sức trên người Mộc Sơ Nhất, cha ruột Hạ Hạc này căn bản không biết, bây giờ lại muốn tranh con trai với hắn?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Khi Mộc Lam chuẩn bị xuất phát mang theo không ít thứ.
Sổ tiết kiệm tiền lương bao năm làm Âm quan, giấy tờ bất động sản, còn có pháp khí phù lục đan dược gì đó của hắn, hơn phân nửa gia sản đều mang theo. Nếu Hạ Hạc thật sự muốn tranh con trai với hắn, hắn liền kéo Sơ Nhất bỏ chạy, chạy một phát hai ba mươi năm, trước khi Hạ Hạc chết thì mang Sơ Nhất đi gặp là được!
Một con người, nhiều nhất sống đến một trăm tuổi đi!
"Tổ trưởng, anh không sao chứ?" Nhóm Âm quan dưới quyền Mộc Lam trông thấy tổ trưởng ôn văn nhĩ nhã sắc mặt khó coi, cả đám hận không thể tránh đi. Nhưng trách nhiệm công việc còn đó, bọn họ không thể tránh, chỉ có thể dũng cảm tiến lên.
"Không sao, mọi người tiếp tục công việc, tôi về sẽ kiểm tra." Mộc Lam cố gắng nặn ra một nụ cười, "Tôi đã xin cấp trên cho nghỉ rồi, hôm nay phải ra ngoài một lúc."
"Vâng, tổ trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
"Tổ trưởng đi thong thả."
Một mực nhìn Mộc Lam rời đi, đám Âm quan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kì lạ, tổ trưởng từ trước đến nay tính tình rất tốt, chưa bao giờ nổi giận, lần này là sao? Ai chọc ổng vậy?"
"Tôi thấy tổ trưởng chỉ có một đứa con trai bảo bối, chắc là con tổ trưởng đến kì phản nghịch gây họa chăng?"
"Mấy người tin tức không nhanh nhạy gì cả, mau lên diễn đàn âm quan mà xem, trên đó đã đào xới mấy lần rồi. Con trai tổ trưởng đỗ hạng nhất cuộc thi Âm quan lần này, lâm thời tiếp một nhiệm vụ, chính là bảo vệ Hạ Hạc."
"Hạ Hạc, cái tên này nghe quen quen?"
"A, cậu nói chính là cha ruột Mộc Sơ Nhất!"
"Mặc dù là cha ruột, nhưng có câu nói rất hay, ơn sinh không bằng ơn dưỡng..."
"Hạ Hạc cũng không phải không muốn nuôi con. Người ta bị xóa trí nhớ căn bản không biết mà. Với lại, Hạ Hạc nhiều lắm có thể sống thêm hai mươi năm, cậu cũng không thể ngăn Mộc Sơ Nhất phụng dưỡng cha ruột hắn chứ."
"Nói thì nói thế, nhưng nhiều năm tâm huyết của Mộc tổ trưởng sao có thể nói buông là buông."
"Trên diễn đàn đang tranh cãi ầm ĩ chuyện này. Hắc, cậu đừng thấy Hạ Hạc tuổi lớn rồi, bộ dáng lúc còn trẻ của hắn mọi người đều biết, trong các Âm quan không thiếu fan của hắn. Không ít người khoác clone viết đồng nhân văn về hắn đâu!"
Mọi người cùng nhau bát quái, lập tức không còn tâm tư công tác.
Quan tâm chuyện Mộc Sơ Nhất không phải chỉ có mấy người. Trái lại, hầu như tất cả những âm quan trải qua chuyện tình nhân quỷ oanh động hai giới âm dương lần đó đều đang theo dõi diễn biến.
Nói như nào nhỉ?
Hắc.
Bát quái cỡ lớn năm mươi năm trước mình theo đuổi thế mà còn có phần hai? Sống lâu tốt thật đấy, cái gì cũng có thể thấy được!
"Xuỵt." Sở Nhạc ôm Ngô Bất Lạc bay giống như lần trước, chỉ là lần này bọn họ mượn một ít đạo cụ có thể xuyên thấu che chắn của gian phòng trực tiếp nhìn thấy người thật.
"Hai người cũng tới nhìn trộm sao?" Một âm quan nhỏ giọng nói, "Ôi, may mắn tôi ra tay nhanh, kính thấu thị của Địa Phủ đều bị giành giật hết."
"Nhỏ tiếng chút." Ngô Bất Lạc trừng mắt liếc âm quan kia, "Đề phòng bị phát hiện, vị trí này không dễ tranh."
"Cậu nói đúng, cậu nói đúng." Âm quan kia liên tục gật đầu, không dám nói thêm nữa. Chính như Ngô Bất Lạc nói, vị trí này xem diễn hiệu quả cực tốt, ngộ nhỡ bị phát hiện thật đúng là cái được không bù nổi cái mất.
Giờ phút này, trong phòng, Mộc Lam, Mộc Sơ Nhất và Hạ Hạc đã tề tụ.
Hạ Hạc mất một khoảng thời gian để sắp xếp lại ký ức của mình, khó khăn lắm mới tìm được Mộc Lam từ góc xó xỉnh nào đấy trong trí nhớ.
Cũng may khi đỗ Âm quan rồi bộ dáng hầu như sẽ không thay đổi. Mộc Lam vô cùng xuất chúng, dù đã qua năm mươi năm nhưng cũng không khác trước là bao, trái lại có thể dễ dàng phân biệt được.
"Tôi còn nhớ cậu." Hạ Hạc thấp giọng nói, "Trong những người đối phó A Tiếu lúc trước, cậu là người lợi hại nhất."
Dù nữ quỷ vương mang thai thực lực giảm mạnh, cũng không phải những thí sinh bình thường có thể đối phó. Nhưng trong nhóm thí sinh lần đó, chỉ có Mộc Lam là có thể chính diện chống đỡ công kích của nữ quỷ vương. Bởi vậy, hắn cũng là người lãnh đạo trong những thí sinh này.
"Lúc trước tôi có khuyên nữ quỷ vương theo chúng tôi trở về, thả anh đi, nhưng cô ấy không đồng ý." Nhắc đến chuyện cũ, Mộc Lam cũng có chút tiếc nuối, nhìn Mộc Sơ Nhất cũng có chút áy náy.
"Ba ba, chuyện đó không liên quan đến ba." Mộc Sơ Nhất an ủi, "Nếu không nhờ mọi người, chỉ sợ ngay cả cơ hội sinh ra con cũng không có." Hoặc giả, dù có sinh ra, cũng không nhất định sẽ là Mộc Sơ Nhất hiện tại.
Lúc trước nữ quỷ vương quá muốn sinh ra một đứa trẻ là con người hoàn toàn, vì thế mà tàn sát vô độ, liên đới Mộc Sơ Nhất trong bụng cũng phải nhận tẩy lễ nhiều lần. Thêm một chút nữa, có lẽ nữ quỷ vương thật sự có thể sinh ra một đứa bé loài người hoàn chỉnh, nhưng nó vừa ra đời liền gánh vác tội nghiệt vô cùng thì sao có thể sống tốt được?
"Là lỗi của tôi." Ánh mắt Hạ Hạc ảm đạm, "Khi đó tôi không thể khuyên được cô ấy."
"Cái đó không liên quan đến anh." Mộc Lam khẽ nhíu mày, "Khi đó không có ai có thể khuyên được cô ấy."
Hạ Hạc ngoại trừ thở dài thì không có phản ứng nào khác.
"Sơ Nhất, con ra ngoài trước đi, ba ba và ông ấy trò chuyện một lát. Hạ tiên sinh, có được không?" Mộc Lam nói với Mộc Sơ Nhất xong, quay đầu nhìn về phía Hạ Hạc.
"Được."
"Mọi người cũng đừng xem nữa." Mộc Lam đột nhiên ngẩng đầu, sau đó phất tay, dùng pháp khí bao phủ cả gian phòng.
"...Vẫn chưa xem đến đoạn đặc sắc mà! Vậy mà không đánh nhau, tiếc ghê!"
"Nghĩ nhiều quá rồi, thân thể của Hạ Hạc có thể đánh với Mộc Lam chắc?"
"Đều là vì con, sao có thể đánh được?"
"Sở Nhạc, anh nói xem, chuyện này sẽ kết thúc thế nào?" Ngô Bất Lạc hỏi, "Xem chừng, bọn họ chắc sẽ đạt thành hiệp định gì đó."
"Tôi nghĩ chắc Mộc Sơ Nhất sẽ ở cùng Hạ Hạc mấy năm, dù sao Hạ Hạc cũng sống không lâu nữa." Sở Nhạc nghĩ một lát, nhanh chóng đưa ra đáp án của mình.
"Không nhất định nha." Ngô Bất Lạc mỉm cười lắc đầu, "Sở Nhạc, anh vẫn chưa hiểu rõ con người rồi."
"Ý cậu là gì?" Sở Nhạc không hiểu, "Mộc Lam làm âm quan lâu như vậy, chút lòng dạ này khẳng định là có."
"Nhưng Hạ Hạc không biết." Ngô Bất Lạc chớp chớp mắt, "Tôi nghĩ, có lẽ là ủy thác đi. Để mọi thứ trở về ban đầu mới là tốt nhất."
chưa beta~