• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bất Lạc cảm thấy mình đúng là quá xui xẻo.

Hắn không cố ý ngã mà, vì sao Sở Nhạc lại trừng hắn?

Càng khiến người buồn bực hơn là, Lộ Đông còn ở bên hỏi han ân cần, khẩn trương cứ như mẹ hắn ngã vậy.

"Cậu ngã bị đau ở đâu không?"

"Không đau ở đâu hết, phiền cậu cách xa tôi hai mét được không?" Ngô Bất Lạc khoát khoát tay, không nhịn được nói.

Sở Nhạc và Mạnh Bách Khí đánh vô cùng kịch liệt.

Không có Ngô Bất Lạc và Lộ Đông làm vướng bận, Sở Nhạc hành động vô cùng nhanh nhạy.

Chỉ thấy pháp khí trên người Mạnh Bách Khí phát sáng hết cái này đến cái khác rồi nhanh chóng tối đi, giống như sao băng chợt lóe nơi chân trời, chớp mắt thiêu đốt tất cả năng lượng.

Dù cách xa, Ngô Bất Lạc cũng có thể cảm giác được uy lực cực lớn của những pháp khí đó.

Nhưng uy lực này không có bất kì uy hiếp gì với Sở Nhạc. Sở Nhạc vẫn nhàn nhã như đang tản bộ trong vườn hoa nhà mình, hoàn toàn không để Mạnh Bách Khí vào mắt.

Sắc mặt Mạnh Bách Khí càng ngày càng ngưng trọng. Ông ta vốn chỉ có bề ngoài giống người già, ánh mắt lại không hề giống. Nhưng giờ đây lại thật sự tỏa ra đầy tử khí âm u của người già.

Có lẽ là vì ông ta biết mình không phải đối thủ của Sở Nhạc.

Điều này không thể nào!

Trước đó Mạnh Bách Khí đã chuẩn bị chu đáo, tùy tiện lấy ra một pháp khí trên người ông ta cũng đủ để đám người tu đạo ngoài kia chạy theo như vịt. Đừng nói chỉ là tám tên âm quan thử việc, cho dù tới tám mươi tên ông ta cũng không sợ.

Ngàn tính vạn tính, không ngờ lại xuất hiện một Sở Nhạc thâm tàng bất lộ như thế?

Người ngoài không biết nhưng Mạnh Bách Khí có thể cảm nhận rõ ràng. Mỗi lần ông ta giao thủ với Sở Nhạc, uy lực pháp khí trên người sẽ suy yếu một chút. Để tự vệ, ông ta không thể không kích phát toàn bộ sức mạnh của pháp khí, nhưng ngay cả như vậy, sức mạnh này chạm đến Sở Nhạc cũng như đá chìm đáy biển, không nhấc nổi một gợn sóng.

Ánh sáng trên pháp khí ngày càng ảm đạm, Sở Nhạc lại không bị bất kì ảnh hưởng gì.

Chết tiệt, nếu khí linh của khóa đồng tâm vẫn còn, sao ông ta lại rơi vào tình trạng hiện tại?

"Sở Nhạc rốt cuộc là ai? Tôi chưa từng thấy người nào có thể đánh Mạnh Bách Khí thành thế này." Lộ Đông ở một bên khe khẽ thở dài, "Nếu hai người đến sớm hơn thì tốt biết mấy?"

"Năm nay tôi mới 20, còn nhỏ hơn anh, nếu anh muốn nói đến lúc anh còn sống thì không được rồi. Lúc đó mẹ tôi có khi còn đang mang thai chị tôi." Ngô Bất Lạc không chút khách khí nói.

"Cậu biết?" Lộ Đông tò mò nhìn Ngô Bất Lạc.

"Anh giả bộ không giống chút nào. Lộ Đông sĩ diện muốn chết, tôi chưa từng nghe hắn gọi Sở Nhạc là đại ca, đặc biệt là, từ trước đến nay Lộ Đông chưa bao giờ cho tôi sắc mặt tốt." Ngô Bất Lạc thẳng thắn nói, "Anh ngụy trang kém lắm."

Kém đến mức Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc liếc mắt một cái liền biết Lộ Đông có vấn đề.

Từ lúc bọn họ cắt tay để máu chảy ra ép khí linh trong núi xuất hiện, bọn họ đã âm thầm cảnh giác, muốn tìm tung tích khí linh.

Tiếc rằng ngọn núi bị ác hồn và oán khí vây quanh, muốn tìm một khí linh từ trong đó quả thực không dễ.

Khí linh không có hình thể, sau khi thoát ly pháp khí bản thể, bọn chúng và những u hồn bình thường không khác nhau là mấy. Khí linh đi tha hương muốn báo thù thì phải mượn nhờ thân thể một người.

Đám người Nghịch Âm Minh mang nhân quả và nghiệp chướng quá nặng, tùy tiện nhập vào chỉ đem lại gánh nặng cho khí linh, nhưng âm quan địa phủ thì khác. Bọn họ đã trải qua địa phủ tôi luyện, thân thể trở nên cực kì thông triệt, đối với những thứ không phải người mà nói, âm quan giống như mặt trời chói chang giữa ngày hè, dù chúng muốn bỏ qua cũng không được, hiển nhiên là đối tượng tốt nhất để nhập vào.

Có điều dù cùng làm âm quan địa phủ, giữa người với người cũng có khác biệt. Mộc Sơ Nhất nửa người nửa quỷ hiển nhiên không tiện ra tay; Tào Phàm vốn là lệ quỷ, không hợp với khí linh; A La là Phật sống chuyển thế, một thân chính khí, bách tà bất xâm; Sở Nhạc là cương thi, không thuộc ngũ hành.

Như vậy tính ra, người mà đối phương có thể chọn chỉ có Lộ Đông, Ngô Bất Lạc, Tạ Bán Loan và Trương Dịch.

Ngô Bất Lạc tự biết tình trạng thân thể mình nên có thể loại ra.

Bởi vậy khi Lộ Đông tới, Ngô Bất Lạc đã âm thầm cảnh giác. Ngô Bất Lạc cố ý cười với Lộ Đông, vậy mà Lộ Đông lại nhìn hắn ngây người, điều này càng giúp Ngô Bất Lạc xác định Lộ Đông không bình thường.

"Cậu nói đúng, đây luôn là chuyện riêng nhà chúng tôi." Lộ Đông lẳng lặng nhìn Ngô Bất Lạc một lát, sau đó hoàn toàn ngất đi, một linh hồn bay ra từ thân thể Lộ Đông.

Đến khi linh hồn bay ra, Sở Nhạc đã đánh Mạnh Bách Khí không thể động đậy, tiện thể lấy hết pháp khí chưa bị hỏng trên người Mạnh Bách Khí xuống.

Khóa đồng tâm quan trọng nhất được Sở Nhạc đưa cho Ngô Bất Lạc.

Cứ tưởng linh hồn có thể nhập vào Lộ Đông là một khí linh rất mạnh, không ngờ chỉ là một vầng sáng nhỏ, có thể thấy được gương mặt đứa bé, nhưng tay chân lại không rõ ràng.

"Lúc trước Mạnh Bách Khí cho mẹ tôi dùng thuốc trợ sản, khi tôi ra đời còn chưa đủ tháng." Khí linh mở miệng giải thích, "Mặc dù thân thể không lớn lên, nhưng trí lực lại không bị ảnh hưởng, đây chắc là chỗ tốt khi mang thể chất khí linh đi."

Nếu chỉ là linh hồn bình thường, trọn đời sẽ chỉ như trẻ con ngơ ngơ ngác ngác, có khi sẽ thật sự giúp Mạnh Bách Khí làm điều ác không biết chừng.

Vì khí linh cũng cần thời gian lớn lên, nên trong quá trình trưởng thành không thể phối hợp với khóa đồng tâm. Khóa đồng tâm luyện thành từ thân thể mẹ hắn, trên đó ngưng kết rất nhiều ký ức của mẹ, những ký ức đó truyền một mạch vào đầu khí linh, theo hắn trưởng thành dần dần tiếp thu.

Đây có lẽ là may mắn trong bất hạnh.

Khí linh biết nguồn gốc của mình, biết cha đẻ mình là tên súc sinh mất hết tính người thế nào, biết năm đó mẹ chết không cam tâm bao nhiêu. Hắn không thể làm gì, chỉ có thể ngủ đông, sau đó, thừa dịp Mạnh Bách Khí không chú ý, thoát khỏi khống chế của khóa đồng tâm.

Pháp lực của Mạnh Bách Khí chẳng hề cao siêu, để áp chế oán khí của vợ, ông ta chỉ có thể biến khóa đồng tâm thành pháp bảo bản mệnh duy nhất của mình, bởi vậy, nếu khí linh thành công hợp thành một thể với khóa đồng tâm, tu vi của ông ta cũng sẽ tăng theo.

Nhưng Mạnh Bách Khí chung quy không có kinh nghiệm, ông ta căn bản không biết khí linh cũng có tư tưởng của mình, càng không biết rằng trong lúc ông ta không biết khí linh đã biết tất cả chân tướng.

Ban đầu, Mạnh Bách Khí còn đang kinh hỉ vì khí linh và khóa đồng tâm có xu thế dung hợp, khóa đồng tâm sau khi thăng cấp thành pháp bảo có uy lực không hề tầm thường.

Dựa vào khóa đồng tâm này, Mạnh Bách Khí trốn khỏi truy sát của địa phủ, thậm chí bắt đầu có dã tâm trở thành cán bộ cao cấp tại Nghịch Âm Minh.

Ngay khi Mạnh Bách Khí yên tâm về khóa đồng tâm, khí linh ra tay, hắn thừa cơ thoát khỏi bản thể.

Phản phệ tới vừa nhanh vừa dữ dội.

Khí linh biết, chỉ cần mình không quay về, khóa đồng tâm kia sẽ dần mất đi tác dụng, sức mạnh của mình cũng sẽ dần biến mất, Mạnh Bách Khí cũng sẽ vì khóa đồng tâm mất đi hiệu lực mà nhanh chóng già đi thậm chí bỏ mạng.

Đây có thể gọi là đồng quy vu tận.

Có điều một nhà ba người họ đều không phải người tốt lành gì, kết cục đồng quy vu tận đời này có lẽ cũng là một chuyện may mắn.

Chỉ là Mạnh Bách Khí không cam lòng kế hoạch chuẩn bị nhiều năm cứ vậy chết non. Ông ta nhận ra già yếu và cái chết đang đến gần từng chút, cho nên không tiếc chủ động nhảy ra, lợi dụng mạng lưới giao thiệp nhiều năm hấp dẫn người của Địa Phủ và Nghịch Âm Minh đến đây để ép khí linh xuất hiện.

Mạnh Bách Khí làm sai hai chuyện.

Một là quá coi thường thực lực Địa Phủ, cho rằng chỉ cần chọn người mới tới là có thể bình yên vô sự.

Hai là quá coi thường khí linh. Nói thế nào khí linh cũng là đứa bé mang huyết thống của ông ta, lại ở cạnh ông ta nhiều năm, sao có thể không học được chút thủ đoạn nào?

Mạnh Bách Khí giờ chỉ có đầu có thể động, ánh mắt ông ta nhìn Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc tràn đầy âm độc. Người bình thường chạm phải ánh mắt đó chỉ sợ sẽ mơ thấy ác mộng, nhưng với Ngô Bất Lạc mà nói, ánh mắt như vậy đã thấy nhiều rồi.

"Có thể để người này lại cho anh, nhưng tôi hi vọng anh báo thù xong có thể ngoan ngoãn trở lại trong khóa đồng tâm. Mặc dù tạm thời tôi không có ý định sử dụng anh, nhưng anh rất đáng tiền đấy." Nói thật, Ngô Bất Lạc quả thực không muốn một pháp bảo có uy lực lớn mà lại thích hắn.

Khí linh chắc chắn có rất nhiều lời thật chưa nói. Nhưng Ngô Bất Lạc tạm thời không có tâm tư truy cứu khí linh rốt cuộc giở trò gì trong vụ này.

Hắn đến điều tra Mạnh Bách Khí, không phải đến làm cảnh sát.

Chỉ cần quan sát ánh mắt khí linh nhìn Ngô Bất Lạc liền biết đối phương tuyệt đối không phải người hiền lành.

Ngô Bất Lạc không phải rảnh rỗi không có chuyện gì làm, có một Sở Nhạc bên cạnh đã rất phiền rồi, nếu thêm một khí linh nữa, chẳng phải hắn bó tay toàn tập?

Nguy hiểm không thể khống chế thì thà bán đi còn hơn giữ ở bên người, nếu tham lam, kết cục sẽ chỉ như Mạnh Bách Khí mà thôi.

"Vậy thì cảm ơn các cậu." Khí linh nở nụ cười, "Tôi đã chờ ngày này lâu rồi."

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc làm một trận pháp nho nhỏ nhốt khí linh và Mạnh Bách Khí bên trong.

Hai cha con này chắc có rất nhiều lời muốn nói, bọn họ ở cạnh trông coi là được. Đây là sự tôn trọng dành cho một pháp bảo giá trị liên thành.

"Tôi lục ra được không ít pháp khí trên người Mạnh Bách Khí, mặc dù một số không còn nhiều tác dụng, nhưng nếu tôi luyện chế một lần nữa sẽ thích hợp với cậu hơn. Thực sự không được thì phân tách chúng thành vật liệu cũng kiếm được một lượng công đức lớn. Cậu chọn cách nào?" Sở Nhạc cố tìm lời để nói.

"Cách thứ hai. Tôi thà kiếm ít mà an toàn." Ngô Bất Lạc không chút do dự nói, "Ai biết Mạnh Bách Khí có động tay động chân gì trên pháp khí không, nên phân tách đi cho lành."

"Cũng được." Sở Nhạc gật nhẹ đầu, "Chuyện lần này có nhiều điều kì lạ, Mạnh Bách Khí dường như không hề kinh ngạc chúng ta có tám người, hơn nữa giải quyết sự tình sau đó tôi thấy có hơi thuận lợi quá mức."

Bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau, rốt cuộc ai mới là chim sẻ đây?

Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc, không nói ra suy nghĩ của mình.

Có một số việc, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc ngầm hiểu là được rồi.

"Cha, cha có thấy vui không?" Khí linh mỉm cười nhìn Mạnh Bách Khí không thể nhúc nhích, "Hình ảnh thú vị nhất là nhìn thấy bộ dáng ông ngã xuống khi chỉ cách thành công một bước cuối cùng. Cha, dáng vẻ bây giờ của cha, 100 năm nữa tôi cũng sẽ không quên."

Trong đầu Mạnh Bách Khí phút chốc lóe lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng nhìn đứa bé dương dương đắc ý như thế, trong lòng ông ta luôn có cảm giác cổ quái không hiểu được.

Đây đúng là con ông ta.

"Cứ mãi mang bộ dạng đứa bé thế này, tôi chịu đủ rồi." Khí linh buồn bực không thôi, "Nhưng tôi biết, máu của người thân có thể giúp tôi lớn lên."

Chỉ là cần tốn khá nhiều công sức mà thôi.

Mạnh Bách Khí chỉ có trong tay khí linh tàn trang, ông ta không biết khí linh tạo ra theo phương pháp đó đều không phải loại hiền lành gì.

Hiểu biết của khí linh đều bắt nguồn từ ký ức của người mẹ, vừa bắt đầu đã chôn xuống hạt giống thù hận.

Nếu ký ức của một người bắt nguồn từ một người khác, vậy thì người này và người cho ký ức có gì khác nhau? Hay căn bản chính là cùng một người!

Thay vì nói khí linh mới, chi bằng nói là một hình thức tồn tại khác của vu nữ.

Máu của âm quan địa phủ và người Nghịch Âm Minh không những có thể ép khí linh xuất hiện mà còn có thể giúp thân thể khí linh ngưng thực hơn. Mạnh Bách Khí tuyệt vọng và điên cuồng lại là miếng ăn ngon nhất.

"Cha, mẹ luôn nói rất nhớ cha." Khí linh cúi đầu nhẹ nhàng nói với Mạnh Bách Khí, "Cho tôi linh hồn của cha đi."

Lúc khí linh ra khỏi trận pháp, Mạnh Bách Khí đã chết.

"Thực sự rất cảm ơn các cậu, tôi đồng ý về địa phủ với các cậu." Khí linh mỉm cười cảm ơn.

Ngô Bất Lạc cảm thấy hình dáng khí linh dường như rõ ràng hơn. Nếu bộ dáng trước đó chỉ tầm bảy tám tháng tuổi, thì hiện tại nhìn thế nào cũng phải một tuổi.

"Được rồi, anh quay về trong khóa đồng tâm đi, tôi mang anh về địa phủ." Ngô Bất Lạc vốn định hỏi chuyện, suy nghĩ một chút lại nuốt trở về.

Có gì tốt mà hỏi, đến khi về hắn mang khóa đồng tâm vào siêu thị bán, phiền phức còn lại đều là chuyện của đám âm quan ở địa phủ.

Chỉ cần công đức tới tay, sao hắn phải xem khí linh này thấy thế nào? Biết càng nhiều chết càng nhanh, đạo lý này không cần Ngô Bất Lạc nhiều lời, chắc hẳn mọi người đều hiểu.

"Giao khóa đồng tâm ra đây."

Không đợi Ngô Bấc Lạc thu lại khóa đồng tâm, người Nghịch Âm Minh không biết từ đâu xông ra, bao vây Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc.

Ngô Bất Lạc rất hoài nghi có phải người của Nghịch Âm Minh thuộc họ ruồi không, lúc nào cũng đúng lúc mình không phòng bị nhất nhảy ra làm phiền.

Ngô Bất Hoa và Lưu Bác Văn không biết đã đi đâu mà không đuổi tới trước tiên.

Cũng may Tạ Bán Loan rất nhanh cũng đến.

Dù sao trước đó Sở Nhạc và Mạnh Bách Khí gây ra động tĩnh không nhỏ, những người này thấy có động tĩnh chạy tới cũng cần tốn chút thời gian.

Ngô Bất Lạc cảm thấy mình chịu thiệt lớn.

Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều. Lúc trước hắn không nên để mặc khí linh và Mạnh Bách Khí ở đó nói chuyện phiếm, trực tiếp một đao đâm chết Mạnh Bách Khí, sau đó mang khí linh đi thì đã không có chuyện gì rồi.

Hắn không nên cảm thấy khí linh đáng thương, nhất thời động lòng trắc ẩn, cho anh ta và Mạnh Bách Khí nói lời cáo biệt, hiện tại đâm lao phải theo lao, hối hận cũng không kịp.

"Chúng tôi tìm được trước, mấy người nói đưa là đưa à, mặt mũi địa phủ để đi đâu?" Mộc Sơ Nhất không chút khách khí nói, "Muốn đánh thì đánh, tưởng chúng tôi sợ các người sao?"

Cục cưng Sơ Nhất thật sự rất ra sức.

Ngô Bất Lạc nhịn xuống xúc động muốn đi lên hôn người ta một cái, vẫn là tiểu thiên sứ khiến người thích nhất.

"Bất Lạc, tôi giúp cậu đánh nhau, công đức bán khóa đồng tâm tôi muốn 1/10." Mặt Mộc Sơ Nhất kiểu cậu kiếm bộn rồi chia tôi chút đi, "Nếu không tôi không giúp cậu đâu."

Chết tiệt, ai dạy tiểu thiên sứ thành thế này?

Ngô Bất Lạc quay phắt ra sang nhìn Tạ Bán Loan.

Trước đó Mộc Sơ Nhất ở cùng hắn không có thay đổi gì, kết quả tổ đội với Tạ Bán Loan không bao lâu thì biến thành bộ dạng nhân lúc cháy nhà hôi của này, nói không phải gần mực thì đen, hắn không tin.

"Cái này liên quan gì tới tôi." Cho dù Tạ Bán Loan thích Ngô Bất Lạc cũng không thể nhìn Ngô Bất Lạc trợn mắt nói mò, rõ ràng là Mộc Sơ Nhất ở cùng Ngô Bất Lạc lâu, lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi, hắn chỉ đúng lúc bắt kịp thôi, "Trước đó cậu ta tổ đội với tôi đã dọa dẫm lừa gạt của tôi rất nhiều công đức. Tôi còn muốn hỏi có phải cậu dạy cậu ta cái gì hay không đây?"

"Mộc Sơ Nhất nói không sai, tôi cũng muốn 1/10." Trương Dịch nối gót theo sau, lập tức bổ sung một câu, "Tục ngữ nói người thấy có phần, ăn một mình không tốt đâu."

"Chờ chút còn tôi."

"Vậy thì thêm tôi nữa."

Các đồng nghiệp hết người này đến người, ai cũng không chịu thiệt.

Lộ Đông vất vả lắm mới tỉnh lại mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng dựa theo tinh thần có lợi mà không chiếm là đồ con rùa, cũng bám sát trào lưu đại chúng, cố gắng chiếm hời từ Ngô Bất Lạc, "Ngô Bất Lạc cậu nghĩ cho rõ, nếu cậu đáp ứng chúng tôi, cùng lắm chia cho chúng tôi 3/5, còn lại 2/5 đều là của cậu và Sở Nhạc, cậu vẫn to nhất!"

Ha ha, chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn mấy người không làm thịt tôi quá ác sao?

Ngô Bất Lạc cảm thấy ngày tháng này không cách nào qua.

"Sở Nhạc, anh có thể một mình đánh bại tất cả không?" Ngô Bất Lạc đành hướng mắt về phía Sở Nhạc.

"Vừa rồi tôi đánh với Mạnh Bách Khí tốn không ít sức lực, hơn nữa còn Ngô Bất Hoa đằng sau. Nếu đám Mộc Sơ Nhất quấy rối..."

Sở Nhạc không nói trực tiếp, nhưng đã tỏ rõ rất nhiều tầng nghĩa.

Coi như Sở Nhạc có thể ngăn chặn toàn bộ, nhưng thứ Sở Nhạc muốn nhất định Ngô Bất Lạc không trả nổi.

Đừng thấy Sở Nhạc bình thường nghe lời Ngô Bất Lạc răm rắp mà lầm, vào lúc then chốt tuyệt đối là người không thấy thỏ không thả ưng.

"Được, chia thì chia." Ngô Bất Lạc nhanh chóng ra quyết định, "Nhưng những người này, ngoại trừ Ngô Bất Hoa, đều phải ở lại chỗ này mới được. Tiền thưởng khi bắt được người, tôi muốn một nửa."

Thịt muỗi cũng là thịt.

"Không vấn đề." Đám Mộc Sơ Nhất đồng ý rất dễ dàng, chung quy khí linh khóa đồng tâm mới là  công đức chính.

Không có Ngô Bất Hoa áp trận, những người này chẳng làm được gì.

Cũng không phải nói thực lực những người này ở Nghịch Âm Minh không mạnh, mà là vì có Ngô Bất Hoa châu ngọc phía trước, cảm giác áp bách những người này cho đám người Tạ Bán Loan hoàn toàn không so được với Ngô Bất Hoa, đánh nhau, thắng bại ước chừng 5-5.

Để đề phòng Ngô Bất Hoa đột nhiên tập kích, Ngô Bất Lạc cùng Sở Nhạc cảnh giác quan sát xung quanh, đồng thời bảo vệ khóa đồng tâm trong tay.

Lúc này, chỗ tốt của việc Địa Phủ phái tám người họ cùng làm nhiệm vụ hiện ra.

Bọn họ đã quen nhau từ lúc thi, có hiểu biết đầy đủ về thực lực lẫn nhau nên phối hợp có vẻ vô cùng ăn ý.

Bọn họ không ưa nhau, nhưng tình nghĩa giữa các thí sinh cùng khóa tuyệt đối các âm quan khác không so được.

Trái lại, giữa người với người ở Nghịch Âm Minh căn bản không có tư tưởng hợp tác, không cản trở nhau đã tốt lắm rồi.

Cán cân thắng lợi chậm rãi nghiêng về phía địa phủ.

Sắc mặt đám người Nghịch Âm Minh bắt đầu khó coi.

Nếu ngay cả âm quan thử việc cũng đánh không lại, sau này bọn họ trở về làm gì còn chỗ đứng nữa?

Nhưng mấy tên này mạnh đến phát sợ, còn lợi hại hơn những âm quan trước kia bọn họ từng gặp.

Thảo nào trong minh bắt đầu ra sức bồi dưỡng những nhân viên cấp thấp mới vào!

Không, nhất định phải giết chết bọn chúng.

Mới lên làm âm quan đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu để mặc bọn chúng trưởng thành, về sau nhất định sẽ là họa lớn.

Nghĩ như vậy, người Nghịch Âm Minh đánh nhau càng không kiêng dè chút nào.

Đúng lúc này, ngọn núi đột nhiên bắt đầu sụp đổ.

Gay rồi, Ngô Bất Hoa và Lưu Bác Văn đang bày trận!

Núi này tràn đầy oán khí và ác hồn, nếu lợi dụng hai thứ đó bố trí trận pháp thì sẽ mang đến hiệu quả thế nào đây?

Ngô Bất Lạc tận mắt chứng kiến sức mạnh của trận pháp, cuối cùng cũng biết được vì sao Lưu Bác Văn mọi mặt đều thường thường lại có thể hết lần này đến lần khác dẫn Ngô Bất Hoa tới?

Hóa ra có một số trận pháp thật sự có năng lượng hủy thiên diệt địa.

Chuyện sau đó, Ngô Bất Lạc không nhớ rõ.

Lúc hắn tỉnh lại, nhìn thấy ngoại trừ Sở Nhạc, các đồng nghiệp khác đều đang nằm trên giường bệnh giống mình, sắc mặt người nào cũng khó coi đến mức có thể trực tiếp tham gia tang lễ.

Trong tay Ngô Bất Lạc, chỉ còn lại nửa cái khóa đồng tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK